Hiên Minh đã nghe về cái chết cũng như tang lễ của Chiêu Hồng Nan, chỉ là ngày tổ chức tang lễ lại rơi vào thời điểm Hạo Nhiên chiêu sinh, hắn không thể đến dự mà thôi.
Nghe xong, ánh mắt Khương Hy có hơi đổi, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Không nghĩ ngươi vậy mà cũng quan tâm đến nàng?”
Hiên Minh đáp:
“Ngày trước ta đúng là có để ý qua nàng một chút”
Khương Hy có hơi bất ngờ nói tiếp:
“Tay phải Tô Uyên, tay trái Chiêu Hồng Nan. Mộng của ngươi cũng được đấy”
Hiên Minh bất giác đáp:
“Ừ... Mà khoan, đừng tránh né câu hỏi của ta”
Khương Hy bật cười nói ra:
“Ta cũng đâu định tránh. Chuyện này bây giờ nói ra với ngươi thì ngươi cũng khó hiểu...”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thế này đi, khi nào đi Hạo Nhiên Thư Viện thì tìm đọc một chút cổ sử, xem qua Tế Đình, Tế Tự nhất mạch là như thế nào. Chiêu Hồng Nan thuộc Tế Tự nhất mạch, nàng không được phép xuất hiện tại nơi đây. Dù cho ta không ra tay thì sớm muộn gì cũng sẽ có người xuất thủ.
Còn nữa, chuyện này là tuyệt mật, đừng bao giờ nói cho người khác, kể cả người đó có là họ hàng thân thích với ngươi”
Nghe vậy, Hiên Minh cố gắng ghi nhớ Tế Đình cùng Tế Tự nhất mạch lại, rồi hắn nói tiếp:
“Được, chuyện này ta đáp ứng với ngươi, ta sẽ giữ bí mật. Vậy còn Chiêu Hồng Nan vì sao mà chết?”
Khương Hy đáp:
“Bổ quá mà chết thôi”
Hiên Minh có hơi sững sờ, hắn không rõ lời Khương Hy vừa nói là sao. Khương Hy cũng không đợi hắn hỏi lại mà bắt đầu giải thích.
...
Đêm hôm đó tại kỹ viện, Khương Hy giữ nàng lại không phải là để thả cấm chế hay gì. Cho dù hắn thủ đoạn quỷ dị đến đâu đi nữa thì một khi tu vi không đến Trúc Cơ cảnh, cấm chế còn lâu mới tạo được.
Khương Hy nói thế cốt là để kiểm tra xem Chiêu Hồng Nan hiểu tu chân giới được bao nhiêu phần. Kết quả, nàng cũng không biết quá nhiều, liền tin tưởng bản thân bị hạ cấm chế.
Khương Hy lúc đó vốn đã có ý định hạ thủ với nàng rồi, nhưng hắn không muốn để Tô gia biết. Tô Chiến mới chết không lâu, nay Chiêu Hồng Nan lại chết, Tô gia dù không biết sát thủ khi đó là hắn thì cũng phải trút hết lên đầu hắn thì mới nguôi giận được.
Thế là hắn đẩy vào nội thể nàng hai đạo phù văn. Một là Hồi Mệnh phù, một là Tử Hoạt phù.
Hai đạo phù này gần như giống nhau, chỉ khác nhau ở một nét rất nhỏ, chỉ cần là người không đắm chìm với phù đạo nhiều năm thì tuyệt nhiên không thể nào phát hiện ra. Chưa kể, hắn còn gia tăng độ khó bằng cách lồng hai loại phù đó với nhau, bên trong là Hồi Mệnh, bên ngoài là Tử Hoạt.
Tác dụng của Tử Hoạt phù được Khương Hy điều chỉnh lại để nó gây ra cho nàng một cái chết vừa thầm lặng vừa từ từ. Qua một đoạn thời gian, nàng tự nhiên sẽ cảm giác được thân thể không khỏe mà cho gọi y sư, cụ thể hơn chính là Điền đại phu.
Khương Hy hiểu rõ cách khám chữa bệnh của lão, kể cả lão dùng đến Thấu Thể Kính thì cũng không đời nào có phát hiện ra được dị tượng gì. Mặt khác, đúng như hắn tiên liệu, Điền đại phu rốt cuộc cũng kê cho nàng vài thang thuốc bổ.
Dĩ nhiên, vài thang thuốc bổ này không thể nào diệt được Tử Hoạt phù. Điền đại phu khi ấy có ngụ ý muốn mời tu sĩ xem xét thân thể Chiêu Hồng Nan, nàng từ chối. Vì khi ấy, nàng lo sợ cấm chế trong người nàng sẽ bị phát hiện.
Cho đến khi Tô Thiến Thiến trực tiếp cưỡng chế kiểm tra nàng thì nàng mới vỡ lẽ một điều rằng trong cơ thể nàng vốn không có gì gọi là cấm chế cả, chỉ toàn tử khí mà thôi.
Tô Thiến Thiến khi ấy quyết định cho nàng dùng linh đan diệu dược để chữa nhưng đó chỉ là biện pháp cứu cánh tạm thời, không đời nào có thể trị tận gốc được. Ngày mà Tô Thiến Thiến quyết định sử dụng Hồi Mệnh phù cứu Chiêu Hồng Nan cũng đồng nghĩa với việc tử kỳ của nàng đã đến.
Hồi Mệnh Phù vừa ra, Tử Hoạt phù đương nhiên sẽ thất thế mà dần tiêu biến đi. Tô Thiến Thiến còn tặng thêm cho nàng một viên đan dược hồi sức khác cũng đồng nghĩa với giúp nàng chết nhanh hơn.
Đan dược vừa vào liền cộng minh dược lực với tất cả linh đan diệu dược cùng mấy loại thuốc bổ trước đó mà đẩy huyết khí cùng sinh lực của nàng lên cực hạn. Sinh lực lên cũng đồng thời kích hoạt Hồi Mệnh phù ẩn ở trong Tử Hoạt phù, cùng với Hồi Mệnh phù mà Tô Thiến Thiến sử dụng, toàn thân Chiêu Hồng Nan liền tràn ngập sinh lực.
Đạo gia có câu ‘vật cực tất phản’, sinh lực mạnh đến cực cường cũng sẽ dẫn đến tử vong. Dù Khương Hy không có mặt ở đó nhưng hắn chắc chắn một điều rằng, lúc nàng chết sẽ rất khó coi.
Ngũ quan vặn vẹo, thân thể bành trướng, thất khiếu chảy máu.
...
Nghe xong, hai tay Hiên Minh bất giác mà nới lỏng ra, không dám ôm chặt thắt lưng Khương Hy nữa. Hắn nói:
“Ngươi... thật sự tuyệt tình với nàng đến vậy?”
Khương Hy thở dài:
“Đây là đạo thống chi tranh, đôi bên tất phải có một bên bị diệt. Tình cảm không liên quan”
Hiên Minh suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Nếu một ngày đạo của ta và ngươi cách biệt, ngươi liệu có ra tay với ta?”
Nghe vậy, Khương Hy có chút bật cười mà nói:
“Ngươi hiện tại còn chưa hiểu cái gì gọi là đạo đâu. Chưa kể, cách đây không lâu, ta vừa ra tay với ngươi. Ngươi nghĩ tương lai sẽ thế nào?”
Hiên Minh có chút chua chát mà đáp lại:
“Ra vậy...”
Khương Hy nói tiếp:
“Nhưng người phải lựa chọn lúc ấy sẽ là ngươi”
Hiên Minh đáp:
“Ý ngươi là sao?”
Khương Hy cười cười nói:
“Thời điểm đến, ngươi tự khắc sẽ hiểu”
Hiên Minh thở dài, một tay liền di chuyển lên mà ôm lấy đầu Khương Hy, hắn nói ra:
“Ta không muốn phải đấu với ngươi”
Khương Hy di chuyển đầu nhè nhẹ đáp lại:
“Tùy thời thế đi”.
Không gian cứ thế mà yên tĩnh lại một đoạn ngắn rồi Hiên Minh mới nói tiếp:
“Có một chuyện ta vốn đã nghĩ rất lâu rồi... nhưng không dám hỏi. Ngươi có muốn nghe không?”
Khương Hy khẽ cựa quậy cánh tay bị trói buộc bởi đạo huyết quang mà nói:
“Có Bội Tín Huyết Khế ở đây, ngươi ngại cái gì?”
Hiên Minh mỉm cười, tay đang ôm đầu liền dừng lại ở cổ Khương Hy mà nói:
“Ngươi không phải... là người ở ngày hôm đó đúng chứ?”
Khương Hy ngưng trọng lại, ánh mắt hắn loạn chuyển một hồi rồi bật cười nhẹ mà đáp:
“Đúng vậy, hôm đó không phải là ta”
Một hơi nóng bất chợt phả lên đỉnh đầu hắn. Hắn bất giác mà ngẩng lên, mặt đối mặt với Hiên Minh. Cổ của hắn bất giác bị siết nhẹ lại. Hiên Minh nhìn hắn nói ra:
“Ngươi xuất hiện từ bao giờ?”
“Ngày ra khỏi kỹ viện”, Khương Hy đáp
“Vậy người đó đâu?”, Hiên Minh dồn dập hỏi tiếp
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“An nghỉ rồi, ngày Thẩm Minh chết hắn đã đi rồi”.
Nghe vậy, Hiên Minh thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, toàn thân liền nhẹ hơn rất nhiều. Bàn tay đang nắm lấy cổ Khương Hy cũng đã lỏng ra. Hắn thì thào nói:
“Đi rồi sao”
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút, phát hiện cơ thể đã có thể hoạt động lại rồi liền chống người ngồi thẳng dậy mà nói:
“Không nghĩ đến ngươi có chấp niệm sâu với hắn đến vậy?”
Hiên Minh lắc đầu cười đáp:
“Bây giờ thì hết rồi”
“Thật?”, Khương Hy hỏi
Hiên Minh nâng cánh tay có đạo huyết quang lên, lắc lắc trước mặt hắn mà nói:
“Ta làm sao nói dối được”.
Nghe vậy, Khương Hy bất giác bật cười mà nói:
“Ngươi cần phải học hỏi nhiều lắm”
Hiên Minh có hơi khó hiểu, hắn đáp:
“Là sao?”
Khương Hy cười cười, một tay đưa lên che mắt mình rồi lại hạ xuống, hai ngọn hỏa diễm đỏ hồng kia bất giác mà hiện lên. Đạo huyết quang trên tay không rõ từ lúc nào đã chuyển thành một màu trắng.
Khương Hy tùy tiện lắc lắc cổ tay một chút, đạo bạch quang kia liền tán ra mà tiêu biến trong không khí.
Trước tràng cảnh này, Hiên Minh nghẹn họng trân trối nhìn lấy Khương Hy, miệng nói không thành lời. Hắn lắp bắp nói ra:
“Đây... đây... là gì? Khương Hy cười híp mắt đáp:
“Ảo thuật, ra ngoài tránh để bị loại thủ đoạn này che mắt”
Nói xong, Khương Hy chống người đứng dậy mà mặc y phục vào, mặc cho Hiên Minh đang nằm ngốc ở dưới sàn. Một lát sau, Hiên Minh tức giận nói ra:
“Nãy giờ... là ngươi lừa ta?”
Khương Hy quay người lại, lắc đầu mà nói ra:
“Tất cả đều là sự thật, tin hay không chẳng phải bản thân ngươi đã quyết định rồi sao”
Hiên Minh không đáp, dĩ nhiên là vì hắn tin những lời Khương Hy nói. Hai người ở chung một chỗ trong suốt một năm, hắn ít nhiều cũng hiểu Khương Hy. Nếu thật sự trong một năm đó Khương Hy diễn toàn bộ thì... thật đáng sợ, Hiên Minh không dám nghĩ đến tràng cảnh đó. Như vậy không phải nói một năm qua chỉ toàn là dối trá không thôi sao.
Trầm mặc một hồi thật lâu, Hiên Minh nói:
“Ta có thể tin ngươi chứ?”
Khương Hy nhìn qua Hiên Minh một chút rồi thở dài mà gãi đầu. Không hiểu sao dạo gần đây hắn nói có chút nhiều, tâm tư cũng không quá kín đáo như xưa. Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Hiên Minh rồi nói:
“Chuyện nào nói được ta đều nói cho ngươi, chuyện nào không được ta liền không nói. Từ trước đến nay, ta không nói dối với ngươi”
Hiên Minh nói:
“Ta đáng tin đến thế?”
Khương Hy cười đáp:
“Ta tin ngươi”
...
...
Ngày hôm sau, Hiên Minh hoàn tất chuẩn bị hết tất cả đồ đạc mà lên đường. Hôm nay là lúc hắn phải rời khỏi Nguyệt Hải Thành này mà tiến về Hạo Nhiên Thư Viện.
Dĩ nhiên để đề phòng vạn nhất, hôm nay hắn đi cùng với đoàn xe của Thẩm gia. Bây giờ toàn bộ Tây Thành đều đã biết hắn cùng Thẩm gia chỉ là diễn trò giơ cao đánh khẽ mà thôi, quan hệ đôi bên vẫn còn tốt lắm.
Chuyện duy nhất khiến cho tu sĩ Tây Thành vẫn còn hơi ngờ vực là Hiên Minh không sử dụng họ cũ nhưng suy cho cùng đó chỉ là vấn đề tiểu tiết mà thôi.
Trước cửa Điền y quán, lúc này đã đông tấp nập người, Điền đại phu có chút chướng mắt mà nói với một trung niên nhân văn sĩ:
“Nhanh chân cho lão phu, các ngươi chậm một phút lão phu lại thiếu một người bệnh”
Trung niên nhân văn sĩ nghe vậy cũng không tức giận, chỉ có thể cười cười mà đáp:
“Điền đại phu, thật thứ lỗi, thật thứ lỗi, Thẩm gia chúng ta sẽ xuất phát ngay đây”
Nói xong, hắn quay sang nói với Hiên Minh ở gần đó:
“Minh nhi, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Hiên Minh gật đầu, lễ phép đáp lại:
“Đại bá, ta chuẩn bị xong. Người đợi ta một chút”
Nguyên lai, trung niên nhân văn sĩ này là lão đại của Thẩm gia, người đời gọi hắn là Thẩm lão đại. Đồng thời tại Tây Thành, tu vi của hắn cũng phi thường cao, hắn là phụ thân của Đường Phong và cũng là người kế thừa ngôi vị gia chủ của Thẩm gia trong tương lai. Hôm nay, hắn chính là người lĩnh đoàn đưa con cháu Thẩm gia đi Hạo Nhiên Thư Viện.
Hiên Minh xem qua lại hành lý của mình một lần nữa rồi sau đó cho tất cả vào giới chỉ. Hắn nhìn Khương Hy ở bên mà cười nói:
“Lần này ta đi không biết bao lâu mới có thể trở lại. Ngươi ở lại sống cho tốt”
Khương Hy đưa tay che miệng ngáp nhẹ một cái, hắn lười biếng nói:
“Lần kế gặp mặt sẽ rất lâu, lúc ngươi trở lại ta cũng không ở đây nữa rồi”
Nghe vậy, Hiên Minh giật mình, trong đầu loạn nghĩ một chút rồi lại gần nói nhỏ:
“Ngươi định về Cửu Tiêu Tông?”
Khương Hy cười cười không đáp, Hiên Minh tự nhiên hiểu. Đêm qua mặc dù có thể nói không vui vẻ lắm nhưng quan hệ giữa bọn hắn cơ hồ đã thắt chặt hơn rất nhiều.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Hiên Minh do dự một hồi rồi ghé tai Khương Hy nói nhỏ cái gì đó. Khương Hy nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn cười nói ra:
“Chăm chỉ tu hành một chút, đừng để bị ta bỏ quá xa”
Hiên Minh trong lòng liền khinh bỉ một trận, hắn dù sao hiện tại cũng đã có Đại Địa chi thể, về sau tốc độ tu hành còn ngại được sao.
Khương Hy nói tiếp:
“Trước khi đi, ta cho ngươi một lời khuyên cuối cùng”
Hiên Minh gật đầu lắng nghe, Khương Hy nói ra:
“Thấy nghèo không chê, thấy bần đừng chạy”
Hiên Minh có chút sững sờ, toàn thân liền đơ ra đấy, hắn không hiểu câu này là sao nhưng cũng cố lưu tâm, dù sao Khương Hy cũng không nói lời vô nghĩa. Sau đó, hắn liền vẫy tay từ biệt rồi lên xe ngựa, thẳng tiến mà hướng về Phủ Thành chủ.
Xe ngựa rời đi, Khương Hy liền hít vào một ngụm thanh khí mà nhìn lên bầu trời xanh kia. Sau đó liền đưa tay lên tự bấm cho mình một quẻ, quẻ vừa ra, hắn liền gật đầu hài lòng. Miệng nói nhỏ:
“Thời điểm cũng sắp đến rồi”
...
Ngồi trên xe ngựa, Hiên Minh không nói chuyện với ai, chỉ tĩnh tọa mà tu luyện. Thẩm Phong thấy vậy trong lòng liền có chút tặc lưỡi, nhưng suy nghĩ kỹ một chút rồi cũng tiến vào trạng thái tu luyện. Người còn lại không nói gì, cũng không tu luyện, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Hiên Minh.
Thẩm gia có ba danh ngạch, một bị đưa đi cho Tô gia, hai cái còn lại là của Thẩm Phong cùng một đệ tử chi thứ. Đệ tử chi thứ này gọi Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu bằng tuổi Hiên Minh, thân hình có chút nhỏ con nhưng lại đặc biệt có tài sử dụng pháp thuật.
Tuy tu vi chỉ mới Luyện Khí cảnh tầng năm nhưng pháp thuật của hắn rất thuần thục, có thể cùng tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng sáu đánh một trận. Đến Thẩm Phong cũng phải khen hắn một câu, vậy nên hắn rất kiêu ngạo.
Cho đến khi hắn chứng kiến sức mạnh của Hiên Minh hôm Hạo Nhiên chiêu sinh, hôm đó mặc dù đứng rất xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác rợn đến lạnh sống lưng kia.
Bản thân Thẩm Tiêu chuyên tu pháp thuật, hắn vô cùng mẫn cảm đối với mật độ linh khí. Vậy nên hắn rất hoảng sợ với mật độ Thổ linh khí tập trung quanh Hiên Minh hôm đó.
Hôm nay gặp lại, loại mật độ đó lại còn dày đặc hơn, đến tim hắn cũng không dám đập mạnh nữa rồi.
Trong đầu Thẩm Tiêu bây giờ chỉ muốn xe ngựa nhanh lên một chút để hắn đổi xe ngựa mà tránh xa Hiên Minh một chút.
Càng ở lâu hơn, có khi con tim nhỏ nhoi của hắn cũng chịu không nỗi nữa.
Nghe xong, ánh mắt Khương Hy có hơi đổi, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Không nghĩ ngươi vậy mà cũng quan tâm đến nàng?”
Hiên Minh đáp:
“Ngày trước ta đúng là có để ý qua nàng một chút”
Khương Hy có hơi bất ngờ nói tiếp:
“Tay phải Tô Uyên, tay trái Chiêu Hồng Nan. Mộng của ngươi cũng được đấy”
Hiên Minh bất giác đáp:
“Ừ... Mà khoan, đừng tránh né câu hỏi của ta”
Khương Hy bật cười nói ra:
“Ta cũng đâu định tránh. Chuyện này bây giờ nói ra với ngươi thì ngươi cũng khó hiểu...”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thế này đi, khi nào đi Hạo Nhiên Thư Viện thì tìm đọc một chút cổ sử, xem qua Tế Đình, Tế Tự nhất mạch là như thế nào. Chiêu Hồng Nan thuộc Tế Tự nhất mạch, nàng không được phép xuất hiện tại nơi đây. Dù cho ta không ra tay thì sớm muộn gì cũng sẽ có người xuất thủ.
Còn nữa, chuyện này là tuyệt mật, đừng bao giờ nói cho người khác, kể cả người đó có là họ hàng thân thích với ngươi”
Nghe vậy, Hiên Minh cố gắng ghi nhớ Tế Đình cùng Tế Tự nhất mạch lại, rồi hắn nói tiếp:
“Được, chuyện này ta đáp ứng với ngươi, ta sẽ giữ bí mật. Vậy còn Chiêu Hồng Nan vì sao mà chết?”
Khương Hy đáp:
“Bổ quá mà chết thôi”
Hiên Minh có hơi sững sờ, hắn không rõ lời Khương Hy vừa nói là sao. Khương Hy cũng không đợi hắn hỏi lại mà bắt đầu giải thích.
...
Đêm hôm đó tại kỹ viện, Khương Hy giữ nàng lại không phải là để thả cấm chế hay gì. Cho dù hắn thủ đoạn quỷ dị đến đâu đi nữa thì một khi tu vi không đến Trúc Cơ cảnh, cấm chế còn lâu mới tạo được.
Khương Hy nói thế cốt là để kiểm tra xem Chiêu Hồng Nan hiểu tu chân giới được bao nhiêu phần. Kết quả, nàng cũng không biết quá nhiều, liền tin tưởng bản thân bị hạ cấm chế.
Khương Hy lúc đó vốn đã có ý định hạ thủ với nàng rồi, nhưng hắn không muốn để Tô gia biết. Tô Chiến mới chết không lâu, nay Chiêu Hồng Nan lại chết, Tô gia dù không biết sát thủ khi đó là hắn thì cũng phải trút hết lên đầu hắn thì mới nguôi giận được.
Thế là hắn đẩy vào nội thể nàng hai đạo phù văn. Một là Hồi Mệnh phù, một là Tử Hoạt phù.
Hai đạo phù này gần như giống nhau, chỉ khác nhau ở một nét rất nhỏ, chỉ cần là người không đắm chìm với phù đạo nhiều năm thì tuyệt nhiên không thể nào phát hiện ra. Chưa kể, hắn còn gia tăng độ khó bằng cách lồng hai loại phù đó với nhau, bên trong là Hồi Mệnh, bên ngoài là Tử Hoạt.
Tác dụng của Tử Hoạt phù được Khương Hy điều chỉnh lại để nó gây ra cho nàng một cái chết vừa thầm lặng vừa từ từ. Qua một đoạn thời gian, nàng tự nhiên sẽ cảm giác được thân thể không khỏe mà cho gọi y sư, cụ thể hơn chính là Điền đại phu.
Khương Hy hiểu rõ cách khám chữa bệnh của lão, kể cả lão dùng đến Thấu Thể Kính thì cũng không đời nào có phát hiện ra được dị tượng gì. Mặt khác, đúng như hắn tiên liệu, Điền đại phu rốt cuộc cũng kê cho nàng vài thang thuốc bổ.
Dĩ nhiên, vài thang thuốc bổ này không thể nào diệt được Tử Hoạt phù. Điền đại phu khi ấy có ngụ ý muốn mời tu sĩ xem xét thân thể Chiêu Hồng Nan, nàng từ chối. Vì khi ấy, nàng lo sợ cấm chế trong người nàng sẽ bị phát hiện.
Cho đến khi Tô Thiến Thiến trực tiếp cưỡng chế kiểm tra nàng thì nàng mới vỡ lẽ một điều rằng trong cơ thể nàng vốn không có gì gọi là cấm chế cả, chỉ toàn tử khí mà thôi.
Tô Thiến Thiến khi ấy quyết định cho nàng dùng linh đan diệu dược để chữa nhưng đó chỉ là biện pháp cứu cánh tạm thời, không đời nào có thể trị tận gốc được. Ngày mà Tô Thiến Thiến quyết định sử dụng Hồi Mệnh phù cứu Chiêu Hồng Nan cũng đồng nghĩa với việc tử kỳ của nàng đã đến.
Hồi Mệnh Phù vừa ra, Tử Hoạt phù đương nhiên sẽ thất thế mà dần tiêu biến đi. Tô Thiến Thiến còn tặng thêm cho nàng một viên đan dược hồi sức khác cũng đồng nghĩa với giúp nàng chết nhanh hơn.
Đan dược vừa vào liền cộng minh dược lực với tất cả linh đan diệu dược cùng mấy loại thuốc bổ trước đó mà đẩy huyết khí cùng sinh lực của nàng lên cực hạn. Sinh lực lên cũng đồng thời kích hoạt Hồi Mệnh phù ẩn ở trong Tử Hoạt phù, cùng với Hồi Mệnh phù mà Tô Thiến Thiến sử dụng, toàn thân Chiêu Hồng Nan liền tràn ngập sinh lực.
Đạo gia có câu ‘vật cực tất phản’, sinh lực mạnh đến cực cường cũng sẽ dẫn đến tử vong. Dù Khương Hy không có mặt ở đó nhưng hắn chắc chắn một điều rằng, lúc nàng chết sẽ rất khó coi.
Ngũ quan vặn vẹo, thân thể bành trướng, thất khiếu chảy máu.
...
Nghe xong, hai tay Hiên Minh bất giác mà nới lỏng ra, không dám ôm chặt thắt lưng Khương Hy nữa. Hắn nói:
“Ngươi... thật sự tuyệt tình với nàng đến vậy?”
Khương Hy thở dài:
“Đây là đạo thống chi tranh, đôi bên tất phải có một bên bị diệt. Tình cảm không liên quan”
Hiên Minh suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Nếu một ngày đạo của ta và ngươi cách biệt, ngươi liệu có ra tay với ta?”
Nghe vậy, Khương Hy có chút bật cười mà nói:
“Ngươi hiện tại còn chưa hiểu cái gì gọi là đạo đâu. Chưa kể, cách đây không lâu, ta vừa ra tay với ngươi. Ngươi nghĩ tương lai sẽ thế nào?”
Hiên Minh có chút chua chát mà đáp lại:
“Ra vậy...”
Khương Hy nói tiếp:
“Nhưng người phải lựa chọn lúc ấy sẽ là ngươi”
Hiên Minh đáp:
“Ý ngươi là sao?”
Khương Hy cười cười nói:
“Thời điểm đến, ngươi tự khắc sẽ hiểu”
Hiên Minh thở dài, một tay liền di chuyển lên mà ôm lấy đầu Khương Hy, hắn nói ra:
“Ta không muốn phải đấu với ngươi”
Khương Hy di chuyển đầu nhè nhẹ đáp lại:
“Tùy thời thế đi”.
Không gian cứ thế mà yên tĩnh lại một đoạn ngắn rồi Hiên Minh mới nói tiếp:
“Có một chuyện ta vốn đã nghĩ rất lâu rồi... nhưng không dám hỏi. Ngươi có muốn nghe không?”
Khương Hy khẽ cựa quậy cánh tay bị trói buộc bởi đạo huyết quang mà nói:
“Có Bội Tín Huyết Khế ở đây, ngươi ngại cái gì?”
Hiên Minh mỉm cười, tay đang ôm đầu liền dừng lại ở cổ Khương Hy mà nói:
“Ngươi không phải... là người ở ngày hôm đó đúng chứ?”
Khương Hy ngưng trọng lại, ánh mắt hắn loạn chuyển một hồi rồi bật cười nhẹ mà đáp:
“Đúng vậy, hôm đó không phải là ta”
Một hơi nóng bất chợt phả lên đỉnh đầu hắn. Hắn bất giác mà ngẩng lên, mặt đối mặt với Hiên Minh. Cổ của hắn bất giác bị siết nhẹ lại. Hiên Minh nhìn hắn nói ra:
“Ngươi xuất hiện từ bao giờ?”
“Ngày ra khỏi kỹ viện”, Khương Hy đáp
“Vậy người đó đâu?”, Hiên Minh dồn dập hỏi tiếp
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“An nghỉ rồi, ngày Thẩm Minh chết hắn đã đi rồi”.
Nghe vậy, Hiên Minh thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, toàn thân liền nhẹ hơn rất nhiều. Bàn tay đang nắm lấy cổ Khương Hy cũng đã lỏng ra. Hắn thì thào nói:
“Đi rồi sao”
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút, phát hiện cơ thể đã có thể hoạt động lại rồi liền chống người ngồi thẳng dậy mà nói:
“Không nghĩ đến ngươi có chấp niệm sâu với hắn đến vậy?”
Hiên Minh lắc đầu cười đáp:
“Bây giờ thì hết rồi”
“Thật?”, Khương Hy hỏi
Hiên Minh nâng cánh tay có đạo huyết quang lên, lắc lắc trước mặt hắn mà nói:
“Ta làm sao nói dối được”.
Nghe vậy, Khương Hy bất giác bật cười mà nói:
“Ngươi cần phải học hỏi nhiều lắm”
Hiên Minh có hơi khó hiểu, hắn đáp:
“Là sao?”
Khương Hy cười cười, một tay đưa lên che mắt mình rồi lại hạ xuống, hai ngọn hỏa diễm đỏ hồng kia bất giác mà hiện lên. Đạo huyết quang trên tay không rõ từ lúc nào đã chuyển thành một màu trắng.
Khương Hy tùy tiện lắc lắc cổ tay một chút, đạo bạch quang kia liền tán ra mà tiêu biến trong không khí.
Trước tràng cảnh này, Hiên Minh nghẹn họng trân trối nhìn lấy Khương Hy, miệng nói không thành lời. Hắn lắp bắp nói ra:
“Đây... đây... là gì? Khương Hy cười híp mắt đáp:
“Ảo thuật, ra ngoài tránh để bị loại thủ đoạn này che mắt”
Nói xong, Khương Hy chống người đứng dậy mà mặc y phục vào, mặc cho Hiên Minh đang nằm ngốc ở dưới sàn. Một lát sau, Hiên Minh tức giận nói ra:
“Nãy giờ... là ngươi lừa ta?”
Khương Hy quay người lại, lắc đầu mà nói ra:
“Tất cả đều là sự thật, tin hay không chẳng phải bản thân ngươi đã quyết định rồi sao”
Hiên Minh không đáp, dĩ nhiên là vì hắn tin những lời Khương Hy nói. Hai người ở chung một chỗ trong suốt một năm, hắn ít nhiều cũng hiểu Khương Hy. Nếu thật sự trong một năm đó Khương Hy diễn toàn bộ thì... thật đáng sợ, Hiên Minh không dám nghĩ đến tràng cảnh đó. Như vậy không phải nói một năm qua chỉ toàn là dối trá không thôi sao.
Trầm mặc một hồi thật lâu, Hiên Minh nói:
“Ta có thể tin ngươi chứ?”
Khương Hy nhìn qua Hiên Minh một chút rồi thở dài mà gãi đầu. Không hiểu sao dạo gần đây hắn nói có chút nhiều, tâm tư cũng không quá kín đáo như xưa. Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Hiên Minh rồi nói:
“Chuyện nào nói được ta đều nói cho ngươi, chuyện nào không được ta liền không nói. Từ trước đến nay, ta không nói dối với ngươi”
Hiên Minh nói:
“Ta đáng tin đến thế?”
Khương Hy cười đáp:
“Ta tin ngươi”
...
...
Ngày hôm sau, Hiên Minh hoàn tất chuẩn bị hết tất cả đồ đạc mà lên đường. Hôm nay là lúc hắn phải rời khỏi Nguyệt Hải Thành này mà tiến về Hạo Nhiên Thư Viện.
Dĩ nhiên để đề phòng vạn nhất, hôm nay hắn đi cùng với đoàn xe của Thẩm gia. Bây giờ toàn bộ Tây Thành đều đã biết hắn cùng Thẩm gia chỉ là diễn trò giơ cao đánh khẽ mà thôi, quan hệ đôi bên vẫn còn tốt lắm.
Chuyện duy nhất khiến cho tu sĩ Tây Thành vẫn còn hơi ngờ vực là Hiên Minh không sử dụng họ cũ nhưng suy cho cùng đó chỉ là vấn đề tiểu tiết mà thôi.
Trước cửa Điền y quán, lúc này đã đông tấp nập người, Điền đại phu có chút chướng mắt mà nói với một trung niên nhân văn sĩ:
“Nhanh chân cho lão phu, các ngươi chậm một phút lão phu lại thiếu một người bệnh”
Trung niên nhân văn sĩ nghe vậy cũng không tức giận, chỉ có thể cười cười mà đáp:
“Điền đại phu, thật thứ lỗi, thật thứ lỗi, Thẩm gia chúng ta sẽ xuất phát ngay đây”
Nói xong, hắn quay sang nói với Hiên Minh ở gần đó:
“Minh nhi, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Hiên Minh gật đầu, lễ phép đáp lại:
“Đại bá, ta chuẩn bị xong. Người đợi ta một chút”
Nguyên lai, trung niên nhân văn sĩ này là lão đại của Thẩm gia, người đời gọi hắn là Thẩm lão đại. Đồng thời tại Tây Thành, tu vi của hắn cũng phi thường cao, hắn là phụ thân của Đường Phong và cũng là người kế thừa ngôi vị gia chủ của Thẩm gia trong tương lai. Hôm nay, hắn chính là người lĩnh đoàn đưa con cháu Thẩm gia đi Hạo Nhiên Thư Viện.
Hiên Minh xem qua lại hành lý của mình một lần nữa rồi sau đó cho tất cả vào giới chỉ. Hắn nhìn Khương Hy ở bên mà cười nói:
“Lần này ta đi không biết bao lâu mới có thể trở lại. Ngươi ở lại sống cho tốt”
Khương Hy đưa tay che miệng ngáp nhẹ một cái, hắn lười biếng nói:
“Lần kế gặp mặt sẽ rất lâu, lúc ngươi trở lại ta cũng không ở đây nữa rồi”
Nghe vậy, Hiên Minh giật mình, trong đầu loạn nghĩ một chút rồi lại gần nói nhỏ:
“Ngươi định về Cửu Tiêu Tông?”
Khương Hy cười cười không đáp, Hiên Minh tự nhiên hiểu. Đêm qua mặc dù có thể nói không vui vẻ lắm nhưng quan hệ giữa bọn hắn cơ hồ đã thắt chặt hơn rất nhiều.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Hiên Minh do dự một hồi rồi ghé tai Khương Hy nói nhỏ cái gì đó. Khương Hy nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn cười nói ra:
“Chăm chỉ tu hành một chút, đừng để bị ta bỏ quá xa”
Hiên Minh trong lòng liền khinh bỉ một trận, hắn dù sao hiện tại cũng đã có Đại Địa chi thể, về sau tốc độ tu hành còn ngại được sao.
Khương Hy nói tiếp:
“Trước khi đi, ta cho ngươi một lời khuyên cuối cùng”
Hiên Minh gật đầu lắng nghe, Khương Hy nói ra:
“Thấy nghèo không chê, thấy bần đừng chạy”
Hiên Minh có chút sững sờ, toàn thân liền đơ ra đấy, hắn không hiểu câu này là sao nhưng cũng cố lưu tâm, dù sao Khương Hy cũng không nói lời vô nghĩa. Sau đó, hắn liền vẫy tay từ biệt rồi lên xe ngựa, thẳng tiến mà hướng về Phủ Thành chủ.
Xe ngựa rời đi, Khương Hy liền hít vào một ngụm thanh khí mà nhìn lên bầu trời xanh kia. Sau đó liền đưa tay lên tự bấm cho mình một quẻ, quẻ vừa ra, hắn liền gật đầu hài lòng. Miệng nói nhỏ:
“Thời điểm cũng sắp đến rồi”
...
Ngồi trên xe ngựa, Hiên Minh không nói chuyện với ai, chỉ tĩnh tọa mà tu luyện. Thẩm Phong thấy vậy trong lòng liền có chút tặc lưỡi, nhưng suy nghĩ kỹ một chút rồi cũng tiến vào trạng thái tu luyện. Người còn lại không nói gì, cũng không tu luyện, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Hiên Minh.
Thẩm gia có ba danh ngạch, một bị đưa đi cho Tô gia, hai cái còn lại là của Thẩm Phong cùng một đệ tử chi thứ. Đệ tử chi thứ này gọi Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu bằng tuổi Hiên Minh, thân hình có chút nhỏ con nhưng lại đặc biệt có tài sử dụng pháp thuật.
Tuy tu vi chỉ mới Luyện Khí cảnh tầng năm nhưng pháp thuật của hắn rất thuần thục, có thể cùng tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng sáu đánh một trận. Đến Thẩm Phong cũng phải khen hắn một câu, vậy nên hắn rất kiêu ngạo.
Cho đến khi hắn chứng kiến sức mạnh của Hiên Minh hôm Hạo Nhiên chiêu sinh, hôm đó mặc dù đứng rất xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác rợn đến lạnh sống lưng kia.
Bản thân Thẩm Tiêu chuyên tu pháp thuật, hắn vô cùng mẫn cảm đối với mật độ linh khí. Vậy nên hắn rất hoảng sợ với mật độ Thổ linh khí tập trung quanh Hiên Minh hôm đó.
Hôm nay gặp lại, loại mật độ đó lại còn dày đặc hơn, đến tim hắn cũng không dám đập mạnh nữa rồi.
Trong đầu Thẩm Tiêu bây giờ chỉ muốn xe ngựa nhanh lên một chút để hắn đổi xe ngựa mà tránh xa Hiên Minh một chút.
Càng ở lâu hơn, có khi con tim nhỏ nhoi của hắn cũng chịu không nỗi nữa.
Danh sách chương