Lúc Ôn Hành Viễn tỉnh ngủ thì Si Nhan cũng không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn ăn:
Em đi làm, trưa không cần đến đâu, dự án đang vào guồng, em ăn ở chỗ làm.
Ôn Hành Viễn cầm tờ giấy của cô, trong lòng vô cùng hỗn độn. Biết Si Nhan muốn che giấu anh, dù anh có chân thành xin lỗi đi nữa, nhưng tiếng chỉ trích lạnh lùng đã khiến cô tổn thương. Nghĩ ngợi một lúc, anh gửi cho cô một tin nhắn:
“Có mang thuốc đi không? Đến trưa nhớ phải uống đấy, thế thì mới khỏi ốm được.”
Đợi mãi lâu, Si Nhan mới nhắn tin lại, “Em biết rồi.”
Nhìn chằm chằm vào ba chữ trên màn hình điện thoại, lồng ngực anh hơi nhói lên. Muốn gọi điện cho cô nhưng lại sợ cô không tiện nghe trong giờ làm việc, nhất là trong tình cảnh hai người lúc này, anh không muốn ép cô tha thứ. Đặt di động xuống, anh đi tắm rồi ở lại nhà xử lý văn kiện.
Nhớ lại lần rời khỏi trấn Đại Nghiên, gần như sáng nào anh cũng gửi tin nhắn cho cô, nhìn những câu làm nũng, hiệu quả công việc tốt hơn hẳn. Có một lần, bởi quá kích động, anh còn làm sai tài liệu. Nhưng sáng nay, Ôn Hành Viễn hết sức buồn bực, không ngừng nhìn vào không trung, cảm thấy buổi sáng này quá dài.
“Dạ dày không tốt, đừng ăn qua loa. Tối anh sẽ đến đón em.” Đúng mười hai giờ, anh không kiềm chế được nên lại gửi một tin nhắn, đợi mãi cũng không thấy có hồi âm.
Đang ngồi ngây ngẩn trong phòng khách, điện thoại của ông Ôn tới.
“Bố?” Ôn Hành Viễn nhận điện thoại, hơi bất ngờ vì bố lại tìm anh vào lúc này.
“Bên Mỹ có người mua cổ phiếu của Hoa Đô, con sắp xếp thời gian sang đấy xem thế nào, dạo này Hành Dao bận lắm.” Ôn Phỉ Văn không để ý đến việc con trai đang xuống tinh thần, đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Lúc xem báo cáo thì con đã biết rồi, con sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ nói lại tình hình với bố sau.” Lần này, anh muốn gặp Si Nhan trước khi ra nước ngoài, anh tính, đợt này đi chắc phải một tháng mới về được. Không thể ngờ, biến tốt thành xấu, quan hệ của họ lại rơi vào bế tắc.
“Chuyện yêu đương thì bố rất ủng hộ, nhưng cũng phải để tâm đến việc của công ty. Anh trai con dạo này phải chăm sóc cho Tiểu Nhiên, vất cả cho con rồi.” Xem ra ông bố này cũng thấu tình đạt lý. Cả hai cậu con trai đều xem như đã có vợ, nhưng vì được bế cháu, ông cũng phải cân nhắc một chút.
Xử lý hết công việc, nhìn đồng hồ, Ôn Hành Viễn đến quán bar một mình.
“Sao tối qua không đến đây?” Trương Tử Lương ngồi trước cửa sổ hút thuốc lá, thấy anh vào thì hỏi.
Ôn Hành Viễn không nói gì, ngồi phía đối diện, châm một điếu thuốc. Si Nhan không thích anh hút thuốc lá nên anh luôn phải nhịn trước mặt cô.
“Sao thế?” Trương Tử Lương cảm thấy tâm trạng anh không tốt, “Nhan Nhan đâu? Đi làm à?”
“Ừ.” Ôn Hành Viễn lên tiếng, thấy Đỗ Linh vẫy tay chào anh thì mỉm cười, “Khi nào thì làm đám cưới?”
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến mình thế, nghĩ đến cậu trước đi.” Trương Tử Lương nhìn vào mắt Đỗ Linh, trên mặt lộ ý cười.
“Mình làm sao?” Giọng nói thản nhiên mang theo chút mơ hồ, đôi mắt thoáng vẻ lo lắng, rõ ràng cho thấy tâm trạng anh đang không tốt.
Trương Tử Lương thấy anh ngửa đầu uống cạn cốc rượu thì nhíu mày, “Có ai uống như cậu không chứ. Chưa ăn cơm hả?” Thấy Ôn Hành Viễn không lên tiếng, Trương Tử Lương dặn dò Đỗ Linh một lúc rồi kéo anh đi ăn cơm.
“Nói đi, có phải lại ầm ĩ với Nhan Nhan không?” Trương Tử Lương gọi chút đồ ăn, thấy anh định châm thuốc thì giật lấy, “Hút ít thôi, chẳng phải là Nhan Nhan không cho cậu hút rồi à?”
“Cô ấy chẳng thèm quan tâm đến mình đâu, còn đang giận mình.” Ôn Hành Viễn cười tự giễu, kể hết chuyện tối qua cho Trương Tử Lương.
Trương Tử Lương lắc đầu, “Cậu cũng thật là, người ta đi rồi, cậu còn tức cái gì? Nếu không giả vờ hồ đồ được thì đừng đi, nhịn rồi thì phải nhịn, nghĩ thế nào vậy? Định bỏ vợ ở ngoài à?”
“Tào lao.” Ôn Hành Viễn liếc Trương Tử Lương, sau đó lại thở dài, có vẻ bất đắc dĩ, “Đấy là cậu không thấy bộ dạng vừa muốn tiếp lại vừa muốn dừng của cô ấy thôi, làm mình đau tim.”
“Nhan Nhan không phải là người chần chừ, cậu cho con bé chút thời gian đi.” Ngữ khí của Trương Tử Lương khá dễ nghe, lại có cả chút khôi hài, “Cậu ấy à, trước đây thì trầm tĩnh, sao giờ lại nóng giận thế? Là ai nói mười năm cũng đợi, mười năm nữa cũng không sợ, còn trẻ tuổi.”
Ôn Hành Viễn nhìn anh, ngẫm lại sự kiên định lúc đó, cũng biết lần này mình hơi kích động, “Mình cũng xin lỗi rồi mà vẫn không chịu thôi, trưa nay còn không muốn ăn cơm cùng mình.”
Nhìn vẻ mặt xám xịt của người anh em, Trương Tử Lương vội an ủi: “Sao cậu biết con bé không tha thứ cho cậu? Nói không chừng, con bé lại cảm thấy mình có lỗi, ngại không muốn gặp.”
“Thật à?” Ôn Hành Viễn ngẩn người, sự nhạy bén trên thương trường dường như không phát huy tác dụng trên phương diện tình cảm.
“Được rồi, đừng có mặt mày ủ dột thế nữa, còn đâu cái mặt đẹp trai. Dù sao thì cũng qua giờ cơm trưa rồi, tối đến đón con bé tan ca, dỗ ngon dỗ ngọt vào.” Trương Tử Lương tỏ vẻ rất có kinh nghiệm nên truyền ít cách cho anh.
Ôn Hành Viễn xị mặt, thật sự không muốn tiếp tục tình trạng này với cô nữa. Làn này chỉ ở lại đây được tối đa năm ngày, anh sẽ không cố chấp nữa, sẽ gọi điện cho Si Nhan. Kết quả là Tiểu Đinh nhận điện thoại, nói là cô đến Tỵ Phong Đường bàn việc, quên không mang di động theo.
Đợi đến bốn rưỡi, Ôn Hành Viễn hết kiên nhẫn, gửi một tin nhắn đi.
“Anh đến đón em tan ca. Cùng ăn cơm nhé?”
“Không có ở công ty, vẫn đang ở ngoài, tối về.”
“Tiểu Nhan, lúc nào xong việc, anh sang đón em.” Lúc bảy giờ, Ôn Hành Viễn lại gửi một tin nhắn.
“Không chắc chắn mấy giờ xong, tự em sẽ về.”
“Xong việc gọi điện cho anh, anh đón em.” Lúc chín giờ, Ôn Hành Viễn lại gửi tin nhắn.
“Được.” Nửa tiếng sau, Si Nhan gửi lại đúng một chữ. Ôn Hành Viễn đứng ở ban công hút thuốc lá, có chút tức tối.
Đến mười rưỡi, điện thoại của Ôn Hành Viễn vẫn không đổ chuông. Anh cầm chìa khóa đi xuống dười, vừa ngồi lên xe thì Si Nhan gửi tin nhắn tới.
“Ngại quá, đêm nay em ở lại ký túc xá, anh nghỉ sớm đi.”
Ôn Hành Viễn hít sâu mấy lần, cố nén lại cơn tức dâng lên tận cổ, nhắn lại một chữ “được” rồi đi lên tầng.
Ngày hôm sau, anh không gọi điện cũng không gửi tin nhắn. Si đại tiểu thư lại càng im ắng hơn, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Ngày thứ ba, anh vẫn không gọi điện, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh, cả ngày chẳng ai để ý đến ai, có điều, tối hôm ấy, Trương Tử Lương phải đưa ai đó về vì đã say mèm. Ngày thứ tư, sau khi tan ca, Si Nhan đến thẳng quán bar, Ôn Hành Viễn cũng đến. Hai người nhìn nhau, rồi lại làm việc của mình, như thể đối phương là người vô hình.
“Làm gì thế? Mai sang Mỹ rồi, còn không tranh thủ tối nay mà dỗ đi.” Trương Tử Lương huých vào Ôn Hành Viễn đang ngây ngẩn, đúng dáng vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành.”
“Không có ai cho mình dỗ cả.” Người nào đó quay đi uống rượu, sắp không giả vờ được nữa.
Nhìn Ôn Hành Viễn tỏ vẻ thờ ơ, lại nhớ đến cú điện thoại của Si Nhan vào tối qua, “Anh ấy không để ý đến em, em gặp làm gì chứ?”, Trương Tử Lương tức sôi máu, mãi sau mới ném lại một câu, “Tự đi mà lo.”
Ôn Hành Viễn liếc anh một cái, ngồi yên trước quầy bar nghe nhạc. Si Nhan đến lấy rượu, cũng không nhìn anh mà đi luôn. Trương Tử Lương nhìn hai người này, đột nhiên lại vui vẻ, “Tiểu Linh, vở kịch này hay hơn hẳn mấy vở khác.”
Đỗ Linh thoáng giật mình, thấy đôi mắt Ôn Hành Viễn như có thể phi ra vô số đao nhọn thì liền nhíu mày, “Nhan Nhan vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Ôn Hành Viễn nhìn cô, ngồi thêm năm phút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Làm sao bây giờ?” Đỗ Linh có vẻ sốt ruột, khuyên Si Nhan thì cô nàng kia không nói lời nào, khuyên Ôn Hành Viễn thì Trương Tử Lương không đồng ý, cô nên đứng trên lập trường nào mà nói chuyện đây.
Trương Tử Lương cười, xoa xoa má cô, “Không có gì đâu, chắc chắn cậu ta đi mua đồ ăn cho Nhan Nhan.”
Hai mươi phút sau, Ôn Hành Viễn đem theo một túi đồ về, đưa cho Đỗ Linh, không nói câu nào mà tiếp tục diễn kịch câm.
Năm phút sau, Đỗ Linh tươi cười đi ra, tới trước mặt Ôn Hành Viễn, “Nhan Nhan hỏi, ‘Người kia đã ăn chưa?’”
Trương Tử Lương cười sang sảng, thấy Ôn Hành Viễn xám mặt lườm mình thì càng cười to hơn, đến khi cười đã rồi mới nói: “Cậu xem hai người đi, nghĩ là mình với Đỗ Linh nhàn hạ lắm hay sao mà lấy hai đứa mình ra đá qua đá lại thế?”
Ôn Hành Viễn chợt biến sắc, “lúc trắng lúc đen”, cuối cùng đành thở dài, “Số mình khổ quá mà.” Nói xong, anh đi sang gian bên cạnh.
Si Nhan đang ngồi ăn cơm ở một bàn trống. Ôn Hành Viễn rót nước, đặt trước mặt cô rồi ngồi sang bên cạnh, nhìn cô, “Sao chưa ăn cơm mà đã đến đây?” Giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt anh là ý cười dịu dàng.
“Nếu ăn rồi quay lại, không biết người nào đó có phát tác lòng dạ hẹp hòi không nữa.” Si Nhan nhai đống đồ ăn trong miệng, tiếng nói không rõ ràng.
“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng, kéo túi đồ ăn đến trước mặt, sau đó khẽ gầm gừ, “Sao có thể ăn như thế? Rõ ràng anh mua hai phần mà?”
Sau đó, Si đại tiểu thư không thèm để ý đến hình tượng, cười phá lên, đỏ ran cả mặt. Ôn Hành Viễn nghiêm mặt, vỗ lưng cô, “Còn cười? Làm anh lo lắng mấy ngày nay, còn tưởng bị đá rồi chứ.”
Si Nhan bĩu môi, bỏ cái túi đang giấu sau lưng ra trước mặt anh, “Có người đầy thói xấu, vừa hút thuốc lại vừa uống rượu.”
Ôn Hành Viễn cười, chậm rãi gắp thức ăn, “Ai đấy? To gan thế.”
Trừng mắt nhìn anh, Si Nhan cáu bẳn tranh lấy miếng thức ăn anh mới gắp lên, nhét luôn vào miệng.
Ôn Hành Viễn cười, nghiêng đầu hôn trộm vào má cô, lại đưa tay vuốt tóc cô theo thói quen, “Ăn từ từ thôi, không ai ăn tranh với em đâu.”
Cuối cùng thì tình hình cũng đã được giải quyết, qua ba ngày chiến tranh lạnh, hai người lại hòa hợp như thuở ban đầu. Vì chuyện ở Mỹ không thể trì hoãn thêm được nữa nên Ôn Hành Viễn đặt chuyến bay vào ngày hôm sau. Trương Tử Lương thông cảm cho hai người chỉ còn lại chút thời gian bên nhau nên đã xua Si Nhan về sớm.
Ôn Hành Viễn không lái xe, hai người nắm tay nhau đi bộ trong con hẻm nhỏ quanh co của Cổ Trấn.
“Chuyện nghiêm trọng lắm à? Lại còn phải đích thân đi.” Si Nhan không biết anh phải đi, nếu không cũng chẳng nỡ lãng phí nhiều thời gian vào việc giận hờn như vậy.
“Vấn đề không lớn, căn bản là gần đây anh trai anh không thể thường xuyên đến công ty được, chị dâu sắp sinh rồi.” Ôn Hành Viễn cười, duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu nói khẽ vào tai cô, “Người ta có con rồi, còn anh, vợ cũng chưa có.”
“Đáng ghét. Người ta mà anh nói là anh trai anh đấy, còn lớn hơn anh vài tuổi nữa chứ.” Si Nhan đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, lại nép sát vào người anh.
Ôn Hành Viễn nhướng mày, ánh mắt thâm sâu, “Nộp đơn thôi việc chưa?”
“Nộp ngay hôm sau rồi.” Dù có chiến tranh lạnh nhưng Si Nhan vẫn không thay đổi quyết định, “Cảnh tổng đã nói chuyện với em rồi, hy vọng em chỉ thuyên chuyển công tác thôi. Anh thấy sao?”
“Tùy em thôi, nếu thích công việc này thì khi nào về cứ làm tiếp, còn nếu không thì làm việc nào em thích ấy. Nếu em đồng ý, tốt nhất là vào Hoa Đô.” Trên phương diện này, Ôn Hành Viễn không hề ngang ngược, vô cùng tôn trọng chọn lựa của Si Nhan, cũng không muốn cô cứ ru rú trong tầm kiểm soát của mình.
“Không thích, lúc đấy đi làm chỉ là để kiếm tiền nuôi thân, chẳng phải hứng thú gì.” Ôm lấy cánh tay Ôn Hành Viễn, cô nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không vào Hoa Đô được, dù sao thì cấp dưới của anh cũng nhiều lắm rồi, để tránh cho cổng của Hoa Đô không bị đổ vì đám đông chen chúc, em sẽ không thò chân vào. Hơn nữa, em không muốn ngày nào cũng bị anh quát, không thoải mái tẹo nào.”
Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, anh hiểu thấu suy nghĩ của Si Nhan nên cũng không gượng ép, “Chỉ cần em vẫn làm bạn gái của anh, chuyện công việc anh để tùy em đấy.”
Si Nhan liếc anh, “Cảnh tổng thấy em khăng khăn nên cuối cùng cũng phải đồng ý cho em thôi việc. Có điều, anh ta muốn em làm cho đến khi xong dự án.”
“Ừ, chuyện này cũng phải lẽ thôi.” Ôn Hành Viễn luôn thấu tình đạt lý như vậy.
“Em định năm nay làm cố cho xong hết, năm sau không phải làm nữa.” Dù là hỏi ý kiến anh, nhưng thật ra trong lòng cô đã có quyết định.
“Đừng để mệt quá.” Ôn Hành Viễn biết cô muốn làm gì, cái tính chú tâm cao độ làm việc ấy không ai cản nổi, chỉ sợ cô bị suy nhược cơ thể, “Lần này anh đi chắc phải mất một tháng, nếu lúc về mà thấy em gầy đi, để xem anh có xử lý em không.”
“Lâu thế ư? Có thể đi chậm hơn một ngày không?” Si Nhan không để ý tới sự uy hiếp của anh, có chút không nỡ nên bắt đầu làm nũng.
“Ngoan nào.” Ôn Hành Viễn siết cánh tay lại, ôm cô chặt hơn, “Có một hợp đồng quan trọng phải ký, anh trai anh không đến được.”
Si Nhan biết Ôn Hành Viễn coi trọng sự nghiệp và gia đình, ngoan ngoãn nghe theo. Hai người trở về căn nhà nhỏ, nằm trên salon nói chuyện đến tận nửa đêm. Khi ấy, Si Nhan mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ôn Hành Viễn định bế cô về giường ngủ, nhưng Si Nhan lại ôm cổ anh, thầm thì gọi tên anh, đôi môi mềm mại cũng áp lên môi anh...
Em đi làm, trưa không cần đến đâu, dự án đang vào guồng, em ăn ở chỗ làm.
Ôn Hành Viễn cầm tờ giấy của cô, trong lòng vô cùng hỗn độn. Biết Si Nhan muốn che giấu anh, dù anh có chân thành xin lỗi đi nữa, nhưng tiếng chỉ trích lạnh lùng đã khiến cô tổn thương. Nghĩ ngợi một lúc, anh gửi cho cô một tin nhắn:
“Có mang thuốc đi không? Đến trưa nhớ phải uống đấy, thế thì mới khỏi ốm được.”
Đợi mãi lâu, Si Nhan mới nhắn tin lại, “Em biết rồi.”
Nhìn chằm chằm vào ba chữ trên màn hình điện thoại, lồng ngực anh hơi nhói lên. Muốn gọi điện cho cô nhưng lại sợ cô không tiện nghe trong giờ làm việc, nhất là trong tình cảnh hai người lúc này, anh không muốn ép cô tha thứ. Đặt di động xuống, anh đi tắm rồi ở lại nhà xử lý văn kiện.
Nhớ lại lần rời khỏi trấn Đại Nghiên, gần như sáng nào anh cũng gửi tin nhắn cho cô, nhìn những câu làm nũng, hiệu quả công việc tốt hơn hẳn. Có một lần, bởi quá kích động, anh còn làm sai tài liệu. Nhưng sáng nay, Ôn Hành Viễn hết sức buồn bực, không ngừng nhìn vào không trung, cảm thấy buổi sáng này quá dài.
“Dạ dày không tốt, đừng ăn qua loa. Tối anh sẽ đến đón em.” Đúng mười hai giờ, anh không kiềm chế được nên lại gửi một tin nhắn, đợi mãi cũng không thấy có hồi âm.
Đang ngồi ngây ngẩn trong phòng khách, điện thoại của ông Ôn tới.
“Bố?” Ôn Hành Viễn nhận điện thoại, hơi bất ngờ vì bố lại tìm anh vào lúc này.
“Bên Mỹ có người mua cổ phiếu của Hoa Đô, con sắp xếp thời gian sang đấy xem thế nào, dạo này Hành Dao bận lắm.” Ôn Phỉ Văn không để ý đến việc con trai đang xuống tinh thần, đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Lúc xem báo cáo thì con đã biết rồi, con sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ nói lại tình hình với bố sau.” Lần này, anh muốn gặp Si Nhan trước khi ra nước ngoài, anh tính, đợt này đi chắc phải một tháng mới về được. Không thể ngờ, biến tốt thành xấu, quan hệ của họ lại rơi vào bế tắc.
“Chuyện yêu đương thì bố rất ủng hộ, nhưng cũng phải để tâm đến việc của công ty. Anh trai con dạo này phải chăm sóc cho Tiểu Nhiên, vất cả cho con rồi.” Xem ra ông bố này cũng thấu tình đạt lý. Cả hai cậu con trai đều xem như đã có vợ, nhưng vì được bế cháu, ông cũng phải cân nhắc một chút.
Xử lý hết công việc, nhìn đồng hồ, Ôn Hành Viễn đến quán bar một mình.
“Sao tối qua không đến đây?” Trương Tử Lương ngồi trước cửa sổ hút thuốc lá, thấy anh vào thì hỏi.
Ôn Hành Viễn không nói gì, ngồi phía đối diện, châm một điếu thuốc. Si Nhan không thích anh hút thuốc lá nên anh luôn phải nhịn trước mặt cô.
“Sao thế?” Trương Tử Lương cảm thấy tâm trạng anh không tốt, “Nhan Nhan đâu? Đi làm à?”
“Ừ.” Ôn Hành Viễn lên tiếng, thấy Đỗ Linh vẫy tay chào anh thì mỉm cười, “Khi nào thì làm đám cưới?”
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến mình thế, nghĩ đến cậu trước đi.” Trương Tử Lương nhìn vào mắt Đỗ Linh, trên mặt lộ ý cười.
“Mình làm sao?” Giọng nói thản nhiên mang theo chút mơ hồ, đôi mắt thoáng vẻ lo lắng, rõ ràng cho thấy tâm trạng anh đang không tốt.
Trương Tử Lương thấy anh ngửa đầu uống cạn cốc rượu thì nhíu mày, “Có ai uống như cậu không chứ. Chưa ăn cơm hả?” Thấy Ôn Hành Viễn không lên tiếng, Trương Tử Lương dặn dò Đỗ Linh một lúc rồi kéo anh đi ăn cơm.
“Nói đi, có phải lại ầm ĩ với Nhan Nhan không?” Trương Tử Lương gọi chút đồ ăn, thấy anh định châm thuốc thì giật lấy, “Hút ít thôi, chẳng phải là Nhan Nhan không cho cậu hút rồi à?”
“Cô ấy chẳng thèm quan tâm đến mình đâu, còn đang giận mình.” Ôn Hành Viễn cười tự giễu, kể hết chuyện tối qua cho Trương Tử Lương.
Trương Tử Lương lắc đầu, “Cậu cũng thật là, người ta đi rồi, cậu còn tức cái gì? Nếu không giả vờ hồ đồ được thì đừng đi, nhịn rồi thì phải nhịn, nghĩ thế nào vậy? Định bỏ vợ ở ngoài à?”
“Tào lao.” Ôn Hành Viễn liếc Trương Tử Lương, sau đó lại thở dài, có vẻ bất đắc dĩ, “Đấy là cậu không thấy bộ dạng vừa muốn tiếp lại vừa muốn dừng của cô ấy thôi, làm mình đau tim.”
“Nhan Nhan không phải là người chần chừ, cậu cho con bé chút thời gian đi.” Ngữ khí của Trương Tử Lương khá dễ nghe, lại có cả chút khôi hài, “Cậu ấy à, trước đây thì trầm tĩnh, sao giờ lại nóng giận thế? Là ai nói mười năm cũng đợi, mười năm nữa cũng không sợ, còn trẻ tuổi.”
Ôn Hành Viễn nhìn anh, ngẫm lại sự kiên định lúc đó, cũng biết lần này mình hơi kích động, “Mình cũng xin lỗi rồi mà vẫn không chịu thôi, trưa nay còn không muốn ăn cơm cùng mình.”
Nhìn vẻ mặt xám xịt của người anh em, Trương Tử Lương vội an ủi: “Sao cậu biết con bé không tha thứ cho cậu? Nói không chừng, con bé lại cảm thấy mình có lỗi, ngại không muốn gặp.”
“Thật à?” Ôn Hành Viễn ngẩn người, sự nhạy bén trên thương trường dường như không phát huy tác dụng trên phương diện tình cảm.
“Được rồi, đừng có mặt mày ủ dột thế nữa, còn đâu cái mặt đẹp trai. Dù sao thì cũng qua giờ cơm trưa rồi, tối đến đón con bé tan ca, dỗ ngon dỗ ngọt vào.” Trương Tử Lương tỏ vẻ rất có kinh nghiệm nên truyền ít cách cho anh.
Ôn Hành Viễn xị mặt, thật sự không muốn tiếp tục tình trạng này với cô nữa. Làn này chỉ ở lại đây được tối đa năm ngày, anh sẽ không cố chấp nữa, sẽ gọi điện cho Si Nhan. Kết quả là Tiểu Đinh nhận điện thoại, nói là cô đến Tỵ Phong Đường bàn việc, quên không mang di động theo.
Đợi đến bốn rưỡi, Ôn Hành Viễn hết kiên nhẫn, gửi một tin nhắn đi.
“Anh đến đón em tan ca. Cùng ăn cơm nhé?”
“Không có ở công ty, vẫn đang ở ngoài, tối về.”
“Tiểu Nhan, lúc nào xong việc, anh sang đón em.” Lúc bảy giờ, Ôn Hành Viễn lại gửi một tin nhắn.
“Không chắc chắn mấy giờ xong, tự em sẽ về.”
“Xong việc gọi điện cho anh, anh đón em.” Lúc chín giờ, Ôn Hành Viễn lại gửi tin nhắn.
“Được.” Nửa tiếng sau, Si Nhan gửi lại đúng một chữ. Ôn Hành Viễn đứng ở ban công hút thuốc lá, có chút tức tối.
Đến mười rưỡi, điện thoại của Ôn Hành Viễn vẫn không đổ chuông. Anh cầm chìa khóa đi xuống dười, vừa ngồi lên xe thì Si Nhan gửi tin nhắn tới.
“Ngại quá, đêm nay em ở lại ký túc xá, anh nghỉ sớm đi.”
Ôn Hành Viễn hít sâu mấy lần, cố nén lại cơn tức dâng lên tận cổ, nhắn lại một chữ “được” rồi đi lên tầng.
Ngày hôm sau, anh không gọi điện cũng không gửi tin nhắn. Si đại tiểu thư lại càng im ắng hơn, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Ngày thứ ba, anh vẫn không gọi điện, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh, cả ngày chẳng ai để ý đến ai, có điều, tối hôm ấy, Trương Tử Lương phải đưa ai đó về vì đã say mèm. Ngày thứ tư, sau khi tan ca, Si Nhan đến thẳng quán bar, Ôn Hành Viễn cũng đến. Hai người nhìn nhau, rồi lại làm việc của mình, như thể đối phương là người vô hình.
“Làm gì thế? Mai sang Mỹ rồi, còn không tranh thủ tối nay mà dỗ đi.” Trương Tử Lương huých vào Ôn Hành Viễn đang ngây ngẩn, đúng dáng vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành.”
“Không có ai cho mình dỗ cả.” Người nào đó quay đi uống rượu, sắp không giả vờ được nữa.
Nhìn Ôn Hành Viễn tỏ vẻ thờ ơ, lại nhớ đến cú điện thoại của Si Nhan vào tối qua, “Anh ấy không để ý đến em, em gặp làm gì chứ?”, Trương Tử Lương tức sôi máu, mãi sau mới ném lại một câu, “Tự đi mà lo.”
Ôn Hành Viễn liếc anh một cái, ngồi yên trước quầy bar nghe nhạc. Si Nhan đến lấy rượu, cũng không nhìn anh mà đi luôn. Trương Tử Lương nhìn hai người này, đột nhiên lại vui vẻ, “Tiểu Linh, vở kịch này hay hơn hẳn mấy vở khác.”
Đỗ Linh thoáng giật mình, thấy đôi mắt Ôn Hành Viễn như có thể phi ra vô số đao nhọn thì liền nhíu mày, “Nhan Nhan vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Ôn Hành Viễn nhìn cô, ngồi thêm năm phút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Làm sao bây giờ?” Đỗ Linh có vẻ sốt ruột, khuyên Si Nhan thì cô nàng kia không nói lời nào, khuyên Ôn Hành Viễn thì Trương Tử Lương không đồng ý, cô nên đứng trên lập trường nào mà nói chuyện đây.
Trương Tử Lương cười, xoa xoa má cô, “Không có gì đâu, chắc chắn cậu ta đi mua đồ ăn cho Nhan Nhan.”
Hai mươi phút sau, Ôn Hành Viễn đem theo một túi đồ về, đưa cho Đỗ Linh, không nói câu nào mà tiếp tục diễn kịch câm.
Năm phút sau, Đỗ Linh tươi cười đi ra, tới trước mặt Ôn Hành Viễn, “Nhan Nhan hỏi, ‘Người kia đã ăn chưa?’”
Trương Tử Lương cười sang sảng, thấy Ôn Hành Viễn xám mặt lườm mình thì càng cười to hơn, đến khi cười đã rồi mới nói: “Cậu xem hai người đi, nghĩ là mình với Đỗ Linh nhàn hạ lắm hay sao mà lấy hai đứa mình ra đá qua đá lại thế?”
Ôn Hành Viễn chợt biến sắc, “lúc trắng lúc đen”, cuối cùng đành thở dài, “Số mình khổ quá mà.” Nói xong, anh đi sang gian bên cạnh.
Si Nhan đang ngồi ăn cơm ở một bàn trống. Ôn Hành Viễn rót nước, đặt trước mặt cô rồi ngồi sang bên cạnh, nhìn cô, “Sao chưa ăn cơm mà đã đến đây?” Giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt anh là ý cười dịu dàng.
“Nếu ăn rồi quay lại, không biết người nào đó có phát tác lòng dạ hẹp hòi không nữa.” Si Nhan nhai đống đồ ăn trong miệng, tiếng nói không rõ ràng.
“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng, kéo túi đồ ăn đến trước mặt, sau đó khẽ gầm gừ, “Sao có thể ăn như thế? Rõ ràng anh mua hai phần mà?”
Sau đó, Si đại tiểu thư không thèm để ý đến hình tượng, cười phá lên, đỏ ran cả mặt. Ôn Hành Viễn nghiêm mặt, vỗ lưng cô, “Còn cười? Làm anh lo lắng mấy ngày nay, còn tưởng bị đá rồi chứ.”
Si Nhan bĩu môi, bỏ cái túi đang giấu sau lưng ra trước mặt anh, “Có người đầy thói xấu, vừa hút thuốc lại vừa uống rượu.”
Ôn Hành Viễn cười, chậm rãi gắp thức ăn, “Ai đấy? To gan thế.”
Trừng mắt nhìn anh, Si Nhan cáu bẳn tranh lấy miếng thức ăn anh mới gắp lên, nhét luôn vào miệng.
Ôn Hành Viễn cười, nghiêng đầu hôn trộm vào má cô, lại đưa tay vuốt tóc cô theo thói quen, “Ăn từ từ thôi, không ai ăn tranh với em đâu.”
Cuối cùng thì tình hình cũng đã được giải quyết, qua ba ngày chiến tranh lạnh, hai người lại hòa hợp như thuở ban đầu. Vì chuyện ở Mỹ không thể trì hoãn thêm được nữa nên Ôn Hành Viễn đặt chuyến bay vào ngày hôm sau. Trương Tử Lương thông cảm cho hai người chỉ còn lại chút thời gian bên nhau nên đã xua Si Nhan về sớm.
Ôn Hành Viễn không lái xe, hai người nắm tay nhau đi bộ trong con hẻm nhỏ quanh co của Cổ Trấn.
“Chuyện nghiêm trọng lắm à? Lại còn phải đích thân đi.” Si Nhan không biết anh phải đi, nếu không cũng chẳng nỡ lãng phí nhiều thời gian vào việc giận hờn như vậy.
“Vấn đề không lớn, căn bản là gần đây anh trai anh không thể thường xuyên đến công ty được, chị dâu sắp sinh rồi.” Ôn Hành Viễn cười, duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu nói khẽ vào tai cô, “Người ta có con rồi, còn anh, vợ cũng chưa có.”
“Đáng ghét. Người ta mà anh nói là anh trai anh đấy, còn lớn hơn anh vài tuổi nữa chứ.” Si Nhan đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, lại nép sát vào người anh.
Ôn Hành Viễn nhướng mày, ánh mắt thâm sâu, “Nộp đơn thôi việc chưa?”
“Nộp ngay hôm sau rồi.” Dù có chiến tranh lạnh nhưng Si Nhan vẫn không thay đổi quyết định, “Cảnh tổng đã nói chuyện với em rồi, hy vọng em chỉ thuyên chuyển công tác thôi. Anh thấy sao?”
“Tùy em thôi, nếu thích công việc này thì khi nào về cứ làm tiếp, còn nếu không thì làm việc nào em thích ấy. Nếu em đồng ý, tốt nhất là vào Hoa Đô.” Trên phương diện này, Ôn Hành Viễn không hề ngang ngược, vô cùng tôn trọng chọn lựa của Si Nhan, cũng không muốn cô cứ ru rú trong tầm kiểm soát của mình.
“Không thích, lúc đấy đi làm chỉ là để kiếm tiền nuôi thân, chẳng phải hứng thú gì.” Ôm lấy cánh tay Ôn Hành Viễn, cô nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không vào Hoa Đô được, dù sao thì cấp dưới của anh cũng nhiều lắm rồi, để tránh cho cổng của Hoa Đô không bị đổ vì đám đông chen chúc, em sẽ không thò chân vào. Hơn nữa, em không muốn ngày nào cũng bị anh quát, không thoải mái tẹo nào.”
Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, anh hiểu thấu suy nghĩ của Si Nhan nên cũng không gượng ép, “Chỉ cần em vẫn làm bạn gái của anh, chuyện công việc anh để tùy em đấy.”
Si Nhan liếc anh, “Cảnh tổng thấy em khăng khăn nên cuối cùng cũng phải đồng ý cho em thôi việc. Có điều, anh ta muốn em làm cho đến khi xong dự án.”
“Ừ, chuyện này cũng phải lẽ thôi.” Ôn Hành Viễn luôn thấu tình đạt lý như vậy.
“Em định năm nay làm cố cho xong hết, năm sau không phải làm nữa.” Dù là hỏi ý kiến anh, nhưng thật ra trong lòng cô đã có quyết định.
“Đừng để mệt quá.” Ôn Hành Viễn biết cô muốn làm gì, cái tính chú tâm cao độ làm việc ấy không ai cản nổi, chỉ sợ cô bị suy nhược cơ thể, “Lần này anh đi chắc phải mất một tháng, nếu lúc về mà thấy em gầy đi, để xem anh có xử lý em không.”
“Lâu thế ư? Có thể đi chậm hơn một ngày không?” Si Nhan không để ý tới sự uy hiếp của anh, có chút không nỡ nên bắt đầu làm nũng.
“Ngoan nào.” Ôn Hành Viễn siết cánh tay lại, ôm cô chặt hơn, “Có một hợp đồng quan trọng phải ký, anh trai anh không đến được.”
Si Nhan biết Ôn Hành Viễn coi trọng sự nghiệp và gia đình, ngoan ngoãn nghe theo. Hai người trở về căn nhà nhỏ, nằm trên salon nói chuyện đến tận nửa đêm. Khi ấy, Si Nhan mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ôn Hành Viễn định bế cô về giường ngủ, nhưng Si Nhan lại ôm cổ anh, thầm thì gọi tên anh, đôi môi mềm mại cũng áp lên môi anh...
Danh sách chương