Năm vị thiếu gia, tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, có sợ hãi, có chần chừ, chỉ không có quyết tâm cùng dũng cảm.
Nói giỡn. Họ đều là con em thế gia của thành phố E. Từ lúc nào phải hạ mình, chiến đấu cùng đám tang thi gớm ghiếc. Thói quen được người tôn sùng, nịnh nọt ăn sâu vào tận xương máu. Dù đối diện với Mạt Thế, cũng không thay đổi. Nhất là cái ả ngực to não nhỏ - Phương Tuệ - Đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh.
Nghe được lời của Lão Hắc. Vẻ mặt Phương Tuệ cực độ khó coi. Đang tính mở miệng đáp trả đôi câu thì bị mấy người bên cạnh lôi kéo, ả bực bội giậm chân, liếc mắt, nhìn sang chỗ khác.
- Hắc lão đại. Đám tang thi này càng lúc càng đông, sao giờ?
Một đàn em của Lão Hắc lo lắng hỏi.
Tung nốt hỏa cầu trong tay. Vị thám tử nổi tiếng của Văn Phòng thám tử Ngạo Thiên tranh thủ tìm kiếm xung quanh. Sau, hắn hướng tất cả mọi người ra lệnh.
- Lùi dần về phía bên phải. Tiệm cắt tóc bên kia chắc sẽ không có tang thi.
- Tìm chỗ nào có đồ ăn đó.
- Phương đại tiểu thư. Cô muốn tìm đồ ăn thì tự mình đi. Chúng tôi không bồi được.
- Ông…
Đám thiếu gia, tiểu thư dĩ nhiên không muốn rúc vào tiệm cắt tóc. Nhưng sinh mệnh đang phụ thuộc kẻ khác, họ chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo.
Mười người bắt đầu di chuyển về phía bên phải. Lần này, bốn huynh đệ Lão Hắc mở đường. Bản thân hắn thì bọc hậu phía sau.
Cửa của tiệm cắt tóc được dị năng giả hệ Kim nhẹ nhàng mở ra. Cả đám nhanh chóng vọt vào bên trong.
Bỗng dưng, trong lũ tang thi, xuất hiện một con zoombie có tốc độ vượt trội. Nó đang quấn lấy Lão Hắc không buông.
Phương Tuệ cảm thấy sợ hãi. Ả lo lắng, sau khi con tang thi đó giết chết Lão Hắc sẽ chạy tới đây. Vì vậy, nhân lúc nhóm dị năng giả kiểm tra tình hình bên trong tiệm, ả nhanh tay, đóng chặt cửa, ngăn cách Lão Hắc và lũ tang thi bên ngoài.
Nhưng, vừa quay lại, gương mặt vốn tự cho là xinh đẹp, bị một cái tát quăng qua.
- Làm gì? - Tôi… Tôi…
Bốn huynh đệ Lão Hắc ở đây. Đâu có ai rảnh mà đứng yên chờ ả giải thích. Một người trong số đó, dùng chân, đạp ả sang một bên. Họ vội vàng mở cửa, lao ra tương trợ.
- Hắc lão đại?
- Mọi người không cần ra đây.
- Huynh đệ ta không dễ dàng mới đi được tới hôm nay. Có chết cùng chết!
Lão Hắc còn muốn khuyên nhủ. Nhưng nhìn cửa tiệm sau lưng bọn họ lần nữa đóng kín mít. Liền thay đổi ý định. Sảng khoái nói một tiếng “Tốt!”
Thái độ tất cả đều rất kiên quyết. Mặc dù hiện tại, dị năng trong người gần như sắp cạn. Nhưng chút sinh mạng cuối cùng, cũng muốn được đồng sinh cộng tử cùng nhau.
Con tang thi có tốc độ vượt bậc thấy hỏa cầu trong tay của Lão Hắc tắt ngúm, nó kêu ô ô… mừng rỡ lao lên. Hai cái tay xanh mét, tạo thế gọng kiềm, hướng tới cổ đối phương. Gương mặt thối rửa kề sát vô, răng nanh chực chờ cắn vào yết hầu của Hắc Lão.
- Lão Hắc…
Bốn dị năng giả gần đó thấy vậy, kinh hoảng hét lớn. Họ rất muốn chạy đến giúp đỡ nhưng vô pháp thực hiện. Cả bốn người đều bị tang thi cuốn lấy. Một sơ sẩy nhỏ sẽ vĩnh viễn chôn mình trong biển zoombie.
Trong lòng mỗi người đều một mảnh tang thương, tuyệt vọng.
Bất ngờ.
Một tia sáng tím từ xa bay tới, phược qua tai của Lão Hắc. Ghim chặt vào đầu của con zoombie tốc độ cao. Cả người Lão Hắc cùng lúc bị ai đó kéo ra xa, trơ mắt nhìn đầu lâu của con tang thi vừa rồi phát nổ.
Ầm…
Não trắng, máu đen bắn ra tứ phía xung quanh.
Tiếp theo, trong tầm mắt của năm dị năng giả, xuất hiện một người đàn ông mặc hắc y, tay cầm thanh đao khổng lồ màu huyết sắc đỏ tươi, giữa biển tang thi điên cuồng chém giết. Thân ảnh của hắn thoắt ẩn, thoắt hiện. Ánh đao chớp động giữa hư không, tự như vũ điệu của tử thần.
Mỗi lần thanh đao giơ lên rồi hạ xuống, một đám đầu lâu bị chém văng. Đúng, không phải một mà là một đám. Chiến lực khủng bố đó, khiến cho bọn Lão Hắc hoàn toàn câm nín. Thần kinh chấn động cực kỳ.
Ở hướng ngược lại. Thêm một đám hắc y nhân khác vung đao giết tới. Những người này không mạnh mẽ bằng người đàn ông cầm thanh đao đỏ. Nhưng hành động cũng vô cùng lưu loát, dũng mãnh. Đám zombie trong tay họ không khác gì rau cải, đụng tới là ngã xuống, đụng tới là mất đầu.
- Chúng ta đang mơ phải không?
- Có lẽ.
- Ai đó vui lòng tát ta một cái.
Bá…
- Móa nó, tát thật à. Nhưng mà đau thật. Ha ha…. Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi. Được cứu rồi…
- Con mẹ nó. Cảm giác dạo quanh một vòng cửu môn quan rồi trở lại. Lão Tử không muốn trải qua lần nữa đâu a.
Kha Hùng giải quyết xong đám tang thi xung quanh khu vực này thì thu hồi Huyết Chiến Đao. Thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt của năm dị năng giả còn đang tranh thủ tận hưởng cảm giác phiêu diêu sau khi lướt qua bờ sinh tử.
- Lão Hắc. Đã lâu không gặp.
- Anh là….
- Là tôi!
Kha Hùng tháo khẩu trang, nhìn Lão Hắc cười cười.
- Quả nhiên là anh. Kha ảnh đế. Đây là lần thứ hai anh cứu huynh đệ chúng tôi rồi!
- Lão Hắc huynh nói gì? Tôi không hiểu.
- Anh đừng giả hồ đồ. Lần trước, cứu người tại công xưởng bỏ hoang, nếu không phải anh thì ai? Chứng kiến thân thủ của anh khi nãy. Tôi có thể trăm phần trăm khẳng định.
- Ha ha. Đúng là không có việc gì qua mắt được vị thám tử tài ba của chúng ta. Ừm, mấy người sau lưng Hắc lão huynh là…
- Kha ảnh đế… là chúng tôi.
Vừa nghe Kha Hùng nhắc tới. Hai trong số bốn huynh đệ của Lão Hắc bước lên, nghiêm chỉnh đứng trước mặt đại ân nhân, thật sâu cúi đầu cảm tạ.
- Cảm ơn ân cứu mạng của anh trong công xưởng lúc trước.
- Còn một người nữa?
Lão Hắc dĩ nhiên biết Kha Hùng nói tới người nào.
- Chết rồi. Bị đám tang thi ăn tươi nuốt sống…
Không khí im lặng thoáng chốc bao trùm. Đối với nhóm người Lão Hắc. Tận mắt chứng kiến đồng đội vì cản đường đám tang thi mà biến bản thân thành mồi dụ… Bọn họ vừa đau xót, vừa tự trách bản thân mình.
Sau trận đụng độ với tay chân của Đỗ Thế Hào. Văn phòng thám tử Ngạo Thiên tạm giải thể, định chờ thời cơ “Đông sơn tái khởi”. Các huynh đệ lần lượt giải tán. Lão Hắc và trợ thủ thân thiết, dẫn theo ba người được cứu ra từ công xưởng, dựa vào số tiền mà Kha Hùng chuyển khoản, trốn đến thành phố E.
Đến khi Mạt Thế bất ngờ kéo tới. Người từng bị thương nặng nhất tại công xưởng lúc đó, tới giờ cũng hồi phục kha khá. Nhưng lại cảm thấy bản thân là gánh nặng. Vì vậy, hắn tự hi sinh, tranh thủ một cơ hội thoát thân cho huynh đệ của mình.
Kha Hùng nghe Lão Hắc kể lại, trong lòng cũng có chút đồng tình.
- Tiếp theo, mọi người có dự định gì không?
- Chúng tôi định tới căn cứ quân đội của thành phố ở phía Nam.
- Nhóm người trong kia cùng đi. Chỉ là đến lúc chiến đấu với Zoombie thì họ lại khóa cửa, nhốt Lão Hắc ở bên ngoài cùng tang thi biến dị.
Lão Hắc vừa lên tiếng. Trợ thủ của hắn liền chỉ về phía cửa tiệm cắt tóc, thuật lại đầu đuôi những chuyện xảy ra hôm nay.
Kha Hùng cười cười, xem như hiểu rõ.
- Lão Hắc huynh. Chúng ta tính ra quen biết đã lâu. Có một số chuyện, tôi cũng chẳng muốn giấu diếm. Hiện tại, tôi đang xây dựng một căn cứ nhỏ ở Phía Bắc thành phố này. Còn đang thiếu rất nhiều cao thủ. Không biết anh và những người bên cạnh, có hứng thú gia nhập hay không?
- Tốt. – Lão Hắc khẳng khái đáp – Không nói tới giao tình của chúng ta, chỉ bằng ân cứu mạng của anh đối với chúng tôi hôm nay. Chúng tôi cũng nguyện ý gia nhập.
- Một lời đã định. Ha ha.
Hai người đàn ông đập tay nhau. Mặc dù không nói, nhưng trong lòng đều phi thường hiểu rõ. Quân tử chi giao, đến thế là cùng.
Lúc này, nhóm người Tiểu An bên kia cũng đã xử lý xong đám tang thi và bắt đầu thu dọn chiến trường.
Nửa tiếng sau, cả đám kéo tới trước mặt Kha Hùng. Trần Tiểu An đưa cho hắn một túi nhỏ, đựng hơn trăm viên đá trong suốt.
- Hùng ca. Viên tinh hạch này khác biệt hoàn toàn. Anh xem thử.
Kha Hùng nhận lấy một viên tinh hạch có màu xanh. Trong mắt lóe lên ánh sáng ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Đây là tang thi cấp hai. Chắc là con có tốc độ nhanh khác thường đã giao đấu cùng Lão Hắc khi nãy.
- Tang thi cấp hai?
Mấy dị năng giả xung quanh đều cảm thấy hứng thú với viên tinh hạch màu xanh to bằng viên bi trong tay của Kha Hùng.
Lão Hắc nhíu mày, lo lắng hỏi:
- Kha huynh đệ. Tang Thi cấp hai là sao?
- Loài người tiến hóa thành dị năng giả. Tang thi cũng có thể tiến hóa thăng cấp. Viên đá trong suốt không màu này, chỉ xuất hiện trong đầu tang thi cấp một. Viên màu xanh này là đại diện cho cấp hai. Nếu là tang thi cấp ba, sẽ có màu vàng. Cấp bốn có màu đỏ. Tang thi cấp năm thì có tinh hạch màu lam… tóm lại. Cấp độ càng cao, đám tang thi này càng lợi hại.
Vốn dĩ, Kha Hùng còn muốn chia sẻ với bọn họ thêm một số chuyện. Nhưng liếc thấy một nhóm người đang vội vàng từ tiệm cắt tóc đi tới. Hắn thức thời im lặng.
Phương Tuệ và mấy thiếu gia, tiểu thư bên cạnh, thấy tang thi bên ngoài đều đã giải quyết hết, liền dọn dẹp toàn bộ chướng ngại vật, chạy ra.
Lúc ả nhìn thấy Kha Hùng, một sự mừng rỡ như điên trên mặt hiện lên. Ả dùng tốc độ ánh sáng để thay đổi phong thái của bản thân, lao đến trước mặt thần tượng, uốn éo người, ỡm ờ lên tiếng.
- Kha ảnh đế. Em rất vui khi gặp anh ở đây?
- Tôi không quen cô.
- Em là con gái của Phương Thúc Mạnh. Phương Tuệ. Anh gọi em Tiểu Tuệ hay Tuệ Tuệ cũng được.
…………………………………………………………………..
Nói giỡn. Họ đều là con em thế gia của thành phố E. Từ lúc nào phải hạ mình, chiến đấu cùng đám tang thi gớm ghiếc. Thói quen được người tôn sùng, nịnh nọt ăn sâu vào tận xương máu. Dù đối diện với Mạt Thế, cũng không thay đổi. Nhất là cái ả ngực to não nhỏ - Phương Tuệ - Đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh.
Nghe được lời của Lão Hắc. Vẻ mặt Phương Tuệ cực độ khó coi. Đang tính mở miệng đáp trả đôi câu thì bị mấy người bên cạnh lôi kéo, ả bực bội giậm chân, liếc mắt, nhìn sang chỗ khác.
- Hắc lão đại. Đám tang thi này càng lúc càng đông, sao giờ?
Một đàn em của Lão Hắc lo lắng hỏi.
Tung nốt hỏa cầu trong tay. Vị thám tử nổi tiếng của Văn Phòng thám tử Ngạo Thiên tranh thủ tìm kiếm xung quanh. Sau, hắn hướng tất cả mọi người ra lệnh.
- Lùi dần về phía bên phải. Tiệm cắt tóc bên kia chắc sẽ không có tang thi.
- Tìm chỗ nào có đồ ăn đó.
- Phương đại tiểu thư. Cô muốn tìm đồ ăn thì tự mình đi. Chúng tôi không bồi được.
- Ông…
Đám thiếu gia, tiểu thư dĩ nhiên không muốn rúc vào tiệm cắt tóc. Nhưng sinh mệnh đang phụ thuộc kẻ khác, họ chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo.
Mười người bắt đầu di chuyển về phía bên phải. Lần này, bốn huynh đệ Lão Hắc mở đường. Bản thân hắn thì bọc hậu phía sau.
Cửa của tiệm cắt tóc được dị năng giả hệ Kim nhẹ nhàng mở ra. Cả đám nhanh chóng vọt vào bên trong.
Bỗng dưng, trong lũ tang thi, xuất hiện một con zoombie có tốc độ vượt trội. Nó đang quấn lấy Lão Hắc không buông.
Phương Tuệ cảm thấy sợ hãi. Ả lo lắng, sau khi con tang thi đó giết chết Lão Hắc sẽ chạy tới đây. Vì vậy, nhân lúc nhóm dị năng giả kiểm tra tình hình bên trong tiệm, ả nhanh tay, đóng chặt cửa, ngăn cách Lão Hắc và lũ tang thi bên ngoài.
Nhưng, vừa quay lại, gương mặt vốn tự cho là xinh đẹp, bị một cái tát quăng qua.
- Làm gì? - Tôi… Tôi…
Bốn huynh đệ Lão Hắc ở đây. Đâu có ai rảnh mà đứng yên chờ ả giải thích. Một người trong số đó, dùng chân, đạp ả sang một bên. Họ vội vàng mở cửa, lao ra tương trợ.
- Hắc lão đại?
- Mọi người không cần ra đây.
- Huynh đệ ta không dễ dàng mới đi được tới hôm nay. Có chết cùng chết!
Lão Hắc còn muốn khuyên nhủ. Nhưng nhìn cửa tiệm sau lưng bọn họ lần nữa đóng kín mít. Liền thay đổi ý định. Sảng khoái nói một tiếng “Tốt!”
Thái độ tất cả đều rất kiên quyết. Mặc dù hiện tại, dị năng trong người gần như sắp cạn. Nhưng chút sinh mạng cuối cùng, cũng muốn được đồng sinh cộng tử cùng nhau.
Con tang thi có tốc độ vượt bậc thấy hỏa cầu trong tay của Lão Hắc tắt ngúm, nó kêu ô ô… mừng rỡ lao lên. Hai cái tay xanh mét, tạo thế gọng kiềm, hướng tới cổ đối phương. Gương mặt thối rửa kề sát vô, răng nanh chực chờ cắn vào yết hầu của Hắc Lão.
- Lão Hắc…
Bốn dị năng giả gần đó thấy vậy, kinh hoảng hét lớn. Họ rất muốn chạy đến giúp đỡ nhưng vô pháp thực hiện. Cả bốn người đều bị tang thi cuốn lấy. Một sơ sẩy nhỏ sẽ vĩnh viễn chôn mình trong biển zoombie.
Trong lòng mỗi người đều một mảnh tang thương, tuyệt vọng.
Bất ngờ.
Một tia sáng tím từ xa bay tới, phược qua tai của Lão Hắc. Ghim chặt vào đầu của con zoombie tốc độ cao. Cả người Lão Hắc cùng lúc bị ai đó kéo ra xa, trơ mắt nhìn đầu lâu của con tang thi vừa rồi phát nổ.
Ầm…
Não trắng, máu đen bắn ra tứ phía xung quanh.
Tiếp theo, trong tầm mắt của năm dị năng giả, xuất hiện một người đàn ông mặc hắc y, tay cầm thanh đao khổng lồ màu huyết sắc đỏ tươi, giữa biển tang thi điên cuồng chém giết. Thân ảnh của hắn thoắt ẩn, thoắt hiện. Ánh đao chớp động giữa hư không, tự như vũ điệu của tử thần.
Mỗi lần thanh đao giơ lên rồi hạ xuống, một đám đầu lâu bị chém văng. Đúng, không phải một mà là một đám. Chiến lực khủng bố đó, khiến cho bọn Lão Hắc hoàn toàn câm nín. Thần kinh chấn động cực kỳ.
Ở hướng ngược lại. Thêm một đám hắc y nhân khác vung đao giết tới. Những người này không mạnh mẽ bằng người đàn ông cầm thanh đao đỏ. Nhưng hành động cũng vô cùng lưu loát, dũng mãnh. Đám zombie trong tay họ không khác gì rau cải, đụng tới là ngã xuống, đụng tới là mất đầu.
- Chúng ta đang mơ phải không?
- Có lẽ.
- Ai đó vui lòng tát ta một cái.
Bá…
- Móa nó, tát thật à. Nhưng mà đau thật. Ha ha…. Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi. Được cứu rồi…
- Con mẹ nó. Cảm giác dạo quanh một vòng cửu môn quan rồi trở lại. Lão Tử không muốn trải qua lần nữa đâu a.
Kha Hùng giải quyết xong đám tang thi xung quanh khu vực này thì thu hồi Huyết Chiến Đao. Thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt của năm dị năng giả còn đang tranh thủ tận hưởng cảm giác phiêu diêu sau khi lướt qua bờ sinh tử.
- Lão Hắc. Đã lâu không gặp.
- Anh là….
- Là tôi!
Kha Hùng tháo khẩu trang, nhìn Lão Hắc cười cười.
- Quả nhiên là anh. Kha ảnh đế. Đây là lần thứ hai anh cứu huynh đệ chúng tôi rồi!
- Lão Hắc huynh nói gì? Tôi không hiểu.
- Anh đừng giả hồ đồ. Lần trước, cứu người tại công xưởng bỏ hoang, nếu không phải anh thì ai? Chứng kiến thân thủ của anh khi nãy. Tôi có thể trăm phần trăm khẳng định.
- Ha ha. Đúng là không có việc gì qua mắt được vị thám tử tài ba của chúng ta. Ừm, mấy người sau lưng Hắc lão huynh là…
- Kha ảnh đế… là chúng tôi.
Vừa nghe Kha Hùng nhắc tới. Hai trong số bốn huynh đệ của Lão Hắc bước lên, nghiêm chỉnh đứng trước mặt đại ân nhân, thật sâu cúi đầu cảm tạ.
- Cảm ơn ân cứu mạng của anh trong công xưởng lúc trước.
- Còn một người nữa?
Lão Hắc dĩ nhiên biết Kha Hùng nói tới người nào.
- Chết rồi. Bị đám tang thi ăn tươi nuốt sống…
Không khí im lặng thoáng chốc bao trùm. Đối với nhóm người Lão Hắc. Tận mắt chứng kiến đồng đội vì cản đường đám tang thi mà biến bản thân thành mồi dụ… Bọn họ vừa đau xót, vừa tự trách bản thân mình.
Sau trận đụng độ với tay chân của Đỗ Thế Hào. Văn phòng thám tử Ngạo Thiên tạm giải thể, định chờ thời cơ “Đông sơn tái khởi”. Các huynh đệ lần lượt giải tán. Lão Hắc và trợ thủ thân thiết, dẫn theo ba người được cứu ra từ công xưởng, dựa vào số tiền mà Kha Hùng chuyển khoản, trốn đến thành phố E.
Đến khi Mạt Thế bất ngờ kéo tới. Người từng bị thương nặng nhất tại công xưởng lúc đó, tới giờ cũng hồi phục kha khá. Nhưng lại cảm thấy bản thân là gánh nặng. Vì vậy, hắn tự hi sinh, tranh thủ một cơ hội thoát thân cho huynh đệ của mình.
Kha Hùng nghe Lão Hắc kể lại, trong lòng cũng có chút đồng tình.
- Tiếp theo, mọi người có dự định gì không?
- Chúng tôi định tới căn cứ quân đội của thành phố ở phía Nam.
- Nhóm người trong kia cùng đi. Chỉ là đến lúc chiến đấu với Zoombie thì họ lại khóa cửa, nhốt Lão Hắc ở bên ngoài cùng tang thi biến dị.
Lão Hắc vừa lên tiếng. Trợ thủ của hắn liền chỉ về phía cửa tiệm cắt tóc, thuật lại đầu đuôi những chuyện xảy ra hôm nay.
Kha Hùng cười cười, xem như hiểu rõ.
- Lão Hắc huynh. Chúng ta tính ra quen biết đã lâu. Có một số chuyện, tôi cũng chẳng muốn giấu diếm. Hiện tại, tôi đang xây dựng một căn cứ nhỏ ở Phía Bắc thành phố này. Còn đang thiếu rất nhiều cao thủ. Không biết anh và những người bên cạnh, có hứng thú gia nhập hay không?
- Tốt. – Lão Hắc khẳng khái đáp – Không nói tới giao tình của chúng ta, chỉ bằng ân cứu mạng của anh đối với chúng tôi hôm nay. Chúng tôi cũng nguyện ý gia nhập.
- Một lời đã định. Ha ha.
Hai người đàn ông đập tay nhau. Mặc dù không nói, nhưng trong lòng đều phi thường hiểu rõ. Quân tử chi giao, đến thế là cùng.
Lúc này, nhóm người Tiểu An bên kia cũng đã xử lý xong đám tang thi và bắt đầu thu dọn chiến trường.
Nửa tiếng sau, cả đám kéo tới trước mặt Kha Hùng. Trần Tiểu An đưa cho hắn một túi nhỏ, đựng hơn trăm viên đá trong suốt.
- Hùng ca. Viên tinh hạch này khác biệt hoàn toàn. Anh xem thử.
Kha Hùng nhận lấy một viên tinh hạch có màu xanh. Trong mắt lóe lên ánh sáng ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Đây là tang thi cấp hai. Chắc là con có tốc độ nhanh khác thường đã giao đấu cùng Lão Hắc khi nãy.
- Tang thi cấp hai?
Mấy dị năng giả xung quanh đều cảm thấy hứng thú với viên tinh hạch màu xanh to bằng viên bi trong tay của Kha Hùng.
Lão Hắc nhíu mày, lo lắng hỏi:
- Kha huynh đệ. Tang Thi cấp hai là sao?
- Loài người tiến hóa thành dị năng giả. Tang thi cũng có thể tiến hóa thăng cấp. Viên đá trong suốt không màu này, chỉ xuất hiện trong đầu tang thi cấp một. Viên màu xanh này là đại diện cho cấp hai. Nếu là tang thi cấp ba, sẽ có màu vàng. Cấp bốn có màu đỏ. Tang thi cấp năm thì có tinh hạch màu lam… tóm lại. Cấp độ càng cao, đám tang thi này càng lợi hại.
Vốn dĩ, Kha Hùng còn muốn chia sẻ với bọn họ thêm một số chuyện. Nhưng liếc thấy một nhóm người đang vội vàng từ tiệm cắt tóc đi tới. Hắn thức thời im lặng.
Phương Tuệ và mấy thiếu gia, tiểu thư bên cạnh, thấy tang thi bên ngoài đều đã giải quyết hết, liền dọn dẹp toàn bộ chướng ngại vật, chạy ra.
Lúc ả nhìn thấy Kha Hùng, một sự mừng rỡ như điên trên mặt hiện lên. Ả dùng tốc độ ánh sáng để thay đổi phong thái của bản thân, lao đến trước mặt thần tượng, uốn éo người, ỡm ờ lên tiếng.
- Kha ảnh đế. Em rất vui khi gặp anh ở đây?
- Tôi không quen cô.
- Em là con gái của Phương Thúc Mạnh. Phương Tuệ. Anh gọi em Tiểu Tuệ hay Tuệ Tuệ cũng được.
…………………………………………………………………..
Danh sách chương