Lời nói của những thôn dân này quả thật không thích hợp, bọn họ không giống NPC chân chính – không phản ứng với mấy chi tiết trong lời nói này, xem câu hỏi của Ngô Tuyết Hoa, bọn họ giống như người bình thường, biết tò mò.
Thế nên Tân Manh đi tìm trưởng thôn mượn tạm một căn phòng, trước tiên vào phòng kết hợp những thông tin của mọi người, rồi bàn bạc đối sách.
Gian nhà kia thật ra là phòng khách của nhà trưởng thôn, thôn tương đối nguyên sơ, trong phòng không có mấy gia cụ hiện đại như sô pha bàn trà vân vân, chỉ có mấy cái ghế gỗ và bàn gỗ thấp bé, mấy người ngồi trên băng ghế nhỏ, vây quanh chiếc bàn, trên bàn đặt năm tấm thiệp màu trắng.
Tân Manh rất tự nhiên đầu tiên cầm lấy tấm thiệp của Du Nghị bên cạnh, cười cười với y rồi cúi đầu đọc:
【 Đừng tìm, không có cửa ra. 】
【 Kích phát điều kiện đặc biệt, mới có thể rời khỏi sơn cốc. 】
"Đúng thật," Đổng Tu hừ lạnh một tiếng, "Sau khi tôi tới chỗ này, đã tìm hết bên ngoài sơn cốc trước rồi, ngay cả con đường duy nhất thông với thế giới bên ngoài trong miệng các thôn dân cũng chỉ là một mảnh tăm tối, không qua được."
Tân Manh gật đầu, cầm lên tấm thiệp của Đổng Tu.
【 Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận. 】
"Vậy thôi?" Hùng Gia Bảo còn vểnh tai nghe đây, rốt cục chỉ có một câu thôi? "Ừ, chỉ có câu này." Tân Manh cũng không nghĩ ra, câu này có ý nghĩa gì?
Lý Hữu Căn đẩy tấm thiệp của mình về phía Tân Manh, "Cái này có là gì đâu, nhìn của tôi đi, còn đơn giản hơn."
Tân Manh cầm lên đọc:
【 Chú ý chi tiết nhỏ. 】
Chú ý chi tiết nhỏ? Điều kiện thăng cấp được giấu trong chi tiết nhỏ sao?
Số chữ trên thiệp của Hùng Gia Bảo trái lại nhiều hơn một chút, cũng đưa tới sự chú ý của mọi người, mặt trên có viết:
【 Cấm địa có lý do mà các người nhất định phải đến. 】
【 Ngoảnh mặt làm ngơ, hay là lật đổ nó, do các người tự mình lựa chọn. 】
"Cấm địa!" Tân Manh lập tức nói, "Quả nhiên có liên quan tới nơi đó! Tôi đã nghe các thôn dân nhắc tới."
"Tôi cũng vậy." Lý Hữu Căn tức khắc tiếp lời, những người khác cũng gật đầu, xem ra từ này quả thật là một trong những từ mà bọn họ phải tìm hiểu, là một chỉ thị quan trọng, mọi người ai cũng hữu ý vô ý được "Thông báo" qua.
Mấy tấm thiệp khác bị đẩy ra, tấm này thì được đặt ở chính giữa.
"Xem ra chúng ta phải đi cấm địa xem thử." Tân Manh suy tư.
Đổng Tu liếc xéo cậu một cái, "Thẻ của ngươi mảnh đâu?"
Tân Manh không để ý hắn thái độ, đem mình card nội dung nói ra.
"Địa ngục của kẻ ăn thịt? Là sao?" Hùng Gia Bảo gãi gãi đầu, căn bản là nghe mà không hiểu.
"Đúng rồi, " Tân Manh đột nhiên nhớ tới, cậu hỏi Đổng Tu, "Lúc nãy tôi nghe bác gái kia nói, anh đã ăn cơm ở nhà bọn họ?"
Đổng Tu gật đầu, Hùng Gia Bảo và Lý Hữu Căn cũng nói, "Chúng ta cũng ăn cơm ở nhà thôn dân xong mới được đưa tới."
Tân Manh nhìn Du Nghị, Du Nghị cũng gật đầu, đôi mắt thâm thúy màu nâu thẫm từ lúc gặp mặt tới giờ vẫn luôn dõi theo Tân Manh, dẫu có thể bởi vì cậu luôn nói chuyện, nhưng không hiểu sao Tân Manh vẫn có phần xấu hổ, tim đập nhanh hơn rất nhiều, vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác, khẩn trương nói, "Trưởng thôn dùng loa phát thanh, kêu thôn dân đi tìm các anh, tại sao bọn họ tìm được rồi lại không đưa các anh tới đây ngay từ đầu?"
"Không biết," Hùng Gia Bảo lắc đầu, "Chắc vì có quá nhiều người ở chỗ này, sợ chúng ta tới hết thì ăn cơm không ngon, mới phân ra để chiêu đãi, người ở đây rất biết săn sóc mà."
Tân Manh luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể nói ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng, đành tiếp tục đề tài vừa rồi, "Vậy các anh có ăn thịt không?"
Hùng Gia Bảo vẫn trả lời trước tiên, hết sức phấn khởi nói, "Ăn chứ! Thịt ăn rất ngon! Anh đã nói với chú rồi Tân lão đệ à, từ xưa đến nay anh chưa từng ăn thịt nào ngon như vậy, không hổ là heo thả rông của nhà nông!"
Ăn ngon? Tân Manh nhìn thiệp, trong lòng nghi ngờ.
Lý Hữu Căn chép chép miệng, không chắc chắn lắm mà nói, "Mùi vị rất tốt, so với nhà tôi... So với thịt mua trên thị trường càng thơm càng non hơn một chút."
Nhà hắn vốn ở nông thôn, sau này thông qua kỳ thi bước vào đại học, trở thành đảng viên, sau khi lăn lộn thật tốt, hắn nghĩ đến lại thấy nhục, hiếm khi nói với người khác về xuất thân của mình, dù rằng người khác vừa nghe tên hắn là ngầm hiểu mà không nói, hắn cũng mặt dày làm bộ không biết.
Bây giờ đem heo nuôi trong nhà mình nói thành mua trên thị trường.
"Hừ!" Đổng Tu hừ lạnh một tiếng, "Thật là thiếu kiến thức, không phải chỉ hầm trong thời gian dài thôi sao, còn khen thành như vậy? Mùi vị còn kém xa so với món ăn do bếp trưởng Wales làm!"
Wales là khách sạn 5 sao xa hoa nhất của công ty bọn hắn, cũng là nơi hắn thường tới nhất.
"Vậy tấm thiệp này có ý gì?" Tân Manh nhíu mày, "Tôi vốn nghĩ mấy món thịt kia chắc khó ăn lắm, không dễ nuốt, nhưng nếu nó ăn ngon, vậy sao lại dùng từ "Địa ngục" để miêu tả?"
Mấy người thảo luận một hồi, không có kết quả, nhưng đã có phần hối hận khi ăn mấy món thịt kia, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ăn cũng ăn rồi, bây giờ không phun ra được, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Tân Manh lại thừa lúc mọi người thảo luận lặng lẽ đi đến bên cạnh Du Nghị, thấp giọng hỏi, "Anh cũng ăn thịt à? Có thấy chỗ nào kỳ lạ không?"
Cậu không tin tưởng Đổng Tu và Lý Hữu Căn cho lắm, muốn xác nhận với Du Nghị một chút, nhưng không nghĩ tới Du Nghị lại lắc đầu, đôi môi gần như kề sát bên tai cậu, âm thanh trầm thấp chậm rãi nói, "Không biết, tôi không ăn đồ do người xa lạ mang tới."
Lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng mà người nọ thở ra phun hết lên tai, Tân Manh cảm thấy giống như có người đang dùng đầu lưỡi liếʍ ʍúŧ lỗ tai cậu, trong lòng chợt thấy tê dại, ngay cả eo cũng mềm nhũn, mặt cậu đỏ lên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Du Nghị, đưa tay che lỗ tai, lời nói cũng không lưu loát, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: "Vậy, vậy à, vậy thì tốt quá..."
Du Nghị nhìn hai gò má hơi ửng hồng và vành tai đỏ chót của cậu, chỉ cười khẽ, không nói tiếng nào, cũng không tham dự vào cuộc thảo luận.
"Anh... Anh có ý kiến gì không?" Tân Manh ngồi cách xa người này không được bao lâu, chính mình lại không nhịn được lặng lẽ dịch lại gần.
Du Nghị lắc đầu, tựa như không nghĩ ra điều gì.
Nhưng Tân Manh luôn cảm thấy Du Nghị không phải không nghĩ ra điều gì, mà là không muốn nói, y như một người ngoài cuộc, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bọn họ vượt qua trò chơi, dường như trò chơi này có kết quả thế nào cũng không quan trọng, thủy chung mang vẻ lạnh lùng không quan tâm.
Trong lòng Tân Manh có chút suy sụp, còn tại sao suy sụp, bản thân Tân Manh cũng không hiểu rõ, chỉ có một ý nghĩ lúc ẩn lúc hiện, lại không muốn nghĩ sâu.
Cuối cùng mọi người bàn ra một kết luận: Tìm được Tề Tiểu Quỳ trước, xem nội dung trên thiệp của cô ấy, rồi đi cấm địa một chuyến.
Trước khi bọn họ vào phòng, Tân Manh đã nói với trưởng thôn, kính nhờ bọn họ tiếp tục tìm người, nhưng mà, khi bọn họ đi ra từ trong phòng, sắc trời đã sắp tối rồi, các thôn dân vẫn chưa tìm được người ngoài nào khác.
"Các chàng trai đừng nóng vội, để bác triệu tập mọi người, đốt đèn sáng rồi lên núi tìm, chắc chắn sẽ tìm được người cho các cậu!" Trưởng thôn khuyên lơn bọn họ.
Tân Manh do dự một lát, nhìn các thôn dân thuần phác, lại nhìn ngọn núi đen tuyền và cùng sơn đạo (đường vào núi) căn bản không thấy được, hỏi, "Trưởng thôn, trên núi này có có thú hoang không?"
"Không," Trưởng thôn lắc đầu, "Tổ tông của chúng ta đã ở đây không biết bao nhiêu năm, trước đây không biết kiềm chế, thú hoang trong núi đã sớm bị săn hết, hiện tại chỉ còn mấy con nhỏ như hươu a thỏ rừng a linh tinh."
"Vậy chi bằng để ngày mai tìm đi, sắc trời quá tối, sơn đạo không dễ đi, mọi người đừng tự tìm nguy hiểm," Tân Manh nói, "Chắc cô ấy sẽ không chạy loạn vào buổi tối, sáng mai chúng ta lại đi tìm."
Thật ra trong tiềm thức Tân Manh cảm thấy, có thể cô gái kia đang trốn bọn họ, không muốn bị bọn họ tìm ra, vậy nên dù có mò mẫm lên núi, cũng vô dụng.
"Cứ vậy đi, đừng tự giày vò," Đổng Tu đã sớm không kiên nhẫn, "Người như cô ta, thú hoang thấy cũng bị dọa chạy, có thể gặp nguy hiểm gì, không chừng ngày mai sẽ tự đi xuống."
Thấy bọn họ nói vậy, trưởng thôn cũng coi như thôi, lại mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm, chỉ là bữa cơm này, mọi người không có ai đụng vào thịt nữa, chỉ chăm chăm vào hai ba đĩa rau xào kia, khiến đám người trưởng thôn và Ngô Tuyết Hoa thấy vô cùng kỳ quái.
"Sao các anh lại không ăn thịt?" Ngô Tuyết Hoa vẫn hơi sợ Đổng Tu, nhưng cô thấy Tân Manh và Hùng Gia Bảo đều rất dễ nói chuyện, liền trở lại thoải mái như trước, hiếu kỳ hỏi, "Không phải chỉ có Tân Manh tin Phật thôi hả? Chắc các anh không tin Phật nhỉ, em nghe nói hồi trưa các anh vẫn hoàn ăn thịt mà."
Hùng Gia Bảo và Lý Hữu Căn vội vã cười đùa, miễn cưỡng lấp liếm cho qua, Ngô Tuyết Hoa nhìn về phía Du Nghị luôn trầm mặc, chưa từng động đũa, thấy khuôn mặt góc cạnh cương nghị và đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ của y, không biết sao khuôn mặt lại hơi ửng hồng, nàng ngại ngùng một lát, âm thanh mềm nhẹ hơn tám độ, nhỏ giọng hỏi y, "Sao anh không ăn cơm?"
Tân Manh thấy cảnh này, không biết vì sao, trong lòng có chút không thoải mái.
Nhưng Du Nghị không thèm để ý đến Ngô Tuyết Hoa, lần này Ngô Tuyết Hoa trái lại không có chút bất mãn nào, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, mang vẻ thẹn thùng thuộc về thiếu nữ, cúi đầu, không ngừng vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Du Nghị.
Tân Manh đột nhiên thấy không đói bụng nữa, buông đũa xuống, hai bàn đồ ăn còn lại nhanh chóng bị những người khác chia ra ăn hết.
"Không ăn nữa?" Du Nghị trái lại lập tức nhận ra Tân Manh bất thường, nói câu đầu tiên từ khi y ngồi xuống bàn cơm.
"Ừ, no rồi." Trong lòng có chút phiền muộn nói không thành lời, Tân Manh vốn là như vậy, tâm tình không tốt thì không muốn ăn cơm, nhưng cậu không muốn trút giận bừa bãi, đành phải tự mình yên lặng sinh hờn dỗi, quan trọng nhất là, còn nghẹn khuất không biết tại sao mình lại tức giận.
Tân Manh mím môi tự mình phiền muộn trong phút chốc, vẫn không nhịn được hỏi Du Nghị, "Anh không ăn cơm vậy có đói không? Nếu anh không yên tâm, tôi có thể mượn nhà bếp của họ, nấu cơm cho anh..."
Tài nấu nướng của cậu rất không tồi, lúc thường rất thích dọn dẹp vệ sinh, còn bởi vậy mà bị người ta nói cậu càng thêm nhân thê*.
(Nhân thê = "Vợ người ta", ý chỉ phụ nữ đã có chồng, hoặc bạn gái sắp đi lấy chồng; trong đây có nghĩa là "biết săn sóc, như người vợ hiền")
Bị... Bị ai nói?
Tân Manh nhất thời không nhớ ra, lại nhớ hình như lúc đó mình rất tức giận, dù sao người đàn ông nào cũng không thích bị gọi là "Nhân thê".
Du Nghị nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, Tân Manh còn đang rơi vào phiền não nên không thấy đáy mắt y chợt lóe lên ý cười, lại nghe y nói, "Được."
Dòng suy nghĩ của Tân Manh bị đứt đoạn, trước hết dẹp nghi vấn sang một bên, đứng lên hỏi mượn nhà bếp của trưởng thôn.
Kết quả không ngờ tới... Lại bị cự tuyệt?!
"Chàng trai a, đồ ăn mà chúng ta ăn đều là do thiên hạ trong đất hái, bây giờ trong nhà bếp chả còn gì cả, không có vật liệu thì sao cậu làm cơm được?" Trưởng thôn gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng, còn say sưa chép chép miệng, tinh tế thưởng thức hương vị.
"Không phải là không còn thứ gì, còn chút thịt," Ngô Tuyết Hoa tiếp lời, "Không phải anh tin Phật sao, vẫn làm món thịt được hả?"
Tân Manh á khẩu.
"Nếu không, Du đại ca, anh nếm thử đồ ăn em làm đi?" Ngô Tuyết Hoa đỏ mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn Du Nghị, "Bọn họ nói ăn rất ngon, anh nếm thử đi..."
Dứt lời, muốn gắp một miếng thịt cho Du Nghị, nhưng giữa bọn họ còn cách Tân Manh, Tân Manh thấy đũa của Ngô Tuyết Hoa đưa về phía Du Nghị ngay trước mặt mình, gần như không kịp suy nghĩ, theo bản năng đẩy ra, "Y và tôi đều tin Phật, cũng không thể ăn thịt!"
Ngô Tuyết Hoa giật giật khóe miệng, im lặng thu tay về, cúi đầu ăn cơm, giận dỗi không để ý đến bọn họ.
Ngô Đại Thành đắc ý ăn thịt, thở dài nói, "Tuyết Hoa nhà chúng ta, cũng đến tuổi lấy chồng rồi."
Không ai tiếp lời của lão, chỉ có Hùng Gia Bảo nhìn Ngô Tuyết Hoa vài lần.
Thế nên Tân Manh đi tìm trưởng thôn mượn tạm một căn phòng, trước tiên vào phòng kết hợp những thông tin của mọi người, rồi bàn bạc đối sách.
Gian nhà kia thật ra là phòng khách của nhà trưởng thôn, thôn tương đối nguyên sơ, trong phòng không có mấy gia cụ hiện đại như sô pha bàn trà vân vân, chỉ có mấy cái ghế gỗ và bàn gỗ thấp bé, mấy người ngồi trên băng ghế nhỏ, vây quanh chiếc bàn, trên bàn đặt năm tấm thiệp màu trắng.
Tân Manh rất tự nhiên đầu tiên cầm lấy tấm thiệp của Du Nghị bên cạnh, cười cười với y rồi cúi đầu đọc:
【 Đừng tìm, không có cửa ra. 】
【 Kích phát điều kiện đặc biệt, mới có thể rời khỏi sơn cốc. 】
"Đúng thật," Đổng Tu hừ lạnh một tiếng, "Sau khi tôi tới chỗ này, đã tìm hết bên ngoài sơn cốc trước rồi, ngay cả con đường duy nhất thông với thế giới bên ngoài trong miệng các thôn dân cũng chỉ là một mảnh tăm tối, không qua được."
Tân Manh gật đầu, cầm lên tấm thiệp của Đổng Tu.
【 Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận. 】
"Vậy thôi?" Hùng Gia Bảo còn vểnh tai nghe đây, rốt cục chỉ có một câu thôi? "Ừ, chỉ có câu này." Tân Manh cũng không nghĩ ra, câu này có ý nghĩa gì?
Lý Hữu Căn đẩy tấm thiệp của mình về phía Tân Manh, "Cái này có là gì đâu, nhìn của tôi đi, còn đơn giản hơn."
Tân Manh cầm lên đọc:
【 Chú ý chi tiết nhỏ. 】
Chú ý chi tiết nhỏ? Điều kiện thăng cấp được giấu trong chi tiết nhỏ sao?
Số chữ trên thiệp của Hùng Gia Bảo trái lại nhiều hơn một chút, cũng đưa tới sự chú ý của mọi người, mặt trên có viết:
【 Cấm địa có lý do mà các người nhất định phải đến. 】
【 Ngoảnh mặt làm ngơ, hay là lật đổ nó, do các người tự mình lựa chọn. 】
"Cấm địa!" Tân Manh lập tức nói, "Quả nhiên có liên quan tới nơi đó! Tôi đã nghe các thôn dân nhắc tới."
"Tôi cũng vậy." Lý Hữu Căn tức khắc tiếp lời, những người khác cũng gật đầu, xem ra từ này quả thật là một trong những từ mà bọn họ phải tìm hiểu, là một chỉ thị quan trọng, mọi người ai cũng hữu ý vô ý được "Thông báo" qua.
Mấy tấm thiệp khác bị đẩy ra, tấm này thì được đặt ở chính giữa.
"Xem ra chúng ta phải đi cấm địa xem thử." Tân Manh suy tư.
Đổng Tu liếc xéo cậu một cái, "Thẻ của ngươi mảnh đâu?"
Tân Manh không để ý hắn thái độ, đem mình card nội dung nói ra.
"Địa ngục của kẻ ăn thịt? Là sao?" Hùng Gia Bảo gãi gãi đầu, căn bản là nghe mà không hiểu.
"Đúng rồi, " Tân Manh đột nhiên nhớ tới, cậu hỏi Đổng Tu, "Lúc nãy tôi nghe bác gái kia nói, anh đã ăn cơm ở nhà bọn họ?"
Đổng Tu gật đầu, Hùng Gia Bảo và Lý Hữu Căn cũng nói, "Chúng ta cũng ăn cơm ở nhà thôn dân xong mới được đưa tới."
Tân Manh nhìn Du Nghị, Du Nghị cũng gật đầu, đôi mắt thâm thúy màu nâu thẫm từ lúc gặp mặt tới giờ vẫn luôn dõi theo Tân Manh, dẫu có thể bởi vì cậu luôn nói chuyện, nhưng không hiểu sao Tân Manh vẫn có phần xấu hổ, tim đập nhanh hơn rất nhiều, vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác, khẩn trương nói, "Trưởng thôn dùng loa phát thanh, kêu thôn dân đi tìm các anh, tại sao bọn họ tìm được rồi lại không đưa các anh tới đây ngay từ đầu?"
"Không biết," Hùng Gia Bảo lắc đầu, "Chắc vì có quá nhiều người ở chỗ này, sợ chúng ta tới hết thì ăn cơm không ngon, mới phân ra để chiêu đãi, người ở đây rất biết săn sóc mà."
Tân Manh luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể nói ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng, đành tiếp tục đề tài vừa rồi, "Vậy các anh có ăn thịt không?"
Hùng Gia Bảo vẫn trả lời trước tiên, hết sức phấn khởi nói, "Ăn chứ! Thịt ăn rất ngon! Anh đã nói với chú rồi Tân lão đệ à, từ xưa đến nay anh chưa từng ăn thịt nào ngon như vậy, không hổ là heo thả rông của nhà nông!"
Ăn ngon? Tân Manh nhìn thiệp, trong lòng nghi ngờ.
Lý Hữu Căn chép chép miệng, không chắc chắn lắm mà nói, "Mùi vị rất tốt, so với nhà tôi... So với thịt mua trên thị trường càng thơm càng non hơn một chút."
Nhà hắn vốn ở nông thôn, sau này thông qua kỳ thi bước vào đại học, trở thành đảng viên, sau khi lăn lộn thật tốt, hắn nghĩ đến lại thấy nhục, hiếm khi nói với người khác về xuất thân của mình, dù rằng người khác vừa nghe tên hắn là ngầm hiểu mà không nói, hắn cũng mặt dày làm bộ không biết.
Bây giờ đem heo nuôi trong nhà mình nói thành mua trên thị trường.
"Hừ!" Đổng Tu hừ lạnh một tiếng, "Thật là thiếu kiến thức, không phải chỉ hầm trong thời gian dài thôi sao, còn khen thành như vậy? Mùi vị còn kém xa so với món ăn do bếp trưởng Wales làm!"
Wales là khách sạn 5 sao xa hoa nhất của công ty bọn hắn, cũng là nơi hắn thường tới nhất.
"Vậy tấm thiệp này có ý gì?" Tân Manh nhíu mày, "Tôi vốn nghĩ mấy món thịt kia chắc khó ăn lắm, không dễ nuốt, nhưng nếu nó ăn ngon, vậy sao lại dùng từ "Địa ngục" để miêu tả?"
Mấy người thảo luận một hồi, không có kết quả, nhưng đã có phần hối hận khi ăn mấy món thịt kia, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ăn cũng ăn rồi, bây giờ không phun ra được, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Tân Manh lại thừa lúc mọi người thảo luận lặng lẽ đi đến bên cạnh Du Nghị, thấp giọng hỏi, "Anh cũng ăn thịt à? Có thấy chỗ nào kỳ lạ không?"
Cậu không tin tưởng Đổng Tu và Lý Hữu Căn cho lắm, muốn xác nhận với Du Nghị một chút, nhưng không nghĩ tới Du Nghị lại lắc đầu, đôi môi gần như kề sát bên tai cậu, âm thanh trầm thấp chậm rãi nói, "Không biết, tôi không ăn đồ do người xa lạ mang tới."
Lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng mà người nọ thở ra phun hết lên tai, Tân Manh cảm thấy giống như có người đang dùng đầu lưỡi liếʍ ʍúŧ lỗ tai cậu, trong lòng chợt thấy tê dại, ngay cả eo cũng mềm nhũn, mặt cậu đỏ lên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Du Nghị, đưa tay che lỗ tai, lời nói cũng không lưu loát, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: "Vậy, vậy à, vậy thì tốt quá..."
Du Nghị nhìn hai gò má hơi ửng hồng và vành tai đỏ chót của cậu, chỉ cười khẽ, không nói tiếng nào, cũng không tham dự vào cuộc thảo luận.
"Anh... Anh có ý kiến gì không?" Tân Manh ngồi cách xa người này không được bao lâu, chính mình lại không nhịn được lặng lẽ dịch lại gần.
Du Nghị lắc đầu, tựa như không nghĩ ra điều gì.
Nhưng Tân Manh luôn cảm thấy Du Nghị không phải không nghĩ ra điều gì, mà là không muốn nói, y như một người ngoài cuộc, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bọn họ vượt qua trò chơi, dường như trò chơi này có kết quả thế nào cũng không quan trọng, thủy chung mang vẻ lạnh lùng không quan tâm.
Trong lòng Tân Manh có chút suy sụp, còn tại sao suy sụp, bản thân Tân Manh cũng không hiểu rõ, chỉ có một ý nghĩ lúc ẩn lúc hiện, lại không muốn nghĩ sâu.
Cuối cùng mọi người bàn ra một kết luận: Tìm được Tề Tiểu Quỳ trước, xem nội dung trên thiệp của cô ấy, rồi đi cấm địa một chuyến.
Trước khi bọn họ vào phòng, Tân Manh đã nói với trưởng thôn, kính nhờ bọn họ tiếp tục tìm người, nhưng mà, khi bọn họ đi ra từ trong phòng, sắc trời đã sắp tối rồi, các thôn dân vẫn chưa tìm được người ngoài nào khác.
"Các chàng trai đừng nóng vội, để bác triệu tập mọi người, đốt đèn sáng rồi lên núi tìm, chắc chắn sẽ tìm được người cho các cậu!" Trưởng thôn khuyên lơn bọn họ.
Tân Manh do dự một lát, nhìn các thôn dân thuần phác, lại nhìn ngọn núi đen tuyền và cùng sơn đạo (đường vào núi) căn bản không thấy được, hỏi, "Trưởng thôn, trên núi này có có thú hoang không?"
"Không," Trưởng thôn lắc đầu, "Tổ tông của chúng ta đã ở đây không biết bao nhiêu năm, trước đây không biết kiềm chế, thú hoang trong núi đã sớm bị săn hết, hiện tại chỉ còn mấy con nhỏ như hươu a thỏ rừng a linh tinh."
"Vậy chi bằng để ngày mai tìm đi, sắc trời quá tối, sơn đạo không dễ đi, mọi người đừng tự tìm nguy hiểm," Tân Manh nói, "Chắc cô ấy sẽ không chạy loạn vào buổi tối, sáng mai chúng ta lại đi tìm."
Thật ra trong tiềm thức Tân Manh cảm thấy, có thể cô gái kia đang trốn bọn họ, không muốn bị bọn họ tìm ra, vậy nên dù có mò mẫm lên núi, cũng vô dụng.
"Cứ vậy đi, đừng tự giày vò," Đổng Tu đã sớm không kiên nhẫn, "Người như cô ta, thú hoang thấy cũng bị dọa chạy, có thể gặp nguy hiểm gì, không chừng ngày mai sẽ tự đi xuống."
Thấy bọn họ nói vậy, trưởng thôn cũng coi như thôi, lại mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm, chỉ là bữa cơm này, mọi người không có ai đụng vào thịt nữa, chỉ chăm chăm vào hai ba đĩa rau xào kia, khiến đám người trưởng thôn và Ngô Tuyết Hoa thấy vô cùng kỳ quái.
"Sao các anh lại không ăn thịt?" Ngô Tuyết Hoa vẫn hơi sợ Đổng Tu, nhưng cô thấy Tân Manh và Hùng Gia Bảo đều rất dễ nói chuyện, liền trở lại thoải mái như trước, hiếu kỳ hỏi, "Không phải chỉ có Tân Manh tin Phật thôi hả? Chắc các anh không tin Phật nhỉ, em nghe nói hồi trưa các anh vẫn hoàn ăn thịt mà."
Hùng Gia Bảo và Lý Hữu Căn vội vã cười đùa, miễn cưỡng lấp liếm cho qua, Ngô Tuyết Hoa nhìn về phía Du Nghị luôn trầm mặc, chưa từng động đũa, thấy khuôn mặt góc cạnh cương nghị và đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ của y, không biết sao khuôn mặt lại hơi ửng hồng, nàng ngại ngùng một lát, âm thanh mềm nhẹ hơn tám độ, nhỏ giọng hỏi y, "Sao anh không ăn cơm?"
Tân Manh thấy cảnh này, không biết vì sao, trong lòng có chút không thoải mái.
Nhưng Du Nghị không thèm để ý đến Ngô Tuyết Hoa, lần này Ngô Tuyết Hoa trái lại không có chút bất mãn nào, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, mang vẻ thẹn thùng thuộc về thiếu nữ, cúi đầu, không ngừng vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Du Nghị.
Tân Manh đột nhiên thấy không đói bụng nữa, buông đũa xuống, hai bàn đồ ăn còn lại nhanh chóng bị những người khác chia ra ăn hết.
"Không ăn nữa?" Du Nghị trái lại lập tức nhận ra Tân Manh bất thường, nói câu đầu tiên từ khi y ngồi xuống bàn cơm.
"Ừ, no rồi." Trong lòng có chút phiền muộn nói không thành lời, Tân Manh vốn là như vậy, tâm tình không tốt thì không muốn ăn cơm, nhưng cậu không muốn trút giận bừa bãi, đành phải tự mình yên lặng sinh hờn dỗi, quan trọng nhất là, còn nghẹn khuất không biết tại sao mình lại tức giận.
Tân Manh mím môi tự mình phiền muộn trong phút chốc, vẫn không nhịn được hỏi Du Nghị, "Anh không ăn cơm vậy có đói không? Nếu anh không yên tâm, tôi có thể mượn nhà bếp của họ, nấu cơm cho anh..."
Tài nấu nướng của cậu rất không tồi, lúc thường rất thích dọn dẹp vệ sinh, còn bởi vậy mà bị người ta nói cậu càng thêm nhân thê*.
(Nhân thê = "Vợ người ta", ý chỉ phụ nữ đã có chồng, hoặc bạn gái sắp đi lấy chồng; trong đây có nghĩa là "biết săn sóc, như người vợ hiền")
Bị... Bị ai nói?
Tân Manh nhất thời không nhớ ra, lại nhớ hình như lúc đó mình rất tức giận, dù sao người đàn ông nào cũng không thích bị gọi là "Nhân thê".
Du Nghị nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, Tân Manh còn đang rơi vào phiền não nên không thấy đáy mắt y chợt lóe lên ý cười, lại nghe y nói, "Được."
Dòng suy nghĩ của Tân Manh bị đứt đoạn, trước hết dẹp nghi vấn sang một bên, đứng lên hỏi mượn nhà bếp của trưởng thôn.
Kết quả không ngờ tới... Lại bị cự tuyệt?!
"Chàng trai a, đồ ăn mà chúng ta ăn đều là do thiên hạ trong đất hái, bây giờ trong nhà bếp chả còn gì cả, không có vật liệu thì sao cậu làm cơm được?" Trưởng thôn gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng, còn say sưa chép chép miệng, tinh tế thưởng thức hương vị.
"Không phải là không còn thứ gì, còn chút thịt," Ngô Tuyết Hoa tiếp lời, "Không phải anh tin Phật sao, vẫn làm món thịt được hả?"
Tân Manh á khẩu.
"Nếu không, Du đại ca, anh nếm thử đồ ăn em làm đi?" Ngô Tuyết Hoa đỏ mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn Du Nghị, "Bọn họ nói ăn rất ngon, anh nếm thử đi..."
Dứt lời, muốn gắp một miếng thịt cho Du Nghị, nhưng giữa bọn họ còn cách Tân Manh, Tân Manh thấy đũa của Ngô Tuyết Hoa đưa về phía Du Nghị ngay trước mặt mình, gần như không kịp suy nghĩ, theo bản năng đẩy ra, "Y và tôi đều tin Phật, cũng không thể ăn thịt!"
Ngô Tuyết Hoa giật giật khóe miệng, im lặng thu tay về, cúi đầu ăn cơm, giận dỗi không để ý đến bọn họ.
Ngô Đại Thành đắc ý ăn thịt, thở dài nói, "Tuyết Hoa nhà chúng ta, cũng đến tuổi lấy chồng rồi."
Không ai tiếp lời của lão, chỉ có Hùng Gia Bảo nhìn Ngô Tuyết Hoa vài lần.
Danh sách chương