Editor: Mình ngâm truyện lâu quá rồi, ngày mai mình sẽ post luôn 2 phiên ngoại của truyện. Mình sẽ không edit hết phần tái bút của tác giả vì quá dài mà mình thì hơn một nửa là mình đọc không hiểu ๐·°(৹˃̵﹏˂̵৹)°·๐ nên mình chỉ tóm tắt những thứ tác giả giải thích các phần trong truyện thôi nha. Yêu mọi người nhiều. ♥ヾ(๑❛ ▿ ◠๑)

_____________________________

Năm nhất học ở đại học C, Lý Mục Trạch vẫn duy trì chuyện yêu xa một cách tốt đẹp. Mỗi tuần, hắn sẽ cùng Thẩm Thính Miên gọi điện thoại hai lần để tám đủ thứ trên bờ dưới biển, mỗi tháng hắn sẽ đến trường của cậu thăm cậu một lần. Đôi khi hắn có suy nghĩ rằng mình như đang nuôi một đứa nhỏ vậy, một đứa nhỏ mà hắn hy vọng nó có thể tùy hứng một chút, có thể nháo một chút cũng được, mà tốt nhất là có thể trở thành một đứa nhỏ vô pháp vô thiên.

Tuần trước, Thẩm Thính Miên có gọi cho hắn hỏi: “Học trưởng ngày kia sẽ đến thăm tù* sao?”

(*Chỗ này hình như là Miên Miên ở nội trú, không thường được phép ra ngoài, có người tới thăm nên giống thăm tù)

Lý Mục Trạch tự an ủi chính mình tiết tấu của cả hai chỉ cần trong lòng cả hai thấu hiểu mà không cần nói gì cả. Hắn tưởng tượng Thẩm Thính Miên hôn lên môi hắn. Đối với Lý Mục Trạch mà nói, ở nơi xa có thể có bao nhiêu gian khổ nhưng việc yêu cậu là việc không cần tốn sức nhất bởi vì tình cảm này dẫu có 10 năm cũng như 1 ngày, luôn nồng cháy khó mà lụi tàn.

Lý Mục Trạch theo đúng hẹn ngày kia đứng trước cổng trường chờ Thẩm Thính Miên, đôi chân giẫm lên mấy chiếc lá khô kêu răng rắc, khi cậu ra hắn liền đưa cho cậu một túi hạt dẻ rang đường nói hổi.

Thẩm Thính Miên nhận lấy, đồng thời hỏi hắn: “Sao cậu không nhìn tớ?”

Lý Mục Trạch cúi đầu giẫm giẫm mấy cái lá, bộ dạng trông có vẻ đã trưởng thành rất nhiều nhưng lời nói lại rất ấu trĩ, còn ẩn giấu chút ngại ngùng: “Tại cậu đang mặc đồng phục đó.”

Thẩm Thính Miên đương nhiên biết hắn đang ám chỉ cái gì, chỉ cười không nói gì. Cậu đang trong giai đoạn học tập rất căng thẳng, giờ nghỉ trưa chỉ có hơn 10 phút nhưng cậu vẫn muốn cùng Lý Mục Trạch thưởng thức bài hát chậm rì: “Tai nghe đâu đưa tớ một bên đi.”

Một bài rồi hai bài. Những ca khúc đó là cách biểu đạt tình yêu chân thành của cả hai. Vào lúc này, Thẩm Thính Miên tưởng tượng nếu có thể cùng Lý Mục Trạch đến thăm bà ngoại lần nữa thì tốt rồi, cậu sẽ lái xe chở Lý Mục Trạch đi xem những đồng lúa chín vàng, cùng lắng nghe âm thanh của những chiếc lá rụng trong gió thu.

Lý Mục Trạch hỏi thăm cậu: “Gần đây cậu sao rồi?”

Thẩm Thính Miên đáp: “Cũng khá tốt, ăn ngon uống khỏe không phiền não gì cả.”

Chỉ còn lại tiếng cười ngây ngô, trong bầu không khí này Lý Mục Trạch mặc sức suy nghĩ những thứ hay ho: “Chờ cậu thi xong, tớ chở cậu đi ăn lẩu.” 

“… hôm qua tớ mới ăn lẩu.”



Mùa đông, Lý Mục Trạch co rúm chân tay, đứng trên nền tuyết nói chuyện với Thẩm Thính Miên, hắn cách hàng rào nhìn cậu, từng hơi thở trắng xóa hóa thành từng cánh chim trắng, vỗ cánh bay về phía chân trời. 

Thẩm Thính Miên hỏi hắn: “Có phải không?”

Cậu định viết phong thư tình đưa cho Lý Mục Trạch, nhưng do thời gian quá gấp gáp nên bức thư chỉ có vài chữ ít ỏi, văn chương cụt lủn, đọc là thấy không hay chút nào rồi. Lý Mục Trạch của cậu xứng đáng với những từ ngữ hoa mỹ bay bổng hơn thế này nhiều.Nếu viết thư tình vào mùa đông thế này rồi nhìn những bông tuyết đậu trên tóc của Lý Mục Trạch, chắc là sẽ cực kì lãng mạn.

“Nhưng mà tớ ăn không vô nữa, chắc tại tớ cứ ăn hoài ấy mà.”

Ngoài hàng rào đều là phụ huynh của các học sinh, chỉ có mình Lý Mục Trạch là thiếu niên trẻ tuổi thôi. Thẩm Thính Miên nhớ tới cái gì đó, bắt đầu cười: “Số lần cậu đến thăm tớ còn nhiều hơn số lần mẹ tớ đến luôn đấy.”

Mùa đông năm nay không quá lạnh, dù tuyết đang bay đầy trời nhưng nụ cười của Lý Mục Trạch lại ấm áp lạ thường: “Mẹ đến thăm cậu có dặn gì không?”

“Thì dặn tớ học hành cho tốt chứ còn có thể gì nữa.” Thẩm Thính Miên giơ lên bàn tay của mình lên, “Dặn tớ, lúc đứng chờ bà thì tranh thủ học từ mới đi.”

“…ơ cậu ghi mấy từ cậu ghi trong tay kia…”



Mùa xuân tới, Lý Mục Trạch đã cắt tóc ngắn bớt. Hắn sợ nóng, nên sáng sớm đã mặc một chiếc áo thun ngắn tay, mặc một cái quần bò trắng đến gặp Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên cầm vở từ mới dựa vào lan can để học, cậu như cảm nhận được gì đó, xoay người lại thì thấy Lý Mục Trạch. Cậu liền giơ đồ vật trong tay lên, bộ dạng muốn được khen ngợi: “Tớ được hạng nhất đó, sợ chưa?”

“Sợ.” Lý Mục Trạch cười ha ha làm ý xuân càng thêm sinh động, “Sợ dã man luôn.” 

Những mầm non đã từ từ vươn mình ra khỏi mặt đất. Lý Mục Trạch bỗng nhiên lại muốn cùng Thẩm Thính Miên đến chỗ sân thượng cũ kia, muốn lại cùng nằm trên chiếc giường nhỏ, cùng ngắm sao đêm. Lần này bọn họ sẽ không cần mặc quần áo dày để làm gì nữa, gió nam ấm áp chỉ khiến cả hai thêm luyến tiếc nhau mà thôi.

“Cậu lại cao thêm đúng không?” Thẩm Thính Miên ngạc nhiên, vươn tay lên đo thử, “Cậu ăn gì mà cao nhanh thế?”

Lý Mục Trạch cũng dựa vào lan can, gió thổi làm tóc cả hai có chút rối: “Cậu muốn biết không?”

Thẩm Thính Miên tò mò nói: “Muốn chứ.”

Lý Mục Trạch thấp giọng nói: “Cậu cũng có thể cao thêm.”

Thẩm Thính Miên phát hiện ra có gì đó không đúng, quả nhiên giây tiếp theo, Lý Mục Trạch liền nói: “Chỉ cần cậu ăn miệng tớ thôi*.”

(*Ý là hôn ấy nhưng mình giữ nguyên ăn miệng vì câu trên Miên Miên hỏi ăn gì mà cao thế)

Thẩm Thính Miên nháy mắt nói: “Lên đại học rồi càng ngày càng thiếu đứng đắn nha bạn học Lý.”

Lý Mục Trạch buồn bực mà thổi mấy sợi tóc trước trán mình: “Trước kia tớ chỉ cảm thấy yêu người khác phái là khổ lắm rồi, hiện giờ mới phát hiện yêu xa mới là khổ nhất.”

Hắn thấy Thẩm Thính Miên cười cười, chuẩn bị quay lưng đi, không nhịn được bèn hỏi: “Làm gì vậy, sợ tớ tính kế cậu à?”

“Cậu tính kế cũng không sao hết.” Thẩm Thính Miên chỉ chỉ vào tòa nhà bên kia, “Chuông reo rồi, học đệ phải vào học rồi đó.”

“Này, cậu còn chưa nói với tớ gần đây cậu làm gì mà…”

“Còn có thể làm gì nữa, thì vẫn cứ chăm chỉ học tập, mỗi ngày cố gắng tiến tới phía trước thôi.” 



Mùa hè chuẩn bị thế chỗ, Thẩm Thính Miên gặm táo, cùng Lý Mục Trạch luyên thuyên nhiều thứ.

Sắp thi đại học rồi sao? Cậu suy nghĩ sao mà nhanh quá đi mất, giống như hôm qua mới gọi điện cho Lý Mục Trạch hỏi hắn ăn gì để chuẩn bị thi. Nhớ coi, hình như là sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có một quả trứng gà lớn. Cậu định vào ngày mình thi cũng sẽ ăn như vậy.

“Sắp tới tớ có việc phải làm, tớ có tham gia vào một chương trình trao đổi sinh viên.” Lý Mục Trạch nắm chặt một nhành cỏ đuôi chó trong tay, ngập ngừng nói, “Là đến Mỹ, dù có 2 tháng thôi nhưng đến lúc cậu được giải phóng rồi tớ về cũng không kịp.” 

“Không sao mà.” Thẩm Thính Miên trấn an hắn, “Đi du lịch tốt nghiệp trễ chút cũng được, có phải là không thể đi đâu mà lo.”

“Cậu định đăng ký trường nào?”

“Không nói cho cậu nghe đâu.”

“Là trường của tớ à?”

“Không biết nữa.”

“Không phải cũng không sao,” Lý Mục Trạch cười, lắc đầu, “Dù không chung trường, chung một tỉnh hay một thành phố cũng không sao cả.”

Thẩm Thính Miên có chút ngạc nhiên: “Không phải cậu không thích yêu xa sao?”

“Đúng là tớ không thích yêu xa nhưng tớ thích cậu.” Lý Mục Trạch theo bản năng trả lời, hắn kẹp nhánh cỏ đuôi chó lên sau tai mình, “Cậu muốn đi đâu cũng đều được cả, chắc chắn một ngày nào đó hai ta sẽ không cần yêu xa nữa.”

Thẩm Thính Miên muốn nói lại thôi, thật ra trường C mà Lý Mục Trạch học có chuyên ngành mà cậu thích nhưng rốt cuộc cậu vẫn không nói cái này, mà chuyển đề tài khác: “Ở Mỹ có thể gửi đồ được không?”

“Sao thế, định cho tớ bất ngờ à?” Lý Mục Trạch cười rộ lên, hỏi: “Là gì thế, cho xíu gợi ý đi mà.”

“Mấy cái tờ ghi chú của tớ đó.” Thẩm Thính Miên nói cho hắn nghe, “Thi xong mà ném cũng tiếc lắm, vậy là quá hời cho cậu rồi.”

Lý Mục Trạch: “…”

Quên đi! Lý Mục Trạch xua tay, “Vậy cậu phải chuẩn bị nhiều tiền nha, phí vận chuyển quốc tế mắc lắm đó.”

“Tiền không phải là vấn đề. Có điều năm ngoái tớ có gọi cho cậu một cuộc điện thoại vào ngày thi, cậu có nhớ không?” Thẩm Thính Miên cười hì hì hỏi, “Vậy hôm nay tớ thi đại học cậu cũng gọi điện thoại cho tớ đúng không.”

“Tớ á? Tớ không gọi…”

“…Này, Miên Miên”

“Sao vậy?” Thẩm Thính Miên nhìn ánh mắt thúc giục của Trịnh Văn Anh, “Tớ mà ra cửa là không được mang điện thoại đâu, cậu có gì mau nói đi.”

“Cậu đừng lo lắng quá.” Lý Mục Trạch ở đầu dây bên kia run rẩy nói, “Đừng lo lắng, kiểm tra lại xem bút, tẩy, thước kẻ đã mang đủ chưa, đúng rồi đúng rồi, chứng minh thư với giấy xác nhận thi nữa, phải đem đủ nha!”  

Lý Mục Trạch sao mà đáng yêu quá đi, Thẩm Thính Miên ngọt ngào nói: “Sao vậy, tớ thấy hình như cậu còn căng thẳng hơn cả tớ nữa.”

“Mục Trạch à.” Thẩm Thính Miên nói cho hắn, giọng điệu vừa đáng yêu vừa có chút kỳ quái, “Hôm nay tớ đã ăn một quả trứng gà lớn đó nha.”

“Thật không?” Lý Mục Trạch bất giác mà cười rộ lên, rồi nghe thấy âm thanh của Trịnh Văn Anh bên kia liền nói, “Thôi tớ cúp nhé, cậu đi đường nhớ chú ý an toàn.”

“Được rồi.”

“Gặp lại sau nhé.” Lý Mục Trạch đang cười, “Bảo bối.”

“Ừ, cơ mà…”

Thẩm Thính Miên nhìn màn hình đột nhiên im bặt mà thở dài, người kia đúng là thật mang thù mà.

“…hôm nay cậu thức suốt đêm sao?”

Sau khi thi đại học xong, Lý Mục Trạch gọi điện hỏi thăm cậu. Ban đêm đã đến, thời gian rảnh rỗi kéo dài như vậy, âm thanh của hắn dần kéo Thẩm Thính Miên từ khoảng không mơ hồ về với hiện thực.  

“Không, tớ muốn đi ngủ sớm một chút.” Thẩm Thính Miên mệt mỏi, liên tục ngáp, “Lâu rồi tớ không ngủ đủ giấc đó.”

“Tin tớ đi, ngày mai thế nào cậu cũng tự nhiên tỉnh lại lúc 6 giờ sáng cho coi.”

“Ơ, tỉnh rồi ngủ tiếp cũng được mà.”

“Tớ… haizzz!” Lý Mục Trạch lại bắt đầu uể oải, “Bây giờ tớ thật sự muốn đến tìm cậu quá! Nhưng tớ cũng muốn đi tới cái nước mang chủ nghĩa tư bản kia ngay luôn, cậu nói xem tớ phải làm sao bay giờ?”

“Thì cứ đi thôi.” Thẩm Thính Miên lười biếng nói, “Học tiếng Anh cho tốt rồi quay về dạy lại cho tớ thi CET*.”

(*CET – College English Test, một bài kiểm tra trình độ tiếng Anh ở Trung Quốc cho sinh viên đại học. CET được chia thành 2 band: CET-4 và CET-6)

“Được nha.” Lý Mục Trạch sảng khoái đáp ứng, rồi lại bắt đầu ngượng ngùng, “Ừm…Tớ rất… rất mong chờ quà tặng của cậu đó.”

“Phải không đó, cậu nóng lòng muốn coi chữ viết xuất sắc của tớ đúng không.”

“…”

Lý Mục Trạch cúp điện thoại, tương tư cả đêm, hắn nghĩ có khi nào cậu ấy thật sự gửi tập ghi chú của cậu ấy cho mình không trời. Cuối cùng kết luận: chỉ cần là của Thẩm Thính Miên là tốt hết. Chơi luôn! Hắn vui vẻ mong chờ, tương lai ôm tập ghi chú của cậu ấy ngủ cũng hay lắm đó. Nhưng sau khi tới nước Mỹ, hắn liền nhận được đồ vật mà Thẩm Thính Miên gửi cho cậu.

Là một bức thư mỏng, bên trong có hai thứ. Một là một bản sao giấy thông báo nhập học của đại học C, hai là một tờ lịch. Hắn vẫn có ấn tượng với tờ lịch này, trên mỗi ô ngày đều có vẽ một trái tim trừ tờ cuối cùng. Hắn lật đến trang trống kia, mỗi ô ngày trong đó đều đã được Thẩm Thính Miên vẽ trái tim lên đó, đặt một sự hoàn chỉnh trong kế hoạch tương lai đã được hắn chuẩn bị tốt từ trước.         

Trên cùng, là dòng chữ của Thẩm Thính Miên viết: “Phần thưởng của sự dũng cảm là sinh mệnh và còn là cậu nữa.”

HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện