Tạ Nam nhìn hai người trở về, La Văn Anh thấy cô vẫn còn ở đây, sửng sốt hỏi, "Cô còn làm việc sao?"
"Vâng, tôi còn chút việc phải làm."
La Văn Anh gật đầu, chờ Minh Tranh từ phòng làm việc ra ngoài, Tạ Nam giật mình nhìn hai người như muốn cùng rời đi, "Lão Đại, tôi giúp anh gọi điện thoại cho tài xế."
"Không cần." Minh Tranh ngắt lời, cũng không nói thêm gì, đi theo La Văn Anh đến thang máy.
Minh Tranh ngồi vào ghế lái phụ, xe vừa mới ra khỏi cửa Hào Khôn, liền bị một chiếc xe màu đen cản đường.
La Văn Anh mượn ánh đèn thấy bóng người từ chỗ ngồi phía sau chiếc xe kia bước xuống, bởi vì trời mưa, cho dù đối phương không cầm ô, cô nhất thời không nhận ra ai, đến khi đối phương đến gần hơn, mới nhận ra là Lý Vận Linh.
Lý Vận Linh cũng không thể xác định người bên trong có phải Minh Tranh hay không, bà ở nơi này đã chặn không dưới mười chiếc xe. Bởi vì lúc trước Minh Tranh đã thông báo không để cho bà bước vào Hào Khôn nửa bước, Lý Vận Linh thật sự không còn cách nào khác ngoài đứng chờ ở bên ngoài.
"Lái đi." Minh Tranh nhíu mày thúc giục.
La Văn Anh khó xử, "Nói không chừng thật sự có chuyện bác gái mới tìm anh."
Lý Vận Linh đã nhìn rõ hai người trong xe, bà ra sức vỗ vỗ cửa kính xe, "Minh Tranh, Minh Tranh."
La Văn Anh nhìn anh một cái rồi hạ cửa kính xe, đúng lúc thấy Lý Vận Linh bởi vì vội vàng mà mặt mày nhăn lại, "Minh Tranh, con với mẹ nói chuyện chút đi. Mẹ biết công ty gặp phiền toái, con đừng nóng vội, mẹ sẽ nghĩ cách."
"Chuyện này không liên hệ gì tới bà!" Minh Tranh không chút lưu tình ngắt lời Lý Vận Linh.
Tóc Lý Vận Linh ướt nhẹp vì nước mưa, đôi tay bà cố giữ cửa kính xe, "Con đừng hành động theo cảm tính, ba con khi còn sống cũng có không ít bạn bè, mẹ có thể tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, Minh Tranh..."
Minh Tranh bỗng nhiên dùng sức mở cửa xe, Lý Vận Linh không thể không lui về phía sau, La Văn Anh vội vàng định xuống xe, lại thấy tiếng anh hòa cùng tiếng mưa truyền vào tai, mang theo cả sự tức giận, anh gầm lên, "Chuyện của tôi tại sao phải cần bà lo? Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa."
Lý Vận Linh khó nhọc nhìn anh, "Minh Tranh, mẹ thật sự muốn giúp con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thật không?"
La Văn Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng Minh Tranh, mười phần cao lớn nhưng cũng vạn phần cô đơn, rõ ràng là m.á.u mủ ruột già, lại nhất định làm tổn thương nhau sâu sắc. Hai tay La Văn Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, Lý Vận Linh từ đầu đến cuối cũng đã cố gắng rất nhiều, nhưng có ích gì, thương tổn hai mươi mấy năm trước là thâm căn cố đế.
Minh Tranh vào trong xe, tay đang định kéo cửa xe, Lý Vận Linh lại bước đến một bước ngăn cản, "Minh Tranh, trong lòng con oán hận mẹ như thế nào, mẹ biết rõ, là mẹ gây nghiệt mẹ phải chịu. Con oán hận thì oán hận, nhưng trăm ngàn lần đừng vì xúc động mà vội vàng, mẹ làm gì cũng đều là vì muốn tốt cho con."
Minh Tranh gạt tay Lý Vận Linh, dùng sức đóng cửa lại.
La Văn Anh xiết c.h.ặ.t t.a.y lái, thấy Lý Vận linh tự động tránh ra nhường đường, lúc này mới lái xe đi.
Cho đến khi hình ảnh Hào Khôn ở kính chiếu hậu biến mất, La Văn Anh mới mở miệng, "Vẫn không bỏ xuống được sao?"
Minh Tranh không mở miệng.
Cần gạt nước đong đưa, La Văn Anh nhìn chằm chằm đèn giao thông phía trước, mưa đã rơi gần như cả ngày hôm nay, "Nghe nói ở Bắc Kinh mưa rất to, anh chú ý an toàn."
Vừa quay đầu lại phát hiện Minh Tranh đã ngủ thiếp đi.
La Văn Anh lái xe đến nơi, nhìn bóng Minh Tranh vào sân bay. Minh Tranh đi rất nhanh, tựa hồ rất gấp.
La Văn Anh vẫn chưa xuống xe, cô sững sờ nhìn chằm chằm nơi bóng anh biến mất.
Cho đến một lúc lâu sau, thấy trên đầu có máy bay bay qua, La Văn Anh lúc này mới lái xe trở về.
Phó Nhiễm nâng cái bụng to tựa vào cửa phòng tập thể thao nhìn Minh Thành Hữu chạy bộ, ánh mắt đầy ý cười, "Muốn qua đây dùng máy xoa bóp không?"
Phó Nhiễm vuốt ve bụng, "Em không dám, anh không phải đang cố sức tập chạy sao? Bây giờ em lại đem cướp mất thú vui của anh, hại anh không đủ sức, em dám sao?"
Minh Thành Hữu cầm khăn trên cổ lau mồ hôi, tốc độ dần dần giảm bớt, toàn thân đầy mồ hôi đi tới bên người Phó Nhiễm, khoe bắp thịt khoẻ đẹp mà rắn chắc, anh đưa tay kéo eo Phó Nhiễm, "Bụng em đã lớn như vậy, anh cũng không thể đụng vào em, thật là muốn g.i.ế.c người."
"Vâng, tôi còn chút việc phải làm."
La Văn Anh gật đầu, chờ Minh Tranh từ phòng làm việc ra ngoài, Tạ Nam giật mình nhìn hai người như muốn cùng rời đi, "Lão Đại, tôi giúp anh gọi điện thoại cho tài xế."
"Không cần." Minh Tranh ngắt lời, cũng không nói thêm gì, đi theo La Văn Anh đến thang máy.
Minh Tranh ngồi vào ghế lái phụ, xe vừa mới ra khỏi cửa Hào Khôn, liền bị một chiếc xe màu đen cản đường.
La Văn Anh mượn ánh đèn thấy bóng người từ chỗ ngồi phía sau chiếc xe kia bước xuống, bởi vì trời mưa, cho dù đối phương không cầm ô, cô nhất thời không nhận ra ai, đến khi đối phương đến gần hơn, mới nhận ra là Lý Vận Linh.
Lý Vận Linh cũng không thể xác định người bên trong có phải Minh Tranh hay không, bà ở nơi này đã chặn không dưới mười chiếc xe. Bởi vì lúc trước Minh Tranh đã thông báo không để cho bà bước vào Hào Khôn nửa bước, Lý Vận Linh thật sự không còn cách nào khác ngoài đứng chờ ở bên ngoài.
"Lái đi." Minh Tranh nhíu mày thúc giục.
La Văn Anh khó xử, "Nói không chừng thật sự có chuyện bác gái mới tìm anh."
Lý Vận Linh đã nhìn rõ hai người trong xe, bà ra sức vỗ vỗ cửa kính xe, "Minh Tranh, Minh Tranh."
La Văn Anh nhìn anh một cái rồi hạ cửa kính xe, đúng lúc thấy Lý Vận Linh bởi vì vội vàng mà mặt mày nhăn lại, "Minh Tranh, con với mẹ nói chuyện chút đi. Mẹ biết công ty gặp phiền toái, con đừng nóng vội, mẹ sẽ nghĩ cách."
"Chuyện này không liên hệ gì tới bà!" Minh Tranh không chút lưu tình ngắt lời Lý Vận Linh.
Tóc Lý Vận Linh ướt nhẹp vì nước mưa, đôi tay bà cố giữ cửa kính xe, "Con đừng hành động theo cảm tính, ba con khi còn sống cũng có không ít bạn bè, mẹ có thể tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, Minh Tranh..."
Minh Tranh bỗng nhiên dùng sức mở cửa xe, Lý Vận Linh không thể không lui về phía sau, La Văn Anh vội vàng định xuống xe, lại thấy tiếng anh hòa cùng tiếng mưa truyền vào tai, mang theo cả sự tức giận, anh gầm lên, "Chuyện của tôi tại sao phải cần bà lo? Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa."
Lý Vận Linh khó nhọc nhìn anh, "Minh Tranh, mẹ thật sự muốn giúp con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thật không?"
La Văn Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng Minh Tranh, mười phần cao lớn nhưng cũng vạn phần cô đơn, rõ ràng là m.á.u mủ ruột già, lại nhất định làm tổn thương nhau sâu sắc. Hai tay La Văn Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, Lý Vận Linh từ đầu đến cuối cũng đã cố gắng rất nhiều, nhưng có ích gì, thương tổn hai mươi mấy năm trước là thâm căn cố đế.
Minh Tranh vào trong xe, tay đang định kéo cửa xe, Lý Vận Linh lại bước đến một bước ngăn cản, "Minh Tranh, trong lòng con oán hận mẹ như thế nào, mẹ biết rõ, là mẹ gây nghiệt mẹ phải chịu. Con oán hận thì oán hận, nhưng trăm ngàn lần đừng vì xúc động mà vội vàng, mẹ làm gì cũng đều là vì muốn tốt cho con."
Minh Tranh gạt tay Lý Vận Linh, dùng sức đóng cửa lại.
La Văn Anh xiết c.h.ặ.t t.a.y lái, thấy Lý Vận linh tự động tránh ra nhường đường, lúc này mới lái xe đi.
Cho đến khi hình ảnh Hào Khôn ở kính chiếu hậu biến mất, La Văn Anh mới mở miệng, "Vẫn không bỏ xuống được sao?"
Minh Tranh không mở miệng.
Cần gạt nước đong đưa, La Văn Anh nhìn chằm chằm đèn giao thông phía trước, mưa đã rơi gần như cả ngày hôm nay, "Nghe nói ở Bắc Kinh mưa rất to, anh chú ý an toàn."
Vừa quay đầu lại phát hiện Minh Tranh đã ngủ thiếp đi.
La Văn Anh lái xe đến nơi, nhìn bóng Minh Tranh vào sân bay. Minh Tranh đi rất nhanh, tựa hồ rất gấp.
La Văn Anh vẫn chưa xuống xe, cô sững sờ nhìn chằm chằm nơi bóng anh biến mất.
Cho đến một lúc lâu sau, thấy trên đầu có máy bay bay qua, La Văn Anh lúc này mới lái xe trở về.
Phó Nhiễm nâng cái bụng to tựa vào cửa phòng tập thể thao nhìn Minh Thành Hữu chạy bộ, ánh mắt đầy ý cười, "Muốn qua đây dùng máy xoa bóp không?"
Phó Nhiễm vuốt ve bụng, "Em không dám, anh không phải đang cố sức tập chạy sao? Bây giờ em lại đem cướp mất thú vui của anh, hại anh không đủ sức, em dám sao?"
Minh Thành Hữu cầm khăn trên cổ lau mồ hôi, tốc độ dần dần giảm bớt, toàn thân đầy mồ hôi đi tới bên người Phó Nhiễm, khoe bắp thịt khoẻ đẹp mà rắn chắc, anh đưa tay kéo eo Phó Nhiễm, "Bụng em đã lớn như vậy, anh cũng không thể đụng vào em, thật là muốn g.i.ế.c người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương