Trong ngôi biệt thự hào hoa, ánh đèn trắng bệch một mảnh. Cũng bởi vì trắng bệch cho nên nhìn càng có vẻ âm u lạnh lẽo.
Mộ Sở ngồi ở trên sô pha, Dương Nhược Thi cẩn thận thoa thuốc giúp anh."A Sở, có thật đáng giá như vậy không?" Dương Nhược Thi nói có một chút nghẹn ngào.
"Sao vậy?" Mộ Sở cười."Đồ ngốc ạ, anh đã nói tất cả rồi, không có chuyện gì hết, chỉ là một chút vết thương nho nhỏ mà thôi!" Mộ Sở siết chặt gương mặt của Dương Nhược Thi. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Từ nhỏ lớn lên ở trong hắc đạo, anh vẫn thường thấy những chuyện chém giết và máu tanh, chút bị thương ngoài da này có là cái gì.
"A Sở, bằng không hay là chúng ta bỏ qua đi thôi! Tiêu Lăng Phong không phải đơn giản giống như anh vẫn tưởng tượng đâu. Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ nghi ngờ anh!" Dương Nhược Thi khóc thút thít.
"Nhược Thi! Những chuyện khác, anh đều có thể đồng ý với em, nhưng mà chuyện này, thật sự anh không thể buông tay vứt bỏ được." Mộ Sở lắc đầu, chậm rãi lau nước mắt cho cô. Anh nóng lòng nghĩ muốn trả thù, Dieenndkdan/leeequhydonnn muốn phá hủy toàn bộ những gì của Tiêu Lăng Phong. Nhưng mà hôm nay khi ôm Diệu Tinh thì một khắc kia, anh đột nhiên không biết, sau khi anh đã đoạt lấy Diệu Tinh rồi, thì về sau này, Diệu Tinh phải làm sao...
"Nhưng mà... A Sở, thật sự là em rất sợ!" Dương Nhược Thi thấp giọng nghẹn ngào nói:"Em sợ rằng, anh chỉ đùa thôi mà hóa thành thật… Diệu Tinh dễ thương như vậy, ngộ nhỡ anh..."
"Người anh yêu chính là em!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Dương Nhược Th: "Em không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Nhưng mà..." Dương Nhược Thi cắn môi."A Sở, anh có yêu em thật không? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ biến em thành người phụ nữ của anh sao?"
Vẻ mặt của Mộ Sở chợt cứng đờ, nhưng mà, anh che giấu rất tốt. Anh nhìn Dương Nhược Thi, hôm nay cô thật sự rất kỳ quái.
"Đứa ngốc. Anh thực sự chỉ nghĩ phải yêu quý trân trọng em!" Mộ Sở khẽ vuốt ve mái tóc của Dương Nhược Thi: "Em cũng biết, thân phận của anh quá mức đặc thù. Tạm thời anh vẫn chưa thể cho em một thân phận quang minh chính đại như mong muốn!"
"Em biết!" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Dương Nhược Thi gật đầu cầm tay Mộ Sở:"Em biết, chỉ vì sự an toàn của em nên anh mới làm như vậy, nhưng mà... A Sở, anh... Có thực đúng là như vậy hay không." Dương Nhược Thi cắn môi, bàn tay nhỏ bé liền co quắp nắm chặt lấy làn váy."Có phải là Nhược Thi không đủ xinh đẹp hay không, làm cho anh... Không cảm thấy có chút rung động nào, đúng không." Dương Nhược Thi nói xong, gương mặt lập tức đỏ bừng lên lợi hại
Phì, Mộ Sở không nhịn được bật lên tiếng cười."Đứa ngốc ạ, trong cái đầu nhỏ này của em chứa đựng vật gì vậy!" Mộ Sở có chút bất đắc dĩ: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Nhược Thi, em là một cô gái mà anh luôn nghĩ mình cần phải bảo vệ cho thật tốt, em có hiểu không?" Mộ Sở chống trán của mình vào cái trán của Dương Nhược Thi.
Dương Nhược Thi cắn môi, nhìn Mộ Sở, đáy mắt của cô có chút chua xót. Cô ở chung một chỗ cùng với Mộ Sở cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng mà giữa bọn họ ngoài trừ những nụ hôn ra, thì không có gì hết. Ngay cả những lúc Mộ Sở ôm cô ngủ, phải nói cho tới tận bây giờ cũng không hề có chuyện gì xảy ra. Cô thực sự rất muốn phá vỡ mối quan hệ thế này. Nhưng mà, Mộ Sở lại thích cô chính là cái vẻ “thanh thuần”, “yếu đuối” này của cô. Dương Nhược Thi cô không thể công khai dụ dỗ anh được. Mộ Sở nói đây là sự tôn trọng đối với cô. Nhưng m, sự “tôn trọng” như vậy, thật sự đã làm cho cô không thể nào an tâm nỏi. Trình Diệu Tinh kia với cô, thật sự là một sự uy hiếp quá lớn.
"A Sở, anh yêu em có đúng như vậy hay không!" Dương Nhược Thi nghẹn ngào hỏi Mộ Sở một câu.
"Dĩ nhiên!" Mộ Sở gật đầu, ôm lấy cô vào trong ngực. Dĩ nhiên? Anh tự hỏi mình. Thật sự anh có thể xác định được sao? A Sở, chỉ cần anh yêu em, chỉ cần anh thích em, em nguyện ý cả đời cũng ngụy trang thành dáng vẻ mà anh yêu thích. Nào sợ gì mấy chuyện khổ cực, chỉ cần là anh thích, nhưng mà... Nếu như anh thay đổi, thật sự em không biết là mình sẽ trở thành người như thế nào nữa...
Quầy rượu.
Trên người Tiêu Lăng Phong vẫn mặc quần áo như cũ, giờ phút này, trên mái tóc và bộ quần áo của anh vẫn để ướt dầm dề như thế, trước mặt anh, trên mặt bàn quầy đã bày đầy những chiếc bình rỗng không. Những lời nói của Diệu Tinh vẫn cứ văng vẳng ở bên tai anh, không sao xua đi được.
"Trình Diệu Tinh, tại sao em lại có thể cũng không thèm để ý đến thân phận của hắn như thế nào chứ?" A... Anh cười khổ."Cứ coi như là tôi nhiều chuyện đi, tôi đúng là điên rồi nên mới có thể để ý đến một người phụ nữ không có lương tâm như em!" Chát! Tiêu Lăng Phong dùng sức dằn mạnh cái ly lên trên bàn. Chiếc ly thủy tinh lập tức theo đó vỡ tan. Mảnh thủy tinh vỡ vụn nhất thời cắm luôn vào da thịt. Máu theo mảnh thủy tinh nhỏ trên tay chảy xuống đỏ tươi. "Tại sao tất cả mọi người lại đối xử với tôi như vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày, giống như cực kỳ đau lòng, cực kỳ khó chịu... "Trình Diệu Tinh, tôi có cái gì không tốt..." Anh nỉ non đầy đau khổ, cầm lên một bình rượu cuối cùng, đổ ùng ục vào trong miệng, một hơi uống sạch. Đã uống không biết bao nhiêu rượu rồi, nhưng tại sao anh lại không say? Tại sao, trong lòng lại thấy cực kỳ đau đớn...
Trở lại nhà trọ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đẩy cửa ra, bước vào. Điều làm anh ngoài ý muốn chính là, trong phòng khách thậm chí vẫn có ánh đèn. Dưới ánh đèn màu da cam, Diệu Tinh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, thân thể co cụm lại thành một đoàn, không hề nhúc nhích. Nhìn qua giống như cô đã ngủ rồi. Theo bản năng anh liền nhẹ bước đi vào, từ từ tiến đến gần.
Diệu Tinh ôm trong tay một cuốn an bum, không khó đoán ra, đó là những tấm hình của Mộ Thần. Có phải suốt qua nhiều năm cô đều như vậy hay không, mỗi khi vào lúc đêm khuya vắng người, cô lại ngồi ôm mấy tấm hình cũ nát này mà rơi lệ đến trời sáng...
Nghĩ tới điều đó, Tiêu Lăng Phong tức giận đoạt lấy cuốn an bum, ném sang một bên. Đột nhiên trong tay cảm giác thấy như thiếu thiếu cái gì, Diệu Tinh chợt thức tỉnh. Cô mở mắt ra, còn chưa có cơ hội đứng dậy, đã bị Tiêu Lăng Phong đặt lại ở trên ghế sa lon.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cắn răng.
"Anh làm gì thế?" Không biết Diệu Tinh đã khóc bao lâu, cổ họng cô lúc này đã khàn khàn.
"Em nói tôi xong rồi sao?" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cái cằm của Diệu Tinh: "Trình Diệu Tinh, đến tột cùng em có chỗ nào tốt chứ?" Anh quan sát Diệu Tinh. Một người phụ nữ đến ngay cả cách cười như thế nào cũng không biết, tại sao lại có thể có nhiều người lưu luyến như vậy. Một Hạ Cẩm Trình còn chưa đủ. Hiện tại lại có thêm Alex. Ngay cả chính anh cũng vậy..."Trình Diệu Tinh, em có biết cái bộ dạng này của em đã làm cho biết bao nhiêu người chán ghét không?" Tại sao cô nhìn thấy anh là thấy khó chịu, giống như anh là kẻ thù đã giết cả nhà của cô vậy...
"Tôi cũng cảm thấy tôi là người đáng ghét!" Diệu Tinh cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra."Tiêu Lăng Phong, anh có biết không, chính tôi cũng cảm thấy tôi thực sự là một con người làm cho làm người ta ghê tởm và chán ghét. Nhưng mà... anh đã ghét tôi như vậy, tại sao anh còn tới nơi này, anh đã nói rằng tôi là một người phụ nữ độc ác, ghê tởm, anh cần phải tránh ra thật xa, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?" Cô nói xong, trong giọng nói còn mang theo vẻ run rẩy cùng cầu xin.
"Thả cho em rời đi sao? Trình Diệu Tinh, ngay cả nghĩ thôi, em cũng đừng có mơ tưởng." Tiêu Lăng Phong nổi điên kêu lên, cúi đầu xuống hôn Diệu Tinh. Trên bờ môi của cô còn có mùi vị mặn chát. Anh dùng sức cọ sát lên đôi môi của cô mang theo từng hồi đau đớn. Tiêu Lăng Phong tựa như muốn phát tiết những ưu tư lâu nay đã tích tụ ở trong lòng thành một đoàn, giống như bị chọc tức không rõ nguyên nhân vậy.Lúc này anh dằn giọng hỏi Diệu Tinh, bàn tay từ từ đưa vào bên dưới vạt áo rộng thùng thình Diệu Tinh, luồn vào bên trong, tận tình xoa nắm, không để ý tới cô bị đau đến phát run.
Diệu Tinh cau mày không thoải mái, nhưng cô cũng không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì. Sức nặng cả người Tiêu Lăng Phong cũng đè lên trên người của Diệu Tinh. Cô giãy giụa đến vô lực cũng không ra, cũng không thể nào tránh thoát nổi anh. Mùi rượu nồng đậm lan tràn ở phần môi, hun cô đến mức cô phát thở dốc.
"Tại sao em không trả lời tôi?" Tiêu Lăng Phong hỏi, động tác của tay anh ở bên dưới lại càng thêm thô lỗ."Tôi có cái gì không tốt?" Anh hỏi."Diệu Tinh. Tôi thật sự làm cho em chán ghét đến như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong lại hỏi. Đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh cũng thật hối hận, cũng thật muốn bồi thường lại cho cô. Nhưng mà... Tại sao ngay cả một cơ hội, em cũng không dành cho tôi vậy...
Mộ Sở ngồi ở trên sô pha, Dương Nhược Thi cẩn thận thoa thuốc giúp anh."A Sở, có thật đáng giá như vậy không?" Dương Nhược Thi nói có một chút nghẹn ngào.
"Sao vậy?" Mộ Sở cười."Đồ ngốc ạ, anh đã nói tất cả rồi, không có chuyện gì hết, chỉ là một chút vết thương nho nhỏ mà thôi!" Mộ Sở siết chặt gương mặt của Dương Nhược Thi. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Từ nhỏ lớn lên ở trong hắc đạo, anh vẫn thường thấy những chuyện chém giết và máu tanh, chút bị thương ngoài da này có là cái gì.
"A Sở, bằng không hay là chúng ta bỏ qua đi thôi! Tiêu Lăng Phong không phải đơn giản giống như anh vẫn tưởng tượng đâu. Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ nghi ngờ anh!" Dương Nhược Thi khóc thút thít.
"Nhược Thi! Những chuyện khác, anh đều có thể đồng ý với em, nhưng mà chuyện này, thật sự anh không thể buông tay vứt bỏ được." Mộ Sở lắc đầu, chậm rãi lau nước mắt cho cô. Anh nóng lòng nghĩ muốn trả thù, Dieenndkdan/leeequhydonnn muốn phá hủy toàn bộ những gì của Tiêu Lăng Phong. Nhưng mà hôm nay khi ôm Diệu Tinh thì một khắc kia, anh đột nhiên không biết, sau khi anh đã đoạt lấy Diệu Tinh rồi, thì về sau này, Diệu Tinh phải làm sao...
"Nhưng mà... A Sở, thật sự là em rất sợ!" Dương Nhược Thi thấp giọng nghẹn ngào nói:"Em sợ rằng, anh chỉ đùa thôi mà hóa thành thật… Diệu Tinh dễ thương như vậy, ngộ nhỡ anh..."
"Người anh yêu chính là em!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Dương Nhược Th: "Em không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Nhưng mà..." Dương Nhược Thi cắn môi."A Sở, anh có yêu em thật không? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ biến em thành người phụ nữ của anh sao?"
Vẻ mặt của Mộ Sở chợt cứng đờ, nhưng mà, anh che giấu rất tốt. Anh nhìn Dương Nhược Thi, hôm nay cô thật sự rất kỳ quái.
"Đứa ngốc. Anh thực sự chỉ nghĩ phải yêu quý trân trọng em!" Mộ Sở khẽ vuốt ve mái tóc của Dương Nhược Thi: "Em cũng biết, thân phận của anh quá mức đặc thù. Tạm thời anh vẫn chưa thể cho em một thân phận quang minh chính đại như mong muốn!"
"Em biết!" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Dương Nhược Thi gật đầu cầm tay Mộ Sở:"Em biết, chỉ vì sự an toàn của em nên anh mới làm như vậy, nhưng mà... A Sở, anh... Có thực đúng là như vậy hay không." Dương Nhược Thi cắn môi, bàn tay nhỏ bé liền co quắp nắm chặt lấy làn váy."Có phải là Nhược Thi không đủ xinh đẹp hay không, làm cho anh... Không cảm thấy có chút rung động nào, đúng không." Dương Nhược Thi nói xong, gương mặt lập tức đỏ bừng lên lợi hại
Phì, Mộ Sở không nhịn được bật lên tiếng cười."Đứa ngốc ạ, trong cái đầu nhỏ này của em chứa đựng vật gì vậy!" Mộ Sở có chút bất đắc dĩ: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Nhược Thi, em là một cô gái mà anh luôn nghĩ mình cần phải bảo vệ cho thật tốt, em có hiểu không?" Mộ Sở chống trán của mình vào cái trán của Dương Nhược Thi.
Dương Nhược Thi cắn môi, nhìn Mộ Sở, đáy mắt của cô có chút chua xót. Cô ở chung một chỗ cùng với Mộ Sở cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng mà giữa bọn họ ngoài trừ những nụ hôn ra, thì không có gì hết. Ngay cả những lúc Mộ Sở ôm cô ngủ, phải nói cho tới tận bây giờ cũng không hề có chuyện gì xảy ra. Cô thực sự rất muốn phá vỡ mối quan hệ thế này. Nhưng mà, Mộ Sở lại thích cô chính là cái vẻ “thanh thuần”, “yếu đuối” này của cô. Dương Nhược Thi cô không thể công khai dụ dỗ anh được. Mộ Sở nói đây là sự tôn trọng đối với cô. Nhưng m, sự “tôn trọng” như vậy, thật sự đã làm cho cô không thể nào an tâm nỏi. Trình Diệu Tinh kia với cô, thật sự là một sự uy hiếp quá lớn.
"A Sở, anh yêu em có đúng như vậy hay không!" Dương Nhược Thi nghẹn ngào hỏi Mộ Sở một câu.
"Dĩ nhiên!" Mộ Sở gật đầu, ôm lấy cô vào trong ngực. Dĩ nhiên? Anh tự hỏi mình. Thật sự anh có thể xác định được sao? A Sở, chỉ cần anh yêu em, chỉ cần anh thích em, em nguyện ý cả đời cũng ngụy trang thành dáng vẻ mà anh yêu thích. Nào sợ gì mấy chuyện khổ cực, chỉ cần là anh thích, nhưng mà... Nếu như anh thay đổi, thật sự em không biết là mình sẽ trở thành người như thế nào nữa...
Quầy rượu.
Trên người Tiêu Lăng Phong vẫn mặc quần áo như cũ, giờ phút này, trên mái tóc và bộ quần áo của anh vẫn để ướt dầm dề như thế, trước mặt anh, trên mặt bàn quầy đã bày đầy những chiếc bình rỗng không. Những lời nói của Diệu Tinh vẫn cứ văng vẳng ở bên tai anh, không sao xua đi được.
"Trình Diệu Tinh, tại sao em lại có thể cũng không thèm để ý đến thân phận của hắn như thế nào chứ?" A... Anh cười khổ."Cứ coi như là tôi nhiều chuyện đi, tôi đúng là điên rồi nên mới có thể để ý đến một người phụ nữ không có lương tâm như em!" Chát! Tiêu Lăng Phong dùng sức dằn mạnh cái ly lên trên bàn. Chiếc ly thủy tinh lập tức theo đó vỡ tan. Mảnh thủy tinh vỡ vụn nhất thời cắm luôn vào da thịt. Máu theo mảnh thủy tinh nhỏ trên tay chảy xuống đỏ tươi. "Tại sao tất cả mọi người lại đối xử với tôi như vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày, giống như cực kỳ đau lòng, cực kỳ khó chịu... "Trình Diệu Tinh, tôi có cái gì không tốt..." Anh nỉ non đầy đau khổ, cầm lên một bình rượu cuối cùng, đổ ùng ục vào trong miệng, một hơi uống sạch. Đã uống không biết bao nhiêu rượu rồi, nhưng tại sao anh lại không say? Tại sao, trong lòng lại thấy cực kỳ đau đớn...
Trở lại nhà trọ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đẩy cửa ra, bước vào. Điều làm anh ngoài ý muốn chính là, trong phòng khách thậm chí vẫn có ánh đèn. Dưới ánh đèn màu da cam, Diệu Tinh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, thân thể co cụm lại thành một đoàn, không hề nhúc nhích. Nhìn qua giống như cô đã ngủ rồi. Theo bản năng anh liền nhẹ bước đi vào, từ từ tiến đến gần.
Diệu Tinh ôm trong tay một cuốn an bum, không khó đoán ra, đó là những tấm hình của Mộ Thần. Có phải suốt qua nhiều năm cô đều như vậy hay không, mỗi khi vào lúc đêm khuya vắng người, cô lại ngồi ôm mấy tấm hình cũ nát này mà rơi lệ đến trời sáng...
Nghĩ tới điều đó, Tiêu Lăng Phong tức giận đoạt lấy cuốn an bum, ném sang một bên. Đột nhiên trong tay cảm giác thấy như thiếu thiếu cái gì, Diệu Tinh chợt thức tỉnh. Cô mở mắt ra, còn chưa có cơ hội đứng dậy, đã bị Tiêu Lăng Phong đặt lại ở trên ghế sa lon.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cắn răng.
"Anh làm gì thế?" Không biết Diệu Tinh đã khóc bao lâu, cổ họng cô lúc này đã khàn khàn.
"Em nói tôi xong rồi sao?" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cái cằm của Diệu Tinh: "Trình Diệu Tinh, đến tột cùng em có chỗ nào tốt chứ?" Anh quan sát Diệu Tinh. Một người phụ nữ đến ngay cả cách cười như thế nào cũng không biết, tại sao lại có thể có nhiều người lưu luyến như vậy. Một Hạ Cẩm Trình còn chưa đủ. Hiện tại lại có thêm Alex. Ngay cả chính anh cũng vậy..."Trình Diệu Tinh, em có biết cái bộ dạng này của em đã làm cho biết bao nhiêu người chán ghét không?" Tại sao cô nhìn thấy anh là thấy khó chịu, giống như anh là kẻ thù đã giết cả nhà của cô vậy...
"Tôi cũng cảm thấy tôi là người đáng ghét!" Diệu Tinh cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra."Tiêu Lăng Phong, anh có biết không, chính tôi cũng cảm thấy tôi thực sự là một con người làm cho làm người ta ghê tởm và chán ghét. Nhưng mà... anh đã ghét tôi như vậy, tại sao anh còn tới nơi này, anh đã nói rằng tôi là một người phụ nữ độc ác, ghê tởm, anh cần phải tránh ra thật xa, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?" Cô nói xong, trong giọng nói còn mang theo vẻ run rẩy cùng cầu xin.
"Thả cho em rời đi sao? Trình Diệu Tinh, ngay cả nghĩ thôi, em cũng đừng có mơ tưởng." Tiêu Lăng Phong nổi điên kêu lên, cúi đầu xuống hôn Diệu Tinh. Trên bờ môi của cô còn có mùi vị mặn chát. Anh dùng sức cọ sát lên đôi môi của cô mang theo từng hồi đau đớn. Tiêu Lăng Phong tựa như muốn phát tiết những ưu tư lâu nay đã tích tụ ở trong lòng thành một đoàn, giống như bị chọc tức không rõ nguyên nhân vậy.Lúc này anh dằn giọng hỏi Diệu Tinh, bàn tay từ từ đưa vào bên dưới vạt áo rộng thùng thình Diệu Tinh, luồn vào bên trong, tận tình xoa nắm, không để ý tới cô bị đau đến phát run.
Diệu Tinh cau mày không thoải mái, nhưng cô cũng không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì. Sức nặng cả người Tiêu Lăng Phong cũng đè lên trên người của Diệu Tinh. Cô giãy giụa đến vô lực cũng không ra, cũng không thể nào tránh thoát nổi anh. Mùi rượu nồng đậm lan tràn ở phần môi, hun cô đến mức cô phát thở dốc.
"Tại sao em không trả lời tôi?" Tiêu Lăng Phong hỏi, động tác của tay anh ở bên dưới lại càng thêm thô lỗ."Tôi có cái gì không tốt?" Anh hỏi."Diệu Tinh. Tôi thật sự làm cho em chán ghét đến như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong lại hỏi. Đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh cũng thật hối hận, cũng thật muốn bồi thường lại cho cô. Nhưng mà... Tại sao ngay cả một cơ hội, em cũng không dành cho tôi vậy...
Danh sách chương