Edit: Nguyen_Khanh

Beta: Thu Lệ

Nghe lời Klosters, Nguyên Đồng bắt đầu nghiên cứu cái gọi là tinh thần lực, cố gắng thử cảm nhận sự tồn tại của tinh thần lực, hơn nữa cố gắng khống chế nó, nhưng rất hiển nhiên hiệu quả vô cùng không tốt.

Đây là kết quả của khác biệt thời đại và văn hóa năm ngàn năm, sống trên đời mười sáu năm, vẫn sinh hoạt tại một xã hội hiện đại rất bình thường. Cái loại tinh thần lực này nọ chỉ giống như pháp thuật trong tiểu thuyết huyễn huyễn. Cô hoàn toàn không có chút khái niệm nào chứ đừng nói đến làm sao để cảm nhận nó, liên kết với nó, nắm nó trong tay. Mấy lần trước, tinh thần lực của cô có thể phá giải nguy cơ cũng nhờ vào ý chí muốn sống bộc phát trong khốn cảnh và tuyệt vọng. Ngay cả cô cũng không hiểu, không có ấn tượng gì thì làm sao có thể cảm nhận và vận dụng được?

Nguyên Đồng trừng đến mức hai mắt đều đỏ, nhưng vẫn chẳng cảm giác được một chút ít cái gọi là tinh thần lực, lại càng đừng nói đến việc cụ hiện hóa tinh thần lực.

Loại tình huống này của cô cũng làm đám người Fergus cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng ngày đó khi Albert dùng ưu thế chủng tộc tạo áp lực với cô, phản kích của cô phi thường sắc bén, khiến vị hình cảnh nổi danh thiết huyết lãnh khốc kia phải hoảng sợ, cái lỗ cháy đen kia chính là một loại công kích của tinh thần lực cụ hiện hóa, chuyện này không thể nghi ngờ.

Thấy Nguyên Đồng vất vả như vậy nhưng vẫn không thể bắt được trọng điểm, sau một lúc suy nghĩ, Klosters dùng bạo lực phá cửa phòng thí nghiệm, sau đó lôi Fergus đang làm tổ trong phòng thí nghiệm được vài ngày ra ngoài.

Có thể là do nghiên cứu liên tục một ngày một đêm, thế nên trông Fergus vô cùng không tốt, mái tóc màu lam rối bời, thoạt nhìn tựa như một trạch nam lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn có cảm giác là khoa học gia điên cuồng. Sau khi bị người lôi ra ngoài, anh ta đờ đẫn hồi lâu, tư duy mới chuyển từ thế giới giả tưởng về thế giới thực, ngay sau đó liền lập tức nổi cơn tam bành.

“Lão đại! Ta bề bộn nhiều việc lắm! Vì giống cái của ngài, ta đã không ngủ ba ngày rồi, phương hướng nghiên cứu đang có chút tiến triển, ngài lại lôi ta ra ngoài, Meeks! Meeks! Meeks!”

Ba từ “meeks” liên tiếp phát ra từ miệng của vị giống đực nhã nhặn thân thiết, Klosters có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Nguyên Đồng, ngay cả trên mặt Tasym cũng lộ ra vẻ bất mãn, mắt Rickie lập lòe không ngừng, chỉ có cô em Trái Đất cổ đại vô tri chớp chớp đôi mắt đỏ của mình.

“Meeks” là ý gì?

“Đồng Đồng, cô không cần để ý đến anh ta, từ này vô cùng thô tục, trẻ vị thành niên không được dùng.” Rickie nhỏ giọng giải thích cho Nguyên Đồng, sợ dạy hư giống cái vị thành niên.

Nguyên Đồng bừng tỉnh đại ngộ, từ “meeks” trong từ ngữ tinh tế thông dụng ắt hẳn là một từ dùng để mắng chửi người giống như Hoa Hạ Tam Tự kinh quốc mắng, nhưng có lẽ mang ý thô tục hơn, có thể khiến người xấu hổ hơn nhiều. Cho nên Klosters mới có thể không nhịn được mà đấm tới, ngay cả Tasym cũng thêm một cước vô cùng bạo lực.

Dưới sức ép bạo lực, rốt cuộc Fergus cũng thoát ly khỏi cơn tam bành của mình, trở về hiện thực, cũng ý thức được vẫn còn một giống cái tuổi vẫn còn rất nhỏ ở đây, trên mặt có chút xấu hổ, lập tức nhiệt tình nói: “Ôi~ Nguyên tiểu thư muốn khống chế tinh thần lực? Không thành vấn đề, để vị lão sư kinh nghiệm đầy mình là ta đến dạy cho! Cam đoan trong vòng ba ngày có thể giúp cô bé lĩnh ngộ!”

Ba ngày trôi qua, Fergus khoác lác rốt cuộc vô lực thất bại.

Nếu không phải năm nay Nguyên Đồng mới mười sáu tuổi, lứa tuổi vẫn còn trong ấu sinh kỳ của một số chủng tộc trí tuệ cao quý, Fergus nhất định sẽ nói “gỗ mục không thể đẽo”.

Tuy là như vậy nhưng anh vẫn trông vô cùng nhã nhặn thân thiết, tươi cười vô cùng nhu hòa, không tạo áp lực nào cho Nguyên Đồng, xoay người tìm Klosters nói chuyện: “Như vậy không được, cho dù có cho cô bé thêm mười năm thì cô bé cũng không nắm giữ được cách cụ hiện hóa tinh thần lực, chỉ có thể để cho chính cô bé ấy lĩnh ngộ đột phá mới được. Việc này cần một cơ hội!”

Klosters nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Ta hiểu rồi!”

Fergus: “…” Ngươi hiểu được cái gì? Đừng nói là sẽ thao luyện tiểu thư người ta như khi áp bức đám người chúng ta đấy chứ?

Klosters đá Fergus về phòng thí nghiệm, không để ý tới anh ta oán hận “dùng xong thì vứt bỏ, tuyệt tình” này nọ, quay đầu nói với Rickie: “Đã lâu chưa vào rừng rậm săn bắn, ngươi đi chuẩn bị đi, có thể sẽ ở lại trong rừng một tháng!”

Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Rickie, hỏi: “Chủ nhân quyết định dẫn Đồng Đồng vào rừng rậm để luyện tập tinh thần lực sao?” 

“Phải!”

Đến lúc Nguyên Đồng biết được cô và Klosters sẽ vào rừng rậm để săn bắn, thậm chí có khả năng sẽ trải qua cuộc sống như dã nhân trong một tháng, đầu tiên là kinh ngạc nhưng nhanh chóng hiểu được dụng ý của cậu thì có chút uể oải, nhịn không được gõ gõ đầu mình một chút. Tại sao cô không thể cảm nhận được thứ được gọi là tinh thần lực?

Rickie nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ, chờ đến lúc sắp xuất phát, Nguyên Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Tiểu thư Tasym đâu?”

Vài ngày nay, Nguyên Đồng cũng quen thuộc với Tasym hơn, dù sao cũng đều là phái nữ có nhiều đề tài để tán gẫu hơn, hơn nữa ngoại hình của Tasym vô cùng diễm lệ, tính cách rất tốt, Nguyên Đồng có thể có được rất nhiều tin tức của thế giới này từ cô ấy, khiến cho Nguyên Đồng rất thích nói chuyện phiếm với cô ấy.

Đương nhiên, Tasym biết được từ chỗ Nguyên Đồng chuyện không thể nói giữa cô và Klosters. Đây là cái quỷ gì? Bọn họ rõ ràng là chủ cho thuê và khách thuê nhà rất bình thường mà.

“Cô ấy phơi nắng trên nóc nhà.” Rickie trả lời: “Hôm nay thời tiết tốt lắm, nắng cũng rất ấm áp, tiểu thư Tasym không thể từ chối ánh sáng ấm áp như vậy.”

Nguyên Đồng “À” một tiếng, đến lúc ra cửa liền nhìn lên nóc nhà, nóc nhà hình vỏ trứng màu đỏ ánh kim, chẳng có ai trên đó, nhưng thật ra lại nhìn thấy một gốc cây thật lớn có hoa màu hồng phấn… Hoa?

Nguyên Đồng cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện trên vỏ trứng màu đỏ không có gì cả.

Đang khi hoài nghi có phải do ánh nắng quá rực rỡ khiến bản thân sinh ra ảo giác hay không thì cô nghe thấy giọng nói của Tasym: “Ôi chao~, mọi người đi đâu thế?” Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy gợi cảm đang đứng trên một vỏ trứng tương đối thấp, vẫy vẫy tay với họ.

“Đi săn trong rừng rậm.” Nguyên Đồng nhu thuận đáp, “Tiểu thư Tasym muốn đi không?”

Tasym lắc đầu,“Trong rừng rậm rất âm u ẩm ướt, không thích, nhưng mà dị thú ở đó rất ngon, xương cốt cũng ăn nhưng có thể nuốt gọn toàn bộ, vị máu cũng vô cùng ngon.”

Nguyên Đồng: “…” Thiệt là hung tàn!

Sau khi chào hỏi, hai con người và một người máy cùng lên xe bay, đồng loạt xuất phát.

Rừng rậm cách nhà Klosters cũng không xa, mất nửa giờ ngồi xe bay.

Nguyên Đồng đứng phía trước rừng rậm, sợ hãi nhìn đại thụ vĩ đại trong rừng rậm này, lại nhớ tới cái ngày xuyên qua đó, không phải không sợ hãi, chỉ là vì để cảm giác được cái gọi là tinh thần lực, không thể không kiên trì, so với chuyện cả đời làm cọng bún thiu, vì để tìm được đường về nhà trong tương lai, Nguyên Đồng chấp nhận bất cứ giá nào.

Thay trang phục chiến đấu, thu hồi xe bay vào nút không gian, hai con người và một người máy tiến vào rừng rậm.

Trang phục chiến đấu lấy màu xám bạc làm chủ đạo, vật liệu vô cùng mềm dẻo trơn bóng lại rất co dãn, có tác dụng điều tiết độ ấm, không có thiết kế dư thừa, không chỉ bày ra dáng người mà còn có thể phát huy sự bộc phát của thân thể, là loại trang phục dã ngoại chiến đấu được hoan nghênh nhất trong tinh tế.

Nguyên Đồng cũng mặc một bộ trang phục chiến đấu, trong mắt Klosters có vẻ vô cùng xinh xắn lanh lợi, thậm chí có thể nói tinh tế gập lại sẽ phá hư cái loại này, cho dù là ở Trái Đất, thiếu nữ mười sáu tuổi như cô thiệt quá gầy. Thậm chí, Rickie còn căn cứ vào tỉ lệ dáng người của sinh vật nhân hình để nói cho cô biết chỗ nào không hợp cách: Bộ ngực quá nhỏ, thắt lưng rất mảnh mai, cái mông thiếu thịt, xương cốt không phát dục tốt…

Tóm lại, còn có thể mập lên.

Lúc Nguyên Đồng nghe được, mặt đỏ tai hồng không còn lời nào để nói.

Tiến vào rừng rậm, thần sắc của Nguyên Đồng có chút hoảng hốt đi theo Klosters, dọc đường đi không nhìn thấy động vật khác, rừng rậm im ắng đến mức khó tin, chỉ nghe được tiếng lá khô bị bọn họ dẫm lên theo mỗi bước chân.

Do dự một lát, Nguyên Đồng nhịn không được chạm vào khuỷu tay của Klosters một cái.

“Sao vậy?” Klosters quay đầu nhìn cô.

“Anh còn nhớ chỗ tìm được tôi không?” Cô có chút ngượng ngùng hỏi.

“Nhớ rõ.”

“Tôi muốn đi xem.”

Klosters nhìn cô một hồi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, sau một lúc mới nói một từ “Được”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện