Tân Manh gắt gao nhìn chằm chằm những con tang thi này, thậm chí còn tìm được một nam một nữ đã chặn trước cửa nhà mình. Bọn họ đi lại dưới ánh mặt trời, động tác thong thả mà cứng ngắc, nhưng số lượng thật sự rất nhiều, Tân Manh không chắc chắn mình có thể đi ra an toàn không tổn hao gì.

Vậy phải làm sao bây giờ...

Tân Manh nhịn không được nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên mấy chiếc ô tô đang đậu trong tiểu khu, cậu có chút động tâm, lái xe đi ra cũng là một biện pháp không tồi nhỉ? Nhưng vấn đề là không có chìa khóa xe, cậu có thể lái xe, nhưng không thể phá khóa.

Nhưng việc này không làm khó được Tân Manh, cậu vừa động não, lại nhìn hoàn cảnh bố cục trong tiểu khu, liền có cách. Trong tiểu khu này khắp nơi đều có xe đỗ, nhưng xe cũng không nhiều, mà trừ tình huống bất đắc dĩ, còn lại mọi người đều đậu xe ngay trước cửa nhà, nên cậu chỉ cần tìm một chiếc trong bãi đỗ xe, vào xem tình huống, nếu may mắn có người mở cửa, liền có thể đi vào lấy chìa khóa, vào ban ngày phần lớn tang thi đều chạy ra bên ngoài, bên trong tòa nhà chắc cũng không có nhiều, coi như đủ thời gian cho cậu.

Nếu là trò chơi, nhất định sẽ có cách thăng cấp, nếu không tìm được cách, vậy tất nhiên là do mình còn chưa chú ý đến manh mối xung quanh, khi Tân Manh xác định đây là một trò chơi, trong lúc gian nan chờ đợi hừng đông, đã dùng lý trí kinh người của mình để phân tích ra điểm này.

Giờ phút này, những chiếc ô tô không vượt qua con số 20 đang đậu rải rác xung quanh giống như một manh mối không rõ ràng, theo suy nghĩ của Tân Manh, dưới tình huống hiện giờ khắp nơi đều có ô tô, tại sao số lượng ô tô trong khu này lại ít đến vậy? Đây nhất định là một gợi ý hữu dụng.

Nói là làm, Tân Manh tùy tiện chọn một chiếc New Passat (1) đậu trong bãi đỗ xe, lặng lẽ ngồi vào, tang thi ngoài cửa tiểu khu vẫn vô tri vô giác, thong thả đi từng bước một, phát ra tiếng gầm nhẹ thô suyễn.

Ra hàng lang, Tân Manh kinh ngạc phát hiện gần hết các nhà trong khu này đều mở rộng cửa, trước cửa còn rải rác vài thứ vụn vặt, nhìn qua giống như lúc đi rất sốt ruột chưa kịp đóng cửa, cậu càng khẳng định suy đoán của mình đã đúng, bằng không tại sao tất cả mọi người trong khu đều quên đóng cửa cơ chứ?

Thật cẩn thận đi vào, xác định bên trong không có tang thi, Tân Manh bắt đầu tìm kiếm, nhưng đi hết bốn năm nhà, vẫn không tìm được chìa khóa xe, nhưng lại tìm được vài bịch bánh bích quy và bánh mì, còn có mấy bình nước suối, cậu đặt hết vào ba lô du lịch tìm được từ một nhà trong số đó, đeo lên trên lưng, nếu hôm nay trước khi mặt trời xuống núi vẫn chưa tìm thấy chìa khóa, cậu vẫn phải tránh ở trong tiểu khu, những thức ăn nước uống này là đồ vật quan trọng nhất để đảm bảo sự sống của cậu.

Cuối cùng thì tìm hết cả khu nhà, cậu vẫn không tìm thấy được chìa khóa của chiếc New Passat kia, Tân Manh nhanh chóng tìm trong khu kế tiếp, cậu đã tìm hết cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, lật tung cả bãi đỗ xe, lại không hề tìm được bất cứ chiếc chìa khóa nào ––— Bất luận có phải là của ô tô hay không.

Chẳng lẽ là cậu nghĩ sai rồi?

Tân Manh bất đắc dĩ nhìn thái dương sắp xuống núi, lại nhìn hành lang tối như mực ở trước mặt, đây là khu cuối cùng, nếu bên trong vẫn không tìm thấy chìa khóa, vậy có nghĩa là cậu đoán sai rồi, mà buổi tối tang thi có thể đi vào trong hành lang, cậu chỉ có thể tìm rồi qua đêm ở một căn phòng an toàn trong khu này.

Trước cửa khu này có một chiếc Land Rover (2) màu đen, Tân Manh vừa thấy liền thích, cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây còn tốt hơn cả New Passat và mấy loại xe kia a! Cậu cố giữ lại chút hy vọng cuối cùng, chậm rãi đi vào.

Theo thường lệ tìm kiếm dưới lầu một, khi cậu bước đến tầng bốn, đột nhiên phát hiện cửa phòng 401 đang đóng chặt.

Việc này có chút bất thường, bởi vì cậu tìm hết các căn nhà gần bãi đỗ xe, tất cả đều trong trạng thái cửa mở tang hoang, không có nhà nào đóng cửa, nhà này là như thế nào?

Cậu có chút lưu ý, liền tay chân nhẹ nhàng dựa vào vách tường, dán lỗ tai lên trên cửa, muốn nghe động tĩnh bên trong, còn chưa kịp nghe thấy gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay sau đó lập tức đưa tay gõ cửa!

Gần như là ngay tức khắc, bên trong truyền đến một âm thanh tùy tiện của đàn ông: "Ai đó?"

Tân Manh không trả lời, rất nhanh sau đó, cửa được mở ra từ bên trong, Tân Manh lui về phía sau vài bước, đánh giá người ra mở cửa, lập tức co rút khóe miệng.

Đó là một thanh niên lớn hơn cậu một chút, trên đầu là mái tóc được cắt theo kiểu "hương thôn sát mã" (3), mái tóc vừa dài vừa xù như chổi lông gà lại nhuộm thêm năm màu đỏ hồng vàng lam lục, mỗi bên tai đều bấm ít nhất là bảy tám lỗ, mang đủ loại khuyên tai, dưới thì có một cái khuyên môi, trên thì có một cái khoen mũi, trông hệt như một con trâu, trên người mặc một chiếc áo khoác da gắn đinh giả, trên cổ đeo dây chuyền đủ loại như đầu lâu, thánh giá, răng nanh bằng kim loại..., phía dưới là quần bò rách và giày thể thao trắng bẩn hề hề, đứng ở chỗ đó, một chân đứng thẳng một chân nghiêng, cà lơ phất phơ đứng tựa vào khung cửa như một tên côn đồ, nâng cao cằm, dáng vẻ ngạo kiều như muốn nói"Bổn đại gia là người đẹp trai nhất thế giới".

Trung nhị bệnh (4) chui ra từ bệnh viện nào đây?!

Tân Manh rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng cậu lại bị một băng tay trên cánh tay hắn hấp dẫn, trên băng tay màu đen là một chữ S viết in hoa màu bạc hình dáng độc đáo, có chữ M viết thường móc qua như con rắn nhỏ, lại giống như một bức tranh cuộc sóng tùy tay vẽ ra, rất đặc biệt.

Giống như băng tay mà Tân Manh đang đeo.

Tân Manh bất đắc dĩ dừng lại bước chân đang lui về phía sau, miễn cưỡng vươn tay ra tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tân Manh, là đội hữu của anh..."

Cậu cứ tưởng là dựa theo phong cách ăn mặc của thanh niên này, nhất định chỉ biết cao ngạo liếc mình một cái, sau đó quay đi không thèm đáp lại cậu, không nghĩ tới đối phương nghe xong liền lập tức bay lại đây, hai tay gắt gao nắm chặt cánh tay cậu hoảng a hoảng, nhất thời than thở khóc lóc: "Trời ơi đất hỡi, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy người sống rồi! Ni mã, đây là cái nơi quỷ quái gì! Tôi mới uống rượu với anh em xong, đang định đi WC... Tôi cũng không muốn niệu độn* a, chỉ là muốn xả xả nước một chút, kết quả là trước mắt bỗng tối sầm, tỉnh dậy đã nằm trong nhà người ta, tôi cứ tưởng anh em đã giúp tôi thanh toán rồi đưa tôi về nhà nó, còn nghĩ chắc hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây nên nó mới hào phóng như vậy, kết quả vừa mở cửa ra liền thấy quái vật a! Quái vật ăn thịt người a a! May mắn đại gia đây phản ứng nhanh, bằng không bây giờ đã nằm trong bụng quái vật rồi a a a!"

* Niệu độn trong trường hợp này: nói với người ta là mình đi vệ sinh nhưng thực ra là trốn về.

Thanh niên kích động đến lợi hại, không ngừng lên án, quả thật như "Thấy người thương tâm, gặp người rơi lệ", Tân Manh không còn gì để nói, đội hữu như vậy không thể dựa vào được, bọn họ còn có thể thăng cấp sao?

Lúc này thái dương đã xuống núi, ánh chiều tà cuối cùng đã chôn vùi dưới chân trời, sắc trời hoàn toàn tối đen, tang thi bên ngoài cũng rục rịch, ngửa đầu phát ra tiếng gầm rú đói khát, chậm rãi đi ra khỏi phạm vi bị hạn định bởi ánh mặt trời, đi chung quanh tìm kiếm thực vật.

Tân Manh sợ động tĩnh của hai người sẽ đưa đến tang thi, liền thúc giục thanh niên đi vào trong phòng, lặng yên không một tiếng động đóng lại cửa phòng trộm.

Thanh niên vừa nhìn đã biết là chịu không ít kinh hách, còn đang khóc thút thít, nhưng cũng may là không ngu ngốc lắm, thấy bộ dáng cẩn thận của cậu, cũng tự giác đè thấp âm thanh, nhưng vẫn còn thấp giọng oán giận.

"Tôi cũng ít khi uống rượu bá vương*, thật đó..." Thanh niên tức giận bất bình mà giải thích, "Chỉ có vài lần thôi... Thằng chó X này, thật là không phải anh em, không phải chỉ có chuồn đi vài lần lúc tính tiền thôi sao, lại chỉnh tôi như vậy! Bình thường tôi đối xử rất tốt với bọn họ, rất không nghĩa khí! Tôi nói cho cậu biết, làm người quan trọng nhất là phải có nghĩa khí, bằng không sẽ không có tiểu đệ nào muốn đi theo cậu đâu..."

* Là uống rượu mà không trả tiền.

Tân Manh không để ý tới lời lảm nhảm của hắn, cậu nghe thanh niên nói mấy câu, liền hiểu được đại khái tính cách của hắn, vì thế ra hiệu cho hắn nói nhỏ một chút, đi quan sát mọi thứ trong phòng, cách bố trí ở nơi này giống hệt căn phòng nơi cậu tỉnh lại, cậu cũng tìm được một tấm thiệp trắng trên tủ đầu giường của một căn phòng ngủ, nhìn nội dung và chữ viết quen thuộc trên đó, cậu vẫy tay kêu thanh niên lại đây, thanh niên dùng ngón trỏ quẹt mũi, không tình nguyện tiến lại gần, vừa động đậy trang sức kim loại trên người đã kêu lên lách cách.

Tân Manh im lặng nhìn trời.

"Đây là thứ gì?" Thanh niên cầm tấm thiệp tò mò hỏi, trong phòng rất tối, hắn không nhìn thấy chữ trên đó, Tân Manh chỉ có thể dùng biện pháp đồng dạng, tìm chăn che đèn bàn, để hắn lại gần mà xem, sau khi thanh niên thấy rõ ràng, lập tức trừng mắt cứng lưỡi, há miệng nửa ngày không nói được chữ nào, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu, "TMD! Thằng nhãi ranh nào muốn giở trò đùa dai!"

"Tuy rằng tôi cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc đây không giống như một trò đùa." Tân Manh kiên nhẫn giải thích, "Hoàn cảnh nơi này, còn có quái vật bên ngoài, tất cả đều là thật, tôi đã quan sát cẩn thận, những tang thi này không phải máy móc cũng không phải giả trang, tuy rằng không biết trò chơi nào có thể đưa cả thân thể người vào, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã vô tình tiến vào nơi này, nội dung trên tấm thiệp này là manh mối duy nhất chúng ta có, nơi này không có đồ ăn không có thức uống, tôi không muốn chết, anh nhất định cũng không muốn, chúng ta chỉ có thể chạy đi."

"Nhưng mà..." Thanh niên ngập ngừng một lát, đưa tay gãi gãi mái tóc xù có đủ loại màu sắc, "Quái vật bên ngoài rất đáng sợ, chúng ta thật sự... thật sự phải đi ra ngoài sao? Báo cảnh sát tới cứu không được sao?"

"Tôi cảm thấy không thể báo cảnh sát được." Tân Manh không tỏ vẻ trào phúng đối với trí thông minh của thanh niên, mà chậm rãi nói cho hắn nghe những phân tích của mình, "Bên ngoài có rất nhiều tang thi, nhưng không nhìn thấy người sống, tôi nghĩ đây là một trò chơi chạy trốn khỏi tang thi, trước kia tôi đã chơi rất nhiều trò chơi online, bên trong nhất định không có cảnh sát, nếu có thì đã biến thành tang thi, hơn nữa dựa theo hướng dẫn của trò chơi khủng bố này, trong thành thị toàn là tang thi, sáu người chúng ta là người sống duy nhất cũng là việc có thể xảy ra."

Sát Mã Đặc (5) sợ run cả người, hắn nhớ mình cũng đã chơi qua mấy trò chơi tang thi, phần lớn đều giống như thế này, hắn mặt như đưa đám, "Vậy phải làm sao bây giờ, cho dù đi ra ngoài, chúng ta có thể trốn ở đâu?"

Tân Manh nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Dựa theo gợi ý của tấm thiệp, hiện tại chúng ta phải đi tìm những đội viên khác, tập hợp thông tin của mọi người, có lẽ sẽ biết phải thăng cấp như thế nào."

Sát Mã Đặc rũ vai xuống, dường như ngay cả chổi lông gà trên đầu cũng có chút buồn bã ỉu xìu, "...Được rồi, chỉ có thể như vậy." Nói xong, lại nghĩ tới mình còn chưa giới thiệu, vội vàng xốc lại tinh thần, vẻ mặt khoa trương hùng dũng vỗ vai Tân Manh, "Quên mất, tôi tên là Hùng Gia Bảo, năm nay 26 tuổi, làm nhân viên phục vụ trong quán bar, tuy rằng không có chí lớn gì, nhưng tôi cảm thấy đời người chỉ cần một thứ thôi là đủ, đó là nghĩa khí! Chú em, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là nhỏ hơn tôi ha, yên tâm, anh trai sẽ là chỗ dựa của cậu!" Nói xong còn ưỡn ngực rồi vỗ vỗ lồng ngực không lớn lắm của mình.

Tân Manh rút trừu khóe miệng, trái lương tâm nói câu cảm ơn, không để ý tới Hùng Gia Bảo cười như chưa uống thuốc kia, lấy lại tấm thiệp của hắn, lật mặt sau, nhìn thông tin của hắn.

【 Trấn nhỏ tĩnh lặng, mấy ngày sau sẽ nghênh đón một khối thiên thạch, thiên thạch rơi xuống mang theo bệnh độc, biến người dân trong trấn nhỏ thành quái vật ăn thịt người. 】

【 Ba ngày sau, trấn nhỏ thất thủ. 】

"Quả nhiên." Tân Manh đưa hai tấm thiệp cho Hùng Gia Bảo, "Trong trấn nhỏ này đều là tang thi, trừ chúng ta ra, hẳn là không có người sống."

Hùng Gia Bảo thấy ánh sáng đèn bàn mỏng manh thật là khó nhìn, không khỏi hỏi Tân Manh, "Tại sao lại không mang đèn ra xem thẳng, lén lút như vậy làm gì."

Tân Manh hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ anh không biết bật đèn sẽ dẫn tang thi đến sao? Đêm qua anh trải qua thế nào?"

Hùng Gia Bảo ngượng ngùng gãi tóc, "Uống hơi nhiều, ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh."

Tân Manh: "..."

Cậu không giải thích nữa, bởi vì Hùng Gia Bảo đã nhìn thấy nội dung trên mặt trái tấm thiệp.

"Được, tôi hiểu hết rồi." Hùng Gia Bảo thuận tay ném tấm thiệp sang một bên, sau đó chờ mong nhìn cậu, "Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Tân Manh nhất thời trầm mặc, chạy đi nhặt tấm thiệp lên, thứ này còn có tác dụng lớn đấy, cậu để tấm thiệp vào trong túi áo của mình, nhìn hoàn cảnh trong phòng, nói: "Trời tối tang thi có thể đi vào tòa nhà, chúng ta không thể làm gì cả, cứ ngủ một giấc đã, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tìm xem trong tòa nhà này có chiếc chìa khóa xe ô tô nào hay không, chúng ta lái xe lao ra ngoài."

Không nghĩ tới Hùng Gia Bảo vừa nghe xong đã nói: "Sao phải tìm chìa khóa xe ô tô? Tôi có một chiếc nè."

Tân Manh vui mừng khôn xiết, "Là chìa khóa của chiếc Land Rover dưới lầu kia đứng không?"

"TMD, dưới lầu có Land Rover sao? Xe tốt nha." Hùng Gia Bảo đi tới trước cửa, sờ soạng trong đống đồ linh tinh, lấy ra một chiếc chìa khóa, nhét vào trong tay Tân Manh, "Buổi chiều tôi nhìn thấy nó, không biết có phải là chìa khóa của chiếc xe dưới lầu không, tôi không biết lái xe, cậu biết không?"

Tân Manh cầm lấy cẩn thận sờ một chút, quả nhiên trên chìa khóa có một dấu hiệu nho nhỏ của Land Rover, biết mình đã đoán đúng, cao hứng gật đầu, nói: "Tuy không có giấy phép, nhưng có thể lái."

"Không có giấy phép? Nếu đi ra bị cảnh sát bắt được, không phải sẽ bị phạt sao?" Hùng Gia Bảo thuận miệng nói.

Tân Manh run rẩy khóe mắt, "Tôi chỉ mong bọn họ còn có thể phạt."

"Phải ha, tất cả đều biến thành tang thi hết rồi." Hùng Gia Bảo vỗ trán.

Tân Manh nhịn không được trợn trắng mắt.

——————————————–

(1) New Passat phiên bản 2015: (Volkswagen Passat)Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị - Chương 3 Người đội hữu thứ nhất

(2) Land Rover (Luxury SUV) – Range Rover:Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị - Chương 3 Người đội hữu thứ nhất

(3) Hương thôn sát mã: Là quả đầu như anh bạn này đây (Đã tìm ảnh khác, do ảnh kia ba chấm quá...):Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị - Chương 3 Người đội hữu thứ nhất

(5) Sát Mã Đặc (Smart): Là chỉ những thanh thiếu niên tuổi phản nghịch, thích thể hiện mình, phá cách, hành sự không hợp với lẽ thường, và 1 trong những biểu hiện cụ thể là đi cắt kiểu tóc "ngầu" như trên.

(4) Trung nhị bệnh: Là từ ngữ mạng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ tính cách tự cho là đúng của những thanh thiếu niên tuổi trưởng thành.Giống như từ Sát Mã Đặc (đã giải thích ở trên).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện