Ngày 15/12/2018, thứ bảy, hôm nay là ngày đầu tiên trong kì thi cuối kì,…
Sau cuộc thi, sảnh trường bây giờ nhộn nhịp và rôm rả tiếng bàn luận về môn thi vừa rồi.

Nhật ngáp ngắn ngáp dài đứng đợi Minh dưới sảnh, từ phía xa tiếng ồn ào của nó đã vang vọng, chưa thấy hình mà đã nghe tiếng rồi.
“Tao lại trúng tủ rồi, haha.”_Minh hứng khởi như đứa trẻ vừa được cho kẹo.
“Mày lại tủ nữa à, tao đã dặn học hết đi rồi mà, lỡ trượt thì sao?”
“Ôi dào, không đoán trượt được đâu.” _Nhật chán nản thở dài.
“Thôi bỏ qua đi, ta đi mua đồ thôi.”
“Ừm, đi thôi.”
Hôm nay là sinh nhật của Nam, cậu muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho anh.

Cậu và Minh cùng đi mua nguyên liệu, cả hai đi hết cả sáng rồi chử về nhà.

Về đến nơi, cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng trước nhà cậu, là Anh Trí.
Trí đã đề nghị qua phụ cậu để trả ơn cậu vụ làm bánh nhưng có lẽ một phần nó cũng muốn góp công trong việc tổ chức sinh Nhật cho Nam.

Nhật vui vẻ kéo cả ba vào nhà, tranh thủ cất đống nguyên liệu vào tủ lạnh, rồi lên phòng cậu nghỉ trưa.
Minh vừa vào đã đi thẳng tới tủ quần áo của cậu, nó lấy mấy bộ đồ đã để sẵn mà chạy vào nhà tắm.

Trí tò mò nhìn ngó xung quanh, Nhật nằm trên giường thấy vậy liền vui vẻ bắt chuyện.
“Lần đầu mày vào phòng tao mà nhỉ? Cứ tự nhiên đi.”
“Ừm, mày và Minh thân thiết thật nhỉ? Minh nó coi đây là phòng mình luôn.”
“Ờ, nó hay qua đây ngủ lại lắm.”_Nhật bất lực kể lể.
“Thế phòng của anh Nam đối diện hở? Nay anh ấy có tiết trên trường nhỉ?”

“Đúng rồi, mày nắm rõ lịch của anh Nam quá nhỉ?”
“Ờm thì tiện cho việc học thôi.”_Anh Trí ngượng ngùng trả lời lại Nhật.
Nhật nhìn Trí cậu càng thêm thích thú và tò mò, từ khi nghe anh tâm sự về Trí, cậu đã luôn để mắt tới nó.

Người bạn này đã giúp Nam thay đổi, giúp anh ấy cởi mở và vui vẻ hơn, chính người bạn này đã đem Nam quay lại với niềm vui máy ảnh.

Cậu không biết đối với Trí, Nam của cậu quan trọng như thế nào nhưng cậu biết đó là người khiến Nam hạnh phúc hơn.
“Trí, mày có thích anh Nam không?”
“Hả?”_Trí nhìn Nhật, bất ngờ trước câu hỏi của cậu ta.

Trí bối rối, cậu thật sự không biết trả lời sao với câu hỏi ấy, vì đó cũng là câu hỏi cậu đang cố giải đáp.
“T...tao cũng không biết...”
“Tại sao lại không biết?”_Trí đi lại ngồi xuống sàn tựa lưng lên thành giường
“Tao đã suy nghĩ suốt tuần nay về vấn đề đó, những cảm xúc này đều là những thứ mới mẻ mà tao chưa từng trải qua, vậy nên mọi thứ đối với tao là mơ hồ.”
“Vậy nên mày không mới chắc chắn cảm xúc của mình, đặc biệt là với một người con trai.”_Nhật nhận ra Trí hoàn toàn giống cậu trước đây, cảm giác mơ hồ và lạc lõng khi cậu không thể nào xác định rốt cuộc bản thân mình là ai?
“Ừ, không chỉ thế, mày có biết anh Nam thích chị Khanh không?”_Nhật gật đầu trả lời lại, là anh em với nhau cậu đương nhiên nhận ra.
“Ừm, đó là thứ khiến tao còn phân vân, người anh Nam thích là chị Khanh không phải tao.”
Nam thích Khanh, mỗi khi cậu cố gắng nghĩ về cảm xúc của bản thân, ý nghĩ ấy lại xuất hiện làm xáo trộn mớ cảm xúc ấy.

Những cảm xúc lạ ấy, cậu có thể cảm nhận được, nhưng trong cậu lại có sự đấu tranh giữa cảm xúc ấy và lời hứa của cậu và anh.

Cậu nên làm sao đây? Cảm xúc của cậu muốn có anh, nhưng lý trí cậu không đủ dũng khí đứng lên để giành lấy.
“Nếu là quãng thời gian trước thì đúng là Nam thích chị Khanh, nhưng dạo gần đây tao không chắc lắm về điều đó.”_Trí thắc mắc nhìn Nhật.
“tao không chắc lắm nha, Nam đang thay đổi một cách rất tích cực, người tạo nên động lực cho Nam lại là mày.


Vì vậy, tao nghĩ dù ít hay nhiều thì mày cũng có một vị trí rất quan trọng trong tim anh ấy.”
“Mày nghĩ vậy sao?”
“Tao không nghĩ, tao cảm nhận, nói chung thì cũng chỉ mang tính chủ quan thôi, nhưng nếu mày muốn biết rõ mày có thể hỏi thẳng Nam.”
“Ý mày là muốn tao tỏ tình anh ấy?”_Trí ngồi bật dậy nhìn Nhật, cậu bất ngờ với lời đề nghị của Nhật.
“Ừm, đáng để thử mà.”
“Tại sao mày lại ủng tao? Tao tưởng mày sẽ ngăn cản?”
“Tao chỉ ủng hộ người làm anh tao hạnh phúc, nhưng nếu mày làm Nam buồn, tao sẽ không tha đâu.”
Trí ngạc nhiên nhìn cậu bạn nằm cười hí hửng trên giường, khẽ cười nói cảm ơn Nhật.

Cậu phải thừa nhận, ngoài Tú ra, có lẽ Nhật là người bạn khiến cậu tin tưởng rất nhiều để tâm sự.

Có thể là vì từ đầu, Nhật luôn là người cố gắng kết bạn với cậu hoặc cũng vì cả hai đều trải qua nỗi đau gần giống nhau nên có lẽ rất dễ thấu cảm với nhau.
Sau giờ nghỉ trưa cả bọn kéo nhau xuống tranh thủ chế biến đồ ăn, chủ yếu là ướp thịt và làm vài cái xiên thịt nướng.

Bốn giờ chiều cả bọn tập trung đông đủ, tụi Tú hào hứng vào nhà trong tay là phần lẩu lớn cùng với chiếc bánh kem cỡ vừa.

Cả nhóm chuẩn bị tất cả đồ dùng rồi phụ nhau đem đồ lên sân thượng, dì cậu cũng đóng cửa sớm và chuẩn bị nước cho cả bọn, phần còn lại là của Khanh và Hưng.

Buổi chiều hôm ấy, Hưng và Khanh bỗng hứng thú muốn qua nhà Nam chơi, anh cũng chẳng có lý do từ chối.

Nam vào nhà với vẻ thắc mắc, bãi để xe có vài chiếc xe lạ, ở cửa sau lại nhiều chiếc dép lạ, tiệm nay cũng đóng sớm, Nam khó hiểu nhìn ngó xung quanh.
“Cả nhà tao đi đâu rồi nhỉ?”
“Nam, ta lên sân thượng chơi đi.


Tao muốn xin mấy mầm cây nhỏ của mày về trồng thêm.”_Hưng đi lại kiếm cớ dụ Nam lên sân thượng, Nam cũng vui vẻ đáp lại.
“Cũng được, đi cất đồ đã.”
Cả ba vào phòng Nam để balo lại rồi lên sân thượng, Nam đi trước, hai người bạn theo sau đang giấu đi vẻ hí hửng.

Nam mở cửa sân thượng, tiếng hò reo vang lên khiến Nam giật mình, anh tròn mắt nhìn chiếc bàn gỗ là lò nướng và mùi thịt nướng thoang thoảng.
“Happy birthday to you, happy birthday to you,...”_Mọi người bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật, Nhật cầm chiếc bánh kem trên tay đi lại, Nam vẫn còn hoang mang nhìn Nhật và chiếc bánh trước mặt.
“Cầu nguyện và thổi nến đi.”
“À, ờ...”_Anh chỉ biết luống cuống làm theo, anh nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi tắt ngọn nến ấy.
“Chúc mừng sinh nhật anh hai, bất ngờ chứ?”_Nam chợt nhớ ra gì đó, anh khẽ mỉm cười gật đầu rồi lại ngại ngùng nói.
“Quên mất, nay sinh nhật mình.”
“Tôi biết ông sẽ quên mà, bởi vậy mới tổ chức bữa tiệc này cho ông đó.”
“Cảm ơn nha, em trai.”_Nam vui sướng cười rạng rỡ anh đưa tay xoa mạnh làm rối mái tóc của Nhật, anh vui sướng cảm ơn đứa em trai yêu quý này.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng ngồi vào bàn, ngày hôm nay sân thượng có lẽ là ồn ào hơn thường ngày, tiếng mọi người cười đùa, nói chuyện rôm rã với nhau tạo nên cảm giác thật dễ chịu.
Nam ngồi nhìn khung cảnh nhộn nhịp, sum vầy này chợt lòng anh cảm thấy ấm áp.

Mọi năm anh vẫn thường hay quên sinh nhật mình và anh sẽ dành thời gian cho việc học và làm thêm.

Đã từ lâu rồi anh chưa được tổ chức một cái sinh nhật như này.
Tối đến, sau khi tiệc tàn, mọi người tụ tập lại để dọn rửa sân thượng, và đem đống đồ dơ xuống dười nhà.

Nam xung phong rửa chén dù cậu có nói anh cứ chơi để cậu làm.

trong khi mọi người đang dọn dẹp phía trên, Trí cùng Khanh đem một đống đồ dơ xuống, Khanh vội chạy lên lầu để đem thêm đồ xuống, Trí thì nán
lại đó đứng nhìn anh loay hoay rữa chén dĩa.
“Anh Nam, hôm nay anh thấy, thịt ngon không?”
“Hửm, sao lại hỏi thế?”
“Thì là tôi cũng có góp một phần để làm thịt á...”
“Cậu muốn tôi khen?”_Trí ngại ngùng quay mặt đi, đôi tai đỏ của cậu khiến anh buồn cười.

“Ờ, cậu làm tốt lắm.”_Trí khẽ mỉm cười toại nguyện, cậu thở dài lấy bình tĩnh nói tiếp.
“Anh vẫn muốn tỏ tình chị Khanh chứ?”
“Hừm, không chắc nữa...”
“Nếu vậy lần này là cơ hội đó, tỏ tình chị ấy đi.”
Nam bất ngờ trước lời Trí nói, anh chưa kịp hỏi lại lần nữa thì Khanh bước xuống, Trí cũng vội rời đi để lại Khanh và Nam ở lại một không gian riêng cho cả hai.

Khanh vui vẻ đi lại vụ giúp Nam rửa đống chén dĩa, Nam cảm ơn cô rồi lại chú tâm vào việc rửa chén bát.
Hiện tại đầu óc anh khá rối bời, anh muốn tỏ tình Khanh nhưng lại không thể nào lựa lời đàng hoàng được.

Nói thật là anh đang nghĩ về Trí, trong trường hợp này cậu sẽ làm gì và nói gì đây.

Anh lưỡng lự không biết nên nói ra hay không, Trí đã tạo cho anh cơ hội anh không nỡ để Trí thất vọng.
“Ờm, Khanh...ờ, tao nghĩ là tao thích mày á.”
“Hửm, mày thích tao á?”
“Ờ thì, ừm, mày thích tao chứ?”
Nam hồi hộp hỏi lại cô, Khanh hoàn toàn im lặng cô đang suy nghĩ gì đó khuôn miệng xinh xắn bỗng bật cười.

Sự im lặng của Khanh không chỉ khiến Nam hồi hộp mà cả Trí cũng vậy, cậu chưa rời đi hẳn, cậu đã đang đứng ngoài nhà bếp và nghe lén cả hai.
Dù chỉ vừa nãy cậu đã cổ vũ anh, cậu muốn thực hiện lời hứa với anh nhưng cùng lúc ấy là sự hối hận và nuối tiếc.

Cậu đang trông mong vào một kết quả khác dù biết rằng như vậy cậu là một kẻ rất tệ.
“Thì, tao cũng thích mày...”
Trí ngạc nhiên trước câu trả lời của Khanh, cậu sụp đổ, vội vàng rời đi khỏi đó, để lại cho hai con người kia khoảng không gian riêng thực sự.

Cậu có cảm giác ngậm ngùi và tiếc nuối đang nghẹn lại nơi cổ họng, cậu nhận ra mình đang đau khổ, mình đang buồn lòng, cậu nhận ra mình thực sự thích Nam, đến bây giờ cậu mới hoàn toàn chắc chắn với cảm xúc ấy.

Đến khi anh đã thuộc về người khác cậu mới nhận ra tình cảm của mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện