Đứng hình một hồi lâu mới bừng tỉnh trở lại, gần 5 phút ngắm nhìn mà vẫn không thể tiêu biến hết ý nghĩ về nó.
Chắc chắn cây đại thụ này không phải thuộc kỷ nguyên hiện tại. Thời gian này quả tinh cầu này diện tích có tăng trưởng nhưng không một ai ngó ngàng tới, rất có thể nơi này là của một kỷ nguyên trước tinh cầu mảnh vở hàn gắn ở nơi này.
Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một lời kết luận như vậy, cũng giống như đầm lầy mà lúc trước hắn đi qua, đều là của kỷ nguyên phía trước.
Không chần chừ thêm, dần dần hướng bước chân đi về phía trước.
Đặt tay lên phía trên thân cây. Một cảm giác mát lạnh dần dần truyền qua. Đứng phía trên phần rẽ cây trồi lên khỏi mặt đất cao hơn 20m, liền nhìn lại thấy bản thân trông rất nhỏ bé.
Điều kỳ lạ là. Đối với cái cây đại thụ này, hắn không thể đẩy vào cảm quan thăm dò dù chỉ một phần cực kỳ nhỏ, tới mức mà ngay cả lớp vỏ bên ngoài không bị xuyên qua một chút nào. Giống như tạt nước lên bề mặt một tấm kim loại rắn chắc. Thử nhiều lần nhưng vẫn không có một chút tiến triển.
Chắc có lẻ ta thực lực không đủ sao? Chấm dứt chuổi cảm quan liền có một suy nghĩ lóe lên. Đó là điều chắc chắn. Có thể nói hắn là người thuộc top thực lực mạnh mẻ nhưng vẩn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó. Nếu thiếu mất nó liền không thể nào bù đắp được.
Hai mắt mở rộng nhìn lên phía trên cao như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Từng tầng mây lơ lửng bị nó đâm xuyên qua tạo thành một tầng bao phủ xung quanh rất mờ ảo. Mặc dù tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều nhưng không có nghĩa là không nhìn lên. Đáp án rất có thể nằm ở phía trên cao kia từng tầng mây. Chúng không hề lay chuyển hay tan biến giống như những đám mây khác mà là đứng yên tại một chổ cùng rất ít khi có thay đổi hình dáng.
Đứng tại một hồi lâu mới có dấu hiệu đi tiếp.
Đi vòng quanh xem xét một lần, rất có thể tìm được thứ gì đó hữu ích thì quả thật may mắt.
Ở phía dưới gốc cây mới nhận thấy được độ hùng vỉ của nó, diện tích nó quá lớn, chỉ việc đi xung quanh là đã tốn kha khá thời gian, dịp này hắn đang rất rảnh rổi nên tốn một chút thời gian cũng chẳng sao.
Băng qua từng cái rễ cây to lớn nằm lồi lỏm trên nền đất là những điều rất mới mẻ đối với hắn. Ngay khi đặt chân vào nơi này liền nhận thấy được sự kỳ lạ. Nhưng khi chạm mặt thì mới nhận thấy nó còn kỳ lạ hơn thế nữa. Thượng nguồn con suối không phải nơi nào khác mà là chính từng điểm nhánh chẻ nhỏ chảy ra từ gốc cây, giống như một cây sinh mệnh sản sinh ra sinh mệnh thần thủy.
Nó không đắt giá tới như vậy nhưng việc để sản sinh ra một lượng lớn nước như vậy chắn hẳn không dễ dàng. Chưa kể, cây chỉ có thể hút nước để phát triển nhưng lần này lại khác, nó sản sinh ra lượng nước rất lởn ra bên ngoài. Không thực tế một chút nào.
Liên tiếp lần này tới lần khác khiến hắn kinh ngạc như vậy. Ngoài nguồn nước chảy ra còn có những loại quả khác nằm rơi rớt trên nền đất, từng quả to lớn khoảng chừng hơn một chiếc xe tải thuộc cở lớn cùng đa dạng hình dáng. Rất có thể những quả này rụng xuống từ phía trên cao kia từng tán cây rộng lớn. Một số chìm sâu xuống nền đất lâu ngày mọc ra từng mầm cây khoảng chừng hai gang tay với màu xanh ngọc bích bao trọn lấy thân thể. Kỳ lạ là mỗi một mầm cây như vậy lại chỉ có duy nhất một lá cùng từng nhánh cây trơ trụi.
Nhìn qua một hồi liền tiếp tục đi tới. Thoáng chống thời gian troi qua gần 1 canh giờ. Chứng đó thời gian đủ để hắn chạy một quảng đường dài hơn 500 dặm (1.6 km) nhưng vẫn chưa đủ để có thể đi được hết một vòng gốc cây.
Đi tiếp thêm một hồi lâu, hắn như nhìn thấy một thứ gì đó phát ra ánh sáng trông rất mờ ảo từ phía xa truyền tới. Không chần chừ thêm nữa liền nhanh chóng chạy tới, bỏ mặc những thứ xung quanh. Cự ly ngày một gần hơn, vật phát sáng kia lại càng ngày cáng rõ ràng.
Tới khoảng chừng gần 100m, bổng nhiên dừng lại một cách nhanh chóng. Thân ảnh đứng tại đưa hai tay ra phía sau lưng, vạt áo cùng mái tóc trắng sáng bay lượn trong làn gió trông rất phiêu lẵng.
Trước mắt hắn là một hốc nắm phía dưới gốc cây, kỳ lạ thay là ánh sáng phát ra từ phía bên trong truyền tới. Rất có thể đó là một thông đạo dẩn vào phía bên trong.
Suy nghĩ một lúc mới quyết định bước tới. Theo phía sau là Tiểu Đầu Tử, nó như cảm nhận được thứ gì đó khiến cơ thể nó gai gai rất khó chịu. Ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn nhìn xung quanh.
Phong Thần như nhận biết được hành động của nó nên không lo ngại mà là nở ra một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục tiến lên.
Khoảng cách chưa tới 20m liền dừng lại thêm một lần nữa.
“Nhân loại, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách bọn ta ra tay không thương tiếc?”.
Không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm rất trầm ấm cùng mang theo một lượng lớn uy áp tản mát ra xung quanh. Chừng đó chỉ đủ để hù dọa một tiểu Hung Thú vừa đột phá Vương cấp mà thôi, nó lướt qua thân thể hắn cứ như gió thổi mây trôi mà thôi.
Lời nói kia giống như đang ra lệnh cả hai nhanh chóng rời khỏi. Việc này khiến hắn có chút khó chịu trong người, chưa xác định được chuyện gì xảy ra ở nơi này nên không vội làm bừa.
“Ta chỉ muốn tới tham quan, tránh được xung đột là chuyện tốt, các vị ở nơi nào có thể hiện thân có thể trực tiếp cùng ta nói chuyện”.
Đáp lại lời nói kia một cách rất thản nhiên, hắn không hề dấu diếm mục đích lần này đi đến. Chỉ là thanh âm nhẹ nhàng của hắn phát ra nhưng bên trong lại ẩn chứa một phần không kiêng nể gì.
“Nhân loại thấp kém, làm sao có thể cùng bọn ta so sánh. Chỉ là một chủng tộc nhỏ bó mà dám tại nơi này ra vẻ?”.
Thanh âm kia ngày càng gay gắt hẳn lên, đó không phải là trả lời một cách bình thường mà là khịt mũi khinh bỉ. Thanh âm to lớn cùng mang theo một lượng lớn uy áp trải ra đè nén lên cả hai. Nhưng vẫn như củ chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.
Rống rống!
Phía bên cạnh, Tiểu Đầu Tử bừng bừng lửa giận. Từ đâu ra kẻ chán sống, dám trước mặt hắn chi chủ lên giọng. Không hề kiêng nể gì người kia, nó rống lên một tràng dài cùng uy áp cường đại lớn hơn đâu chỉ gấp vài lần.
Khóe miệng nó vểnh lên lộ ra hàng răng nanh sắc nhọn trắng tinh rất dữ tợn. Phía trên sống mũi từng nếp nhăn như xếp chồng lên nhau cùng hai con mắt siết lại cùng con ngươi mở rộng tản mát ra tinh quang bao trọn phạm xi xung quanh nó gần 200m.
Tứ chi bấu chặt xuống nền đất làm mặt đất lỏm xuống một hố nhỏ, toàn thân khom xuống một chút như đang thủ thể, bất cứ khi nào có thể nhảy vồ lên đánh giết.
“Chỉ là một tiểu Hung Thú mà dám hống hách như vậy? Sẳn sàng chịu chết đi”.
Bị tiếng rống Tiểu Đầu Tử khiêu khích liền rít lên một tràng đe dọa. Thanh âm đay nghiến nghe cực kỳ chói tai.
Rống rống!
Tiếp tục khiêu khích hắn, thậm chí bên trong còn cảm nhận được một sự khiêu khích rất rõ ràng, không hề giấu diếm mà trực tiếp chỉ đích danh hắn mà là như kiểu mời gọi kẻ yếu kém “Tới đây con gà???”.
“Nhà ngươi chết chắc”.
Tên kia như bị chọc tức muốn ói máu, thân là một con Hung Thú mà trực tiếp hướng hắn khiêu khích cùng xỉ nhục, làm sao có thể nuốt xuống cục giận này.
Rống rống!
Tiểu Đầu Tử ngày càng phát triển suy nghĩ, đâu phải chỉ là khiêu khích thôi đâu. Tiếng rống lần này không quá to lớn nhưng lại ẩn chứa một thông điệp khác “Ra đây, bố mày thông nát ass”.
Đứng bên cạnh, Phong Thần lắc đầu ngán ngẩm. Từ bao giờ mà nó có thể suy nghĩ được như vậy. Không phải giống một đứa hài tử bình thường mà là một đứa rất tinh ranh, cực kỳ khôn khéo cùng chua ngoa, chẳng biết kiêng nể thứ gì.
Rống rống!
Như được đà lấn tới, liên tiếp từng tiếng rống khiêu khích nhắm vào chính diện tên kia. “Lết xác ra đây tiểu kê kê”. “Không dám bước ra sao tiểu kê kê”…
Chắc chắn cây đại thụ này không phải thuộc kỷ nguyên hiện tại. Thời gian này quả tinh cầu này diện tích có tăng trưởng nhưng không một ai ngó ngàng tới, rất có thể nơi này là của một kỷ nguyên trước tinh cầu mảnh vở hàn gắn ở nơi này.
Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một lời kết luận như vậy, cũng giống như đầm lầy mà lúc trước hắn đi qua, đều là của kỷ nguyên phía trước.
Không chần chừ thêm, dần dần hướng bước chân đi về phía trước.
Đặt tay lên phía trên thân cây. Một cảm giác mát lạnh dần dần truyền qua. Đứng phía trên phần rẽ cây trồi lên khỏi mặt đất cao hơn 20m, liền nhìn lại thấy bản thân trông rất nhỏ bé.
Điều kỳ lạ là. Đối với cái cây đại thụ này, hắn không thể đẩy vào cảm quan thăm dò dù chỉ một phần cực kỳ nhỏ, tới mức mà ngay cả lớp vỏ bên ngoài không bị xuyên qua một chút nào. Giống như tạt nước lên bề mặt một tấm kim loại rắn chắc. Thử nhiều lần nhưng vẫn không có một chút tiến triển.
Chắc có lẻ ta thực lực không đủ sao? Chấm dứt chuổi cảm quan liền có một suy nghĩ lóe lên. Đó là điều chắc chắn. Có thể nói hắn là người thuộc top thực lực mạnh mẻ nhưng vẩn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó. Nếu thiếu mất nó liền không thể nào bù đắp được.
Hai mắt mở rộng nhìn lên phía trên cao như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Từng tầng mây lơ lửng bị nó đâm xuyên qua tạo thành một tầng bao phủ xung quanh rất mờ ảo. Mặc dù tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều nhưng không có nghĩa là không nhìn lên. Đáp án rất có thể nằm ở phía trên cao kia từng tầng mây. Chúng không hề lay chuyển hay tan biến giống như những đám mây khác mà là đứng yên tại một chổ cùng rất ít khi có thay đổi hình dáng.
Đứng tại một hồi lâu mới có dấu hiệu đi tiếp.
Đi vòng quanh xem xét một lần, rất có thể tìm được thứ gì đó hữu ích thì quả thật may mắt.
Ở phía dưới gốc cây mới nhận thấy được độ hùng vỉ của nó, diện tích nó quá lớn, chỉ việc đi xung quanh là đã tốn kha khá thời gian, dịp này hắn đang rất rảnh rổi nên tốn một chút thời gian cũng chẳng sao.
Băng qua từng cái rễ cây to lớn nằm lồi lỏm trên nền đất là những điều rất mới mẻ đối với hắn. Ngay khi đặt chân vào nơi này liền nhận thấy được sự kỳ lạ. Nhưng khi chạm mặt thì mới nhận thấy nó còn kỳ lạ hơn thế nữa. Thượng nguồn con suối không phải nơi nào khác mà là chính từng điểm nhánh chẻ nhỏ chảy ra từ gốc cây, giống như một cây sinh mệnh sản sinh ra sinh mệnh thần thủy.
Nó không đắt giá tới như vậy nhưng việc để sản sinh ra một lượng lớn nước như vậy chắn hẳn không dễ dàng. Chưa kể, cây chỉ có thể hút nước để phát triển nhưng lần này lại khác, nó sản sinh ra lượng nước rất lởn ra bên ngoài. Không thực tế một chút nào.
Liên tiếp lần này tới lần khác khiến hắn kinh ngạc như vậy. Ngoài nguồn nước chảy ra còn có những loại quả khác nằm rơi rớt trên nền đất, từng quả to lớn khoảng chừng hơn một chiếc xe tải thuộc cở lớn cùng đa dạng hình dáng. Rất có thể những quả này rụng xuống từ phía trên cao kia từng tán cây rộng lớn. Một số chìm sâu xuống nền đất lâu ngày mọc ra từng mầm cây khoảng chừng hai gang tay với màu xanh ngọc bích bao trọn lấy thân thể. Kỳ lạ là mỗi một mầm cây như vậy lại chỉ có duy nhất một lá cùng từng nhánh cây trơ trụi.
Nhìn qua một hồi liền tiếp tục đi tới. Thoáng chống thời gian troi qua gần 1 canh giờ. Chứng đó thời gian đủ để hắn chạy một quảng đường dài hơn 500 dặm (1.6 km) nhưng vẫn chưa đủ để có thể đi được hết một vòng gốc cây.
Đi tiếp thêm một hồi lâu, hắn như nhìn thấy một thứ gì đó phát ra ánh sáng trông rất mờ ảo từ phía xa truyền tới. Không chần chừ thêm nữa liền nhanh chóng chạy tới, bỏ mặc những thứ xung quanh. Cự ly ngày một gần hơn, vật phát sáng kia lại càng ngày cáng rõ ràng.
Tới khoảng chừng gần 100m, bổng nhiên dừng lại một cách nhanh chóng. Thân ảnh đứng tại đưa hai tay ra phía sau lưng, vạt áo cùng mái tóc trắng sáng bay lượn trong làn gió trông rất phiêu lẵng.
Trước mắt hắn là một hốc nắm phía dưới gốc cây, kỳ lạ thay là ánh sáng phát ra từ phía bên trong truyền tới. Rất có thể đó là một thông đạo dẩn vào phía bên trong.
Suy nghĩ một lúc mới quyết định bước tới. Theo phía sau là Tiểu Đầu Tử, nó như cảm nhận được thứ gì đó khiến cơ thể nó gai gai rất khó chịu. Ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn nhìn xung quanh.
Phong Thần như nhận biết được hành động của nó nên không lo ngại mà là nở ra một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục tiến lên.
Khoảng cách chưa tới 20m liền dừng lại thêm một lần nữa.
“Nhân loại, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách bọn ta ra tay không thương tiếc?”.
Không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm rất trầm ấm cùng mang theo một lượng lớn uy áp tản mát ra xung quanh. Chừng đó chỉ đủ để hù dọa một tiểu Hung Thú vừa đột phá Vương cấp mà thôi, nó lướt qua thân thể hắn cứ như gió thổi mây trôi mà thôi.
Lời nói kia giống như đang ra lệnh cả hai nhanh chóng rời khỏi. Việc này khiến hắn có chút khó chịu trong người, chưa xác định được chuyện gì xảy ra ở nơi này nên không vội làm bừa.
“Ta chỉ muốn tới tham quan, tránh được xung đột là chuyện tốt, các vị ở nơi nào có thể hiện thân có thể trực tiếp cùng ta nói chuyện”.
Đáp lại lời nói kia một cách rất thản nhiên, hắn không hề dấu diếm mục đích lần này đi đến. Chỉ là thanh âm nhẹ nhàng của hắn phát ra nhưng bên trong lại ẩn chứa một phần không kiêng nể gì.
“Nhân loại thấp kém, làm sao có thể cùng bọn ta so sánh. Chỉ là một chủng tộc nhỏ bó mà dám tại nơi này ra vẻ?”.
Thanh âm kia ngày càng gay gắt hẳn lên, đó không phải là trả lời một cách bình thường mà là khịt mũi khinh bỉ. Thanh âm to lớn cùng mang theo một lượng lớn uy áp trải ra đè nén lên cả hai. Nhưng vẫn như củ chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.
Rống rống!
Phía bên cạnh, Tiểu Đầu Tử bừng bừng lửa giận. Từ đâu ra kẻ chán sống, dám trước mặt hắn chi chủ lên giọng. Không hề kiêng nể gì người kia, nó rống lên một tràng dài cùng uy áp cường đại lớn hơn đâu chỉ gấp vài lần.
Khóe miệng nó vểnh lên lộ ra hàng răng nanh sắc nhọn trắng tinh rất dữ tợn. Phía trên sống mũi từng nếp nhăn như xếp chồng lên nhau cùng hai con mắt siết lại cùng con ngươi mở rộng tản mát ra tinh quang bao trọn phạm xi xung quanh nó gần 200m.
Tứ chi bấu chặt xuống nền đất làm mặt đất lỏm xuống một hố nhỏ, toàn thân khom xuống một chút như đang thủ thể, bất cứ khi nào có thể nhảy vồ lên đánh giết.
“Chỉ là một tiểu Hung Thú mà dám hống hách như vậy? Sẳn sàng chịu chết đi”.
Bị tiếng rống Tiểu Đầu Tử khiêu khích liền rít lên một tràng đe dọa. Thanh âm đay nghiến nghe cực kỳ chói tai.
Rống rống!
Tiếp tục khiêu khích hắn, thậm chí bên trong còn cảm nhận được một sự khiêu khích rất rõ ràng, không hề giấu diếm mà trực tiếp chỉ đích danh hắn mà là như kiểu mời gọi kẻ yếu kém “Tới đây con gà???”.
“Nhà ngươi chết chắc”.
Tên kia như bị chọc tức muốn ói máu, thân là một con Hung Thú mà trực tiếp hướng hắn khiêu khích cùng xỉ nhục, làm sao có thể nuốt xuống cục giận này.
Rống rống!
Tiểu Đầu Tử ngày càng phát triển suy nghĩ, đâu phải chỉ là khiêu khích thôi đâu. Tiếng rống lần này không quá to lớn nhưng lại ẩn chứa một thông điệp khác “Ra đây, bố mày thông nát ass”.
Đứng bên cạnh, Phong Thần lắc đầu ngán ngẩm. Từ bao giờ mà nó có thể suy nghĩ được như vậy. Không phải giống một đứa hài tử bình thường mà là một đứa rất tinh ranh, cực kỳ khôn khéo cùng chua ngoa, chẳng biết kiêng nể thứ gì.
Rống rống!
Như được đà lấn tới, liên tiếp từng tiếng rống khiêu khích nhắm vào chính diện tên kia. “Lết xác ra đây tiểu kê kê”. “Không dám bước ra sao tiểu kê kê”…
Danh sách chương