HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 52
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Câu hỏi của Chung Ly Trình khiến bao nhiêu tính toán của Từ Minh Nghĩa đều nghẹn trở lại.

Hôm nay hắn đến là để gặp mặt Chung Ly Trình dưới sự giật dây bắc cầu của Niệm Vọng.

Từ những tình báo mà người của hắn điều tra được, Từ Minh Nghĩa biết Chung Ly Trình đã tổ chứ được một thế lực rất lớn.

Niệm Vọng và hắn tính toán với nhau, trước mắt tạm nương danh nghĩa Chung Ly Trình mà gom đám di lão Nguyên Châu kia lại, sau đến khi mưu hoa đế vị lại trực tiếp thay thế vị trí của Chung Ly Trình.

Thắng làm vua, thua làm giặc, cũng chỉ như thế.

Có điều hiện giờ, Chung Ly Trình đã vạch thẳng dã tâm của hắn, khiến hắn phải tạm hoãn.

Từ Minh Nghĩa chau mày, nhìn Chung Ly Trình, nói: “Lời ấy của Thế tử là có ý gì?”
Chung Ly Trình cười một tiếng: “Hôm nay mời đại nhân đến đây chính là muốn bàn chuyện đại sự.

Ta thật lòng muốn hợp tác với đại nhân, cho nên đi thẳng vào vấn đề luôn.”
“Mười lăm tháng Tám, chính là ngày làm đại sự.

Không dối gạt đại nhân, thời gian của ta không còn nhiều, chỉ là một người sắp chết.

Nhưng vì cơ nghiệp tổ tông, đành phải cố gắng dốc sức một phen.

Ta thành tâm hy vọng đại nhân có thể giúp ta, chỉ nguyện đoạt lại được giang sơn Sở quốc.

Đợi đến khi sự thành, hẳn là cũng đến lúc ta phải đi.” Chung Ly Trình đẩy mối họa ngầm lớn nhất trên người ra, nửa thật nửa giả mà nói với Từ Minh Nghĩa.

“Thế tử đây là…” Từ Minh Nghĩa không hề che giấu nỗi kinh ngạc.

Lời này của Chung Ly Trình thật sự khiến hắn không thể lí giải.


Chung Ly Trình dứt khoát nói thẳng: “Ta trước đây trúng cổ độc, không cách nào giải được, chỉ còn một xuân thu là phải hồn quy.

Lần này nói thật với đại nhân, chỉ là hy vọng đại nhân có thể thành tâm giúp đỡ.

Trợ ta đoạt được đế vị rồi, đợi Sở quốc ta vinh quy, ta liền nhường ngôi lại cho đại nhân, chắp tay dâng cả giang sơn Chung Ly gia.”
“Này…”
Cách làm của Chung Ly Trình cũng thật vô lí.

Nếu đã không thể sống lâu, hà cớ phải lao tâm lao lực đi tranh đoạt giang sơn làm gì? Nhưng trên đời này, rất nhiều người chỉ hành động dựa theo ý nguyện, nào có nhiều đạo lí như thế?
Ngồi vững trên giang sơn Chung Ly gia là ý nguyện của Trung Châu Vương.

Chung Ly Trình nếu đã lựa chọn kế thừa điều ấy, như vậy bất luận thế nào, hắn cũng mong mình sẽ thực hiện được.

Cho dù muốn vong, Sở quốc cũng phải vong trên tay bọn họ.

Chung Ly Trình không để ý đến sự khó hiểu của Từ Minh Nghĩa, chỉ nhấc một chiếc hộp đặt trong tầm với lên, đặt trước mặt Từ Minh Nghĩa, thong thả mở ra, lại nói: “Đây là ngọc tỷ truyền quốc của hoàng thất Chung Ly ta.

Ta viết cho đại nhân một bản chiếu thư nhường ngôi.

Chỉ cầu đại nhân tận lực giúp đỡ!”
Hắn mở hộp.

Một quả ngọc tỷ với cốt cương ngọc nằm sờ sờ trên lớp lụa đỏ.

Đồng tử Từ Minh Nghĩa co rụt, thất thanh hỏi: “Ngọc tỷ truyền quốc không phải nằm trong tay bệ hạ sao?”
“Đó là giả.

Cái Chiêu Đế đưa cho Hoàng hậu là giả.” Chung Ly Trình chậm rãi nói: “Ta còn một chuyện muốn báo cho đại nhân biết.

Trước khi chết, Chiêu Đế đã trúng kịch độc.

Độc này, chính là do Hoàng hậu hạ.”
“Ta ẩn nấp ở Nguyên Châu bao nhiêu năm, rất rõ việc này.

Chỉ có Chiêu Đế đến trước lúc chết vẫn chẳng hay biết gì, còn truyền ngọc tỷ lại cho Hoàng hậu.” Chung Ly Trình nói tiếp: “Ta không muốn ngọc tỷ của hoàng thất Chung Ly ta rơi vào tay ả độc phụ đấy, lúc ấy lại bất hạnh bị Lý gia phản bội, không còn sức lập lại Sở quốc, đành phải sai người tráo ngọc tỷ trong tay Hoàng hậu.”
“Nếu đại nhân không tin, ta đây liền nghiệm chứng một phen cho đại nhân xem.” Chung Ly Trình nói, lại đặt tay lên ngọc tỷ.

Chỉ thoáng chốc, ánh sáng rực rỡ đã lóe lên, khiến người ta không tài nào mở mắt.

Từ Minh Nghĩa hơi híp mắt, nhìn quả ngọc tỷ sáng rực dưới tay Chung Ly Trình, nghe hắn nói: “Khi Cao Tổ tạo ra quả ngọc tỷ này thì từng lệnh Đại Ty Mệnh lúc ấy hạ chín tầng vu thuật.

Con cháu Chung Ly gia ta hễ chạm vào là sẽ sáng lên.

Điển cố này, Từ đại nhân hẳn cũng đã nghe qua.”
Từ Minh Nghĩa nhìn đến ánh sáng ấy, trong lòng cũng đã tin bảy tám phần.

Đương nhiên, bất luận ngọc tỷ truyền quốc có phải thật sự hay không thì cũng chẳng ngăn được dã tâm của hắn.

Từ Minh Nghĩa không quan tâm chuyện Chung Ly Trình nhường ngôi, bởi vì trong kế hoạch của hắn, người thay thế Huyên Cảnh Thần là hắn chứ không phải Chung Ly Trình.

Nếu Chung Ly Trình đã bày ra thành ý như thế, dù rằng thành ý này khiến Từ Minh Nghĩa có phần kinh ngạc, thì vẫn có thể cung cấp rất nhiều chỗ lợi để hắn dễ bề hành sự sau này.

Vì thế, Từ Minh Nghĩa chắp tay, nói với Chung Ly Trình rằng: “Nếu đã đến tìm thì ta ắt đã chuẩn bị sẵn sàng để vì Thế tử mà tận tâm tận lực.

Ta là cựu thần của Sở Quốc, cũng là thuộc thần của Trung Châu Vương.

Vì Sở quốc, chắc chắn sẽ dốc toàn lực.”
Chung Ly Trình lúc này mới gật đầu, cất hộp, bắt đầu cùng Từ Minh Nghĩa thương thảo những công việc tiếp theo.

Chung Ly Trình sống không lâu, dùng ngôi vị đế vương mà dụ Từ Minh Nghĩa trợ mình đoạt đế.

Mà Từ Minh Nghĩa, người vốn đã có sẵn tính toán trong lòng, cũng đang lợi dụng Chung Ly Trình, hòng bước lên ngôi vương chí cao vô thượng.

Bọn họ đều muốn trở thành Hoàng đế, bất luận vì lí do gì.

Lại không ngờ Niệm Vọng, người giật dây bắc cầu cho cả hai, đều xem họ như những con tép riu đáng thương mắc trong lưới đánh cá.


Hôm nay, khắp Cửu Châu trình diễn tiết mục Tướng quân hành thích Vua.

Như là cố ý, bọn họ đẩy đám người ấy đến trước mặt các quan viên, công khai bộc lộ ý đồ của bản thân.

Các quan viên gấp rút ngăn chặn những vở diễn có ý bôi đen, nào ngờ lại vừa đúng ý bọn người nọ.

Rất nhiều người đều đang chờ mùa thu đến, Niệm Vọng cũng thế.

Hắn đang đợi mùa thu hoạch cuối cùng, cũng là mùa thu lá rụng của chính hắn.

Tất cả những người biểu diễn vở kịch ở Hạnh Hoa Lâu đều bị Kim Bào Vệ của Dương Ngọc Đình bắt về phủ Nguyên Châu.

Bởi vì câu nói quân chủ thiên mệnh của nữ Tướng quân lúc cuối mà Nhạc Chính Dĩnh, người trước giờ vốn nhạy bén, lại nghĩ đến càng nhiều.

Lời phê mệnh của Huyên Cảnh Thần xuất hiện trước khi thành thân với Chung Ly Sóc.

Lúc ấy, ngoại trừ người của Giám Thiên Ty ra thì không còn ai biết đến nữa.

Sau này, Thứ Đế bệnh nặng, trong triều dậy lên lời đồn, lại có người nhắc đến phê mệnh của Huyên Cảnh Thần.

Quân chủ thiên mệnh.

Chính bốn chữ này đã hại Huyên Cảnh Thần năm đó trở thành mục tiêu đả kích của tất cả các bên, bị ép phải giao ra binh phù.

Nếu không phải Thái tử vẫn một mực bảo vệ và tin tưởng, e là Huyên Cảnh Thần năm đó đã bị một tờ chiếu thư của Thứ Đế ban chết.

Cũng may Thứ Đế khi ấy đã lâm bạo bệnh, cộng thêm trước đó, khi phản vương bị diệt, những kẻ có mưu đồ đều đã chết sạch nên Thái tử cuối cùng cũng đăng cơ.

Bằng không, hôm nay nào có vị Nữ hoàng thống trị Khánh quốc đây.

Tuy Chiêu Đế không quá am hiểu chính sự nhưng lòng tin là thứ mà rất nhiều thần tử đều mong đợi.

Gác tay lên trái tim tự ngẫm, Nhạc Chính Dĩnh vẫn rất có cảm tình với quân vương như Chiêu Đế.

Chỉ là vị quân chủ này quá mức cứng cỏi nên mới đi sớm như vậy.

Nghĩ đến đấy, Nhạc Chính Dĩnh cũng cảm thấy tiếc hận.

Nhưng càng nhiều chính là tập trung chú ý vào những tin tức mà vở diễn này để lộ ra.

Năm đó, người biết lời phê mệnh quân chủ thiên mệnh này chỉ có đám quý tộc thành Nguyên Châu kia.

Hiện giờ, các quý tộc vẫn còn ở Nguyên Châu mà lại có thực lực đứng ra gây chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dựng nên vở diễn như vậy để bôi nhọ Khánh Hoàng mưu hại Chiêu Đế ngay trong lúc Cửu Châu đang lan truyền những điểm tốt của Chiêu Đế, mưu đồ hiểm độc thế này thật khiến người ta sợ hãi.

Nhạc Chính Dĩnh châm chước một lúc lâu, định mai sẽ lén cầu kiến bệ hạ rồi tấu việc này với người.

Nào ngờ về đến nhà mới biết Chung Ly Sóc và Thế tử Tô Hợp cũng gặp được tình trạng tương tự.

Nghe Chung Ly Sóc kể lại chuyện vừa thấy được hôm nay, Nhạc Chính Dĩnh chau chặt mày, nói: “Vở diễn hôm nay muội thấy, ta cũng gặp một vở tương tự ở Hạnh Hoa Lâu.”
“Bôi nhọ bệ hạ làm hại Chiêu Đế.

Việc này thật sự quá mức bỉ ổi.

Mai ta báo cho bệ hạ, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.” Nhạc Chính Dĩnh phải bảo đảm mới khiến Chung Ly Sóc với vẻ mặt nghiêm túc đồng ý.

Hôm nay, vì gặp phải những chuyện ấy trên đường, đến khi Chung Ly Sóc định dắt Tô Hợp hồi cung thì sắc trời cũng đã chập tối.

Trấn Bắc Hầu thấy đêm đã buông, muốn giữ Chung Ly Sóc ở lại, nhưng vì thân phận đặc thù của Tô Hợp nên đành phải phái người đưa cả hai về cung.

Chung Ly Sóc đi rồi, Trấn Bắc Hầu mới thở dài một tiếng, nói với Nhạc Chính Dĩnh: “Một năm này A Tố tỉnh lại, trưởng thành không ít, thông minh lại tuệ mẫn.

Vi phụ định sẽ thỉnh tấu cho A Tố làm Thế tử, con thấy sao?”
Nhạc Chính Dĩnh cũng đang cảm khái vì biểu hiện nhạy bén của Chung Ly Sóc hôm nay.


Lúc nghe kể lại, điều trong lòng nàng suy nghĩ chính là có lẽ đứa nhỏ này cũng có thể thích ứng với quan trường.

Giờ nghe phụ thân muốn giao Hầu phủ cho muội muội, Nhạc Chính Dĩnh lập tức gật đầu, đáp: “Phụ thân suy xét chí lí.

Đúng là phải tính toán cho A Tố một chút.”
Bất luận là vào quan trường hay làm gì khác, thân phận Thế tử Hầu phủ vẫn tôn quý hơn công tử Hầu phủ nhiều.

Chung Ly Sóc lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ thấy sau này khi Giám Thiên Ty muốn chọn lựa người đại hôn với Hoàng hậu thì Thế tử Hầu phủ không lớn không nhỏ là nàng đây vừa vặn có thể nằm trong danh sách mà Lễ bộ trình lên.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Bước xuống xe ngựa trước cửa cung thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sẫm.

Bóng đêm nồng đậm, Chung Ly Sóc dắt Tô Hợp đi về phía cung điện.

Tô Hợp tò mò với mọi thứ, cùng Chung Ly Sóc, mỗi người cầm một chiếc đèn, chậm rãi đi trên hành lang dài.

Tô Hợp bước lên phiến đá xanh, nhìn ánh nến lập lòe, hỏi: “A Tố, hôm nay ngươi tức giận đúng không?”
“Hở?” Chung Ly Sóc không rõ đầu đuôi, bèn cúi đầu nhìn Tô Hợp.

“Hôm nay khi ngươi hỏi ta liệu có thể để Lam Đan bắt người lại, là đang tức giận đúng không?” Tô Hợp ngẩng đầu nhìn Chung Ly Sóc, lại hỏi: “Vì sao lại tức giận? Bởi vì chuyện Tướng quân giết Hoàng đế trong vở diễn kia à?”
Chung Ly Sóc không phủ nhận mà uyển chuyển đáp: “Bọn họ diễn như vậy là không đúng.”
Hoàng hậu sao có thể hại nàng cho được? Một người trung tâm như Hoàng hậu, nếu vì vương tọa mà muốn hại nàng thì từ lúc Thứ Đế chết đi đã có thể đoạt Đế vị được rồi, hà cớ phải cực khổ làm chuyện thừa thãi như vậy?
Chuyện giữa mình và Hoàng hậu tự dưng bị người bôi đen, Chung Ly Sóc cảm thấy rất phẫn nộ.

Phẫn nộ, rồi lại không cách nào kể ra với ai.

Tô Hợp gật gật đầu, còn nói thêm: “Tướng quân kia, là Khánh Hoàng sao?”
“Ừm.” Chung Ly Sóc gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỉ nàng.”
“Còn Hoàng đế thì sao? Là thê tử của nàng? Ta nghe nói Khánh Hoàng vốn chính là Hoàng hậu của Sở Chiêu Đế, như vậy Hoàng đế kia chính là Chiêu Đế đúng không?” Tô Hợp lại hỏi: “Bọn họ diễn thế chính là Khánh Hoàng giết hại Chiêu Đế?”
Chung Ly Sóc dừng bước, ngồi xổm trước mặt Tô Hợp: “Đó không phải sự thật.

Bọn họ diễn bậy bạ.

Bệ hạ là người anh minh thần võ, quang minh lỗi lạc, sao có thể làm hại Chiêu Đế?”
“Ai cũng có thể làm hại Chiêu Đế, nhưng nàng thì không.

Bởi vì Chiêu Đế là quân chủ, là thê tử của nàng.” Chung Ly Sóc nhìn Tô Hợp, nói rõ từng lời.

Có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Tay Tô Hợp run lên, chiếc đèn lồng đang cầm cũng đánh rơi trên mặt đất.

Ánh lửa bùng cháy, mắt Tô Hợp nhìn thẳng, để lộ mấy phần lúng túng.

Chung Ly Sóc chau mày, quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ thoáng cái đã đối diện với đôi mắt người vừa đến.

Đôi mắt ấy, ánh lên tia sáng lạnh lẽo trong đêm tối.

Vị vương giả uy nghi chậm rãi bước ra từ bóng đêm, đi đến bên cạnh Chung Ly Sóc trong ánh lửa, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì...!làm hại Chiêu Đế?”
Gương mặt đó, là gương mặt mà Chung Ly Sóc ngày nhớ đêm mong.

Nhưng ánh nhìn lạnh lẽo trong mắt, lại là thứ nàng chưa bao giờ thấy.
_____________.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện