Editor: Sứa Không Não 

Sầm Nguyễn nhìn thiếu niên lớn hơn mình hai tuổi trước mặt, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, nhưng lúc này không ai để ý đến biểu cảm của cậu, bởi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tang Cảnh Niệm.

Nhân vật chính thụ đứng trước đám đông, biểu cảm của anh ta lại quay trở lại vẻ điềm tĩnh, nở một nụ cười lịch sự, giọng nói trầm ổn và dễ nghe, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, nhưng lời nói thốt ra thì chẳng dễ nghe chút nào.

"Xem ra tôi chưa từng gặp cậu nhỉ? Bây giờ hoạt động ngoại khóa ai cũng có thể tùy tiện tham gia à?"

Mọi người không khỏi hướng mắt về phía Sầm Nguyễn, chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào.

Sầm Nguyễn có thể phản ứng gì đây.

Cậu trông thấy nhân vật chính thụ là Tang Cảnh Niệm xuất hiện, đến mức ngây ngẩn cả người.

Thần sắc hoàn toàn trống rỗng, thậm chí đầu óc cũng trở nên đơ cứng, chỉ biết nhìn thẳng vào Tang Cảnh Niệm mà không nói lời nào.

Thu Ninh, vốn rất bênh vực bạn, không thể để Sầm Nguyễn chịu thiệt như vậy, liền giải thích ngay lập tức: “Tiểu Nguyễn là sinh viên của A Đại mà, chờ khi sức khỏe hồi phục hoàn toàn thì cậu ấy sẽ đi học thôi. Hơn nữa, nhiều người cũng mang bạn bè theo mà, càng đông càng vui.”

Câu này cũng không phải là nói dối. Lần này hoạt động ngoại khóa gần như là một buổi tụ họp nhỏ, dẫn vài người bạn đi cùng là chuyện bình thường, vừa được ăn chơi, lại còn có cơ hội mở rộng quan hệ, chẳng ai thấy có gì không ổn cả.

Sầm Nguyễn nhìn bề ngoài trông hiền lành, không toan tính, nên thực ra cũng có không ít người trong nhóm có thiện cảm với cậu. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến một người trong nhóm ngạc nhiên, liền khẽ hỏi Thu Ninh: "Chẳng lẽ hai người họ có thù hằn gì sao?"

Tang Cảnh Niệm là người nhà họ Kỳ, mà nhà họ Kỳ lại có hợp tác với nhà họ Tần. Xét cho cùng thì đâu đến mức như bây giờ, chỉ cần châm mồi là nổ tung thế này.

Chẳng lẽ giữa họ có hiểu lầm gì sao? Thu Ninh chỉ lắc đầu, tỏ ý chính mình cũng không rõ.

Bầu không khí có phần ngượng ngùng, chủ tịch câu lạc bộ vội vàng mời mọi người ngồi xuống chơi trò chơi.

Anh ta đã tạo một cơ hội để hạ nhiệt, những người khôn khéo liền nhân đó mà ngồi xuống, Thu Ninh cũng kéo Sầm Nguyễn ngồi xuống vị trí gần nhất.

Khi đi ngang qua, Tang Cảnh Niệm liếc nhìn Sầm Nguyễn, ánh mắt khó chịu của anh ta không chút che giấu, lộ rõ như thể đâm thẳng vào cậu.

Sầm Nguyễn thấy vậy, đôi mày hơi nhíu lại. Cậu rà soát trí nhớ trong đầu, chẳng có bất kỳ manh mối nào. Nói cách khác, ít nhất là trong ba năm trung học, bản thân cậu chưa từng gặp nhân vật chính. Nhưng tại sao nhân vật chính lại có ác cảm lớn với cậu như thế?

Rõ ràng là họ đâu có quen biết.

Sầm Nguyễn cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Cảm giác bối rối ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thấy nhân vật chính thụ chẳng hề tỏ thái độ tốt đẹp, cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến anh ta.

Hiện có nhiều người ở đây, Sầm Nguyễn cũng không tiện bỏ đi ngay.

“Các cậu đang chơi gì vậy?”

Một nam sinh nhiệt tình đáp: “Chúng em đang chơi ‘Thật hay Thách’, kim chỉ vào ai thì người đó phải chọn một trong hai.”

“Thiếu gia cũng chơi đi, trò này vui lắm!”

Nghe vậy, Tang Cảnh Niệm có vẻ cũng hứng thú, miễn cưỡng đáp: “Được thôi.”

Ngay sau đó, anh ta ngước mắt nhìn Sầm Nguyễn, bình thản nói: “Sầm Nguyễn cũng chơi đi, hiếm khi được tụ họp cùng mọi người, chơi vui vẻ chút nào.”

Sầm Nguyễn mím môi, sau đó hờ hững gật đầu.

Cậu cũng muốn xem nhân vật chính rốt cuộc định giở trò gì.

Dù sao nếu kim chỉ vào cậu, cậu cũng có thể nói bừa, cùng lắm là viện cớ đau bụng đi vào nhà vệ sinh.

Cậu thật muốn xem Tang Cảnh Niệm định giở trò gì với mình.

Mọi người trong câu lạc bộ thấy bên này bắt đầu sôi nổi, cũng kéo ghế lại gần xem, háo hức hóng hớt câu chuyện.

Tang Cảnh Niệm rất được yêu thích, cộng thêm là thiếu gia duy nhất của nhà họ Kỳ, ánh hào quang này tự nhiên thu hút rất nhiều người vây quanh, họ tranh nhau ngồi ở ghế bên cạnh anh ta.

Dù Sầm Nguyễn cũng là thiếu gia nhà giàu, nhưng cậu không chủ động giới thiệu bản thân, tính cách lại ôn hòa, thân thiện, chẳng hề có dáng vẻ của thiếu gia, nên hầu hết mọi người ở đây không đoán ra cậu là người của nhà họ Tần – gia tộc danh giá nhất ở Vân Thành, quốc gia B. Những người đoán ra cũng giữ thái độ trung lập, vì dù sao cả nhà họ Kỳ và nhà họ Tần đều không thể đắc tội.

Rất nhanh, kim chỉ trong trung tâm bàn xoay tròn liên tục, rồi từ từ chỉ vào một nữ sinh ở góc mà Sầm Nguyễn không quen biết. Mọi người cũng không làm khó cô, chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi bắt đầu vòng kế tiếp.

Trò chơi diễn ra vài lượt, lần này kim chỉ cuối cùng dừng lại ở phía của Tang Cảnh Niệm.

“Vậy tôi chọn thật lòng nhé.”

Lượt trước là một nữ sinh được chọn, giờ đến lượt cô hỏi. Cô rõ ràng có tình cảm với Tang Cảnh Niệm, nên câu hỏi thẳng thắn và đơn giản: “Anh có người trong lòng không? Em có cơ hội nào không?”

Những người xung quanh nghe câu hỏi liền hào hứng, không ngừng reo hò.

Tang Cảnh Niệm nghe câu hỏi, dường như có chút khó xử, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Thu Ninh nhếch mép, ghé sát vào tai Sầm Nguyễn thì thầm: “Rõ ràng là nghe câu hỏi xong cậu ta vui muốn chết, cái điệu cười đó mình còn nhìn thấy rõ, giờ còn làm ra vẻ này cho ai xem chứ.”

Sầm Nguyễn kiên định gật đầu, giơ ngón cái ra tán thưởng cô.

“Biết nói vậy thì nói thêm vài câu nữa đi.”

Ở giai đoạn này, nhân vật chính công thụ vẫn chưa gặp nhau mà.

Sầm Nguyễn cũng tò mò không biết nhân vật chính thụ có người yêu chưa.

Tiếng trò chuyện của hai người bị tiếng reo hò xung quanh át mất. Tang Cảnh Niệm hắng giọng, nụ cười vẫn giữ nguyên nơi khóe môi, rồi nói: “Đúng là tôi có người mình thích.”

“Anh ấy rất xuất sắc, là một cựu sinh viên ưu tú của A Đại, bây giờ mới ngoài hai mươi đã quản lý cả công ty. Cả Vân Thành đều truyền tai nhau về anh ấy, chắc các cậu cũng biết tên anh ấy.”

A Đại, ngoài hai mươi, Vân Thành, quản lý công ty, truyền kỳ…

Với mấy từ khóa này vừa được nói ra, hầu hết mọi người ở đây đều đoán được, ngoài người của nhà họ Tần thì còn có thể là ai?

Ban đầu, căn phòng nhộn nhịp náo nhiệt là thế, bỗng nhiên trở nên im ắng. Mọi người nhìn nhau, rồi lại cúi đầu không dám nói gì thêm, dường như không biết phải phản ứng thế nào.

Một vài người liếc qua Tang Cảnh Niệm, rồi lại nhìn Sầm Nguyễn, cảm thấy thông tin này thật sự quá bất ngờ.

Sầm Nguyễn lúc này khẽ nhíu mày, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Cô gái lúc nãy tò mò hỏi tiếp: “Vậy Giám đốc Tần cũng sẽ thích anh chứ?”

“Tôi nghe nói người đó rất khó tiếp cận. Nếu anh ấy từ chối anh thì sao?”

Câu hỏi đó thật đúng là điều mọi người đều đang nghĩ. Tần Viễn Hành đúng là rất xuất sắc, nhưng cũng thật sự khó mà tiếp cận. Trong giới kinh doanh, hắn nổi tiếng với phong cách tàn nhẫn và quyết đoán.

Chuyện tình cảm thì sao, lỡ nhảy vào để rồi cuối cùng chẳng còn gì sót lại.

Hơn nữa… Một vài người biết chuyện không nhịn được liếc nhìn Sầm Nguyễn.

Bên ngoài có tin đồn rằng giữa hai anh em nhà họ Tần có mối quan hệ không thể nói ra được, không biết điều đó có đúng không.

Dần dần, có người bắt đầu khuyên nhủ: “Không đâu… Cảnh Niệm à, anh đừng chỉ treo mình trên một cái cây chứ!”

“Đúng đó, tôi chưa bao giờ nghe nói Giám đốc Tần từng có tình ý với ai cả. Cả về loại người ngài ấy thích, hay là thích đàn ông hay phụ nữ cũng chẳng rõ nữa.”

Tang Cảnh Niệm quét mắt nhìn Sầm Nguyễn, ngẩng đầu lên một chút, chậm rãi nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy quen nhau từ nhỏ.”

“Mọi người không cần lo, Giám đốc Tần rất tốt, không như những lời đồn lạnh lùng vô tình bên ngoài.”

Lời nói của anh ta mập mờ nửa đùa nửa thật, khiến người khác không khỏi suy nghĩ lung tung.

Anh ta rất thích cái cảm giác khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên mình.

Ngày trước khi Tần Viễn Hành sang quốc gia A học, tình cờ quen biết mẹ của Tang Cảnh Niệm, nhờ vậy mà trong mấy năm đó Tang Cảnh Niệm cũng có cơ hội tiếp xúc với Tần Viễn Hành. Cứ qua lại dần, Tang Cảnh Niệm bắt đầu nảy sinh ý định gì đó, nhưng còn chưa kịp có cơ hội thì Tần Viễn Hành đã quay về nước.

Gần đây lại có tin đồn rằng giữa hai anh em nhà họ Tần có quan hệ không đơn thuần, điều này làm sao mà Tang Cảnh Niệm có thể chịu được chứ.

Những năm qua, Tang Cảnh Niệm luôn tìm cách sang quốc gia B.

Nhưng tiếc là ông cụ lại không thích anh ta, càng không đồng ý để anh ta chuyển trường sang Đại học B.

Tang Cảnh Niệm làm sao mà chịu nổi đây!!

Anh ta chăm chú nhìn Sầm Nguyễn, đôi mắt gần như không thể che giấu được sự ghen tị sâu đậm.

Anh và Sầm Nguyễn thật ra cũng có khí chất tương tự, nếu anh họ Tần thích kiểu này, thì anh ta giả vờ một chút cũng không phải là không thể.

Anh ta tốt hơn Sầm Nguyễn, hiểu anh họ Tần hơn, và có nhiều điểm chung hơn.

Dù sao, anh ta chắc chắn cũng tốt hơn một kẻ ốm yếu, không biết sống được bao lâu như thế này chứ.

Rồi sẽ có một ngày, anh ta sẽ giẫm lên Sầm Nguyễn, xóa sạch tất cả những lời đồn đại ngoài kia.

Nụ cười trên môi Tang Cảnh Niệm càng lúc càng lớn.

Vừa rồi, sau khi anh ta nói xong, những người có trí tưởng tượng phong phú trong phòng nhanh chóng tự hình dung ra mọi thứ, cả căn phòng như chia thành hai phe: một bên vui mừng phấn khởi, còn bên kia thì giận dữ.

Sầm Nguyễn mím môi, cảm thấy bản thân bị lừa dối.

Nguyên tác rõ ràng không hề nhắc đến việc anh trai đã quen biết nhân vật chính thụ từ khi còn trẻ.

Anh nghĩ mình là nhân vật chính thụ thì có thể muốn nói gì thì nói sao! Hơn nữa, anh trai cậu chưa từng nhắc đến người này trước mặt cậu!

Cốt truyện trong nguyên tác còn chưa bắt đầu, giờ anh đến đây khiêu khích là có ý gì chứ.

Theo nguyên tác, giai đoạn đầu nhân vật chính thụ là một kẻ rắc rối, luôn gây phiền phức cho anh trai cậu.

Sầm Nguyễn thật sự không thể thích nổi nhân vật chính thụ.

Cậu còn hai năm rưỡi nữa thôi là phải ra đi, vậy mà nhất định phải vào lúc này để gây thêm rắc rối cho cậu sao?

Những gì Tang Cảnh Niệm nói, cậu không tin một lời nào!!

Còn gì mà tốt với người ta, không hề lạnh lùng vô tình như lời đồn bên ngoài...

Phì!!! Cậu đã gặp anh trai tôi chưa mà dám nói năng như thế chứ!?

Anh trai quý giá của cậu, như một bông cải trắng tinh khiết, mà ở đây lại bị người ta làm hoen ố danh dự thế này!! Đúng là không thể chấp nhận được!!

Ở bên cạnh, Thu Ninh cảm nhận được sự phẫn nộ của Sầm Nguyễn, liền vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an.

Cô tất nhiên tin rằng Tổng Giám đốc Tần đối với Tiểu Nguyễn là chân thành, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Tang Cảnh Niệm chẳng rõ nguồn gốc, lại nói chuyện đầy chắc chắn, như thể thật sự có mối quan hệ không đơn giản với Tổng Giám đốc Tần. Điều này khiến cô hoàn toàn rối bời.

Những người xung quanh thì nóng lòng muốn biết thêm những gì Tang Cảnh Niệm định nói tiếp, liền thúc giục anh ta nhanh chóng kể tiếp. Nhưng Tang Cảnh Niệm chỉ cười, đáp: “Chơi thật lòng đã xong rồi đấy.”

Anh ta đưa tay xoay mạnh mũi tên một lần nữa.

Những người hóng chuyện hơi thất vọng, nhưng lại cầu nguyện rằng mũi tên sẽ lại quay về phía Tang Cảnh Niệm để họ có thể nghe hết câu chuyện. Nhưng đời không như là mơ, mũi tên run rẩy rồi dừng lại ở một hướng khác.

Hướng đó lại là… Sầm Nguyễn.

Một vài người biết chuyện không khỏi ngạc nhiên, vì người này cũng có liên quan đến Tần Viễn Hành.

Cô gái kia rõ ràng cũng biết điều đó, liền quyết định khiến tình hình càng thêm phức tạp. Cô nhìn Tang Cảnh Niệm đầy hứng thú: “Có thể cho tôi hỏi không?”

Ý cô là giành quyền đặt câu hỏi.

Tang Cảnh Niệm suy nghĩ một chút, vốn định từ chối, nhưng mọi người đều đang nhìn anh ta chờ đợi, câu từ chối vẫn chưa kịp thốt ra thì anh ta đã gật đầu.

Cô gái phấn khích đến mức đứng bật dậy: “Sầm Nguyễn, cậu có thể chọn mạo hiểm không?”

Sầm Nguyễn ngẩng đầu lên, trong đầu hiện lên một dấu hỏi lớn.

Cậu im lặng, cô gái liền coi như cậu đồng ý, liền hào hứng nói: “Cậu có thể gọi điện cho Tổng Giám đốc Tần, hỏi xem anh ấy thích kiểu con trai như thế nào không?”

Sầm Nguyễn: “…”

Thích kiểu người nào?

Dĩ nhiên là thích kiểu như nhân vật chính thụ rồi!

Việc này còn cần phải hỏi nữa sao…

Nhận thức này khiến lòng Sầm Nguyễn trở nên mơ hồ, trong lòng ẩn hiện cảm giác nhói đau. Cậu biết rằng cuối cùng anh trai vẫn sẽ đến với nhân vật chính thụ, nhưng cậu không muốn đối diện với sự thật đó.

Những người xung quanh không biết chuyện thì hiện lên hàng loạt dấu hỏi trong đầu. “Tiểu Nguyễn với Tổng Giám đốc Tần có quan hệ gì sao? Người như vậy làm sao chúng ta có được số liên lạc của anh ấy chứ, cậu mơ tưởng quá rồi đấy!”

Cô gái chỉ nhún vai cười: “Các cậu không biết sao? Tiểu Nguyễn là tiểu thiếu gia nhà họ Tần đấy, Tổng Giám đốc Tần chẳng phải là anh trai cậu ấy sao.”

Thân phận của cậu bị bại lộ, khiến không ít người kinh ngạc, và càng nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Sầm Nguyễn.

Đồng thời cũng có người cho rằng câu hỏi vừa rồi không thích hợp, nhìn cô gái nói: “Hỏi như vậy thẳng thắn quá không?”

Cô gái gãi gãi đầu, đổi sang câu hỏi khác: “Vậy thì hỏi Tổng Giám đốc Tần có suy nghĩ gì về Tang Cảnh Niệm được không?”

Câu hỏi này cũng khiến mọi người rất tò mò, nên không ai phản đối thêm, chỉ có Tang Cảnh Niệm là biểu cảm có chút không tự nhiên.

Thế nhưng Sầm Nguyễn lại nhìn thấy hết thảy sự căng thẳng đó của Tang Cảnh Niệm.

Bất giác, trong lòng Sầm Nguyễn nảy ra một ý nghĩ.

Dù cậu biết rằng nhân vật chính thụ là đứa con cưng của số phận trong thế giới này, mọi chuyện đều sẽ nghiêng về phía nhân vật chính, nhưng Sầm Nguyễn vẫn muốn thử một lần.

Trong khi những người khác đều cho rằng cậu sẽ đổi sang chọn thật lòng, Sầm Nguyễn lại móc từ trong túi ra chiếc điện thoại, không chút do dự bấm vào số liên lạc có ghi chú là “Tên khốn.”

Cái ghi chú kia là do chủ cũ cài vào, cậu vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi nó.

Cả căn phòng lại chìm vào im lặng, mọi người đều nín thở, chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.

Nhưng chuông cứ reo mãi, gần nửa phút trôi qua.

Một nửa số người trong phòng bắt đầu mất kiên nhẫn, quay mặt đi nơi khác.

Xem ra, mối quan hệ giữa hai anh em nhà họ Tần cũng không chặt chẽ như lời đồn nhỉ? Có khi hai người vốn dĩ chẳng hợp nhau, chỉ là giữ vẻ ngoài hoà thuận mà thôi...

Sầm Nguyễn dần cảm thấy hụt hẫng, đúng là nhân vật chính thụ thì sẽ không bao giờ thua sao.

Nhưng tại sao cậu lại hành động bồng bột như thế, dám nghĩ đến chuyện tranh cao thấp với nhân vật chính thụ cơ chứ…

Sầm Nguyễn không hiểu được, chỉ biết là cậu không thích việc nhân vật chính thụ đến gần anh trai mình như vậy.

Nhận ra điều này, sắc mặt Sầm Nguyễn trở nên khó coi.

Không lẽ… cậu đang ghen sao? Cậu có cảm giác đặc biệt với anh trai mình rồi ư?

Lúc này, khi thấy điện thoại mãi không có người nghe, bàn tay đang nắm chặt góc áo của Tang Cảnh Niệm cũng dần buông lỏng, khoé môi anh ta khẽ nhếch lên, nhưng còn chưa kịp nở một nụ cười hoàn chỉnh thì tiếng chuông đột nhiên tắt, tiếp sau đó là giọng nói trầm khàn vang lên.

“Có chuyện gì không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sầm Nguyễn đột nhiên không muốn làm theo lời cô gái kia bảo nữa. Cậu không muốn để anh trai nghe thấy cái tên “Tang Cảnh Niệm” chút nào, lỡ như anh trai lại để ý đến hắn thì sao!!

Một kế hoạch lóe lên trong đầu, cậu khẽ cong môi: “Anh, vừa nãy anh đang bận ạ?”

Mọi người nghĩ cậu và anh trai không thân thiết sao!!

Hôm nay cậu sẽ chứng minh cho họ thấy!! Để họ phải ngậm ngùi nhận ra!!

Quan hệ giữa cậu và anh trai không hề tệ chút nào!! Mà còn vô cùng, vô cùng tốt nữa!!

Nhưng Sầm Nguyễn không biết rằng, chỉ qua cách gọi thân mật “anh” cùng giọng điệu trìu mến của cậu, Tang Cảnh Niệm đã dần nhận ra điều gì đó.

“Đang họp, để chế độ im lặng.”

Trong đầu mọi người nhanh chóng dịch ra một ý nghĩ: Nghĩa là, cuộc gọi của em trai còn quan trọng hơn cả cuộc họp sao?!

Trong mấy ngày tiếp xúc gần đây, Sầm Nguyễn đã phần nào hiểu rõ giới hạn của anh trai mình. Chỉ cần cậu không chạm vào giới hạn đó, anh trai đối xử với cậu thật sự là rất bao dung, đúng chất của một người anh.

Cậu khẽ hắng giọng, “Anh, em muốn hỏi anh một câu.”

Tang Cảnh Niệm chăm chú nhìn vào màn hình cuộc gọi trên tay Sầm Nguyễn.

Anh ta cũng rất mong đợi, không biết trong lòng Viễn Hành ca ca nghĩ về mình thế nào. Dù đã lâu không gặp, nhưng có mẹ làm cầu nối, chắc Viễn Hành ca ca sẽ không để anh ta mất mặt trước đám đông đâu nhỉ.

Mọi người trong phòng háo hức tột độ, không ai dám thở mạnh, sợ bỏ lỡ câu trả lời đặc sắc từ Tổng Giám đốc Tần.

Họ sắp được biết Tổng Giám đốc Tần có suy nghĩ gì về Tang Cảnh Niệm rồi!!

Nhưng Sầm Nguyễn lại bất ngờ chuyển giọng, “Anh thấy em trai anh quan trọng hơn hay vợ tương lai của anh quan trọng hơn?”

Mọi người: “?”

Đây đâu phải như đã bàn bạc từ trước đâu!!

Chẳng khác gì câu hỏi kinh điển kiểu “Bạn gái và mẹ đồng thời rơi xuống nước thì cứu ai” cả!

Rõ ràng, ở đầu dây bên kia, Tần Viễn Hành cũng không ngờ rằng Sầm Nguyễn lại đột ngột hỏi một câu như vậy, ngẩn người một chút.

Câu hỏi này không chỉ liên quan đến Tang Cảnh Niệm mà còn là sự so sánh giữa "vợ tương lai" và cậu em trai này của anh. Xem thử, rốt cuộc Tần Viễn Hành sẽ chọn ai.

Nếu… nếu anh trai chọn người kia… thì cậu sẽ an phận mà làm nhiệm vụ, sau đó quay về nhà thôi.

Khoan đã…

Sầm Nguyễn cảm thấy bản thân hôm nay thật kỳ lạ, tại sao đột nhiên lại trở nên nhạy cảm như vậy chứ?

Tang Cảnh Niệm siết chặt nắm tay, ánh mắt như dán chặt vào Sầm Nguyễn, còn cậu cũng đang đặt cược tất cả vào câu hỏi này, chính cậu cũng không chắc câu trả lời của anh trai sẽ là gì.

Và lúc này, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, ấm áp, mang theo một nụ cười nhẹ khó phát hiện.

“Em là quan trọng nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện