Đoạn Trường Sơn Mạch, nằm ở Việt Quốc phía tây, phân biệt Ngô Việt hai nước. Lấy thế núi hùng vĩ, hiểm ác mà lưu danh hậu thế. Nó hùng vĩ ở chỗ chủ mạch trải dài nam bắc ba vạn dặm, lưng núi nối liền với trời đất, chim bay mỏi cánh. Nó hiểm trở ở chỗ, nhánh núi tung hoành, núi non trùng điệp, vách vực vạn trượng tùy ý đều có thể bắt gặp, vượn núi khó leo trèo. Nó hiểm ác ở chỗ chướng cốc độc đàm, hung trạch ác lĩnh nhiều vô số kể, bên trong lấy yêu ma quỷ quái hoành hành. Cho dù Chân Nhân cường giả xông vào, hơi chút sơ ý cũng sẽ thi cốt vô tồn.

Không nói toàn bộ Đoạn Trường sơn, chỉ tính riêng vùng sơn lĩnh tiếp giáp Việt quốc, liền đã rộng lớn vô ngần. Khu vực này hai bên bị cao chót vút sườn núi ngăn cách, gió mùa Đông Nam ấp áp bị ngăn cách, gió Tây Nam khô nóng lại không qua được. Tại đây sơn lĩnh quanh năm gió Bắc gào thét, lại vì địa hình đặc thù, gió Bắc thổi vào mà không ra, chỉ loay hoay bên trong di chuyển. Thành ra, toàn bộ nơi này quanh năm suốt tháng đều lạnh lẽo đìu hiu.

Lại nói, không biết bao nhiêu năm tháng trước, lúc Kiếp tộc bị trấn áp dưới Vô Lượng hải, cách trăm năm vì hải triều mà họa loạn, vô số Kiếp tộc ẩn núp tại Đoạn Trường Sơn bên trong.

Trong truyền thuyết, tại Đoạn Trường Sơn Mạch chỗ sâu thậm chí ngủ say một chút Kiếp tộc đại năng, tồn tại từ thời xa xưa, dẫn đến nguyên một vùng rộng lớn, đem trở thành toàn bộ Kiêu Dương Võ Vực nổi danh hung địa.

Ác lĩnh này tiếp giáp Việt quốc hai quận, phía Tây Bắc là Quận Xương Bình, phía Tây Nam là Quận Trường Lưu.

Tại mỗi quận đều thành lập to lớn môn quan, dùng Kết Giới mà ngăn cách.

Kết Giới, là một loại cổ lão trận pháp, tại Đông Hoang bên trong tương đối phổ biến. Trận pháp này tương tự hộ sơn đại trận, nhưng có chút khác biệt ở chỗ cách bố trí, cùng diện tích bao phủ. Kết giới bố trí là không cần sử dụng Nguyên Thạch cung cấp năng lượng, mà tự động hấp thu thiên địa nguyên khí gia cố bản thân. Trận pháp đẳng cấp, căn cứ võ quốc nồng độ nguyên khí mà tự định, Việt quốc chỉ là tiểu quốc, nguyên khí tương đối mỏng manh, thành ra Kết Giới đại trận chỉ tương đương với tam chuyển đỉnh phong.

Kết giới đại trận, trấn thủ đại quan do Chân Nhân cảnh tướng lãnh trông coi, ngăn cản kiếp tộc từ trên núi xông vào Việt quốc.

Tuy nhiên, đại trận dù sao cũng mới tam chuyển, chỉ ngăn cản được nhỏ yếu Kiếp tộc, lại không ngăn cản được Kiếp Tôn trở lên cường đại nhân vật.

Trường Lưu Quận, một tòa cao mười trượng hùng quan bên trên đứng đấy một tên mặc ngân giáp, mũi ưng nam tử.

Người này tên Nguyễn Khoái, Chân Nhân nhất phẩm sơ kỳ, là Việt quốc mới nổi mãnh tướng, vừa thành Chân Nhân liền xung phong trấn giữ Phi Lao Quan.

Hắn sáng nay, nhận được từ kinh thành truyền tin phi kiếm, nghe được Kiếp quân khiêu chiến, liền vội vàng mệnh lệnh thủ thành quân sĩ sẵn sàng chiến đấu.

“Tướng quân, Kiếp quân tiến đánh tình báo là thật hay sao?”

Bên cạnh phó tướng nhướng mày hỏi nhỏ.

Nguyễn Khoái gật đầu, đưa mắt nhìn về phía xa điều hiu Đoạn Trường Sơn mạch, âm thanh trầm thấp:

“Lần này Tứ Minh Điện rầm rộ hội quân, tin tức trương dương, chỉ sợ Lý tộc Kiếp Vương cũng nắm rõ, vậy nên rất có thể sẽ tiên hạ thủ vi cường, nhằm dành trước lợi thế đi”

“Hừ, bọn chúng nghĩ hay lắm, chờ Kinh thành hội quân xong, đại quân vừa áp sát, liền sẽ là bọn hắn diệt vong tháng ngày” Bên cạnh phó tướng hừ lạnh lắc đầu.

Chỉ là phó tướng lời vừa nói xong, mấy ngàn dặm sơn lĩnh bỗng nhiên bốc lên trùng trùng huyết hồng sương khói. Lại nghe ở Kết giới đại trận bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười gằn:

“Việt quốc?”

Thanh âm này, mang theo Kiếp Vương cảnh khủng bố uy thế, vang lên mạnh mẽ tại tại từng người binh sĩ trong tai, lập tức nguyên một đám tu vi thấp binh sĩ nổ tung đầu mà chết.

Mà đứng ở đại quan trước cổng thành, Nguyễn tướng quân sắc mặt kinh biến, trong lòng lập tức bay lên một luồng cảm giác rợn cả tóc gáy.

Đã thấy, vốn âm u rừng núi, chớp mắt từng tên từng tên mắt đỏ nanh vàng, mọc sừng Kiếp tộc lần lượt xuất hiện tại Kết giới bên ngoài. Chớp mắt, Kiếp tộc đại quân đã chen chúc không đếm xuể.

Tiếp theo, từ trong mê vụ vươn ra một cái gầy gò bàn tay, hướng màu trắng kết giới xuyên xỏ, sau đó bóp chặt, giật ngược về sau.

Bùm

Tương đương tam chuyển đại trận, trải dài mấy ngàn dặm cứ như thế tiện tay xé rách.

Mà Kết giới bị xé rách lúc, đứng lổm ngổm mấy vạn Kiếp quân, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm.

Đám này kiếp tộc, đủ thể loại chủng loài, tu vi cũng lộn xộn không đều, từ nhất văn tiểu kiếp tộc, đến ngũ văn đại kiếp tộc, thậm chí tồn tại chín gã Kiếp Tôn cảnh.

Mà đứng ở không trung, từ trong sương khói hiển lộ, thình lình là một tên hoàng y Kiếp giả.

Hắn hoàng y bên trên, thêu cá chép ngậm châu đồ án. Người này thân cao tám thước, sắc mặt xanh xao vọt, giữa trán lấp lánh ba ngôi sao, sau lưng xoay tròn sáu viên hắc ngọc.

Kẻ này, không ai khác chính là Lý tộc Kiếp Vương.

Hắn đứng ở trên cao bầu trời, nhướng mắt nhìn xuống thủ thành binh sĩ, khóe miệng cười gằn:

“Nhân tộc Chân Nhân sao, tựa hồ còn rất tuổi trẻ, nhà ngươi khí huyết hẳn là cực kỳ tươi ngon đi”

Lời nói nhẹ nhàng châm biếm, ánh mắt khi nhìn về phía mặchắc giáp Nguyễn tướng quân, dường như nhìn một bàn món ngon, để người sau sau lưng phát lạnh.

Nguyễn Khoái trong lòng thở dài, to lớn như thế chiến trận, mười vạn Kiếp quân, chín tên Kiếp Tôn, một gã Tam Tinh Kiếp Vương, đừng nói nhỏ yếu binh sĩ, ngay cả bản thân mình hôm nay chỉ sợ khó lòng sống sót.

Nghĩ đến đó, vốn hơi run sợ cõi lòng chợt bình thản, thẳng thừng nhìn trừng trừng Lý Tộc Kiếp Vương.

Lại hướng đang run rẩy kịch biến đám binh sĩ gào to:

“Đại Việt dũng sĩ xưa nay không sợ chết!”

“Phạm ta Đại Việt người, không chết không thôi”

Ba ngàn tên binh lính, vốn chìm trong sợ hãi, nghe được lời động viên, phút chốc hai mắt đỏ bừng, từng người gượng gạo đứng thẳng lưng, chống lấy trường thương.

Nguyễn Khoái thấy thế, cười ha hả, vung lên trường thương hô:

“Kết trận, thủ thành”

“Rõ”

Còn sống sót ba ngàn tên binh sĩ tuân theo hiệu lệnh, ngay ngắn dựa vào nhau kết thành đại trận, mỗi người trên khuôn mặt đều toát ra từng tia tử chí không sờn. Mà đứng chính giữa quân trận, Nguyễn tướng quân, Chân Nhân cảnh tu vi ngập tràn, hai mắt bắn phá tinh mang, khóe miệng cười gằn.

“Hừ lấy trứng chọi đá” Lý Tộc Kiếp Vương khinh thường hừ lạnh, bất chợt vung tay hô lớn.

“Cho bản vương đồ thành”

“Đồ thành”

“Giết”

Chục vạn Kiếp quân vừa được mệnh lệnh, ào ào xông đến Phi Lao Quan phía trước, có Kiếp Tôn đại kiếp giả đạp không mà xông lên tường thành. Ba ngàn đối mười vạn, chênh lệch cả về số lượng lẫn lực lượng, mặc dù thủ thành binh sĩ ngoan cường quyết chiến, oanh oanh liệt liệt, nhưng mà không chống đỡ được bao lâu, chớp mắt đã chết sạch.

Giữa không trung, chủ tướng Nguyễn Khoái bị ba gã Kiếp Tôn vây công, khắp mình thương tích, máu me đầm đìa. Nhìn thấy trên thành từng người chiến sĩ chết trận, chợt khóe miệng cười thảm, đôi mắt huyết hồng lạnh băng, cơ thể bỗng nhiên co rút, rồi bất ngờ nổ tung.

“ầm”

Chân Nhân cường giả tự bạo, uy lực to lớn, chấn vỡ mấy dặm mặt đất thành bột mịn, lưu lại vài trượng hố sâu, mà ba tên Kiếp Tôn cũng không nghĩ Việt quốc tên trẻ tuổi tướng quân này cứ như thế quyết liệt.

Không kịp chuẩn bị, trọng thương, bị bắn văng ra ba phía.

Nguyễn tướng quân tự bạo lúc, tại hắn vị trí bỗng nhiên bốc lên một đạo quang trụ chiếu thẳng lên thương khung, chẳng tài nào dập tắt.

Đạo quang mang này, là trong quân một loại cực đoan truyền tin thủ pháp. Nếu như gặp cường đại địch nhân, không tài nào chống đỡ, tướng lãnh sẽ dùng tự bạo phương thức, tạo thành quang trụ cấp báo.

Quang trụ vừa xuất hiện trong nháy mắt, toàn Việt quốc chấn động.

Võ giả, bình dân nhao nhao chạy ra khỏi nhà, dõi mắt nhìn về phía Tây Nam, ánh mắt kiêng kỵ, kinh hãi.

“Phi Lao Quan phá!!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện