“Trưởng lão, chuyện này”.
Nàng thanh âm có chút run rẩy sợ hãi, hai mắt có chút đỏ lấy.
“Tiếp tục a”.
Không để ý lấy lời của nàng, hắn hướng nàng tiếp tục.
Nàng hai tay ngày một run run, cảm giác hai tay sợ hãi một dạng, làng bị Hung Thú tấn công cũng không bị nặng tới vậy, cảm giác cứ mỗi một vết thương đối với đám người đâu dễ chịu. Nàng hai tay kỳ lấy có chút hướng ảnh mắt nhìn lên trên, nhìn thấy một phía gương mặt, nàng có chút kinh ngạc, hoàn toàn không một biểu lộ lấu sợ hãi, gương mặt có chút rám nắng nhưng vẫn toát ra vẻ cuốn hút.
Lần này nàng hoàn toàn cảm giác ngại ngùng có chút giảm, tựa như dủng cảm hơn một dạng, nàng quan sát rất kỷ, từng miệng vết thương nàng đếm đâu chỉ hơn 20 cái nhiều, đưa đầu ngón tay mềm mại vuốt lấy, cảm giác lành lạnh lưu lại, nàng bàn tay có chút thu lấy, cảm giác lạnh này khiến nàng có rợn người.
Kỳ lưng một hồi lâu, Phong Thần đưa tay lên cao ra hiệu nàng dừng lại. Hắn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Đưa tay với lấy khăn lau lấy toàn thân, hắn ngước mắt nhìn qua tựa như ra hiệu cho nàng bước ra ngoài.
Nàng trên mặt đỏ rận lên, nàng hơi bất ngờ hành động, tưởng chừng tắm thường không một mảnh vải che lấy, trong đầu nàng có chút liên tưởng, nhưng hắn đứng dậy phía trên còn một tấm khăn lớn quấn lấy. Nàng e thẹn quay người nhanh chạy đi ra khỏi.
Phong Thần trên mặt một nụ cười nhẹ hiện lên, sắc mặt có chút khó nói.
“Đúng là tiểu nữ hài a”.
Thay lấy quần áo, đẩy cửa tiến ra ngoài, phía trước vị tiểu nữ tử đang đứng đợi hắn một dạng. Hắn đi ra khỏi biệt viện nàng vẫn theo lấy phía sau. Phong Thần có chút không thoải mái, quay đầu.
“Ngươi cũng không cần quá chú trọng, ngươi có thể tùy ý”.
Lời này một lần nữa hắn thốt lên, quả thật hắn tu luyện mà có người nhìn tới cảm giác quả thật không thoải mái. Hắn tản bộ một hồi lâu, nàng ta phía sau vẫn đi tới. Gương mặt nàng tỏ ra rất kiên định, tựa như không thay đổi chủ ý.
Lắc đầu! Phong Thần nhận thấy lắc đầu ngán ngẩm, quả thật cứng đầu. Không có cách nào khác, hắn đột nhiên đứng lại, nàng ta không kiểm soát được bước chân va vào phía sau. Hai tay nàng đưa lên che lấy đầu, một hơi hô hấp nàng đưa tay lên che lấy đương nhiên không nhìn thấy hắn. Lóe lên một cái thân ảnh hoàn toàn biến mất không một bóng dáng.
Trưởng lão!!!
Nàng hai tay đưa xuống, thời gian rất nhanh khi hạ tay nàng nhìn lên phía trước mặt nàng không có lấy bóng dáng nàng quay đầu nhìn qua xung quanh, thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất. Nàng trong ý nghĩ có chút không hiểu, nàng phiền phức tới vậy sao. Bất ngờ thời gian tựa như cái chớp mắt cái Phong Thần tựa như biến mất một dạng.
Nơi nào đó cách ngôi lang gần một dặm xa, hắn hai tay đưa ra phía sau nhẹ nhàng tản bộ, thư thái một dạng. Bước chân nhanh chóng đi ra khỏi dung nhập vào rừng rậm phạm vi. Đã lâu hắn chưa có vận động thân cốt, cũng tới lúc hắn tìm một vài đầu Hung Thú tu luyện. Luyện thể hắn mấy tháng này chưa một lần tu luyện lấy, cảnh giới còn quá thấp cảm giác thực lực có chút yếu.
2 canh giờ di chuyển, hắn cách ngôi làng ước chừng gần 50 dặm xa, xung quanh khí tứng Hung Thú ngày một nhiều, Vương cấp Hung Thú đâu chỉ gần 10 đầu. Đủ để hắn đẩy luyện thể pháp tăng lên một khoảng lớn a.
Tiến tới một đầu gần nhất khoảng chừng 2 dặm xa, hắn không quá nhanh chóng vẫn cứ nhẹ nhàng tản bộ hướng tới. Phía xa kia một đầu Hung Thú bóng dáng cao gần 5m Sư Vương tựa như đang ngủ. Tiến tới một cách nhẹ nhàng, 50m khoảng cách xa đầu kia Hung Thú tựa như phá hiện một dạng, ngẩng đầu nhìn về hướng hắn đi tới lộ ra cặp mắt vàng ánh nhìn trông rất lãnh đạm, bốn cái răng nanh dài sắc nhọn lộ ra trắng buốt cảm giác có thể cắm xuyên qua mọi phòng ngự một dạng, bộ lông bờm dày bao phủ lấy che đi yếu điểm ở cổ. Thân thể nó đâu chỉ to lớn có thể miêu tả, lớp lông da bên ngoài có chút chuyển vàng kim sắc cùng tinh quang phát ra tựa như bậc đế vương. Nó tứ chi dùng lực đứng dậy, lộ ra thân thể rất đồ sộ, từng khối bắp thịt lộ rõ, thân dài đâu chỉ 8m, tứ chi trông như cái cột cảm giác rất mạnh mẻ cùng từng cái móng vuốt sắc nhọn hướng lộ ra ngoài, nhìn vào cảm giác có chút rân rân tê lấy.
Ánh mắt của nó nhìn thẳng lấy đối diện ảnh mắt Phong Thần, nó nhìn tới có cảm giác giất mình, ánh mắt kia cảm giác cho hắn chút sợ, nó chí ít cũng Vương cấp tam giai Hung Thú thực lực đâu thể yếu. Nhưng đối phương chỉ mỗi ánh mắt khiến nó sợ cảm giác. Quả thật à lần đầu.
Phong Thần phía xa dường như nhận thấy, trên mặt nở ra nụ cười thần bí, hắn vẫn giữ lấy tốc độ. Khoảng cách ngày một gần. 20m xa Phong Thần lúc này trên tay Trọng Vấn Long Thương triệu hồi, quanh thân hai cái Hồn Hoàn màu vàng cùng màu tím phát ra tinh quanh tản mát xung quanh. Khí tức rõ ràng Đấu Võ cấp nhưng thực lực đâu chỉ như vậy, nó cảm giác có chút áp lực đè nén.
Rống rống!
Nhận thấy thua kém thực lực đâu thể cam chịu, nó ngẩng đầu cao rống lên một tiếng dài, xung quanh đám Hung Thú cũng vì thế mà chạy tán loạn. Uy lực tiếng hống của nó thật khác biệt, chỉ một tiếng rống có thể đánh động tới. Tựa như tạo ra nỗi sợ hãi trong thâm tâm một dạng.
Dạng công kích linh hồn!
Phong Thần có chút dừng lại, suy nghĩ một lúc. Hơi kinh ngạc một chút, dạng sóng công kích linh hồn này quả thật hiếm có, để nó đạt cảnh giới càng cao dạng công kích này đâu chỉ lợi hại, linh hồn yếu một chút đâu chỉ chịu sát thương lớn thậm chí còn đánh nát đại não một dạng. Dạng công kích loại này đâu thể phòng ngự dễ dàng tới vậy. Quá đáng sợ công kích.
Từng sóng công kích tập trung hướng tới hắn. Hai cái vòng Hồn Hoàn tựa như di chuyển quay vòng ngay phía trước tựa như tạo thành một lớp phòng hộ một dạng ngăn chặn toàn bộ. Hắn tay phải nắm chặt trường thương đi tới.
Đầu kia Hung Thú tựa như cảm nhận thấy công kích không thành ngay lập tức dừng lại. Ngay khi công kích biến mất hai cái Hồn Hoàn quay lại vị trí ban đầu tựa như tự động. Để là được như vậy đây phải cần tu luyện khó khăn cùng khả năng điều khiển Hồn Lực đạt đỉnh điểm.
Phong Thần nhảy lên hai tay nắm chặt đuôi thương đánh mạnh xuống trên thân thể. Đầu Sư Vương phòng ngự quả thật mạnh mẽ, chịu một đòn tấn công như vậy nhưng chỉ khụy chân cùng lùi sau mấy bước mà thôi.
Nó tựa như bị chọc giận, hai mắt từng sợi tơ máu đỏ rực hiện lên, miệng mở rộng lỗ rõ hàm răng sắc nhọn. Hai chi trước hơi thấp xuống, đạp mạnh hai chi trước kết hợp hai chi sau bật nhảy, khoảng cách 10m đối với nó quá dễ dàng, lao tới trước mặt, hai chi trước đưa lên cao đánh mạnh xuống.
Bành bành!
Thanh âm va chạm phát ra động tỉnh rất lớn, kế bên một vài cây đại thụ cao gần 100m như cành khô một dạng bị đánh gảy.
Phong Thần trước công kích ngay lập tức nhảy lên tránh né.
Đệ nhất Hồn kỷ!
Đạp Không!
Trên không hắn hai chân không chạm đất độ cao gần 5m, hắn tay phải nắm giữ lấy trường thương tay trái đưa ra sau lưng tựa như không xem đầu Sư Vương kia ra gì. Không chủ động công kích, hắn quan sát lấy động tỉnh.
Rống rống!
Đầu Sư Vương thấy vậy tựa như ngày một tức giận, từng tiếng rống chói tai phát ra. Con người thấp bé đâu thể cùng nó sánh ngang mà ngay lúc này trước mặt nó xuất hiện.
Roạt roạt!
Chủ động công kích, nó hai chi trước liên tục đánh tới, tựa như đánh vào khoảng không một dạng, tốc độ nó khá nhanh nhưng đâu thể so sánh, hai cái lòng tay chi trước to bản quạt lấy tạo ra tiếng thanh âm như xé rách không khí một dạng. Tốc độ Phong Thần đâu chỉ nhanh có thể miêu tả mà là vừa nhanh vừa nhẹ nhàng tới mức không một tiếng động. Hắn thình lình lóe lên rồi biến mất, trước mắt đầu Sư Vương không cảm nhận thấy hắn một dạng, nhìn ngó xung quanh tựa như hắn hoàn toàn hòa vào khoảng không một dạng.
Rầm rầm!
Ngay tức khắc một đòn tựa như trời giáng đánh xuống đỉnh đầu, cự lực phát ra quả thật mạnh mẽ. Nhưng phái trên lớp lông bờm của nó quá dày cảm giác giống như đa số cự lực bị nó hấp thụ một dạng. Đầu nó không chịu quá nhiều sát thương, cảm giác chỉ có rung lắc mạnh một cái bộ dạng.
Nhận thấy Phong Thần ở phía trên, nó ngẩng đẩu đưa tới một bộ răng sắc nhọn hướng tới cắn lấy. Hoàn toàn không đánh trúng, cảm giác có chút vô vọng. Mạnh mẽ tới đâu nhưng không thể chạm lấy cũng chẳng khác gì.
Đệ nhị Hồn Kỷ!
Cường Hóa!
Hắn thình lình xuất hiện phía bên mạn ngực phải, thu lấy trường thuơng một bên. Đưa lên một quyền mang theo cự lực kinh khủng đánh mạnh một cái.
Bành bành!
Rống rống!
Thần thể có chút không đứng vững liền hướng phía bên ngả tới. Trên mạn ngực phải một dấu lõm vào nắm đấm sâu hút tựa như xương bị đánh gáy một bộ phận. Cảm giác đau đớn kinh khủng.
Nàng thanh âm có chút run rẩy sợ hãi, hai mắt có chút đỏ lấy.
“Tiếp tục a”.
Không để ý lấy lời của nàng, hắn hướng nàng tiếp tục.
Nàng hai tay ngày một run run, cảm giác hai tay sợ hãi một dạng, làng bị Hung Thú tấn công cũng không bị nặng tới vậy, cảm giác cứ mỗi một vết thương đối với đám người đâu dễ chịu. Nàng hai tay kỳ lấy có chút hướng ảnh mắt nhìn lên trên, nhìn thấy một phía gương mặt, nàng có chút kinh ngạc, hoàn toàn không một biểu lộ lấu sợ hãi, gương mặt có chút rám nắng nhưng vẫn toát ra vẻ cuốn hút.
Lần này nàng hoàn toàn cảm giác ngại ngùng có chút giảm, tựa như dủng cảm hơn một dạng, nàng quan sát rất kỷ, từng miệng vết thương nàng đếm đâu chỉ hơn 20 cái nhiều, đưa đầu ngón tay mềm mại vuốt lấy, cảm giác lành lạnh lưu lại, nàng bàn tay có chút thu lấy, cảm giác lạnh này khiến nàng có rợn người.
Kỳ lưng một hồi lâu, Phong Thần đưa tay lên cao ra hiệu nàng dừng lại. Hắn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Đưa tay với lấy khăn lau lấy toàn thân, hắn ngước mắt nhìn qua tựa như ra hiệu cho nàng bước ra ngoài.
Nàng trên mặt đỏ rận lên, nàng hơi bất ngờ hành động, tưởng chừng tắm thường không một mảnh vải che lấy, trong đầu nàng có chút liên tưởng, nhưng hắn đứng dậy phía trên còn một tấm khăn lớn quấn lấy. Nàng e thẹn quay người nhanh chạy đi ra khỏi.
Phong Thần trên mặt một nụ cười nhẹ hiện lên, sắc mặt có chút khó nói.
“Đúng là tiểu nữ hài a”.
Thay lấy quần áo, đẩy cửa tiến ra ngoài, phía trước vị tiểu nữ tử đang đứng đợi hắn một dạng. Hắn đi ra khỏi biệt viện nàng vẫn theo lấy phía sau. Phong Thần có chút không thoải mái, quay đầu.
“Ngươi cũng không cần quá chú trọng, ngươi có thể tùy ý”.
Lời này một lần nữa hắn thốt lên, quả thật hắn tu luyện mà có người nhìn tới cảm giác quả thật không thoải mái. Hắn tản bộ một hồi lâu, nàng ta phía sau vẫn đi tới. Gương mặt nàng tỏ ra rất kiên định, tựa như không thay đổi chủ ý.
Lắc đầu! Phong Thần nhận thấy lắc đầu ngán ngẩm, quả thật cứng đầu. Không có cách nào khác, hắn đột nhiên đứng lại, nàng ta không kiểm soát được bước chân va vào phía sau. Hai tay nàng đưa lên che lấy đầu, một hơi hô hấp nàng đưa tay lên che lấy đương nhiên không nhìn thấy hắn. Lóe lên một cái thân ảnh hoàn toàn biến mất không một bóng dáng.
Trưởng lão!!!
Nàng hai tay đưa xuống, thời gian rất nhanh khi hạ tay nàng nhìn lên phía trước mặt nàng không có lấy bóng dáng nàng quay đầu nhìn qua xung quanh, thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất. Nàng trong ý nghĩ có chút không hiểu, nàng phiền phức tới vậy sao. Bất ngờ thời gian tựa như cái chớp mắt cái Phong Thần tựa như biến mất một dạng.
Nơi nào đó cách ngôi lang gần một dặm xa, hắn hai tay đưa ra phía sau nhẹ nhàng tản bộ, thư thái một dạng. Bước chân nhanh chóng đi ra khỏi dung nhập vào rừng rậm phạm vi. Đã lâu hắn chưa có vận động thân cốt, cũng tới lúc hắn tìm một vài đầu Hung Thú tu luyện. Luyện thể hắn mấy tháng này chưa một lần tu luyện lấy, cảnh giới còn quá thấp cảm giác thực lực có chút yếu.
2 canh giờ di chuyển, hắn cách ngôi làng ước chừng gần 50 dặm xa, xung quanh khí tứng Hung Thú ngày một nhiều, Vương cấp Hung Thú đâu chỉ gần 10 đầu. Đủ để hắn đẩy luyện thể pháp tăng lên một khoảng lớn a.
Tiến tới một đầu gần nhất khoảng chừng 2 dặm xa, hắn không quá nhanh chóng vẫn cứ nhẹ nhàng tản bộ hướng tới. Phía xa kia một đầu Hung Thú bóng dáng cao gần 5m Sư Vương tựa như đang ngủ. Tiến tới một cách nhẹ nhàng, 50m khoảng cách xa đầu kia Hung Thú tựa như phá hiện một dạng, ngẩng đầu nhìn về hướng hắn đi tới lộ ra cặp mắt vàng ánh nhìn trông rất lãnh đạm, bốn cái răng nanh dài sắc nhọn lộ ra trắng buốt cảm giác có thể cắm xuyên qua mọi phòng ngự một dạng, bộ lông bờm dày bao phủ lấy che đi yếu điểm ở cổ. Thân thể nó đâu chỉ to lớn có thể miêu tả, lớp lông da bên ngoài có chút chuyển vàng kim sắc cùng tinh quang phát ra tựa như bậc đế vương. Nó tứ chi dùng lực đứng dậy, lộ ra thân thể rất đồ sộ, từng khối bắp thịt lộ rõ, thân dài đâu chỉ 8m, tứ chi trông như cái cột cảm giác rất mạnh mẻ cùng từng cái móng vuốt sắc nhọn hướng lộ ra ngoài, nhìn vào cảm giác có chút rân rân tê lấy.
Ánh mắt của nó nhìn thẳng lấy đối diện ảnh mắt Phong Thần, nó nhìn tới có cảm giác giất mình, ánh mắt kia cảm giác cho hắn chút sợ, nó chí ít cũng Vương cấp tam giai Hung Thú thực lực đâu thể yếu. Nhưng đối phương chỉ mỗi ánh mắt khiến nó sợ cảm giác. Quả thật à lần đầu.
Phong Thần phía xa dường như nhận thấy, trên mặt nở ra nụ cười thần bí, hắn vẫn giữ lấy tốc độ. Khoảng cách ngày một gần. 20m xa Phong Thần lúc này trên tay Trọng Vấn Long Thương triệu hồi, quanh thân hai cái Hồn Hoàn màu vàng cùng màu tím phát ra tinh quanh tản mát xung quanh. Khí tức rõ ràng Đấu Võ cấp nhưng thực lực đâu chỉ như vậy, nó cảm giác có chút áp lực đè nén.
Rống rống!
Nhận thấy thua kém thực lực đâu thể cam chịu, nó ngẩng đầu cao rống lên một tiếng dài, xung quanh đám Hung Thú cũng vì thế mà chạy tán loạn. Uy lực tiếng hống của nó thật khác biệt, chỉ một tiếng rống có thể đánh động tới. Tựa như tạo ra nỗi sợ hãi trong thâm tâm một dạng.
Dạng công kích linh hồn!
Phong Thần có chút dừng lại, suy nghĩ một lúc. Hơi kinh ngạc một chút, dạng sóng công kích linh hồn này quả thật hiếm có, để nó đạt cảnh giới càng cao dạng công kích này đâu chỉ lợi hại, linh hồn yếu một chút đâu chỉ chịu sát thương lớn thậm chí còn đánh nát đại não một dạng. Dạng công kích loại này đâu thể phòng ngự dễ dàng tới vậy. Quá đáng sợ công kích.
Từng sóng công kích tập trung hướng tới hắn. Hai cái vòng Hồn Hoàn tựa như di chuyển quay vòng ngay phía trước tựa như tạo thành một lớp phòng hộ một dạng ngăn chặn toàn bộ. Hắn tay phải nắm chặt trường thương đi tới.
Đầu kia Hung Thú tựa như cảm nhận thấy công kích không thành ngay lập tức dừng lại. Ngay khi công kích biến mất hai cái Hồn Hoàn quay lại vị trí ban đầu tựa như tự động. Để là được như vậy đây phải cần tu luyện khó khăn cùng khả năng điều khiển Hồn Lực đạt đỉnh điểm.
Phong Thần nhảy lên hai tay nắm chặt đuôi thương đánh mạnh xuống trên thân thể. Đầu Sư Vương phòng ngự quả thật mạnh mẽ, chịu một đòn tấn công như vậy nhưng chỉ khụy chân cùng lùi sau mấy bước mà thôi.
Nó tựa như bị chọc giận, hai mắt từng sợi tơ máu đỏ rực hiện lên, miệng mở rộng lỗ rõ hàm răng sắc nhọn. Hai chi trước hơi thấp xuống, đạp mạnh hai chi trước kết hợp hai chi sau bật nhảy, khoảng cách 10m đối với nó quá dễ dàng, lao tới trước mặt, hai chi trước đưa lên cao đánh mạnh xuống.
Bành bành!
Thanh âm va chạm phát ra động tỉnh rất lớn, kế bên một vài cây đại thụ cao gần 100m như cành khô một dạng bị đánh gảy.
Phong Thần trước công kích ngay lập tức nhảy lên tránh né.
Đệ nhất Hồn kỷ!
Đạp Không!
Trên không hắn hai chân không chạm đất độ cao gần 5m, hắn tay phải nắm giữ lấy trường thương tay trái đưa ra sau lưng tựa như không xem đầu Sư Vương kia ra gì. Không chủ động công kích, hắn quan sát lấy động tỉnh.
Rống rống!
Đầu Sư Vương thấy vậy tựa như ngày một tức giận, từng tiếng rống chói tai phát ra. Con người thấp bé đâu thể cùng nó sánh ngang mà ngay lúc này trước mặt nó xuất hiện.
Roạt roạt!
Chủ động công kích, nó hai chi trước liên tục đánh tới, tựa như đánh vào khoảng không một dạng, tốc độ nó khá nhanh nhưng đâu thể so sánh, hai cái lòng tay chi trước to bản quạt lấy tạo ra tiếng thanh âm như xé rách không khí một dạng. Tốc độ Phong Thần đâu chỉ nhanh có thể miêu tả mà là vừa nhanh vừa nhẹ nhàng tới mức không một tiếng động. Hắn thình lình lóe lên rồi biến mất, trước mắt đầu Sư Vương không cảm nhận thấy hắn một dạng, nhìn ngó xung quanh tựa như hắn hoàn toàn hòa vào khoảng không một dạng.
Rầm rầm!
Ngay tức khắc một đòn tựa như trời giáng đánh xuống đỉnh đầu, cự lực phát ra quả thật mạnh mẽ. Nhưng phái trên lớp lông bờm của nó quá dày cảm giác giống như đa số cự lực bị nó hấp thụ một dạng. Đầu nó không chịu quá nhiều sát thương, cảm giác chỉ có rung lắc mạnh một cái bộ dạng.
Nhận thấy Phong Thần ở phía trên, nó ngẩng đẩu đưa tới một bộ răng sắc nhọn hướng tới cắn lấy. Hoàn toàn không đánh trúng, cảm giác có chút vô vọng. Mạnh mẽ tới đâu nhưng không thể chạm lấy cũng chẳng khác gì.
Đệ nhị Hồn Kỷ!
Cường Hóa!
Hắn thình lình xuất hiện phía bên mạn ngực phải, thu lấy trường thuơng một bên. Đưa lên một quyền mang theo cự lực kinh khủng đánh mạnh một cái.
Bành bành!
Rống rống!
Thần thể có chút không đứng vững liền hướng phía bên ngả tới. Trên mạn ngực phải một dấu lõm vào nắm đấm sâu hút tựa như xương bị đánh gáy một bộ phận. Cảm giác đau đớn kinh khủng.
Danh sách chương