Hạ Bỉnh Khiêm cầm quạt lông phe phẩy, bước chân ung dung tại ngự thư phòng chậm rãi đi lại.

“Này Dưỡng Long trận là Thượng Cổ Dưỡng Long trận bản đơn giản, gia phụ năm xưa tại cổ di tích đạt được, dự định tặng cho Yến Vương. Yến Vương xem xét, cho rằng trận hung hiểm quá lớn, không định sử dụng, vừa lúc rơi vào tay tiểu sinh”

“Trận này lấy Thăng Long làm chủ vị, bảy quận quận thành làm thứ vị, trên toàn Việt quốc chôn mười vạn mắt trận, không bàn mà hợp cùng cửu cung bát quái nối liền. Tiểu sinh dùng mười năm, đi khắp bảy quận mỗi nơi mới bố trí xong. Dưỡng Long trận một khi bố cục thành, sẽ đem Việt quốc khí vận nối liền một mạch, lấy cả nước khí vận nuôi dưỡng lẫn nhau, dẫn đến qua trăm năm, Đại Việt võ phong hưng thịnh, tại Kiêu Dương thập quốc thực lực đứng hàng trước ba”

Khương Ly gật đầu, Việt quốc trăm năm trước chỉ đứng hàng mười nước trung hạ, thường xuyên bị xung quanh bốn nước ức hiếp đe dọa. Nhưng gần đây, thiên tài cường giả lớp lớp, quốc lực hùng hậu, Kiêu Dương võ vực bên trong ngoại trừ Yến quốc thì cũng chỉ có Nhạc quốc dám tranh phong.

Như thế biến đổi, âu cũng có đại trận này một phần công lao.

Lại nghe Hạ Bỉnh Khiêm giảng giải tiếp.

“Dưỡng Long trận lợi ích to lớn là thế, nhưng cũng tồn tại hung hiểm vô cùng. Bởi vì đại trận bên trong lấy bệ hạ làm người chủ trì, còn lại bảy mạch mạch chủ làm trọng yếu mắt xích, tương sinh tương hỗ cùng nhau phát triển. Sau này bảy mạch thành long, cuối cùng thất long triều bái, được lợi ích to lớn nhất là bệ hạ”

“Bất quá trăm năm trước bệ hạ vừa cầm quyền, vị trí lung lay, ngoại địch nhìn chằm chằm, nội gian làm loạn. Nếu bố trí Dưỡng Long trận, chỉ sợ lòng người không yên, thất long phản loạn, được không bằng mất. Tiểu sinh quyết định, tại Dưỡng Long trận cơ sở, lại bố sung thêm một tòa trận pháp khác, gọi là Hàng Long Trận. Hoàng Long trận cùng Dưỡng Long trận kết hợp, giải quyết thất long phản loạn ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa giải quyết toàn bộ hậu hoạn. Đó chính là thất long bên trong chỉ một đầu rồng bị chết, đại trận cũng tự động sụp đổ, xe cát biển đông.”

“Đông Minh các hạ, trước giết Vị Hà quận chủ, sau diệt Trần Thừa nhất mạch, đã sâu sắc làm tổn thương Dưỡng Long trận. Nếu lại giết Trần Thừa Dụ, chính là Thất Long đoạn nhất. Bệ Hạ bố cục trăm năm từ đó tiêu tan, các hạ cùng bệ hạ sợ rằng không chỉ nợ nần nhân quả đơn giản như thế”

Hạ Bỉnh Khiêm giảng giải xong, Khương Ly khẽ cười khổ một tiếng. Từ lúc phát hiện Việt quốc trận pháp, hắn cũng không dự định dẫm vào vũng nước đục, không nghĩ ngay từ đầu giết Trần Thừa Phong, cùng Trần Thừa nhất mạch kết oán. Hắn đã sa vào đầm lầy từ bao giờ, lúc nãy nếu hắn nóng lòng đem Trần Thừa Dụ thẳng tay chém giết, cùng quốc quân trở mặt thì rắc rối to rồi.

Đối diện với Trần Thừa Dụ, đối diện Trần Thừa nhất mạch hắn không đánh thắng có thể chạy, nhưng đối mặt với vị này thiếu chút nữa xưng Vương, cùng một vạn Kinh Dương Thần Quân, hắn nào tự tin có thể chạy khỏi Kinh Thành.

Dù trong túi Khương Ly còn một tấm Chân Vương nhất kích ngọc giản, nhưng sử dụng chưa chắc đã chém giết được Trần Hưng Đạo, hay là hắn trốn ở trong Hắc Thị, Hắc Thị cũng không thể cả đời bảo toàn hắn.

Cho nên, tại thực lực chưa đủ lúc, không thể cùng Việt quốc quốc chủ trở mặt.

“Đông Minh ngươi mặc dù tha mạng Phụ Quốc Công, hủy quả nhân bố cục, nhưng ngươi giết Vị Hà quận chủ, diệt Trần Thừa Nhất mạch, khiến Dưỡng Long trận nhận thương tổn to lớn, cần vài chục năm mới tu bổ về. Ngươi, nợ quả nhân một món nợ”

Trần Hưng Đạo lúc này quay về sau thư án ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời, tỏa ra uy nghi trầm giọng nói.

Khương Ly gật đầu, thẳng thắng thừa nhận, mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng hắn phá hư quốc quân bố cục là sự thật, món nợ này hắn phải ghánh. Nhưng nợ người ân tình đã rắc rối, nợ một kẻ hùng tài đại lược như Trần Hưng Đạo ân tình càng khó khăn.

“Không biết quốc chủ muốn Khương mỗ làm gì?”

Trần Hưng Đạo gặp hắn thẳng thắn, đưa mắt cùng Hạ Bỉnh Khiêm liếc nhau, vuốt râu bảo:

“Món nợ này muốn trả, nói khó thì không khó, nhưng dễ lại cũng chẳng dễ, không biết Đông Minh Chân Nhân từng nghe tới Hạ Thị tu hú nuôi con phương pháp bao giờ chưa?”

“Hạ Thị tu hú nuôi con?” Khương Ly nhíu mày, Hạ thị tại toàn bộ Kiêu Dương vực là cao cấp nhất gia tộc, mà Thiên Vận Vương cũng là thập quốc bên trong hàng đầu cao thủ, hắn năm xưa trấn thủ Kiêu Dương thành từ xa nhìn thấy vài lần. Nhưng Khương Ly đối với chiêm bặc sư đám người hiếm có mấy cảm tình, chưa nhiều để ý.

“Đông Minh Chân Nhân tại Kiêu Dương thành lâu dài hẳn là biết đến Hạ thị, Hạ thị mạnh mẽ, bí ẩn nhiều người biết rõ nhưng Hạ thị nuôi dưỡng đệ tử phương pháp lại so sánh đặc biệt. Loại này bồi dưỡng đệ tử, tựa như loài tu hú nuôi con như thế đặc biệt.”

“Hạ thị đệ tử, dù là dòng chính hay chi thứ đến hai mươi tuổi đều phải rời bỏ gia tộc đến nương nhờ thế lực khác, sau đó mượn nhờ thế lực kia tài nguyên, ảnh hưởng tự thân lớn mạnh. Khôn sống mống chết, có người trụ vững, thực lực cường đại, có kẻ nửa đường chết yểu, từ đó không ngày nhận tổ quy tông. Mỗi hai trăm năm, Hạ thị sẽ tổ chức một trận đoạt đích đại hội. Triệu tập tản mát khắp Đông Hoang đệ tử trở về, đoạt Hạ thị thiếu chủ chức vị”

“Thì ra là như thế” Khương Ly gật đầu hơi kinh dị nhìn về gầy gò áo xanh thư sinh Hạ Bỉnh Khiêm. Người sau cười xấu hổ chắp tay tự giới thiệu:

“Tiểu sinh tên Hạ Bỉnh Khiêm, là Thiên Vận Vương con thứ chín”

Khương Ly gật đầu cũng không quá lấy làm bất ngờ, lần đầu tiên gặp gã thư sinh này ở Vị Hà Thành, cảm nhận được trên người huyền diệu dấu diếm ý vận, hắn từng suy đoán ra gã thân phận là Yến Quốc Hạ gia người, lại nghe đến Hạ thị tu hú nuôi con phương pháp, trong lòng liền khẳng định.

“Hạ thị bồi dưỡng đệ tử phương pháp có một không hai, nhưng như thế sẽ giúp sàng chọn ra tài giỏi người, giúp gia tộc thực lực luôn luôn cường thịnh. Nhưng Hạ thị cùng Khương mỗ nợ nần lại có gì liên quan?”

Trần Hưng Đạo ánh mắt thâm thúy, hơi chút hời ức rồi trả lời hắn: “Hơn trăm năm trước, tiền nhiệm quốc chủ cũng là quả nhân phụ thân hiểm chịu trọng thương mà chết sớm. Mà ta lúc ấy đột phá Chân Nhân không lâu, bên ngoài tứ quốc nhìn chằm chằm, bên trong còn lại bảy mạch chèn ép, vị trí lung lay. Đúng lúc khó khăn ấy, Lão Cửu tìm đến ta, đồng ý giúp quả nhân vững chắc quốc vị. Nhưng hơn trăm năm sau, hắn cần ta hỗ trợ tham gia đoạt đích cuộc chiến.”

“Thời gian thấm thoát đã trăm năm, quả nhân quốc chủ vị trí vững như bàn thạch, quốc lực cũng hùng hậu hơn nhiều, khoảng cách đoạt đích cuộc chiến chỉ còn mười năm”

“Những năm này quả nhân chuẩn bị đầy đủ, Kinh Dương Thần Quân trui rèn vững vàng, quả nhân tu vi cũng sắp đột phá Chân Vương, có tự tin tại mười năm sau hoành hành tứ phương vô kỵ”

“Nhưng là…” Nói đến đây, quốc quân hơi dừng lại, đưa mắt nhìn sang Hạ Bỉnh Khiêm.

Hạ Bỉnh Khiêm cười nhẹ, bổ sung: “Hạ thị trước nay làm chiêm bặc sư nghề nghiệp, mà tiểu sinh cũng có chút bói toán tài mọn, mười mấy năm trước tự gieo cho mình một quẻ. Quẻ trong nói rằng tiểu sinh trận đoạt đích này muốn thắng lợi, còn thiếu một thanh sát kiếm. Ban đầu tiểu sinh chưa rõ dụng ý, nhưng sau khi gặp được Đông Minh các hạ, tiểu sinh liền biết, thanh sát kiếm kia ứng chỉ là ngươi”

“Thanh sát kiếm” Khương Ly thì thào, mặc dù không thích chiêm bặc sư, nhưng lại mơ hồ tin tưởng Hạ Bỉnh Khiêm lời nói.

“Như vậy, quốc chủ ý muốn Khương mỗ mười năm sau cùng chư vị đến Yến quốc tham gia đoạt đích”

“Đúng thế” Hưng Đạo quốc chủ khẳng khái gật đầu: “Chỉ cần Đông Minh Chân Nhân đồng ý, giữa ngươi và quả nhân món nợ từ nay xóa sạch”

Khương Ly nghe lời nói, đăm chiêu đắn đo chốc lát, quốc quân cùng Hạ Bỉnh Khiêm cũng không vội vàng thúc giục. Hắn lần này dự định mượn nhờ truyền tống trận dẫn Hạ Tuyết Đình đến Dao Trì Học Cung báo danh, tiếp theo hướng Thiên Nhai Hải Vực Ngộ Đạo Tháp cảm ngộ Chân Thân, đột phá Chân Nhân.

Một chuyến đi này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đột phá Chân Nhân cảnh là tùy vào ý trời. Nếu hiện tại hứa hẹn, nếu mười năm sau hắn vẫn chưa thành Chân Nhân, hoặc không kịp chạy về Việt quốc, tự mình bội ước sẽ khiến hắn đạo tâm lung lay.

Nhưng nếu hắn từ chối tham gia đoạt đích, thì càng sẽ đắc tội quốc quân, mà mượn nhờ truyền tống trận ý nghĩ cũng đừng nên nhắc tới.

Xoắn xuýt đôi chút, hắn nhắm mắt hít nhẹ hơi thở, gật đầu:

“Được”

“Tốt” Hưng Đạo quốc chủ quân thần đều nở nụ cười thỏa mãn, xem chừng vị này Đông Minh Chân Nhân vẫn rất dễ nói chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện