Giải trừ hiểu lầm xong, Hiên Minh rốt cuộc cũng nhẹ nhõm hẳn ở trong lòng. Hắn còn sợ sẽ phải đứng ở một chiến tuyến khác mà đối đầu với Khương Hy, đây là điều là hắn không bao giờ nguyện ý muốn thấy.
Mặc dù hắn không hiểu lắm về mấy lời nói của Khương Hy nhưng chung quy thời gian vẫn còn, vẫn có thể hỏi kỹ hơn được.
Quan trọng hơn là bây giờ tâm thần hắn rất thả lỏng, không cần phải căng cứng mà lo lắng như một tuần qua nữa. Bằng chứng là thay vì ngồi đối diện, Hiên Minh giờ đây đang ngồi ngay sát bên cạnh Khương Hy, cùng nhau mà hướng ra bầu trời kia mà ngắm trăng.
Hiên Minh hít một ngụm thanh khí mà thở ra thư thái, toàn thân hắn có xu hướng hơi trượt xuống dưới nhưng hắn không quan tâm, hắn nghiêng đầu sang Khương Hy mà hỏi:
“Ban nãy ngươi nói Tam tai Cửu nạn là gì?”
Khương Hy híp mắt nhìn hắn mà đáp:
“Ta bảo ngươi đến Hạo Nhiên Thư Viện tìm đọc một chút tự nhiên có đạo lý của nó. Ngươi có thể nói toàn bộ tri thức tu chân của nhân loại đều tụ tập hết tại Hạo Nhiên Thư Viện, ở đó ngươi sẽ học được thêm nhiều thứ”.
Hắn ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói tiếp:
“Đừng lười biếng”
Nghe vậy, Hiên Minh có hơi bĩu môi, hắn cũng không cố chấp đi hỏi tiếp. Khương Hy bảo đi Hạo Nhiên Thư Viện đọc thì hắn đi đọc, dù sao hắn cũng không phải đồ ngốc. Tam tai Cửu nạn mặc dù hắn không hiểu nhưng nghe qua tựa hồ có vẻ nghiêm trọng, hắn vừa mới lội một vòng từ tử môn quan trở về. Cảm thụ về cái chết vẫn còn mới mẻ lắm, hắn không muốn trải nghiệm một lần nữa nên hẳn cần phải nghiêm túc nghiên cứu một hai.
Trong lòng Hiên Minh cũng không phải không có thắc mắc, ngược lại hắn có rất nhiều nhưng hắn hiểu Khương Hy, không đời nào trong một lần mà hắn có thể lấy được toàn vẹn câu trả lời được.
Hắn suy nghĩ rất kỹ rồi nói ra:
“Vậy làm sao ta có thể sống lại? Không phải người chết không thể sống lại sao?”
Khương Hy nhìn hắn rồi hỏi ngược lại:
“Thể chất của ngươi là gì?”
Hiên Minh ngồi thẳng người dậy, mặt nước liền nổi lên gợn sóng, hắn đưa tay lên gãi đầu mà nói:
“Đại Địa chi thể nhưng cái đó có liên quan gì sao?”
Khương Hy bật cười, dùng hai tay hứng chút nước rửa mặt rồi nói ra:
“Ngươi hiểu bao nhiêu về Đại Địa chi thể?”
Hiên Minh đáp:
“Ngươi không nói mấy, ta hiểu không nhiều nên tính là không hiểu đi”
Khương Hy: “...”
Khương Hy có chút đau đầu, cái bản tính hay để người khác tự đi tìm hiểu này của hắn đúng là khó đổi. Đời trước thì không nói, đời này những người hắn nói phần lớn đều cô văn quả lậu, đem cái tính này ra áp dụng vào đúng là chỉ thiệt không lợi.
Thế rồi hắn liền giảng giải kỹ lưỡng một lần nữa cho Hiên Minh.
...
...
Huyền Đô Đại Lục có truyền thống tu chân từ cổ xưa, thời gian lâu đến bao nhiêu thì không ai biết được, chỉ có thể áng chừng mấy chục vạn năm là cùng.
Thời điểm đó, nhân loại phi thường yếu kém, trong số tất cả các tộc loài thì nhân loại rơi vào hàng ngũ yếu ớt nhất. Nếu như bây giờ nhân loại có thể chăn nuôi gà, heo, vịt các loại thì ngày trước, nhân loại chính là loài bị chăn.
Nhân loại muốn thoát khỏi gông kìm áp bức từ các tộc khác thì bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn. Từ đó, tu chân liền ra đời mà điều kiện đầu tiên bắt buộc phải có là linh căn.
Linh căn có thể mạnh có thể yếu nhưng bắt buộc phải có thì mới có thể tu hành được. Ngoài linh căn ra thì còn có thêm các đặc tính thiên sinh ngẫu nhiên, như thiên sinh linh thức ở Khương Hy, Tô Uyên hay thiên sinh thần lực ở Tứ nương.
Những hạng mục trên đương nhiên sẽ được liệt vào hàng thiên chất, còn cái mà Khương Hy muốn đề cập với Hiên Minh chính là thể chất.
Thể chất so với linh căn còn muốn hiếm hoi hơn rất nhiều. Trong số hàng ngàn tu sĩ chưa chắc đã có nổi một người mang thể chất đặc thù, đó là chưa chia ra trên phạm vi nhân loại, còn không con số cũng phải lên đến hàng triệu người mới được một.
Thể chất cơ bản nhất và cũng dễ nhận biết nhất được gọi là Ngũ Hành linh thể. Ngũ Hành linh thể có tất cả năm loại.
Kim linh thể, Thủy linh thể, Mộc linh thể, Hỏa linh thể cùng Thổ linh thể.
Năm loại thể chất này đều là tiên thiên và khi những linh thể này xuất thế, người sở hữu chúng chắc chắn sẽ sở hữu Thiên linh căn đồng thuộc tính. Nhưng ngược lại, người có thiên linh căn chưa chắc đã sở hữu linh thể đó.
Thiên linh căn có thể gia tăng tốc độ tu hành cho tu sĩ thì thể chất đồng thuộc tính thậm chí còn đẩy tốc độ đó lên nhanh một cách phi lý. Dĩ nhiên, đạo lý vật cực tất phản cũng được áp dụng vào trường hợp này.
Tuy nhiên, vượt qua được đạo quan khảm khó khăn đó thì vị tu sĩ sở hữu thiên linh căn cùng linh thể đó sẽ nhất phi trùng thiên, tiếng vang muôn đời.
Ngũ Hành linh thể có tiên thiên thì tất cũng phải có hậu thiên. Hậu thiên thể chất là một dạng dùng tiên thiên linh vật cùng thiên tại địa bảo mà đắp vào người để cải tạo thể chất cho bản thân.
Đối với cá nhân thì đây là một chuyện vô cùng có lợi bởi nó gia tăng tốc độ tu hành không ít nhưng ngược lại, nhân quả của hậu thiên thể chất hung hiểm vạn lần.
Vào tiết Cốc Vũ năm ngoái, Khương Hy đã thành công đạt được hậu thiên Thủy linh thể nhưng hắn từ chối nó bởi hắn sợ bị thải bổ, bị kẻ nắm giữ tiên thiên thể chất đi thải bổ. Loại nhân quả này cơ hồ đã đoạn luôn đạo lộ của hắn rồi, hắn còn không có điên mà níu kéo hậu thiên thể chất.
Ngoài Ngũ Hành linh thể ra thì trong lịch sử Huyền Đô Đại Lục cũng ghi chép ra được vài loại dị thể khác. Gọi là dị vì chúng chưa chắc sẽ có lợi đối với tu sĩ.
Như m Dương đảo loạn của Thanh Tiêu Nhi là một ví dụ về việc hại thân chẳng hạn. Về bản chất, m Dương đảo loạn khiến thân thể của chủ nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nếu không phải có Nguyên Anh tu sĩ ra tay trấn áp thì Thanh Tiêu Nhi cũng không sống qua được hai mươi tuổi.
Còn có lợi thì như vị tiểu công chúa của Đại Nguyệt Hoàng Triều, thân mang Minh Nguyệt chi thể, hội tụ âm khí thế gian vào thân mà tu luyện. Đối với một Hoàng Triều mà trăng tròn xuất hiện hơn phân nửa số lượng ban đêm như Đại Nguyệt thì Minh Nguyệt chi thể được tung hô là Thánh thể cũng không sai.
Cũng vì loại thể chất này mà địa vị của vị tiểu công chúa kia được xếp ngang với Thái tử đương triều. Chương Hồng Lôi vì chúc mừng sinh nhật nàng nên mới chậm trễ mà đến tọa trấn Nguyệt Hải Thành.
Còn về Hiên Minh, Đại Địa chi thể thì khỏi phải nói. Bản chất loại thể chất này cho phép tu sĩ vô hạn hấp thụ đại lượng linh khí hùng hậu của đại địa mà bổ túc cho bản thân. Người sở hữu Đại Địa chi thể không cần tu luyện công pháp luyện thể thì thể chất cũng không thua kém bất kỳ luyện thể tu sĩ nào.
Chưa kể, trong một ngàn năm trở lại đây, các đại môn phái dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong thâm tâm đã ấn định một điều. Người sở hữu Đại Địa chi thể mai sau kiểu gì cũng là bá chủ một phương, lực áp thế hệ, quyền khuynh thiên hạ.
Chuyện này dĩ nhiên không phải nói suông bởi Đệ nhất cường giả của Huyền Đô Đại Lục hiện nay chính là sở hữu loại thể chất này.
Chỉ có điều trong ngàn năm nay không có người thứ hai sở hữu xuất hiện nên mọi người cho rằng một ngày vị kia còn sống, loại thể chất này hẳn sẽ không xuất hiện nữa. Dần dần qua thời gian, danh tiếng về thể chất này cũng bị trôi vào lãng quên, toàn bộ thư tịch nói về nó thì bị thế lực của vị kia cường thế thu thập.
Vậy nên khi xác định Hiên Minh mang Đại Địa chi thể, Khương Hy mới phải mạo hiểm mà thay đổi dự tính của bản thân, dẫn đến cái sát cục kia cho Hiên Minh. Kết quả hắn thành công, vừa giải được oán niệm, vừa lưu lại Hiên Minh một mạng.
Loại hình thể chất ngàn năm mới xuất hiện này Khương Hy không tin ông trời lại để cho Hiên Minh chết dễ như vậy. Khương Hy gọi là hắn là thượng thiên chiếu cố không phải không có lý do.
Bởi Hiên Minh mang khí vận cực kỳ mạnh, bất kỳ người nào sở hữu ánh mắt của Nguyên Anh tu sĩ đều sẽ cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ đó ở trên người hắn.
Cho nên, Hiên Minh sống lại được một phần là vì trời thương, một phần mà vì thể chất của hắn... chết rất khó. Thời đại kia từng miêu tả Đại Địa chi thể như thế này.
‘Chân vững đại địa - Ngạo thị thương khung’
‘Thân nằm đại địa - Bất tử bất diệt’
Đại địa rộng bao nhiêu, thương khung cao ngần nào. Dám dùng đại địa để ép thế thương khung thử hỏi có thể chất nào bá đạo hơn nó.
Bất luận thương thế có nặng bao nhiêu, thậm chí là mất đi cả mạng. Chỉ cần não hải cùng linh căn còn trọn vẹn thì người đó sẽ được đại địa bồi đắp mà tái khởi trùng sinh.
Hiên Minh chỉ cần tu hành đến cảnh giới đủ cao. Một ngày hai chân hắn còn đứng vững đại địa thì hắn là thiên hạ vô địch.
...
...
Dĩ nhiên, phần lực áp thế hệ, quyền khuynh thiên hạ hay thiên hạ vô địch Khương Hy sẽ không đề cập đến. Hiên Minh mới chỉ bước đầu tu hành thôi, để cho hắn cao ngạo quá đâm ra lại là thuốc độc.
Hiên Minh nghe xong liền trơ mặt ra mà nhìn Khương Hy, hắn không biết phải đáp lại sao đây nữa, thể chất của hắn không ngờ lại bá đạo đến thế.
Bỗng dưng, hắn lại nhớ đến ngày Khương Hy thoa thuốc giúp hắn, lúc đó hình như Khương Hy rất... say mê thân thể của hắn thì phải. Vậy mà lúc đó hắn lại nghĩ đen cho người ta.
Rồi hắn lại nhớ đến một tuần trước đó, tựa hồ ánh mắt đó còn ham muốn hơn ban đầu nữa rồi.
Hiên Minh nuốt một ngụm mà nói:
“Vậy... tình huống cơ thể bây giờ của ta thế nào?”
Nghe vậy, Khương Hy liền vận linh thức lên mà quét một vòng qua thân thể hắn. Càng quét Khương Hy lại càng hài lòng bởi lúc này giả thiết của hắn đã đúng.
Khương Hy cười nói:
“Đại Địa chi thể của ngươi đã thức tỉnh, từ bây giờ tốc độ tu luyện của ngươi sẽ không dưới Thiên linh căn”
Hiên Minh vui mừng mà vỗ đùi một cái, nước liền bắn tung toé lên.
“Quả nhiên là vậy, một tuần qua ta tu luyện quả thực rất thần tốc, tốc độ tiến cảnh so với trước nhanh không biết bao nhiêu lần. Ta còn cảm giác được không bao lâu nữa là có thể đột phá Luyện Khí cảnh tầng bảy rồi”.
Nghe xong, Khương Hy vội ngăn hắn mà nói:
“Từ từ đã, ngươi từ Luyện Khí cảnh tầng năm đến bây giờ tốc độ đi quá nhanh, độ tinh thuần không đạt được chín muồi, nếu ngươi càng đi nhanh hơn, căn cơ sẽ bất ổn”.
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi đáp lại:
“Tu hành không phải dựa vào cảnh giới sao?”
Khương Hy có chút đau đầu, hắn đưa tay lên lay lay ấn đường một chút rồi nói ra:
“Nghe hơi khó tin nhưng cảnh giới chủ yếu là để đo tiềm lực của ngươi, căn cơ của ngươi càng vững, tiềm lực của ngươi càng lớn. Con đường ngươi đi được càng xa.
Dĩ nhiên, căn cơ cùng chiến lực có tương quan với nhau. Cùng là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, ngươi nghĩ một người dùng mười năm để tu luyện đấu với một người dùng ba năm thì ai sẽ hơn?”
Hiên Minh đáp:
“Mười năm”
Khương Hy hỏi lại:
“Tại sao?”
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp lại:
“Vì quen thuộc hơn”
Khương Hy hỏi tiếp:
“Vậy giữa mười năm cùng ba mươi năm thì sao?”
Hiên Minh im lặng, không biết phải trả lời sao. Lúc này, Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Tu hành đại kỵ nhất là chạy theo cảnh giới mà bỏ qua căn cơ. Tu hành cần đủ thời gian để đánh vững cơ sở nhưng không được nán lại quá lâu vì sẽ bỏ qua thời điểm hoàng kim của tu luyện.
Tính toán thật kỹ, biết khi nào nên ổn định căn cơ thì ổn định, khi nào cần phá cảnh thì phá cảnh. Tu hành là từ tốn, không được vội.
Dục tốc bất đạt đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng không phải chuyện tốt”
Nghe vậy, Hiên Minh liền nhắm mắt lại mà ngẫm nghĩ, không bao lâu sau, hắn mở mắt ra, tinh quang kiên định mà trầm ổn. Hắn đối với Khương Hy nghiêm túc nói:
“Ta thụ giáo”.
Khương Hy giật mình, ánh mắt loé lên chút châm chọc mà nói ra:
“Ngươi từ bao giờ lễ phép thế?”
Sắc mặt Hiên Minh liền đen lại, vẻ mặt hậm hực mà nhìn. Khương Hy liền cười không thôi.
Trông thấy hắn cười, Hiên Minh cũng cười. So với dáng vẻ ‘trưởng bối’ kia thì cá nhân hắn thích dáng vẻ này của Khương Hy hơn, cảm giác gần gũi hơn hẳn.
...
Khương Hy ngả đầu ra sau mà nhìn qua bầu trời kia ngoài cửa sổ, tiết trời cũng dần trong lành hơn rất nhiều, áng chừng cũng không còn sớm nữa. Hắn hướng Hiên Minh mà nói:
“Thời gian không còn nhiều, ta chỉ trả lời ngươi thêm một vấn đề nữa thôi”
Nghe vậy, Hiên Minh liền tức tốc mà rà soát xem có chuyện gì hắn cần hỏi không. Vô tình lúc này, hình ảnh lão tổ hậm hực nhìn Khương Hy lướt qua trong đầu hắn, hắn liền hướng Khương Hy mà hỏi:
“Lần trước ngươi xin lão tổ nhà ta mười tia chân nguyên, vậy chân nguyên là gì? Ta chưa nghe bao giờ”.
Khương Hy nghe xong liền thầm khen Hiên Minh một câu. Bởi vấn đề này cực kỳ sắc bén cùng thiểu số. Đại đa số Luyện Khí cảnh cùng tầm thường Trúc Cơ cảnh sẽ không hiểu chân nguyên là cái gì.
Sắp xếp một chút ở trong đầu, Khương Hy nói ra:
“Ta hỏi ngươi cảnh giới tu hành của Huyền Đô Đại Lục được phân chia thế nào?”
Hiên Minh không cần suy nghĩ nhiều, câu này quá dễ đối với hắn.
“Luyện Khí, Trúc Cơ, Ngưng Dịch, Kim Đan”
“Hết rồi?”, Khương Hy hỏi
“Hết rồi”, Hiên Minh gật đầu.
Khương Hy lắc đầu mà thốt ra một câu:
“Rốt cuộc Thẩm gia dạy ngươi thế nào vậy?”
Trong lòng Hiên Minh bất giác báo động ‘ánh mắt khinh bỉ’ xuất hiện rồi, hắn có hơi rụt rè nói:
“Không lẽ... không đúng?”
Khương Hy thở dài nói ra:
“Đi Hạo Nhiên Thư Viện đọc nhiều một chút. Huyền Đô Đại Lục chia cảnh giới ra bảy đại cảnh
Luyện Khí, Trúc Cơ, Ngưng Dịch, Kết Đan, Kim Đan, Hoá Nguyên cùng Nguyên Anh.
Trong đó Ngưng Dịch, Kết Đan cùng Hoá Nguyên được tụng xưng là giai đoạn chuyển tiếp, đối với tu đạo không đóng vai trò quá quan trọng nhưng nó lại đem đến chiến lực rất mạnh.
Trước Hoá Nguyên, tu sĩ tu luyện sẽ sinh ra linh lực cùng pháp lực. Còn từ Hoá Nguyên trở về sau, tất cả đều được gọi là chân nguyên”.
Nghe vậy, Hiên Minh liền có chút sợ khan, hắn lắp bắp nói:
“Vậy ý ngươi là lão tổ nhà ta...”
Khương Hy mỉm cười, tay vỗ nhẹ vai hắn mà nói:
“Ngươi có lão tổ tốt, Thẩm tiền bối không phải Kim Đan trung kỳ đỉnh như lời đồn mà là Hoá Nguyên cảnh, cấp bậc cụ thể thì ta không chắc”
Hiên Minh chấn kinh, hắn nói:
“Nhưng làm sao ngươi biết được?”
Khương Hy im lặng, không phải hắn giấu mà chuyện này có nói ra Hiên Minh cũng không hiểu. Ban đầu Khương Hy vốn không biết Thẩm Hạo là Hoá Nguyên cảnh, cho đến khí lão tạo ra Ảnh Ảo Kết giới.
Ảnh Ảo Kết giới vừa ra, Khương Hy liền cảm nhận được ba động của chân nguyên. Đời trước hắn là Nguyên Anh lão tổ, tự nhiên quen thuộc với khí tức của chân nguyên. Người khác có thể nhìn không ra nhưng hắn lại nhìn ra.
Không thấy hắn trả lời, Hiên Minh liền có chút thất vọng. Đột nhiên, ánh mắt hắn hơi chuyển, nghĩ đến cái gì đó mà nói ra:
“Như vậy không phải lão tổ nhà ta... mạnh hơn thành chủ đại nhân sao?”
Khương Hy nhếch mép đáp:
“Đừng mơ tưởng thế, ngươi còn nhớ đạo Tử lôi ngày trước chứ?”
Hiên Minh gật đầu. Khương Hy nói tiếp:
“Đạo Tử lôi đó được gọi là Thiên kiếp, một trong Tam tai. Tử lôi xuất hiện đồng nghĩa với có người sắp đột phá vào Nguyên Anh, Mặc Hiên thành chủ che giấu tu vi với ngoại giới nhưng trên thực tế đã là Hoá Nguyên cảnh đỉnh phong.
Ta cũng nói với ngươi luôn, với tu vi này, Mặc Thành chủ muốn lực áp toàn bộ Tứ Đại thế gia cũng là chuyện trong tầm tay, chỉ là ngài không muốn làm thế mà thôi”.
Lúc này, não hải Hiên Minh đã có hơi đình trệ rồi. Hắn không nhìn được mà thầm khen bản thân một chút, một câu này tróc ra không biết bao nhiêu là bí mật.
Lấy lại tinh thần xong, hắn nói:
“Vậy còn Nguyên Anh cảnh là như thế nào?”
Khương Hy nhìn hắn một hồi, một tay che mắt hắn rồi nói:
“Cảnh giới Nguyên Anh bây giờ đối với ngươi rất xa, ngươi chưa nên biết thì hơn. Biết nhiều quá đôi khi không phải là chuyện tốt, chuyện quan trọng bây giờ tối trọng yếu nhất vẫn là tu luyện. Những chuyện khác về sau có cơ hội tự đi tìm hiểu một chút”.
Nghe vậy, Hiên Minh gật đầu. Dù đôi mắt bị che đi nhưng ký ức của hắn vẫn còn trọn vẹn.
Ký ức về ánh Nguyệt quang kia.
Ánh Nguyệt quang đã giúp hắn phá cảnh.
Mặc dù hắn không hiểu lắm về mấy lời nói của Khương Hy nhưng chung quy thời gian vẫn còn, vẫn có thể hỏi kỹ hơn được.
Quan trọng hơn là bây giờ tâm thần hắn rất thả lỏng, không cần phải căng cứng mà lo lắng như một tuần qua nữa. Bằng chứng là thay vì ngồi đối diện, Hiên Minh giờ đây đang ngồi ngay sát bên cạnh Khương Hy, cùng nhau mà hướng ra bầu trời kia mà ngắm trăng.
Hiên Minh hít một ngụm thanh khí mà thở ra thư thái, toàn thân hắn có xu hướng hơi trượt xuống dưới nhưng hắn không quan tâm, hắn nghiêng đầu sang Khương Hy mà hỏi:
“Ban nãy ngươi nói Tam tai Cửu nạn là gì?”
Khương Hy híp mắt nhìn hắn mà đáp:
“Ta bảo ngươi đến Hạo Nhiên Thư Viện tìm đọc một chút tự nhiên có đạo lý của nó. Ngươi có thể nói toàn bộ tri thức tu chân của nhân loại đều tụ tập hết tại Hạo Nhiên Thư Viện, ở đó ngươi sẽ học được thêm nhiều thứ”.
Hắn ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói tiếp:
“Đừng lười biếng”
Nghe vậy, Hiên Minh có hơi bĩu môi, hắn cũng không cố chấp đi hỏi tiếp. Khương Hy bảo đi Hạo Nhiên Thư Viện đọc thì hắn đi đọc, dù sao hắn cũng không phải đồ ngốc. Tam tai Cửu nạn mặc dù hắn không hiểu nhưng nghe qua tựa hồ có vẻ nghiêm trọng, hắn vừa mới lội một vòng từ tử môn quan trở về. Cảm thụ về cái chết vẫn còn mới mẻ lắm, hắn không muốn trải nghiệm một lần nữa nên hẳn cần phải nghiêm túc nghiên cứu một hai.
Trong lòng Hiên Minh cũng không phải không có thắc mắc, ngược lại hắn có rất nhiều nhưng hắn hiểu Khương Hy, không đời nào trong một lần mà hắn có thể lấy được toàn vẹn câu trả lời được.
Hắn suy nghĩ rất kỹ rồi nói ra:
“Vậy làm sao ta có thể sống lại? Không phải người chết không thể sống lại sao?”
Khương Hy nhìn hắn rồi hỏi ngược lại:
“Thể chất của ngươi là gì?”
Hiên Minh ngồi thẳng người dậy, mặt nước liền nổi lên gợn sóng, hắn đưa tay lên gãi đầu mà nói:
“Đại Địa chi thể nhưng cái đó có liên quan gì sao?”
Khương Hy bật cười, dùng hai tay hứng chút nước rửa mặt rồi nói ra:
“Ngươi hiểu bao nhiêu về Đại Địa chi thể?”
Hiên Minh đáp:
“Ngươi không nói mấy, ta hiểu không nhiều nên tính là không hiểu đi”
Khương Hy: “...”
Khương Hy có chút đau đầu, cái bản tính hay để người khác tự đi tìm hiểu này của hắn đúng là khó đổi. Đời trước thì không nói, đời này những người hắn nói phần lớn đều cô văn quả lậu, đem cái tính này ra áp dụng vào đúng là chỉ thiệt không lợi.
Thế rồi hắn liền giảng giải kỹ lưỡng một lần nữa cho Hiên Minh.
...
...
Huyền Đô Đại Lục có truyền thống tu chân từ cổ xưa, thời gian lâu đến bao nhiêu thì không ai biết được, chỉ có thể áng chừng mấy chục vạn năm là cùng.
Thời điểm đó, nhân loại phi thường yếu kém, trong số tất cả các tộc loài thì nhân loại rơi vào hàng ngũ yếu ớt nhất. Nếu như bây giờ nhân loại có thể chăn nuôi gà, heo, vịt các loại thì ngày trước, nhân loại chính là loài bị chăn.
Nhân loại muốn thoát khỏi gông kìm áp bức từ các tộc khác thì bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn. Từ đó, tu chân liền ra đời mà điều kiện đầu tiên bắt buộc phải có là linh căn.
Linh căn có thể mạnh có thể yếu nhưng bắt buộc phải có thì mới có thể tu hành được. Ngoài linh căn ra thì còn có thêm các đặc tính thiên sinh ngẫu nhiên, như thiên sinh linh thức ở Khương Hy, Tô Uyên hay thiên sinh thần lực ở Tứ nương.
Những hạng mục trên đương nhiên sẽ được liệt vào hàng thiên chất, còn cái mà Khương Hy muốn đề cập với Hiên Minh chính là thể chất.
Thể chất so với linh căn còn muốn hiếm hoi hơn rất nhiều. Trong số hàng ngàn tu sĩ chưa chắc đã có nổi một người mang thể chất đặc thù, đó là chưa chia ra trên phạm vi nhân loại, còn không con số cũng phải lên đến hàng triệu người mới được một.
Thể chất cơ bản nhất và cũng dễ nhận biết nhất được gọi là Ngũ Hành linh thể. Ngũ Hành linh thể có tất cả năm loại.
Kim linh thể, Thủy linh thể, Mộc linh thể, Hỏa linh thể cùng Thổ linh thể.
Năm loại thể chất này đều là tiên thiên và khi những linh thể này xuất thế, người sở hữu chúng chắc chắn sẽ sở hữu Thiên linh căn đồng thuộc tính. Nhưng ngược lại, người có thiên linh căn chưa chắc đã sở hữu linh thể đó.
Thiên linh căn có thể gia tăng tốc độ tu hành cho tu sĩ thì thể chất đồng thuộc tính thậm chí còn đẩy tốc độ đó lên nhanh một cách phi lý. Dĩ nhiên, đạo lý vật cực tất phản cũng được áp dụng vào trường hợp này.
Tuy nhiên, vượt qua được đạo quan khảm khó khăn đó thì vị tu sĩ sở hữu thiên linh căn cùng linh thể đó sẽ nhất phi trùng thiên, tiếng vang muôn đời.
Ngũ Hành linh thể có tiên thiên thì tất cũng phải có hậu thiên. Hậu thiên thể chất là một dạng dùng tiên thiên linh vật cùng thiên tại địa bảo mà đắp vào người để cải tạo thể chất cho bản thân.
Đối với cá nhân thì đây là một chuyện vô cùng có lợi bởi nó gia tăng tốc độ tu hành không ít nhưng ngược lại, nhân quả của hậu thiên thể chất hung hiểm vạn lần.
Vào tiết Cốc Vũ năm ngoái, Khương Hy đã thành công đạt được hậu thiên Thủy linh thể nhưng hắn từ chối nó bởi hắn sợ bị thải bổ, bị kẻ nắm giữ tiên thiên thể chất đi thải bổ. Loại nhân quả này cơ hồ đã đoạn luôn đạo lộ của hắn rồi, hắn còn không có điên mà níu kéo hậu thiên thể chất.
Ngoài Ngũ Hành linh thể ra thì trong lịch sử Huyền Đô Đại Lục cũng ghi chép ra được vài loại dị thể khác. Gọi là dị vì chúng chưa chắc sẽ có lợi đối với tu sĩ.
Như m Dương đảo loạn của Thanh Tiêu Nhi là một ví dụ về việc hại thân chẳng hạn. Về bản chất, m Dương đảo loạn khiến thân thể của chủ nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nếu không phải có Nguyên Anh tu sĩ ra tay trấn áp thì Thanh Tiêu Nhi cũng không sống qua được hai mươi tuổi.
Còn có lợi thì như vị tiểu công chúa của Đại Nguyệt Hoàng Triều, thân mang Minh Nguyệt chi thể, hội tụ âm khí thế gian vào thân mà tu luyện. Đối với một Hoàng Triều mà trăng tròn xuất hiện hơn phân nửa số lượng ban đêm như Đại Nguyệt thì Minh Nguyệt chi thể được tung hô là Thánh thể cũng không sai.
Cũng vì loại thể chất này mà địa vị của vị tiểu công chúa kia được xếp ngang với Thái tử đương triều. Chương Hồng Lôi vì chúc mừng sinh nhật nàng nên mới chậm trễ mà đến tọa trấn Nguyệt Hải Thành.
Còn về Hiên Minh, Đại Địa chi thể thì khỏi phải nói. Bản chất loại thể chất này cho phép tu sĩ vô hạn hấp thụ đại lượng linh khí hùng hậu của đại địa mà bổ túc cho bản thân. Người sở hữu Đại Địa chi thể không cần tu luyện công pháp luyện thể thì thể chất cũng không thua kém bất kỳ luyện thể tu sĩ nào.
Chưa kể, trong một ngàn năm trở lại đây, các đại môn phái dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong thâm tâm đã ấn định một điều. Người sở hữu Đại Địa chi thể mai sau kiểu gì cũng là bá chủ một phương, lực áp thế hệ, quyền khuynh thiên hạ.
Chuyện này dĩ nhiên không phải nói suông bởi Đệ nhất cường giả của Huyền Đô Đại Lục hiện nay chính là sở hữu loại thể chất này.
Chỉ có điều trong ngàn năm nay không có người thứ hai sở hữu xuất hiện nên mọi người cho rằng một ngày vị kia còn sống, loại thể chất này hẳn sẽ không xuất hiện nữa. Dần dần qua thời gian, danh tiếng về thể chất này cũng bị trôi vào lãng quên, toàn bộ thư tịch nói về nó thì bị thế lực của vị kia cường thế thu thập.
Vậy nên khi xác định Hiên Minh mang Đại Địa chi thể, Khương Hy mới phải mạo hiểm mà thay đổi dự tính của bản thân, dẫn đến cái sát cục kia cho Hiên Minh. Kết quả hắn thành công, vừa giải được oán niệm, vừa lưu lại Hiên Minh một mạng.
Loại hình thể chất ngàn năm mới xuất hiện này Khương Hy không tin ông trời lại để cho Hiên Minh chết dễ như vậy. Khương Hy gọi là hắn là thượng thiên chiếu cố không phải không có lý do.
Bởi Hiên Minh mang khí vận cực kỳ mạnh, bất kỳ người nào sở hữu ánh mắt của Nguyên Anh tu sĩ đều sẽ cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ đó ở trên người hắn.
Cho nên, Hiên Minh sống lại được một phần là vì trời thương, một phần mà vì thể chất của hắn... chết rất khó. Thời đại kia từng miêu tả Đại Địa chi thể như thế này.
‘Chân vững đại địa - Ngạo thị thương khung’
‘Thân nằm đại địa - Bất tử bất diệt’
Đại địa rộng bao nhiêu, thương khung cao ngần nào. Dám dùng đại địa để ép thế thương khung thử hỏi có thể chất nào bá đạo hơn nó.
Bất luận thương thế có nặng bao nhiêu, thậm chí là mất đi cả mạng. Chỉ cần não hải cùng linh căn còn trọn vẹn thì người đó sẽ được đại địa bồi đắp mà tái khởi trùng sinh.
Hiên Minh chỉ cần tu hành đến cảnh giới đủ cao. Một ngày hai chân hắn còn đứng vững đại địa thì hắn là thiên hạ vô địch.
...
...
Dĩ nhiên, phần lực áp thế hệ, quyền khuynh thiên hạ hay thiên hạ vô địch Khương Hy sẽ không đề cập đến. Hiên Minh mới chỉ bước đầu tu hành thôi, để cho hắn cao ngạo quá đâm ra lại là thuốc độc.
Hiên Minh nghe xong liền trơ mặt ra mà nhìn Khương Hy, hắn không biết phải đáp lại sao đây nữa, thể chất của hắn không ngờ lại bá đạo đến thế.
Bỗng dưng, hắn lại nhớ đến ngày Khương Hy thoa thuốc giúp hắn, lúc đó hình như Khương Hy rất... say mê thân thể của hắn thì phải. Vậy mà lúc đó hắn lại nghĩ đen cho người ta.
Rồi hắn lại nhớ đến một tuần trước đó, tựa hồ ánh mắt đó còn ham muốn hơn ban đầu nữa rồi.
Hiên Minh nuốt một ngụm mà nói:
“Vậy... tình huống cơ thể bây giờ của ta thế nào?”
Nghe vậy, Khương Hy liền vận linh thức lên mà quét một vòng qua thân thể hắn. Càng quét Khương Hy lại càng hài lòng bởi lúc này giả thiết của hắn đã đúng.
Khương Hy cười nói:
“Đại Địa chi thể của ngươi đã thức tỉnh, từ bây giờ tốc độ tu luyện của ngươi sẽ không dưới Thiên linh căn”
Hiên Minh vui mừng mà vỗ đùi một cái, nước liền bắn tung toé lên.
“Quả nhiên là vậy, một tuần qua ta tu luyện quả thực rất thần tốc, tốc độ tiến cảnh so với trước nhanh không biết bao nhiêu lần. Ta còn cảm giác được không bao lâu nữa là có thể đột phá Luyện Khí cảnh tầng bảy rồi”.
Nghe xong, Khương Hy vội ngăn hắn mà nói:
“Từ từ đã, ngươi từ Luyện Khí cảnh tầng năm đến bây giờ tốc độ đi quá nhanh, độ tinh thuần không đạt được chín muồi, nếu ngươi càng đi nhanh hơn, căn cơ sẽ bất ổn”.
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi đáp lại:
“Tu hành không phải dựa vào cảnh giới sao?”
Khương Hy có chút đau đầu, hắn đưa tay lên lay lay ấn đường một chút rồi nói ra:
“Nghe hơi khó tin nhưng cảnh giới chủ yếu là để đo tiềm lực của ngươi, căn cơ của ngươi càng vững, tiềm lực của ngươi càng lớn. Con đường ngươi đi được càng xa.
Dĩ nhiên, căn cơ cùng chiến lực có tương quan với nhau. Cùng là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, ngươi nghĩ một người dùng mười năm để tu luyện đấu với một người dùng ba năm thì ai sẽ hơn?”
Hiên Minh đáp:
“Mười năm”
Khương Hy hỏi lại:
“Tại sao?”
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp lại:
“Vì quen thuộc hơn”
Khương Hy hỏi tiếp:
“Vậy giữa mười năm cùng ba mươi năm thì sao?”
Hiên Minh im lặng, không biết phải trả lời sao. Lúc này, Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Tu hành đại kỵ nhất là chạy theo cảnh giới mà bỏ qua căn cơ. Tu hành cần đủ thời gian để đánh vững cơ sở nhưng không được nán lại quá lâu vì sẽ bỏ qua thời điểm hoàng kim của tu luyện.
Tính toán thật kỹ, biết khi nào nên ổn định căn cơ thì ổn định, khi nào cần phá cảnh thì phá cảnh. Tu hành là từ tốn, không được vội.
Dục tốc bất đạt đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng không phải chuyện tốt”
Nghe vậy, Hiên Minh liền nhắm mắt lại mà ngẫm nghĩ, không bao lâu sau, hắn mở mắt ra, tinh quang kiên định mà trầm ổn. Hắn đối với Khương Hy nghiêm túc nói:
“Ta thụ giáo”.
Khương Hy giật mình, ánh mắt loé lên chút châm chọc mà nói ra:
“Ngươi từ bao giờ lễ phép thế?”
Sắc mặt Hiên Minh liền đen lại, vẻ mặt hậm hực mà nhìn. Khương Hy liền cười không thôi.
Trông thấy hắn cười, Hiên Minh cũng cười. So với dáng vẻ ‘trưởng bối’ kia thì cá nhân hắn thích dáng vẻ này của Khương Hy hơn, cảm giác gần gũi hơn hẳn.
...
Khương Hy ngả đầu ra sau mà nhìn qua bầu trời kia ngoài cửa sổ, tiết trời cũng dần trong lành hơn rất nhiều, áng chừng cũng không còn sớm nữa. Hắn hướng Hiên Minh mà nói:
“Thời gian không còn nhiều, ta chỉ trả lời ngươi thêm một vấn đề nữa thôi”
Nghe vậy, Hiên Minh liền tức tốc mà rà soát xem có chuyện gì hắn cần hỏi không. Vô tình lúc này, hình ảnh lão tổ hậm hực nhìn Khương Hy lướt qua trong đầu hắn, hắn liền hướng Khương Hy mà hỏi:
“Lần trước ngươi xin lão tổ nhà ta mười tia chân nguyên, vậy chân nguyên là gì? Ta chưa nghe bao giờ”.
Khương Hy nghe xong liền thầm khen Hiên Minh một câu. Bởi vấn đề này cực kỳ sắc bén cùng thiểu số. Đại đa số Luyện Khí cảnh cùng tầm thường Trúc Cơ cảnh sẽ không hiểu chân nguyên là cái gì.
Sắp xếp một chút ở trong đầu, Khương Hy nói ra:
“Ta hỏi ngươi cảnh giới tu hành của Huyền Đô Đại Lục được phân chia thế nào?”
Hiên Minh không cần suy nghĩ nhiều, câu này quá dễ đối với hắn.
“Luyện Khí, Trúc Cơ, Ngưng Dịch, Kim Đan”
“Hết rồi?”, Khương Hy hỏi
“Hết rồi”, Hiên Minh gật đầu.
Khương Hy lắc đầu mà thốt ra một câu:
“Rốt cuộc Thẩm gia dạy ngươi thế nào vậy?”
Trong lòng Hiên Minh bất giác báo động ‘ánh mắt khinh bỉ’ xuất hiện rồi, hắn có hơi rụt rè nói:
“Không lẽ... không đúng?”
Khương Hy thở dài nói ra:
“Đi Hạo Nhiên Thư Viện đọc nhiều một chút. Huyền Đô Đại Lục chia cảnh giới ra bảy đại cảnh
Luyện Khí, Trúc Cơ, Ngưng Dịch, Kết Đan, Kim Đan, Hoá Nguyên cùng Nguyên Anh.
Trong đó Ngưng Dịch, Kết Đan cùng Hoá Nguyên được tụng xưng là giai đoạn chuyển tiếp, đối với tu đạo không đóng vai trò quá quan trọng nhưng nó lại đem đến chiến lực rất mạnh.
Trước Hoá Nguyên, tu sĩ tu luyện sẽ sinh ra linh lực cùng pháp lực. Còn từ Hoá Nguyên trở về sau, tất cả đều được gọi là chân nguyên”.
Nghe vậy, Hiên Minh liền có chút sợ khan, hắn lắp bắp nói:
“Vậy ý ngươi là lão tổ nhà ta...”
Khương Hy mỉm cười, tay vỗ nhẹ vai hắn mà nói:
“Ngươi có lão tổ tốt, Thẩm tiền bối không phải Kim Đan trung kỳ đỉnh như lời đồn mà là Hoá Nguyên cảnh, cấp bậc cụ thể thì ta không chắc”
Hiên Minh chấn kinh, hắn nói:
“Nhưng làm sao ngươi biết được?”
Khương Hy im lặng, không phải hắn giấu mà chuyện này có nói ra Hiên Minh cũng không hiểu. Ban đầu Khương Hy vốn không biết Thẩm Hạo là Hoá Nguyên cảnh, cho đến khí lão tạo ra Ảnh Ảo Kết giới.
Ảnh Ảo Kết giới vừa ra, Khương Hy liền cảm nhận được ba động của chân nguyên. Đời trước hắn là Nguyên Anh lão tổ, tự nhiên quen thuộc với khí tức của chân nguyên. Người khác có thể nhìn không ra nhưng hắn lại nhìn ra.
Không thấy hắn trả lời, Hiên Minh liền có chút thất vọng. Đột nhiên, ánh mắt hắn hơi chuyển, nghĩ đến cái gì đó mà nói ra:
“Như vậy không phải lão tổ nhà ta... mạnh hơn thành chủ đại nhân sao?”
Khương Hy nhếch mép đáp:
“Đừng mơ tưởng thế, ngươi còn nhớ đạo Tử lôi ngày trước chứ?”
Hiên Minh gật đầu. Khương Hy nói tiếp:
“Đạo Tử lôi đó được gọi là Thiên kiếp, một trong Tam tai. Tử lôi xuất hiện đồng nghĩa với có người sắp đột phá vào Nguyên Anh, Mặc Hiên thành chủ che giấu tu vi với ngoại giới nhưng trên thực tế đã là Hoá Nguyên cảnh đỉnh phong.
Ta cũng nói với ngươi luôn, với tu vi này, Mặc Thành chủ muốn lực áp toàn bộ Tứ Đại thế gia cũng là chuyện trong tầm tay, chỉ là ngài không muốn làm thế mà thôi”.
Lúc này, não hải Hiên Minh đã có hơi đình trệ rồi. Hắn không nhìn được mà thầm khen bản thân một chút, một câu này tróc ra không biết bao nhiêu là bí mật.
Lấy lại tinh thần xong, hắn nói:
“Vậy còn Nguyên Anh cảnh là như thế nào?”
Khương Hy nhìn hắn một hồi, một tay che mắt hắn rồi nói:
“Cảnh giới Nguyên Anh bây giờ đối với ngươi rất xa, ngươi chưa nên biết thì hơn. Biết nhiều quá đôi khi không phải là chuyện tốt, chuyện quan trọng bây giờ tối trọng yếu nhất vẫn là tu luyện. Những chuyện khác về sau có cơ hội tự đi tìm hiểu một chút”.
Nghe vậy, Hiên Minh gật đầu. Dù đôi mắt bị che đi nhưng ký ức của hắn vẫn còn trọn vẹn.
Ký ức về ánh Nguyệt quang kia.
Ánh Nguyệt quang đã giúp hắn phá cảnh.
Danh sách chương