Edit: Thủy Tích
Khách sạn Hương Châu.
"Tiểu thúc, chú tới Hạ Giang mà chẳng nói với tụi cháu tiếng nào, đúng là quá không có nghĩa khí mà?" Hàn Đông Lỗi gọi nhân viên phục vụ khui một chai rượu, rót đầy ly cho Sơ Lam Phong, "Nếu không phải Hạo Hạo nói thì cháu chưa chắc đã tin đâu."
À? Sơ Lam Phong nhướng mày, ngay sau đó liền cười khẽ: "Vốn là không định tới sớm như vậy nhưng vừa đúng lúc bên này có công việc nên tới luôn." Sơ Lam Phong nâng ly rượu lên, nhưng chỉ uống một ngụm rồi cũng không uống tiếp nữa.
Thật ra thì Hàn Đông Lỗi có lời muốn hỏi, nhưng khi đối mặt với Sơ Lam Phong, hắn cảm thấy còn áp lực hơn khi phải đối mặt với ba mình nữa.
Chỉ cách nhau bốn tuổi mà đã thấy như cách đúng một con giáp rồi vậy.
"Hình thức Công ty xử lý nguy cơ đó của tiểu thúc tốt như vậy sao? Trước đây, lúc chú mở công ty kiểu này, cháu thấy không khả quan, cho đến khi giám đốc điều hành của OTM tiết lộ CASE năm mươi triệu đô là do công ty chú giải quyết thì cả giới thương nghiệp đều lập tức oanh động luôn." Hàn Đông Lỗi buộc phải thừa nhận, trí tuệ của tiểu thúc nhà mình không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Nhưng Sơ Lam Phong chỉ cười cười.
"Lần này về nước, tiểu thúc định ở bao lâu?" Tính thử ngày cưới của cô Hàn Thiên Mẫn thì y có thể ở từ nửa tháng trở lên.
"Lần này trở về thì không định đi nữa." Sơ Lam Phong trả lời. Nếu như bốn năm trước về nước không đụng phải cậu ấy thì có lẽ cho tới bây giờ Sơ Lam Phong cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ về nước phát triển, dù sao thì mạng lưới quan hệ của nhà họ Sơ ở trong nước quá phức tạp.
Nhưng đời người không có nếu như, y dùng bốn năm để xác định bản thân thích một cậu thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, không phải, khi đó, cậu ấy còn chưa phải là thiếu niên.
Mà phần tình cảm yêu thích này phải cảm ơn đứa cháu trước mặt đã ban tặng.
Nếu không phải thỉnh thoảng Hàn Đông Lỗi sẽ khoe khoang đứa nhỏ đó trước mặt mình, nếu không phải thỉnh thoảng sẽ gửi hình của đứa nhỏ đó cho mình xem thì có lẽ mình đã không có loại xúc động này rồi.
Bốn năm trước nằm trêи cùng một cái giường với Lý Tân Hạo, có trời mới biết y đã phải cần bao lớn tự chủ mới có thể ghìm mình lại. Nhìn sống lưng bóng loáng của đứa nhỏ, hai chân trần xinh xắn, khoảnh khắc đó, Sơ Lam Phong liền muốn nuốt cậu vào bụng luôn.
Nhưng lại không thể để Lý Tân Hạo biết loại ý nghĩ dơ bẩn này của mình.
Cho đến lần này, Sơ Lam Phong đã chắc chắn, không thể dùng suy nghĩ của người thường để đánh giá đứa nhỏ đó được.
Em thích anh.
Nhớ tới vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi công khai bày tỏ, nhớ tới nhiệt tình khi cậu đáp lại mình, nhớ tới đôi tay đó của cậu vuốt ve trêи người mình, Sơ Lam Phong gấp gáp lấy lại lý trí, suy nghĩ bậy bạ thì sẽ bị trừng phạt đó.
Hàn Đông Lỗi kinh ngạc.
Tiểu thúc này của hắn luôn luôn ôn hòa, tươi cười thân thiết nhưng thật sự rất khó gần. Mà mới vừa rồi, nụ cười dịu dàng như vậy, cho dù chỉ là chợt lóe qua mà thôi nhưng lại là có ý gì? "Tiểu thúc, chú có người yêu rồi hả?" Hàn Đông Lỗi suy đoán to gan.
Sơ Lam Phong gật đầu, cũng không hề chối.
Ánh mắt Hàn Đông Lỗi sáng lấp lánh, hứng thú dào dạt: "Thím nhỏ của cháu có bề ngoài như thế nào? Sao hai người quen nhau? Trời ơi, kϊƈɦ động quá, thím sẽ thích cháu chứ?"
Sơ Lam Phong cười dạy bảo: "Thích tôi là được rồi, còn thích cậu hay không cũng không quan trọng." Nhưng mà, nghĩ tới thái độ của Hạo Hạo dành cho Hàn Đông Lỗi, "Chắc chắn sẽ không thích cậu."
Hàn Đông Lỗi nổi giận: "Không được, thím nhỏ thích mới có thể được tiểu thúc thích. Vậy bề ngoài như thế nào? Làm sao hai người quen nhau?" Người mà hai nhà Hàn - Sơ chú ý tới nhất chính là Sơ Lam Phong, y có người thích, mà còn thừa nhận người nọ sẽ là thím nhỏ của mình nữa, nói cách khác, đó là người mà y đã quyết định sẽ tiến tới kết hôn, chậc chậc, nếu người lớn hai nhà biết thì chẳng phải sẽ kϊƈɦ động lắm sao?
"Rất đẹp." Còn quen nhau thế nào, y không muốn nói, nhưng mà, "Tuổi tác người đó còn nhỏ cho nên tôi không muốn cho người trong nhà biết."
Đương nhiên là Hàn Đông Lỗi hiểu ý của Sơ Lam Phong, nhưng nói tới đẹp: "Có đẹp bằng Hạo Hạo không?" Trong đầu tự động nhớ tới cảnh tượng Hạo Hạo ở trong phòng đọc sách của nhà họ Hàn ngày đó.
Thiếu niên với bờ môi hồng nhạt, hàm răng trắng noãn, cần cổ trắng ngần... Hàn Đông Lỗi nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, thân thể như muốn bốc cháy.
Trong lúc hắn uống rượu, đáy mắt Sơ Lam Phong có một tia nguy hiểm xẹt ngang qua, y gằn giọng nói: "Lý Tân Hạo không phải là người mà cậu có thể động vào, trừ phi cậu đã tính sẵn sẽ khiến Vân Phỉ bị tổn thương." Đây là đe dọa. Nhưng Hàn Đông Lỗi lại không nhận thấy được.
Sơ Lam Phong đánh người, chưa bao giờ tập kϊƈɦ ngay chính diện cả.
Khách sạn Hương Châu.
"Tiểu thúc, chú tới Hạ Giang mà chẳng nói với tụi cháu tiếng nào, đúng là quá không có nghĩa khí mà?" Hàn Đông Lỗi gọi nhân viên phục vụ khui một chai rượu, rót đầy ly cho Sơ Lam Phong, "Nếu không phải Hạo Hạo nói thì cháu chưa chắc đã tin đâu."
À? Sơ Lam Phong nhướng mày, ngay sau đó liền cười khẽ: "Vốn là không định tới sớm như vậy nhưng vừa đúng lúc bên này có công việc nên tới luôn." Sơ Lam Phong nâng ly rượu lên, nhưng chỉ uống một ngụm rồi cũng không uống tiếp nữa.
Thật ra thì Hàn Đông Lỗi có lời muốn hỏi, nhưng khi đối mặt với Sơ Lam Phong, hắn cảm thấy còn áp lực hơn khi phải đối mặt với ba mình nữa.
Chỉ cách nhau bốn tuổi mà đã thấy như cách đúng một con giáp rồi vậy.
"Hình thức Công ty xử lý nguy cơ đó của tiểu thúc tốt như vậy sao? Trước đây, lúc chú mở công ty kiểu này, cháu thấy không khả quan, cho đến khi giám đốc điều hành của OTM tiết lộ CASE năm mươi triệu đô là do công ty chú giải quyết thì cả giới thương nghiệp đều lập tức oanh động luôn." Hàn Đông Lỗi buộc phải thừa nhận, trí tuệ của tiểu thúc nhà mình không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Nhưng Sơ Lam Phong chỉ cười cười.
"Lần này về nước, tiểu thúc định ở bao lâu?" Tính thử ngày cưới của cô Hàn Thiên Mẫn thì y có thể ở từ nửa tháng trở lên.
"Lần này trở về thì không định đi nữa." Sơ Lam Phong trả lời. Nếu như bốn năm trước về nước không đụng phải cậu ấy thì có lẽ cho tới bây giờ Sơ Lam Phong cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ về nước phát triển, dù sao thì mạng lưới quan hệ của nhà họ Sơ ở trong nước quá phức tạp.
Nhưng đời người không có nếu như, y dùng bốn năm để xác định bản thân thích một cậu thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, không phải, khi đó, cậu ấy còn chưa phải là thiếu niên.
Mà phần tình cảm yêu thích này phải cảm ơn đứa cháu trước mặt đã ban tặng.
Nếu không phải thỉnh thoảng Hàn Đông Lỗi sẽ khoe khoang đứa nhỏ đó trước mặt mình, nếu không phải thỉnh thoảng sẽ gửi hình của đứa nhỏ đó cho mình xem thì có lẽ mình đã không có loại xúc động này rồi.
Bốn năm trước nằm trêи cùng một cái giường với Lý Tân Hạo, có trời mới biết y đã phải cần bao lớn tự chủ mới có thể ghìm mình lại. Nhìn sống lưng bóng loáng của đứa nhỏ, hai chân trần xinh xắn, khoảnh khắc đó, Sơ Lam Phong liền muốn nuốt cậu vào bụng luôn.
Nhưng lại không thể để Lý Tân Hạo biết loại ý nghĩ dơ bẩn này của mình.
Cho đến lần này, Sơ Lam Phong đã chắc chắn, không thể dùng suy nghĩ của người thường để đánh giá đứa nhỏ đó được.
Em thích anh.
Nhớ tới vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi công khai bày tỏ, nhớ tới nhiệt tình khi cậu đáp lại mình, nhớ tới đôi tay đó của cậu vuốt ve trêи người mình, Sơ Lam Phong gấp gáp lấy lại lý trí, suy nghĩ bậy bạ thì sẽ bị trừng phạt đó.
Hàn Đông Lỗi kinh ngạc.
Tiểu thúc này của hắn luôn luôn ôn hòa, tươi cười thân thiết nhưng thật sự rất khó gần. Mà mới vừa rồi, nụ cười dịu dàng như vậy, cho dù chỉ là chợt lóe qua mà thôi nhưng lại là có ý gì? "Tiểu thúc, chú có người yêu rồi hả?" Hàn Đông Lỗi suy đoán to gan.
Sơ Lam Phong gật đầu, cũng không hề chối.
Ánh mắt Hàn Đông Lỗi sáng lấp lánh, hứng thú dào dạt: "Thím nhỏ của cháu có bề ngoài như thế nào? Sao hai người quen nhau? Trời ơi, kϊƈɦ động quá, thím sẽ thích cháu chứ?"
Sơ Lam Phong cười dạy bảo: "Thích tôi là được rồi, còn thích cậu hay không cũng không quan trọng." Nhưng mà, nghĩ tới thái độ của Hạo Hạo dành cho Hàn Đông Lỗi, "Chắc chắn sẽ không thích cậu."
Hàn Đông Lỗi nổi giận: "Không được, thím nhỏ thích mới có thể được tiểu thúc thích. Vậy bề ngoài như thế nào? Làm sao hai người quen nhau?" Người mà hai nhà Hàn - Sơ chú ý tới nhất chính là Sơ Lam Phong, y có người thích, mà còn thừa nhận người nọ sẽ là thím nhỏ của mình nữa, nói cách khác, đó là người mà y đã quyết định sẽ tiến tới kết hôn, chậc chậc, nếu người lớn hai nhà biết thì chẳng phải sẽ kϊƈɦ động lắm sao?
"Rất đẹp." Còn quen nhau thế nào, y không muốn nói, nhưng mà, "Tuổi tác người đó còn nhỏ cho nên tôi không muốn cho người trong nhà biết."
Đương nhiên là Hàn Đông Lỗi hiểu ý của Sơ Lam Phong, nhưng nói tới đẹp: "Có đẹp bằng Hạo Hạo không?" Trong đầu tự động nhớ tới cảnh tượng Hạo Hạo ở trong phòng đọc sách của nhà họ Hàn ngày đó.
Thiếu niên với bờ môi hồng nhạt, hàm răng trắng noãn, cần cổ trắng ngần... Hàn Đông Lỗi nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, thân thể như muốn bốc cháy.
Trong lúc hắn uống rượu, đáy mắt Sơ Lam Phong có một tia nguy hiểm xẹt ngang qua, y gằn giọng nói: "Lý Tân Hạo không phải là người mà cậu có thể động vào, trừ phi cậu đã tính sẵn sẽ khiến Vân Phỉ bị tổn thương." Đây là đe dọa. Nhưng Hàn Đông Lỗi lại không nhận thấy được.
Sơ Lam Phong đánh người, chưa bao giờ tập kϊƈɦ ngay chính diện cả.
Danh sách chương