Đúng như những gì Lục Diệp Bằng đã hứa, anh đã không đụng chạm hay làm bất cứ điều gì với Lam Lam gần một tháng qua. Thấm thoát anh và cô cũng đã trải qua gần một tháng kết hôn. Mọi người không hoài nghi với thái độ của hai người vì trước mặt mọi người cả anh và cô đều diễn tình cảm rất hạnh phúc với nhau. Điều này càng làm cho bà nội càng thêm vui, bà cũng đã chuẩn bị tinh thần để đón thêm một đứa cháu cố nữa rồi.

Từ khi Tiểu Sơ trở về từ bệnh viện thì trong lòng cô luôn thấp thỏm lo sợ. Nhớ câu nói của bác sĩ ngày hôm đó.

" Chúc mừng cô Cố! Cô đã có thai hơn hai tuần rồi!"

Cô mang thai...Cô đã đang thai con của anh.

Trời ơi! Có phải ông trời đang muốn trêu chọc cô không?…Tại sao lại để cho đứa bé xuất hiện vào giờ này.? Cô cũng không muốn con của cô lại sinh ra lại giống như An Nhiên không biết mặt cha mình là ai...?Nhưng cô cũng không thể nào ép anh phải chịu trách nhiệm với cô vì lúc đó là hai bên đều tình nguyện đến với nhau.

Cơn buồn nôn lại bắt đầu trào ngược lên.Tiểu Sơ tức tốc ôm chặt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo ra những gì mà cô đã ăn được sáng nay.

Bây giờ cô mới hiểu lúc Lam Lam có thai An Nhiên lại rất khổ sở và mệt mỏi đến như vậy.Đây là lần đầu cô mang thai không tránh khỏi sự vụng về không biết phải nên làm gì?Nhiều khi cô rất muốn dò xét hỏi Lam Lam, nhưng cô lại sợ cô ấy sẽ phát hiện cô mang thai với tính khí như Lam Lam,cô ấy sẽ nói với Hạo Thiên cho mà xem. Cô thì lại không muốn cho anh ấy khó xử giữa con của cô với vợ của anh ấy.

"Ting Ting"

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến Tiểu Sơ phải giựt bắn mình lên.

Tiểu Sơ gương mặt xanh xao từng bước đi ra mở cửa.

Nhắc tào tháo thì tào tháo lại đến.

Người đứng trước cửa chính là Lam Lam.

" Cậu vào nhà đi " Tiểu Sơ nói với giọng nói rất uể oải.

Lam Lam nghi hoặc nhìn Tiểu Sơ từ trên xuống dưới.



" Cậu bị bệnh sao....? Nhìn sắc mặt cậu hơi kém thì phải?"

Lam Lam là người tinh ý,nhìn vào cô sẽ nãy lên sự nghi ngờ. Trực giác cô chưa bao giờ sai. Lần trước cô cũng đoán được Tiểu Sơ và Hạo Thiên đang qua lại với nhau cũng là trực giác của mình.

Cô tới đây là có một chút việc,nghe quản gia ở khách sạn nói dạo gần đây Tiểu Sơ hay xin nghỉ phép.Cô bạn của cô từ trước đến nay đều rất là siêng năng,không bao giờ muốn nghĩ ngày nào,ngay cả ngày phép cô ấy cũng ra ngoài làm thêm để kiếm thêm tiền. Thử‎ đọc‎ t𝐫uyệ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ tại‎ ++‎ T𝐫U𝗺‎ T𝐫uyệ𝑛.v𝑛‎ ++

Tiểu Sơ nghĩ, cô không nên để lộ gương mặt mệt mỏi ra bên ngoài. Lam Lam sẽ phát hiện.Cô vội vàng lắc đầu trả lời.

" Không.... Mình không có gì đâu!"

Lam Lam vẫn nhìn cô đầy nghi ngờ.

" À... Cậu đến đây có việc gì không? "Tiểu Sơ nhanh chóng lãnh sang một truyện khác. Không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng Lam Lam.

Nghe xong, Lam Lam trực nhớ ra một chuyện rất quan trọng khiến hôm nay ngay giữa ban ngày ban mặc cô phải từ công ty chạy về đây hỏi Tiểu Sơ.

Không phải là chuyện của An Nhiên mà chuyện này liên quan tới Tiểu Sơ...

Lam Lam bước lại chiếc ghế sô pha ngồi xuống, ánh mắt cô cùng với giọng nói nghiêm túc hỏi thẳng Tiểu Sơ.

" Tại sao cậu lại xin nghỉ ở khách sạn của anh mình? "Cái này cô cũng mới nghe từ quản gia nói lại thôi, có lẽ Tiểu Sơ tranh thủ lúc anh trai đi công tác, cô ấy mới quyết định xin nghỉ.

Chắc Hạo Thiên bây giờ cũng vẫn chưa biết Tiểu Sơ đã xin nghĩ.

Tiểu Sơ cụp mắt xuống,chẳng phải câu trả lời này cô đã nói với Lam Lam từ trước ngày đám cưới của cô ấy diễn ra rồi sao. Trước ngày cưới cô đã hứa sẽ xin nghỉ và sẽ rời xa Hạo Thiên không bám theo anh ấy, làm kẻ thứ ba phá gia đình của anh.

" Mình chỉ thực hiện lời hứa với cậu... " Tiểu Sơ lạnh nhạt trả lời.

" Lời hứa... Lời hứa gì? " Lam Lam không hiểu.

Lúc này, Tiểu Sơ mới ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt đang sững sờ của Lam Lam. Không lẽ cô bạn của cô mới lấy chồng lại mất chứng đãng trí rồi hay sao mà không nhớ gì hết.

Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Lam Lam khẽ nói.

" Thì lời hứa mình sẽ rời xa anh trai của cậu... "

Lam Lam nghe xong, cô lập tức bật cười lớn, cô đưa hai tay ngắt hai má của Tiểu Sơ trực tiếp nói lớn.

"Ngốc quá! Cậu biết gì không? Dương Tiểu Vy không hiểu sao từ khi cô ấy trở về từ lúc phát hiện cậu và anh mình có qua lại với nhau thì cô ấy đã nằng nặc đòi ly hôn và còn bắt anh Hạo Thiên bồi thường cho cô ta một số tiền rất lớn"Cô cũng khá bất ngờ khi nghe mẹ cô kể lại sự việc.

Tiểu Vy sau cái lần bỏ đi tại tiệc đám cưới của cô.Hơn một tuần sau,cô ta trở về với một thái độ rất khác. Không xem ai ra gì, thậm chí còn nói xức xược với mẹ của cô nữa. Uy hiếp anh của cô phải ly hôn thật nhanh và phải nói với báo giới là cô ta bỏ anh chứ không phải anh bỏ cô ta. Nếu không cô ta sẽ nói ra chuyện xấu của gia đình cô và sự phản bội của anh trai.

Nhưng đấy cũng đã nằm dự tính hết của Lam Lam rồi. Cô đã hiểu sao cô ta đã có thái độ như vậy. Vì ở sau lưng của cô ta còn có một người đàn ông đang là chỗ vựa vững chắc cho cô ta có thể ngẩng cao đầu bước đi ra khỏi nhà họ Tần.



Người này chẳng phải là chồng cô sao.... Lục Diệp Bằng.

Gương mặt Tiểu Sơ khi nghe xong cũng rất bất ngờ đầy kinh ngạc.

" Hả..... Có thật không? "

" Thật... Mình gạt cậu làm gì? Anh Hạo Thiên ngay lập tức chấp nhận và đồng ý bồi thường cho cô ta. Đợi anh đi công tác về mọi chuyện sẽ ổn hết" Khi nói gương mặt Lam Lam luôn ánh lên một nụ cười tươi.

Cô nghĩ lần này anh trai mình sẽ thay đổi và Tiểu Sơ sẽ giúp rất ít cho gia đình của cô.

Nhưng trong lòng Tiểu Sơ vẫn còn lo lắng một vài chuyện, cô luôn nghĩ mình có thân phận thấp kém không xứng được với gia đình anh vả lại mẹ của Lam Lam là một người rất nghiêm khắc với những vấn đề "Môn Đăng Hộ Đối" Thì sao cô có thể bước vào cái gia đình danh giá như thế được.

" Mình.... Mình.... Um... " Tiểu Sơ đang định nói gì đó thì cơn buồn nôn bắt đầu trào ngược lên.

Cô nhanh chóng bụm chặt miệng chạy vào phòng vệ sinh.

Lam Lam cũng vội vàng chạy theo.

Tiểu Sơ nôn rất nhiều nhưng không ra được gì ngoài mật xanh mật vàng vì cô đâu có ăn gì đâu.Đã mấy ngày nay cô không có gì để nhét vào bụng,vì chỉ cần cô đưa tới miệng thì lập tức dạ dày liên phun trào lên thải hết ra bên ngoài.

Nét mặt Lam Lam căng thẳng,cô chỉ nghĩ tới căn bệnh dạ dày của Tiểu Sơ mà không nghĩ tới vấn đề nào khác.Cô xoay người chạy thật nhanh vào trong phòng Tiểu Sơ lấy thuốc cho cô ấy uống.

Cô đi tới ngăn kéo, mở ra liền lấy hộp thuốc cầm trên tay. Nhưng tới lúc cô chuẩn bị đóng ngăn kéo lại thì lại bắt ngờ có một tờ giấy rơi ra ngoài.

Lam Lam nghi hoặc liền lượm tờ giấy đó lên thì ánh mắt lật tức trợn lên đầy hoảng hốt khi cô thấy những dòng chữ trên tờ giấy xét nghiệm đó hiện lên " Đã có thai" còn ghi tên của Tiểu Sơ ở phía dưới.

Trái tim cô lúc này đập mạnh liên hồi...Những suy nghĩ trong đầu cô bây giờ…... Không lẽ Tiểu Sơ đã có thai.

Lam Lam trầm mặt một lúc lâu, ánh mắt cũng tối đi rất nhiều. Cô mường tượng lại tất cả sự việc và biểu hiện của Tiểu Sơ ngày hôm nay. Nhưng suy nghĩ trong đầu cô chợt lóe lên khiến tâm trạng cô thay vì lo lắng cô lại có một chút vui mừng.

Đứa bé đến lúc này cũng có chút bất tiện thật nhưng nó cũng sẽ là người giúp Tiểu Sơ có thể vào nhà cô một cách dễ dàng,sẽ không bị mẹ cô làm khó.

Thật ra cho tới tận bây giờ mẹ cô vẫn chưa chịu chấp nhận con trai mình vừa mới ly hôn lại lấy một cô gái vẫn không cùng đẳng cấp với gia đình họ.Bà tưởng chỉ một lần thôi nhưng không ngờ con trai của bà lại tiếp diễn thêm một người có hoàn cảnh còn thua cả Dương Tiểu Vy.

Nhưng bây giờ đã không sao rồi,đã có đứa bé.Mẹ cô sẽ không có gì để phản đối nữa. Bà là một người mẹ…một người bà sẽ không bỏ rơi cốt nhục của mình ở bên ngoài để đâu…Mẹ sẽ chấp nhận cho cả hai.

Lam Lam nhanh chóng cầm tờ giấy xét nghiệm chạy ra ngoài.

" Cái này là gì? Tại sao cậu lại giấu mình nữa? " Cô chạy lại đưa tờ giấy xét nghiệm trước mặt Tiểu Sơ chất vấn.

Tiểu Sơ nhìn vào, ánh mắt liền sợ hãi vội vàng giựt lại tờ giấy trên tay Lam Lam, giọng nói run rẩy cất lên.

" Cậu... Tại sao lại lục lọi đồ của mình?”



" Hức... Sao....Lại còn muốn giấu mình nữa sao? "Lam Lam giận dữ.

Đến nước này Tiểu Sơ cũng không thể nào giấu được nữa rồi.Cô cũng không ngờ chuyện gì Lam Lam cũng biết hết. Vậy cô ấy có biết chuyện chồng mình đã có con riêng rồi không?

" Phải... Mình đã có thai rồi! "Tiểu Sơ gật đầu mạnh trả lời.

Lam Lam lại hỏi:

" Vậy từ khi nào cậu đã biết,anh mình có biết không"

Tiểu Sơ tiếp tục trả lời:

" Không! Chưa một ai biết ngoài cậu..."

Cuối cùng Lam Lam lại thở dài một hơi nhưng chỉ một lúc sau, gương mặt vui vẻ của cô hiện lên.

" Con ngốc này! Dám giấu mình vì sự tồn tại của đứa cháu của mình sao? Có tin mình sẽ đi nói với anh Hạo Thiên không?"

" Này.... Cậu đừng nói với anh ấy nghe, mình không muốn chỉ vì mình mang thai mà bắt anh ấy chịu trách nhiệm với mình. Mình muốn anh ấy đến với mình vì tình yêu chứ không phải sự thương hại"Tiểu Sơ nói xong liền cụp mắt xuống buồn bã.

Câu nói này của Tiểu Sơ cũng khiến cho trái tim của Lam Lam nhói lên từng cơn đau.

Đúng như thế, cô cũng đã từng hi vọng người đàn ông đó sẽ đến với cô vì tình yêu thay vì là sự trách nhiệm mà chỉ vô tình cả hai tạo ra. Nhưng cho đến lúc này cô cảm nhận được cả anh và cô đều không hợp đến với nhau.Anh và cô là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cô sẽ không bao giờ có được tình yêu của anh, vị trí đó mãi mãi không thuộc về cô.

Cô thừa nhận mình là người ít kỷ, tự cao tự đại. Nhưng đứng trước mặt anh cô không thể nào chỉ trích hay phán xét anh là người đàn ông xấu xa ra sao.....Vì cho tới bây giờ anh vẫn đối xử tốt với cô trước mặt ba mẹ của mình không làm cho cô mất mặt với bọn họ

Còn khi chỉ còn lại anh với cô trong một căn phòng,anh cũng giữ gương mặt lạnh lùng như vậy,không hề quan tâm hay nói chuyện nhiều gì với cô.Anh và cô sống chung một phòng như hai con người xa lạ với nhau cũng được gần một tháng.

Anh cũng đã không chạm vào cô như cô đã cảnh cáo với anh. Có lẽ anh cũng đang muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này sớm nhất có thể,để anh và người phụ nữ đó có thể đến bên nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện