Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Tân Manh bị tang thi vây quanh, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, thể lực cậu vốn không tốt, trên người còn có thương tổn, chỉ có một cánh tay dùng được, dưới tình trạng này mà sống sót đến giờ đã rất khó, đây là do cậu lấy ống tuýp khá dài, mới không bị tang thi lại gần, nhưng cánh tay phải ngày càng đau nhức, có thể kiên trì tới lúc nào, căn bản không thể biết được!
Chỉ có thể dốc toàn lực chạy về phía cửa lớn!
Tình hình của hai người kia càng thêm gay go, thiếu nữ còn ổn, lấy ghế tựa làm bằng sắt của siêu thị, không dễ hỏng như vậy, mộc côn trong tay Lý Hữu Căn do Kiệt Tử đưa cho, lúc trước hắn vẫn luôn trốn giữa đám người nên không có cơ hội sử dụng, bây giờ dùng một hồi mới biết, thế nhưng chỉ đập không được mấy lần đã gãy đôi! Hắn cầm mộc côn chỉ còn một nửa, vừa kêu thảm thiết vừa điên cuồng vung vẩy lung tung, ngược lại âm thác dương soa tự bảo vệ mình, còn khiến hắn vượt qua được thiếu nữ, nếu không có vũ khí chắc hắn đã sớm bị ăn mất, nhưng đây không phải kế hoạch lâu dài, bọn họ vẫn cách cửa quá xa, bây giờ chỉ là thông đạo tới cạnh tòa nhà, nhất định phải đi qua nơi này, mới thấy được cửa lớn!
(Âm thác dương soa = "Không biết vì sao lại...")
(Thông đạo: đường đi, lối đi)
"Đi chết đi! Đi chết đi! Đám quái vật bọn mi, đều chết hết đi cho tao!"
Lý Hữu Căn dùng mộc côn đánh lên móng vuốt đen ngòm của tang thi muốn nhào tới, dọc đường chưa hề ngừng gào thét chói tai, nếu Tân Manh có sức để phân tâm mà nói, cậu nhất định sẽ kêu Lý Hữu Căn, mau mau câm miệng, giữ lại sức lực, nhưng Tân Manh không có thời gian làm vậy, nên Lý Hữu Căn phạm phải một sai lầm trí mạng, tiếng gào làm tiêu hao phần lớn thể lực của hắn, khiến hắn hô hấp rối loạn, thở hổn hển không ra hơi, thậm chí do thiếu dưỡng khí mà trước mắt biến thành màu đen, sức lực mau chóng cạn kiệt, mộc côn vung lên cũng càng ngày càng chậm, phòng ngự dần có nhiều sơ hở, Hùng Gia Bảo đã biến thành quái vật nhân cơ hội tiến lên từng bước, bàn tay hư thối vồ tới Lý Hữu Căn, chẳng mấy chốc sẽ nắm lấy cánh tay của hắn!
Trong mắt Lý Hữu Căn lộ ra sự sợ hãi cực độ, trước ranh giới sinh tử, như ấn phải công tắc chuyển động chậm, động tác của Hùng Gia Bảo chậm chạp lại rõ ràng, Lý Hữu Căn cứ vậy trơ mắt nhìn bàn tay như ác ma kia hướng về phía mình, như muốn kéo mình xuống địa ngục...
Ngay lúc này, thiếu nữ vốn đi cuối lại đuổi kịp, đang chạy qua cạnh hắn, ánh mắt Lý Hữu Căn đột nhiên hung ác, cắn răng hét lớn một tiếng, xoay người bắt lấy cánh tay của thiếu nữ, bỗng nhiên kéo cô lại đây, đẩy lên người Hùng Gia Bảo!
"A!" Âm thanh đầu tiên thiếu nữ phát ra lại là tiếng kêu thảm thiết cấp bách, móng vuốt sắc bén của Hùng Gia Bảo trong nháy mắt cào nát da sau lưng cô!
Tình cảnh này vừa vặn bị Tân Manh quay đầu nhìn thấy, Tân Manh chấn động, dùng sức kéo ra tang thi trước mặt, muốn xông tới chỗ thiếu nữ, khoảng cách giữa bọn họ không xa lắm, cậu vẫn có cơ hội cứu cô ấy!
Nhưng mà, ngay lúc cậu chạy tới trước mặt thiếu nữ, có thể lập tức kéo cô ra, lại không chú ý tới đám tang thi xúm lại đằng sau, có một con tang thi duỗi tay muốn chạm tới vai cậu.
Tân Manh không phát hiện, thiếu nữ đối diện với cậu lại thấy rõ ràng, cô đột nhiên dùng sức thoát khỏi Hùng Gia Bảo đang trói buộc phía sau, mãnh liệt nhào về phía Tân Manh, dùng thân thể ngăn lại móng vuốt của tang thi, da thịt trên cả cánh tay đều bị rách bung ra, máu tươi ấm áp phun khắp nơi!
"Đi mau!" Không đợi Tân Man kịp phản ứng, thiếu nữ mạnh mẽ đẩy cậu một cái, dùng tiếng nói khàn đặc gầm nhẹ, đẩy cậu ra ngoài từ lỗ hổng duy nhất trong đám tang thi, bản thân lại bị tang thi xung quanh hoàn toàn chôn vùi, tang thi dày đặc xúm lại thành một vòng tròn kín không kẽ hở, bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi truyền đến từ chính giữa nên hưng phấn không thôi, thậm chí không chú ý tới Tân Manh đứng một bên.
Biến cố này xảy ra chỉ trong chớp mắt, Tân Manh còn sững sờ chưa kịp phản ứng, nhìn số đầu người đếm không xuể đang chen chúc, ngửi mùi máu tanh dày đặc phiêu tán trong không khí, bên tai còn nghe được âm thanh nhai nuốt...
Dù là người bình tĩnh như cậu, cũng không nhịn được phát run, hai chân bủn rủn, nhưng lại đứng tại chỗ không thể động đậy.
Cùng lúc đó, tang thi bị Lý Hữu Căn – trong lúc thiếu nữ bị tang thi bao vây, là người đầu tiên vượt qua thông đạo chạy đến cửa lớn – bỏ lại phía sau, cũng chậm rãi quay đầu lại, đi về phía Tân Manh, đợi Tân Manh lấy lại tinh thần, đã thấy bên cạnh bị tang thi bao quanh lần thứ hai.
Chẳng lẽ cậu phải chết ở nơi này? Tân Manh vốn đối với cái chết, cũng không sợ hãi gì nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà cậu có thể luôn giữ bình tĩnh, nhưng mà... Nhưng mà cậu không thể nào chấp nhận việc mình chết đi còn bị tang thi xé ra cắn nuốt!
Nếu sẽ biến thành như thế, vậy cậu tình nguyện tự sát!
"Pằng, pằng, pằng!"
Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng, đột nhiên, lại nghe thấy tiếng súng liên tiếp đinh tai nhức óc! Tang thi vây quanh cậu còn chưa kịp kêu tiếng nào, trên gáy đều xuất hiện một lỗ đạn, ngã xuống mặt đất.
Người tới có kỹ thuật bắn súng chính xác đến kinh người, tang thi xung quanh Tân Manh lần lượt ngã xuống đất, chỉ có Tân Manh đứng giữa từ đầu đến cuối không hề bị thương.
Tiếng súng chưa từng dừng lại, mãi đến khi không còn một con tang thi nào có thể đứng thẳng, mà Tân Manh triệt để an toàn mới ngừng.
Ai, là ai cứu cậu?
Tân Manh không biết sao, lại không hề nhớ tới hai người còn lại vẫn may mắn sống sót, mà có linh cảm nhìn về phía tiếng súng truyền đến, dựa vào sắc trời mờ mịt, trông thấy một bóng người cao lớn xa lạ.
Người nọ đưa lưng về phía ánh trăng, đang chậm rãi đi về phía cậu.
Tim Tân Manh, đột nhiên đập rất nhanh.
Cậu không thể dời đi ánh mắt từ trên thân thể người nọ, cũng cảm giác được đối phương đang chăm chú nhìn mình, chân đã không còn mềm nhũn, nhưng vẫn không bước nổi một bước.
Mãi đến khi người kia đi tới trước mặt cậu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn kiên nghị.
"Anh, anh là..." Tân Manh thì thào hỏi, trái tim nhảy lên ầm ầm, như đang nói với cậu điều gì, một loại cảm giác quen thuộc khác thường dâng lên đầu.
Cậu từng gặp... Người này?
Kỳ quái là, trí nhớ của cậu lại không có ấn tượng với người này.
Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy màu nâu sẫm của đối phương, phản chiếu thân ảnh của Tân Manh, Tân Manh nhìn đôi mắt của đối phương, ánh mắt như bị hút vào trong đó, càng không thể dời đi tầm mắt, cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện, vô cùng mạc danh kỳ diệu, Tân Manh lắc mạnh đầu, muốn thoát khỏi cảm giác kỳ quái nọ, lúc này, cậu nghe thấy đối phương dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói, "Du Nghị, đội hữu của cậu."
Tân Manh lấy lại tinh thần, cậu nháy nháy mắt, không hiểu nổi phản ứng của mình vừa nãy, vậy nên không chú ý tới đối phương nhấn mạnh hai chữ "Của cậu".
Lần này Tân Manh rút kinh nghiệm, trước tiên đi quan sát cánh tay của đối phương, phía trên đeo băng tay quen thuộc, cậu mới thả lỏng, quả thật là đội hữu... của cậu.
Dưới tình huống như vậy tìm được đội hữu cuối cùng, thật là khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng bây giờ không phải lúc để cảm khái, uy hiếp còn chưa được loại bỏ, vừa nãy Du Nghị chỉ gϊếŧ hơn hai mươi con tang thi vây quanh cậu, còn có tang thi không ngừng ào tới bên này, thậm chí Hùng Gia Bảo biến thành quái vật cũng chưa chết, đợi hắn ăn xong thi thể của thiếu nữ, nhất định sẽ đuổi theo bọn họ!
Người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của Tân Manh, kéo cậu chạy về phía trước, Tân Manh vội vàng nhấc chân đuổi theo, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, bọn tang thi đang "Ăn cơm" thế nhưng tạo thành một bức tường, chặn hết thông đạo vốn không rộng cho lắm, trái lại ngăn cản tang thi phía sau được một khoảng thời gian ngắn, tranh thủ chút thời gian chạy trốn quý giá cho bọn họ, nhưng mà, trong lòng Tân Manh lại hơi phiền muộn.
Tuy biết sau khi thăng cấp thiếu nữ có thể sống lại, nhưng vẫn rất khó vượt qua, thậm chí cậu vốn không ngờ tới đối phương sẽ làm ra hành động như vậy.
Hai người nhanh chóng chạy ra thông đạo, đến trước cửa, trên đất có vài con tang thi đã chết, hẳn là do Đổng Tu và Lý Hữu Căn gϊếŧ chết, lúc này hai người bọn họ đang đứng trước cửa lớn, dùng sức đạp cửa, Lý Hữu Căn khóc ròng nằm nhoài trên cửa chính, Đổng Tu lại đang chửi mắng quyết liệt.
"Có chuyện gì!" Tân Manh tiến lên hỏi.
Lý Hữu Căn kêu khóc nói không ra lời, Đổng Tu còn hơi bình tĩnh, lúc đầu hắn đã thấy không đúng, đã chạy trốn một bước trước khi Hùng Gia Bảo còn chưa hoàn toàn biến thành quái vật, vậy nên không thấy rất nhiều chuyện phía sau, không biết rõ mọi chuyện là thế nào, hắn nâng mắt kính đã trượt xuống sống mũi, cảnh giác nhìn người đàn ông đứng sau Tân Manh, chất vấn, "Hắn ta là ai?"
"Anh ấy là vị đội hữu cuối cùng của chúng ta, " Tân Manh thở dài một hơi, nói với hắn, "Đội hữu chân chính."
Lấy trí thông minh của Đổng Tu, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Tân Manh, không dám tin hít một ngụm khí lạnh, "Mẹ nó, chúng ta bị trò chơi này đùa giỡn rồi!"
"Tình huống cụ thể thì nói sau, mau mở cửa ra, những tang thi quân nhân kia sắp ra đến đây rồi, không ra ngoài chúng ta đều phải chết tại đây!" Tân Manh chưa nói ra chuyện Du Nghị có súng, sau lưng người đàn ông đeo một chiếc túi sẫm màu, hẳn là khẩu súng được cất bên trong, hiện tại hai tay trống rỗng, hiển nhiên là không muốn để những người khác biết được, mà Tân Manh xuất phát từ những việc lúc nãy, hoàn toàn mất đi tín nhiệm với mấy người đội hữu này, chưa hề muốn nói cho họ biết chuyện này.
Hơn nữa, so với mấy người mới quen biết hai ngày, nhưng lại không thân thiện gì, còn là đội hữu có thể vào lúc nguy hiểm đẩy bạn xuống địa ngục, cậu càng tin tưởng người đàn ông cứu cậu này, ít nhất cậu cảm giác được, Du Nghị không có ác ý với cậu, đây cũng là trực giác bỗng nhiên nảy sinh của cậu.
"Không mở được, ngoài cửa có dây xích khóa!" Đổng Tu buồn bực đạp cửa, cửa lớn lắc lư mấy lần, hai cánh cửa hơi mở ra, lộ ra xích sắt lớn ở giữa, không biết vào lúc nào thế nhưng lại bị khóa từ bên ngoài, nhốt mấy người ở trong sân.
Đúng lúc này, đám tang thi mặc quân phục cư nhiên đi ra từ trong thông đạo, hơn nữa càng ngày càng nhiều, đang nhanh chóng áp sát bốn người!
"Mở cửa a! Mau mở cửa a!" Lý Hữu Căn uất ức dựa lên cửa khóc thét, uổng công lấy tay đập cửa, cửa lại không nhúc nhích, những người khác cũng khẩn trương lên, Tân Manh không biết tại sao, lại quay đầu sang chỗ khác nhìn người đàn ông tên Du Nghị kia.
Lại phát hiện, ánh mắt đối phương vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, dường như mọi người đang đối mặt không phải là tuyệt cảnh nguy cơ tứ phía, mà chỉ là một phiền toái nhỏ rất nhanh có thể thoát khỏi, sự bình tĩnh của y khiến thần kinh căng thẳng của Tân Manh không tự chủ thả lỏng hơn một chút.
Cậu đang muốn nói gì, bỗng thấy Du Nghị đi thẳng tới trước cửa lớn, giơ chân lên, đạp mạnh vào một bộ phận nào đó trên cửa, chỉ nghe bên ngoài rầm một tiếng, sợi xích sắt tho to bằng ngón tay cái, nhưng lại bị đứt thành hai nửa, cửa lớn cũng theo tiếng động kia mở ra!
Sức mạnh thật là khủng khiếp! Đổng Tu giật mình nhìn người đàn ông, thấu kính xẹt qua một tia sáng hứng thú không rõ ràng, lại bắt đầu suy tính trong lòng.
Du Nghị như mọc mắt sau gáy, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc Đổng Tu một cái, hoàn toàn khác với ánh mắt lúc nhìn Tân Manh, tràn đầy băng lãnh và tàn khốc, còn có không tiếng động nhắc nhở, ánh mắt sắc bén như có thể lập tức dồn người khác vào chỗ chết, Đổng Tu nhìn thấy không nhịn được nổi lên ý lạnh từ dưới đáy lòng, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt y!
Người đàn ông này thật đáng sợ! Tuyệt đối không thể trêu chọc!
Đổng Tu run rẩy, trong lòng lặng lẽ hạ xuống kết luận như vậy!
TC: Cuối cùng anh công cũng xuất hiện >_<
P/s: Về mối tình chóng vánh mới thấy bóng lưng người ta đã yêu của bé Manh, mình xin spoil tí xíu thôi nè (Bôi đen đoạn sau nếu bạn muốn đọc:v): Trước kia 2 người có quen biết:v Spoil thế thôi ^^
Tân Manh bị tang thi vây quanh, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, thể lực cậu vốn không tốt, trên người còn có thương tổn, chỉ có một cánh tay dùng được, dưới tình trạng này mà sống sót đến giờ đã rất khó, đây là do cậu lấy ống tuýp khá dài, mới không bị tang thi lại gần, nhưng cánh tay phải ngày càng đau nhức, có thể kiên trì tới lúc nào, căn bản không thể biết được!
Chỉ có thể dốc toàn lực chạy về phía cửa lớn!
Tình hình của hai người kia càng thêm gay go, thiếu nữ còn ổn, lấy ghế tựa làm bằng sắt của siêu thị, không dễ hỏng như vậy, mộc côn trong tay Lý Hữu Căn do Kiệt Tử đưa cho, lúc trước hắn vẫn luôn trốn giữa đám người nên không có cơ hội sử dụng, bây giờ dùng một hồi mới biết, thế nhưng chỉ đập không được mấy lần đã gãy đôi! Hắn cầm mộc côn chỉ còn một nửa, vừa kêu thảm thiết vừa điên cuồng vung vẩy lung tung, ngược lại âm thác dương soa tự bảo vệ mình, còn khiến hắn vượt qua được thiếu nữ, nếu không có vũ khí chắc hắn đã sớm bị ăn mất, nhưng đây không phải kế hoạch lâu dài, bọn họ vẫn cách cửa quá xa, bây giờ chỉ là thông đạo tới cạnh tòa nhà, nhất định phải đi qua nơi này, mới thấy được cửa lớn!
(Âm thác dương soa = "Không biết vì sao lại...")
(Thông đạo: đường đi, lối đi)
"Đi chết đi! Đi chết đi! Đám quái vật bọn mi, đều chết hết đi cho tao!"
Lý Hữu Căn dùng mộc côn đánh lên móng vuốt đen ngòm của tang thi muốn nhào tới, dọc đường chưa hề ngừng gào thét chói tai, nếu Tân Manh có sức để phân tâm mà nói, cậu nhất định sẽ kêu Lý Hữu Căn, mau mau câm miệng, giữ lại sức lực, nhưng Tân Manh không có thời gian làm vậy, nên Lý Hữu Căn phạm phải một sai lầm trí mạng, tiếng gào làm tiêu hao phần lớn thể lực của hắn, khiến hắn hô hấp rối loạn, thở hổn hển không ra hơi, thậm chí do thiếu dưỡng khí mà trước mắt biến thành màu đen, sức lực mau chóng cạn kiệt, mộc côn vung lên cũng càng ngày càng chậm, phòng ngự dần có nhiều sơ hở, Hùng Gia Bảo đã biến thành quái vật nhân cơ hội tiến lên từng bước, bàn tay hư thối vồ tới Lý Hữu Căn, chẳng mấy chốc sẽ nắm lấy cánh tay của hắn!
Trong mắt Lý Hữu Căn lộ ra sự sợ hãi cực độ, trước ranh giới sinh tử, như ấn phải công tắc chuyển động chậm, động tác của Hùng Gia Bảo chậm chạp lại rõ ràng, Lý Hữu Căn cứ vậy trơ mắt nhìn bàn tay như ác ma kia hướng về phía mình, như muốn kéo mình xuống địa ngục...
Ngay lúc này, thiếu nữ vốn đi cuối lại đuổi kịp, đang chạy qua cạnh hắn, ánh mắt Lý Hữu Căn đột nhiên hung ác, cắn răng hét lớn một tiếng, xoay người bắt lấy cánh tay của thiếu nữ, bỗng nhiên kéo cô lại đây, đẩy lên người Hùng Gia Bảo!
"A!" Âm thanh đầu tiên thiếu nữ phát ra lại là tiếng kêu thảm thiết cấp bách, móng vuốt sắc bén của Hùng Gia Bảo trong nháy mắt cào nát da sau lưng cô!
Tình cảnh này vừa vặn bị Tân Manh quay đầu nhìn thấy, Tân Manh chấn động, dùng sức kéo ra tang thi trước mặt, muốn xông tới chỗ thiếu nữ, khoảng cách giữa bọn họ không xa lắm, cậu vẫn có cơ hội cứu cô ấy!
Nhưng mà, ngay lúc cậu chạy tới trước mặt thiếu nữ, có thể lập tức kéo cô ra, lại không chú ý tới đám tang thi xúm lại đằng sau, có một con tang thi duỗi tay muốn chạm tới vai cậu.
Tân Manh không phát hiện, thiếu nữ đối diện với cậu lại thấy rõ ràng, cô đột nhiên dùng sức thoát khỏi Hùng Gia Bảo đang trói buộc phía sau, mãnh liệt nhào về phía Tân Manh, dùng thân thể ngăn lại móng vuốt của tang thi, da thịt trên cả cánh tay đều bị rách bung ra, máu tươi ấm áp phun khắp nơi!
"Đi mau!" Không đợi Tân Man kịp phản ứng, thiếu nữ mạnh mẽ đẩy cậu một cái, dùng tiếng nói khàn đặc gầm nhẹ, đẩy cậu ra ngoài từ lỗ hổng duy nhất trong đám tang thi, bản thân lại bị tang thi xung quanh hoàn toàn chôn vùi, tang thi dày đặc xúm lại thành một vòng tròn kín không kẽ hở, bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi truyền đến từ chính giữa nên hưng phấn không thôi, thậm chí không chú ý tới Tân Manh đứng một bên.
Biến cố này xảy ra chỉ trong chớp mắt, Tân Manh còn sững sờ chưa kịp phản ứng, nhìn số đầu người đếm không xuể đang chen chúc, ngửi mùi máu tanh dày đặc phiêu tán trong không khí, bên tai còn nghe được âm thanh nhai nuốt...
Dù là người bình tĩnh như cậu, cũng không nhịn được phát run, hai chân bủn rủn, nhưng lại đứng tại chỗ không thể động đậy.
Cùng lúc đó, tang thi bị Lý Hữu Căn – trong lúc thiếu nữ bị tang thi bao vây, là người đầu tiên vượt qua thông đạo chạy đến cửa lớn – bỏ lại phía sau, cũng chậm rãi quay đầu lại, đi về phía Tân Manh, đợi Tân Manh lấy lại tinh thần, đã thấy bên cạnh bị tang thi bao quanh lần thứ hai.
Chẳng lẽ cậu phải chết ở nơi này? Tân Manh vốn đối với cái chết, cũng không sợ hãi gì nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà cậu có thể luôn giữ bình tĩnh, nhưng mà... Nhưng mà cậu không thể nào chấp nhận việc mình chết đi còn bị tang thi xé ra cắn nuốt!
Nếu sẽ biến thành như thế, vậy cậu tình nguyện tự sát!
"Pằng, pằng, pằng!"
Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng, đột nhiên, lại nghe thấy tiếng súng liên tiếp đinh tai nhức óc! Tang thi vây quanh cậu còn chưa kịp kêu tiếng nào, trên gáy đều xuất hiện một lỗ đạn, ngã xuống mặt đất.
Người tới có kỹ thuật bắn súng chính xác đến kinh người, tang thi xung quanh Tân Manh lần lượt ngã xuống đất, chỉ có Tân Manh đứng giữa từ đầu đến cuối không hề bị thương.
Tiếng súng chưa từng dừng lại, mãi đến khi không còn một con tang thi nào có thể đứng thẳng, mà Tân Manh triệt để an toàn mới ngừng.
Ai, là ai cứu cậu?
Tân Manh không biết sao, lại không hề nhớ tới hai người còn lại vẫn may mắn sống sót, mà có linh cảm nhìn về phía tiếng súng truyền đến, dựa vào sắc trời mờ mịt, trông thấy một bóng người cao lớn xa lạ.
Người nọ đưa lưng về phía ánh trăng, đang chậm rãi đi về phía cậu.
Tim Tân Manh, đột nhiên đập rất nhanh.
Cậu không thể dời đi ánh mắt từ trên thân thể người nọ, cũng cảm giác được đối phương đang chăm chú nhìn mình, chân đã không còn mềm nhũn, nhưng vẫn không bước nổi một bước.
Mãi đến khi người kia đi tới trước mặt cậu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn kiên nghị.
"Anh, anh là..." Tân Manh thì thào hỏi, trái tim nhảy lên ầm ầm, như đang nói với cậu điều gì, một loại cảm giác quen thuộc khác thường dâng lên đầu.
Cậu từng gặp... Người này?
Kỳ quái là, trí nhớ của cậu lại không có ấn tượng với người này.
Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy màu nâu sẫm của đối phương, phản chiếu thân ảnh của Tân Manh, Tân Manh nhìn đôi mắt của đối phương, ánh mắt như bị hút vào trong đó, càng không thể dời đi tầm mắt, cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện, vô cùng mạc danh kỳ diệu, Tân Manh lắc mạnh đầu, muốn thoát khỏi cảm giác kỳ quái nọ, lúc này, cậu nghe thấy đối phương dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói, "Du Nghị, đội hữu của cậu."
Tân Manh lấy lại tinh thần, cậu nháy nháy mắt, không hiểu nổi phản ứng của mình vừa nãy, vậy nên không chú ý tới đối phương nhấn mạnh hai chữ "Của cậu".
Lần này Tân Manh rút kinh nghiệm, trước tiên đi quan sát cánh tay của đối phương, phía trên đeo băng tay quen thuộc, cậu mới thả lỏng, quả thật là đội hữu... của cậu.
Dưới tình huống như vậy tìm được đội hữu cuối cùng, thật là khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng bây giờ không phải lúc để cảm khái, uy hiếp còn chưa được loại bỏ, vừa nãy Du Nghị chỉ gϊếŧ hơn hai mươi con tang thi vây quanh cậu, còn có tang thi không ngừng ào tới bên này, thậm chí Hùng Gia Bảo biến thành quái vật cũng chưa chết, đợi hắn ăn xong thi thể của thiếu nữ, nhất định sẽ đuổi theo bọn họ!
Người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của Tân Manh, kéo cậu chạy về phía trước, Tân Manh vội vàng nhấc chân đuổi theo, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, bọn tang thi đang "Ăn cơm" thế nhưng tạo thành một bức tường, chặn hết thông đạo vốn không rộng cho lắm, trái lại ngăn cản tang thi phía sau được một khoảng thời gian ngắn, tranh thủ chút thời gian chạy trốn quý giá cho bọn họ, nhưng mà, trong lòng Tân Manh lại hơi phiền muộn.
Tuy biết sau khi thăng cấp thiếu nữ có thể sống lại, nhưng vẫn rất khó vượt qua, thậm chí cậu vốn không ngờ tới đối phương sẽ làm ra hành động như vậy.
Hai người nhanh chóng chạy ra thông đạo, đến trước cửa, trên đất có vài con tang thi đã chết, hẳn là do Đổng Tu và Lý Hữu Căn gϊếŧ chết, lúc này hai người bọn họ đang đứng trước cửa lớn, dùng sức đạp cửa, Lý Hữu Căn khóc ròng nằm nhoài trên cửa chính, Đổng Tu lại đang chửi mắng quyết liệt.
"Có chuyện gì!" Tân Manh tiến lên hỏi.
Lý Hữu Căn kêu khóc nói không ra lời, Đổng Tu còn hơi bình tĩnh, lúc đầu hắn đã thấy không đúng, đã chạy trốn một bước trước khi Hùng Gia Bảo còn chưa hoàn toàn biến thành quái vật, vậy nên không thấy rất nhiều chuyện phía sau, không biết rõ mọi chuyện là thế nào, hắn nâng mắt kính đã trượt xuống sống mũi, cảnh giác nhìn người đàn ông đứng sau Tân Manh, chất vấn, "Hắn ta là ai?"
"Anh ấy là vị đội hữu cuối cùng của chúng ta, " Tân Manh thở dài một hơi, nói với hắn, "Đội hữu chân chính."
Lấy trí thông minh của Đổng Tu, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Tân Manh, không dám tin hít một ngụm khí lạnh, "Mẹ nó, chúng ta bị trò chơi này đùa giỡn rồi!"
"Tình huống cụ thể thì nói sau, mau mở cửa ra, những tang thi quân nhân kia sắp ra đến đây rồi, không ra ngoài chúng ta đều phải chết tại đây!" Tân Manh chưa nói ra chuyện Du Nghị có súng, sau lưng người đàn ông đeo một chiếc túi sẫm màu, hẳn là khẩu súng được cất bên trong, hiện tại hai tay trống rỗng, hiển nhiên là không muốn để những người khác biết được, mà Tân Manh xuất phát từ những việc lúc nãy, hoàn toàn mất đi tín nhiệm với mấy người đội hữu này, chưa hề muốn nói cho họ biết chuyện này.
Hơn nữa, so với mấy người mới quen biết hai ngày, nhưng lại không thân thiện gì, còn là đội hữu có thể vào lúc nguy hiểm đẩy bạn xuống địa ngục, cậu càng tin tưởng người đàn ông cứu cậu này, ít nhất cậu cảm giác được, Du Nghị không có ác ý với cậu, đây cũng là trực giác bỗng nhiên nảy sinh của cậu.
"Không mở được, ngoài cửa có dây xích khóa!" Đổng Tu buồn bực đạp cửa, cửa lớn lắc lư mấy lần, hai cánh cửa hơi mở ra, lộ ra xích sắt lớn ở giữa, không biết vào lúc nào thế nhưng lại bị khóa từ bên ngoài, nhốt mấy người ở trong sân.
Đúng lúc này, đám tang thi mặc quân phục cư nhiên đi ra từ trong thông đạo, hơn nữa càng ngày càng nhiều, đang nhanh chóng áp sát bốn người!
"Mở cửa a! Mau mở cửa a!" Lý Hữu Căn uất ức dựa lên cửa khóc thét, uổng công lấy tay đập cửa, cửa lại không nhúc nhích, những người khác cũng khẩn trương lên, Tân Manh không biết tại sao, lại quay đầu sang chỗ khác nhìn người đàn ông tên Du Nghị kia.
Lại phát hiện, ánh mắt đối phương vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, dường như mọi người đang đối mặt không phải là tuyệt cảnh nguy cơ tứ phía, mà chỉ là một phiền toái nhỏ rất nhanh có thể thoát khỏi, sự bình tĩnh của y khiến thần kinh căng thẳng của Tân Manh không tự chủ thả lỏng hơn một chút.
Cậu đang muốn nói gì, bỗng thấy Du Nghị đi thẳng tới trước cửa lớn, giơ chân lên, đạp mạnh vào một bộ phận nào đó trên cửa, chỉ nghe bên ngoài rầm một tiếng, sợi xích sắt tho to bằng ngón tay cái, nhưng lại bị đứt thành hai nửa, cửa lớn cũng theo tiếng động kia mở ra!
Sức mạnh thật là khủng khiếp! Đổng Tu giật mình nhìn người đàn ông, thấu kính xẹt qua một tia sáng hứng thú không rõ ràng, lại bắt đầu suy tính trong lòng.
Du Nghị như mọc mắt sau gáy, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc Đổng Tu một cái, hoàn toàn khác với ánh mắt lúc nhìn Tân Manh, tràn đầy băng lãnh và tàn khốc, còn có không tiếng động nhắc nhở, ánh mắt sắc bén như có thể lập tức dồn người khác vào chỗ chết, Đổng Tu nhìn thấy không nhịn được nổi lên ý lạnh từ dưới đáy lòng, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt y!
Người đàn ông này thật đáng sợ! Tuyệt đối không thể trêu chọc!
Đổng Tu run rẩy, trong lòng lặng lẽ hạ xuống kết luận như vậy!
TC: Cuối cùng anh công cũng xuất hiện >_<
P/s: Về mối tình chóng vánh mới thấy bóng lưng người ta đã yêu của bé Manh, mình xin spoil tí xíu thôi nè (Bôi đen đoạn sau nếu bạn muốn đọc:v): Trước kia 2 người có quen biết:v Spoil thế thôi ^^
Danh sách chương