Edit: Thủy Tích
"Không nói cho các cậu nghe." Lý Tân Hạo không có chối, nhảy xuống giường, đến phiên cậu đi đánh răng rửa mặt rồi.
Không có chối = trực tiếp thừa nhận.
Cát Phu thích hóng chuyện trong lòng tò mò muốn chết, bởi lẽ Lý Tân Hạo mới mười bốn tuổi mà. Dựa theo nguyên tắc yêu quý bạn cùng phòng như yêu quý em trai nhỏ, Cát Phu quyết định phải quan sát Lý Tân Hạo thật sát sao mới được. Còn Ngô Tân Duy, lúc cậu ta đi ngang qua bên cạnh Lý Tân Hạo cũng nói một câu lạnh nhạt: "Mười bốn tuổi yêu đương, vẫn là có hơi sớm."
Lý Tân Hạo gặp chuyện vui cho nên tâm tình rất sảng khoái, mới không thèm quan tâm vấn đề yêu sớm hay không yêu sớm.
Trưa ngày hôm sau, Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ hẹn Lý Tân Hạo đi ăn cơm, chủ yếu là tới hỏi thăm một chút chuyện cha Lý bị đánh hồi thứ bảy.
Nhà họ Lý bây giờ có sáu miệng ăn, không tính chị gái đã gả đi, cho dù đụng phải chuyện lớn gì mọi người đều sẽ bàn bạc với nhau. Mấy ngày trước, lúc cô cả mượn tiền, cha Lý không có bàn với tất cả mọi người, chỉ nói với mẹ Lý thôi, rồi mẹ Lý liền gọi điện thoại cho Lý Tân Hạo, ngay ngày hôm sau Lý Tân Hạo đã trở về thôn, mẹ Lý cũng gọi điện thoại kể lại chuyện này cho Lý Tân Long.
Người mà bà có thể dựa vào, cũng thân thiết nhất chính là hai đứa con trai. Con trai nhỏ quá thông minh, nhưng dù sao cũng là trẻ con, cho nên có đôi lúc mẹ Lý vẫn sẽ hỏi quan điểm của Lý Tân Long.
Lý Tân Long thương yêu đứa em trai nhỏ này nhất, sự thông minh khôn khéo của em trai không hề khiến hắn thấy ghen ghét, mà là vui vẻ yên tâm cùng cảm động. Bởi vì hắn sống ở nhà họ Hàn, cho nên biết có rất nhiều thứ bản thân dù biết cũng không thể nào quan tâm tới được, cho nên mới mong em trai càng thông minh càng tốt, có như vậy thì em trai mới có thể giúp mình hoàn thành những việc mà mình không thể lo chu toàn được.
"Liên quan tới chuyện cô cả mượn tiền là thế nào? Mẹ nói chú Hàn cũng đến nhà chúng ta, chú Hàn này là ai? Sao em lại quen biết người này?" Lý Tân Long không hiểu ra sao cả.
"Chú Hàn?" Hàn Vân Phỉ tò mò, "Chú nhà tớ?"
"Mẹ nói vậy." Lý Tân Long trả lời.
"Ba tớ không có anh em ruột, chỉ có một em họ, chẳng lẽ chú Hàn này là chú họ Thiên Đức của tớ?" Lúc này, Hàn Vân Phỉ lại càng tò mò hơn, sao chú Thiên Đức lại quen biết Hạo Hạo? "Không phải, là chú Lam Phong." Lý Tân Hạo trả lời. Chuyện này cũng không giấu được, nếu Lý Tân Long hỏi mẹ Lý thì chắc chắn sẽ biết ngay thôi, cho nên Lý Tân Hạo không định giấu diếm.
"Chú ở Hạ Giang sao? Sao tụi chị lại không biết?" Ba của Hàn Vân Phỉ là Hàn Thiên Hào có một em trai chú bác là Hàn Thiên Đức, một người em cô cậu là Sơ Lam Phong, cho nên người nhà họ Hàn gọi Hàn Thiên Đức là chú hai, gọi Sơ Lam Phong là tiểu thúc, lại bởi vì tuổi tác gần gần nhau cho nên nhà Hàn Vân Phỉ rất thân thiết với Sơ Lam Phong.
"Ừm, hôm thứ bảy em có đi ăn mừng sinh nhật một người bạn, lúc ca hát ở KTV có gặp chú Lam Phong. Sau đó, tụi em ca hát rồi ăn bữa khuya đến mười hai giờ đêm, không thể vào ký túc xá cho nên đành phải tới khách sạn thuê phòng. Mà tuổi em lại không thể thuê phòng cho nên mới ngủ cùng phòng với chú Lam Phong. Ngày hôm sau, mẹ gọi điện thoại cho em, nói ba bị dượng cả đánh, em nóng lòng muốn về nhà cho nên chú Lam Phong tiện đường liền đưa em về nhà luôn." Chỉ kể đơn giản như vậy thôi, bởi vì tâm tư của các cô cậu ở độ tuổi này không hề phức tạp như người lớn.
Thứ Lý Tân Long lo lắng chính là tình trạng của cha Lý, sau đó Lý Tân Hạo kể lại chuyện xảy ra lúc đó một lần, không hề thêm mắm dặm muối, còn chuyện trái phải đúng sai cứ để cho anh trai mình tự đánh giá đi. Vừa mới nghe Lý Tân Hạo kể lại, Lý Tân Long đã tức giận đến độ sắc mặt cũng trầm trầm theo: "Đúng là quá đáng mà, có phải thấy nhà chúng ta không có người hay không?"
Cánh tay của người nhà họ Lý đều duỗi vào bên trong, ở đời trước, Lý Tân Hạo đã hiểu rõ điểm này rồi.
"Hạo Hạo, em cũng thật là, một đứa trẻ như em thì xúc động như vậy làm cái gì? Nếu như không có chú của Vân Phỉ thì em đã... Em đã..." Lý Tân Long không nói được, nhưng hai tay đã siết chặt thành nắm đấm nghe răng rắc vang dội.
"Anh, lần sau em sẽ chú ý, anh đừng nóng giận." Lý Tân Hạo nắm lấy tay của anh trai mình, "Tương lai còn dài, dù sao thì sau này bọn họ cũng phải trả giá thôi."
"Đúng vậy, tương lai còn dài, sau này bọn họ sẽ phải trả giá." Lúc này, Lý Tân Long mới đè ép cơn tức giận xuống.
Từ trước tới nay, Hàn Vân Phỉ vẫn biết Hạo Hạo thông minh, nhưng câu nói tương lai còn dài của Hạo Hạo lại khiến cô nảy sinh một loại cảm giác nói không nên lời, có lẽ là người bên ngoài sáng suốt hơn.
Thấy Hàn Vân Phỉ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Lý Tân Hạo cười vô cùng ngây ngô: "Chị Vân Phỉ sao vậy?"
"Không sao." Hàn Vân Phỉ cười lắc đầu, "Chị chỉ là đang suy nghĩ, thì ra chú Lam Phong là một người nhiệt tình như vậy."
Sơ Lam Phong nhận được điện thoại của Hàn Đông Lỗi là sau khi ăn xong cơm trưa không bao lâu.