“A… a, đừng...”

Vân Mộng cắn chặt răng nhịn xuống, nhưng giữa hai chân bị căng đầy khiến cô không cách nào tiếp thu nổi, cơ thể không ngừng bị đẩy trườn lên trên, sau đó sẽ có một bàn tay kéo cô xuống, lặp đi lặp lại liên tục.

Âm thanh rên rỉ rất khẽ của cô trở nên to dần theo nhịp điệu của Lục Cẩn Hiên.

Hai thân ảnh quấn lấy không có lấy một kẽ hở, khoái cảm sau cơn đau dần dần kéo tới làm Vân Mộng không rõ là đang vui thích hay bài xích anh, vừa ngượng ngùng vừa uất ức.

Qua một lúc, Lục Cẩn Hiên vẫn không có cách nào hoàn toàn xâm nhập, chỉ có thể cố gắng ra vào ở biên độ nhất định, giữa cho Vân Mộng không bị đau quá.

“Họ Lục thối tha…”

Thấy cô vừa đè thấp tiếng rên vừa lí nhí mắng anh, anh thật sự rất muốn cười.

Hôm nay anh sẽ cho chú mèo hoang hư hỏng này biết khi ở trước mặt anh, cô không nên giơ móng vuốt bé nhỏ của mình lên.

Lục Cẩn Hiên không hề thở gấp lấy một hơi, miệt mài luật động, chờ cho đến khi Vân Mộng đã dần quen và bắt đầu thả lỏng, anh đột ngột rời khỏi người cô rồi đưa tay lật người cô lại.

Cô giật mình lên tiếng:

“Anh làm gì?”

Bàn tay to vỗ mạnh vào mông của Vân Mộng hai cái, da thịt chạm vào nhau lập tức phát ra âm thanh “chát chát” đầy xấu hổ.

“Nhấc mông lên.”

Vân Mộng đỏ hết cả mặt, nắm chặt ga giường rồi cắn răng làm theo, tim cô liên tục gia tốc, đã sắp phá vỡ lồng ngực lao ra ngoài mất rồi!

Lục Cẩn Hiên rút khăn giấy giúp cô lau sơ qua vết máu bên đùi, sau đó nhổm người dậy, từ phía sau cắm vào.

Tư thế này làm phân thân của anh đâm chéo qua theo một góc độ mới làm hai chân cô căng lên, cô khó chịu hé miệng kêu một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.

Lúc này, cô nghe được tiếng cười rất khẽ của Lục Cẩn Hiên.

Anh nói:

“Nơi này cách âm rất tốt, không phải sợ.”

Dứt lời liền đưa đẩy thân mình, một tay giữ lấy ngực cô, một tay khác thì không ngừng đánh lên phần mông căng tròn.

Âm thanh “chát chát” liên tiếp vang lên trong căn phòng rộng nhiễm đầy hương vị ái muội, Vân Mộng úp mặt xuống gối chịu đựng từng cơn khoái cảm đánh tới.

Không được, cô sắp không ổn rồi.

Sau lưng truyền tới cảm giác ươn ướt, không biết từ lúc nào Lục Cẩn Hiên đã cúi xuống hôn lên lưng cô, vừa di chuyển hông vừa cắn lấy phần da thịt mềm mịn của cô.

“A… Cẩn Hiên, đừng…”

Vân Mộng thấy mông cũng đã tê rần, vội xin anh tha cho mình.

Một tuần hai bữa nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nếu biết trước kích thước của Lục tổng đáng kinh ngạc như thế, cô chắc chắn sẽ không ngu muội lao vào đâu! Bây giờ mà đặt hợp đồng trước mặt cô, cô sẽ xé nát nó!

Khi nghe Vân Mộng gọi tên mình, Lục Cẩn Hiên càng bị kích thích, giống như một cái máy làm việc không ngừng nghỉ, từ phía sau ép tới làm cho cô thở không nổi.

Âm thanh cơ thể va chạm và tiếng nước khiến người mặt đỏ chân run kéo dài đến tận nửa đêm, khi người phụ nữ dưới thân đã có dấu hiệu mê man, anh mới bắt đầu không kiêng nể gì mà để vật nam tính xâm nhập toàn bộ.

Trong tộc của anh truyền tai nhau rằng máu của phụ nữ ngon nhất khi đang say đắm trong tình yêu, hoặc tình dục, cho nên lần này, anh sẽ được thưởng thức trọn vẹn hương vị của tiểu tình nhân mà anh tìm được.

Lục Cẩn Hiên hít sâu một hơi, thả lỏng bản thân, cắm nhanh vài lần nữa rồi tiến sâu vào trong cơ thể Vân Mộng, run run giải phóng dục vọng của bản thân, đồng thời sờ lên cổ cô, màu mắt cũng dần thay đổi thành huyết sắc giống hệt như cái đêm mà cô bị người đàn ông lạ mặt khống chế.

Có lẽ Vân Mộng chẳng thể nào ngờ được cơn ác mộng tối hôm đó sẽ còn lặp lại thêm nhiều lần nữa, nhiều lắm…

Lục Cẩn Hiên thỏa mãn rời giường, ôm Vân Mộng đi tắm rửa rồi mang cô sang phòng bên cạnh.

Ga giường bên trong đã bẩn, sáng mai sẽ có người đến thay.

...!

Tận buổi chiều hôm sau, Vân Mộng mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Toàn thân trên dưới của cô chỗ nào cũng đau, đặc biệt là cổ và giữa hai chân, cảm giác giống như đã trải qua một trận chiến đẫm máu vậy!

Cô nhìn đèn chùm tinh xảo trên trần nhà, mệt mỏi vươn tay ra sờ soạng để tìm điện thoại.

Nhìn con số trên đó một cái, cô liền giật thót.

Một giờ rồi? Vậy công việc của cô? Vội vàng bật dậy xong, Vân Mộng đau đớn hít một hơi dài.

Đêm qua rốt cuộc Lục Cẩn Hiên đã làm đến lúc nào vậy chứ? Cô cẩn thận nhìn lại bản thân, ngực và bụng đầy vết hôn cùng vết cắn nhạt màu, còn giữa hai chân thì đau rát không chịu nổi.

Cô nghĩ tới cảm giác bị anh “cắm” liền rùng mình, vừa mới lồm cồm cố gắng bò dậy thì cửa phòng đột nhiên bật mở, cô theo bản năng túm lấy chăn trên giường che cơ thể.

Ngẩng đầu lên, không ngờ đó là Lục Cẩn Hiên trong bộ tây trang thẳng thớm.

Anh hỏi:

“Dậy rồi?”

“Lục tổng, anh còn chưa đi làm sao?” Vân Mộng gượng gạo chào, có chút tránh né ánh mắt của Lục Cẩn Hiên.

Người đàn ông này nhìn qua thì có vẻ nho nhã lịch sự nhưng ở trên giường thì quá phóng túng, còn tát mông cô rất nhiều lần nữa…

Lục Cẩn Hiên nhìn thoáng qua cô rồi nói:

“Hôm nay tôi không cần đến công ty sớm.”

Anh gọi điện thoại ra ngoài dặn dò vài câu, sau đó nói với Vân Mộng:

“Em nghỉ ngơi đi, công việc thì để sau.”

“Vâng...” Vậy là cô được sếp cho nghỉ việc rồi, có bị trừ lương không nhỉ? Mà cô cũng mặc kệ, thật sự quá mệt, nếu anh dám trừ lương thì cô sẽ mè nheo với anh đến cùng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện