Cũng đúng, nếu Minh Thành Hữu đáp ứng mà nói, không phải là Từ Hy Thái hậu không thể đánh c.h.ế.t hắn.

 

Phạm Nhàn cũng không kiên trì nữa.

 

" Vậy thì qua năm mới tới đây. Đúng rồi, không phải là con cũng phải tới Minh gia sao?? Chuyện đó....."

 

Giọng nói phía sau rất nhỏ, có lẽ là kéo Phó Nhiễm tới bên cạnh nói.

 

Cô không biết nên làm sao giơ cờ đầu hà

 

"Mẹ, lúc này thì chưa đâu, chuyện mới bắt đầu mà, mẹ đừng nói bậy."

 

Phó Nhiễm nói xong liền đi ra ngoài chỗ yên tĩnh, gió lạnh ban đêm khẽ thổi lùa vào gáy lại không cảm thấy lạnh, sau khi về nhà cô liền lên lầu thay đồ mặc ở nhà, khoác áo lông ngắn màu trắng bên ngoài, Phó Nhiễm đút tay vào túi áo.

 

"Ăn cơm tối xong rồi hả ?"

 

"Ăn rồi."

 

Giọng Minh Thành Hữu rất nhỏ.

 

Cô tiện tay kéo cành hoa xuống, da tay cô trắng nõn nà như mày liễu. Phó Nhiễm muốn ngắt bông hoa xuống nhưng nhìn bông hoa đang nở rất đẹp lại không đành lòng.

 

Minh Thành Hữu đặt một tay lên song cửa sổ, nửa người trên nghiêng ra ngoài cửa sổ.

 

"Đêm giao thừa anh phải ở nhà cùng mẹ."

 

"Em biết rồi. "

 

Tay Phó Nhiễm dính đầy mùi hoa.

 

"Đúng rồi, mẹ đối với chuyện của chúng ta?"

 

"Anh sẽ nói với mẹ sau."

 

"Vậy anh nói thật tốt vào."

 

Trong lòng Phó Nhiễm không khỏi lo lắng, sợ rằng Lý Vận Linh sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện của bọn họ.

 

"Mấy ngày mừng năm mới, em muốn đi theo cha mẹ tới nhà họ hàng chúc tết. Thời gian ở nhà cũng không nhiều."

 

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của hắn.

 

"Là sợ anh nhớ em đúng không?"

 

Phó Nhiễm cười không trả lời ngay.

 

"Đi nghỉ ngơi đi! Cha em vẫn đang chờ em đánh cờ đấy."

 

Minh Thành Hữu tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về bầu trời đêm xa xăm.

 

Đến đêm giao thừa Minh Thành Hữu mới trở về Minh gia, vừa vào nhà liền nghe tiếng nói cười bên trong phòng khách. Vưu Ứng Nhụy mua đồ tới chúc tết, Minh Vanh cũng ở đây, Lý Vận Linh nắm tay Vưu Ứng Nhụy không biết nói những gì khiến cho mấy người cười vui vẻ.

 

Khác với Triệu Lan, ở phương diện này thì Lý Vận Linh đều biết tự điều chỉnh, gương mặt được chăm chút cẩn thật không khác gì so với hai năm trước. Minh Thành Hữu đi vào, Minh Vanh từ trên ghế salon đứng dậy ôm lấy hắn.

 

" Có em dâu mới cũng không nói với anh một tiếng".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Minh Thành Hữu lui người lại.

 

" Nói bậy gì đó?"

 

"Còn không thừa nhận?"

 

Minh Vanh cợt nhả nhìn về Lý Vận Linh.

 

" Ngay cả mẹ cũng đã tiếp nhận nàng dâu này rồi. Thành Hữu, bản lãnh che giấu của cậu ngày càng tăng nữa nha?"

 

Minh Thành Hữu đi tới trước ghế sa lon, Vưu Ứng Nhụy thẹn thùng cúi đầu, hắn ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, nụ cười trong mắt từ từ thu lại, lời nói nghiêm nghị.

 

"Nhị ca, chuyện này không có mấy người biết. Nhưng nếu truyền ra ngoài em sẽ trách anh đầu tiên. Hơn nữa, hiện tại em cũng có người yêu, anh cũng biết, là Phó Nhiễm."

 

Lý Vận Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y Vưu Ứng Nhụy, có mấy phần hận ‘rèn sắt không thành thép’ tức giận.

 

"Nhị ca con tới ta đã nói qua với nó. Thành Hữu, những lời này con nói sau lưng còn chưa tính, tại sao có thể nói trước mặt Nhụy Nhụy?"

 

"Bác gái, con không sao."

 

"Thành Hữu, cậu yên tâm!"

 

Mặc dù Minh Vanh không biết chuyện bên trong, nhưng cách sinh tồn trong ngôi nhà này hắn biết rất rõ ràng.

 

"Anh trở về chỉ là hỏi thăm sức khỏe mẹ. Hai ngày sẽ trở về."

 

"Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này, sống ở ngoài hai năm tính tình không thay đổi, càng ngày càng không dạy dỗ được ".

 

Ngón trỏ Lý Vận Linh chỉ vào Minh Thành Hữu.

 

Hắn làm ngơ, con ngươi đen tối liếc nhìn Vưu Ứng Nhụy.

 

Lý Vận Linh mở hộp trang sức đặt trên bàn ra, bên trong có một vòng ngọc màu xanh biếc. Vưu Ứng Nhụy hiểu được ý của bà, cuống quít xua tay.

 

"Bác gái, cái này không thể được, quá quý giá."

 

"Chiếc vòng tay này ban đầu là có một đôi, một chiếc ta đã cho Phó Nhiễm, nhưng mà đã bị vỡ."

 

Lý Vận Linh kéo tay Vưu Ứng Nhụy lại, đeo vòng vào tay cho cô.

 

Minh Thành Hữu cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m vào mắt, hắn không hề nghĩ là Lý Vận Linh chịu đem vậy quý trọng như vậy đưa cho Vưu Ứng Nhụy. Thật ra Vưu Ứng Nhụy chỉ cần thích gì, hắn cũng có thể mua, nhưng liên quan đến ý nghĩa quan trọng

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn sang hướng khác, giữa hai đầu lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (chữ 川 ), Minh Vanh cũng nhận ra mấy người này có chút quái dị, hắn chọn cách im lặng ngồi bên cạnh.

 

Vưu Ứng Nhụy khẽ vuốt chiếc vòng ngọc trên tay, vui mừng nói.

 

" Cảm ơn bác gái."

 

Buổi tối giao thừa, Vưu Ứng Nhụy trở về nhà, mặc dù Lý Vận Linh có giữ lại nhưng cô kiên trì rời đi, nói ở nhà chỉ có cha mẹ, bọn họ cần có người làm bạn.

 

" Nhụy Nhụy rất hiếu thảo!!".

 

Lý Vận Linh khẽ nói một câu, Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên nhìn giá sách, hình Minh Vân Phong đặt ở chính giữa, vẫn nghiêm trang như trước.

 

Ăn cơm tất niên xong, Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình ở trong phòng khách xem tiết mục cuối năm, di động liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới, đều là những từ lặp đi lặp lại, không biết là do ai nghĩ ra, Phó Nhiễm cũng chọn một câu chúc ngắn gửi đi một loạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện