[49] - Chuyến xe bus đoạt hồn (12): Tiến trình chưa hoàn thành



Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế



.



Giọng nữ lạnh như băng lặp lại một cách máy móc được truyền ra từ loa: "Đã đến trạm dừng kế tiếp, hành khách xuống xe xin hãy chuẩn bị sẵn sàng. Đã đến trạm dừng kế tiếp, hành khách xuống xe xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."



Nhưng lại chẳng có ai tranh thủ lao xuống xe đầu tiên, mỗi người đều ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, tan rã như bị lột xuống một tầng da.



Chỉ có Đổng Tu, hắn ta đang rất đau, vì bảo vệ live cuối cùng cho nên sau đó không cần biết bị chó cắn như thế nào hắn ta cũng không mở to mắt, không thể không nói, nghị lực của hắn ta khiến người ta phải trầm trồ, nhưng đối với hắn ta mà nói, cánh tay tựa như bị lăng trì từng tấc từng tấc thịt, cho dù hắn ra liều mạng mà nhắm chặt hai mắt, cũng vẫn cảm thấy chính hắn ra như đã chết đi sống lại rất nhiều lần, cuối cùng vì đau nên hắn ta thật sự không còn sức để đứng dậy, chờ đến khi loa báo đã đến trạm dừng, cái thứ liều mạng cắn chặt hắn ta không buông biến mất, hắn ta mới hồi hồn lại, đứng lên, nghiêng ngã mò mẫn đường đến cửa sau.



Sau đó, hắn ta đập mạnh vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt.



"Cửa, sao cửa lại không được mở !" Hắn ta hoảng hốt !



"Cái gì !" Lúc này những người khác mới kịp phản ứng, Lý Hữu Căn tựa như bị cắn mông, gã ta lập tức từ ghế ngồi bật dậy, phóng về phía trước, cửa vẫn đóng chặt.



"Không phải đã đến trạm dừng rồi ư ?! Tại sao lại không thể xuống xe !" Trong giọng nói của Hùng Gia Bảo còn mang theo tiếng nức nở, chưa hoàn toàn dứt ra khỏi drama 'Người chồng mà bạn gái sắp cưới không phải tôi' vừa nãy, anh ta quả thật bị nhân đôi tổn thương.



Tân Manh một tay kéo Du Nghị, một tay mò mẫn cánh cửa, Du Nghị theo động tác của cậu mà di chuyển, đi theo bên cạnh câu, "Thật sự không mở ra, đây là sao chứ ?"



Không ai có thể trả lời cậu, tổng thể trong sáu người ngoại trừ cậu và Du Nghị ra, những người khác đều bị tổn thương quá mức, cậu còn có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc áp lực của Tề Tiểu Quỳ và tiếng hít hà vì đau của Đổng Tu, cậu nhăn mày, dùng sức đẩy cửa, nhưng cửa vẫn không chút động đậy như cũ, "Chuyện này..."



Cậu định hỏi Du Nghị một chút, lại nghe thấy Du Nghị nói: "Lắng nghe."



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



Tân Manh dừng lại, sau đó giật giật lỗ tai, trong lòng cậu lập tức lộp bộp một tiếng, không biết bắt đầu từ lúc nào tiếng động xung quanh đã toàn bộ biến mất !



Những tiếng cười ngây thơ thuần khiết, tiếng đùa giỡn của đám trẻ con, bao gồm luôn cả tiếng cô giáo đang dạy bảo, tiếng tài xế hét to, tất cả đều biến mất, ngoại trừ tiếng nói chuyện của sáu người bọn cậu thì không còn một tiếng động nào khác !



Nó đã biến mất lúc nào ?



"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì !" Trong giọng nói của Lý Hữu Căn mang theo tiếng nức nở gây ảnh hưởng đến mọi người, khiến cho lòng người đều phát nổ, vừa vội lại hoảng, gã ta ghé lên cửa dùng sức đập, "Tôi muốn ra ngoài, thả tôi ra ngoài đi..."



Gã ta muốn rời khỏi chiếc xe này càng nhanh càng tốt, gã ta muốn quên đi ký ức vừa nãy, quên đi chuyện vừa nãy gã ta đã làm.



Đúng vậy, chỉ cần ra ngoài, chỉ cần ra ngoài mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần ra ngoài thì sẽ quên.



Gã ta chuyện gì cũng không làm, chính là chuyện gì cũng không làm mà thôi, lại nói, ngay cả chính gã ta còn không biết mình có thể sống bao lâu, làm gì còn tâm trí mà lo lắng cho người khác, cho dù người đó là người mẹ đã vất vả nuôi nấng gã ta... cho dù là mẹ, nếu mẹ gã ta thật sự yêu thương gã ta, vậy chắc chắn sẽ hy vọng gã ta có thể sống tiếp.



Đúng vậy, chính là như vậy, chắc chắn là như vậy !



Mỗi người rốt cuộc đã trải qua chuyện gì thì chỉ có chính họ mới biết được, vậy nên những người khác cũng không biết Lý Hữu Căn đang nghĩ gì, cũng chẳng có ai quan tâm, gã ta bình thường đều nhát gan yếu đuối lại dễ có cảm xúc khủng hoảng, biểu hiện của gã ta như vầy cũng bình thường thôi.



"Hắn là vẫn còn nhiệm vụ mà chúng ta chưa làm xong vậy nên cửa xe mới không mở." Tân Manh suy đoán nói.



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



"Nhiệm vụ gì !" Hùng Gia Bảo lớn giọng quát: "Trên card không phải chỉ nói chúng ta đừng nhìn Medusa và sống sót đến cuối cùng à, sao lại còn nhiệm vụ nào khác chứ !"



"Đây là game kinh dị !" Tân Manh cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng đã không còn lý do nào khác, "Không hề đơn giản như game trốn thoát khỏi mật thất... có thể là do chúng ta vẫn chưa nhìn thấy thứ ghê rợn nhất cho nên mới không thể trực tiếp vượt ải."



"Thứ ghê rợn nhất ?" Đổng Tu không dám tin mà run run môi, "Là thứ tựa như tên 'Ác ma' vừa nãy ư ?"



"Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, tựa như lúc đánh phó bản, ít nhiều gì cũng phải nhìn thấy BOSS cuối cùng, sau đó còn phải đánh ngã nó, mới có thể xuất hiện 'cổng dịch chuyển' để rời đi." Tân Manh thử phân tích, "Trên chiếc xe trước đó chúng ta đã tìm được 'BOSS Ác ma' cuối cùng kia, tuy rằng không giết chết nó, nhưng ít ra chúng ta cũng kiên trì được đến lúc hết thời gian... lần này lại không biết có thời gian hạn chế như lần trước không."



Bọn cậu đều nhắm chặt hai mắt lại, không thể nhìn thấy xung quanh có đồng hồ hay không, cũng không có bất kỳ thanh âm gợi ý nào.



Không biết từ lúc nào, sáu người ai cũng không nói gì, trong xe yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, trong không gian yên tĩnh, thời gian tựa như dừng lại, bọn họ vẫn bị nhốt trong xe, hai cửa trước sau đều đóng chặt không hề có dấu hiệu sẽ mở ra.



"Cứ như vầy không ổn, phải nghĩ cách thôi." Đổng Tu đột nhiên nói, "Theo phân tích của tôi, hiện tại nếu muốn xuống xe thì chỉ có hai cách, một là dùng lực đập vỡ cửa xe hoặc cửa sổ xe, sau đó chúng ta nhảy ra ngoài, nhưng bên ngoài xe có cái gì, chúng đều đang nhắm mắt lại ai cũng không biết được, có lẽ vẫn là một mảnh tối đen, ra ngoài sẽ chết, huống hồ vẫn có thể xuất hiện tình huống không thể đập vỡ được cửa, cho nên chỉ có thể dùng cách hai, chính là... mở mắt ra."



Chính xác, dựa theo tình huống phát triển hiện tại, bọn cậu chỉ có thể theo cách này, tiến độ của game rõ ràng đang nằm trong trạng thái bị bỏ dở , nhất định phải làm gì đó để mở ra nội dung tiếp theo, mở mắt ra cơ hồ là sự lựa chọn duy nhất, chỉ là, ai sẽ làm người nhử mồi này đây ?



Sau khi mở ra nội dung tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không biết được, có lẽ sẽ giống lúc Lý Hữu Căn lên xe đầu tiên, chưa kịp nhìn rõ thứ gì đã chết một lần, trải qua mấy lần chết thảm trước đó, tất cả mọi người đều như chim sợ cành cong, ai cũng không chịu mở mắt trước.



"Tôi, tôi chỉ còn 1 live..." Lý Hữu Căn run run rẩy rẩy nói, gã ta cuộn thân thể tựa lên cửa, hai tay nắm chặt lấy vải che mắt, lắc đầu không ngừng, "Không thể chết nữa, chết nữa !"



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



"Tôi cũng vậy." Đổng Tu có ý đồ riêng, "Nếu cùng một team thì lúc gặp khó khăn chúng ta nên hợp tác với nhau, giúp đỡ nhau, như vậy mới có thể sống tiếp, tôi và Lý Hữu Căn còn có Hùng Gia Bảo đều đã chết trong hai game trước, nếu chết tiếp vậy xong đời luôn rồi, mà hiện tại Hùng Gia Bảo chỉ còn 2 lives, tôi và Lý Hữu Căn chỉ còn lại 1 live cuối cùng."



Tân Manh không hé răng.



Thấy cậu không đáp lời, Đổng Tu nói tiếp. "Còn 4 lives hoặc 5 lives, dù sao mất 1 live cũng sẽ không bị sao cả, đã vậy còn có thể cứu người khác, không phải vẹn toàn đôi bên ư ?"



Tề Tiểu Quỳ dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt còn vương trên mặt, trong giọng nói cô dù mang theo tiếng nghẹn ngào nhưng vẫn cười lạnh trào phúng nói: "Cái gì gọi là vẹn toàn đôi bên, gạt quỷ hả, mạng ai lại không phải mạng, chẳng lẽ mạng anh quý hơn ?"



"Cô !" Đổng Tu giận dữ, dứt khoát quăng một câu: "Dù sao tôi chắc chắn cũng không mở mắt, các người tự xem tự giải quyết đi !"



Lại chẳng có ai đáp lời.



Một lát sai, Hùng Gia Bảo nhỏ giọng nói, "Cứ tiếp tục như vầy cũng không phải cách tốt đâu."



Tân Manh mím môi, trong lòng có chút khó chịu.



Có lẽ anh bạn Hùng Gia Bảo luôn thích đem hai chữ 'bạn bè' và 'nghĩa khí' treo bên miệng, mang nụ cười trong sáng đơn thuần cậu gặp lúc ban đầu sẽ không bao giờ trở lại nữa.



Khi bóng ma của tử vong càng đến càng gần, tính ích kỷ của con người cũng yên lặng mà phóng to lên, mãi đến khi khiến người đó hoàn toàn thay đổi.



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



"Tôi..." Tân Manh đang muốn mở miệng từ chối thì tay cậu lại bị nhéo một cái, sau đó cậu nghe Du Nghị nói, "Để tôi."



Vừa nghe được lời này, Tân Manh liền nóng nảy lên, nhanh chóng muốn ngăn lại, Du Nghị lại nói, "Không thể tiếp tục như thế nữa, luôn có người phải làm."



Không sai, Lý Hữu Căn và Đổng Tu chắc chắn sẽ không mở mắt, mà Hùng Gia Bảo hẳn cũng sẽ như thế, Tân Manh cũng không thể để một cô gái như Tề Tiểu Quỳ đi mạo hiểm vì bọn cậu được, kỳ thật chính bản thân cậu cũng biết, chuyện này cuối cùng sẽ rơi xuống đầu một trong hai người là cậu hoặc Du Nghị, vừa nãy muốn từ chối cũng là do tức giận với lời nói của bọn người kia, nói như hai người bọn cậu phải đi chết vì bọn họ.



Nhưng nếu là lờI của Du Nghị thì cơn tức của cậu cũng dần tan, lắc lắc cánh tay Du Nghị, Tân Manh nói, "Vẫn nên để tôi làm trước đi."



Nói xong, không đợi Du Nghị đáp lời cậu liền giành trước một bước mà kéo vải che mắt xuống.



Nhíu mắt vài cái, sau khi thích ứng với ánh sáng trong xe, Tân Manh trừng lớn mắt.



Trong xe có cùng hoàn cảnh và cách trang trí giống y như đúc chiếc xe bus trước đó, chỉ là thiếu đi những NPC hành khách kia, nhưng chuyện này cũng không đại biểu chỗ ngồi trên xe đều trống, ngược lại chỗ ngồi đều được lấp kín, thế nhưng thế ngồi lên đều là...



Búp bê !



Nhìn chất liệu hình như là tượng sáp được mô phỏng theo người thật, khuôn mặt và tay chân nhìn rất sinh động, đám búp bê chỉ có kích cỡ bằng một nửa người thường được mặc những bộ quần áo xinh đẹp được làm từ lụa, có con mặc váy viền ren dài như công chúa của cung đình cổ đại, cũng có con mặc sườn xám đỏ thêu những hoạ tiết màu vàng, còn có con mặc váy tennis ngắn, con mặc đồ thuỷ thủ, tất cả đều là búp bê nữ xinh đẹp !



Tất cả đều là búp bê nữ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là đôi mắt được làm từ viên pha lê kia của chúng nó đúng là có thể hoạt động, lúc này đều đồng loạt nhìn về phía Tân Manh, dưới các đôi mắt trong veo từ mọi góc độ đều là ảnh ngược của Tân Manh, trên mặt là vẻ mặt cứng ngắc không thể hoạt động nhưng lại dần vang lên tiếng cười hi hi ha ha.



(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)



"Anh ơi, nhìn em nhìn em ! Mau nhìn em nè !"



"Oa ! Có người mở mắt kìa, mau nhìn sang bên này, em là Đậu Đậu nè !"



"Đậu Đậu biến qua một bên đi, để anh ta nhìn tớ mới đúng, anh trai, em là Hắc Tử đã nhường chỗ ngồi cho anh nè !"



Hắc Tử...



Tầm mắt Tân Manh dời xuống từng chút từng chút, sau đó dừng lại ở một hàng ghế, ở nơi đó là một búp bê công chúa có kích cỡ tầm bé gái năm sáu tuổi, nó đang xoay người, hai tay ôm lấy ghế dựa, mặt không đổi sắc mà dùng đôi mắt làm từ viên pha lê đỏ nhìn chằm chằm cậu, từ thân thể nó lại phát ra tiếng cười không hợp hoàn cảnh lắm, "Anh trai ơi anh nhìn thấy em rồi ! Nhìn thất em rồi !"



Trên trán Tân Manh đổ đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng lùi về phía sau, mãi đến khi dán sát người lên lưng ghế dựa, cậu trợn mắt trừng trừng nhìn bàn tay của Hắc tử, trên bàn tay bóng loáng mềm mại kia còn có những lông tơ rất nhỏ, mô phỏng cực kỳ thật, chỉ có năm móng tay đen thui nhọn hoắt như vuốt chim ưng loé lên tia sáng của nọc độc, nhớ lại vừa nãy cậu bị một bàn tay quỷ dị như vầy nắm lấy dạ dày cậu liền nhịn không được mà cuồn cuộn một trận, quay đầu đi.



Cậu đang định miêu tả lại tình huống với Du Nghị, thì Du Nghị cũng đã tháo vải che mắt xuống, sau khi nhìn thấy trên xe đầy búp bê hắn lại chỉ nhíu mày.



"Thú vị."



Tân Manh: "..." Anh rốt cuộc nhìn thấy thú vị chỗ nào hả !



Tiếng cười của bé gái tràn ngập toàn bộ thùng xe, tình huống yên tĩnh đến tận cùng vừa nãy tựa như ảo giác của mọi người, mà ngay cả những người khác vẫn luôn nhắm chặt mắt cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Tề Tiểu Quỳ do dự một chút rồi mở mắt ra.



Trên chỗ ngồi bên cạnh cô là một búp bê nữ mặc lễ phục màu đen mang vẻ mặt cười như không cười quỷ dị, viên pha lê mau xanh vẫn không di chuyển mà nhìn chằm chằm cô, nó nâng lên cánh tay trái nhỏ xinh hoàn toàn không hợp với cánh tay phải của phụ nữ trưởng thành, duỗi về phía cô, dùng giọng nói ôn nhu thuộc về Tề Tiểu Nhu nói: "Tiểu Quỳ, là chị đây, em không nhận ra chị ư."



"A a a ——" Tề Tiểu Quỳ nhịn không được mà hét lên một tiếng, trong lúc hoảng sợ từ trên ghế ngồi ngã xuống, ngồi trên sàn không ngừng lùi về phía sau, "Không, không phải, mi không phải là chị của ta... mi... mi không phải !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện