Edit: Nguyen_Khanh
Beta: Thu Lệ
Sau khi bị ném xuống đất, Nguyên Đồng bất chấp thân thể đau đớn không chịu nổi, nhanh chóng xoay người đứng lên, cảnh giác nhìn dị thực trước mặt.
Cảm tạ hơn hai tháng trời huấn luyện dã ngoại này và việc cường hóa gene, khiến cho phản xạ của cô nhanh nhạy hơn trước, tuy vẫn chịu giới hạn điều kiện thể chất của người Trái Đất cổ đại, nhưng trên mọi phương diện mà nói, cô đã đạt được độ cao mà người Trái Đất không thể đạt được, rốt cuộc đã có thể thừa nhận thống khổ mà trước kia không chịu nổi.
Đây là một loại dị thực bộ dạng có hút giống cây liễu, nhưng cao lớn hơn cây liễu nhiều, mỗi gốc cao hơn mười mét, cành lá xum xuê, lá cây còn mảnh mai hơn cây liễu, cành cây có màu xanh biếc như ngọc bích, còn rất dài có khi dài hơn hai mươi mét, ngọn quét trên mặt đất, nhìn từ phía xa xa giống như hàng vạn sợi tơ xanh biếc đung đưa trong gió, rất có ý thơ.
Nhưng cho dù xinh đẹp đầy ý thơ, cũng không thể che giấu sự thật nó là một loại dị thực có thể giết người, cành của nó vô cùng mềm dẻo, dao tùy thân mà Rickie mang theo cũng không dễ dàng cắt đứt được.
Thời đại tinh tế, động thực vật không chỉ đơn thuần là động thực vật như trên Trái Đất, phía trước còn thêm một chữ “dị”, giống như thực vật, nếu chỉ đơn thuần là thực vật, đương nhiên không có lực sát thương, không khác biệt với thực vật trên Trái Đất lắm. Còn dị thực, xem như một loại thực vật có gene biến dị, cũng phân chia cấp bậc như dị thú, dị thú dị thực cấp bậc càng cao, lực sát thương càng lớn, đương nhiên năng lượng bên trong hoặc giá trị làm thuốc cũng rất cao.
Mà chỗ bọn họ không cẩn thận xâm nhập là địa bàn của một loại dị thực cấp hai, gọi là Án Liễu, mật độ sợi của nó rất cao, có thể dùng để làm trang sức, nhưng nếu mạo muội xông vào địa bàn của chúng sẽ bị những cành liễu dài trói chặt, xé nát, còn máu thịt trở thành phân bón cho chúng.
Chỉ liếc nhìn một cái, Nguyên Đồng đã ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng trầm xuống.
Bởi vì bọn họ không biết sống chết mà xâm nhập vào địa bàn của dị thực, xung quanh lại toàn Án Liễu, quả thực như cừu non xông vào giữa bầy sói, hoàn toàn không có khả năng chạy trốn.
“Đồng Đồng, cô dùng tinh thần lực sao?” Rickie đột nhiên hỏi.
Một người một người máy vẫn ngồi dưới đất, cảnh giác nhìn chằm chằm đám Án Liễu này.
Nguyên Đồng sửng sốt, nhớ tới trạng thái khi nãy, rất giống như linh hồn bị bóc ra, mạnh mẽ cắt đứt đám cành lá trói chặt bọn họ…Vậy đó không phải linh hồn, mà là một loại tinh thần lực trong não bộ cụ hiện hóa mà thành, chỉ là do quá mức chân thật mới có thể khiến cô nghĩ là linh hồn, hóa ra là không phải.
Có lẽ thứ mà nhân loại gọi là linh hồn, kỳ thật là một loại tinh thần thể thôi.
Suy nghĩ cẩn thận, Nguyên Đồng nhịn xuống cơn đau đầu, hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy, nháy mắt cảm giác huyền ảo này lại xuất hiện lần nữa, giống như có thể trục xuất linh hồn ra khỏi cơ thể, vụng về chỉ huy nó đi công kích đám dị thực đang vươn cành lại trói bọn họ.
Lại có thêm cành lá của một cây Án Liễu bị chặt đứt.
Rickie chứng kiến cảnh tượng này, phát hiện mặt cắt của phần Án Liễu bị tinh thần lực cắt đứt hiện ra vết đốt mục nát màu đen, hiển nhiên tinh thần lực của Nguyên Đồng không chỉ có lực sát thương với động vật mà còn có cả thực vật.
Hai lần thương tổn này khiến đám dị thực đang giương nanh múa vuốt nhận ra được sinh vật trước mặt không dễ chọc, nhanh chóng thu đám càng lá trên mặt đất lại, cuộn thành búi cách xa bọn họ. Cảnh tượng này thực sự rất khôi hài, nhìn từ xa lại giống như người ta búi hết tóc ra phía sau đầu nhưng vì tóc nhiều quá nên trông giống như một cái bánh bao.
“Đồng Đồng, chúng nó sợ cô!” Rickie sợ hãi than, giống như trông thấy một bé thỏ nhỏ nhắn có thể chấn trụ một đám ác lang vậy, lại giống như đang nhìn kỳ tích xuất hiện, một kẻ có sức chiến đấu bằng năm lại có thể chiến thắng cường giả cấp S, thực sự rất khó tin.
Nguyên Đồng nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt dưới đất, xoa xoa mồ hôi trên mặt, hữu khí vô lực nói: “Tránh được một kiếp, chẳng lẽ ngươi mất hứng sao?”
“Cao hứng nha! Tôi chỉ cảm thấy cô thật là
Beta: Thu Lệ
Sau khi bị ném xuống đất, Nguyên Đồng bất chấp thân thể đau đớn không chịu nổi, nhanh chóng xoay người đứng lên, cảnh giác nhìn dị thực trước mặt.
Cảm tạ hơn hai tháng trời huấn luyện dã ngoại này và việc cường hóa gene, khiến cho phản xạ của cô nhanh nhạy hơn trước, tuy vẫn chịu giới hạn điều kiện thể chất của người Trái Đất cổ đại, nhưng trên mọi phương diện mà nói, cô đã đạt được độ cao mà người Trái Đất không thể đạt được, rốt cuộc đã có thể thừa nhận thống khổ mà trước kia không chịu nổi.
Đây là một loại dị thực bộ dạng có hút giống cây liễu, nhưng cao lớn hơn cây liễu nhiều, mỗi gốc cao hơn mười mét, cành lá xum xuê, lá cây còn mảnh mai hơn cây liễu, cành cây có màu xanh biếc như ngọc bích, còn rất dài có khi dài hơn hai mươi mét, ngọn quét trên mặt đất, nhìn từ phía xa xa giống như hàng vạn sợi tơ xanh biếc đung đưa trong gió, rất có ý thơ.
Nhưng cho dù xinh đẹp đầy ý thơ, cũng không thể che giấu sự thật nó là một loại dị thực có thể giết người, cành của nó vô cùng mềm dẻo, dao tùy thân mà Rickie mang theo cũng không dễ dàng cắt đứt được.
Thời đại tinh tế, động thực vật không chỉ đơn thuần là động thực vật như trên Trái Đất, phía trước còn thêm một chữ “dị”, giống như thực vật, nếu chỉ đơn thuần là thực vật, đương nhiên không có lực sát thương, không khác biệt với thực vật trên Trái Đất lắm. Còn dị thực, xem như một loại thực vật có gene biến dị, cũng phân chia cấp bậc như dị thú, dị thú dị thực cấp bậc càng cao, lực sát thương càng lớn, đương nhiên năng lượng bên trong hoặc giá trị làm thuốc cũng rất cao.
Mà chỗ bọn họ không cẩn thận xâm nhập là địa bàn của một loại dị thực cấp hai, gọi là Án Liễu, mật độ sợi của nó rất cao, có thể dùng để làm trang sức, nhưng nếu mạo muội xông vào địa bàn của chúng sẽ bị những cành liễu dài trói chặt, xé nát, còn máu thịt trở thành phân bón cho chúng.
Chỉ liếc nhìn một cái, Nguyên Đồng đã ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng trầm xuống.
Bởi vì bọn họ không biết sống chết mà xâm nhập vào địa bàn của dị thực, xung quanh lại toàn Án Liễu, quả thực như cừu non xông vào giữa bầy sói, hoàn toàn không có khả năng chạy trốn.
“Đồng Đồng, cô dùng tinh thần lực sao?” Rickie đột nhiên hỏi.
Một người một người máy vẫn ngồi dưới đất, cảnh giác nhìn chằm chằm đám Án Liễu này.
Nguyên Đồng sửng sốt, nhớ tới trạng thái khi nãy, rất giống như linh hồn bị bóc ra, mạnh mẽ cắt đứt đám cành lá trói chặt bọn họ…Vậy đó không phải linh hồn, mà là một loại tinh thần lực trong não bộ cụ hiện hóa mà thành, chỉ là do quá mức chân thật mới có thể khiến cô nghĩ là linh hồn, hóa ra là không phải.
Có lẽ thứ mà nhân loại gọi là linh hồn, kỳ thật là một loại tinh thần thể thôi.
Suy nghĩ cẩn thận, Nguyên Đồng nhịn xuống cơn đau đầu, hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy, nháy mắt cảm giác huyền ảo này lại xuất hiện lần nữa, giống như có thể trục xuất linh hồn ra khỏi cơ thể, vụng về chỉ huy nó đi công kích đám dị thực đang vươn cành lại trói bọn họ.
Lại có thêm cành lá của một cây Án Liễu bị chặt đứt.
Rickie chứng kiến cảnh tượng này, phát hiện mặt cắt của phần Án Liễu bị tinh thần lực cắt đứt hiện ra vết đốt mục nát màu đen, hiển nhiên tinh thần lực của Nguyên Đồng không chỉ có lực sát thương với động vật mà còn có cả thực vật.
Hai lần thương tổn này khiến đám dị thực đang giương nanh múa vuốt nhận ra được sinh vật trước mặt không dễ chọc, nhanh chóng thu đám càng lá trên mặt đất lại, cuộn thành búi cách xa bọn họ. Cảnh tượng này thực sự rất khôi hài, nhìn từ xa lại giống như người ta búi hết tóc ra phía sau đầu nhưng vì tóc nhiều quá nên trông giống như một cái bánh bao.
“Đồng Đồng, chúng nó sợ cô!” Rickie sợ hãi than, giống như trông thấy một bé thỏ nhỏ nhắn có thể chấn trụ một đám ác lang vậy, lại giống như đang nhìn kỳ tích xuất hiện, một kẻ có sức chiến đấu bằng năm lại có thể chiến thắng cường giả cấp S, thực sự rất khó tin.
Nguyên Đồng nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt dưới đất, xoa xoa mồ hôi trên mặt, hữu khí vô lực nói: “Tránh được một kiếp, chẳng lẽ ngươi mất hứng sao?”
“Cao hứng nha! Tôi chỉ cảm thấy cô thật là
Danh sách chương