Edit: MeanChan
Beta: Pi
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Ánh trăng bên ngoài phủ lên người Lucy một lớp ánh sáng, càng làm hiện rõ lên các đường nét trên cơ thể hắn.
Nói một cách khách quan, những tạo vật khác, kể cả năm người đứng đầu đều không ai bằng Lucy. Hắn quả thật chính là tạo vật hoàn mỹ nhất của Thần.
Lucy được ban cho năng lực vô cùng cường đại. Giang Từ cảm thấy, so với một "vị thần" tầm thường chẳng có gì đặc biệt như cậu, Lucy ngược lại càng mang cảm giác giống Thần hơn.
Luôn đứng ở trên cao nhìn xuống, không để sự phàm tục vấy bẩn mình.
Xét cho cùng, khuyết điểm duy nhất của hắn chính là thiếu tình người.
Lucy đối xử vô cùng đạm mạc với mọi người, không phân biệt là người tộc khác hay là người thiên tộc.
Một kẻ cao cao tại thượng, tầm mắt sẽ không bao giờ nhìn những người bản thân cho là yếu kém hơn mình.
Nhưng khi được cậu chạm vào cánh, đôi mắt hắn không kìm được loé lên chút tia sáng. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú không rời.
Chỉ riêng với một mình Thần, hắn tự nguyện hạ thấp bản thân, chỉ dám nhìn ngài từ phía dưới.
"Sao tự nhiên lại đau?" Giang Từ dò hỏi, giọng nói có chút chần chờ, “Chẳng lẽ bị thương...?”
Điều này nghe qua không có khả năng lắm…
Cậu vẫn luôn tin tưởng vào sức mạnh của Lucy. Là người đứng đầu của thiên tộc, mấy ai có thể làm hắn bị thương tích.
Hơn nữa, nơi bị đau là cánh chim. Đối với thiên tộc, cánh chim chính là vị trí họ phải bảo vệ cẩn thận nhất trên cơ thể.
“Hàng rào phòng ngự của Arceni cần có năng lượng ma pháp duy trì.” Lucy nhàn nhạt trả lời, "Nguồn năng lượng này được lấy từ sức mạnh của các thiên tộc. Lúc năng lượng bị rút ra, cánh sẽ rất đau."
Lời này không phải nói dối.
Cánh của thiên tộc chứa đựng toàn bộ ma pháp của họ. Mà đây lại là một bộ phận rất mẫn cảm nên khi ma pháp bị cưỡng chế rút ra tất nhiên sẽ sinh ra đau đớn.
Lúc trước cậu chỉ nghĩ rằng một mình Lucy phải duy trì toàn bộ hàng rào phòng ngự chắc hẳn là rất vất vả, chứ không nghĩ tới sẽ còn có hậu quả như vậy.
Vì thế ngay khi Lucy nói hắn "rất đau", Giang Từ không thể nhắm mắt làm ngơ bỏ qua chuyện này.
"Đau từ lúc ở phòng điều khiển trung ương đến bây giờ?" Cậu nhíu mày, gương mặt tràn đầy lo lắng, "Tại sao lại không nói?"
Lucy nhìn cậu, im lặng không trả lời. Gương mặt hắn bình tĩnh đến lãnh đạm, đôi mắt khẽ chớp động.
Bởi vì đã chịu đựng đến quen rồi.
Thói quen nhẫn nhịn chịu đựng này xuất phát từ việc chẳng ai quan tâm hắn.
Đến bây giờ khi Thần hạ trần, hắn mới dám thử một lần nói ra.
Lucy không quen nói ra cảm nhận của mình, vậy nên không thể nói tự nhiên được. Hiện tại có thể nói đã thẳng thắn lắm rồi.
Thấy người trước mặt không trả lời câu hỏi, Giang Từ đành nói: “Vậy từ sau cứ làm như hiện tại. Có chuyện thì trực tiếp nói với tôi, đừng im lặng chịu đựng.”
Lúc này Lucy mới trả lời: “Nếu tôi nói ra, ngài sẽ quan tâm tôi như hiện tại sao?”
Cậu thấy mình cần phải sửa quan điểm của đối phương cho đúng mới được: “Kể cả không có chuyện gì thì tôi vẫn sẽ quan tâm anh.”
Không phải có chuyện thì mới quan tâm.
Không biết câu trả lời đã giải đáp vấn đề gì trong lòng người kia. Giang Từ chỉ cảm thấy vẻ mông lung trong đôi mắt dị sắc kia đột nhiên tản đi rất nhiều.
Mà hình như hình bóng cậu trong đôi mắt này cũng càng thêm rõ ràng.
Lucy có một chấp niệm với "Thần" rất mãnh liệt. Chấp niệm này gieo mầm trong lòng hắn từ rất lâu về trước, khi nhiều thiên tộc nói rằng Thần thiên vị hắn.
Khi đó hắn đã nghĩ ——
Vị thần sáng tạo ra hắn có bộ dáng như thế nào? Cái ý tưởng này một khi bắt đầu sẽ rất khó cắt nó ra khỏi tâm trí. Hắn bắt đầu tự vẽ ra bộ dáng của Thần trong lòng, cho dù tưởng tượng không ra cũng liên tục cố gắng. Thấm thoát đã qua rất nhiều năm.
Việc không được ai quan tâm trong một thời gian dài khiến hắn càng dựa dẫm vào hình ảnh "Thần" trong lòng. Mà càng khát cầu, dựa dẫm, thì càng tin tưởng, cuối cùng trở thành chấp niệm, tín ngưỡng thành kính không thể phá nổi.
Nhưng người Lucy tín ngưỡng là hình ảnh vị thần hắn xây đắp suốt bao năm qua. Vậy nên, khi Giang Từ xuất hiện, hắn coi cậu giống như búp bê thế chỗ người kia, dùng sự thành kính dành cho người kia để đối đãi với cậu.
Hình ảnh "Thần" cứ như vậy bao trùm lên trên Giang Từ.
Tay Giang Từ vẫn còn đặt trên cánh của Lucy. Cậu cúi đầu nhìn sáu chiếc cánh trắng muốt, bàn tay vuốt nhẹ theo hướng lông vũ.
Tận sáu chiếc cánh. Việc này sẽ mất nhiều thời gian lắm đây.
Giang Từ nghĩ vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt từng chiếc cánh. Đối phương đã tin tưởng nói cho cậu biết điều hắn giấu bấy lâu, vậy cậu cũng không thể qua loa cho xong chuyện được.
"Chạm vào như vậy có mạnh quá không?" Động tác Giang Từ đã rất cẩn thận, “Nếu đau thì phải nói cho tôi biết, để tôi điều chỉnh lại.”
Lucy không hề chống cự, thấp giọng trả lời: “Không đau.”
Nghe được câu trả lời, Giang Từ yên tâm vuốt cánh. Nhưng không biết cậu đã vô tình chạm phải đâu khiến cái cánh giật mình, như là muốn tránh né, không để cậu đụng vào.
Đây rõ ràng là phản xạ bản năng. Giang Từ cũng vội vàng thu tay lại.
“Đau?” Giang Từ cảm thấy có lỗi, “Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Không phải vì thấy đau mới phản ứng như vậy. Lucy hé miệng định nói, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.
Sau đó, dù cho Giang Từ chạm vào vị trí kia bao nhiêu lần, hắn cũng chỉ rũ mắt xuống. Sườn mặt hắn biểu lộ sự nhẫn nhịn, nhưng cánh chim không tránh né bàn tay của cậu.
Thực ra, cánh của thiên tộc cũng giống như sừng của dạ tộc, đều là bộ phận không thể động vào. Chỉ có những người thân thiết nhất, được chính chủ cho phép mới có thể chạm vào những nơi này, còn bình thường ai mà chạm vào đều sẽ bị coi là bất lịch sự.
Trong cuộc sống, người của hai chủng tộc đều rất chú ý, tránh gây khó chịu cho người khác.
Cánh của thiên tộc thật sự rất mẫn cảm. Có lẽ, chẳng có thiên tộc nào có thể ngồi im bình tĩnh để người khác vuốt ve cánh mình như vậy cả. Nhưng Giang Từ chỉ thấy gương mặt của Lucy trước sau vẫn lạnh nhạt như vậy.
Ngoại trừ đôi lúc đôi mắt hắn rũ xuống, còn lại Lucy đều hướng mắt nhìn thanh niên tóc đen nhẹ nhàng vuốt cánh của mình.
Theo từng cái vuốt ôn nhu trên cánh, hình bóng thanh niên trong đôi mắt hắn càng thêm rực rỡ rõ ràng.
Vị "Thần" hắn luôn tín ngưỡng là Giang Từ.
Giang Từ chính là vị thần hắn luôn tín ngưỡng trong lòng.
Hai khái niệm này nghe qua có vẻ giống nhau, nhưng thực ra hoàn toàn khác biệt.
Giang Từ không hề biết sự thay đổi trong chấp niệm của Lucy. Chỉ là sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ vuốt vuốt vỗ vỗ này, cậu phát hiện đôi mắt dị sắc vẫn luôn dõi theo mình bây giờ tràn đầy sự thành kính.
Điều này làm cho động tác của Giang Từ có chút khựng lại.
Mỗi lần Lucy gặp Giang Từ, hắn luôn nửa quỳ trước mặt cậu. Cậu vẫn luôn nhắc hắn không cần làm vậy, nhưng người kia vẫn kiên trì như cũ.
Bởi vì đây là ý nguyện của Lucy, nên Giang Từ cũng chỉ nhắc một lần rồi thôi.
Nhưng hiện tại cậu đã hiểu ra, đây chính là cách Lucy biểu đạt sự tín ngưỡng của mình.
----------
Ngày hôm sau Giang Từ đi đến khu chữa bệnh mà Ivy vẫn luôn đảm nhiệm. Nhím thiên tộc cũng theo cậu tới chỗ chữa trị, vì thế trong lúc cậu đang làm việc, hai bên có dịp được "giao lưu ánh mắt" với nhau.
Hai bên ném cho nhau những ánh mắt hình viên đạn. Ném tới ném lui một hồi liền chuyển qua giao lưu ngôn ngữ——
Thiên tộc: "Thành U Dạ của các ngươi cũng được đấy, nhưng so với Arceni cũng chỉ là muỗi."
Dạ tộc: "Thế thì mời các vị lên tàu bay biến về Arceni. Chúng tôi rất sẵn lòng cung cấp vé miến phí, dù sao cũng toàn người rộng lượng mà."
Thiên tộc: "Miễn cưỡng ở lại thì cũng được."
Dạ tộc: "Thôi thôi. Sao phải miễn cưỡng chính mình cho khổ vậy. Cứ một đường về thẳng, chúng tôi không phiền đâu."
Thiên tộc: “Chúng ta cứ không đi đấy.”
Dạ tộc: “Hừ.”
Giang Từ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng thấy họ cũng chỉ nói vậy chứ không định động tay động chân nên cũng mặc kệ.
Cậu tập trung hoá giải lượng nguyên tố bóng tối dư thừa trong cơ thể các dạ tộc. Trong lúc cậu làm việc, các thiên tộc cùng cậu tới đây cũng thương lượng chuẩn bị hành động gì đó.
Bọn họ lôi ra một số thiết bị trị liệu tân tiên do chính thiên tộc chế tạo ra. Một vài dạ tộc sau khi được chữa trị sẽ trở nên rất yếu ớt do họ bị mất một lượng nguyên tố bóng tối cần thiết để duy trì sức mạnh, vậy nên thiên tộc định sẽ cho các dạ tộc bị thiếu hụt ma pháp ấy sử dụng các thiết bị cung cấp năng lượng ma pháp này để bù vào lượng bị thiếu hụt.
Cái máy trị liệu này thể tích vô cùng nhỏ, chỉ lớn chừng một đồng xu, trực tiếp dán lên chỗ bị thương trên da là có thể phát huy tác dụng.
So với việc hấp thụ nguyên tố bóng tối thủ công, dùng thiết bị đời mới đậm chất khoa học kỹ thuật này sẽ nhanh và tiện hơn.
Các dạ tộc nhận được sự trợ giúp này không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Các ngươi đang làm cái gì đấy?”
Cheryl, tiểu đội trưởng thiên tộc nhìn bọn họ nói: “Chúng ta chỉ là không muốn Thần phải lo lắng thêm nữa.”
Đối với họ, Thần là sự ưu tiên số một.
Quan niệm của mỗi chủng tộc là khác nhau, nhưng tất cả đều kính yêu Thần, và chẳng ai muốn thấy Thần không vui.
Vậy nên dù cho chẳng ưa gì các chủng tộc khác, nhưng nếu đó là điều Thần muốn, họ sẽ nguyện ý đi hỗ trợ mọi người.
Nhưng mới nãy còn "trò chuyện thân tình" bên ngoài, thiên tộc cũng có lòng tự tôn của họ, làm sao giúp đỡ rõ ràng được. Giang Từ thiếu chút nữa bỏ lỡ chuyện này.
Thần dân cần trị liệu ít hơn ngày hôm qua rất nhiều. Đó là vì Giang Từ ở thành U Dạ khiến nguyên tố bóng tối ở nơi này giảm đi nhanh chóng.
Chờ đến khi nguyên tố ôn hoà trở lại thì sẽ không còn ai mắc bệnh nữa.
Bởi vì hôm qua Giang Từ kiên quyết không cho Ivy chữa trị cho người dân, nên hôm nay anh chỉ có thể lạnh mặt ngồi một bên quan sát.
Sau khi trị liệu xong cho các thần dân, Giang Từ vươn tay về phía Ivy: “Đến anh.”
Anh không nắm lấy bàn tay kia ngay, mà nhìn sang phía Lucy đang đứng cách đó không xa xem phản ứng của hắn. Nhưng tên kia chẳng phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt giương mắt nhìn anh. Ivy vui vẻ tặng hắn một cái nhướng mày.
Cái nhướng mày này mang đầy sự trào phúng. Nhưng khi quay lại nhìn Giang Từ, Ivy nhanh chóng thu liếm lại, chỉ hơi mím môi đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay của người thanh niên.
Cậu thuần thục lặp lại các thao tác, tập trung tinh thần dùng ý niệm đánh tan nguyên tố.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây. Trong khoảng thời gian đó, tầm mắt Lucy chưa bao giờ rời khỏi bàn tay Giang Từ nắm lấy tay Ivy. Trên gương mặt hắn không có một biểu tình, khiến người ta khó đọc thấu được.
Rốt cuộc là hắn quan tâm hay không quan tâm.
Ivy cảm thấy Lucy chỉ giỏi làm bộ làm tịch. Chiếc mặt nạ "hoàn hảo" mà hắn đang đeo cũng hoàn toàn là giả dối.
Chẳng có tạo vật nào có thể đạt tới sự hoàn mỹ. Hai chữ này chỉ phù hợp để miêu tả Thần.
Chẳng có tạo vật nào trên thế giới này không có cảm xúc cá nhân. Biểu tình đạm mạc cũng chỉ khẳng định người đó che giấu cảm xúc rất tốt mà thôi.
Ivy vẫn luôn tự hỏi, nếu chiếc mặt nạ hoàn hảo Lucy đeo một ngày bị đập nát, hắn sẽ bày ra bộ mặt gì.
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn duy trì bộ mặt vô cảm đó rất tốt. Dù anh rất ngứa mắt nhưng chẳng thể tìm ra sơ hở nào của đối phương.
Nhưng có vẻ thời thế đã thay đổi rồi. Ivy phát hiện, cứ chuyện gì liên quan đến Thần là đối phương sẽ không thể khống chế được bản thân quan tâm chuyện đó.
“Được rồi.” Giang Từ buông tay, “Ngày mai cũng cần phải tiến hành thêm một lần nữa.”
"Vâng". Từ hôm qua tới giờ, Ivy đối với các yêu cầu của cậu chỉ trả lời đúng một chữ này.
Không thể biểu hiện quá mãnh liệt, nhưng cũng không muốn từ chối người ta, vậy nên Ivy cũng chỉ có thể trả lời như thế.
Cậu trước phản ứng của anh cũng không có gì phàn nàn. Dù sao so gới lúc trước lạnh nhạt kháng cự, hiện tại như vậy đã là tốt lắm rồi.
Nhờ có sự xuất hiện của Thần, thành U Dạ dần trở lại như xưa. Thần dân có ý kiến muốn tổ chức yến tiệc long trọng để chúc mừng điều này. Ý kiến này đã được Ivy phê duyệt, vậy nên đường phố hôm nay náo nhiệt hơn hẳn mọi hôm.
Bởi vì là yến hội chúc mừng nên từ lúc bắt đầu, dạ tộc và nhóm thiên tộc không ai móc mỉa nhau câu nào, vui vẻ tham dự tiệc.
Giang Từ cũng theo ý của dạ tộc tham gia yến hội. Nhưng cậu căn bản chẳng thể rời khỏi chỗ của mình, bởi dù đi đâu thì cũng chỉ khiến mọi người dõi mắt nhìn theo cậu.
Giang Từ không muốn tạo ầm ĩ, nên cũng chỉ an phận ngồi một chỗ.
Ở trên bàn phía trước mặt cậu đặt một ly nước có màu sắc như quả mọng. Một dạ tộc giới thiệu với cậu rằng đây là rượu trái cây đặc biệt chỉ có ở thành U Dạ.
Nồng độ cồn trong rượu trái cây chắc không quá cao đâu nhỉ. Giang Từ uống thử một ngụm, cảm thấy trong miệng không hề có chút vị cồn nào, chỉ giống như uống một ly nước hoa quả nên một hơi uống hết ly rượu.
Đúng lúc này, Ivy đi tới chỗ cậu.
Ivy vẫn còn một điều vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đây sẽ là vấn đề cuối cùng anh hỏi cậu và nếu như Giang Từ cho anh một lời giải thích, vậy việc Thần có thiên vị thiên tộc hay không, hay Thần có thiên vị Lucy hay không coi như là ngã ngũ.
"Vì sao chỉ có Lucy là được ngài đặt tên?" Ivy cố nói bằng giọng bình thản nhất có thể, cố tỏ ra anh chỉ bâng quơ hỏi chứ không hề quan tâm, nhưng lời ra khỏi miệng nghe có vẻ không đúng như kế hoạch lắm.
Người được đề cập đến trong câu hỏi cũng đang đứng ngay bên cạnh Giang Từ. Lucy lãnh đạm hướng mắt nhìn anh.
Cảnh vật trước mắt Giang Từ bắt đầu mờ mờ ảo ảo. Nhìn bên ngoài cậu trông không có vẻ gì là người đã say, nhưng thật ra đầu óc đã bắt đầu xoay tròn choáng váng rồi.
Nhưng Giang Từ vẫn nghe được câu hỏi của Ivy, và đầu óc cậu từ từ hoạt động.
Vì sao chỉ đặt tên cho mình Lucy...?
Giang Từ ngẫm nghĩ. Đơn giản vì cậu là một kẻ dốt đặt tên.
Hình tượng nguyên bản của thiên tộc chính là thiên sứ trong Kinh Thánh. Mà nhắc đến thiên sứ thì cái tên đầu tiên hiện ra chắc chắn là “Lucifinil”.
Có lẽ cái tên Lucifer của đọa thiên sứ này quen thuộc với mọi người hơn.
Vì thế khi đặt tên cho người đứng đầu thiên tộc, Giang Từ trực tiếp dùng luôn bốn chữ cái đầu trong "Lucifinil" để đặt tên, vậy là cái tên "Lucy" ra đời.
Nhưng đến khi tạo ra những người thủ lĩnh của các tộc khác, Giang Từ không còn bất kỳ ý tưởng đặt tên hay ho nào. Vậy nên cậu đành để hệ thống đặt tên nốt.
Giang Từ đã nhớ ra lý do cho chuyện đó, còn sắp xếp nó rất hoàn chỉnh, nhưng tỏng trạng thái không thanh tỉnh, cậu chỉ chậm rì rì mà nói: “Lucifinil……”
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Ivy ngốc luôn.
Lucy…… Finil?
Đây là tên của ai?
Ivy lập tức quay qua nhìn Lucy, phát hiện người kia vẫn đang chăm chú nhìn Giang Từ. Nhìn thế kia chắc cũng chả biết chủ nhân của cái tên này là ai rồi.
Đúng lúc này, Ivy chợt nghĩ ra một ý tưởng hết sức vớ vẩn.
Chẳng lẽ Lucy - kẻ mà anh vẫn luôn ngầm ghen ghét - chỉ là vật thay thế cho một nhân vật nào đó mà họ không biết sao...
---------Hết chương 8---------
P/s: Huhu beta của tôi xịn quá 😢. Thề chứ bản edit của tôi nó cứ như bị làm sao ýyyy 😅 nó kiểu cộc lốc, chấm phẩy loạn xạ, không hề hoa mỹ và lai láng được như này đâu... Hiểu tại sao bản thân được 6 đỉm văn rồi 😭