[28] - Thôn trong cốc (10): Hướng đi của Tề Tiểu Quỳ



Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế



.



Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Tân Manh, Hùng Gia Bảo quay đầu lại nhìn cậu một cái, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ khó chịu và tức giận, nhỏ giọng nói với Tân Manh, "Hai tên chết tiệt kia, tôi không hề xem họ như bạn bè đâu ! Đồng chí Lôi Phong đã nói, nếu đối xử với bạn bè thì phải ấm áp như mùa xuân, hơn nữa còn phải nói chuyện nghĩa khí, nhưng khi đối xử với kẻ thù, thì phải vô tình như gió thu cuốn bay hết lá vàng vậy đó ! Hừ !"



Vẻ mặt Tân Manh đầy hắc tuyến, vừa nãy vốn cậu định nói gì đó, rốt cuộc lại bị một đống lời của tên này làm quên mất.



Đổng Tu làm ngơ trước sự tranh cãi ầm ĩ của bọn họ, chỉ lạnh lùng nói, "Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng mấy người phải cận thận một chút cho tôi ! Đừng để đám thôn dân hoài nghi nhóm chúng ta, điều này sẽ khiến sự nguy hiểm của chúng ta tăng thêm một luỹ thừa, tạo thành một sự hao tổn không cần thiết."



Nghĩ đến vẻ mặt và thái độ yên tĩnh đến quỷ dị của đám thôn dân khi nhìn các thi thể đó, ngay cả Hùng Gia Bảo luôn muốn đối đầu với hắn ta cũng chẳng lên tiếng phản bác.



Thật ra tình hình của bọn họ vẫn rất nguy hiểm, dù sao thời gian bọn họ xuất hiện cùng thời gian trong thôn bắt đầu có người chết cách nhau khá gần, đám thôn dân chắc chắn có lý do hoài nghi bọn họ, chẳng qua lúc này vẫn chưa có người nghi vấn không biết là do thật sự không nghĩ đến hay vẫn là do không chất vấn ở trước mặt của bọn mà lại lén ở sau lưng bàn bạc, cho nên trong đầu bọn họ vẫn luôn có một sợi dây lúc nào cũng căng chặt, một giây cũng không thể lơi lỏng.



Người duy nhất không chịu ảnh hưởng, hẳn chính là Du Nghị, tên nam nhân này hệt như mãi mãi cũng không thèm để ý đến, không tham gia bàn bạc với bọn họ, đối với hành động của bọn họ cũng chẳng phát biểu ý kiến gì, chỉ yên lặng đi theo bọn họ, chính xác mà nói thì là đi theo bên cạnh Tân Manh, nếu hắn không nói lời nào, cố sức làm mờ đi cảm giác tồn tại của bản thân, không chừng sẽ khiến mọi người quên đi bọn họ còn có một tên đồng đội như vầy.



Chỉ là một khi hắn mở miệng, ai cũng không dám phản bác, ví dụ như hiện tại, hắn quyết định Tân Manh và Hùng Gia bảo phải đổi nơi ở cho nhau, Hùng Gia Bảo liền gật đầu y như gà mổ thóc, nửa chữ cũng không dám nói, thậm chí còn nhanh như điên mà giúp Tân Manh lấy ba lô, kết quả ba lô lại bị Du Nghị cầm đi, Hùng Gia Bảo yên lặng cuộn thành một cục.



Một đồng đội cẩn thận tiếp xúc với đám thôn dân, nhưng điều kì quái chính là, đám thôn dân hệt như không hề hoài nghi đến bọn họ, thái độ đối xử với bọn họ đều trước sau như một, chỉ là vẻ mặt đầy nghi ngờ và lo sợ như đang sợ hãi điều gì đó, mà thứ làm cho đám thôn dân sợ hãi hình như lại chẳng hề liên quan đến bọn họ.



"Chuyện này cũng kì lạ quá." Lỹ Hữu Căn rất buồn bực, "Chẳng lẽ bọn họ thật sự tin rằng có thuỷ quỷ à ?"



Tân Manh đáp, "Tôi nghe một thôn dân nói, trước kia từng có một người từ bên ngoài đến chết đuối trong đập chứa nước, tôi cảm thấy biểu hiện của đám thôn dân với chuyện đó rất lạnh lùng, mà lần này người chết đều xuất hiện trong đập chứa nước, điều đầu tiên đám thôn dân nghĩ đến lại là thuỷ quỷ, có lẽ này chuyện này với chuyện đó có liên quan gì với nhau ?"



"Không lẽ người kia là bị đám thôn dân hại chết cho nên hiện tại mới biến thành thuỷ quỷ để báo thù, đám thôn dân vì chột dạ nên mới sợ hãi ?" Hùng Gia Bảo suy đoán.



Tân Manh ngẫm lại biểu hiện của đám thôn dân, cũng thật sự không thể loại trừ khả năng này, cậu nên đến tìm thôn trưởng hỏi thăm một chút.



"Cháu hỏi người đã chết trong đập chứa nước lúc trước à ?" Thôn trưởng lại hút một hơi thuốc, lượng thuốc ông hút hai ngày nay cũng sắp bằng lượng thuốc ông từng hút cả năm, "Cũng chẳng có gì để nói, chỉ là người đó đột nhiên xuất hiện trong thôn, ai cũng không biết tên cô ta là gì lại từ đâu đến, đợi lúc chúng tôi phát hiện ra cô ta đã đang giãy dụa trong đập chứa nước, lúc chúng tôi kéo cô ta lên thì đã quá muộn, nói cũng chưa nói một câu, người đã mất."



"Vậy nên thuỷ quỷ mà các thôn dân nói đến chính là người đó à ?" Tân Manh hỏi, "Người đó là nam hay nữ ?" ( Ghi chú cho những bạn nào chưa biết thì bên Hoa từ anh ta và cô ta đều phát âm bằng chữ ' Tā ', vậy nên khi thôn trưởng nói Manh Manh không biết là nam hay nữ.)



"Là nữ." Thôn trưởng nhả ra một vòng khói, híp mắt nhớ lại, "Thôn dân cũng có lòng tốt, đem thi thể cô ta chôn, còn lập bia mộ cho cô ta nữa, theo lý thuyết chuyện đó là không nên... Sao bây giờ cô ta lại đến đòi mạng rồi ?"



Ai cũng không nói rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, ít nhất từ tình huống hiện tại mà xem, chuyện này hẳn là cùng đập chứa nước và nữ nhân chết đuối trong đập chứa nước kia liên quan không ít.



Tân Manh khá để ý chuyện này, ra cửa qua chỗ người khác hỏi thăm một chút, kết quả ai cũng kể không khác gì thôn trưởng lắm, không biết nữ nhân đó tên là gì, chỉ biết tuổi không lớn lắm, mặt mũi thuộc dạng bình thường, để một đầu tóc dài, còn để mái ngang nữa, trên người mặc một thân quần áo màu xanh lam...



Đợi đã...



Ánh mắt Tân Manh trợn to lên, không dám tin mà hỏi lại người nọ thêm lần nữa, người nọ liền miêu tả chi tiết hơn một chút cho cậu.



"Không... tại sao lại như vậy !" Tân Manh xoay người, nắm chặt lấy cánh của Du Nghị, "Hẳn không phải là cô ta đúng không ?"



Người được miêu tả sao lại... rất giống Tề Tiểu Quỳ ?



"Không được, tại sao lại là cô ấy ?" Tân Manh một chút cũng không thể tin được, người chết đuối kia thế mà lại là Tề Tiểu Quỳ ? Người biến thành lệ quỷ đến tìm thế thân chính là Tề Tiểu Quỳ ? Người giết chết năm thôn dân nhiệt tình lương thiện chính là Tề Tiểu Quỳ ?!



Sao lại có thể như vậy ?!



Cậu vẫn luôn nghĩ rằng Tề Tiểu Quỳ chỉ là trốn đi không muốn gặp bọn họ mà thôi, nhưng nhất định sẽ sống rất tốt, nhưng tại sao lại... tại sao lại...



Tân Manh bị suy đoán của mình chấn kinh đến không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Du Nghị trấn an cậu, chỉ ra điểm mấu chốt, "Thời gian không đúng."



Đúng vậy... không sai, thời gian không đúng !



Người đó không phải chết đuối vào năm ngoái ư ? Nhưng năm ngoái bọn họ vẫn còn chưa bước vào màn này mà, tuy Tề Tiểu Quỳ chết sớm hơn bọn họ, nhưng Hùng Gia Bảo chết đầu tiên cũng cùng một thời gian mà bước vào màn này với bọn họ, ở đây còn chưa đến hai ngày, Tề Tiểu Quỳ dù ra sao cũng không thể nào vào màn này trước bọn họ cả năm chứ ?



Tân Manh nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút bất an không nói nên lời, cậu muốn tìm ra Tề Tiểu Quỳ ngay lập tức, để xác định liệu có phải do cậu đã nghĩ nhiều rồi hay không, nhưng trong thôn vừa chết nhiều người như vậy, đám thôn dân ai cũng rất sợ hãi, vào lúc này dù thế nào cũng không nên tiếp tục kinh động tất cả mọi người để đi tìm Tề Tiểu Quỳ, nhưng nếu dựa vào năm người bọn họ thì chỉ là mò kim đáy biển, núi non mịt mù, trừ phi chính cô ta tự xuất hiện, nếu không cũng không biết phải tìm đến khi nào.



Du Nghị nắm lấy cánh tay của cậu, để cậu nhìn hắn, dùng ánh mắt trấn an cậu, "Đừng tự mình doạ mình, nếu tìm không thấy Tề Tiểu Quỳ thì đi đến mộ của nữ nhân kia trước, xác định thân phận của cô ta xong liền có thể biết cô ta có phải Tề Tiểu Quỳ hay không."



Tân Manh tỉnh táo lại, "Đúng vậy, trước tiên đi qua ngôi mộ đó xem xem."



Bởi vì sợ tiếng động quá làm kinh động các thôn dân nên hai người không sang gọi nhóm Đổng Tu, tự thân dọc theo đường núi tìm kiếm cả một đường, dựa theo tin tức mà thôn trưởng nói với bọn cậu, ở sườn núi phía nam có một phần đất bị nhô lên, ở nơi đó lập một tảng đá lớn xem như bia mộ đơn giản, chữ được khắc bên trên là "Mộ của thiếu nữ vô danh".



Tân Manh: "..."



Tuy rằng chữ trên bia mộ thật 囧, nhưng đích thực chính là nơi bọn cậu muốn tìm.



Chỗ này nhất định chính là nơi quan trọng để tìm manh mối vượt màn, bởi vì lúc cậu nói bóng nói gió hỏi ý kiến thôn trưởng, đối phương lại giống như biết được ý đồ của cậu, trực tiếp nói cho cậu biết địa chỉ nơi này, còn nói rất tỉ mỉ, cho nên Tân Manh có lý do tin rằng, có tám phần mười khả năng đây là một nơi quan trọng.



Trên phần đất nhô lên trủi lủi, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, thoạt nhìn khá lẻ loi hiu quạnh, đáng thương cực kỳ. Tân Manh đi dạo một vòng quanh mộ, cũng không phát hiện được cái gì, chỉ thấy bên kia Du Nghị lại từ ba lô lấy ra một cái xẻng, bắt đầu... đào mộ.



Tân Manh do dự một giây, sau đó liền bẻ một nhánh cây bước qua hỗ trợ, hai người đào một lát, hố càng lúc càng lớn, cũng dần dần lộ ra một góc quan tài bên dưới.



"Một người xa lạ vô danh chết, không nghĩ đến thôn dân không chỉ giúp chôn cất mà còn chuẩn bị cả quan tài." Tân Manh cảm khái, "Người dân nơi đây thật thuần phác."



Du Nghị từ chối cho ý kiến, dùng sức đào vài cái, quan tài liền hoàn toàn lộ ra.



Quan tài mà thôn dân dùng cũng không quá tinh xảo, tất cả đều được làm từ gỗ, bên ngoài cũng không quét sơn, chỉ đơn giản mài cho phẳng một chút là xong, bên góc ngẫu nhiên sẽ có vài chỗ sứt mẻ, dưới ánh sáng mặt trời lúc này, quan tài gỗ đã sớm dính đầy bùn đất, dính đầy những vệt đen thui.



Tân Manh cứ cảm thấy quan tài này có chỗ nào đó là lạ, nhưng nhất thời cũng không thể nói nên lời.



Đứng bên cạnh nhìn hơn nửa ngày mới có chút do dự nói, "Quan tài này, có phải hơi ngắn không ?"



Quan tài bình thường hầu như cái nào giống nhau, cho dù là dáng người của nữ nhân thấp bé, cũng không thể nào chỉ cao có 1m50, nhưng cái quan tài trước mặt này chắc chắn không dài đến 1m60, dài nhất không chừng chỉ có 1m50, càng giống như quan tài của trẻ con.



Du Nghị không nói chuyện, bước đến bên cạnh quan tài, dùng xẻng trực tiếp chọt vào khe hở góc quan tài, dùng sức mở nắp quan tài lên, nắp quan tài bị bật lên rồi ngã sang hướng khác, một đống tro bụi bốc lên, lộ ra cảnh tối đen trong quan tài.



Tân Manh bước về phía trước hai bước, duỗi cổ nhìn vào bên trong, nhưng khi thứ trong quan tài được hiện lên rõ ràng, Tân Manh lại nhịn không được kinh ngạc hô lên một tiếng !



Cái xác chết hư thối trong tưởng tượng của cậu không hề xuất hiện, thay vào đó là đống xương trắng đã chia năm xẻ bảy, trên đầu lâu là hai lỗ tối om, vừa hay đang ngoắc ngoắc mà nhìn thẳng vào Tân Manh, bên trong tựa như đang ẩn giấu một ánh mắt cực kỳ âm hiểm mà ác độc, đang muốn nhào ra mà cắn người, mãnh liệt đánh về hướng cậu !



Da đầu Tân Manh căng lên, tim đập nhanh, lui về sau một bước ! Nhưng đợi khi cậu nhìn lại lần nữa, cái cảm giác vừa nãy lại biến mất không còn một mảnh.



Là do cậu quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác ư ?



Tân Manh nhịn không được làm lơ cái đầu lâu đó đi, "Quả nhiên đã sớm chết, thi thể cũng rã thành xương trắng hết rồi." Nhưng trong lòng vẫn nhẹ nhàng thở ra.



Một khi đã như vậy thì người này nhất định không phải Tề Tiểu Quỳ, ít nhất thời gian không đúng.



Thật tốt quá.



Chỉ là Tề Tiểu Quỳ rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ ?



Thật ra Tân Manh rất có hảo cảm với thiếu nữ cả ngày âm trầm nhưng tại thời điểm mấu chốt lại cứu cậu một mạng kia, tuy rằng đối với đối phương, làm vậy chẳng qua là do bất đắc dĩ không muốn nợ nhân tình của cậu, nhưng hiện tại trong thế giới này, người thích yên tâm thoải mái mà tận hưởng sự chăm sóc của người khác có nhiều lắm, có người thậm chí còn không phân biệt rõ người ta có nghĩa vụ đối xử với mình như vậy hay không, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ nên vây xung quanh hắn ta, ví dụ như Đổng Tu và Lý Hữu Căn, dù bạn có giúp đỡ bọn họ như thế nào bọn họ cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không hề cho bạn tí lòng biết ơn nào, nhưng nếu bạn không giúp, bạn sẽ bị họ mắng chửi và oán giận, ngay cả Hùng Gia Bảo cái tên não tàn này, thật ra bản chất của hắn ta cũng chẳng khác gì bọn họ, mà người giống Tề Tiểu Quỳ biết độc lập tự cường này, lại hiểu được phải hồi báo lòng hảo tâm và sự giúp đỡ của người khác, chẳng lẽ không đáng kính nể à ?



Vậy nên Tân Manh không hề mong rằng Tề Tiểu Quỳ sẽ xảy ra chuyện.



Đậy nắm quan tài lên, hai người lại đem quan tài chôn về chỗ cũ, Tân Manh duỗi thắt lưng, thở dài, "Vậy mà cái gì cũng không phát hiện."



Cậu cứ nghĩ rằng Du Nghị vẫn không trả lời như cũ, lại không nghĩ rằng lần này rất nhanh liền nghe thấy lời hồi đáp của Du Nghị, "Có."



Tân Manh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Là gì ?"



Du Nghị nhìn cậu thật sâu một cái, lúc Tân Manh dùng đôi mắt mong chờ nhìn hắn, hắn lại vô tình đáp một câu: "Em tự suy ngẫm đi."



Tân Manh: "... Thà anh chẳng nói lời nào."



.



HLTT: Spoil một tí, nếu bạn nào để ý kỹ các manh mối trên thẻ bài trong các chương đầu của game II, chắc chắn sẽ cảm thấy thôn dân cực kỳ đáng sợ ;)) Lúc mình mới đọc bộ này, ngay từ chương đầu của game II liền biết game này ra sao, lúc đầu còn cảm khái Tân Manh ngốc moe vãi, manh mối nói rõ ràng thế cũng không nhận ra :)))))



P/s: Tự nhiên tui muốn đổi gió một tí, với hố mới đào nên phải lấp cho nó lên lên xíu chứ để trống trống cũng kì :)) Vậy nên... sorry mấy bạn reader của Dậy đi, mấy bạn chịu khó đợi thêm 1 tí nhen ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện