[55] - Chuyến xe bus đoạt hồn (18): Hợp tác và phản bội



Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế



.



Hiện tại những người còn đủ live để làm thử nghiệm chỉ có 3 người Tân Manh, Du Nghị và Tề Tiểu Quỳ, theo toàn team 6 player mà nói, tổng số chỉ có một phần hai, cho nên dù 3 người bọn cậu đồng ý, cũng phải tranh thủ mà lựa chọn chính xác, chiếc xe tiếp theo người ngồi bên trên là Hùng Gia Bảo, 'nó' gọi tên của Lý Hữu Căn, Lý Hữu Căn đương nhiên chết sống cũng không muốn lên xe, đành phải bỏ cơ hội này, tiếp tục chờ đợi.



"Đổng Tu, lần này là anh." Hùng Gia Bảo chỉ Đổng Tu bản giả đang ngồi trên xe, "Mau xem xem, 'nó' gọi ai ?"



Đổng Tu híp mắt lại, không lâu sau đó liền nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Là... Tề, Tiểu, Quỳ !"



Thiếu nữ bị gọi tên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đổng Tu đang xem kịch vui và Lý Hữu Căn một cái, sau đó lại nhìn Tân Manh đang mang vẻ mặt lo lắng, cô gật đầu với cậu một cái, không hề có chút dây dưa nào, vuốt mái ngang lên đỉnh đầu một cái, lộ ra vầng trán trơn bóng, phất phất tay nói: "Tôi lên đây !"



Cho dù cô là player nữ duy nhất, nhưng cô vẫn tiêu sái và dũng cảm hơn phần lớn người trưởng thành khác trong team, tự tận đáy lòng Tân Manh hy vọng cô có thể bình an vô sự.



Tề Tiểu Quỳ lên xe, cửa xe rất nhanh liền đóng lại.



Những người đợi ở bên ngoài bắt đầu đếm thời gian, dựa theo cách nói của Đổng Tu, mỗi chiếc xe đến trạm cách nhau 100 giây, không cần biết player lúc ở trên xe đã tốn bao nhiêu thời gian, sau khi tử vong trở về sân ga vẫn luôn không quá 100 giây, nói các khác, thời gian trong thùng xe quả nhiên bị ngưng động, không hề đồng bộ với bên ngoài.



Nếu sau khi đếm hết 100 giây mà Tề Tiểu Quỳ vẫn không quay lại sân ga liền chứng tỏ cô đã thành công vượt màn.



"... 97, 98, 99,..." Ánh mắt Hùng Gia Bảo càng ngày càng sáng, dùng sức vỗ tay một cái: "100 ! Thành công rồi !"



Vừa lúc có một chiếc xe bus đến trạm, lại không thấy bóng dáng Tề Tiểu Quỳ đâu, cách này đúng rồi !



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Rốt cuộc cũng tìm được cách chính xác để vượt màn, năm người còn lại đều bắt đầu hưng phấn, ngay cả Đổng Tu cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng mà hắn ta lặng yên không một tiếng động nhìn thoáng qua Tân Manh đang vỗ tay hoan nghênh với Du Nghị, kính mắt loé sáng một cái.



"Mau ! Đổng Tu ! Mau nhìn lên chiếc xe này, lần này là ai ?" Lý Hữu Căn cuối cùng cũng không cuộn tròn trong góc nữa, hoang mang rối loạn mà vội chạy qua, hận không thể nắm lấy cổ áo Đổng Tu mà kéo hắn đến trước chiếc xe, Đổng Tu nhanh nhẹn né tránh, híp mắt nhìn chiếc xe một cái, đợi đến khi cửa xe sắp đóng lại mới không nhanh không chậm nói: "Chính là anh."



Lý Hữu Căn đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng tốc độ không hề phù hợp với dáng người của gã mà chạy về hướng cửa xe đang đóng, vừa kịp trước lúc cửa xe đóng chặt 1 giây mà chui vào, bước lên con đường mang sinh cơ duy nhất của gã.



Đã có hai người vượt màn, Hùng Gia Bảo nhịn không được mà hoan hô, dường như muốn bước đến vỗ vỗ bả vai của Đổng Tu, nhưng cánh tay của Đổng Tu đã không còn, mặc dù game đặt ra sẽ không có tình trạng bị nhiễm trùng hoặc mất máu quá nhiều vân vân và vân vân, nhưng nhìn sơ qua cực kỳ doạ người, vì thế Hùng Gia Bảo yên lặng thu tay lại.



Đổng Tu liếc liền anh ta một cái, cười lạnh.



Chiếc xe bus tiếp tục đến trạm hẳn phải là của 1 trong 4 người bọn cậu, người trên xe lần này là Tân Manh, 'nó' ngồi ở giữa băng ghế cuối, có rất nhiều hành khác chắn trước mặt 'nó', không quá dễ để quan sát.



Đổng Tu bước đến chỗ chiếc xe, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu híp mắt, mãi đến khi sắp đến chỗ cửa xe, mới nhìn rõ được, hắn ra quay đầu liếc ba người ở phía sau một cái, tầm mắt từng chút từng chút đảo qua giữa hai người Tân Manh và Du Nghị, sau đó hất cầm với Hùng Gia Bảo một cái, "Là cậu, mau đi lên."



Hùng Gia Bảo vui vẻ, quay sang nói với Tân Manh: "Chú em, anh đây đi trước một bước, anh chờ cậu ở game tiếp theo !"



Tân Manh gật đầu, Hùng Gia Bảo cực kỳ vui vẻ mà đi về hướng cửa xe, thời gian Đổng Tu dùng để quan sát hơi dài, lúc này cửa xe dường như sắp đóng cửa, Hùng Gia Bảo chạy nhanh hai bước, nâng chân phải lên, sắp giẫm lên bậc thang thứ nhất...



"Bộp bộp !" Đột nhiên, Đổng Tu vốn dĩ đang đứng ngay bên cạnh hung hăng húc Hùng Gia Bảo một cái, Hùng Gia Bảo không hề đề phòng liền ngã xuống đất, bàn tay chống dưới đất, trong lòng bàn tay toàn là máu và vết rách da, anh ta sợ hãi kêu "A !" một tiếng, đợi khi anh ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của Đổng Tu, hắn ta giành lên xe trước anh ta !



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Cửa xe đóng lại ngay lập tức, quả thật như thời gian đã được dự tính kỹ càng, cho dù Du Nghị có bước lên cũng không chắc chắn có thể ngay trước lúc cửa xe đóng lại mà kéo hắn ta xuống.



Cách cửa xe thuỷ tinh, Đổng Tu đắc ý cười lạnh với Tân Manh, nếu hắn ta có tay, chắc hẳn đã sớm vẫy tay khiêu khích với bọn cậu.



"Muốn tôi chờ đến cuối để giúp các người vượt màn, mơ thật đẹp ! Đi chết đi !" Đổng Tu hung tợn mắng, giọng nói của hắn ta xuyên qua khe hở của cửa xe phát ra, rõ ràng quanh quẩn bên tai 3 người còn lại.



"F*ck cả nhà mày !" Hùng Gia Bảo từ mặt đất đứng dậy, đuổi theo xe bus, vừa chạy vừa mắng: "Đổng Tu thằng con trai đầu rùa, tên khốn nạn chết tiệt, đồ Vương bát đản, chúc con trai mày sau này không sống tử tế được !"



Nhưng mà chiếc xe lao đi vun vút, chỉ để lại một làn khói bụi, Hùng Gia Bảo bị sặc đến chảy nước mắt, anh ta quỳ trên mặt đất, nắm chặt nắm tay mà nện xuống.



"Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ !" Hùng Gia Bảo dùng đôi mắt khóc đến đỏ bừng nhìn Tân Manh, "Nếu biết tên cháu trai đầu rùa này không đáng tin thì đã sớm trói chân hắn lại rồi !"



Vừa nãy còn gọi là con trai đầu rùa, không đến một phút sau đã hạ xuống một bậc.



Tân Manh cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, xem ra Đồng Tu đã sớm dự tính kỹ, cho nên vừa nãy mới dùng động tác quan sát mà đến gần cửa xe, cho nên mới gọi tên Hùng Gia Bảo, bởi vì với giã trị vũ lực của Du Nghị, hắn ta húc sang người ngã là ai còn chưa biết, mà sự cảnh giác của Tân Manh cũng rất cao, nếu cậu cẩn thận mà né qua lên xe trước một bước, cho dù có lên xe tìm đường chết, cậu vẫn còn cơ hội trở về sân ga để vạch trần ý đồ của hắn ta, hắn ta đang nhiên sẽ không muốn xảy ra mấy trường hợp này.



Để hắn ta chạy thoát rồi.



"Đừng nóng vội, ông Trời chắc chắn sẽ không tuyệt đường người, nhất định sẽ còn cách khác !" Tân Manh nói: "Game này không chỉ có một mình chúng ta chơi, chắc chắn cũng còn rất nhiều player khác đang cùng chơi, nếu lỡ như trong team 1 người hiểu Môi ngữ cũng không có, vậy chẳng lẽ toàn team game over hết à ? Tôi không tin."



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Cậu càng nói suy nghĩ càng rõ ràng, cảm xúc cũng càng bình tĩnh lại, "Hiểu Môi ngữ chẳng qua chỉ là một con đường tắt, cho dù không may mắn không có đường tắt này, vậy dựa theo cách bình thường cũng nhất định có thể vượt màn."



Hùng Gia Bảo ngơ ngác nhìn Tân Manh, cậu rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta không ít, bả vai cũng gầy yếu, nhưng lúc này trong mắt của anh ta, thân ảnh của cậu thoạt nhìn lại cao lớn dị thường.



Du Nghị khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cột biển báo, ánh mắt màu trà lẳng lặng dừng trên lưng Tân Manh đang phân tích kéo tơ lột kén, ngón tay hắn đặt nhẹ trên môi, gợi lên một nụ cười nhẹ.



Xe bus gào thét mà đến, dừng lại bên cạnh 3 người.



Tân Manh ngẩng đầu nhìn vào bên trong xe, bốn mắt nhìn nhau với 'chính mình' bên trong, không phải xe của cậu, nhưng rất có thể là của Du Nghị.



Cậu nhìn một 'mình' khác đang mấp máy môi, nhưng làm sao cũng không nhìn rõ được 'mình' rốt cuộc là đang gọi tên ai, cậu cũng không nóng nảy, những suy nghĩ được cậu chải chuốt vừa nãy vẫn rất rõ ràng, những chi tiết bị xem nhẹ trước đó cũng tìm được đất dụng võ.



Trước đó, 'Tề Tiểu Quỳ' mà Hùng Gia Bảo gặp được đã nói chuyện với anh ta, 'nó' còn nói: "Tôi không gọi tên của anh."



Như vậy...



"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đang gọi tên ai không ?" Tân Manh nhìn đôi mắt giống chính mình như đúc kia, chậm rãi nói ra những lời này.



"Cậu hỏi 'nó' như thế, sao nó có thể nói với cậu..." Hùng Gia Bảo thật sự muốn hôn mê, anh ta thậm chí còn nghĩ rằng vừa nãy anh ta cảm thấy Tân Manh đáng tin chính là ảo giác của anh ta, nhưng mà, chưa đợi anh ta nói hết câu, anh ta liền nhìn thấy 'Tân Manh' trên xe thế mà lại cong cong mắt, lộ ra một nụ cười khiến bất cứ nam nhân nào cũng không thể từ chối, một cụ cười nhu thuận chỉ mình Tân Manh mới có, sau đó 'nó' mở miệng, dùng giọng nói máy móc mà cả 3 người đều có thể nghe rõ: "Hùng —— Gia —— Bảo ——"



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Cằm Hùng Gia Bảo kém chút nữa là rớt xuống đất.



"Quả nhiên không sai !" Tân Manh nói, "Tên NPC đặc biệt này có thể nói chuyện, nếu có thể nói chuyện vậy liền có thể giao lưu, nếu không nghe rõ 'nó' nói gì vậy nhờ 'nó' nói lớn hơn tí là được.



"Chuyện này... chỉ đơn giản như vậy ?" Hùng Gia Bảo thật sự cho rằng anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ, sao lại từ vấn đề sống chết lập tức biến thành một game siêu cấp dễ bạn hỏi tôi đáp chứ ?



"Đơn giản ?" Tân Manh nhướng mày, "Nếu tôi không chỉ ra, chỉ sợ cả đời này anh cũng không nghĩ ra được."



Đúng vậy, cho dù hiện tại thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng không chứng tỏ nó dễ tìm, thậm chí có thể nói, càng là những cách đơn giản thì càng khó có thể được nghĩ đến, bọn họ bị game này khiến thần kinh quá nhạy cảm, chỉ biết tìm những thứ càng ngày càng khó đi đoán, lại không hề nghĩ ra, vẫn có thể vượt màn như vầy !



Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, liền có thể phát hiện, đây cũng là game muốn cho tất cả playler một con đường chạy trốn thông dụng, cho dù với tính tình của Hùng Gia Bảo, nóng nảy lên, kiểu gì cũng sẽ hét to về phía NPC, nếu câu anh ta hét lên có mang nội dung như "Cậu rốt cuộc đang nói gì" hoặc "Nói lớn hơn một chút" gì gì đó, cho dù là những lời nói lúc tức giận hoặc mắng chửi, cũng vẫn có thể khiến NPC trả lời câu hỏi của bọn họ.



Một cách vượt màn như vầy, vừa mờ mịt khó đoán nhưng lại dễ xảy ra, mà ngay cả Tân Manh cũng không thể không cảm thán game này được chế tác quá tinh xảo, trí năng cao.



"Mau lên đi, nếu không xe sẽ chạy mất !" Tân Manh thúc giục nói.



Hùng Gia Bảo không kịp nói chuyện đã nhanh chóng xông lên xe, thừa dịp cửa xe vẫn chưa đóng, anh ta cảm kích nhìn Tân Manh: "Chú em Tân, Hùng Gia Bảo tôi thiếu cậu một nhân tình, chỉ cần cậu không muốn tôi đi chết, có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp !"



Tân Manh cười cười, phất phất tay với anh ta.



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Chiếc xe mang Hùng Gia Bảo đi về nơi xa, Hùng Gia Bảo vẫn ghé vào trên cửa thủy tinh, phất phất tay với bọn cậu.



"Tiếc là không phải xe của anh." Đợi đến khi xe đã biến mất, Tân Manh mới nói ra thất vọng của mình, "Để Hùng Gia Bảo đi trước vậy."



"Không sao, không lâu nữa sẽ đến." Du Nghị sờ sờ đầu cậu.



100 giây sau đó, 1 chiếc xe trong 2 chiếc xe cuối cùng đang được Tân Manh cực kỳ mong đợi vào trạm, nhưng 1 giây khi nhìn thấy người ngồi bên trong, cậu lần đầy tiên cảm thấy bất mãn khi nhìn thấy người này, "Là 'anh' à..."



Không cần hỏi cũng biết đây là chiếc xe chính xác của Tân Manh, bởi vì người ngồi bên trên là 'Du Nghị' thì không thể là xe của Du Nghị.



"Không bằng tôi đợi thêm một vòng ?" Tân Manh hơi do dự, không lên xe ngay, "Xe này tuần hoàn chạy đến, nó chạy đi nó vẫn sẽ chạy về, tôi muốn nhìn anh lên xe."



Du Nghị cười lắc đầu, tay đặt trên lưng Tân Manh, đẩy cậu lên xe, "Đi nhanh đi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, game kế tiếp, tôi... rất chờ mong."



Cửa xe đóng lại, Tân Manh lập tức đưa đầu về phía khe hở mà lớn tiếng hỏi, "Là sao !"



Cậu cảm thấy trong lời nói của Du Nghị có gì đó, game kế tiếp... game kế tiếp làm sao ?



Nhưng mà cậu chỉ nhìn thấy Du Nghị phất phất tay với cậu, dưới tốc độ của xe bus, Du Nghị rất nhanh liền biến mất bên ngoài cửa sổ.



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Cậu quay đầu lại, phát hiện tất cả hành khách trong xe đều biến mất, bao gồm cả Du Nghị bản giả kia.



Tân Manh bước đến chỗ bên cạnh Du Nghị bản giả ngồi lúc nãy, nắm chặt tay vịn, cậu chậm rãi ngồi xuống.



Du Nghị ở sân ga nhìn xe bus đi xa, lại đợi thêm một lát, chiếc xe cuối cùng rốt cuộc cũng khoan thai mà đến.



Người trên xe nở nụ cười dịu ngoan quen thuộc với hắn, vươn tay, Du Nghị cười đáp trả, chậm rãi lên xe.



Cửa xe đóng lại, chạy về điểm cuối.



...



"Uốn cong thành thẳng, độ khó của chương thí nghiệm này quá thấp, không thể đạt được mục đích đào thải."



"Lại nâng độ khó lên cao một ít."



"Ừm."



Game III - Kết thúc



.



HLTT: Game sau cực kỳ đáng mong chờ kkk

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện