Tôi cầm đèn cầy mà trong lòng không tránh khỏi chột dạ, nhưng rất nhanh loại cảm giác đó đã biến mất.
Bạch Khai đi vào phòng, đem lồng đựng quắc quắc mở hết ra, để quắc quắc bên trong ra ngoài.
Nghĩ đến chúng nó lát nữa sẽ bị gà ăn mất, tôi lại hơi đau lòng.
Thức ăn chăn gà này cũng cao cấp quá đi.
Trạng thái tinh thần của đám quắc quắc đều không tệ, thả ra không lâu liền nhảy nhót khắp nơi.
Bạch Khai xoay người đem gà trống xách lên, tháo dây cột trên chân cho nó rồi đứng qua một bên.
Tình cảnh nói tiếp xem chừng cũng không cần tôi nói quá nhiều.
Hồi nhỏ thấy gà mổ trùng rồi, bây giờ cũng không khác lắm.
Tôi bên này nhanh tay đốt nến, lửa vừa được thắp Bạch Khai lập tức tắt đèn phòng.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy một ít ánh sáng suy yếu chiếu vào phòng.
Tôi đứng sát gần cửa nên ánh nến vẫn sáng hơn ánh sáng phản lại từ thanh la.
Bạch Khai bảo tôi ra ngoài vài bước, lúc này trong phòng chỉ còn mình ánh sáng từ cái la đồng.
Nói thì đơn giản, đến lúc làm mới biết cũng không dễ dàng gì.
Đầu tiên, tôi không dám có bất cứ động tác gì, chỉ sợ lại kinh động đến đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang.
Đầu tiên ta không dám có bất luận cái gì đại động tác, chỉ sợ lộng sáng hàng hiên thanh khống đèn.
Thứ hai, con gà trống kia chạy nhanh không tưởng, tôi bên này vừa chiếu được ánh nến đến, nó bên kia đã chạy mất dạng.
Gà trống tản bộ trong phòng, một lúc sau đã ăn hết vài chỉ quắc quắc.
Quắc quắc cũng cảm giác được thiên địch đã xuất hiện, không con nào dám lên tiếng, hô hấp của tôi cũng muốn ngừng cả lại.
Hai ba phút trôi qua.
Không biết là do ăn hết quắc quắc rồi hay do đã no bụng, gà trống đứng yên không nhúc nhích.
Nhờ vậy mà tôi xem như bớt việc, tay rốt cuộc có thể thoải mái một chút.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một con quắc quắc bên trong kêu lên.
Thanh âm không lớn, nhưng vào thời điểm này lại rất rõ ràng.
Tôi rất ngoài ý muốn, mẹ nó đây là muốn tuyên chiến với gà đấy à?
Ngay lúc đó Bạch Khai đè thấp giọng nói với tôi, mau đổi nến trắng, nhìn xem trong phòng có cái gì!
Dưới loại tình huống này mà nói tinh thần không hoảng hốt là giả.
Nhưng tay tôi lại không trì hoãn, lập tức đốt nến trắng chiếu vào phòng.
Ánh nến chiếu vào nhà, chiếu loạn vài cái đều không nhìn ra cái gì.
Bạch Khai cũng không cho tôi chỉ thị, tôi chỉ có thể hết chiếu sàn nhà lại chiếu đến góc phòng.
Vừa chiếu một lúc, trong một góc phòng trước đó chứa đầy gạo, ánh sáng hình như có chút biến hóa.
Loại biến hóa này rất khó hình dung, có hơi giống như đang chiếu vào mặt nước, ánh sáng mông lung lại phân tán.
Tôi trừng lớn con mắt quan sát, muốn nhìn xem có phải là giấy dán tường phản quang hay không.
Nhưng không đợi tôi nhìn cho kĩ, nến trong tay đã tắt mất.
Tôi nhịn không được a một tiếng, đèn trong hành lang bị tôi bật lên, trong phòng sáng sủa hơn nhiều.
Tôi thấy Bạch Khai ngây ngốc đứng một bên, dựa theo màu da của y mà nhìn, tôi có thể nhìn ra mặt y đã trắng bệch.
Sự tình xem ra đã hỏng bét rồi, Bạch Khai nếu đã suy sụp, vậy tôi cũng không tốt hơn chút nào.
Tôi kêu tiếng Bạch Khai, anh thấy cái gì?
Bạch Khai sửng sốt một chút, nháy mắt lại nhào đến góc tường, hô lớn, mau bắt gà lại, đừng để cho nó ăn con quắc quắc cuối cùng!
Tôi cũng không công phu phản ứng, vội vàng hai bước chạy qua.
Con gà kia vẫn luôn đứng ngốc một chỗ, lúc này vừa thấy có người chạy lại lập tức bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời trong phòng gà bay người nhảy.
Trong không gian nhỏ bé như vậy, tất nhiên gà sẽ linh hoạt hơn người, tôi bắt nửa ngày chỉ nắm được mỗi mấy cái lông gà.
Bạch Khai bên kia cũng không thuận lợi, vồ hụt mấy lần, hai đứa chúng tôi còn suýt đụng đầu vào nhau.
Bận rộn khoảng ba bốn phút, tôi mới miễn cưỡng nắm được cái cánh gà.
Sợ gà lại chạy, tôi cũng không nghĩ quá nhiều trực tiếp lấy thịt đè gà!
Chờ đến lúc Bạch Khai bắt được quắc quắc, hai người bọn tôi đều đã mồ hôi đầy đầu.
Cũng không rảnh lo giao lưu, Bạch Khai liền lấy ra dao nhỏ tùy thân làm thịt gà.
Làm cho tôi ngoài ý muốn chính là, y cũng không phải định giết gà lấy huyết, mà là cắt lấy một mảnh nhỏ thịt gà, đút cho quắc quắc ăn.
Quắc quắc cũng không biết là vì nguyên nhân gì, cũng không chần chừ, thật sự nuốt mấy miếng.
Làm xong hết thảy, Bạch Khai mới nằm liệt trên đất mà hổn hển thở, tôi nói, anh trước tiên đừng nghỉ ngơi gì cả, mau nói cho tôi biết trong phòng có cái gì đi.
Bạch Khai dùng tay dính máu gà nếm nếm, nói cho tôi, trong phòng có lão quỷ.
Nghe nói là lão quỷ, tôi ngược lại không lo lắng gì nữa.
Tôi lại hỏi, như thế nào?
Bạch Khai đứng dậy đem tôi kéo ra ngoài cửa, nói, cái này nói ra thì rất dài, bất quá bởi vì lão tử làm cái cục kia, khiến lão quỷ đó đem chính mình trở thành thần tiên.
Chúng ta đi ăn sáng cái đã, trong miệng đừng nói chuyện lung tung.
Tôi nghe xong liền nhụt chí, tổng kết lại Bạch Khai cũng không đáng tin cậy gì.
Lăn lộn nửa ngày cái gì Trường Minh Đăng cục, cuối cùng còn để cho con quỷ kia thăng tiên luôn?
Hiện tại cũng không phải thời điểm để đấu võ mồm, tôi gật gật đầu.
Bạch Khai lại kéo tôi đi vào nhà bếp, cầm ra một cái nồi sắt bắt đầu đốt tiền giấy, vừa đốt vừa khấn lầm rầm.
Nói chúng tôi hai người là vô tình đi ngang qua đây, mượn tạm chỗ các vị ngủ một đêm.
Không nghĩ đến chủ nhân vẫn còn ở đây, chúng tôi lễ nghĩa không chu toàn rồi.
Chút tiền này coi như bồi tội, nói xong còn tất cung tất kính lạy một cái.
Tôi tuy rằng khó hiểu, cũng chỉ có thể làm theo.
Làm xong hết thủ tục, Bạch Khai thật cẩn thận thu nhặt đồ đạc, rón ra rón rén mang tôi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi xuống thang máy ra khỏi tòa nhà, Bạch Khai vẫn mang vẻ vô cùng cẩn thận.
Chờ đến khi đã đi xa, y mới thở dài một cái.
Tôi nghẹn hơn nửa ngày, vội vàng hỏi y, tình huống trong phòng kia rốt cuộc là thế nào, hy vọng y thẳng thắn nói cho tôi biết.
Bạch Khai đốt điếu thuốc nói, thiếu tâm nhãn, việc này anh đừng nói ra ngoài, lão tử không đỡ người dậy nổi đâu.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, mẹ nó anh nhờ tôi mà dùng cái giọng đó đấy hả? Nhưng ngoài miệng không nhiều lời, gật gật đầu chờ Bạch Khai giải thích.
Bạch Khai thở dài, nói kết quả anh cũng thấy rồi, trong phòng xác định vững chắc là có lão gia hỏa, cụ thể có bao nhiêu lão, hiện tại không cách nào biết rõ.
Nhưng ít nhất cũng đến từ triều Thanh.
Tôi nói, cái này không đúng, đó cũng không phải là nhà cổ, sao vô duyên vô cớ lại có lão quỷ triều Thanh? Còn nữa, cho dù khi tòa nhà xây nền lỡ đụng trúng cổ mộ hay cái gì đại loại thế, lão quỷ kia cũng không rảnh đến mức chạy lên lầu 14 chứ?
Tôi hỏi, anh dựa vào đâu để xác định thứ kia đến từ triều Thanh? Thân thích nhà anh à?
"Bằng việc lão quỷ kia là thái giám!" Bạch Khai đem tàn thuốc gạt đi, lại nói, anh có biết cái gì là thái giám không? Hiện tại chỗ nào mẹ nó còn có thái giám!?
Tôi sửng sốt, lúc trước người chiếu đèn cầy là tôi, nhưng tôi lại cái gì cũng chẳng nhìn ra.
Cho dù Bạch Khai đứng gần nó hơn tôi, nhưng y có thể nhìn ra lão nhân gia có còn họa mi hay không ư
Tôi nói tôi không hiểu được, anh giải thích cho tôi chút đi.
Nếu không ngày mai tôi sẽ kể với người ta chuyện anh làm hỏng việc ở đó đấy.
Bạch Khai đành bất đắc dĩ giải thích cho tôi, kỳ thật ngay từ đầu lúc phát hiện thảo hạt, y cũng đã có một ít suy đoán.
Bất quá lúc ấy manh mối thực sự không đủ, cũng không dám kết luận bừa bãi.
Dù sao đây cũng là nhà cao tầng, lão quỷ xuất hiện ở đó đúng là không biết nói sao.
Nhưng mà sau đó y dần dần phát hiện, âm khí trong phòng này không quá thích hợp.
Lúc đầu y cho rằng nháo trong này là âm hồn nữ quỷ kia, nên âm khí mới nặng đến vậy.
Chính là khi tôi đem thanh là chiếu ánh sáng vào phòng, y mới phát hiện thứ gây nháo sự là một người đàn ông (công), lại kết hợp với suy đoán trước kia, y lúc này mới kết luận, chính là thái giám.
Thanh la, thời cổ đại có tác dụng kinh lộ.
Chính là lúc đi ra ngoài, gõ la thật lớn yêu cầu né đường.
Trong điều kiện nhất định còn có thể trừ tà minh chính, đây cũng là lí do vì sao các đại quan thời cổ ra ngoài đều phải khua chiêng gõ trống.
Mà không nghĩ tới ánh sáng phản xạ từ la, cũng là một loại phương thuật.
Này trong nghề gọi là huyền quang.
Cái này cũng giống việc dùng gương phản xạ ánh sáng, đều là thủ đoạn của phương thuật.
Nhưng nếu nói rõ thì lại hoàn toàn bất đồng, gương phản quang là dùng để trừ tà trấn hồn, mà la phản quang lại là chính hồn.
Khả năng chỉ đơn thuần nói như vậy có vẻ tối nghĩa khó hiểu.
Từ xưa đến nay gương vẫn luôn là một con dao hai lưỡi, dùng đúng thì rất an toàn, dùng không đúng rất có thể sẽ đưa tới mầm tai họa.
Nếu nói theo kiểu hiện đại chính là, ánh sáng mà gương phản chiếu có tác dụng rõ ràng, cũng cùng loại với thuốc hạ sốt.
Có bệnh uống sẽ hết bệnh, không bệnh mà uống ngược lại sẽ tổn hại thân thể.
Mà ánh sáng phản chiếu từ la, lại rất nhẹ nhàng.
Đại thể so sánh chính là thuốc vitamin, khi cần uống được.
Khi không cần uống cũng chẳng sao, thậm chí còn có thể dự phòng.
Cho nên y mới kêu tôi đem la đi chiếu đèn cầy.
Một là sợ dùng gương chiếu sáng sẽ chọc giận đối phương, không thể xử lí tốt.
Không thể mù quáng công kích.
Thứ hai là muốn nhìn một chút xem thứ kia đến tột cùng là cái gì, cũng coi như trong lòng bỏ được gánh nặng, còn có thỏa mãn lòng hiếu kì.
Tác giả: Hi, chào các vị đại gia, ta là Phạm Quá Hàm(?), oa ha ha ha ha ha ha! Hôm nay Nhị Hoa có việc, bản thảo là ta mang đến, rốt cuộc không cần đợi xin nghỉ phép mới có thể xuất đầu lộ diện rồi, ta hảo vui vẻ.
Chương mới ngày hôm nay, cái đoạn mà Giang Thước với Bạch Khai bắt gà trống ấy, ta lại nghĩ đến chương trình "Bố ơi, mình đi đâu thế?", mấy đoạn ba ba bắt gà trống thật là mạc danh hỉ cảm nha, ha ha ha ha ha......!
Đúng rồi, hoàng trong khung điểm này tự không thu tiền ha.
Ta chính là nhịn không được ra tới lộ một mặt......!.
Bạch Khai đi vào phòng, đem lồng đựng quắc quắc mở hết ra, để quắc quắc bên trong ra ngoài.
Nghĩ đến chúng nó lát nữa sẽ bị gà ăn mất, tôi lại hơi đau lòng.
Thức ăn chăn gà này cũng cao cấp quá đi.
Trạng thái tinh thần của đám quắc quắc đều không tệ, thả ra không lâu liền nhảy nhót khắp nơi.
Bạch Khai xoay người đem gà trống xách lên, tháo dây cột trên chân cho nó rồi đứng qua một bên.
Tình cảnh nói tiếp xem chừng cũng không cần tôi nói quá nhiều.
Hồi nhỏ thấy gà mổ trùng rồi, bây giờ cũng không khác lắm.
Tôi bên này nhanh tay đốt nến, lửa vừa được thắp Bạch Khai lập tức tắt đèn phòng.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy một ít ánh sáng suy yếu chiếu vào phòng.
Tôi đứng sát gần cửa nên ánh nến vẫn sáng hơn ánh sáng phản lại từ thanh la.
Bạch Khai bảo tôi ra ngoài vài bước, lúc này trong phòng chỉ còn mình ánh sáng từ cái la đồng.
Nói thì đơn giản, đến lúc làm mới biết cũng không dễ dàng gì.
Đầu tiên, tôi không dám có bất cứ động tác gì, chỉ sợ lại kinh động đến đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang.
Đầu tiên ta không dám có bất luận cái gì đại động tác, chỉ sợ lộng sáng hàng hiên thanh khống đèn.
Thứ hai, con gà trống kia chạy nhanh không tưởng, tôi bên này vừa chiếu được ánh nến đến, nó bên kia đã chạy mất dạng.
Gà trống tản bộ trong phòng, một lúc sau đã ăn hết vài chỉ quắc quắc.
Quắc quắc cũng cảm giác được thiên địch đã xuất hiện, không con nào dám lên tiếng, hô hấp của tôi cũng muốn ngừng cả lại.
Hai ba phút trôi qua.
Không biết là do ăn hết quắc quắc rồi hay do đã no bụng, gà trống đứng yên không nhúc nhích.
Nhờ vậy mà tôi xem như bớt việc, tay rốt cuộc có thể thoải mái một chút.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một con quắc quắc bên trong kêu lên.
Thanh âm không lớn, nhưng vào thời điểm này lại rất rõ ràng.
Tôi rất ngoài ý muốn, mẹ nó đây là muốn tuyên chiến với gà đấy à?
Ngay lúc đó Bạch Khai đè thấp giọng nói với tôi, mau đổi nến trắng, nhìn xem trong phòng có cái gì!
Dưới loại tình huống này mà nói tinh thần không hoảng hốt là giả.
Nhưng tay tôi lại không trì hoãn, lập tức đốt nến trắng chiếu vào phòng.
Ánh nến chiếu vào nhà, chiếu loạn vài cái đều không nhìn ra cái gì.
Bạch Khai cũng không cho tôi chỉ thị, tôi chỉ có thể hết chiếu sàn nhà lại chiếu đến góc phòng.
Vừa chiếu một lúc, trong một góc phòng trước đó chứa đầy gạo, ánh sáng hình như có chút biến hóa.
Loại biến hóa này rất khó hình dung, có hơi giống như đang chiếu vào mặt nước, ánh sáng mông lung lại phân tán.
Tôi trừng lớn con mắt quan sát, muốn nhìn xem có phải là giấy dán tường phản quang hay không.
Nhưng không đợi tôi nhìn cho kĩ, nến trong tay đã tắt mất.
Tôi nhịn không được a một tiếng, đèn trong hành lang bị tôi bật lên, trong phòng sáng sủa hơn nhiều.
Tôi thấy Bạch Khai ngây ngốc đứng một bên, dựa theo màu da của y mà nhìn, tôi có thể nhìn ra mặt y đã trắng bệch.
Sự tình xem ra đã hỏng bét rồi, Bạch Khai nếu đã suy sụp, vậy tôi cũng không tốt hơn chút nào.
Tôi kêu tiếng Bạch Khai, anh thấy cái gì?
Bạch Khai sửng sốt một chút, nháy mắt lại nhào đến góc tường, hô lớn, mau bắt gà lại, đừng để cho nó ăn con quắc quắc cuối cùng!
Tôi cũng không công phu phản ứng, vội vàng hai bước chạy qua.
Con gà kia vẫn luôn đứng ngốc một chỗ, lúc này vừa thấy có người chạy lại lập tức bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời trong phòng gà bay người nhảy.
Trong không gian nhỏ bé như vậy, tất nhiên gà sẽ linh hoạt hơn người, tôi bắt nửa ngày chỉ nắm được mỗi mấy cái lông gà.
Bạch Khai bên kia cũng không thuận lợi, vồ hụt mấy lần, hai đứa chúng tôi còn suýt đụng đầu vào nhau.
Bận rộn khoảng ba bốn phút, tôi mới miễn cưỡng nắm được cái cánh gà.
Sợ gà lại chạy, tôi cũng không nghĩ quá nhiều trực tiếp lấy thịt đè gà!
Chờ đến lúc Bạch Khai bắt được quắc quắc, hai người bọn tôi đều đã mồ hôi đầy đầu.
Cũng không rảnh lo giao lưu, Bạch Khai liền lấy ra dao nhỏ tùy thân làm thịt gà.
Làm cho tôi ngoài ý muốn chính là, y cũng không phải định giết gà lấy huyết, mà là cắt lấy một mảnh nhỏ thịt gà, đút cho quắc quắc ăn.
Quắc quắc cũng không biết là vì nguyên nhân gì, cũng không chần chừ, thật sự nuốt mấy miếng.
Làm xong hết thảy, Bạch Khai mới nằm liệt trên đất mà hổn hển thở, tôi nói, anh trước tiên đừng nghỉ ngơi gì cả, mau nói cho tôi biết trong phòng có cái gì đi.
Bạch Khai dùng tay dính máu gà nếm nếm, nói cho tôi, trong phòng có lão quỷ.
Nghe nói là lão quỷ, tôi ngược lại không lo lắng gì nữa.
Tôi lại hỏi, như thế nào?
Bạch Khai đứng dậy đem tôi kéo ra ngoài cửa, nói, cái này nói ra thì rất dài, bất quá bởi vì lão tử làm cái cục kia, khiến lão quỷ đó đem chính mình trở thành thần tiên.
Chúng ta đi ăn sáng cái đã, trong miệng đừng nói chuyện lung tung.
Tôi nghe xong liền nhụt chí, tổng kết lại Bạch Khai cũng không đáng tin cậy gì.
Lăn lộn nửa ngày cái gì Trường Minh Đăng cục, cuối cùng còn để cho con quỷ kia thăng tiên luôn?
Hiện tại cũng không phải thời điểm để đấu võ mồm, tôi gật gật đầu.
Bạch Khai lại kéo tôi đi vào nhà bếp, cầm ra một cái nồi sắt bắt đầu đốt tiền giấy, vừa đốt vừa khấn lầm rầm.
Nói chúng tôi hai người là vô tình đi ngang qua đây, mượn tạm chỗ các vị ngủ một đêm.
Không nghĩ đến chủ nhân vẫn còn ở đây, chúng tôi lễ nghĩa không chu toàn rồi.
Chút tiền này coi như bồi tội, nói xong còn tất cung tất kính lạy một cái.
Tôi tuy rằng khó hiểu, cũng chỉ có thể làm theo.
Làm xong hết thủ tục, Bạch Khai thật cẩn thận thu nhặt đồ đạc, rón ra rón rén mang tôi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi xuống thang máy ra khỏi tòa nhà, Bạch Khai vẫn mang vẻ vô cùng cẩn thận.
Chờ đến khi đã đi xa, y mới thở dài một cái.
Tôi nghẹn hơn nửa ngày, vội vàng hỏi y, tình huống trong phòng kia rốt cuộc là thế nào, hy vọng y thẳng thắn nói cho tôi biết.
Bạch Khai đốt điếu thuốc nói, thiếu tâm nhãn, việc này anh đừng nói ra ngoài, lão tử không đỡ người dậy nổi đâu.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, mẹ nó anh nhờ tôi mà dùng cái giọng đó đấy hả? Nhưng ngoài miệng không nhiều lời, gật gật đầu chờ Bạch Khai giải thích.
Bạch Khai thở dài, nói kết quả anh cũng thấy rồi, trong phòng xác định vững chắc là có lão gia hỏa, cụ thể có bao nhiêu lão, hiện tại không cách nào biết rõ.
Nhưng ít nhất cũng đến từ triều Thanh.
Tôi nói, cái này không đúng, đó cũng không phải là nhà cổ, sao vô duyên vô cớ lại có lão quỷ triều Thanh? Còn nữa, cho dù khi tòa nhà xây nền lỡ đụng trúng cổ mộ hay cái gì đại loại thế, lão quỷ kia cũng không rảnh đến mức chạy lên lầu 14 chứ?
Tôi hỏi, anh dựa vào đâu để xác định thứ kia đến từ triều Thanh? Thân thích nhà anh à?
"Bằng việc lão quỷ kia là thái giám!" Bạch Khai đem tàn thuốc gạt đi, lại nói, anh có biết cái gì là thái giám không? Hiện tại chỗ nào mẹ nó còn có thái giám!?
Tôi sửng sốt, lúc trước người chiếu đèn cầy là tôi, nhưng tôi lại cái gì cũng chẳng nhìn ra.
Cho dù Bạch Khai đứng gần nó hơn tôi, nhưng y có thể nhìn ra lão nhân gia có còn họa mi hay không ư
Tôi nói tôi không hiểu được, anh giải thích cho tôi chút đi.
Nếu không ngày mai tôi sẽ kể với người ta chuyện anh làm hỏng việc ở đó đấy.
Bạch Khai đành bất đắc dĩ giải thích cho tôi, kỳ thật ngay từ đầu lúc phát hiện thảo hạt, y cũng đã có một ít suy đoán.
Bất quá lúc ấy manh mối thực sự không đủ, cũng không dám kết luận bừa bãi.
Dù sao đây cũng là nhà cao tầng, lão quỷ xuất hiện ở đó đúng là không biết nói sao.
Nhưng mà sau đó y dần dần phát hiện, âm khí trong phòng này không quá thích hợp.
Lúc đầu y cho rằng nháo trong này là âm hồn nữ quỷ kia, nên âm khí mới nặng đến vậy.
Chính là khi tôi đem thanh là chiếu ánh sáng vào phòng, y mới phát hiện thứ gây nháo sự là một người đàn ông (công), lại kết hợp với suy đoán trước kia, y lúc này mới kết luận, chính là thái giám.
Thanh la, thời cổ đại có tác dụng kinh lộ.
Chính là lúc đi ra ngoài, gõ la thật lớn yêu cầu né đường.
Trong điều kiện nhất định còn có thể trừ tà minh chính, đây cũng là lí do vì sao các đại quan thời cổ ra ngoài đều phải khua chiêng gõ trống.
Mà không nghĩ tới ánh sáng phản xạ từ la, cũng là một loại phương thuật.
Này trong nghề gọi là huyền quang.
Cái này cũng giống việc dùng gương phản xạ ánh sáng, đều là thủ đoạn của phương thuật.
Nhưng nếu nói rõ thì lại hoàn toàn bất đồng, gương phản quang là dùng để trừ tà trấn hồn, mà la phản quang lại là chính hồn.
Khả năng chỉ đơn thuần nói như vậy có vẻ tối nghĩa khó hiểu.
Từ xưa đến nay gương vẫn luôn là một con dao hai lưỡi, dùng đúng thì rất an toàn, dùng không đúng rất có thể sẽ đưa tới mầm tai họa.
Nếu nói theo kiểu hiện đại chính là, ánh sáng mà gương phản chiếu có tác dụng rõ ràng, cũng cùng loại với thuốc hạ sốt.
Có bệnh uống sẽ hết bệnh, không bệnh mà uống ngược lại sẽ tổn hại thân thể.
Mà ánh sáng phản chiếu từ la, lại rất nhẹ nhàng.
Đại thể so sánh chính là thuốc vitamin, khi cần uống được.
Khi không cần uống cũng chẳng sao, thậm chí còn có thể dự phòng.
Cho nên y mới kêu tôi đem la đi chiếu đèn cầy.
Một là sợ dùng gương chiếu sáng sẽ chọc giận đối phương, không thể xử lí tốt.
Không thể mù quáng công kích.
Thứ hai là muốn nhìn một chút xem thứ kia đến tột cùng là cái gì, cũng coi như trong lòng bỏ được gánh nặng, còn có thỏa mãn lòng hiếu kì.
Tác giả: Hi, chào các vị đại gia, ta là Phạm Quá Hàm(?), oa ha ha ha ha ha ha! Hôm nay Nhị Hoa có việc, bản thảo là ta mang đến, rốt cuộc không cần đợi xin nghỉ phép mới có thể xuất đầu lộ diện rồi, ta hảo vui vẻ.
Chương mới ngày hôm nay, cái đoạn mà Giang Thước với Bạch Khai bắt gà trống ấy, ta lại nghĩ đến chương trình "Bố ơi, mình đi đâu thế?", mấy đoạn ba ba bắt gà trống thật là mạc danh hỉ cảm nha, ha ha ha ha ha......!
Đúng rồi, hoàng trong khung điểm này tự không thu tiền ha.
Ta chính là nhịn không được ra tới lộ một mặt......!.
Danh sách chương