Yêu vốn là điều tuyệt vời, thế giới này cũng nhờ tình yêu mà đẹp hơn. Ít ra, trong mắt Ôn Hành Viễn là như thế. Chưa bao giờ dám nghĩ Si Nhan sẽ chủ động đưa ra đề xuất kết hôn, dù đã thắm thiết lắm rồi, anh vẫn lo lắng, anh không biết bóng dáng kia trong lòng cô đã phai nhạt chưa. Anh không dám hỏi, thậm chí không dám dò xét.

Một nụ cười mỉm, một ánh mắt quyến luyến, đã đủ để anh hạnh phúc rồi. Khi cô làm mọi thứ vì anh, khi anh có được cô, anh mới biết mình yêu cô biết bao nhiêu.

Trong mười năm, anh toàn tâm toàn ý cho tình yêu này, nhưng lại không phải nam chính trong đời cô. Lúc ấy, anh từng nản chí, từng ủ rũ, cảm giác mất mát đó không phải ai cũng hiểu được. Lúc ấy, anh ăn không thấy vị, đêm không ngủ, những chi tiết nhớ được cũng đều là cô, chỉ có cô.

“Em nghĩ, em có thể.” Một câu trả lời nhẹ nhàng đã đẩy anh lên đỉnh của hạnh phúc, dường như anh vui đến mức muốn bật khóc. Si Nhan không hề biết, anh đã chờ lời này trong vô vọng.

“Hành Viễn, đừng rời xa em...” Một đêm trước khi rời khỏi thành phố A, trong cơn hoan ái, câu nói kia khiến anh trầm luân. Anh không ngừng muốn cô, dùng thân thể để nói cho cô biết anh yêu cô, rất rất yêu, anh sẽ không rời xa cô, vĩnh viễn không. Đêm đó, họ triền miên không biết mệt mỏi, nhiệt tình hưởng thụ thân thể thanh tân của nhau.

“Hành Viễn, mình kết hôn đi!” Ngay lúc này, cô đã lấy lời hứa hẹn để giao trái tim cho mình, lời này lọt vào tai anh trở nên lời lẽ đẹp nhất khiến hai mắt Ôn Hành Viễn hơi ướt, trái tim anh hoàn toàn say.

Ôm chặt cô vào lòng, một lúc sau, anh cất tiếng khàn khàn, “Đồ ngốc, em không biết là câu này nên để đàn ông nói à?”

Si Nhan cười, đặt trán anh vào sát ngực mình, cô muốn anh nghe rõ trái tim cô cũng đang nói: “Yêu anh.”

Yêu Ôn Hành Viễn, Si Nhan cho rằng Thượng đế quá ưu ái mình. Vốn nghĩ rằng, chỉ có thời gian mới chữa được vết thương cho cô, chỉ có thời gian mới kéo cô ra khỏi bóng ma tâm lý. Đến giờ, Si Nhan mới bừng tỉnh, vào giây phút cô đặt chân lên mặt đường đá xanh ở Cổ Trấn, Ôn Hành Viễn đã cẩn thận xoa dịu vết thương trong cô, nỗi đau của cô rồi.

Cô ôm anh, chủ động hôn anh, vừa chú tâm, vừa dịu dàng.

Ôn Hành Viễn ngửa mặt lên. Nụ hôn của Si Nhan trượt từ gương mặt anh xuống dưới, qua cổ anh, cô khẽ cắn lên yết hầu của anh...

“Nhan...” Yết hầu lên xuống, anh khàn giọng gọi cô.

Si Nhan ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mê ly của anh. Cô mỉm cười, đưa tay cởi áo khoác của anh ra, sau đó, cởi từng cúc áo sơmi của anh.

Nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, đôi mắt anh càng thẫm hơn, không đợi cô cởi hết cúc áo, anh đã đưa tay ấn gáy cô, trao một nụ hôn mãnh liệt. Anh chưa từng khao khát một người như vậy, thân thể mềm mại của cô dễ dàng nhóm lên ngọn lửa tình trong anh. Anh mút mạnh lấy cánh môi cô, như để làm giảm đi nỗi nhớ nhung và khát khao mấy ngày qua.

“Ưm..” Si Nhan nhanh chóng bị nụ hôn của anh rút cạn sức, ngay lúc cô suýt ngạt thở, anh liền xoay người, đè cô xuống ghế salon.

Khuôn mặt cô đỏ lựng, bao nhiêu dũng khí ban nãy đã bay không thấy tăm hơi. Ánh mắt anh vương trên thân thể nửa trần của cô, Si Nhan quay đầu đi, không dám nhìn anh nên nhắm mắt lại.

Ôn Hành Viễn cười, cúi đầu xuống cắn tai cô, ngữ khí mập mờ, “Mở mắt ra nhìn anh.”

Lúc này, giọng nói anh hơi khàn, nhưng lại vô cùng gợi cảm khiến người ta không thể từ chối nổi. Si Nhan mở mắt ra, nhìn vào cơ ngực rắn chắc của anh, hàng mi dài khẽ run, cô chần chừ rồi đưa tay ra sờ.

“Anh đã từng nói chưa, em chính là một con yêu tinh nhỏ.” Ôn Hành Viễn thở hắt ra một hơi, sau đó lập tức đè lên người cô.

Cô là người hay xấu hổ, mỗi lần anh yêu cô, cô đều không dám mở mắt, thậm chí cố nhịn không rên rỉ ra tiếng. Nhưng cô cũng rất nhiệt tình, thật sự khiến anh mất hồn, riêng việc cô mạnh dạn đáp lại đã khiến anh khó kìm lòng nổi rồi.

Hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô, để cơ thể mềm mại của cô kề sát vào thân mình nóng rực của anh, anh vén lọn tóc dài vương trên cổ cô ra rồi hôn lên cần cổ trắng nõn.

Chiếc salon màu sô-cô-la tôn lên làn da trắng ngần của cô, nhìn dáng vẻ yêu kiều này của cô, ngọn lửa dục tình trong anh không ngừng bùng cháy khiến anh không thể khống chế được, “Nhan, anh yêu em...” Tiếng nói vừa dứt, thân thể anh đã tiến mạnh vào, động tác vừa mạnh vừa nhanh như thể muốn xuyên thủng cô khiến Si Nhan gần như không chịu nổi.

“Hành Viễn...” Bị anh tấn công quá điên cuồng, cô kêu lên một tiếng, bất lực phải thừa nhận cuộc chiếm đoạt mãnh liệt của anh, cuối cùng, Si Nhan không nhịn được những tiếng rên rỉ mất hồn.

Nghe thấy tiếng nỉ non yêu kiều của cô, trong nháy mắt, anh càng hưng phấn hơn, động tác càng thêm mạnh mẽ...

Tình yêu đến độ nồng nàn, dục vọng khó có thể kìm chế được. Một ngày đông đầy ánh nắng mặt trời, hai người yêu nhau dùng thân thể để nói lên tình yêu say đắm dành cho nhau.

...

Bình lặng trở lại, Ôn Hành Viễn bế cô về phòng. Si Nhan tựa vào ngực anh, ôm thắt lưng anh rồi nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Ôn Hành Viễn ôm cô, gương mặt tuấn tú chôn trong mái tóc cô, “Muốn anh à?”

Áp khuôn mặt đỏ ửng lên lồng ngực đẫm mồ hôi của anh, cô thẹn thùng ậm ừ.

Ôn Hành Viễn mím môi, thỏa mãn cười, một lúc sau mới nói: “Có muốn ngủ một lúc không? Anh gọi điện thoại cho mẹ, mai mình về.”

“Đừng, giờ còn sớm, một lúc nữa mình đi.” Ngẩng mặt lên, Si Nhan nói với anh.

“Anh sợ em mệt quá thôi.” Nở nụ cười tươi rói, bàn tay anh vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô, quyến luyến vô hạn.

Si Nhan đánh anh một cái, mặt càng đỏ hơn. Khuôn mặt anh tới gần cô, anh nở nụ cười mờ ám, lúc cô không kịp trốn tránh thì đã nghe thấy anh nói: “Bởi vì anh vẫn còn muốn em...”

Cô vừa kịp “ưm” một tiếng thì đã bị anh đè xuống dưới, lại một màn ân ái ngọt ngào tiếp diễn trong phòng ngủ...

Qua một hồi triền miên mãnh liệt, Si Nhan đâu còn sức lực mà về thành phố S. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy Ôn Hành Viễn gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, con là Hành Viễn đây...Hôm nay bọn con không về được, bọn con ở lại thành phố A thêm một ngày...Không có gì ạ, con dâu mẹ căng thẳng thôi...Dạ được, con biết rồi, trưa mai bọn con về ăn cơm...”

“Hành Viễn, em khát quá.” Đợi anh cúp điện thoại, cô nhắm mắt gọi anh.

“Đợi một lát nhé em yêu.” Ôn Hành Viễn đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng rót một cốc nước đem đến.

Ôm cô vào lòng, anh đặt cốc bên môi cô, nhẹ giọng nhắc nhở, “Cẩn thận nóng.”

Uống hết cốc nước, Si Nhan ôm anh không cho anh đi. Ôn Hành Viễn dựa người vào thành giường, nói bên tai cô: “Nếu mẹ biết bọn mình quyết định kết hôn, nhất định sẽ cực kỳ vui.”

“Nhưng anh còn chưa nhận lời em mà.” Si Nhan giở trò, dáng vẻ bĩu môi vô cùng đáng yêu, như một đứa trẻ vậy.

Ôn Hành Viễn khẽ bật cười: “Anh tưởng em phải biết là anh cầu còn không hết ý chứ. Chẳng lẽ vừa nãy biểu hiện của anh còn không đủ rõ ràng?”

Vùi mặt vào lòng anh, cô đưa tay cấu anh một cái, nụ cười bên môi càng đậm thêm.

Lẳng lặng ôm nhau một lúc, Si Nhan lại lo lắng hỏi: “Liệu cô có thích em không?”

“Đương nhiên là thích rồi. Em không biết mấy tháng nay mẹ nhắc anh đưa em về bao nhiêu lần đâu, cứ gào lên là anh ngu dốt, nếu anh không làm cho em đồng ý lấy anh, mẹ sẽ ra tay đi hỏi em đấy.”

Cảm giác được bàn tay anh vừa luồn vào trong chăn vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn, Si Nhan nhoẻn miệng cười, “Hành Viễn, không đi làm chán lắm, em muốn mở một văn phòng.”

Ôn Hành Viễn không phản đối, dịu dàng nói: “Em thích làm gì thì cứ làm, kể cả kết hôn rồi cũng vẫn như thế, có điều không được làm mệt quá, không được bỏ rơi anh. Thế nào?” Lòng bàn tay anh chạy dọc sống lưng cô, tay trái nắm lấy tay cô, “Cần anh làm gì không?”

“Anh chỉ cần ủng hộ tinh thần cho em là được rồi, vấn đề kinh tế không cần anh nhúng tay, em có tiền tiết kiệm.” Si Nhan nằm trong lòng anh, không muốn nhúc nhích, lại càng lưu luyến vòng tay anh, lưu luyến cảm giác được làm nũng với anh.

Trận hoan ái kịch liệt khiến cả hai đều có chút uể oải, chỉ dùng bữa tối qua loa rồi đi nghỉ sớm. Nhưng, dù nằm trong lòng Ôn Hành Viễn, Si Nhan vẫn không thể ngủ ngon được.

“Đừng...Đừng...Mẹ...” Kinh hãi hét một tiếng, Si Nhan bật dậy, cả người đầy mồ hôi.

Ôn Hành Viễn bừng tỉnh, xoay người bật đèn ngủ rồi quay lại ôm cô vào lòng, “Sao thế, Tiểu Nhan?”

Si Nhan thở hổn hển, mãi lâu mà vẫn không nói ra lời.

“Vừa gặp ác mộng?” Hơi thở quen thuộc và vòng tay ấm áp khiến Si Nhan dần bình ổn lại.

Nhíu đôi mày thanh tú, cô nghẹn ngào, “Gần đây không hiểu sao, em luôn mơ thấy mẹ.” Hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp: “Trong mơ đen sì, không nhìn rõ cái gì cả, em sợ chết mất.”

Nhướng mày, anh dịu dàng trấn an: “Có thể do dạo này mệt mỏi quá. Mai anh sẽ đưa em đến chỗ Cao Các kiểm tra xem thế nào, cứ tình trạng ngủ không ngon thế này thì ăn uống cũng không tiêu.” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Ôn Hành Viễn xót xa. Anh lau mồ hôi trên trán cô, ôm cô nằm xuống, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Si Nhan nép vào lòng anh, khẽ lên tiếng: “Thỉnh thoảng hơi nhức đầu, nhưng ngủ một lúc lại không sao, cũng có lúc ngây ngấy sốt.”

“Chưa thấy em kêu đau bao giờ, phải biết lo cho sức khỏe chứ.” Ôn Hành Viễn cau mày, kéo chăn cho cô, “Si Hạ vẫn nói sức khỏe em tốt, sao lại hay sốt được? Sáng mai đến bệnh viện trước, nếu bị bệnh thì đừng hòng làm đám cưới.”

“Không làm thì thôi, em vẫn chưa hài lòng đâu đấy.” Si Nhan không muốn anh lo lắng, lại ra vẻ bâng quơ nói: “Không có gì đâu, cùng lắm thì ngủ một giấc là không sao nữa, mai lại nhảy nhót như bình thường.”

Thở dài, cười cười, anh nói: “Ngủ đi, ngày mai đi kiểm tra xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện