Mắt nhìn về tảng đá lớn phía trước có hai chữ "Tân Manh" đẫm máu, lông tơ trên lưng Tân Manh đều dựng lên.
"Cái quái gì thế này!" Lý Hữu Căn bên kia sợ hãi chửi rủa, hắn vốn nhát gan, lần này bị doạ đến chân run. "Này, đây là mộ, bia mộ sao?"
Không ai có thể trả lời hắn, mấy tảng đá này không biết đã ở đây bao nhiêu năm, bên trong cấm địa bị toàn bộ thôn Tú Sắc trông giữ rất chặt chẽ, dựng lên sáu tảng đá lớn giống bia mộ, mà những tảng đá này, lại khắc tên năm người bọn họ, còn là máu me đầm đìa đỏ tươi!
Thật là quỷ dị...
Rốt cuộc là có ý gì? Tượng trưng cho việc bọn họ sắp gặp chuyện, sau đó chết ở chỗ này sao?!
Hay là... Nơi này là chỗ đem bọn hắn an táng, những tảng đá này chính là bia mộ của bọn họ trong tương lai?!
Càng nghĩ càng đáng sợ, Tân Manh nhịn không được nhìn về phía Du Nghị bên kia, thấy Du Nghị cũng nhìn chằm chằm một tảng đá, nhưng trên tảng đá trống không, tên năm người bọn họ đều có, chỉ có khối đá này mặt trên không có chữ, lẽ ra mà nói, nên viết tên Tề Tiểu Quỳ...
Tại sao không có cô ấy? Hay là cô ấy không ở đây? Trong nháy mắt Tân Manh dường như nhận ra được gì đó, Du Nghị thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Tân Manh, có người giá trị vũ lực mạnh mẽ che chắn, Tân Manh hơi an lòng chút, khi cẩn thận nhìn lại những tảng đá này, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, quay đầu nhìn lại, là Hùng Gia Bảo, hắn đá một cước lên tảng đá, đem cục đá ngã xuống!
"Dừng lại!" Tân Manh kinh hãi*, nhanh chóng kéo theo Du Nghị chạy tới, "Anh liều lĩnh quá rồi đấy, đã chưa hiểu rõ tình huống, còn tự dưng đi đá xuống!"
(*Theo Hun là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi)
Hùng Gia Bảo không thèm để ý lấy tay sửa lại mái tóc đủ màu sắc, "Còn có cái gì không rõ ràng, không phải trên thẻ đã nói, muốn xem chúng ta có đẩy ngã hay không, nhưng đẩy không ngã khẳng định không thể hoàn thành nhiệm vụ, dù thế nào cũng phải đẩy."
Anh nói rất có lý lẽ nên tôi không còn gì để nói...
Tân Manh cúi đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ kết quả của việc đẩy ngã và không đẩy, cậu không tin tưởng đẩy ngã tảng đá là biện pháp duy nhất, nếu không ba câu nhắc nhở trên thiệp cũng không mập mờ như vậy, giống như trong trò chơi gặp phải tình huống cho hai lựa chọn, lựa chọn bất đồng sẽ dẫn đến kết cục bất đồng, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Nhưng thế lại một tiếng vang lớn, Hùng Gia Bảo lần lượt đi tới từng cái, đá ngã tảng đá viết tên Lý Hữu Căn, tiếp theo là Đổng Tu, mấy người kia bị hắn làm sợ hết hồn, cũng không kịp ngăn cản, chớp mắt một cái, sáu tảng đá tất cả đều ngã.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Toàn bộ xung quanh khu rừng giống như biến thành không khí, bất kỳ thanh âm gì cũng không nghe được, nhất thời làm lỗ tai cảm thấy khó chịu, Tân Manh ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy được bầu trời trở nên tối đen, trên người có chút lạnh, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bất thường, nhịn không được lui về phía sau một bước, đột nhiên lại bị Du Nghị nắm lấy, cậu quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Du Nghị hết sức nghiêm túc, khẽ quát một tiếng: "Chạy!"
Nói xong, liền kéo cậu nhanh chóng xông ra ngoài, Tân Manh cái gì cũng không kịp hỏi, chỉ có thể chạy sát theo, những người khác cũng thấy không đúng, luống cuống kéo tay kéo chân chạy theo, thời điểm mà bọn họ sắp bước ra phạm vi khu rừng, tất cả tai mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cực kỳ sắc nhọn!
Âm thanh kia giống như khóc mà không phải khóc, tựa như cười mà không phải cười, sắc bén như lưỡi dao, gắt gao đâm vào thân mấy người, khiến lòng người đau đến run rẩy, màng tai như sắp nứt ra, mấy người đau đớn hô to một tiếng, hai tay theo bản năng che lỗ tai, nhưng không chặn được, âm thanh kia như xuyên thấu tất cả, đâm thẳng vào đáy lòng của mọi người!
Khoảnh khắc mạch máu yếu ớt đứt ra, lỗ tai, đôi mắt, lỗ mũi, đều tràn ra máu tươi, thân thể Tân Manh là yếu nhất, lâm vào hôn mê, được Du Nghị ôm chặt lấy, Du Nghị mày nhíu chặt, cắn răng lấy tay mò xuống chân Tân Manh, đem Tân Manh ôm lên, chân dùng sức đạp xuống, trước tiên phải chạy ra khỏi khu rừng, âm thanh hai bên cũng nhỏ đi một chút, mà chân Du Nghị không ngừng lại, một mạch lao xuống núi!
Đi theo phía sau bọn họ là Hùng Gia Bảo, trên người hắn toàn máu, máu tươi đầy mặt, trên người cũng rách ra rất nhiều lỗ nhỏ, máu tươi ồ ồ như nước chảy ra ngoài, hắn không giống Du Nghị và Tân Manh đứng gần lối ra như vậy, cắn răng gần như kiệt sức chạy ra ngoài, hơn nữa không biết có chuyện gì xảy ra, hắn còn đau hơn những người khác gấp mấy lần, âm thanh kia không ngừng hành hạ hắn, hắn hầu như không còn đi được nữa, lảo đảo mấy bước rồi quỳ trên mặt đất, bên cạnh, Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn cũng đang khó khăn muốn chạy ra ngoài, bọn họ so với Hùng Gia Bảo còn nhẹ hơn một chút.
Đầu gối Hùng Gia Bảo quỳ lên lá cây mục nát, hai tay chống đất, đường nhìn đã có phần không rõ, hắn cảm giác được bên cạnh có người chạy qua, là Lý Hữu Căn, hắn nỗ lực nắm lấy ống quần đối phương, "Giúp, giúp tôi một chút..."
Mà Lý Hữu Căn căn bản không để ý tới hắn, nhanh chóng chạy ra, Hùng Gia Bảo lập tức lần thứ hai tóm lấy Đổng Tu, mà Đổng Tu chẳng những không giúp hắn, lại bởi vì sợ hắn làm vướng chân mà đạp hắn một cước thật mạnh, Hùng Gia Bảo lăn trên đất hai vòng, thân thể chợt nhẹ bẫng, ý thức trở nên mơ hồ.
Khi Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn chạy ra khu rừng, đôi chân ngay cả nhấc lên cũng không nổi, Đổng Tu không cẩn thận vấp phải rễ cây, liền ngã xuống, Lý Hữu Căn ở xa xa cũng không kịp dừng lại, ngã trên người hắn, cùng hắn lăn chung một chỗ. (Hun: không biết có nên ship 2 ông này tra công tiện thụ ko nữa 😛)
Nói tới cũng kỳ lạ, chỉ cần rời khỏi phạm vi khu rừng, âm thanh kia lập tức nhỏ đi, tuy rằng vẫn có thể nghe thấy, nhưng lại không có chuyện gì, hai người tỉnh táo lại tiếp tục nghe thấy âm thanh nhỏ, rõ ràng có thể nhận ra đây là... Tiếng khóc.
Lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần, tựa như bi thương mà không phải vui vẻ, nén giận mang theo ai oán.
Sởn gai ốc.
Người bình thường khóc không phải là âm thanh này, mà ngoại trừ tiếng khóc ra, không có cách nào phân loại được âm thanh này.
"Này, đây là..." Lý Hữu Căn ngay cả một câu cũng nói không lưu loát, hắn run lập cập nhớ lại một lời đồn ở quê nhà, truyền thuyết từng bị hắn coi là mê tín mà xem thường, "Đây là "Quỷ khóc"!"
Đổng Tu sắc mặt tái xanh, mu bàn tay lướt qua dưới mũi, nhất thời lau được một tay đầy máu, hắn dùng lực đẩy Lý Hữu Căn ra.
"Mau xuống khỏi người tao, nhanh đi về thôn!"
Lý Hữu Căn sợ chết khiếp bò dậy, hai người chạy nhanh xuống núi, không dám quay đầu lại, chạy còn nhanh hơn so với lúc bị tang thi đuổi ở phía sau.
Bọn họ một chút cũng không muốn đi xem Hùng Gia Bảo đang hôn mê.
Vừa vào thôn, tiếng khóc quỷ dị kia ngay lập tức biến mất, ngay cả một dấu vết cũng không để lại, trong thôn yên tĩnh an lành, bên đường có con chó to lười biếng nằm trên mặt đất tắm nắng, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, xong lại cúi đầu nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.
Giống như từ điạ ngục âm phủ trong nháy mắt trở lại trần gian, cảm giác đột nhiên ổn định lại càng khiến người cảm thấy không thoải mái.
Đầy đầu đầy mặt bọn họ đều là máu, tất nhiên không thể lấy bộ dáng này đi vào thôn, cầm giấy qua loa lau mặt, liền tê liệt ngồi bên cạnh một con chó lớn, chó lớn giật giật mũi, nhưng không sủa, mí mắt cũng không mở, tiếp tục phơi nắng ngủ.
Hai người Đổng Tu cũng không để ý chó có sủa hay không, tốt nhất là không sủa, phơi nắng một chút, cảm giác trên người có chút sức lực, bọn họ liền từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ quần, đi tìm Tân Manh cùng Du Nghị.
Tân Manh đã được an ổn đặt trên giường, ở trong căn phòng nhỏ trưởng thôn cho cậu mượn kia, Du Nghị ôm cậu từ cửa sổ nhảy vào, cẩn thận lau máu cho cậu, còn uống một chút thuốc, đút mấy ngụm nước, đãi ngộ quả thực tốt hơn không chỉ một chút so với ba người kia, rất nhanh cậu liền tỉnh lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tân Manh vừa mới mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, có chút mơ màng, thế nào lại ở nhà thôn trưởng? Lẽ nào cậu còn chưa tỉnh ngủ, hồi nãy là ác mộng?
Hiển nhiên không phải, Du Nghị bên cạnh nói cho cậu biết, "Cậu ngất xỉu, tôi mang cậu trở về nghỉ ngơi."
Tân Manh lập tức nắm lấy tay áo của y, "Những người khác đâu?"
Du Nghị vẫn trả lời ngắn gọn như cũ: "Không biết."
Nghĩ đến cũng phải, lúc đó y chỉ có thể chạy thoát thân, có thể quản thêm mình đã không dễ dàng rồi, nào có thể quan tâm người khác nữa, chẳng qua cũng không thể bỏ mặc tất cả, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện quái gì, Tân Manh lập tức quyết định, "Chúng ta quay lại xem thử."
Du Nghị sao cũng được, thấy cậu gần như bình phục lại, liền dìu cậu xuống giường.
Âm thanh kia thực sự quá đáng sợ, bọn cậu bây giờ không chỉ là bộ dáng chật vật, còn bị thương nặng, giống như hiện tại, Tân Manh đứng trên mặt đất, còn cảm thấy được một trận váng đầu hoa mắt, lỗ tai ong ong, trước mắt còn bay ra mấy ngôi sao, nếu để cho chính cậu đi, không phải ngã thì là đụng đầu, đành phải dựa vào Du Nghị, tình trạng Du Nghị tốt hơn rất nhiều, nhìn ở bề ngoài, sắc mặt cũng chỉ hơi tái nhợt chút, thậm chí không chảy máu.
"Chỉ là âm thanh mà lực công kích đã mạnh như vậy, rốt cuộc thứ kia là gì?" Tân Manh xoa huyệt thái dương, nghĩ đến cảnh vừa rồi mà sợ hãi.
"Quỷ khóc." Du Nghị nói.
"Quỷ... Khóc?" Nghe tên liền biết không phải thứ tốt đẹp gì, Tân Manh hơi run rẩy, "Có phải có liên quan tới việc Hùng Gia Bảo đá ngã bia mộ kia?"
Đáp án đã rõ ràng.
"Tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra..." Tân Manh lẩm bẩm, "Thực sự có thể chạy ra ngoài dễ dàng như vậy sao?"
Lần này ngay cả Du Nghị cũng không cách nào cho cậu đáp án.
Khi bọn họ đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn đang tìm bọn họ, bốn người hợp lại, Tân Manh nói muốn đi tìm Hùng Gia Bảo, Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn lại phản đối mãnh liệt.
"Cái chỗ đó, cậu còn muốn đi lại một lần?!" Lý Hữu Căn không dám tin mà gào lên, "Cậu bị điên rồi hay là bị ngu!"
Đổng Tu cũng cau mày từ chối, chỉ là lý do hơi đường đường chính chính một ít, "Vừa nãy tôi bị thương nặng, hành động không thuận tiện, đi cùng cũng chỉ có thể cản trở, nên không đi được."
Bị thương con mẹ nó.
Tân Manh cũng biết lòng dạ hai người này, cũng không uổng phí thời gian khuyên bọn họ, chỉ quyết định cùng Du Nghị hai người đi xem thử.
Mà lần này, mặc dù gần đến khu rừng, lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Hùng Gia Bảo vẫn như cũ nằm trên đất, không rõ sống chết.
Tân Manh nhìn khu rừng một lát, sáu tảng đá vẫn cứ nằm trên đất, bầu trời đã khôi phục lại độ sáng bình thường, tiếng chim hót côn trùng kêu cũng lại vang lên, mọi thứ đều rất bình thường, cậu muốn đi vào xem thử, lại bị Du Nghị ngăn cản, Du Nghị trước một bước tiến vào rừng cây, đi thẳng tới bên người Hùng Gia Bảo, nhưng không đem hắn ôm lên, mà kéo hai chân của hắn, cứ như vậy để hắn trên đất mào kéo ra ngoài khu rừng, lưng Hùng Gia Bảo ma sát trên mặt đất, tóc tai đã lộn xộn còn dính đầy lá cây. (Hun: Anh nó phân biệt đối xử)
Tân Manh: "..."
Tình đồng đội đã nói đâu?
Hơn nữa, cậu còn được đối xử khác biệt, loại tâm lý này... Cảm giác suиɠ sướиɠ nhàn nhạt này là sao?!
Rất xin lỗi Hùng Gia Bảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người cho rằng đây là một câu chuyện về nhân vật chính bị người trong thôn từng bước từng bước ăn luôn sao? NO!
Còn non lắm! (^o^)/~
Thời khắc kích động lòng người giờ mới sắp bắt đầu, moa ha ha ha!
"Cái quái gì thế này!" Lý Hữu Căn bên kia sợ hãi chửi rủa, hắn vốn nhát gan, lần này bị doạ đến chân run. "Này, đây là mộ, bia mộ sao?"
Không ai có thể trả lời hắn, mấy tảng đá này không biết đã ở đây bao nhiêu năm, bên trong cấm địa bị toàn bộ thôn Tú Sắc trông giữ rất chặt chẽ, dựng lên sáu tảng đá lớn giống bia mộ, mà những tảng đá này, lại khắc tên năm người bọn họ, còn là máu me đầm đìa đỏ tươi!
Thật là quỷ dị...
Rốt cuộc là có ý gì? Tượng trưng cho việc bọn họ sắp gặp chuyện, sau đó chết ở chỗ này sao?!
Hay là... Nơi này là chỗ đem bọn hắn an táng, những tảng đá này chính là bia mộ của bọn họ trong tương lai?!
Càng nghĩ càng đáng sợ, Tân Manh nhịn không được nhìn về phía Du Nghị bên kia, thấy Du Nghị cũng nhìn chằm chằm một tảng đá, nhưng trên tảng đá trống không, tên năm người bọn họ đều có, chỉ có khối đá này mặt trên không có chữ, lẽ ra mà nói, nên viết tên Tề Tiểu Quỳ...
Tại sao không có cô ấy? Hay là cô ấy không ở đây? Trong nháy mắt Tân Manh dường như nhận ra được gì đó, Du Nghị thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Tân Manh, có người giá trị vũ lực mạnh mẽ che chắn, Tân Manh hơi an lòng chút, khi cẩn thận nhìn lại những tảng đá này, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, quay đầu nhìn lại, là Hùng Gia Bảo, hắn đá một cước lên tảng đá, đem cục đá ngã xuống!
"Dừng lại!" Tân Manh kinh hãi*, nhanh chóng kéo theo Du Nghị chạy tới, "Anh liều lĩnh quá rồi đấy, đã chưa hiểu rõ tình huống, còn tự dưng đi đá xuống!"
(*Theo Hun là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi)
Hùng Gia Bảo không thèm để ý lấy tay sửa lại mái tóc đủ màu sắc, "Còn có cái gì không rõ ràng, không phải trên thẻ đã nói, muốn xem chúng ta có đẩy ngã hay không, nhưng đẩy không ngã khẳng định không thể hoàn thành nhiệm vụ, dù thế nào cũng phải đẩy."
Anh nói rất có lý lẽ nên tôi không còn gì để nói...
Tân Manh cúi đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ kết quả của việc đẩy ngã và không đẩy, cậu không tin tưởng đẩy ngã tảng đá là biện pháp duy nhất, nếu không ba câu nhắc nhở trên thiệp cũng không mập mờ như vậy, giống như trong trò chơi gặp phải tình huống cho hai lựa chọn, lựa chọn bất đồng sẽ dẫn đến kết cục bất đồng, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Nhưng thế lại một tiếng vang lớn, Hùng Gia Bảo lần lượt đi tới từng cái, đá ngã tảng đá viết tên Lý Hữu Căn, tiếp theo là Đổng Tu, mấy người kia bị hắn làm sợ hết hồn, cũng không kịp ngăn cản, chớp mắt một cái, sáu tảng đá tất cả đều ngã.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Toàn bộ xung quanh khu rừng giống như biến thành không khí, bất kỳ thanh âm gì cũng không nghe được, nhất thời làm lỗ tai cảm thấy khó chịu, Tân Manh ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy được bầu trời trở nên tối đen, trên người có chút lạnh, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bất thường, nhịn không được lui về phía sau một bước, đột nhiên lại bị Du Nghị nắm lấy, cậu quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Du Nghị hết sức nghiêm túc, khẽ quát một tiếng: "Chạy!"
Nói xong, liền kéo cậu nhanh chóng xông ra ngoài, Tân Manh cái gì cũng không kịp hỏi, chỉ có thể chạy sát theo, những người khác cũng thấy không đúng, luống cuống kéo tay kéo chân chạy theo, thời điểm mà bọn họ sắp bước ra phạm vi khu rừng, tất cả tai mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cực kỳ sắc nhọn!
Âm thanh kia giống như khóc mà không phải khóc, tựa như cười mà không phải cười, sắc bén như lưỡi dao, gắt gao đâm vào thân mấy người, khiến lòng người đau đến run rẩy, màng tai như sắp nứt ra, mấy người đau đớn hô to một tiếng, hai tay theo bản năng che lỗ tai, nhưng không chặn được, âm thanh kia như xuyên thấu tất cả, đâm thẳng vào đáy lòng của mọi người!
Khoảnh khắc mạch máu yếu ớt đứt ra, lỗ tai, đôi mắt, lỗ mũi, đều tràn ra máu tươi, thân thể Tân Manh là yếu nhất, lâm vào hôn mê, được Du Nghị ôm chặt lấy, Du Nghị mày nhíu chặt, cắn răng lấy tay mò xuống chân Tân Manh, đem Tân Manh ôm lên, chân dùng sức đạp xuống, trước tiên phải chạy ra khỏi khu rừng, âm thanh hai bên cũng nhỏ đi một chút, mà chân Du Nghị không ngừng lại, một mạch lao xuống núi!
Đi theo phía sau bọn họ là Hùng Gia Bảo, trên người hắn toàn máu, máu tươi đầy mặt, trên người cũng rách ra rất nhiều lỗ nhỏ, máu tươi ồ ồ như nước chảy ra ngoài, hắn không giống Du Nghị và Tân Manh đứng gần lối ra như vậy, cắn răng gần như kiệt sức chạy ra ngoài, hơn nữa không biết có chuyện gì xảy ra, hắn còn đau hơn những người khác gấp mấy lần, âm thanh kia không ngừng hành hạ hắn, hắn hầu như không còn đi được nữa, lảo đảo mấy bước rồi quỳ trên mặt đất, bên cạnh, Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn cũng đang khó khăn muốn chạy ra ngoài, bọn họ so với Hùng Gia Bảo còn nhẹ hơn một chút.
Đầu gối Hùng Gia Bảo quỳ lên lá cây mục nát, hai tay chống đất, đường nhìn đã có phần không rõ, hắn cảm giác được bên cạnh có người chạy qua, là Lý Hữu Căn, hắn nỗ lực nắm lấy ống quần đối phương, "Giúp, giúp tôi một chút..."
Mà Lý Hữu Căn căn bản không để ý tới hắn, nhanh chóng chạy ra, Hùng Gia Bảo lập tức lần thứ hai tóm lấy Đổng Tu, mà Đổng Tu chẳng những không giúp hắn, lại bởi vì sợ hắn làm vướng chân mà đạp hắn một cước thật mạnh, Hùng Gia Bảo lăn trên đất hai vòng, thân thể chợt nhẹ bẫng, ý thức trở nên mơ hồ.
Khi Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn chạy ra khu rừng, đôi chân ngay cả nhấc lên cũng không nổi, Đổng Tu không cẩn thận vấp phải rễ cây, liền ngã xuống, Lý Hữu Căn ở xa xa cũng không kịp dừng lại, ngã trên người hắn, cùng hắn lăn chung một chỗ. (Hun: không biết có nên ship 2 ông này tra công tiện thụ ko nữa 😛)
Nói tới cũng kỳ lạ, chỉ cần rời khỏi phạm vi khu rừng, âm thanh kia lập tức nhỏ đi, tuy rằng vẫn có thể nghe thấy, nhưng lại không có chuyện gì, hai người tỉnh táo lại tiếp tục nghe thấy âm thanh nhỏ, rõ ràng có thể nhận ra đây là... Tiếng khóc.
Lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần, tựa như bi thương mà không phải vui vẻ, nén giận mang theo ai oán.
Sởn gai ốc.
Người bình thường khóc không phải là âm thanh này, mà ngoại trừ tiếng khóc ra, không có cách nào phân loại được âm thanh này.
"Này, đây là..." Lý Hữu Căn ngay cả một câu cũng nói không lưu loát, hắn run lập cập nhớ lại một lời đồn ở quê nhà, truyền thuyết từng bị hắn coi là mê tín mà xem thường, "Đây là "Quỷ khóc"!"
Đổng Tu sắc mặt tái xanh, mu bàn tay lướt qua dưới mũi, nhất thời lau được một tay đầy máu, hắn dùng lực đẩy Lý Hữu Căn ra.
"Mau xuống khỏi người tao, nhanh đi về thôn!"
Lý Hữu Căn sợ chết khiếp bò dậy, hai người chạy nhanh xuống núi, không dám quay đầu lại, chạy còn nhanh hơn so với lúc bị tang thi đuổi ở phía sau.
Bọn họ một chút cũng không muốn đi xem Hùng Gia Bảo đang hôn mê.
Vừa vào thôn, tiếng khóc quỷ dị kia ngay lập tức biến mất, ngay cả một dấu vết cũng không để lại, trong thôn yên tĩnh an lành, bên đường có con chó to lười biếng nằm trên mặt đất tắm nắng, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, xong lại cúi đầu nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.
Giống như từ điạ ngục âm phủ trong nháy mắt trở lại trần gian, cảm giác đột nhiên ổn định lại càng khiến người cảm thấy không thoải mái.
Đầy đầu đầy mặt bọn họ đều là máu, tất nhiên không thể lấy bộ dáng này đi vào thôn, cầm giấy qua loa lau mặt, liền tê liệt ngồi bên cạnh một con chó lớn, chó lớn giật giật mũi, nhưng không sủa, mí mắt cũng không mở, tiếp tục phơi nắng ngủ.
Hai người Đổng Tu cũng không để ý chó có sủa hay không, tốt nhất là không sủa, phơi nắng một chút, cảm giác trên người có chút sức lực, bọn họ liền từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ quần, đi tìm Tân Manh cùng Du Nghị.
Tân Manh đã được an ổn đặt trên giường, ở trong căn phòng nhỏ trưởng thôn cho cậu mượn kia, Du Nghị ôm cậu từ cửa sổ nhảy vào, cẩn thận lau máu cho cậu, còn uống một chút thuốc, đút mấy ngụm nước, đãi ngộ quả thực tốt hơn không chỉ một chút so với ba người kia, rất nhanh cậu liền tỉnh lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tân Manh vừa mới mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, có chút mơ màng, thế nào lại ở nhà thôn trưởng? Lẽ nào cậu còn chưa tỉnh ngủ, hồi nãy là ác mộng?
Hiển nhiên không phải, Du Nghị bên cạnh nói cho cậu biết, "Cậu ngất xỉu, tôi mang cậu trở về nghỉ ngơi."
Tân Manh lập tức nắm lấy tay áo của y, "Những người khác đâu?"
Du Nghị vẫn trả lời ngắn gọn như cũ: "Không biết."
Nghĩ đến cũng phải, lúc đó y chỉ có thể chạy thoát thân, có thể quản thêm mình đã không dễ dàng rồi, nào có thể quan tâm người khác nữa, chẳng qua cũng không thể bỏ mặc tất cả, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện quái gì, Tân Manh lập tức quyết định, "Chúng ta quay lại xem thử."
Du Nghị sao cũng được, thấy cậu gần như bình phục lại, liền dìu cậu xuống giường.
Âm thanh kia thực sự quá đáng sợ, bọn cậu bây giờ không chỉ là bộ dáng chật vật, còn bị thương nặng, giống như hiện tại, Tân Manh đứng trên mặt đất, còn cảm thấy được một trận váng đầu hoa mắt, lỗ tai ong ong, trước mắt còn bay ra mấy ngôi sao, nếu để cho chính cậu đi, không phải ngã thì là đụng đầu, đành phải dựa vào Du Nghị, tình trạng Du Nghị tốt hơn rất nhiều, nhìn ở bề ngoài, sắc mặt cũng chỉ hơi tái nhợt chút, thậm chí không chảy máu.
"Chỉ là âm thanh mà lực công kích đã mạnh như vậy, rốt cuộc thứ kia là gì?" Tân Manh xoa huyệt thái dương, nghĩ đến cảnh vừa rồi mà sợ hãi.
"Quỷ khóc." Du Nghị nói.
"Quỷ... Khóc?" Nghe tên liền biết không phải thứ tốt đẹp gì, Tân Manh hơi run rẩy, "Có phải có liên quan tới việc Hùng Gia Bảo đá ngã bia mộ kia?"
Đáp án đã rõ ràng.
"Tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra..." Tân Manh lẩm bẩm, "Thực sự có thể chạy ra ngoài dễ dàng như vậy sao?"
Lần này ngay cả Du Nghị cũng không cách nào cho cậu đáp án.
Khi bọn họ đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn đang tìm bọn họ, bốn người hợp lại, Tân Manh nói muốn đi tìm Hùng Gia Bảo, Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn lại phản đối mãnh liệt.
"Cái chỗ đó, cậu còn muốn đi lại một lần?!" Lý Hữu Căn không dám tin mà gào lên, "Cậu bị điên rồi hay là bị ngu!"
Đổng Tu cũng cau mày từ chối, chỉ là lý do hơi đường đường chính chính một ít, "Vừa nãy tôi bị thương nặng, hành động không thuận tiện, đi cùng cũng chỉ có thể cản trở, nên không đi được."
Bị thương con mẹ nó.
Tân Manh cũng biết lòng dạ hai người này, cũng không uổng phí thời gian khuyên bọn họ, chỉ quyết định cùng Du Nghị hai người đi xem thử.
Mà lần này, mặc dù gần đến khu rừng, lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Hùng Gia Bảo vẫn như cũ nằm trên đất, không rõ sống chết.
Tân Manh nhìn khu rừng một lát, sáu tảng đá vẫn cứ nằm trên đất, bầu trời đã khôi phục lại độ sáng bình thường, tiếng chim hót côn trùng kêu cũng lại vang lên, mọi thứ đều rất bình thường, cậu muốn đi vào xem thử, lại bị Du Nghị ngăn cản, Du Nghị trước một bước tiến vào rừng cây, đi thẳng tới bên người Hùng Gia Bảo, nhưng không đem hắn ôm lên, mà kéo hai chân của hắn, cứ như vậy để hắn trên đất mào kéo ra ngoài khu rừng, lưng Hùng Gia Bảo ma sát trên mặt đất, tóc tai đã lộn xộn còn dính đầy lá cây. (Hun: Anh nó phân biệt đối xử)
Tân Manh: "..."
Tình đồng đội đã nói đâu?
Hơn nữa, cậu còn được đối xử khác biệt, loại tâm lý này... Cảm giác suиɠ sướиɠ nhàn nhạt này là sao?!
Rất xin lỗi Hùng Gia Bảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người cho rằng đây là một câu chuyện về nhân vật chính bị người trong thôn từng bước từng bước ăn luôn sao? NO!
Còn non lắm! (^o^)/~
Thời khắc kích động lòng người giờ mới sắp bắt đầu, moa ha ha ha!
Danh sách chương