Nghiêng người nhìn tên thư sinh nghèo liếc mắt một cái, gia khỏa da mặt dày! Không có giết ngươi liền coi là may rồi, còn vọng tưởng để ta mang ngươi rời đi? Hừ!
Mạc Nhiên kéo cương ngựa, khẽ quát một tiếng, ngựa lập tức tung bốn võ phi nước đại mà đi. Cổ Tiểu Mộc bị lưu lại một mình đứng dưới trời chiều, ánh nắng khẽ chiếu lên những đoạn thi thể. Phối hợp với biểu tình giống như bị người ta vứt bỏ của y, thật là hảo một bức tranh thảm thương cô độc a.
Rất xa truyền lại tiếng vó ngựa của người đi đường, Cổ Tiểu Mộc lúc này mới kịp phản ứng hẳn là nên chạy nhanh rời khỏi hiện trường sát nhân này, nếu không vào quan phủ dù có miệng nói cũng không rõ được!
May mắn quan đạo nào bởi vì mới xây cho nên người biết được không nhiều, lượng thông hành cũng không lớn, Cổ Tiểu Mộc thừa dịp không có người thấy được y lúc trước chạy đến trà đình kia, tháo ra dây cương của ba con ngựa, xoay người trèo lên trên một con, vui vui vẻ vẻ giật giật cương ngựa, “Mã nhi, mã nhi, ngoan ngoan, hiện giờ các ngươi đều là của ta rồi! Ha ha, đợi đến trấn phía trước ta sẽ giúp các ngươi tìm hảo chủ nhân, như vậy các ngươi cũng có chỗ an thân, ta cũng có thể tạm giải quyết vấn đề khẩn cấp. Hắc hắc! Xem ra vận khí của ta còn chưa tính là quá xấu nha!”
Vừa mới bắt đầu, Cổ Tiểu Mộc vì chưa từng thử qua cưỡi ba con ngựa, khiến y tay trái thì dắt một con tay phải kéo một con, còn chú ý một con phía dưới, bận tối mày tối mặt. Lê chầm chậm nửa ngày cũng không cách phía trước bao nhiêu, thẳng đến khi y mệt quá đành ném đi dây cương một bên, mới phát hiện ba con ngựa đều được huấn luyện khá nghiêm chỉnh, dù không ai dắt thì cũng như thường đi theo con ngựa hai bên sẽ không có nơi nơi chạy loạn.
“Các ngươi sao lại không sớm nói cho ta! Hại ta mệt thành như vậy!” Quệt quệt mồ hôi trên đầu, đại nghèo kiết hủ lậu căm giận nói.
Con ngựa bên trái phun ra khí tức, mở mã miệng, một cái biểu tình “Bởi vì ngươi nhu ngốc!” [mã hiểu tiếng người nha. đến ngựa mà cũng nói anh ngu ngốc đấy]
Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng rõ ràng, không lâu sau còn có năm con ngựa vượt qua Cổ Tiểu Mộc chạy vội về phía trước, chỉ để lại một cỗ bụi mù.
Bịt miệng mũi vẻ mặt khó chịu trừng trừng đám ngựa phía trước! Ân, trên mông ngựa có in ký hiệu đặc biệt của thông vận tiêu cục, xem ra Bảo Sơn Tam Tài muốn cướp đồ quý giá hẳn là ở chỗ mấy người này. Thấy bọn họ vội vàng như thế, đại khái cũng nhìn thấy thi thể của tam sài lang nên biết được ám tiêu cũng đã bị tiết lộ. Ngô, mong lão thiên phù hộ cho các ngươi có thể sớm dỡ hàng an toàn trở về nhà. Bất quá, không để ý người đi đường mà chạy nhanh như vậy, không may liền có thể đưa tới tai họa gì đấy cũng không chừng!
Cổ Tiểu Mộc một đường miên man suy nghĩ chạy tới Đông trấn, đúng lúc gặp được tới phiên vãn thị (chợ chiều). Bằng với giá cả thấp hơn rất nhiều bán đi ba con ngựa, đổi lấy một trăm hai mươi lượng bạc. Cất đi ngân lượng vào trong ngực, Tiểu Mộc nhanh chân chạy tới khách ***, chạy ba bước mới nhớ thư sinh nên có sự nhã nhặn, cố nén đói khát, tận lực bảo trì từng bước, bộ dạng như người có trí thức hướng khách *** cách không xa phía trước.
Bách Lý Mạc Nhiên nâng chén rượu nhỏ nếm một chút, từ cửa sổ lầu hai xuyên qua phố chợ lẳng lặng quan sát một tên đại ngốc đang hướng về phía bên này lắc lư đi tới. Xem cái bộ dạng gật gù đắc ý, người không biết còn tưởng rằng y đang suy tư cái gì thập phần thiên cổ danh ngôn gì đi! Đáng tiếc hành động một bên vừa đi vừa sờ sờ bụng tiết lộ y trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Nếu ta đoán không lầm, tiểu tử này tám phần là đang nghĩ buổi tối ăn cái gì, hiện tại trong đầu y đại khái không phải là mãn hán toàn tịch () cũng là gà vịt thịt bò chất đầy bàn.
()Mãn Hán Toàn Tịch: hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Đột nhiên nhớ tới vừa rồi bộ dáng ngốc tử này cắn bánh bao, Mạc Nhiên nhịn không được hơi hơi nhấc lên khóe miệng, sau một lúc lâu mới nhắc nhở chính mình sao lại đối với một người lần đầu quen biết lại không có cảnh giác như thế! Nếu như đối phương là…
Thu hồi ánh mắt, không đến thời gian chớp mắt liền đem tên nghèo kiết hủ lậu ngốc kia thật sự ném ra sau não.
Thật vất vả mới lên được lầu hai khách *** này ── đại sảnh lầu một đã ngồi hết sạch. Tiểu Mộc ngẩng đầu tìm kiếm chỗ trống thì phát hiện trừ bỏ một vị trí gần cửa sổ, những cái bàn khác đều đã ngồi đầy khách nhân.
Di? Đây không phải là…
“Đại ca!” Tiểu Mộc giống như thật phấn khởi, lớn giọng kêu, lập tức hướng vị trí gần cửa sổ chạy tới.
“Đại ca hảo khéo a! Vừa rồi ta còn nghĩ sau này có thể hay không gặp lại ngươi nha! Ai, thật làm tiểu đệ ta nghĩ không còn cơ hội rồi! Đại ca hôm nay ăn gì đều tính vào trướng thượng (sổ sách) của tiểu đệ đi! Tiểu nhị ca, làm phiền cho gọi món ăn!”
Không đợi Mạc Nhiên có bất kỳ biểu hiện gì, đại khối đầu (to con) đã kiếm được cái vị trí gần hắn nhất đặt mông ngồi xuống. Một ben hô to gọi món ăn một bên hướng Mạc Nhiên vui cười.
“Đại ca, ha ha, hôm nay đã làm phiền ngươi, nếu như không có ngươi tiểu đệ ta thật sự không biết phải làm thế nào. Đại ca, ngươi đã cứu tiểu đệ một mạng a! Đợi lát nữa phải nhường tiểu đệ hảo hảo mời ngươi mấy chén đấy.”
Mạc Nhiên bắt đầu cân nhắc có nên hay không đem tiểu tử này từ cửa sổ lầu hai ném xuống.
“Đại ca, ngươi sao ăn cơm cũng mang mũ vậy? Kia thật bất tiện nha! Tục ngữ nói, đệ không chê huynh xấu. Vô luận đại ca ngươi lớn lên khó coi như thế nào, tiểu đệ ta cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi! Cho nên, ngươi yên tâm đem mũ tháo xuống mà ăn cơm đi!”
Mạc Nhiên bắt đầu nổi lên sát ý.
Khách nhân các bàn khác không biết có phải hay không cảm giác được trên người Mạc Nhiên truyền ra khí tức lãnh liệt, nguyên là cùng bằng hữu gia nhân thanh âm đang cao đàm khoát luận ( bàn luận viển vông) đột nhiên trở nên thấp dần.
Nhưng hiển nhiên Cổ Tiểu Mộc thần kinh so với người khác thô hơn mấy lần cũng không có cảm giác được quanh thân Bách Lý Mạc Nhiên phát ra sát ý, có lẽ y cũng cảm thấy, nhưng là giả bộ hồ đồ không chừng. Tóm lại, mấy cái bàn gần cửa sổ chỉ nghe thấy thanh âm y tối đại, cũng không quản “Đại ca” trong miệng y đối với y hờ hững, một người cao hứng phấn chấn nói chuyện không ngừng.
“Đại ca, ngươi đây là muốn đi chỗ nào a? Nếu tiện, cũng không thể mang tiểu đệ theo cùng sao? Ngươi xem, tiểu đệ ta là phần tử tri thức điển hình, tuy rằng đầy bụng kinh luân trên thông thiên văn dưới rành địa lý, nhưng cũng không biết tại sao một khi ra khỏi cửa lại bắt đầu phân không rõ Đông Tây Nam Bắc. Trên đường vẫn là đụng phải cường đạo chặn đường… Ha ha” gãi gãi đầu, ngây ngô cười hai tiếng. “Cho nên, Đại ca… Ngươi liền mang ta cùng đi đi. Hơn nữa hai người cười cười nói nói cũng sẽ không tịch mịch, ngươi nói phải… Oa a! Đại ca ngươi làm cái gì thế?!”
Cổ Tiểu Mộc bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, y cảm thấy có cái gì đó thô sáp đang đặt trên vị trí chết người nhất của y. Trộm cúi đầu xuống dưới bàn nhìn, ô ô, đây là vỏ đao huyết hồn trong truyền thuyết sao? Ngược lại trông rất đẹp nha, chính là nó hiện tại đang để ở vị trí… “Ngô…, Đại… ca, ngươi đây là làm cái gì? Chuyện gì cũng từ từ thôi! Hắc…” [“vị trí”… cười nham hiểm]
“Cút!”
“…Ta còn chưa ăn cơm…”
Mạc Nhiên trong tay tăng sức, đang định buộc y cút đi. Liền nghe thấy tiếng gọi, *** tiểu nhị đang ở bàn khác vội chạy tới.
“Khách quan, để ngài đợi lâu. Ngài muốn gọi những gì nha?”
Mạc Nhiên mở to hai mắt dùng sức trừng cái tên đại ngốc đầu ứa mồ hôi lạnh, muốn để y đừng làm càn, nhanh cút đi đừng làm phiền hắn ăn cơm. Hắn đã quên mình đang mang theo mũ sa, trừng hết sức, Cổ Tiểu Mộc cũng nhìn không thấy mà cảm thụ được sự uy hiếp từ hai mắt hắn.
Mạnh mẽ kéo ra một khuôn mặt tươi cười, không sợ chết mà bắt đầu gọi món ăn, “Ha ha, Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi trước tiên đưa lên hai đĩa rau trộn, rồi cho ta một khay bạch trảm kê (1), lại đưa một đĩa sườn xào chua ngọt, một con cá trích hấp, một con vịt quay Bát bảo (2), một tô đậu hủ Ma Bà (3), phải bỏ nhiều cay một chút! Một đĩa phấn ti thịt nướng (4), còn có hai cái móng heo, ruột heo kho tàu (5), ách, ruột heo hay là thôi đi, hôm nay không may cũng đã nhìn nguyên bản bộ ruột là cái hình dáng gì. Nếu có bún thịt cũng đem tới một tô, rồi một bát đỗ phế thang (6)…”
“Khách quan, có phải hay không đợi lát nữa còn có vài vị khách quan khác tới?” Tiểu nhị ca ngượng ngùng cắt đứt Cổ Tiểu Mộc gọi món, hỏi.
“Không có. Chỉ có hai huynh đệ ta thôi. Sao vậy? Các ngươi chỗ này gọi món ăn còn có hạn chế?” Tiểu Mộc khó hiểu.
“Không có, đương nhiên không có. Ngài xem có phải là gọi như thế hơi nhiều, đợi lát nữa nếu không đủ thì lại tiếp tục gọi là được rồi. Ha ha!” Tiểu nhị ca ngó dáng người vị thư sinh nghèo này, ân, xem bộ dáng chắc có thể nhét xuống nhiều như thế, nhưng không biết y có thể trả tiền được không. A, không lo, y trả không được thì có thể để vị đại ca kia trả đi.
Do dự trong chốc lát, “Được rồi. Kia chờ ta ăn xong rồi thì sẽ gọi ngươi. Tiểu nhị ca, phiền ngươi thúc giục đầu bếp để hắn đem lên nhanh một chút nha, cảm tạ!”
“Ai! Ngài chờ một lát!” Hăm hở nhấc bình trà rót cho Cổ Tiểu Mộc, buông bình trà, Tiểu nhị ca xoay người đi vào phòng bếp truyền đồ ăn.
Điếm tiểu nhị mới vừa rời đi, Cổ Tiểu Mộc trong lỗ tai truyền đến âm thanh băng lãnh của Mạc Nhiên, “Ta không phải nói ngươi lập tức cút đi sao?! Ngươi thật to gan!”
Vẻ mặt than khóc thảm thiết, “Đại ca, ta thật đói! Từ đêm qua đến bây giờ cũng chỉ ăn được hai cái bánh bao nho nhỏ mà thôi. Thật vất vả mới có thể ăn một bữa no, ngươi cũng đừng đuổi ta đi được không?… Đại ca, tay ngươi hảo đẹp nha!” Nhịn không được đưa tay sờ sờ.
“Oa! Đau!” Tiểu Mộc bưng lấy tay trái nháy mắt đã sưng đỏ lên khom người xuống. Hô! Cuối cùng đem mối nguy đến sinh mệnh giải trừ!… Nhưng tay ta đau quá! Qủa nhiên là băng lương đại ca, tử không lương tâm!
Tiểu tử này thế nhưng thật sự không biết võ công?!
Hừ! Tướng ta có phần cao nhưng đầu óc lại không dài, phản ứng cũng trì độn muốn chết! Nói không chừng y thật sự chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, xem bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc kia, nói chuyện cũng là thiếu đầu óc! Biết ta là Huyết Hồn còn dám nói với ta như vậy, đại khái cũng chỉ có một mình y. Nếu y là người giang hồ, tuyệt đối không có khả năng dùng loại thái độ này đối với ta, còn một mực kêu ta một tà ma thành cái gì đại ca!
Sau khi nghĩ thông suốt một chút, Bách Lý Mạc Nhiên thoáng đem thái độ buông lỏng một ít, dù sao hắn được xưng là tà ma nhưng cũng không đến mức khi dễ một kẻ bình thường không có võ công.
Rất nhanh, thức ăn được đưa lên bàn.
Cổ Tiểu Mộc vừa mới còn ôm chặt mu bàn tay không ngừng hô đau nhìn thấy đồ ăn trông chờ đã lâu cuối cùng cũng được đưa lên, rốt cuộc không thèm chú ý gì nữa, dùng một tay cầm lấy đũa mà bắt đầu phong quyển tàn vân. (gió cuốn mây tan => ăn như vũ bão ấy mà ^^)
Vừa liều mạng nhét vào miệng, vẫn không quên quan tâm vị Bách Lý đại ca đang có điểm khó chịu, “…Ngô, Đại ca, ngươi ăn đi,… Đừng khách khí!”
Đừng nói Mạc Nhiên trước khi y tới đã ăn tám bát no nê, cho dù hắn hiện tại thật sự đói bụng, thấy cái tướng ăn tổn hao mất sự nhã nhặn kia của y, hứng trí dùng cơm có lẽ cũng đã biến mất bảy tám phần!
“Đừng gọi ta là Đại ca! Còn có đừng có đem đồ ăn rắc lên trên bàn!” Mạc Nhiên tự mình nâng chén rượu rót đầy, nhăn lại mày quát.
“…A? Đại ca ngươi nói cái gì? Oa a! Gà, gà đến rồi! Hắc hắc hắc! Đại ca, đùi gà này cho ngươi!”
Không đợi Mạc Nhiên nói không cần, Cổ Tiểu Mộc đã niềm nở đem đùi gà đưa đến cho hắn.
“Cho ngươi, ngươi cũng tiện nhắm rượu. Uống rượu mà không ăn gì có thể tổn hại thân thể, xuất môn bên ngoài thân thể chính là tiền vốn na!” Mặt cười hì hì.
“Không cần!” Bách Lý Mạc Nhiên lần đầu phát hiện sức chịu đựng của mình thế nhưng cũng có thể tốt như vậy! Mà kỳ quái nhất chính là, hắn lại không có bởi vì chịu đựng không nổi ngốc tử này mà phất tay áo bỏ đi!
“Đại ca…, gà này hương vị thật không tệ! Ngươi nếm thử đi!”
“Ta đã ăn no!” Nhấc đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ. Gặp quỷ, ta tại sao phải cùng tiểu tử này một đáp một xướng chứ? “Đại ca, người có là sắt thì cơm cũng là bổ thép, ngươi nên ăn nhiểu hơn một chút nữa, sẽ không thấy mệt…,”
Thanh âm đột nhiên tiêu thất, Mạc Nhiên mạc danh kỳ diệu quay đầu nhìn về phía tên đại ngốc, thấy y nhìn chòng chọc hướng khác, liền cũng thuận theo ánh mắt của y mà nhìn.
“Đại ca, ngươi xem!” Cổ Tiểu Mộc dùng tay trái sưng đỏ giật nhẹ tay áo Mạc Nhiên, “Khách nhân bàn kia lại khi dễ nữ tử hát rong! A… Gã thế nhưng đi sờ mặt người ta! Thật tệ quá!” Đại nam nhân vọt một cái đứng lên.
Ăn no, có khí lực tức giận sao? Đầu đất! Muốn đứng lên còn giữ chặt tay áo của ta! Mạc Nhiên nhìn tay trái sưng đỏ kia, phải nhẫn nhịn lắm mới không có đem nó gỡ ra!
chú thích mấy cái món ăn một chút ^^ hảo đói bụng nha. ta còn chưa ăn cơm >”< (1)bạch trảm kê (2) vịt quay bát bảo (3) đậu hủ ma bà (4) ruột heo kho tàu (5) phấn ti thịt nướng:miến thịt (6) đỗ phế thang: món canh phổi…
Mạc Nhiên kéo cương ngựa, khẽ quát một tiếng, ngựa lập tức tung bốn võ phi nước đại mà đi. Cổ Tiểu Mộc bị lưu lại một mình đứng dưới trời chiều, ánh nắng khẽ chiếu lên những đoạn thi thể. Phối hợp với biểu tình giống như bị người ta vứt bỏ của y, thật là hảo một bức tranh thảm thương cô độc a.
Rất xa truyền lại tiếng vó ngựa của người đi đường, Cổ Tiểu Mộc lúc này mới kịp phản ứng hẳn là nên chạy nhanh rời khỏi hiện trường sát nhân này, nếu không vào quan phủ dù có miệng nói cũng không rõ được!
May mắn quan đạo nào bởi vì mới xây cho nên người biết được không nhiều, lượng thông hành cũng không lớn, Cổ Tiểu Mộc thừa dịp không có người thấy được y lúc trước chạy đến trà đình kia, tháo ra dây cương của ba con ngựa, xoay người trèo lên trên một con, vui vui vẻ vẻ giật giật cương ngựa, “Mã nhi, mã nhi, ngoan ngoan, hiện giờ các ngươi đều là của ta rồi! Ha ha, đợi đến trấn phía trước ta sẽ giúp các ngươi tìm hảo chủ nhân, như vậy các ngươi cũng có chỗ an thân, ta cũng có thể tạm giải quyết vấn đề khẩn cấp. Hắc hắc! Xem ra vận khí của ta còn chưa tính là quá xấu nha!”
Vừa mới bắt đầu, Cổ Tiểu Mộc vì chưa từng thử qua cưỡi ba con ngựa, khiến y tay trái thì dắt một con tay phải kéo một con, còn chú ý một con phía dưới, bận tối mày tối mặt. Lê chầm chậm nửa ngày cũng không cách phía trước bao nhiêu, thẳng đến khi y mệt quá đành ném đi dây cương một bên, mới phát hiện ba con ngựa đều được huấn luyện khá nghiêm chỉnh, dù không ai dắt thì cũng như thường đi theo con ngựa hai bên sẽ không có nơi nơi chạy loạn.
“Các ngươi sao lại không sớm nói cho ta! Hại ta mệt thành như vậy!” Quệt quệt mồ hôi trên đầu, đại nghèo kiết hủ lậu căm giận nói.
Con ngựa bên trái phun ra khí tức, mở mã miệng, một cái biểu tình “Bởi vì ngươi nhu ngốc!” [mã hiểu tiếng người nha. đến ngựa mà cũng nói anh ngu ngốc đấy]
Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng rõ ràng, không lâu sau còn có năm con ngựa vượt qua Cổ Tiểu Mộc chạy vội về phía trước, chỉ để lại một cỗ bụi mù.
Bịt miệng mũi vẻ mặt khó chịu trừng trừng đám ngựa phía trước! Ân, trên mông ngựa có in ký hiệu đặc biệt của thông vận tiêu cục, xem ra Bảo Sơn Tam Tài muốn cướp đồ quý giá hẳn là ở chỗ mấy người này. Thấy bọn họ vội vàng như thế, đại khái cũng nhìn thấy thi thể của tam sài lang nên biết được ám tiêu cũng đã bị tiết lộ. Ngô, mong lão thiên phù hộ cho các ngươi có thể sớm dỡ hàng an toàn trở về nhà. Bất quá, không để ý người đi đường mà chạy nhanh như vậy, không may liền có thể đưa tới tai họa gì đấy cũng không chừng!
Cổ Tiểu Mộc một đường miên man suy nghĩ chạy tới Đông trấn, đúng lúc gặp được tới phiên vãn thị (chợ chiều). Bằng với giá cả thấp hơn rất nhiều bán đi ba con ngựa, đổi lấy một trăm hai mươi lượng bạc. Cất đi ngân lượng vào trong ngực, Tiểu Mộc nhanh chân chạy tới khách ***, chạy ba bước mới nhớ thư sinh nên có sự nhã nhặn, cố nén đói khát, tận lực bảo trì từng bước, bộ dạng như người có trí thức hướng khách *** cách không xa phía trước.
Bách Lý Mạc Nhiên nâng chén rượu nhỏ nếm một chút, từ cửa sổ lầu hai xuyên qua phố chợ lẳng lặng quan sát một tên đại ngốc đang hướng về phía bên này lắc lư đi tới. Xem cái bộ dạng gật gù đắc ý, người không biết còn tưởng rằng y đang suy tư cái gì thập phần thiên cổ danh ngôn gì đi! Đáng tiếc hành động một bên vừa đi vừa sờ sờ bụng tiết lộ y trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Nếu ta đoán không lầm, tiểu tử này tám phần là đang nghĩ buổi tối ăn cái gì, hiện tại trong đầu y đại khái không phải là mãn hán toàn tịch () cũng là gà vịt thịt bò chất đầy bàn.
()Mãn Hán Toàn Tịch: hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Đột nhiên nhớ tới vừa rồi bộ dáng ngốc tử này cắn bánh bao, Mạc Nhiên nhịn không được hơi hơi nhấc lên khóe miệng, sau một lúc lâu mới nhắc nhở chính mình sao lại đối với một người lần đầu quen biết lại không có cảnh giác như thế! Nếu như đối phương là…
Thu hồi ánh mắt, không đến thời gian chớp mắt liền đem tên nghèo kiết hủ lậu ngốc kia thật sự ném ra sau não.
Thật vất vả mới lên được lầu hai khách *** này ── đại sảnh lầu một đã ngồi hết sạch. Tiểu Mộc ngẩng đầu tìm kiếm chỗ trống thì phát hiện trừ bỏ một vị trí gần cửa sổ, những cái bàn khác đều đã ngồi đầy khách nhân.
Di? Đây không phải là…
“Đại ca!” Tiểu Mộc giống như thật phấn khởi, lớn giọng kêu, lập tức hướng vị trí gần cửa sổ chạy tới.
“Đại ca hảo khéo a! Vừa rồi ta còn nghĩ sau này có thể hay không gặp lại ngươi nha! Ai, thật làm tiểu đệ ta nghĩ không còn cơ hội rồi! Đại ca hôm nay ăn gì đều tính vào trướng thượng (sổ sách) của tiểu đệ đi! Tiểu nhị ca, làm phiền cho gọi món ăn!”
Không đợi Mạc Nhiên có bất kỳ biểu hiện gì, đại khối đầu (to con) đã kiếm được cái vị trí gần hắn nhất đặt mông ngồi xuống. Một ben hô to gọi món ăn một bên hướng Mạc Nhiên vui cười.
“Đại ca, ha ha, hôm nay đã làm phiền ngươi, nếu như không có ngươi tiểu đệ ta thật sự không biết phải làm thế nào. Đại ca, ngươi đã cứu tiểu đệ một mạng a! Đợi lát nữa phải nhường tiểu đệ hảo hảo mời ngươi mấy chén đấy.”
Mạc Nhiên bắt đầu cân nhắc có nên hay không đem tiểu tử này từ cửa sổ lầu hai ném xuống.
“Đại ca, ngươi sao ăn cơm cũng mang mũ vậy? Kia thật bất tiện nha! Tục ngữ nói, đệ không chê huynh xấu. Vô luận đại ca ngươi lớn lên khó coi như thế nào, tiểu đệ ta cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi! Cho nên, ngươi yên tâm đem mũ tháo xuống mà ăn cơm đi!”
Mạc Nhiên bắt đầu nổi lên sát ý.
Khách nhân các bàn khác không biết có phải hay không cảm giác được trên người Mạc Nhiên truyền ra khí tức lãnh liệt, nguyên là cùng bằng hữu gia nhân thanh âm đang cao đàm khoát luận ( bàn luận viển vông) đột nhiên trở nên thấp dần.
Nhưng hiển nhiên Cổ Tiểu Mộc thần kinh so với người khác thô hơn mấy lần cũng không có cảm giác được quanh thân Bách Lý Mạc Nhiên phát ra sát ý, có lẽ y cũng cảm thấy, nhưng là giả bộ hồ đồ không chừng. Tóm lại, mấy cái bàn gần cửa sổ chỉ nghe thấy thanh âm y tối đại, cũng không quản “Đại ca” trong miệng y đối với y hờ hững, một người cao hứng phấn chấn nói chuyện không ngừng.
“Đại ca, ngươi đây là muốn đi chỗ nào a? Nếu tiện, cũng không thể mang tiểu đệ theo cùng sao? Ngươi xem, tiểu đệ ta là phần tử tri thức điển hình, tuy rằng đầy bụng kinh luân trên thông thiên văn dưới rành địa lý, nhưng cũng không biết tại sao một khi ra khỏi cửa lại bắt đầu phân không rõ Đông Tây Nam Bắc. Trên đường vẫn là đụng phải cường đạo chặn đường… Ha ha” gãi gãi đầu, ngây ngô cười hai tiếng. “Cho nên, Đại ca… Ngươi liền mang ta cùng đi đi. Hơn nữa hai người cười cười nói nói cũng sẽ không tịch mịch, ngươi nói phải… Oa a! Đại ca ngươi làm cái gì thế?!”
Cổ Tiểu Mộc bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, y cảm thấy có cái gì đó thô sáp đang đặt trên vị trí chết người nhất của y. Trộm cúi đầu xuống dưới bàn nhìn, ô ô, đây là vỏ đao huyết hồn trong truyền thuyết sao? Ngược lại trông rất đẹp nha, chính là nó hiện tại đang để ở vị trí… “Ngô…, Đại… ca, ngươi đây là làm cái gì? Chuyện gì cũng từ từ thôi! Hắc…” [“vị trí”… cười nham hiểm]
“Cút!”
“…Ta còn chưa ăn cơm…”
Mạc Nhiên trong tay tăng sức, đang định buộc y cút đi. Liền nghe thấy tiếng gọi, *** tiểu nhị đang ở bàn khác vội chạy tới.
“Khách quan, để ngài đợi lâu. Ngài muốn gọi những gì nha?”
Mạc Nhiên mở to hai mắt dùng sức trừng cái tên đại ngốc đầu ứa mồ hôi lạnh, muốn để y đừng làm càn, nhanh cút đi đừng làm phiền hắn ăn cơm. Hắn đã quên mình đang mang theo mũ sa, trừng hết sức, Cổ Tiểu Mộc cũng nhìn không thấy mà cảm thụ được sự uy hiếp từ hai mắt hắn.
Mạnh mẽ kéo ra một khuôn mặt tươi cười, không sợ chết mà bắt đầu gọi món ăn, “Ha ha, Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi trước tiên đưa lên hai đĩa rau trộn, rồi cho ta một khay bạch trảm kê (1), lại đưa một đĩa sườn xào chua ngọt, một con cá trích hấp, một con vịt quay Bát bảo (2), một tô đậu hủ Ma Bà (3), phải bỏ nhiều cay một chút! Một đĩa phấn ti thịt nướng (4), còn có hai cái móng heo, ruột heo kho tàu (5), ách, ruột heo hay là thôi đi, hôm nay không may cũng đã nhìn nguyên bản bộ ruột là cái hình dáng gì. Nếu có bún thịt cũng đem tới một tô, rồi một bát đỗ phế thang (6)…”
“Khách quan, có phải hay không đợi lát nữa còn có vài vị khách quan khác tới?” Tiểu nhị ca ngượng ngùng cắt đứt Cổ Tiểu Mộc gọi món, hỏi.
“Không có. Chỉ có hai huynh đệ ta thôi. Sao vậy? Các ngươi chỗ này gọi món ăn còn có hạn chế?” Tiểu Mộc khó hiểu.
“Không có, đương nhiên không có. Ngài xem có phải là gọi như thế hơi nhiều, đợi lát nữa nếu không đủ thì lại tiếp tục gọi là được rồi. Ha ha!” Tiểu nhị ca ngó dáng người vị thư sinh nghèo này, ân, xem bộ dáng chắc có thể nhét xuống nhiều như thế, nhưng không biết y có thể trả tiền được không. A, không lo, y trả không được thì có thể để vị đại ca kia trả đi.
Do dự trong chốc lát, “Được rồi. Kia chờ ta ăn xong rồi thì sẽ gọi ngươi. Tiểu nhị ca, phiền ngươi thúc giục đầu bếp để hắn đem lên nhanh một chút nha, cảm tạ!”
“Ai! Ngài chờ một lát!” Hăm hở nhấc bình trà rót cho Cổ Tiểu Mộc, buông bình trà, Tiểu nhị ca xoay người đi vào phòng bếp truyền đồ ăn.
Điếm tiểu nhị mới vừa rời đi, Cổ Tiểu Mộc trong lỗ tai truyền đến âm thanh băng lãnh của Mạc Nhiên, “Ta không phải nói ngươi lập tức cút đi sao?! Ngươi thật to gan!”
Vẻ mặt than khóc thảm thiết, “Đại ca, ta thật đói! Từ đêm qua đến bây giờ cũng chỉ ăn được hai cái bánh bao nho nhỏ mà thôi. Thật vất vả mới có thể ăn một bữa no, ngươi cũng đừng đuổi ta đi được không?… Đại ca, tay ngươi hảo đẹp nha!” Nhịn không được đưa tay sờ sờ.
“Oa! Đau!” Tiểu Mộc bưng lấy tay trái nháy mắt đã sưng đỏ lên khom người xuống. Hô! Cuối cùng đem mối nguy đến sinh mệnh giải trừ!… Nhưng tay ta đau quá! Qủa nhiên là băng lương đại ca, tử không lương tâm!
Tiểu tử này thế nhưng thật sự không biết võ công?!
Hừ! Tướng ta có phần cao nhưng đầu óc lại không dài, phản ứng cũng trì độn muốn chết! Nói không chừng y thật sự chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, xem bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc kia, nói chuyện cũng là thiếu đầu óc! Biết ta là Huyết Hồn còn dám nói với ta như vậy, đại khái cũng chỉ có một mình y. Nếu y là người giang hồ, tuyệt đối không có khả năng dùng loại thái độ này đối với ta, còn một mực kêu ta một tà ma thành cái gì đại ca!
Sau khi nghĩ thông suốt một chút, Bách Lý Mạc Nhiên thoáng đem thái độ buông lỏng một ít, dù sao hắn được xưng là tà ma nhưng cũng không đến mức khi dễ một kẻ bình thường không có võ công.
Rất nhanh, thức ăn được đưa lên bàn.
Cổ Tiểu Mộc vừa mới còn ôm chặt mu bàn tay không ngừng hô đau nhìn thấy đồ ăn trông chờ đã lâu cuối cùng cũng được đưa lên, rốt cuộc không thèm chú ý gì nữa, dùng một tay cầm lấy đũa mà bắt đầu phong quyển tàn vân. (gió cuốn mây tan => ăn như vũ bão ấy mà ^^)
Vừa liều mạng nhét vào miệng, vẫn không quên quan tâm vị Bách Lý đại ca đang có điểm khó chịu, “…Ngô, Đại ca, ngươi ăn đi,… Đừng khách khí!”
Đừng nói Mạc Nhiên trước khi y tới đã ăn tám bát no nê, cho dù hắn hiện tại thật sự đói bụng, thấy cái tướng ăn tổn hao mất sự nhã nhặn kia của y, hứng trí dùng cơm có lẽ cũng đã biến mất bảy tám phần!
“Đừng gọi ta là Đại ca! Còn có đừng có đem đồ ăn rắc lên trên bàn!” Mạc Nhiên tự mình nâng chén rượu rót đầy, nhăn lại mày quát.
“…A? Đại ca ngươi nói cái gì? Oa a! Gà, gà đến rồi! Hắc hắc hắc! Đại ca, đùi gà này cho ngươi!”
Không đợi Mạc Nhiên nói không cần, Cổ Tiểu Mộc đã niềm nở đem đùi gà đưa đến cho hắn.
“Cho ngươi, ngươi cũng tiện nhắm rượu. Uống rượu mà không ăn gì có thể tổn hại thân thể, xuất môn bên ngoài thân thể chính là tiền vốn na!” Mặt cười hì hì.
“Không cần!” Bách Lý Mạc Nhiên lần đầu phát hiện sức chịu đựng của mình thế nhưng cũng có thể tốt như vậy! Mà kỳ quái nhất chính là, hắn lại không có bởi vì chịu đựng không nổi ngốc tử này mà phất tay áo bỏ đi!
“Đại ca…, gà này hương vị thật không tệ! Ngươi nếm thử đi!”
“Ta đã ăn no!” Nhấc đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ. Gặp quỷ, ta tại sao phải cùng tiểu tử này một đáp một xướng chứ? “Đại ca, người có là sắt thì cơm cũng là bổ thép, ngươi nên ăn nhiểu hơn một chút nữa, sẽ không thấy mệt…,”
Thanh âm đột nhiên tiêu thất, Mạc Nhiên mạc danh kỳ diệu quay đầu nhìn về phía tên đại ngốc, thấy y nhìn chòng chọc hướng khác, liền cũng thuận theo ánh mắt của y mà nhìn.
“Đại ca, ngươi xem!” Cổ Tiểu Mộc dùng tay trái sưng đỏ giật nhẹ tay áo Mạc Nhiên, “Khách nhân bàn kia lại khi dễ nữ tử hát rong! A… Gã thế nhưng đi sờ mặt người ta! Thật tệ quá!” Đại nam nhân vọt một cái đứng lên.
Ăn no, có khí lực tức giận sao? Đầu đất! Muốn đứng lên còn giữ chặt tay áo của ta! Mạc Nhiên nhìn tay trái sưng đỏ kia, phải nhẫn nhịn lắm mới không có đem nó gỡ ra!
chú thích mấy cái món ăn một chút ^^ hảo đói bụng nha. ta còn chưa ăn cơm >”< (1)bạch trảm kê (2) vịt quay bát bảo (3) đậu hủ ma bà (4) ruột heo kho tàu (5) phấn ti thịt nướng:miến thịt (6) đỗ phế thang: món canh phổi…
Danh sách chương