Trong lòng La Văn Anh tràn đầy lo lắng. “Hiện tại làm sao đây?”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
“Anh chẳng lẽ không lo lắng một chút nào sao?”
Minh Tranh cong chân trái lên, ánh mắt vẫn dán trên khuôn mặt La Văn Anh : “Cuối cùng em cũng thừa nhận lo lắng cho anh?”
“Việc này không quan trọng.” La Văn Anh không hiểu nổi, đã đến thởi điểm ngàn cân treo sợi tóc mà anh còn quan tâm đến loại việc này. Minh Tranh đưa tay vòng qua thắt lưng La Văn Anh, bỗng nhiên dùng sức kéo cô vào lòng mình. “Với anh mà nói, chuyện này so với cái gì cũng đều quan trọng.”
Tiếng nói vừa dứt, đôi môi mỏng đã áp lên môi La Văn Anh, cô trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuần tù đang được phóng đại của Minh Tranh phía trước, hai cánh tay anh dán chặt sau lưng cô, La Văn Anh nghe tiếng tim mình đập thình thịch như trống đánh, cảm giác này lúc ở bên Tống Cẩm Trác là chưa từng có.
Quả nhiên trong lòng cô cất giấu ai, chỉ cần một câu nói hay một cái đụng chạm của người đó, thì bức tường thành trong lòng sớm đã không chịu nổi. La Văn Anh vô cùng buồn bực, đã từng nghĩ suốt cuộc đời sau này có thể sẽ kết hôn với người mà mình không thương, chỉ cần cả hai không ghét bỏ nhau ,đối mặt với nhau cũng sẽ không cảm thấy thống khổ, nhưng suy cho cùng có thể đổi lấy được hạnh phúc thật sự hay không? Hay là muốn để cho chính mình ngày sau hiểu được, cái gọi là tâm như tro tàn? Lòng bàn tay Minh Tranh đặt ở sau gáy La Văn Anh, trong lòng cô có loại cảm giác như được lấp đầy, đến tột cùng, có phải là cả hai bọn họ đều rất cố chấp hay không? Nụ hôn vụn vặt hiếm có này như bí mật mang theo sự dịu dàng cùng quyến luyến, hai tay La Văn Anh chống trước n.g.ự.c Minh Tranh khẽ đẩy nhẹ, lúc này anh mới buông tay, nhưng cánh tay lại đổi sang ôm thắt lưng cô, La Văn Anh không thể không bị anh ôm chặt ở trong ngực.
“Em muốn cứ như vậy là xong mọi chuyện hay sao?” Minh Tranh áp trán mình lên trán La Văn Anh, hô hấp nóng rực nhẹ thở ra trên mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn còn có thể làm cho bản thân dễ chịu một chút.” La Văn Anh vẫn đứng trước mặt anh không nhúc nhích :“Em chỉ có thể thay mình quyết định như vậy.”
Minh Tranh ôm cô càng chặt. “Còn có một biện pháp khác rất tốt, chúng ta ở cùng một chỗ.”
La Văn Anh không mở miệng, không đáp ứng, nhưng cũng không giống như trước đây kịch liệt phản đối.
Minh Tranh đưa tay nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn mình : “Chúng ta kết hôn đi, không cần cùng người khác gượng ép chắp vá, nửa đời sau còn dài như vậy,nếu vẫn không tìm được người mình yêu thì phải tiếp tục như thế nào?”
La Văn Anh chưa bao giờ nghe Minh Tranh nói chuyện như vậy, cô cũng thuận theo hỏi tới :“Vậy còn anh, anh không tìm được người mình yêu, tùy tiện muốn kết hôn với em chẳng lẽ anh có thể hạnh phúc sao?”
“Em làm sao biết anh không thương em?” Minh Tranh nói xong, nhìn cô không dời mắt . La Văn Anh cảm thấy đầu óc lờ mờ, xương cốt toàn thân như bị đông cứng , trái tim nhảy lên kịch liệt rồi lại như ngừng đập, nếu không phải ánh mắt Minh Tranh quá mức chân thật, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm hay không?
La Văn Anh muốn tránh ánh mắt anh, Minh Tranh lại giữ chặt khuôn mặt cô không cho cô có cơ hội trốn tránh :“Em nói cho anh biết, em làm sao vẫn luôn khẳng định anh không thương em?”
La Văn Anh nhẹ cong khóe môi : “Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói.”
Lời nói này, Minh Tranh nghĩ đến Phó Nhiễm khi đó cũng đã từng nói qua.
Bàn tay đang nâng mặt cô chậm rãi hạ xuống, Minh Tranh mệt mỏi cười nhạt : “Anh cho rằng ngày thường ở chung với nhau, tâm tư anh như thế nào em cũng có thể hiểu được, cho dù anh vẫn chưa nói, trước đây anh cũng không có cách nào xác định, nhưng cảm giác anh đối với em, em thật sự một chút cũng không rõ?”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
“Anh chẳng lẽ không lo lắng một chút nào sao?”
Minh Tranh cong chân trái lên, ánh mắt vẫn dán trên khuôn mặt La Văn Anh : “Cuối cùng em cũng thừa nhận lo lắng cho anh?”
“Việc này không quan trọng.” La Văn Anh không hiểu nổi, đã đến thởi điểm ngàn cân treo sợi tóc mà anh còn quan tâm đến loại việc này. Minh Tranh đưa tay vòng qua thắt lưng La Văn Anh, bỗng nhiên dùng sức kéo cô vào lòng mình. “Với anh mà nói, chuyện này so với cái gì cũng đều quan trọng.”
Tiếng nói vừa dứt, đôi môi mỏng đã áp lên môi La Văn Anh, cô trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuần tù đang được phóng đại của Minh Tranh phía trước, hai cánh tay anh dán chặt sau lưng cô, La Văn Anh nghe tiếng tim mình đập thình thịch như trống đánh, cảm giác này lúc ở bên Tống Cẩm Trác là chưa từng có.
Quả nhiên trong lòng cô cất giấu ai, chỉ cần một câu nói hay một cái đụng chạm của người đó, thì bức tường thành trong lòng sớm đã không chịu nổi. La Văn Anh vô cùng buồn bực, đã từng nghĩ suốt cuộc đời sau này có thể sẽ kết hôn với người mà mình không thương, chỉ cần cả hai không ghét bỏ nhau ,đối mặt với nhau cũng sẽ không cảm thấy thống khổ, nhưng suy cho cùng có thể đổi lấy được hạnh phúc thật sự hay không? Hay là muốn để cho chính mình ngày sau hiểu được, cái gọi là tâm như tro tàn? Lòng bàn tay Minh Tranh đặt ở sau gáy La Văn Anh, trong lòng cô có loại cảm giác như được lấp đầy, đến tột cùng, có phải là cả hai bọn họ đều rất cố chấp hay không? Nụ hôn vụn vặt hiếm có này như bí mật mang theo sự dịu dàng cùng quyến luyến, hai tay La Văn Anh chống trước n.g.ự.c Minh Tranh khẽ đẩy nhẹ, lúc này anh mới buông tay, nhưng cánh tay lại đổi sang ôm thắt lưng cô, La Văn Anh không thể không bị anh ôm chặt ở trong ngực.
“Em muốn cứ như vậy là xong mọi chuyện hay sao?” Minh Tranh áp trán mình lên trán La Văn Anh, hô hấp nóng rực nhẹ thở ra trên mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn còn có thể làm cho bản thân dễ chịu một chút.” La Văn Anh vẫn đứng trước mặt anh không nhúc nhích :“Em chỉ có thể thay mình quyết định như vậy.”
Minh Tranh ôm cô càng chặt. “Còn có một biện pháp khác rất tốt, chúng ta ở cùng một chỗ.”
La Văn Anh không mở miệng, không đáp ứng, nhưng cũng không giống như trước đây kịch liệt phản đối.
Minh Tranh đưa tay nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn mình : “Chúng ta kết hôn đi, không cần cùng người khác gượng ép chắp vá, nửa đời sau còn dài như vậy,nếu vẫn không tìm được người mình yêu thì phải tiếp tục như thế nào?”
La Văn Anh chưa bao giờ nghe Minh Tranh nói chuyện như vậy, cô cũng thuận theo hỏi tới :“Vậy còn anh, anh không tìm được người mình yêu, tùy tiện muốn kết hôn với em chẳng lẽ anh có thể hạnh phúc sao?”
“Em làm sao biết anh không thương em?” Minh Tranh nói xong, nhìn cô không dời mắt . La Văn Anh cảm thấy đầu óc lờ mờ, xương cốt toàn thân như bị đông cứng , trái tim nhảy lên kịch liệt rồi lại như ngừng đập, nếu không phải ánh mắt Minh Tranh quá mức chân thật, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm hay không?
La Văn Anh muốn tránh ánh mắt anh, Minh Tranh lại giữ chặt khuôn mặt cô không cho cô có cơ hội trốn tránh :“Em nói cho anh biết, em làm sao vẫn luôn khẳng định anh không thương em?”
La Văn Anh nhẹ cong khóe môi : “Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói.”
Lời nói này, Minh Tranh nghĩ đến Phó Nhiễm khi đó cũng đã từng nói qua.
Bàn tay đang nâng mặt cô chậm rãi hạ xuống, Minh Tranh mệt mỏi cười nhạt : “Anh cho rằng ngày thường ở chung với nhau, tâm tư anh như thế nào em cũng có thể hiểu được, cho dù anh vẫn chưa nói, trước đây anh cũng không có cách nào xác định, nhưng cảm giác anh đối với em, em thật sự một chút cũng không rõ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương