Lục Cẩn Hiên đè chặt tay Vân Mộng, tiếng súng một lần nữa vang lên, màn hình lập tức hiển thị con số 10 tròn trĩnh.

Mấy phát bắn kế tiếp liên tục trúng hồng tâm, không chệch một li.

Cho dù bản thân anh không còn năng lực đặc biệt thì với kỹ thuật bắn súng được rèn giũa qua năm tháng này, rất ít ai có thể làm hại được anh.

Vân Mộng nhìn đến ngẩn ra, giỏi như vậy sao?
Lục Cẩn Hiên phát hiện người trong lòng suy nghĩ lung tung thì sờ sờ trán cô:
“Tập trung.”
Mặt Vân Mộng đỏ lên, ừm một tiếng rồi thẳng lưng tiếp tục thử.

Sau khi chỉ dạy tận tình cho Vân Mộng, Lục Cẩn Hiên để cô ở lại luyện tập, còn mình thì ra ngoài xử lý công việc.

Thời gian này cô vẫn luôn gặp chuyện, căng thẳng kéo dài rất dễ gây bệnh, hơn nữa chuyện Vương Khánh chết ngay tại công ty còn chưa lắng xuống, anh không đồng ý để cô đi làm.


Đến tận khuya, chờ Lục Cẩn Hiên trở về, Vân Mộng mới từ dưới tầng hầm quay lại, dáng vẻ mệt mỏi thoát lực.

Anh không vui nói:
“Em không nghe lời?”
“Xin lỗi, em không để ý thời gian, lần sau sẽ tiết chế.”
Vân Mộng cười gượng, rõ ràng đang nói dối.

Cô muốn tự tạo áp lực cho bản thân để tiến bộ, không muốn tiếp tục làm một người vô dụng! Nhớ đến khuôn mặt đầy máu của Vương Khánh trước khi qua đời, tim cô đau đớn, thấp giọng nói:
“Em hy vọng bản thân sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, em cũng muốn một lúc nào đó có thể bảo vệ anh và mọi người.”
“Anh sẽ giúp em.” Lục Cẩn Hiên bị cô đả động.

“Sau này em chỉ cần đi làm nửa buổi, buổi chiều trở lại đây, anh sẽ dạy em kỹ thuật phòng thân.”
Vân Mộng rất tán thành chuyện này:
“Anh càng nghiêm khắc càng tốt, em thích như vậy.”
“Đến lúc đó em sẽ hối hận.” Lục Cẩn Hiên nhếch lông mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự nghiêm trang.

Nói về chuyện luyện tập, Lục Tử Tiệp vốn cũng chỉ khỏe hơn người bình thường một chút, bởi vậy khó mà sống được trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, trước khi được thả ra ngoài, cậu cũng đã trải qua một màn sống dở chết dở dưới sự huấn luyện ma quỷ của Lục Cẩn Hiên.

Vân Mộng chỉ là một cô gái bình thường, khả năng bỏ cuộc giữa chừng rất cao.

Nhưng cô đã yêu cầu anh giúp đỡ, anh sao nỡ từ chối chứ?
Anh vén mái tóc đang ướt mồ hôi của cô ra sau tai, có chút xót nói:
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Mộng gật đầu, trở về phòng để tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ một giấc.

Dưới tầng hầm, Lục Cẩn Hiên kiểm tra lại camera, phát hiện Vân Mộng chỉ dừng một lát để ăn cơm, sau đó sẽ quay về tập bắn.

Tất nhiên, một ngày không đủ để cô trở thành xạ thủ chuyên nghiệp, nhưng ít nhất đã tiến bộ hơn lần đầu rất nhiều.



Ngày kế tiếp, Vân Mộng trở lại đi làm cùng Lục Cẩn Hiên.

Hai người sánh đôi bước vào thang máy, trò chuyện một cách vô cùng tự nhiên và thân mật.

Đồng nghiệp xung quanh ai cũng ngoái đầu nhìn, bởi vì đây là lần đầu tiên họ thấy Lục tổng công khai thể hiện tình cảm với ai đó.

Khi Lương Ninh biết được chuyện này, ả tức giận đập bàn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào túi xách của mình.

Từ sau khi Vương Khánh chết, đêm nào ả ngủ cũng không ngon, nửa đêm thường tỉnh giấc do gặp ác mộng.

Vì vậy, ả đã nghĩ đến việc dừng lại.

Gói thuốc mà người phụ nữ kia đưa cho ả biết đâu đều là thuốc độc? Ả muốn thu tay, nhưng bị những lời nói xung quanh kích thích.

“Chị có nhìn thấy gì không? Sáng nay Vân Mộng ra khỏi xe cùng Lục tổng đó! Hai người họ chẳng lẽ thật sự…”
“Nói nhỏ thôi, Lục tổng biết được chúng ta bàn tán là chết đó!”
“Nhưng thật ra, cũng có chút đẹp đôi…”
Vẻ ngoài của Vân Mộng có thể không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng khí chất khác biệt, dáng người lại nóng bỏng vô cùng.

Thỉnh thoảng mấy tên con trai cũng lén thảo luận xem số đo của cô là bao nhiêu.

Lương Ninh càng nghe càng không thể chịu đựng được nữa.

Ả cầm lấy gói thuốc trong túi xách, quyết định ngay hôm nay phải cho Lục Cẩn Hiên uống nó!
Bình thường Vân Mộng sẽ đi pha cà phê cho Lục Cẩn Hiên, anh là nửa người nửa huyết tộc nên thỉnh thoảng vẫn dùng được mấy thứ này.


Trên đường đi, một vài âm thanh không mấy sạch sẽ đã lọt vào tai cô.

“Cô ta đã hại chết Vương Khánh mà còn có mặt mũi đến công ty à?”
“Tin đồn thôi, có thật là cô ấy không vậy?”
“Không phải cô ta thì ai chứ? Đồ vô liêm sỉ! Mặt dày!”
Vân Mộng không nói gì, một mạch đi thẳng đến chỗ máy pha cà phê.

Mới đổ nước nóng vào cốc cà phê xong, cô đã nhìn thấy Phùng Linh An chạy vội tới rồi ngã chổng vó trên sàn.

Khóe mắt liếc thấy Lương Ninh ở phía sau mình nhưng cô không quan tâm, chỉ lo đỡ Linh An dậy rồi hỏi:
“Em có sao không?”
“Đau quá…” Phùng Linh An hít một hơi, kéo ống tay áo lên nhìn thử, vết bầm sau khi va đập hiện ra trên làn da trắng nõn trông thật bắt mắt.

Vân Mộng vừa xem xét vết thương cho Phùng Linh An vừa chép miệng nói:
“Về sau em đi đứng cẩn thận chút.”
“Vâng ạ.”
Vân Mộng không nán lại thêm, vẫy tay chào, cầm cốc cà phê rời khỏi đó.

Lúc ra khỏi phòng làm việc rồi, vẻ mặt lo lắng của cô biến thành lạnh lùng.

So với Lương Ninh thì cô bé này còn cao tay hơn, mỗi lần xảy ra chuyện đều có mặt, âm thầm đốc thúc mọi việc.

Muốn ở phía sau chờ trai cò đánh nhau rồi làm ngư ông đắc lợi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện