HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 64
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Để tránh rút dây động rừng, những binh mã dưới trướng Huyên Cảnh Thần hành sự rất sốt sắng.
Mật chỉ do các Ty Mệnh cưỡi Vô Ảnh nhanh nhất đưa đến Lan Châu, ngăn Minh Qua Tề với lòng gây rối ngay tại biên cảnh.
Mà trong nước, binh lực Nguyên Châu đã âm thầm được tăng cường ngay hôm trước Trung Thu.
Theo những tư liệu mà Niệm Vọng cung cấp thì vào mười lăm tháng Tám, Chung Ly Trình và Từ Minh Nghĩa sẽ dùng toán Kim Bào Vệ đã bị tráo đổi ở Tây Sơn để bức vua thoái vị.
Bọn họ dùng người thân của các đại thần trong yến hội để uy hiếp, liên hợp đám di lão quý tộc, ép buộc Huyên Cảnh Thần thoái vị, sau đó lấy tội độc hại Chiêu Đế mà bức nàng tự sát, từ đó nhanh chóng đoạt ngôi đế, để đối phương không còn đường nào cứu vãn.
Huyên Cảnh Thần nghĩ thầm, Chung Ly Trình nếu muốn xưng đế, như vậy Chung Ly Mạc ắt sẽ trở thành cái đinh trong mắt hắn.
Vì thế, nàng hạ lệnh cho các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty âm thầm bảo hộ Chung Ly Mạc.
Sau đó lại bố trí tất cả đâu vào đấy, cuối cùng yên lặng chờ bữa tiệc Trung thu đến.
Chuyện liên quan đến xã tắc, Huyên Cảnh Thần không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để ứng đối.
Về sự việc của Nhạc Chính Tố, nàng chỉ có thể tạm gác lại chờ qua Trung thu giải quyết.
Những đại sự này, ngoại trừ một số người trong quân bộ mà nàng hoàn toàn tin tưởng sẽ tham gia thì các đại thần trong triều gần như là không ai hay biết.
Nàng muốn mượn tay Từ Minh Nghĩa và Chung Ly Trình, một lần nữa rửa sạch triều đình.
Giang sơn này, nàng tuyệt đối không cho phép dù chỉ một con sâu mọt đục khoét.
Cứ thế, nhoáng cái đã đến đêm trăng tròn đoàn viên.
Đêm nay, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên Tây cung ở Tây Sơn.
Ánh trăng sáng ngời hắt qua mái cung tinh xảo, chiếu rọi lên cung tường cao lớn những bóng dáng dập dìu.
Tử Kinh Các phía đông hành cung Tây Sơn lúc này đèn đuốc sáng bừng.
Các đại thần ngồi khom gối bên bàn thấp chuyện trò rôm rả, cùng nhau chờ Nữ hoàng bệ hạ ở ngay trung tâm đến.
Phía sau những đại thần là thân quyến các nhà cùng các thiếu niên tràn đầy nhựa sống.
So với đám đại thần phong độ nhẹ nhàng nhằm phô bày quốc lực trước mặt sứ giả thì những thiếu niên vừa trải qua vây săn lại càng nhiệt tình hơn bội phần.
Trong cuộc vây săn, Từ Nhân Lễ biểu hiện vô cùng xuất chúng, được rất nhiều người tán dương.
Các thiếu niên đều thích võ nghệ tinh thâm cùng tài bắn cung cao siêu của hắn, luôn miệng nói ngày sau phải luận bàn một bài.
Vì là thư đồng cho Tô Hợp nên lúc này, hắn ở cùng Chung Ly Sóc và Tô Hợp.
Các thiếu niên đương nhiên cũng vì thế mà chú ý đến Nhạc Chính tiểu công tử đang mặc tiễn bào.
Chuyện vị Nhạc Chính tiểu công tử này che chở Thế tử Tô Hợp tránh khỏi sự đuổi giết của rất đông thích khách đã truyền khắp Tây Sơn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Các thiếu niên đương nhiên biết nhân vật anh hùng lợi hại mới nổi này, dù rằng nhìn kiểu gì cũng thấy nàng không giống người có đủ sức mạnh chống trả lại những thanh niên đại hán, nhưng lòng dũng cảm kia vẫn rất đáng để các thiếu niên lang khâm phục.
Chỉ là trận vây săn lần này, Nhạc Chính Tố lại không tham dự.
Có một thiếu niên than thở rằng: “Nghe nói Nhạc Chính công tử và Từ công tử chính là song anh bên cạnh Thế tử.
Nếu lần này Nhạc Chính công tử tham gia, vây săn năm nay e là phải bị song anh các ngươi đoạt hết.”
Chung Ly Sóc nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài: “Vị công tử này suy nghĩ nhiều rồi.
Ta không thông võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung cũng không tốt, tham gia chỉ có bị chê cười.”
Mọi người chỉ cho rằng ấy là lời khiêm tốn, lại bắt đầu ngợi khen nàng ngay thẳng.
Trước kia không mấy thân thiết, giờ thấy đã có người bắt chuyện, một số thiếu niên tò mò bèn mon men đến hỏi về màn mạo hiểm hôm ấy.
Chung Ly Sóc nghĩ thầm, lúc đó ta chỉ chạy trốn thục mạng, nhưng nói vậy thì các thiếu niên chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán, thế nên nàng dựa theo những chuyện viết trong thoại bản mà thêm mắm dặm muối, kể lại một phen.
Chung Ly Sóc hôm nay không vấn búi tóc Đạo gia mà chỉ cột mái tóc dài thành chiếc đuôi ngựa cao cao rồi dùng ngọc quan cố định.
Nàng mặc tiễn bào đỏ thắm, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng, dùng đai lưng màu đen vàng thít lại.
So với dáng vẻ thư sinh lúc trước, Chung Ly Sóc hôm nay ăn mặc thiên hướng võ sĩ thoạt trông có mấy phần anh khí khiến người ta không muốn dời mắt.
Từ Nhân Lễ trước kia đã cảm thấy người bạn này của mình có hơi quá tuấn tú, hôm nay lại càng như thế.
Hắn nhìn Chung Ly Sóc hớn hở kể chuyện cho các thiếu niên lang, thấy bộ dáng tinh thần phấn chấn của nàng, nhất thời không thể nào dời mắt.
Mãi đến khi tiếng chuông vang, các người hầu cao giọng báo bệ hạ giá lâm, đám thiếu niên mới sôi nổi quay về chỗ ngồi.
Bóng dáng Huyên Cảnh Thần xuất hiện trước điện.
Đi theo sau nàng chính là Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An cùng Cảnh Minh Công chúa Huyên Cảnh Ninh.
Bá quan đứng dậy, đồng loạt chắp tay hành lễ, hô to bệ hạ thiên thu muôn đời.
Chung Ly Sóc cũng khom người, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt trước sau vẫn tập trung vào Huyên Cảnh Thần.
Từ Nhân Lễ bên cạnh thấy thế, lúc cúi đầu lại dùng khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Chung Ly Sóc, gọi một tiếng: “Tố?”
“Hở?”
“Ngươi hôm nay trông có vẻ rất vui?” Đúng vậy, Chung Ly Sóc hôm nay thoạt trông khác hẳn.
Nhưng khác ở chỗ nào, Từ Nhân Lễ lại không nói ra được.
Chung Ly Sóc gật đầu, nhìn Hoàng hậu ngồi xuống, dịu giọng bảo các quan đứng dậy, đoạn mới đáp lời Từ Nhân Lễ.
Từ Nhân Lễ thấy nàng chịu nói, lòng cũng khấp khởi mà nhiều lời thêm một câu: “Quần áo của ngươi hôm nay thoạt trông tuấn tú lạ thường.” Đúng vậy, ngoài tuấn tú ra, Từ Nhân Lễ không tìm được từ ngữ nào chính xác hơn để hình dung.
“Vậy sao?” Chung Ly Sóc ngoái đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn rực rỡ, thiếu niên lang mỉm cười, mặt mày như vẽ.
Từ Nhân Lễ chỉ cảm thấy tim mình như bị va chạm, cứ thình thịch đánh mãi không ngừng.
Hắn thấy rất nóng.
Mặt nóng, lỗ tai cũng nóng.
Vẻ ửng đỏ nhanh chóng lan tràn trên gương mặt trắng nõn khiến Từ Nhân Lễ không biết phải làm sao.
Vì cớ gì lại cười đẹp như thế, đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Từ Nhân Lễ nghĩ vậy, ánh mắt lại đảo đi không nhìn Nhạc Chính Tố nữa.
Nữ hoàng hạ lệnh, mọi người an tọa.
Tiếng trống tiệc vang lên, các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đáp trên đài, mở ra màn ca múa đầu tiên tối nay.
Các nhạc sư đàn tấu những nhạc khúc vui tươi.
Mọi người thấp giọng tán thưởng.
Trong không khí vui vẻ sum vầy ấy, ánh mắt Chung Ly Sóc lén hướng về phía Huyên Cảnh Thần đang ngồi trên chủ vị.
Lúc này, Hoàng hậu đang cúi đầu, thấp giọng nói chuyện với Trưởng Công chúa bên cạnh.
Vẻ mặt nàng hiền hòa, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ.
Vì thế, Chung Ly Sóc nâng chén rượu, đặt bên môi uống một hơi cạn sạch.
Mắt nàng le lói ý cười, song trong lòng lại vô cùng hồi hộp.
Nàng chưa từng thích qua ai khác, cũng không thổ lộ với ai tình cảm này.
Hôm nay là lần đầu tiên, không biết phải làm sao mới tốt.
Vừa rồi Từ Nhân Lễ khen nàng tuấn tú, như vậy nàng hôm nay là thật sự tuấn tú.
Có thể tuấn tú xuất hiện trước mặt Hoàng hậu đã là một chuyện rất đáng mừng.
Còn những chuyện khác, nếu vẫn miên man suy nghĩ mãi thôi thì cứ nghe theo lời Tam Mộc, uống rượu nhiều một chút vậy.
Rượu đổ vào lòng, tình ý tự tuôn.
Nàng uống một ly, rồi lại một ly.
Từ Nhân Lễ lén nhìn qua, thấy nàng uống như vậy bèn do dự khuyên mấy câu: “Ca ca ta nói uống rượu nhiều hại thân, không tốt.
Tố, ngươi đừng uống nhiều quá.”
Tô Hợp ngồi bên cạnh uống sữa, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn qua Chung Ly Sóc, nói: “Hôm nay Tố ca ca rất vui vẻ.
Lúc vui vẻ thì nên uống rượu.
Ngươi cứ mặc nàng đi.”
Chung Ly Sóc nghe thế, bèn mỉm cười xoa xoa mặt Tô Hợp.
Rồi nàng lại chuyển mắt sang Từ Nhân Lễ, cười nói: “Tửu lượng của ta rất tốt.
Ngàn chén không say.”
Nói đoạn, lại giơ lên một ly đổ vào miệng.
Bầu không khí trong điện dần trở nên náo nhiệt nhờ những màn ca vũ xuất sắc.
Khi Từ Nhân Thanh giơ trường kiếm nhảy lên đài hiến cho bệ hạ một màn múa kiếm thì không khí cũng lên đến đỉnh điểm.
Chung Ly Mạc nhìn thanh niên anh khí bừng bừng cầm trường kiếm đứng giữa đài, lại ngó sang trưởng tỷ lúc này vẫn còn mải mê uống rượu, lòng nôn nao.
Ai da, hôm nay ngàn vạn lần không thể để Từ Nhân Thanh đoạt nổi bật.
Hắn nghĩ thế, lại không khống chế được ánh mắt mà nhìn lên Huyên Cảnh Thần trên vương tọa.
Hoàng tẩu của hắn, ánh mắt vẫn nhu hòa như thế, khóe miệng vẫn mỉm cười ứng phó chư vị đại thần, thoạt trông không có một chút khác thường nào.
Chung Ly Mạc lúc này mới yên lòng, an tĩnh chờ màn múa kiếm của Từ Nhân Thanh kết thúc.
Tiếng nhạc mạnh mẽ truyền ra ngoài điện.
Bên ngoài hành cung, một thanh niên mặc vương bào cầm trường kiếm nhìn lên bầu trời đêm sáng rỡ.
Ánh trăng tối nay rất đẹp, đẹp hệt đêm hắn chạy khỏi Nam Cương.
Hắn nghĩ, nếu A Tiền vẫn còn bên thì tốt quá.
Sau tối nay, hắn sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, bước lên ngôi vương chí cao vô thượng kia.
Nếu A Tiền vẫn còn, như vậy qua hôm nay, nàng chính là Hoàng hậu của hắn.
Chung Ly Trình nghĩ thế, chỉ cảm thấy quanh mình càng rét lạnh hơn mấy phần.
Hắn nghĩ, dẫu hắn có cho A Tiền thân phận tôn quý nhất thiên hạ này cũng không đổi lại được sự ấm áp mà nàng dành cho hắn.
Nhưng mà không sao, chóng thôi, bọn họ sẽ được gặp nhau.
Nghe tiếng nhạc vang vọng truyền ra từ hành cung náo nhiệt nơi xa, Chung Ly Trình thầm than một câu: “Ngưỡng thiên trường khiếu, khí thôn sơn hà.
Ta muốn rút kiếm hướng trời cao, phi vân trảm nguyệt, nhậm tiêu dao.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn… Khúc này, rất hay.”
Đúng lúc này, một Kim Bào Vệ bước đến sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Thế tử, đến giờ rồi.”
“À? Vậy mang rượu tới đi.” Hắn nói một câu.
Kim Bào Vệ xưng vâng, rồi đưa đến tay Chung Ly Trình một bầu rượu.
Chung Ly Trình cầm lấy, xoay người.
Dưới ánh trăng sáng trời, trong rừng cây u ám, một nhóm Kim Bào Vệ cầm lưỡi đao sắc bén trong tay đứng đấy.
Ánh mắt Chung Ly Trình đảo qua các Kim Bào Vệ, rồi giơ bầu rượu mạnh trong tay, hô lớn: “Lấy rượu rửa kiếm, chỉ cầu máu quân địch nhuộm đẫm khôi giáp.
Các huynh đệ, rút kiếm!”
Xoẹt một tiếng, tất cả Kim Bào Vệ rút trường kiếm ra.
Dưới ánh trăng, một loạt lưỡi kiếm sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Vì Đại Sở ta thiên thu muôn đời!” Chung Ly Trình hét lớn, đoạn giơ bầu rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh đổ vào bụng, làm bốc lên một ngọn lửa cực nóng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.
Uống cạn xong, Chung Ly Trình đập mạnh bình rượu xuống đất.
Chúng binh lính cũng như hắn, đều đập vỡ bình.
Giữa những tiếng đổ bể, Chung Ly Trình quệt khóe miệng, mỉm cười bước vào đám người, quát to: “Uống cạn rồi, theo ta giết người thôi!”
Nói đoạn, hắn dẫn theo đám Kim Bào Vệ đi hướng hành cung đã có sẵn người tiếp ứng.
Bài thơ của Chung Ly Trình còn chưa đọc hết.
Hắn dẫn Kim Bào Vệ xông vào hàng phòng tuyến trước nhất của hành cung, hét lớn: “Tráng sĩ một đi không trở lại!”
Màn múa kiếm của Từ Nhân Thanh kết thúc trong tiếng đàn khẽ rung.
Theo đó, một tiếng ly vỡ bất chợt phá tan sự trầm tư của mọi người.
Tất cả ngoái đầu nhìn về phía chiếc ly vừa rơi vỡ.
Nơi đó, có một thiếu niên mặt mày như vẽ đang đứng thẳng tắp, cao giọng nói với Nữ hoàng: “Thảo dân Nhạc Chính Tố, dâng lên bệ hạ một khúc Vân Ca!” Nàng không hành lễ, cũng chẳng bận tâm Nữ hoàng có đồng ý hay không mà cứ thế nhìn thẳng vào nhóm nhạc sư trong góc, hỏi: “Trình Văn đại sư, có biết tấu Vân Ca không?”
Thiếu niên lang phiếm mùi rượu, là thiên chi kiêu tử chân chính, kiệt ngạo, ngông nghênh khiến người ta khó có thể dời mắt.
_____________.
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Để tránh rút dây động rừng, những binh mã dưới trướng Huyên Cảnh Thần hành sự rất sốt sắng.
Mật chỉ do các Ty Mệnh cưỡi Vô Ảnh nhanh nhất đưa đến Lan Châu, ngăn Minh Qua Tề với lòng gây rối ngay tại biên cảnh.
Mà trong nước, binh lực Nguyên Châu đã âm thầm được tăng cường ngay hôm trước Trung Thu.
Theo những tư liệu mà Niệm Vọng cung cấp thì vào mười lăm tháng Tám, Chung Ly Trình và Từ Minh Nghĩa sẽ dùng toán Kim Bào Vệ đã bị tráo đổi ở Tây Sơn để bức vua thoái vị.
Bọn họ dùng người thân của các đại thần trong yến hội để uy hiếp, liên hợp đám di lão quý tộc, ép buộc Huyên Cảnh Thần thoái vị, sau đó lấy tội độc hại Chiêu Đế mà bức nàng tự sát, từ đó nhanh chóng đoạt ngôi đế, để đối phương không còn đường nào cứu vãn.
Huyên Cảnh Thần nghĩ thầm, Chung Ly Trình nếu muốn xưng đế, như vậy Chung Ly Mạc ắt sẽ trở thành cái đinh trong mắt hắn.
Vì thế, nàng hạ lệnh cho các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty âm thầm bảo hộ Chung Ly Mạc.
Sau đó lại bố trí tất cả đâu vào đấy, cuối cùng yên lặng chờ bữa tiệc Trung thu đến.
Chuyện liên quan đến xã tắc, Huyên Cảnh Thần không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để ứng đối.
Về sự việc của Nhạc Chính Tố, nàng chỉ có thể tạm gác lại chờ qua Trung thu giải quyết.
Những đại sự này, ngoại trừ một số người trong quân bộ mà nàng hoàn toàn tin tưởng sẽ tham gia thì các đại thần trong triều gần như là không ai hay biết.
Nàng muốn mượn tay Từ Minh Nghĩa và Chung Ly Trình, một lần nữa rửa sạch triều đình.
Giang sơn này, nàng tuyệt đối không cho phép dù chỉ một con sâu mọt đục khoét.
Cứ thế, nhoáng cái đã đến đêm trăng tròn đoàn viên.
Đêm nay, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên Tây cung ở Tây Sơn.
Ánh trăng sáng ngời hắt qua mái cung tinh xảo, chiếu rọi lên cung tường cao lớn những bóng dáng dập dìu.
Tử Kinh Các phía đông hành cung Tây Sơn lúc này đèn đuốc sáng bừng.
Các đại thần ngồi khom gối bên bàn thấp chuyện trò rôm rả, cùng nhau chờ Nữ hoàng bệ hạ ở ngay trung tâm đến.
Phía sau những đại thần là thân quyến các nhà cùng các thiếu niên tràn đầy nhựa sống.
So với đám đại thần phong độ nhẹ nhàng nhằm phô bày quốc lực trước mặt sứ giả thì những thiếu niên vừa trải qua vây săn lại càng nhiệt tình hơn bội phần.
Trong cuộc vây săn, Từ Nhân Lễ biểu hiện vô cùng xuất chúng, được rất nhiều người tán dương.
Các thiếu niên đều thích võ nghệ tinh thâm cùng tài bắn cung cao siêu của hắn, luôn miệng nói ngày sau phải luận bàn một bài.
Vì là thư đồng cho Tô Hợp nên lúc này, hắn ở cùng Chung Ly Sóc và Tô Hợp.
Các thiếu niên đương nhiên cũng vì thế mà chú ý đến Nhạc Chính tiểu công tử đang mặc tiễn bào.
Chuyện vị Nhạc Chính tiểu công tử này che chở Thế tử Tô Hợp tránh khỏi sự đuổi giết của rất đông thích khách đã truyền khắp Tây Sơn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Các thiếu niên đương nhiên biết nhân vật anh hùng lợi hại mới nổi này, dù rằng nhìn kiểu gì cũng thấy nàng không giống người có đủ sức mạnh chống trả lại những thanh niên đại hán, nhưng lòng dũng cảm kia vẫn rất đáng để các thiếu niên lang khâm phục.
Chỉ là trận vây săn lần này, Nhạc Chính Tố lại không tham dự.
Có một thiếu niên than thở rằng: “Nghe nói Nhạc Chính công tử và Từ công tử chính là song anh bên cạnh Thế tử.
Nếu lần này Nhạc Chính công tử tham gia, vây săn năm nay e là phải bị song anh các ngươi đoạt hết.”
Chung Ly Sóc nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài: “Vị công tử này suy nghĩ nhiều rồi.
Ta không thông võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung cũng không tốt, tham gia chỉ có bị chê cười.”
Mọi người chỉ cho rằng ấy là lời khiêm tốn, lại bắt đầu ngợi khen nàng ngay thẳng.
Trước kia không mấy thân thiết, giờ thấy đã có người bắt chuyện, một số thiếu niên tò mò bèn mon men đến hỏi về màn mạo hiểm hôm ấy.
Chung Ly Sóc nghĩ thầm, lúc đó ta chỉ chạy trốn thục mạng, nhưng nói vậy thì các thiếu niên chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán, thế nên nàng dựa theo những chuyện viết trong thoại bản mà thêm mắm dặm muối, kể lại một phen.
Chung Ly Sóc hôm nay không vấn búi tóc Đạo gia mà chỉ cột mái tóc dài thành chiếc đuôi ngựa cao cao rồi dùng ngọc quan cố định.
Nàng mặc tiễn bào đỏ thắm, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng, dùng đai lưng màu đen vàng thít lại.
So với dáng vẻ thư sinh lúc trước, Chung Ly Sóc hôm nay ăn mặc thiên hướng võ sĩ thoạt trông có mấy phần anh khí khiến người ta không muốn dời mắt.
Từ Nhân Lễ trước kia đã cảm thấy người bạn này của mình có hơi quá tuấn tú, hôm nay lại càng như thế.
Hắn nhìn Chung Ly Sóc hớn hở kể chuyện cho các thiếu niên lang, thấy bộ dáng tinh thần phấn chấn của nàng, nhất thời không thể nào dời mắt.
Mãi đến khi tiếng chuông vang, các người hầu cao giọng báo bệ hạ giá lâm, đám thiếu niên mới sôi nổi quay về chỗ ngồi.
Bóng dáng Huyên Cảnh Thần xuất hiện trước điện.
Đi theo sau nàng chính là Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An cùng Cảnh Minh Công chúa Huyên Cảnh Ninh.
Bá quan đứng dậy, đồng loạt chắp tay hành lễ, hô to bệ hạ thiên thu muôn đời.
Chung Ly Sóc cũng khom người, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt trước sau vẫn tập trung vào Huyên Cảnh Thần.
Từ Nhân Lễ bên cạnh thấy thế, lúc cúi đầu lại dùng khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Chung Ly Sóc, gọi một tiếng: “Tố?”
“Hở?”
“Ngươi hôm nay trông có vẻ rất vui?” Đúng vậy, Chung Ly Sóc hôm nay thoạt trông khác hẳn.
Nhưng khác ở chỗ nào, Từ Nhân Lễ lại không nói ra được.
Chung Ly Sóc gật đầu, nhìn Hoàng hậu ngồi xuống, dịu giọng bảo các quan đứng dậy, đoạn mới đáp lời Từ Nhân Lễ.
Từ Nhân Lễ thấy nàng chịu nói, lòng cũng khấp khởi mà nhiều lời thêm một câu: “Quần áo của ngươi hôm nay thoạt trông tuấn tú lạ thường.” Đúng vậy, ngoài tuấn tú ra, Từ Nhân Lễ không tìm được từ ngữ nào chính xác hơn để hình dung.
“Vậy sao?” Chung Ly Sóc ngoái đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn rực rỡ, thiếu niên lang mỉm cười, mặt mày như vẽ.
Từ Nhân Lễ chỉ cảm thấy tim mình như bị va chạm, cứ thình thịch đánh mãi không ngừng.
Hắn thấy rất nóng.
Mặt nóng, lỗ tai cũng nóng.
Vẻ ửng đỏ nhanh chóng lan tràn trên gương mặt trắng nõn khiến Từ Nhân Lễ không biết phải làm sao.
Vì cớ gì lại cười đẹp như thế, đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Từ Nhân Lễ nghĩ vậy, ánh mắt lại đảo đi không nhìn Nhạc Chính Tố nữa.
Nữ hoàng hạ lệnh, mọi người an tọa.
Tiếng trống tiệc vang lên, các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đáp trên đài, mở ra màn ca múa đầu tiên tối nay.
Các nhạc sư đàn tấu những nhạc khúc vui tươi.
Mọi người thấp giọng tán thưởng.
Trong không khí vui vẻ sum vầy ấy, ánh mắt Chung Ly Sóc lén hướng về phía Huyên Cảnh Thần đang ngồi trên chủ vị.
Lúc này, Hoàng hậu đang cúi đầu, thấp giọng nói chuyện với Trưởng Công chúa bên cạnh.
Vẻ mặt nàng hiền hòa, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ.
Vì thế, Chung Ly Sóc nâng chén rượu, đặt bên môi uống một hơi cạn sạch.
Mắt nàng le lói ý cười, song trong lòng lại vô cùng hồi hộp.
Nàng chưa từng thích qua ai khác, cũng không thổ lộ với ai tình cảm này.
Hôm nay là lần đầu tiên, không biết phải làm sao mới tốt.
Vừa rồi Từ Nhân Lễ khen nàng tuấn tú, như vậy nàng hôm nay là thật sự tuấn tú.
Có thể tuấn tú xuất hiện trước mặt Hoàng hậu đã là một chuyện rất đáng mừng.
Còn những chuyện khác, nếu vẫn miên man suy nghĩ mãi thôi thì cứ nghe theo lời Tam Mộc, uống rượu nhiều một chút vậy.
Rượu đổ vào lòng, tình ý tự tuôn.
Nàng uống một ly, rồi lại một ly.
Từ Nhân Lễ lén nhìn qua, thấy nàng uống như vậy bèn do dự khuyên mấy câu: “Ca ca ta nói uống rượu nhiều hại thân, không tốt.
Tố, ngươi đừng uống nhiều quá.”
Tô Hợp ngồi bên cạnh uống sữa, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn qua Chung Ly Sóc, nói: “Hôm nay Tố ca ca rất vui vẻ.
Lúc vui vẻ thì nên uống rượu.
Ngươi cứ mặc nàng đi.”
Chung Ly Sóc nghe thế, bèn mỉm cười xoa xoa mặt Tô Hợp.
Rồi nàng lại chuyển mắt sang Từ Nhân Lễ, cười nói: “Tửu lượng của ta rất tốt.
Ngàn chén không say.”
Nói đoạn, lại giơ lên một ly đổ vào miệng.
Bầu không khí trong điện dần trở nên náo nhiệt nhờ những màn ca vũ xuất sắc.
Khi Từ Nhân Thanh giơ trường kiếm nhảy lên đài hiến cho bệ hạ một màn múa kiếm thì không khí cũng lên đến đỉnh điểm.
Chung Ly Mạc nhìn thanh niên anh khí bừng bừng cầm trường kiếm đứng giữa đài, lại ngó sang trưởng tỷ lúc này vẫn còn mải mê uống rượu, lòng nôn nao.
Ai da, hôm nay ngàn vạn lần không thể để Từ Nhân Thanh đoạt nổi bật.
Hắn nghĩ thế, lại không khống chế được ánh mắt mà nhìn lên Huyên Cảnh Thần trên vương tọa.
Hoàng tẩu của hắn, ánh mắt vẫn nhu hòa như thế, khóe miệng vẫn mỉm cười ứng phó chư vị đại thần, thoạt trông không có một chút khác thường nào.
Chung Ly Mạc lúc này mới yên lòng, an tĩnh chờ màn múa kiếm của Từ Nhân Thanh kết thúc.
Tiếng nhạc mạnh mẽ truyền ra ngoài điện.
Bên ngoài hành cung, một thanh niên mặc vương bào cầm trường kiếm nhìn lên bầu trời đêm sáng rỡ.
Ánh trăng tối nay rất đẹp, đẹp hệt đêm hắn chạy khỏi Nam Cương.
Hắn nghĩ, nếu A Tiền vẫn còn bên thì tốt quá.
Sau tối nay, hắn sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, bước lên ngôi vương chí cao vô thượng kia.
Nếu A Tiền vẫn còn, như vậy qua hôm nay, nàng chính là Hoàng hậu của hắn.
Chung Ly Trình nghĩ thế, chỉ cảm thấy quanh mình càng rét lạnh hơn mấy phần.
Hắn nghĩ, dẫu hắn có cho A Tiền thân phận tôn quý nhất thiên hạ này cũng không đổi lại được sự ấm áp mà nàng dành cho hắn.
Nhưng mà không sao, chóng thôi, bọn họ sẽ được gặp nhau.
Nghe tiếng nhạc vang vọng truyền ra từ hành cung náo nhiệt nơi xa, Chung Ly Trình thầm than một câu: “Ngưỡng thiên trường khiếu, khí thôn sơn hà.
Ta muốn rút kiếm hướng trời cao, phi vân trảm nguyệt, nhậm tiêu dao.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn… Khúc này, rất hay.”
Đúng lúc này, một Kim Bào Vệ bước đến sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Thế tử, đến giờ rồi.”
“À? Vậy mang rượu tới đi.” Hắn nói một câu.
Kim Bào Vệ xưng vâng, rồi đưa đến tay Chung Ly Trình một bầu rượu.
Chung Ly Trình cầm lấy, xoay người.
Dưới ánh trăng sáng trời, trong rừng cây u ám, một nhóm Kim Bào Vệ cầm lưỡi đao sắc bén trong tay đứng đấy.
Ánh mắt Chung Ly Trình đảo qua các Kim Bào Vệ, rồi giơ bầu rượu mạnh trong tay, hô lớn: “Lấy rượu rửa kiếm, chỉ cầu máu quân địch nhuộm đẫm khôi giáp.
Các huynh đệ, rút kiếm!”
Xoẹt một tiếng, tất cả Kim Bào Vệ rút trường kiếm ra.
Dưới ánh trăng, một loạt lưỡi kiếm sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Vì Đại Sở ta thiên thu muôn đời!” Chung Ly Trình hét lớn, đoạn giơ bầu rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh đổ vào bụng, làm bốc lên một ngọn lửa cực nóng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.
Uống cạn xong, Chung Ly Trình đập mạnh bình rượu xuống đất.
Chúng binh lính cũng như hắn, đều đập vỡ bình.
Giữa những tiếng đổ bể, Chung Ly Trình quệt khóe miệng, mỉm cười bước vào đám người, quát to: “Uống cạn rồi, theo ta giết người thôi!”
Nói đoạn, hắn dẫn theo đám Kim Bào Vệ đi hướng hành cung đã có sẵn người tiếp ứng.
Bài thơ của Chung Ly Trình còn chưa đọc hết.
Hắn dẫn Kim Bào Vệ xông vào hàng phòng tuyến trước nhất của hành cung, hét lớn: “Tráng sĩ một đi không trở lại!”
Màn múa kiếm của Từ Nhân Thanh kết thúc trong tiếng đàn khẽ rung.
Theo đó, một tiếng ly vỡ bất chợt phá tan sự trầm tư của mọi người.
Tất cả ngoái đầu nhìn về phía chiếc ly vừa rơi vỡ.
Nơi đó, có một thiếu niên mặt mày như vẽ đang đứng thẳng tắp, cao giọng nói với Nữ hoàng: “Thảo dân Nhạc Chính Tố, dâng lên bệ hạ một khúc Vân Ca!” Nàng không hành lễ, cũng chẳng bận tâm Nữ hoàng có đồng ý hay không mà cứ thế nhìn thẳng vào nhóm nhạc sư trong góc, hỏi: “Trình Văn đại sư, có biết tấu Vân Ca không?”
Thiếu niên lang phiếm mùi rượu, là thiên chi kiêu tử chân chính, kiệt ngạo, ngông nghênh khiến người ta khó có thể dời mắt.
_____________.
Danh sách chương