Editor: Mẹ Bầu

Gần như là đắm chìm ở trong phần cảm giác tốt đẹp đó, Tiêu Lăng Phong chính là không cách nào tự kềm chế được mình. Anh ngậm lấy cánh môi của Diệu Tinh, nhẹ nhàng mài cọ, nhưng rồi từ từ, thân thể của anh cứng đờ. Tiêu Lăng Phong mở mắt ra, Diệu Tinh đang lạnh lùng đứng đó, giống như... hết thảy những chuyện vừa rồi dường như không có chút liên quan nào với cô vậy. 

Vẻ mặt của cô lúc này như thế nào? Giễu cợt ư? Thì ra là, thật sự cảm giác rất tốt đẹp như thế lại chỉ có từ một mình anh mà thôi. Còn Diệu Tinh, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không hề có, mà anh... thật không ngờ lại động tình...

"Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong khẽ gọi vẻ bi thương. "Coi như em không muốn đáp lại đối với anh, @MeBau*[email protected]@  ngay cả một chút cự tuyệt mà em cũng không muốn hay sao?" Giọng nói của anh có chút lay động, không biết là bởi vì hơi thở không yên, hay là... bởi vì anh đau lòng. Hơi thở của anh phả ra ở 

trên mặt Diệu Tinh, cô không kịp tránh né.

"Nếu như đây chính là thứ mà anh muốn! Nếu như anh đã có được thứ anh muốn rồi, mà anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vậy tôi..."

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong rống to, đây là lần đầu tiên anh nổi giận kể từ khi hai người gặp lại tới nay. Anh đã từng, coi như cô có nói ra những lời nói khó nghe hơn nữa, tuyệt tình hơn nữa, anh cũng nhẫn nhịn xuống. Thế nhưng đấy là lần đầu tiên... từ sau khi anh bị thương. 

"Em… em cho rằng anh ăn nói khép nép tìm mọi cách lấy lòng em như vậy, chính là vì để cùng lên giường với em hay sao? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Hả?" Tiêu Lăng Phong giận đến phát run

"Ít nhất, anh bây giờ cho tôi có cảm giác anh không phải là vô dục vô cầu (*)!" Diệu Tinh bình tĩnh cho ra một đáp án khẳng định, làm Tiêu Lăng Phong cười thành tiếng nghe đầy khổ sở. "Ở trong lòng em, anh thật sự cũng chỉ có như vậy mà thôi hay sao?"

(*) Vô dục vô cầu: Dịch nghĩa: Không có dục vọng, không có nhu cầu. 

Theo Kinh Phật “Những nỗi khốn khổ trong cõi sanh tử đều do tham dục mà sanh. Người ít ham muốn (vô dục), không tạo tác (nghiệp bất thiện) nên thân tâm được tự tại. Tham nhiều thì khổ nhiều, người ít tham dục thì không bôn ba tìm kiếm, không tạo nghiệp bất thiện, không bị các đối tượng của dục hay ngoại duyên chi phối. Người ít dục, ít ham muốn lạc thú thì ít khốn khổ hơn, được thanh thản thoải mái an vui hơn.

Ham cầu nhiều thì vất vả, khổ sở nhiều; đó là quy luật, đó là con đường phàm phu ngu muội. Vì không cầu (vô cầu) nên không quan tâm được mất, không cầu nên chẳng kể có không, an nhàn mà trải qua ngày tháng. Con người vốn khổ vì cầu những thứ mình chưa có, nên không cầu thì không khổ.  

"Dĩ nhiên không phải là như vậy!" Diệu Tinh lắc lắc đầu. "Với địa vị của anh hôm nay, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, coi như có bị cường bạo nhưng nhất định là có một số tiền lớn thì vẫn có người xếp hàng chờ..." Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. "Tôi không phải chính là một ví dụ sống động đó sao! Kỳ thực... Suy nghĩ lại một chút, cũng đã từng có uy hiếp gì chứ. Hừ!" Cô cười tự giễu. "Nếu như không phải trong lòng mình nguyện ý, cho dù là có uy hiếp đi nữa, thì có thể thế nào đây!".

"Thì ra là như vậy, ở trong lòng của em anh lại còn có một loại địa vị như vậy kia đấy!"Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười, anh dùng sức nắm lấy cổ tay Diệu Tinh ở trong tay mình. "Vì muốn thoát ra khỏi anh, quả nhiên là bất cứ cái gì em cũng nguyện ý làm. Phải không?" Tiêu Lăng Phong la lớn: “Diệu Tinh! Trình Diệu Tinh, em ghét anh, hận anh, nhưng mà, xin em không nên như vậy lãng phí bản thân mình như vậy, có được hay không..." Những cử chỉ của cô mang đầy sự khinh bạc như vây, đã vô tình xé rách trái tim của anh.

"Tôi vốn chính là như vậy đó!" Diệu Tinh xoa xoa đôi môi một chút. Còn có chuyện gì có thể làm đả thương người ta hơn so với hành động như vậy đây? Cô thế nhưng lại đang lau miệng môi của mình sau khi cô bị anh hôn như vâyh. Ha ha...

"Em chê anh bẩn sao?" Tiêu Lăng Phong trầm giọng hỏi.

"Anh cũng có thể như thế lắm!" Diệu Tinh nói xong từ từ xoa lên môi của Tiêu Lăng Phong: "So ra, tôi có lẽ cũng không có sạch sẽ hơn anh!" Diệu Tinh còn đang nói, không còn kịp để phòng thủ đã bị Tiêu Lăng Phong một phát nắm lấy. "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút!"

"Đây không phải là đang nói hay sao. Hơn nữa... Anh nghĩ muốn nói đến chuyện lên giường..." Diệu Tinh đắc ý nói. Tiêu Lăng Phong tức giận mà ôm Diệu Tinh vào trong ngực thật chặc, hôn lên môi của cô không muốn nghe cô nói chuyện nữa, thậm chí ngay cả cơ hội thở dốc, anh cũng không cho cô...

Giống như muốn phát tiết sự tức giận trong lòng, Tiêu Lăng Phong àn nhẫn cắn lên cánh môi của Diệu Tinh, sau đó thừa dịp cô mở hai hàm răng ra, anh đã thò đầu lưỡi vào trong miệng của cô, cướp đoạt hoàn toàn khoang miệng của cô...

Bàn tay Diệu Tinh liền níu lấy vai áo của Tiêu Lăng Phong thật chặc, trong ngực cô cảm thấy cực kỳ buồn bực. Giống như tùy thời cô cũng sẽ hít thở không thông mà chết ngạt vậy.

Hồi lâu, Tiêu Lăng Phong mới buông Diệu Tinh ra. Vừa đúng dịp một cái tát vang dội đánh tới. Tiêu Lăng Phong không hề né tránh, ngay cả việc anh rõ ràng có thể bắt được bàn tay của cô, nhưng mà không hiểu vì sao anh lại cũng không làm như vậy.

Diệu Tinh giận đến phát run, cô hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong.

"Anh nghĩ muốn chứng minh cái gì đây? Có phải là anh muốn xem một chút, xem bộ dạng tôi có thể còn giống như ngày trước hay không! Chỉ cần là một cái hôn của anh thì hai chân tôi đã như nhũn ra, cả người ý loạn tình mê, đúng không?" Diệu Tinh cay nghiệt nói lời giễu cợt.

"Đủ rồi!" Tiêu Lăng Phong hô to."Tại sao em nhất định cứ phải biểu hiện mình là một con người không chịu nổi như vậy kia chứ? Chúng ta hãy bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau một chút có được hay không?" Tiêu Lăng vừa tức giận lại cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu người nào nói anh làm sai chuyện, thì ai bảo... anh yêu nhưng lại không thể tự lựa chọn được…

"Hiện tại tôi đang rất bình tĩnh đậy!" Ý ở ngoài lời, anh nhìn thấy tôi nơi nào không bình tĩnh hòa nhã đây? "Tôi nghĩ, nếu như bây giờ anh có nhu cầu thì nên đi tìm khách đi, không cần gọi tôi đâu."

"Diệu Tinh, anh thật sự có thật là nhiều lời nói muốn nói cùng em!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay của Diệu Tinh. Diệu Tinh vẫn luôn tự bài xích mình như vậy. Ngay cả nói không chừng một ngày nào đó, cô lại sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Cho nên, mỗi một lần thấy mặt cô, đối với anh mà nói càng thêm trân quý... 

"Diệu Tinh. Năm năm trước..."

"Chuyện mà anh muốn nói là chuyện của năm năm trước hay sao? Tiêu Lăng Phong, bây giờ anh có thể miễn mở miệng nói!" Diệu Tinh chán ghét rút ra tay của mình ra."Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa."

"Diệu Tinh. Đừng đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh. "Không nên rời khỏi anh!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non. "Chúng ta lại lần nữa bắt đầu cuộc sống lại từ đầu có được hay không?"

"Chúng ta đều đã không còn là những đứa bé nữa rồi, cần gì phải đi cưỡng cầu đối với một chuyện không thể nào đây?" Diệu Tinh mở miệng nói giống như là đang an ủi giảng giải cho Tiêu Lăng Phong giống như một đứa trẻ vậy. "Em đi rồi thì cũng sẽ không trở về nữa rồi."

"Nhưng mà, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại cuộc sống lần nữa!" Tiêu Lăng Phong nắm bả vai của Diệu Tinh. "Diệu Tinh, anh sẽ đem hết toàn lực ra để bù đắp, chẳng qua là chỉ xin em hãy cho anh một cái cơ hội… không nên... Không nên ngăn trở anh ở bên ngoài tầm mắt của em, không nên đóng cửa trái tim của em đối với anh như vậy…

"Nhưng mà... đã muộn rồi!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, dọc theo người như vậy, không thể phân biệt rõ được là  cực kỳ trào phúng hay là tiếc hận nữa.

"Không muộn!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Diệu Tinh, chỉ cần chúng ta có lòng thì cũng không muộn..."

"Nhưng mà... Tôi đã có Carlos rồi!" Diệu Tinh tàn nhẫn nhắc nhở. "Tôi không muốn phản bội lại tình cảm của chúng ta, càng không muốn ở lại cái nơi đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy chuyện, sau cùng vẫn là chuyện  dính dấp không rõ đối với anh..." 

"Em... Em nói gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

"Tại sao khi nghe thấy chuyện mình không muốn tiếp nhận thì thời lại luôn có ý muốn hỏi một câu “Em nói gì” để mà bày tỏ sự không muốn tin tưởng của mình cùng với không cách nào để tiếp nhận đây? Như vậy là có ý tứ gì sao?" Diệu Tinh hỏi. "Nếu như nghe rõ, tại sao còn nghĩ muốn lại xác định lại một lần nữa, như vậy có thể thay đổi được cái gì đây?"

"Diệu Tinh, em không thể cùng với người khác!"

"Vậy là anh cảm thấy tôi nên trở về đến bên cạnh anh chăng?" Diệu Tinh hỏi. "Tôi bất kể sự việc tai nạn xe cộ năm đó, anh có phải là người bị hại hay không, nhưng mà... Trong chuyện này chung quy là không thể hoàn toàn phủi sạch mối quan hệ này được, cho nên... Tiêu Lăng Phong. Khi đứa con của tôi bị tuyên bố đã chết rồi, thì chúng ta vĩnh viễn đều chỉ có thể làm người xa lạ."

"Như vậy..." Tiêu Lăng Phong kích động nhìn Diệu Tinh, nhưng mà anh vẫn nhịn được một câu nói mấu chốt nhất này.

"Cái gì kia?"Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, tôi thật không muốn ở đây mà lãng phí thời gian lẫn nhau thời gian!"

"Nếu như, anh thật sự trả lại đứa con cho em thì sao đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

Hừ! Diệu Tinh cười trào phúng một tiếng: "Vậy thì chờ anh mang con trở lại, thì lúc đó anh hãy nói với tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện