Du Nghị đột nhiên đứng lại, Tân Manh suýt chút nữa đụng đầu vào lưng yhắn.

"Sao, làm sao vậy?" Tân Manh mờ mịt hỏi.

Du Nghị trở tay lại, che Tân Manh ở sau lưng, kéo cậu lui về phía sau hai bước, "Không hợp lý."

Tân Manh nháy nháy mắt, nghiêng đầu, vòng qua Du Nghị nhìn về phía trước, không có gì hết a? Ngay lúc cậu đang nghi hoặc, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc của Lý Hữu Căn!

"A a a —— "

Thanh âm này đủ để so sánh với tiếng thét lúc bỗng nhiên nhìn thấy mấy trăm tang thi quân nhân ở cục công an trước kia, đương nhiên, tình huống cũng gần như... Hoàn toàn giống nhau!

Lúc này cửa căn nhà trệt kia đang mở rộng ra, nối đuôi nhau đi ra từ bên trong, không phải là đám tang thi quân nhân đáng sợ kia sao?!

Tình cảnh đáng sợ hiện tại như thời gian đang tái hiện lại, cơn ác mộng tồn tại không hề báo trước lại giáng lâm, ngay lúc bọn họ sắp chạy thoát, gắt gao chặn lại đường sống duy nhất, như muốn nhốt bọn họ ở chỗ này cho tới chết!

Một con, hai con... Năm mươi con... Một trăm con...

Đám tang thi kia cuồn cuộn không ngừng đi ra từ trong căn nhà, khuôn mặt dữ tợn cùng móng vuốt sắc bén, nhanh chóng chạy về phía đám người, một mảnh xanh lục mênh mông như biển kia, gần như hoàn toàn bao phủ lấy họ!

"Các bạn, chúng ta lại gặp mặt!" Tiếng cười lớn cuồng dã đột nhiên vang lên, thân ảnh Kiệt Tử xuất hiện trên nóc nhà, gã để trần thân trên, tùy ý biểu diễn số cơ bắp khoa trương trên người, một chân đạp trên mái hiên, từ trên cao nhìn xuống bốn người, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trên người Du Nghị, hai má không hiểu sao lại co rút một hồi, dời tầm mắt, nhìn về phía Lý Hữu Căn, cười khà khà, "Mi muốn đi đâu vậy? Bảo bối của ta rất nhớ mi, lại không muốn phí công đi tìm mi, chà chà, bằng không mi ở lại đây với nó đi? Dù sao, nó đã từng là đội hữu của mi nha!"

Dứt lời, phía sau gã có một thân ảnh chậm rãi bước ra, không phải Hùng Gia Bảo sau khi biến dị thì còn ai nữa!

Hay nói là quái vật màu tím...

Lúc này bộ dáng của Hùng Gia Bảo càng thêm khủng bố, thân thể của hắn tiếp tục phồng lên, gần như cao gấp hai lần Kiệt Tử, làn da thối rữa, lộ ra bộ xương trắng âm u, lúc hắn đi lại, mơ hồ nghe được tiếng xương cốt ma sát kẽo kẹt, khiến người sởn tóc gáy, da mặt rớt gần hết chỉ còn lại một nửa, mí mắt bạc nhược đã biến mất, toàn bộ cầu mắt đều lộ ra ngoài, đang trợn trừng, tham lam nhìn chằm chằm Lý Hữu Căn.

Lý Hữu Căn lui về sau từng bước, sợ hãi run rẩy, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất, thấy bước chân Hùng Gia Bảo nhanh chóng chạy về phía hắn, hắn quay đầu hoảng loạn chạy trốn, tức giận mắng: "Chết tiệt thằng khốn nạn! Người hại chết mày không phải là tao, mày đuổi theo tao làm gì! Là hắn!" Hắn chỉ vào Đổng Tu đang đứng bên kia, lớn tiếng nói, "Là hắn cố ý hại chết mày, là hắn cố ý! Nếu không phải tại hắn mày sẽ không phải chết! Oan có đầu nợ có chủ, mày đi tìm hắn đi! Đi tìm hắn a!"

"Anh!" Đổng Tu cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Lý Hữu Căn, rồi vội vàng núp phía sau ô tô.

Quái vật ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đuổi theo Lý Hữu Căn, thật ra ý thức của Hùng Gia Bảo đã không còn trong thân thể này, không có ý thức của con người, chỉ còn lại sự tham lam cùng ham muốn ăn uống nguyên thủy, còn có một chút cố chấp đối với "Đồ ăn" mà mình thấy đầu tiên sau khi biến dị, khiến hắn luôn dây dưa với Lý Hữu Căn, mà không thèm quan tâm rốt cuộc là ai hại chết hắn.

Bởi vì hắn, không phải là Hùng Gia Bảo, chỉ là một con quái vật mục nát biến dị mà thôi.

Tân Manh ở một bên nhìn thấy rõ ràng, cậu không đi ra giúp Lý Hữu Căn, mà để ý tới đám tang thi quân nhân kia, chúng nó giương nanh múa vuốt chạy đến, lại bị tiếng rít gào của Lý Hữu Căn dụ đi, luôn theo sau hắn, tạm thời không lan đến gần chỗ Tân Manh và Du Nghị đang đứng, mà Lý Hữu Căn thấy không có ai đến giúp hắn, dưới cơn tức giận, thầm nghĩ chết cũng phải kéo thêm đệm lưng, trực tiếp vọt về phía Đổng Tu cách hắn gần nhất.

Đổng Tu rốt cục không thể giữ được bộ dáng trấn định, lớn tiếng chửi mắng Lý Hữu Căn, nhưng thật bất đắc dĩ, vẫn chỉ có thể chạy trốn cùng với Lý Hữu Căn, may là xe cộ ở đây tương đối dày đặc, mà đám tang thi bị mất đi sự linh hoạt trở nên rất kém cỏi, vậy nên bọn chúng tạm thời bị chặn bên ngoài dòng xe, không đi vào hết, tang thi vào rồi cũng chịu ảnh hưởng, chạy không nhanh nhẹn, mới cho hai người thời gian thở dốc ngắn ngủi.

Kéo theo Đổng Tu, đại khái là quyết định chính xác nhất của Lý Hữu Căn, một khi hắn gia nhập, Lý Hữu Căn vốn chạy loạn như con ruồi mất đầu không tự chủ chạy theo sau Đổng Tu đã có mục tiêu chính xác, bị hắn kéo theo chạy về phía cửa ra, hai người cách nơi đó đại khái chỉ còn cự ly không tới ba trăm mét, cơ hội sống sót vô cùng lớn!

Mà bọn Tân Manh còn quan sát ở phía xa, cách đại quân tang thi và cửa ra rất xa.

"A a a!" Đổng Tu đột nhiên hét lớn một tiếng, tốc độ chạy trốn trong nháy mắt nhảy vọt lên trăm mét!

Cửa lớn cách hắn ngày càng gần, chỉ cần thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ rời khỏi nơi này được rồi!

"Đùng! Oành!"

Tiếng vang đinh tai nhức óc không hề báo trước vang lên, ô tô trước mặt Đổng Tu bị đập bay trong nháy mắt, Kiệt Tử dùng sức mạnh và tốc độ mà người bình thường tuyệt đối không thể nắm giữ di chuyển đến trước cửa ra, nhấc tay lên, liền hất bay tất cả ô tô, biến trước cửa ra thành một bãi đất trống, bị một phần tang thi quân nhân đi theo sau gã nhanh chóng chiếm lấy, đứng xếp hàng chỉnh tề như binh lính, đồng loạt đối mặt với Đổng Tu, đôi mắt như hố đen mang theo ý xấu mừng rỡ và tham dục, chăm chú nhìn hắn.

Đổng Tu dừng lại không kịp, súyt chút nữa đâm đầu vào chúng!

Thấy đường phía trước không đi được, Đổng Tu lập tức quẹo phải, dựa theo suy nghĩ của hắn, dưới tình huống hai người bị vây công trước sau thế này, hành động chính xác nhất là tách ra chạy trốn, phân tán truy binh, cơ hội sống sót sẽ lớn hơn, song đội hữu heo Lý Hữu Căn phía sau đã bị doạ nát gan, nào có thể đưa ra phán đoán chính xác, trực tiếp quẹo phải cùng Đổng Tu, phía sau có không ít tang thi, tất cả đều chạy theo sau mông hai người.

"Đúng là đồ ngu!" Đổng Tu hận không thể bóp chết hắn!

Tang thi quân nhân xếp hàng trước cửa chưa dời bước chân, đầu lâu chậm rãi chuyển động nhìn theo hai người, đôi mắt đen kịt như hố đen vẫn dính lên người họ, động tác của mấy chục con hoàn toàn giống nhau, nghiêm chỉnh huấn luyện như lúc bọn chúng còn sống.

Xem hết một màn vừa thần quái vừa kinh khủng này, tay Tân Manh run lên một chút, hơi sợ sệt siết chặt quần áo sau lưng Du Nghị, lại được người nọ động viên vỗ mu bàn tay.

Đám tang thi kia bị bọn Đổng Tu hấp dẫn, hai người đứng khá xa dĩ nhiên không bị lan đến, mà hình như Kiệt Tử không có hứng thú với bọn họ, đùa giỡn bọn Đổng Tu như mèo đuổi chuột, Tân Manh và Du Nghị tạm thời an toàn, nhưng dù như vậy cũng không nói lên rằng bọn họ có thể lơ là, một đội tang thi quân nhân kia đang chặn trước lối ra, nếu không nghĩ cách đột phá vòng vây, bọn họ vẫn phải ở lại nơi này, rồi bị dây dưa đến chết.

"Làm sao bây giờ?" Tân Manh lo lắng nhìn Đổng Tu và Lý Hữu Căn càng chạy càng chậm, rồi nhìn cửa ra gió thổi không lọt, không nhịn được hỏi Du Nghị, "Có thể dùng súng bắn chết mấy con tang thi kia được không?"

Du Nghị nhìn thoáng qua Kiệt Tử, giơ súng lên, "Cậu lui về sau, tìm chỗ nào an toàn trốn đi."

Tân Manh luôn hiểu rõ giá trị võ lực của mình, cũng không dị nghị gì, mà lập tức ngoan ngoãn chạy về sau, tìm một chiếc xe du lịch, núp ở phía sau, xuyên qua cửa kính quan sát tình hình phía trước.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm..."

Nói là bắn loạn, nhưng độ chuẩn xác lại cao doạ người, gần như không lãng phí đạn, mỗi một súng đều bắn thẳng vào trán của một con tang thi, đám tang thi này còn chưa kịp phản ứng, đã dồn dập ngã xuống đất, chỉ trong chớp mắt, còn không tới một nửa tang thi đứng nổi, Đổng Tu và Lý Hữu Căn nghe thấy tiếng súng, kinh hỉ quay đầu nhìn Du Nghị, lập tức xoay gót chân, kéo theo một đống tang thi phía sau, muốn chạy về phía y.

"Các người..." Tân Manh tức đến giậm chân, bọn họ muốn hại chết Du Nghị hay sao?

Du Nghị lại lờ đi hai người, căn bản không đặt bọn họ trong mắt, nhanh chóng thay một băng đạn mới, không đợi hai người chạy tới gần, liền vội vàng quay người đến cạnh Tân Manh, kéo cậu đi về phía cửa ra, một tay khác tiếp tục cầm súng,bắn chết từng con tang thi còn lại, nhưng kỳ lạ là, Kiệt Tử vốn chặn ở nơi đó không biết đã biến mất từ lúc nào.

Tang thi đã hoàn toàn "chết" nằm đầy đất, Du Nghị kéo tay Tân Manh, mang cậu thuận lợi chạy về hướng cửa ra, Đổng Tu thấy tình huống này lập tức vui vẻ, cũng xông tới nơi đó, hắn vốn ở gần cửa ra hơn so với bọn Tân Manh, nhưng lúc nãy vì đẩy đám tang thi đi sau họ cho Du Nghị gϊếŧ, nên ngược lại phải đi đường vòng, biến thành tụt lại sau họ.

Đến cửa ra, Du Nghị đẩy Tân Manh vào trong cửa nhỏ trước tiên, "Đi trước!"

Thấy y đem cho mình cơ hội sống sót trước tiên, trong lòng Tân Manh có chút cảm động, không biết sao kéo lại tay Du Nghị, "Cùng đi."

Du Nghị không đẩy ra, trở tay nắm chặt, đợi Tân Manh bước vào cửa nhỏ trước, thân ảnh biến mất trong không gian hắc ám, y cũng cất bước đuổi theo, trước khi đi vào, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau.

"Mày đang làm gì! Khốn nạn! Mày dám cắn tao!"

Đổng Tu điên cuồng rít gào, giơ chân đạp mạnh Lý Hữu Căn, Lý Hữu Căn lại gắt gao ôm eo hắn, ngẩng lên khuôn mặt đã biến thành xanh trắng từ lâu, đồng tử biến mất, máu tươi nhuộm đỏ môi lẫn hàm răng, toàn bộ đều nhỏ xuống cằm, từ trên xuống dưới, bắt đầu từ gốc đùi, sau đó là giữa hai chân, cẳng chân, da thịt nhanh chóng mục nát, dần lan ra toàn thân.

"Đáng chết! Đáng chết!" Con ngươi Đổng Tu đỏ bừng, nhặt lên một linh kiện ô tô vỡ vụn từ trên mặt đất, điên cuồng đập lên mặt Lý Hữu Căn, máu mủ thịt thối văng tung toé, ngũ quan bị đạp nát hoàn toàn, hàm răng cứng rắn lại không hư hao chút nào, vẫn điên cuồng gặm nuốt kéo rách da thịt Đổng Tu!

"Còn chút nữa thôi... Còn một chút nữa thôi là mình có thể rời đi rồi..." Đổng Tu tuyệt vọng nhìn cửa ra, chỉ cách hắn không tới năm mươi mét, sao lại thấy xa xôi như thế...

Phảng phất như mãi mãi không thể với đến.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi Du Nghị rời đi, y thấy Đổng Tu đưa tay về phía y, như đang khẩn cầu y kéo hắn, nhưng tròng mắt Du Nghị không có chút ánh sáng, hạ xuống bước chân, trong nháy mắt biến mất trong cánh cửa.

...

Bên trong không gian kỳ dị trắng tinh, dần dần hiện lên hai bóng người.

Một người đứng, một người ngồi.

Người ngồi dưới đất mở mắt ra, ánh mắt mông lung, tựa như chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng, người đứng nhìn cậu trong phút chốc, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu.

"... M..."

Người đang ngồi ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tinh khiết với người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện