Lúc mới nhìn thấy cái thôn bị sơn cốc hoàn toàn bao vây này, Tân Manh liền có một suy đoán đơn giản, thôn xóm bị ngăn cách như thế này, phần lớn sẽ lấy nghề trồng trọt làm chính, nuôi trâu bò cũng chỉ dùng để cày ruộng mà không ăn được, vậy chắc hẳn là có nhiều rau củ, ít khi ăn thịt, đối với người thích ăn thịt mà nói, ở một mức độ nào đó có thể nói đùa là "Địa ngục", còn không phải là thiên đường của người ăn chay, chắc là chỉ thức ăn chay làm không ngon? Nếu nghĩ theo hướng như vậy, có thể giải thích đại khái hai câu này.
Nhưng bây giờ, những thứ trước mắt cậu là cái gì?
Trên bàn chỉ có hai món chay, bề ngoài đúng là không đẹp lắm, nhưng trừ cái đó ra, mười bốn món ăn khác, thế nhưng tất cả đều là thịt hết?
Tân Manh lập tức nhận ra ý nghĩ lúc trước của mình có vấn đề.
Dáng vẻ này không giống như đang thiếu thịt.
Cậu do dự một lát, trong tiếng thúc giục cậu mau ăn thịt của mọi người xung quanh, đành cầm lấy đũa, lại vươn tay về phía dĩa khoai tây sợi kia trước tiên.
"Ai, anh đừng ăn cái kia nha!" Ngô Tuyết Hoa thấy vậy, vội vàng ngăn cản, "Cái đó có gì ngon chứ, em nói cho anh biết, mấy món thịt này đều là heo thả rông do chúng ta tự nuôi, không giống mấy thức ăn gia súc tăng trọng ngoài kia, mùi thịt đậm đà ngon vô cùng, mau, ăn vài miếng sườn đi!" Nói xong gắp một khối sườn kho, muốn cho vào bát cậu.
Tân Manh vội xua tay, trong lúc sốt ruột, lời nói chưa kịp nghĩ đã thốt lên: "Anh, anh tin Phật, không ăn thịt."
"Hả?" Biểu tình của người ngồi bàn này đều dại ra, các thiếu nam thiếu nữ há hốc mồm nhìn cậu, đôi đũa của Ngô Tuyết Hoa suýt chút nữa rớt xuống bàn, lúc này Tân Manh mới nhận ra mình nói cái gì, nhất thời trên mặt nóng bừng, thiếu điều muốn vả miệng mình.
"Anh..." Ngô Tuyết Hoa nháy mắt mấy cái, miệng nhấp nháy không ngừng, vẫn có phần không dám tin, cô nghi ngờ nhìn Tân Manh, "Anh nhìn không giống hòa thượng mà..."
Tân Manh giựt giựt khóe miệng, lời đã nói ra khỏi miệng, nếu đổi lại thì không tốt cho lắm, đành phải tận lực kiên trì, "Dĩ nhiên anh không phải là hòa thượng, nhưng anh tương đối tin cái này, cho nên không thể ăn thịt."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không khí nhất thời yên lặng như tờ, Tân Manh cảm thấy có phần không đúng, đang định hỏi, lại thấy trưởng thôn Ngô Đại Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên ho khan hai tiếng, rồi nói, "Không thể ăn thịt cũng không sao, Tuyết Hoa, bưng hai món chay kia lại đây cho cậu ấy."
"Dạ." Ngô Tuyết Hoa giòn giã đáp một tiếng, đứng lên đẩy hai đĩa khoai tây sợi và cải thìa xào đến trước mặt Tân Manh, những người khác cũng thân thiện trở lại, cười nói với cậu, "Đồ chay ăn cũng được, anh mau ăn đi!"
Vài phút ngưng trệ lúc nãy cứ như chưa từng tồn tại, Tân Manh không hiểu rõ tình huống, cũng không từ chối nữa, yên lặng cúi đầu gảy mấy hạt cơm trắng, thỉnh thoảng gắp một đũa đồ ăn, mùi vị đồ ăn thế nhưng cũng không tệ, chẳng qua là trong lòng cậu có thắc mắc, vẫn không dám ăn nhiều.
Ngô Đại Thành ngồi ở chủ vị ném một ánh mắt cho Ngô Đắc Lợi.
Ngô Đắc Lợi gật đầu, bưng bát cơm, đứng dậy đổi chỗ với người bên cạnh Tân Manh, sau đó kề sát bên tai Tân Manh hỏi, "Ông anh này, anh thật sự không ăn thịt?"
Tân Manh gật đầu.
Chỉ nghe Ngô Đắc Lợi nói, "Ai, vậy thì đáng tiếc thật, người trong thôn chúng ta vốn không được ăn thịt, lần này là do các anh đến đây, mới cố ý gϊếŧ một con lợn, kết quả anh vẫn không ăn..."
Tân Manh nghe vậy, thì ra chuyện là như thế, tức khắc cảm thấy áy náy, lãng phí ý tốt của người ta, nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, không thể đổi lại.
"Vô cùng xin lỗi."
Ngô Đắc Lợi lại hỏi một câu: "Thật sự không ăn?"
Tân Manh chỉ có thể nói: "Xin lỗi..."
Ngô Đắc Lợi cười cười, "Không có gì, chỉ là anh không có lộc ăn rồi, thịt này ăn rất ngon." Nói xong, gắp vào bát mình một đũa lớn đầy thịt, ăn rất nồng nhiệt.
Mà Tân Manh nhìn miếng thịt mỡ kia bỏ vào miệng Ngô Đắc Lợi, trên môi dính dầu bóng loáng, đột nhiên mất hết khẩu vị, buông đũa xuống.
Ngô Đại Thành nói, "Nói vậy, gϊếŧ heo lại ăn không hết, Đắc Lợi, lát nữa con chia thịt ra thành từng phần, đưa đến các nhà trong thôn."
"Ai, biết rồi, thưa bác." Ngô Đắc Lợi không ngẩng đầu, tiếp tục gặm sườn, những người khác lại phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái náo nhiệt, đám người lại bắt đầu nói cười vui vẻ.
Ngoại trừ khúc nhạc dạo ngắn này, một bữa cơm ăn xong cũng không tệ, người nông thôn ăn cơm không để ý nhiều như vậy, thông thường đều vừa ăn vừa nói chuyện, bọn họ kể rất nhiều chuyện lý thú trong thôn cho Tân Manh, có mấy chuyện đặc biệt thú vị, Tân Manh cũng nghe đến mê mẩn, sau đó, một chuyện được nhắc tới trong lúc vô tình dẫn tới sự chú ý của cậu.
"Cấm địa?" Tân Manh hỏi.
"A, đó là..."
Thiếu niên gầy yếu Ngô Cường ngồi một bên khác cạnh cậu đang định giải thích, đột nhiên bị Ngô Đắc Lợi cách Tân Manh mạnh mẽ trừng mắt nhìn, hắn tự biết mình lỡ lời, nhanh chóng im lặng, Tân Manh rất tò mò, định truy hỏi thêm, chợt nghe trưởng thôn Ngô Đại Thành nói, "Cũng không có gì, chỉ là nơi chứa lương thực trong thôn mà thôi, bọn nhỏ nghịch ngợm, sợ chúng nó làm hư đồ, nên mới không cho chúng nó đi, chúng nó lại đặt tên cho chỗ này, gọi là cấm địa nọ kia."
Tân Manh thấy Ngô Cường bĩu môi phản đối, là biết lời của trưởng thôn có trá*, cậu yên lặng đem hai chữ "Cấm địa" ghi tạc trong lòng, lỡ như đây là từ mấu chốt thì sao?
*Nguyên văn: [有水分] = "có hơi nước" (???)
Trò chơi lần này khá là phiền toái, vừa vào thôn này Tân Manh đã phát hiện ra, gợi ý thăng cấp chỉ sợ sẽ không rõ ràng, bởi vì người nơi này đều quá chân thật.
Trong một trò chơi tang thi còn thấy được một vài thứ quy tắc hóa chịu sự hạn chế của trò chơi, ví dụ như tang thi trái với lẽ thường, tập tính hướng về nơi có ánh sáng, ví dụ như chiếc xe duy nhất lái được và bản đồ trong tiểu khu, cũng có thể khiến cho bọn họ rõ ràng biết được đó là một trò chơi.
Nhưng bây giờ thì khác, trò chơi này... Quá chân thật.
Giống như cậu thật sự đã tới một sơn cốc như nơi này, phát hiện một thôn nhỏ ở trong cốc, người thôn dân nơi đây hoàn toàn không có bóng dáng của NPC, mỗi người đều có tính cách độc lập của riêng mình, gặp phải tình huống đột phát cũng có phản ứng không khác người bình thường.
Đối với một trò chơi thăng cấp mà nói, độ khó lập tức tăng cao.
Ít nhất cho đến bây giờ, Tân Manh còn không có chút đầu mối nào, trò chơi này muốn bọn họ làm gì, phải làm sao mới coi như thăng cấp, cậu ngay cả một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể dùng hết khả năng ghi nhớ lại tất cả những gì cậu đã nhìn thấy và nghe được, để lúc thấy tấm thiệp của những đội hữu khác, có thể nhanh chóng tìm được mấu chốt.
Trước mặt bỗng có một làn gió thơm vụt tới, Tân Manh ngẩng đầu, thấy Ngô Tuyết Hoa cười tươi đưa cho cậu một cốc nước, lần này đổi thành một chiếc cốc sạch sẽ, Tân Manh nhanh chóng nhận lấy, nhưng lúc nãy cậu vừa ăn một bát cháo, cũng không khát lắm, sau khi lễ phép cảm ơn một tiếng, liền tiện tay đặt lên bàn, Ngô Tuyết Hoa đột nhiên lộ ra sắc mặt không mấy cao hứng, trừng mắt nhìn Tân Manh một cái.
Tân Manh không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn trưởng thôn, Ngô Đại Thành cười ha ha, vỗ vỗ lưng Ngô Tuyết Hoa, cười trêu ghẹo nói, "Con gái lớn rồi không giữ được a, chàng trai, cậu xem con gái nhà ta thế nào? Rất đẹp phải không?"
"A?" Tân Manh bị hỏi đến sững sờ, lúng túng đỏ mặt, không phải vì thẹn thùng, mà nhiều hơn là quẫn bách. "Đúng vậy, rất đẹp, nhưng mà..."
Ngô Đại Thành sờ sờ râu mép, dụ dỗ từng bước, "Chàng trai, cậu xem con gái nhà bác xinh đẹp như vậy, hoàn cảnh trong thôn chúng ta lại tốt, vô cùng hoan nghênh người bên ngoài đến ở, sao cậu không suy nghĩ thử đi?"
"Ba!" Ngô Tuyết Hoa kéo áo cậu không nghe theo làm nũng.
Tân Manh cảm thấy cả người đều nổi da gà.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là một cô bé rất đáng yêu, dáng vẻ yêu kiều cũng rất mê người, đổi thành người đàn ông khác, đã sớm xông lên ra vẻ nịnh bợ, không thấy mấy thiếu niên ngồi một bên xem đứa nào cũng trợn tròn mắt sao?
Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể gợi lên một tia gợn sóng, có thể nói là không hề có cảm giác, thậm chí ý nghĩ đầu tiên là —— Muốn so về sắc đẹp, Du Nghị còn đẹp hơn cô ta rất rất nhiều!
Nghĩ xong cậu lại cảm thấy không đúng lắm, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?
Hơn nữa, cô bé này chưa từng đắc tội cậu, ngược lại còn đối xử với cậu không tệ, cậu đem đối phương đi so sánh với một người đàn ông như thế, thật sự rất có lỗi với cô.
Cuối cùng Tân Manh vẫn quy nguyên nhân cho việc trong lòng cậu, đây nhiều nhất chỉ là một trò chơi, cô bé kia có xinh đẹp hơn nữa, chẳng qua chỉ là một NPC, trong lòng luôn có ngăn cách về chủng tộc, tất nhiên không thể xem đối phương là một người phụ nữ chân chính để thưởng thức.
Nhưng nói đến Du Nghị...
Cậu luôn cảm thấy đối phương mang lại cảm giác quen thuộc khó giải thích, nhưng trong ký ức của cậu lại không có người nào như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào Du Nghị lớn lên rất giống một người mà cậu quen biết?
Hay là thật ra mình bị mất trí nhớ nhưng mình lại không biết?
Dù sao cũng không phải đời trước quay đầu nhìn nhau năm sáu ngàn lần nên đời này vừa gặp mà như đã quen?
Cái động ở não* Tân Manh càng lúc càng lớn, dòng suy nghĩ vô tình bay xa, bề ngoài có vẻ hơi thất thần, thấy cậu như vậy, Ngô Đại Thành vẫy tay về phía con gái biểu thị không giúp được gì, Ngô Tuyết Hoa tức giận giậm chân, bĩu môi đi đến bên cạnh Ngô Đắc Lợi, hầm hừ ngồi xuống, Ngô Đắc Lợi nhanh chóng vỗ lưng cô động viên.
*"Não động" là chỉ "Trên đầu bị thủng một cái động (một lỗ) rất lớn, phải dùng sức tưởng tượng và lực YY siêu cường mới nhồi đầy", là chỉ sức tưởng tượng quá phong phú, bay cao bay xa bay không thấy lối về của một người.
Ăn cơm xong, đám người liền bắt đầu thu dọn chén dĩa, Tân Manh trước sau như một bị gạt ra bên ngoài, nghiêm chỉnh ngồi vào cái bàn trước cửa, nhìn mọi người bận rộn.
Tuy rằng sự nhiệt tình quá mức của người trong thôn thỉnh thoảng sẽ gây nên một vài tình huống xấu hổ, nhưng bọn họ rất hiền lành thuần phác, nụ cười trong sáng sảng khoái thế kia khiến lòng người vô cùng ấm áp.
Thu dọn chén dĩa xong, có mấy người trẻ tuổi trở lại nhà mình, chỉ còn mấy người có quan hệ rất thân thiết với bọn Ngô Tuyết Hoa mới ở lại, tiếp tục lo lắng chờ tin tức về đội hữu của Tân Manh.
Lần này, bọn họ chưa kịp tán gẫu bao lâu, Tân Manh đã thấy bên ngoài có mấy thôn dân đang vây quanh một người đi về phía này, cậu nhìn chăm chú, người ở giữa không phải Hùng Gia Bảo thì là ai nữa!
Thấy Hùng Gia Bảo hoàn hảo như lúc đầu, bộ dáng vẫn như lúc mới gặp, trong lòng Tân Manh vô cùng phức tạp, tuy chỉ đổi một trò chơi khác, nhưng đối với cậu thì nó chỉ là một giấc ngủ, bộ dáng Hùng Gia Bảo biến thành quái vật mục nát ăn thịt người còn khắc rõ nét trong đầu cậu, làm cho cậu lúc này thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào hắn, nhưng dù sao tố chất tâm lý của Tân Manh vẫn rất vững vàng, thành công khống chế được hai chân mình, ít nhất cậu không lùi về sau khi Hùng Gia Bảo tiến lại gần.
"Tân chú em, lúc nãy anh còn định đi tìm cậu! Người thân a!" Nhưng Hùng Gia Bảo vừa thấy cậu, nước mắt đã sắp rớt xuống, khoa trương muốn nhào tới cho cậu một cái ôm con gấu, bị Tân Manh nhanh nhẹn tránh được, tình cảnh giống như lần đầu gặp gỡ, khiến Tân Manh thả lỏng rất nhiều.
Cậu cười nói giỡn, "Có phải anh cũng quên kêu "thương thiên" và "đại địa" hay không?"
Hùng Gia Bảo bị ghét bỏ, cũng không tức giận, một tay gãi mái đầu xù xù như cái chổi lông gà đủ màu sắc kia của hắn, đứng tại chỗ nhìn Tân Manh cười khúc khích.
Tân Manh vốn định hỏi hắn, có biết chuyện sau khi hắn chết ở trò chơi trước hay không, bởi vì cậu rất tò mò, tử vong trong game rốt cuộc là loại trải nghiệm như thế nào? Sau khi chết lập tức mất đi ý thức, hay là vẫn còn lưu lại ấn tượng?
Thật ra điều này rất quan trọng, bằng không thì chết cũng không yên ổn, quả thực vô cùng đáng sợ.
Nhưng cậu lại do dự, nếu như Hùng Gia Bảo còn nhớ, vậy cậu nhắc lại, có thể gợi lại hồi ức thống khổ của hắn hay không?
Ngay lúc cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu, một nhân vật then chốt khác, vừa vặn bước vào cửa.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Chỉ một chữ Manh: *Sờ cằm* Tui luôn cảm thấy anh rất quen mặt, trước đây chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau hả?
Yêu Tiểu Manh Manh nhất: *Dáng vẻ thâm trầm* Tất cả những cuộc gặp gở trên thế giới này, đều là gặp lại sau khi cửu biệt.
Chỉ một chữ Manh: (Σ( ° △ °|||)︴) Anh thế nhưng lại biết nói lời ngon tiếng ngọt?!
Yêu Tiểu Manh Manh nhất đưa màn hình điện thoại cho cậu xem, Chỉ một chữ Manh nhìn thấy trên đó có tiêu đề của một trang web: 《 101 kỹ xảo cưa gái tuổi teen – cưa là đổ ngay —— Hướng dẫn bước đầu nói lời yêu thương 》
Chỉ một chữ Manh: "..." Ai là gái ở đây! (ノ`□")ノ⌒┻━┻
TC: Mệt ghê, chỉ là mấy miếng thịt thôi mà làm gì ghê vậy:333
Cái tên trang web trong tiểu kịch trường là ta chém, nghe hay không các girl:3
Nhưng bây giờ, những thứ trước mắt cậu là cái gì?
Trên bàn chỉ có hai món chay, bề ngoài đúng là không đẹp lắm, nhưng trừ cái đó ra, mười bốn món ăn khác, thế nhưng tất cả đều là thịt hết?
Tân Manh lập tức nhận ra ý nghĩ lúc trước của mình có vấn đề.
Dáng vẻ này không giống như đang thiếu thịt.
Cậu do dự một lát, trong tiếng thúc giục cậu mau ăn thịt của mọi người xung quanh, đành cầm lấy đũa, lại vươn tay về phía dĩa khoai tây sợi kia trước tiên.
"Ai, anh đừng ăn cái kia nha!" Ngô Tuyết Hoa thấy vậy, vội vàng ngăn cản, "Cái đó có gì ngon chứ, em nói cho anh biết, mấy món thịt này đều là heo thả rông do chúng ta tự nuôi, không giống mấy thức ăn gia súc tăng trọng ngoài kia, mùi thịt đậm đà ngon vô cùng, mau, ăn vài miếng sườn đi!" Nói xong gắp một khối sườn kho, muốn cho vào bát cậu.
Tân Manh vội xua tay, trong lúc sốt ruột, lời nói chưa kịp nghĩ đã thốt lên: "Anh, anh tin Phật, không ăn thịt."
"Hả?" Biểu tình của người ngồi bàn này đều dại ra, các thiếu nam thiếu nữ há hốc mồm nhìn cậu, đôi đũa của Ngô Tuyết Hoa suýt chút nữa rớt xuống bàn, lúc này Tân Manh mới nhận ra mình nói cái gì, nhất thời trên mặt nóng bừng, thiếu điều muốn vả miệng mình.
"Anh..." Ngô Tuyết Hoa nháy mắt mấy cái, miệng nhấp nháy không ngừng, vẫn có phần không dám tin, cô nghi ngờ nhìn Tân Manh, "Anh nhìn không giống hòa thượng mà..."
Tân Manh giựt giựt khóe miệng, lời đã nói ra khỏi miệng, nếu đổi lại thì không tốt cho lắm, đành phải tận lực kiên trì, "Dĩ nhiên anh không phải là hòa thượng, nhưng anh tương đối tin cái này, cho nên không thể ăn thịt."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không khí nhất thời yên lặng như tờ, Tân Manh cảm thấy có phần không đúng, đang định hỏi, lại thấy trưởng thôn Ngô Đại Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên ho khan hai tiếng, rồi nói, "Không thể ăn thịt cũng không sao, Tuyết Hoa, bưng hai món chay kia lại đây cho cậu ấy."
"Dạ." Ngô Tuyết Hoa giòn giã đáp một tiếng, đứng lên đẩy hai đĩa khoai tây sợi và cải thìa xào đến trước mặt Tân Manh, những người khác cũng thân thiện trở lại, cười nói với cậu, "Đồ chay ăn cũng được, anh mau ăn đi!"
Vài phút ngưng trệ lúc nãy cứ như chưa từng tồn tại, Tân Manh không hiểu rõ tình huống, cũng không từ chối nữa, yên lặng cúi đầu gảy mấy hạt cơm trắng, thỉnh thoảng gắp một đũa đồ ăn, mùi vị đồ ăn thế nhưng cũng không tệ, chẳng qua là trong lòng cậu có thắc mắc, vẫn không dám ăn nhiều.
Ngô Đại Thành ngồi ở chủ vị ném một ánh mắt cho Ngô Đắc Lợi.
Ngô Đắc Lợi gật đầu, bưng bát cơm, đứng dậy đổi chỗ với người bên cạnh Tân Manh, sau đó kề sát bên tai Tân Manh hỏi, "Ông anh này, anh thật sự không ăn thịt?"
Tân Manh gật đầu.
Chỉ nghe Ngô Đắc Lợi nói, "Ai, vậy thì đáng tiếc thật, người trong thôn chúng ta vốn không được ăn thịt, lần này là do các anh đến đây, mới cố ý gϊếŧ một con lợn, kết quả anh vẫn không ăn..."
Tân Manh nghe vậy, thì ra chuyện là như thế, tức khắc cảm thấy áy náy, lãng phí ý tốt của người ta, nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, không thể đổi lại.
"Vô cùng xin lỗi."
Ngô Đắc Lợi lại hỏi một câu: "Thật sự không ăn?"
Tân Manh chỉ có thể nói: "Xin lỗi..."
Ngô Đắc Lợi cười cười, "Không có gì, chỉ là anh không có lộc ăn rồi, thịt này ăn rất ngon." Nói xong, gắp vào bát mình một đũa lớn đầy thịt, ăn rất nồng nhiệt.
Mà Tân Manh nhìn miếng thịt mỡ kia bỏ vào miệng Ngô Đắc Lợi, trên môi dính dầu bóng loáng, đột nhiên mất hết khẩu vị, buông đũa xuống.
Ngô Đại Thành nói, "Nói vậy, gϊếŧ heo lại ăn không hết, Đắc Lợi, lát nữa con chia thịt ra thành từng phần, đưa đến các nhà trong thôn."
"Ai, biết rồi, thưa bác." Ngô Đắc Lợi không ngẩng đầu, tiếp tục gặm sườn, những người khác lại phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái náo nhiệt, đám người lại bắt đầu nói cười vui vẻ.
Ngoại trừ khúc nhạc dạo ngắn này, một bữa cơm ăn xong cũng không tệ, người nông thôn ăn cơm không để ý nhiều như vậy, thông thường đều vừa ăn vừa nói chuyện, bọn họ kể rất nhiều chuyện lý thú trong thôn cho Tân Manh, có mấy chuyện đặc biệt thú vị, Tân Manh cũng nghe đến mê mẩn, sau đó, một chuyện được nhắc tới trong lúc vô tình dẫn tới sự chú ý của cậu.
"Cấm địa?" Tân Manh hỏi.
"A, đó là..."
Thiếu niên gầy yếu Ngô Cường ngồi một bên khác cạnh cậu đang định giải thích, đột nhiên bị Ngô Đắc Lợi cách Tân Manh mạnh mẽ trừng mắt nhìn, hắn tự biết mình lỡ lời, nhanh chóng im lặng, Tân Manh rất tò mò, định truy hỏi thêm, chợt nghe trưởng thôn Ngô Đại Thành nói, "Cũng không có gì, chỉ là nơi chứa lương thực trong thôn mà thôi, bọn nhỏ nghịch ngợm, sợ chúng nó làm hư đồ, nên mới không cho chúng nó đi, chúng nó lại đặt tên cho chỗ này, gọi là cấm địa nọ kia."
Tân Manh thấy Ngô Cường bĩu môi phản đối, là biết lời của trưởng thôn có trá*, cậu yên lặng đem hai chữ "Cấm địa" ghi tạc trong lòng, lỡ như đây là từ mấu chốt thì sao?
*Nguyên văn: [有水分] = "có hơi nước" (???)
Trò chơi lần này khá là phiền toái, vừa vào thôn này Tân Manh đã phát hiện ra, gợi ý thăng cấp chỉ sợ sẽ không rõ ràng, bởi vì người nơi này đều quá chân thật.
Trong một trò chơi tang thi còn thấy được một vài thứ quy tắc hóa chịu sự hạn chế của trò chơi, ví dụ như tang thi trái với lẽ thường, tập tính hướng về nơi có ánh sáng, ví dụ như chiếc xe duy nhất lái được và bản đồ trong tiểu khu, cũng có thể khiến cho bọn họ rõ ràng biết được đó là một trò chơi.
Nhưng bây giờ thì khác, trò chơi này... Quá chân thật.
Giống như cậu thật sự đã tới một sơn cốc như nơi này, phát hiện một thôn nhỏ ở trong cốc, người thôn dân nơi đây hoàn toàn không có bóng dáng của NPC, mỗi người đều có tính cách độc lập của riêng mình, gặp phải tình huống đột phát cũng có phản ứng không khác người bình thường.
Đối với một trò chơi thăng cấp mà nói, độ khó lập tức tăng cao.
Ít nhất cho đến bây giờ, Tân Manh còn không có chút đầu mối nào, trò chơi này muốn bọn họ làm gì, phải làm sao mới coi như thăng cấp, cậu ngay cả một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể dùng hết khả năng ghi nhớ lại tất cả những gì cậu đã nhìn thấy và nghe được, để lúc thấy tấm thiệp của những đội hữu khác, có thể nhanh chóng tìm được mấu chốt.
Trước mặt bỗng có một làn gió thơm vụt tới, Tân Manh ngẩng đầu, thấy Ngô Tuyết Hoa cười tươi đưa cho cậu một cốc nước, lần này đổi thành một chiếc cốc sạch sẽ, Tân Manh nhanh chóng nhận lấy, nhưng lúc nãy cậu vừa ăn một bát cháo, cũng không khát lắm, sau khi lễ phép cảm ơn một tiếng, liền tiện tay đặt lên bàn, Ngô Tuyết Hoa đột nhiên lộ ra sắc mặt không mấy cao hứng, trừng mắt nhìn Tân Manh một cái.
Tân Manh không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn trưởng thôn, Ngô Đại Thành cười ha ha, vỗ vỗ lưng Ngô Tuyết Hoa, cười trêu ghẹo nói, "Con gái lớn rồi không giữ được a, chàng trai, cậu xem con gái nhà ta thế nào? Rất đẹp phải không?"
"A?" Tân Manh bị hỏi đến sững sờ, lúng túng đỏ mặt, không phải vì thẹn thùng, mà nhiều hơn là quẫn bách. "Đúng vậy, rất đẹp, nhưng mà..."
Ngô Đại Thành sờ sờ râu mép, dụ dỗ từng bước, "Chàng trai, cậu xem con gái nhà bác xinh đẹp như vậy, hoàn cảnh trong thôn chúng ta lại tốt, vô cùng hoan nghênh người bên ngoài đến ở, sao cậu không suy nghĩ thử đi?"
"Ba!" Ngô Tuyết Hoa kéo áo cậu không nghe theo làm nũng.
Tân Manh cảm thấy cả người đều nổi da gà.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là một cô bé rất đáng yêu, dáng vẻ yêu kiều cũng rất mê người, đổi thành người đàn ông khác, đã sớm xông lên ra vẻ nịnh bợ, không thấy mấy thiếu niên ngồi một bên xem đứa nào cũng trợn tròn mắt sao?
Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể gợi lên một tia gợn sóng, có thể nói là không hề có cảm giác, thậm chí ý nghĩ đầu tiên là —— Muốn so về sắc đẹp, Du Nghị còn đẹp hơn cô ta rất rất nhiều!
Nghĩ xong cậu lại cảm thấy không đúng lắm, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?
Hơn nữa, cô bé này chưa từng đắc tội cậu, ngược lại còn đối xử với cậu không tệ, cậu đem đối phương đi so sánh với một người đàn ông như thế, thật sự rất có lỗi với cô.
Cuối cùng Tân Manh vẫn quy nguyên nhân cho việc trong lòng cậu, đây nhiều nhất chỉ là một trò chơi, cô bé kia có xinh đẹp hơn nữa, chẳng qua chỉ là một NPC, trong lòng luôn có ngăn cách về chủng tộc, tất nhiên không thể xem đối phương là một người phụ nữ chân chính để thưởng thức.
Nhưng nói đến Du Nghị...
Cậu luôn cảm thấy đối phương mang lại cảm giác quen thuộc khó giải thích, nhưng trong ký ức của cậu lại không có người nào như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào Du Nghị lớn lên rất giống một người mà cậu quen biết?
Hay là thật ra mình bị mất trí nhớ nhưng mình lại không biết?
Dù sao cũng không phải đời trước quay đầu nhìn nhau năm sáu ngàn lần nên đời này vừa gặp mà như đã quen?
Cái động ở não* Tân Manh càng lúc càng lớn, dòng suy nghĩ vô tình bay xa, bề ngoài có vẻ hơi thất thần, thấy cậu như vậy, Ngô Đại Thành vẫy tay về phía con gái biểu thị không giúp được gì, Ngô Tuyết Hoa tức giận giậm chân, bĩu môi đi đến bên cạnh Ngô Đắc Lợi, hầm hừ ngồi xuống, Ngô Đắc Lợi nhanh chóng vỗ lưng cô động viên.
*"Não động" là chỉ "Trên đầu bị thủng một cái động (một lỗ) rất lớn, phải dùng sức tưởng tượng và lực YY siêu cường mới nhồi đầy", là chỉ sức tưởng tượng quá phong phú, bay cao bay xa bay không thấy lối về của một người.
Ăn cơm xong, đám người liền bắt đầu thu dọn chén dĩa, Tân Manh trước sau như một bị gạt ra bên ngoài, nghiêm chỉnh ngồi vào cái bàn trước cửa, nhìn mọi người bận rộn.
Tuy rằng sự nhiệt tình quá mức của người trong thôn thỉnh thoảng sẽ gây nên một vài tình huống xấu hổ, nhưng bọn họ rất hiền lành thuần phác, nụ cười trong sáng sảng khoái thế kia khiến lòng người vô cùng ấm áp.
Thu dọn chén dĩa xong, có mấy người trẻ tuổi trở lại nhà mình, chỉ còn mấy người có quan hệ rất thân thiết với bọn Ngô Tuyết Hoa mới ở lại, tiếp tục lo lắng chờ tin tức về đội hữu của Tân Manh.
Lần này, bọn họ chưa kịp tán gẫu bao lâu, Tân Manh đã thấy bên ngoài có mấy thôn dân đang vây quanh một người đi về phía này, cậu nhìn chăm chú, người ở giữa không phải Hùng Gia Bảo thì là ai nữa!
Thấy Hùng Gia Bảo hoàn hảo như lúc đầu, bộ dáng vẫn như lúc mới gặp, trong lòng Tân Manh vô cùng phức tạp, tuy chỉ đổi một trò chơi khác, nhưng đối với cậu thì nó chỉ là một giấc ngủ, bộ dáng Hùng Gia Bảo biến thành quái vật mục nát ăn thịt người còn khắc rõ nét trong đầu cậu, làm cho cậu lúc này thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào hắn, nhưng dù sao tố chất tâm lý của Tân Manh vẫn rất vững vàng, thành công khống chế được hai chân mình, ít nhất cậu không lùi về sau khi Hùng Gia Bảo tiến lại gần.
"Tân chú em, lúc nãy anh còn định đi tìm cậu! Người thân a!" Nhưng Hùng Gia Bảo vừa thấy cậu, nước mắt đã sắp rớt xuống, khoa trương muốn nhào tới cho cậu một cái ôm con gấu, bị Tân Manh nhanh nhẹn tránh được, tình cảnh giống như lần đầu gặp gỡ, khiến Tân Manh thả lỏng rất nhiều.
Cậu cười nói giỡn, "Có phải anh cũng quên kêu "thương thiên" và "đại địa" hay không?"
Hùng Gia Bảo bị ghét bỏ, cũng không tức giận, một tay gãi mái đầu xù xù như cái chổi lông gà đủ màu sắc kia của hắn, đứng tại chỗ nhìn Tân Manh cười khúc khích.
Tân Manh vốn định hỏi hắn, có biết chuyện sau khi hắn chết ở trò chơi trước hay không, bởi vì cậu rất tò mò, tử vong trong game rốt cuộc là loại trải nghiệm như thế nào? Sau khi chết lập tức mất đi ý thức, hay là vẫn còn lưu lại ấn tượng?
Thật ra điều này rất quan trọng, bằng không thì chết cũng không yên ổn, quả thực vô cùng đáng sợ.
Nhưng cậu lại do dự, nếu như Hùng Gia Bảo còn nhớ, vậy cậu nhắc lại, có thể gợi lại hồi ức thống khổ của hắn hay không?
Ngay lúc cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu, một nhân vật then chốt khác, vừa vặn bước vào cửa.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Chỉ một chữ Manh: *Sờ cằm* Tui luôn cảm thấy anh rất quen mặt, trước đây chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau hả?
Yêu Tiểu Manh Manh nhất: *Dáng vẻ thâm trầm* Tất cả những cuộc gặp gở trên thế giới này, đều là gặp lại sau khi cửu biệt.
Chỉ một chữ Manh: (Σ( ° △ °|||)︴) Anh thế nhưng lại biết nói lời ngon tiếng ngọt?!
Yêu Tiểu Manh Manh nhất đưa màn hình điện thoại cho cậu xem, Chỉ một chữ Manh nhìn thấy trên đó có tiêu đề của một trang web: 《 101 kỹ xảo cưa gái tuổi teen – cưa là đổ ngay —— Hướng dẫn bước đầu nói lời yêu thương 》
Chỉ một chữ Manh: "..." Ai là gái ở đây! (ノ`□")ノ⌒┻━┻
TC: Mệt ghê, chỉ là mấy miếng thịt thôi mà làm gì ghê vậy:333
Cái tên trang web trong tiểu kịch trường là ta chém, nghe hay không các girl:3
Danh sách chương