Sáng hôm sau, dùng xong điểm tâm mà Trần Tiểu An chuẩn bị, Kha Hùng nhanh chóng đến phim trường.

Tới khoảng mười giờ, hắn nhận được một cuộc điện thoại của Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố E. Lãnh đạo thành phố đã quyết định bán cho hắn, toàn bộ vùng đất dưới chân núi và cả ba ngọn núi đá vôi với cái giá tám trăm nghìn đô la. Kha Hùng thoải mái đáp lời. Hẹn trong hai hôm sẽ cùng luật sư đến thành phố E ký hợp đồng, hoàn thành thủ tục.

Việc đất đai đã giải quyết xong. Kế tiếp chỉ cần tập trung xây dựng căn cứ và thu thập vật tư. Kha Hùng cảm thấy, bản thân cần nhất lúc này chính là nhân lực.

Hắn nhìn Chu Phong đang lăng xăng bưng trà rót nước bên cạnh, nhướng mày hỏi:

- Chuyện Quách Vũ thế nào? - Hùng Ca. Quách Vũ hiện tại đang sống cùng em gái tại một khu chung cư cũ kỉ, cách phim trường của chúng ta gần mười cây số. Hôm qua, sau khi ra viện, em đưa hắn về đó. Giờ này, hẳn là còn ở nhà, tay chân đều bó bột, di chuyển có chút khó khăn..

- Đi đón hắn qua đây. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, anh muốn nói chuyện với hắn một chút.

Tiểu Phong liên tục gật đầu. Mặc dù mới chỉ quen biết một ngày. Nhưng mà, ấn tượng của Chu Phong đối với Quách Vũ rất tốt. Tên tiểu tử đó liều lĩnh, gan dạ, trọng nghĩa khí… nói chuyện lại biết tiến biết lui. Mà quan trọng nhất, Quách Vũ rất yêu thương em gái của mình.

Nhắc tới tình cảm gia đình, Chu Phong cũng giống như Kha Hùng cùng Trần Tiểu An, đều là “trẻ mồ côi”, nhìn hai anh em nhà người ta hòa thuận với nhau mà khát khao, hâm mộ.

Mười một giờ hơn. Quách Vũ ngồi trên xe lăn, được Chu Phong đẩy vào phòng nghỉ ngơi chuyên biệt của phim trường Anh Hùng thời loạn.

Mặc dù có nghe Chu Phong nói qua, người cứu hắn là Kha Ảnh đế, nhưng thật sự nhìn thấy, Quách Vũ vẫn thấy ngạc nhiên. Hắn kích động nói.

- Kha ảnh đế. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.

- Tinh thần sáng láng. Không tệ! Gọi Hùng ca được rồi.

- Vâng. Hùng Ca.

- Trước đây cậu làm nghề gì?

- Em làm phục vụ ở Hoàng Đình. – Quách Vũ thật thà đáp.

Kha Hùng nghe thế, trên gương mặt hiện lên vẻ tò mò.

- Thế mà cậu lại tố cáo Hoàng Đình. Tự đập bể chén cơm của mình, không tiếc sao? Tôi nghe nói, lương bổng của Hoàng Đình cũng không thấp?

Quách Vũ ngẩng cao đầu, lẫm liệt nói.

- Mặc dù lương cũng khá. Nhưng mà, việc làm của họ vi phạm pháp luật. Ba mẹ em có dạy, im lặng trước cái xấu chính là đồng lõa. Em chỉ không muốn làm trái di ngôn của cha mẹ. Không có gì đáng tiếc ở đây.

Thái độ cứng rắn của Quách Vũ khiến cho Chu Phong đứng một bên cũng trợn mắt. Oh shit! Thằng nhóc này, ngon à nha.

- Cậu có nghĩ, nếu hôm qua, không phải tôi và Nguyễn đại ca cứu cậu, bây giờ cậu thế nào? Em gái cậu sẽ thế nào không?

Quách Vũ yên lặng cúi đầu. Lời của Kha Hùng đã chạm vào xương sườn mềm trong lòng hắn. Cảm giác phức tạp đan xen.

- Có hối hận hay không?

- Hùng ca. Em không hối hận. Nếu cho em lựa chọn lần nữa. Em sẽ vẫn thu thập bằng chứng, tố cáo bọn họ. Nhưng chắc chắn, em sẽ lên kế hoạch cẩn thận, không chủ quan, nóng vội như hôm qua.

Kha Hùng hài lòng mỉm cười. Hắn sống hai kiếp, mắt nhìn người vẫn tương đối chuẩn. Quách Vũ này, xứng đáng được bồi dưỡng. Hắn sẽ không tiếc đầu tư.

- Em gái cậu mấy tuổi rồi, hiện đang làm gì?

- Quách Ngữ năm nay mười lăm tuổi. Đang làm phụ bếp cho quầy bán thức ăn nhanh ngay dưới chung cư.

Kha Hùng chưa từng nghe về cái tên Quách Ngữ ở kiếp trước. Không khó đoán, lúc mạt thế xảy ra, đứa trẻ này không có cơ may sống sót. Nếu không bị biến thành Zoombie thì cũng trờ thành thức ăn của đám tang thi.

- Anh đang thiếu người làm việc. Nếu cậu muốn, cậu và em gái có thể làm việc cho anh. Chỉ cần trung thành và dốc hết sức làm việc, không lo ăn, không lo mặc, tương lai nhất định không kém Tiểu Phong.

Chu Phong nằm cũng trúng đạn. Gồng mình hứng lấy ánh mắt lấp lánh của Quách Vũ, cười thật khó coi.

Quách Vũ suy nghĩ qua, liền nhanh nhảu đáp.

- Hùng ca. Cái mạng nhỏ này của em là được anh và Nguyễn đại ca cứu. Nay anh lại tạo cơ hội cho em với tiểu Ngữ. Em nhất định sẽ cố gắng, không khiến anh thất vọng hay hối hận về quyết định hôm nay.

- Thật tốt cho một nam tử hán nhỏ tuổi. Ha ha.

Kha Hùng vui vẻ cười. Sau đó, cho Tiểu Phong đưa Quách Vũ về chung cư thu dọn. Đợi sắp xếp xong mọi việc, có thể chuyển đến biệt thự của hắn trong khu Thiên Thảo.

Quan điểm của Kha Hùng rất rõ ràng. Đã dùng người thì không nghi ngờ, còn nếu đã nghi ngờ thì không dùng người. Sự tin tưởng này, càng khiến cho Quách Vũ cảm động đến nước mắt tuông rơi.

Tội nghiệp nhất là Chu Phong. Hắn theo Kha Hùng đã mấy năm, thế mà không thể so với Trần Tiểu An và hai anh em nhà họ Quách vừa mới nhận mặt. Ôi… người so với người quá cách biệt. Thật đúng thương tâm!

………………………………………………………………….

Thời gian tiếp theo, Kha Hùng loay hoay với việc đóng phim và bay qua bay lại thành phố E để hoàn thành thành thủ tục chuyển giao vùng đất đá vôi dùng để xây căn cứ.

Có được số tiền mà La Bân tặng lúc trước, về mặt kinh phí, hắn đúng thật không lo.

Sau khi nhận được giấy đất, tất nhiên không thể thiếu một buổi tiệc ăn mừng. Nguyễn Hạ, Phương Thúc Mạnh cùng dàn lãnh đạo Thành phố E đều có mặt. Trước mắt, Kha Hùng cần thiết phải tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy người này. Việc xây “Phim trường”, nếu có họ đứng ra nói một tiếng, tất tránh được rắc rối về sau.

Sau buổi tiệc, Phương Thúc Mạnh và Kha Hùng hẹn riêng.

- Kha ảnh đế. Về kế hoạch xây phim trường, anh dự định ra sao?

- Trước mắt. Tôi cần một bức tường thật kiên cố bằng bê tông cốt thép, toàn bộ mang khu đất trống vây quanh. Chiều cao phải năm mét, cổng bằng sắt không gỉ, có mái che và chốt bảo vệ hai bên.

Phương Thúc Mạnh giật mình.

- Kha ảnh đế, cái này là xây dựng căn cứ quân sự đó chứ.

- Ha ha. Tôi xây phim trường, chuyên đóng dòng phim chiến tranh. Không giống sao được?

- Ra vậy. – Phương Thúc Mạnh nhẹ nhõm thở phào.

Kha Hùng tiếp theo nói về yêu cầu của mình. Đại khái đầu tháng mười một phải bàn giao. Cho nên, Kha Hùng chỉ yêu cầu tập đoàn Hồng Thị hoàn tất tường rào và vài tòa kiến trúc bên trong. Còn lại, hắn sẽ cho người từ từ kiến tạo.

Sau khi ký hợp đồng và chuyển khoản. Kha Hùng quay trở lại thành phố A.

Vừa lúc, Trần Tiểu An cũng thu thập hoàn tất một trăm lẻ tám loại thảo dược trong danh sách đề ra, hắn quyết định, tập trung vào tu luyện.

……………………………………………………………………..

Ba mươi ngày trôi qua.

Trong không gian Phật Ngọc.

Kha Hùng trần truồng ngồi trong một thùng gỗ siêu lớn. Xung quanh hắn là dược thủy được pha chế theo công thức được ghi trong Kim Thân hỗn độn quyết. Hắn vừa ngâm mình, vừa đọc khẩu quyết công pháp. Khống chế hô hấp, dẫn khí lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch trong cơ thể, đã đạt được chín mươi chu thiên.

- Cố gắng lên. Chỉ cần mười chu thiên nữa, có thể đột phá được cực hạn, đạt thành Kim Thủ. – Kha Hùng âm thầm cổ động bản thân.

Khí lưu di chuyển tới chu thiên thứ chín mươi lăm, dường như có chút trở ngại. Kha Hùng cảm thấy tầng tầng đau nhức, tựa như da thịt bị xé rách, gân cốt bị gãy đôi.

Hắn nhịn xuống đau đớn toàn thân. Tiếp tục tập trung toàn bộ tế bào thần kinh, dẫn dắt khí lưu tiếp tục hoán chuyển.

Chu thiên thứ chín mươi sáu.

Chu thiên thứ chín mươi bảy.

Chu thiên thứ chín mươi tám.

Chu thiên thứ chín mươi chín.

Sắc mặt Kha Hùng càng ngày càng tái nhợt. Gân xanh hai bên thái dương nổi cộm lên như con giun. Hắn vẫn cố gắng kiên trì.

Chu thiên thứ một trăm.

Ầm….

Trong thân thể có một tiếng nổ lớn vang lên. Đau đớn dần rút lui. Kha Hùng từ từ mở mắt ra. Một mảnh quang mang lóe lên rồi biết mất.

- Thành công, rốt cuộc ta cũng thành công rồi. Ha ha ha…

Kha Hùng sảng khoái hét lớn. Hắn nhảy ra khỏi bồn tắm, cả người lõa thể, kích động như điên.

Bồn dược thủy vốn có màu xanh đậm đặc, sau khi hắn ngâm người, nước từ xanh biến thành trắng, cuối cùng lại chuyển thành màu đen.

Kha Hùng giơ tay ra trước mặt hô một tiếng. Cả hai cánh tay đều biến thành màu vàng kim. Hắn khom người. Ôm thùng nước tắm giơ lên cao. Quả nhiên, thùng nước cả ngàn lít bị nhấc bổn lên, nhẹ nhàng như chỉ có thể tích là năm lít ấy.

Kha Hùng hớn hở cười. Bỏ thùng gỗ xuống. Sau đó, lại thử nhấc thùng gỗ đựng ngàn viên đạn của súng AK, ung dung chạy một vòng. Có điều, đang chạy thì ngừng lại, quan sát căn nhà bằng đá tự nhiên xuất hiện trong không gian phật ngọc.

- Lớp sương mù này nới rộng ra rồi. Ha ha… quá tốt!

Bởi vì tu vi và thực lực của Kha Hùng tăng lên. Phần sương mù bao quanh mảnh đất hai trăm mét vuông cũng rút lui. Diện tích mà hắn có thể sử dụng bây giờ là bốn trăm mét vuông. Gấp đôi lúc trước.

Sương mù rút bớt. Kha Hùng không chỉ nhìn thấy căn nhà bằng đá, mà còn nhìn thấy một dòng suối trong vắt, nước chảy róc rách, tỏa ra hơi nước nhè nhẹ, mông lung.

- Quá tốt rồi. Nếu đã có dòng suối này, từ nay, mỗi lần ngâm thủy dược, không cần phải vất vả chuyển nước trong nhà tắm đến đây. Hơn nữa, việc trồng trọt trong không gian cũng có nhiều hi vọng.

Kha Hùng nghĩ nghĩ. Sau đó, hắn bắt đầu tìm hiểu ngôi nhà mới của mình.

Ngôi nhà này có ba tầng. Tường xây bằng loại đá trắng, không nhìn thấy kẻ hở giữa các khối đá vuông vức bằng nhau. Cửa làm bằng loại gỗ mà hắn không biết tên. Không biết qua bao nhiêu tháng năm, chất gỗ bóng loáng, hoa văn từng đường như phi long uốn lượn.

Kha Hùng vừa đến, hai cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở ra. Hắn dằn xuống sự ngạc nhiên, thẳng tiến vào bên trong.

Cả căn phòng tầng một đều trống không, ngoại trừ chiếc bàn đá đặt trong một góc phòng, thậm chí, cầu thanh lên tầng hai cũng không hề hiện diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện