A Vĩ đi học về khóc bù lu bù loa, còn kể hết sự việc cho cả nhà họ Lục nghe. Ai ai cũng thấy rất làm lạ. Tại sao Lục Diệp Bằng lại đối xử tốt với cô bé đó đến như vậy? Nhưng chỉ duy nhất có Thi Thi và Bà nội lại có thái độ bình tĩnh. Hai người lại không mấy quan tâm đến lời nói của A Vĩ.

Thi Thi vào lúc này cô đã không còn tâm trạng nào nữa khi một sự thật kinh khủng mà cô đã được biết.Cũng có thể vì lý do mà Lục Diệp Bằng lại hành động như vậy.

Khi không có Lục Diệp Bằng ở đây,mẹ của anh cũng không còn tỏ vẻ còn yêu thương đứa cháu này nữa. Thậm chí bà chán ghét còn không đếm xỉa tới.

Sự thờ ơ đầy nhẫn tâm của Lục Diệp Bằng càng làm cho Dương Tiểu Vy tức điên lên, cô ta quyết tâm hôm nay phải đợi anh về hỏi rõ xem anh đang muốn làm gì? Tại sao lại đổi xử con trai của mình như thế? Nhưng đợi mãi, cũng không thấy bóng dáng của anh và Lam Lam. Không biết hai người họ đã đi đâu mà đã trễ lắm rồi vẫn không chịu về nhà?

Lúc này, Lục Diệp Phong từ trên lầu đang đi xuống dưới bếp, nhanh chóng ra lệnh cho người làm.

"Khỏi chừa phần cơm cho cậu, mợ hai. "

"Sao ạ! " Người quản gia có chút không hiểu liền lên tiếng.

Lục Diệp Phong cong môi nói.

“Hai đứa đó, ngày mốt mới về…Có lẽ Diệp Bằng đã làm buổi tiệc Giáng Sinh giành cho vợ của mình rồi!”

" Cái gì? "Tiểu Vy giật mình liền ngồi bật dậy.

Cô ta ngang nhiên đi đến trước mặt Lục Diệp Phong, không một chút phép tắc đặc câu hỏi cho ông.

" Tại sao anh ấy không về? "

Nét mặt Lục Diệp Phong tỏ vẻ chán ghét, ông lạnh lùng buông ra một câu rồi cất bước lên lầu.

“Hai đứa muốn có không gian riêng tư… Mong cô sau này nói chuyện phải có một phép lịch sự tối thiểu.” Không biết vì sao con trai của ông khi trước đã yêu một người phụ nữ như thế này …Cũng may sự sắp đặt của ông cho Diệp Bằng cưới Lam Lam là một quyết định đúng đắn nhất.Mỗi lần ông gặp cô con dâu thứ hai của ông,thì trong lòng luôn cảm thấy rất nhẹ nhõm tràn đầy vui vẻ.

Dương Tiểu Vy nghe xong, không ngừng chửi rủa Lam Lam trong lòng.

"Cô ta muốn có thai đến như vậy sao? Đúng thật là trơ trẽn. Có lẽ muốn dùng đứa bé để trói buộc Lục Diệp Bằng nữa chứ gì! "

*******

Một buổi sinh nhật cùng lúc được đón lễ Giáng Sinh khiến An Nhiên không ngừng hớn hở vui vẻ chạy khắp nơi.

Cả nhà ba người ngồi ngoài trời. Bầu không khí rất ấm cúng.

“Anh là người chuẩn bị hết những thứ này sao?” Lam Lam ngồi trong lòng Lục Diệp Bằng không nhịn được phải nhất định hỏi anh.

Cả hai đang ngồi trên tấm thảm,lưng của Lục Diệp Bằng thì đang dựa vào chiếc lều,còn Lam Lam thì lại đang dựa người vào anh,ánh mắt hai người cũng hướng về An Nhiên,nhìn cô bé không ngừng nghịch bong bóng khắp nơi.

Lục Diệp Bằng cúi đầu xuống, hôn lên tóc khẽ khàng trả lời.

"Khi anh biết, anh đã bỏ lỡ sinh nhật của em. Ngay lập tức anh đã lên kế hoạch bù đắp lại cho em một buổi sinh nhật thật ý nghĩa …!”

Anh bất chợt ngồi dậy,từ đằng sau lấy ra một chiếc túi,bên trong là một chiếc hộp quà nhỏ đưa đến trước mặt của cô.



“Cái này tặng cho em”.

Ánh mắt Lam Lam liền sáng lên như các vì sao trên bầu trời,cô cầm lấy nhướng mắt nhìn anh hỏi.

“ Tặng em sao?”

“Ừ ….Em mở ra xem có thích không?”Thấy cô chậm chạp,Lục Diệp Bằng liền đưa tay cầm lấy tay cô mở ra giùm cô.

Trước mặt Lam Lam là một chiếc lắc tay rất lấp lánh.Nhìn vào thì khá đơn giản,nhưng từng chi tiết thì lại rất tỉ mỉ,có vài những ngôi sao nhỏ chiếu sáng giống như những ngôi sao trên trời.Chiếc lắc này cô cũng chưa từng thấy qua trên thị trường,không lẽ chiếc lắc tay này là phiên bản giới hạn.

Lục Diệp Bằng nhìn biểu cảm của cô không nhịn được liền rướn người lên đưa môi của mình áp lên bờ má của cô,một nụ hôn.

“Anh biết em rất thích sưu tầm lắc tay hiếm có.Nên anh đã nhờ Duy An làm cho em một chiếc,chỉ duy nhất một mình em sở hữu chiếc lắc này thôi đấy……!Không có chiếc thứ hai đâu”. Chẳng phải chính anh là người nhìn theo nét hội hoạ của Lam Lam mà đã vẽ theo sở thích của cô,tạo ra một chiếc lắc tay có một không hai.Đó là tấm lòng của anh,cũng may có Duy An giúp đỡ,chỉnh sửa cho anh nên khi nhìn chiếc lắc tay cũng không đến nổi tệ.

Lam Lam hạnh phúc đặt lên môi anh một nụ hôn xem như đó là lời cảm ơn cô giành cho anh…Nhưng một nụ hôn nhẹ làm sao đủ cho anh,Lục Diệp Bằng đưa tay lên luồn ra sau gáy của cô,giữ cô lại và một nụ hôn kéo dài.

“Bao nhiêu,sao đủ bà xã!”Lục Diệp Bằng buôn cô ra thở hổn hển nói.

Gương mặt Lam Lam càng lúc càng đỏ ửng lên,biết ngay người đàn ông này lại suy nghĩ đen tối.

Sắc mặt Lục Diệp Bằng bây giờ đều ngập tràn yêu thương, anh còn tưởng đây không phải hiện thực mà chỉ là một giấc mơ mà anh không hề muốn tỉnh dậy.

“Bà xã ……!Thích nơi này không?”

Lam Lam lập tức không suy nghĩ liền nhìn anh đáp:

“Thích……!Em thích lắm,cảm ơn ông xã!”Hôm nay anh làm cho cô rất cảm động,cho dù có hơi trễ nhưng đón sinh nhật cùng với anh cô cũng đã vui lắm rồi!

"Vậy chúng ta dọn tới đây sống, em có chịu không? "Lục Diệp Bằng đề nghị.

Nghe xong, Lam Lam giựt mình ngồi bật dậy, quay lại nhìn anh với dáng vẻ kinh ngạc.

"Ở đây sao? "

"Ừ… Ở đây… Anh và em cùng với An Nhiên dọn đến đây sống, chỉ có ba người chúng ta thôi! " Lời nói anh rất chân thành. Giống như anh đã chuẩn bị từ trước.

Lúc này, Lam Lam liếc mắt nhìn xung quanh.

Một căn biệt thự với diện tích khá lớn, nó còn có thể giống như một khu nghỉ dưỡng mát.Ban đêm còn lại rất yên tĩnh không có một chút tiếng ồn nào từ thế giới bên ngoài.

Sự tò mò khiến cô buột miệng lên tiếng hỏi.

"Nhà này của anh sao? "

Khóe môi Lục Diệp Bằng cong lên, anh không chừng chờ nhanh chóng gật đầu.

"Đây là kiến trúc đầu tay của anh. Là tài sản không liên quan gì đến nhà họ Lục, tự tay làm ra… "

Lam Lam há hốc mồm ngạc nhiên, cô thầm tán thưởng sự tài giỏi của anh.

Cô không nghĩ người đàn ông này có thể tạo ra một tác phẩm tuyệt đẹp như thế. Nét mặt của cô đã làm cho anh không thể nào nhịn cười.

Lục Diệp Bằng bất ngờ đứng lên, anh giang tay ra nắm lấy bàn tay cô.

“Để anh đưa em và con đi tham quan”.

Nói rồi, anh dẫn Lam Lam và An Nhiên tiến vào trong nhà.

Khi nãy cô có bước vào phòng khách, nhưng lúc đó cô chỉ đang lo lắng cho An Nhiên nên không hề để ý.

Đúng như cô đã nhìn thấy trước đó. Căn biệt thự vừa pha theo cách cổ điển pha vào chút bầu trời Tây Âu. Những hành lang được điêu khắc bằng loại gỗ mọc, phía trên lại là vách tường kiên cố cùng với sự sang trọng của màu sơn trắng tinh tạo nên căn biệt thự đúng cách cổ điển.

Bên ngoài khi nãy cô cũng đã được nhìn thấy, Lục Diệp Bằng xem ra rất yêu thiên nhiên, không những anh trồng rất nhiều loại hoa mà ngoài sân luôn có những cây cổ thụ cao lớn đứng che mát cho khu viên nơi này mỗi ngày.

Tầng một thì không có gì đặc sắc khi chỉ có phòng bếp và phòng khách với những căn phòng linh tinh của người làm hoặc khách mời.Lên trên thêm một chút cô đã thấy,lầu hai hoàn toàn như khác xa với lầu một. Thậm chí cô còn nghĩ nó lại được tách riêng hẳn ra.

Tầng hai không có phòng mà nó được xây dựng thành khu vui chơi cho trẻ con, rất rộng rãi.Có rất nhiều đồ chơi, thậm chí còn có bàn bida giành cả cho cả người lớn.

Một khung cảnh như thế này, An Nhiên làm sao có thể bỏ qua. Con bé lập tức chạy thật nhanh vào một đống trò chơi được chất cao như núi ở đó.

Nét mặt vui sướng của An Nhiên khiến Lục Diệp Bằng bất giác đi lại, nhìn cô bé.

"Con thích ở đây không? Đồ chơi này là của con hết đấy! "

“Thật không ạ!” An Nhiên vui mừng, trên tay ôm rất nhiều gấu bông,ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Diệp Bằng mỉm cười liền gật đầu.

“Con đến đây sống, mọi thứ con còn có nhiều hơn như vậy nữa”.

Ngay từ giây phút, anh biết An Nhiên là con gái của anh. Lục Diệp Bằng đã cho người thu mua rất nhiều trò chơi đủ các thể loại giành cho cô con gái yêu quý của anh. Và anh đã chuẩn bị hết chỉ việc chờ vợ và con gái đến đây ở thôi.

Trong một khoảnh khắc nào đó,bỗng nhiên sự sợ hãi của An Nhiên bắt đầu xuất hiện. Cô bé nhìn anh vội lắc đầu.

"Con không đến ở được đâu, A Vĩ sẽ la mắng, còn đánh con nữa! ".

Ánh mắt Lục Diệp Bằng nghe xong bất ngờ trợn mắt lên. Anh lập tức ngồi xuống nhìn thẳng An Nhiên nghiêm nghị hỏi.

" A Vĩ đánh con sao…Hồi nào…? Đã mấy lần rồi?"

Lúc này Lam Lam bước đến, cô không thể nhịn nổi kiểm tra tay chân con gái.Nhưng trên người An Nhiên đều không có vết thương nào hết.

An Nhiên lắc đầu mạnh.

“A Vĩ không đánh chỗ đó”.

" Vậy thì ở đâu con gái ".Lam Lam lo lắng.

Lúc này, An Nhiên mới rụt rè kéo chiếc váy lên, phần bụng được hiện ra.

" A Vĩ đã ngắt vào bụng của con ".

Lam Lam giận dữ.

" Hồi nào… Tại sao con không nói cho mẹ nghe? Có phải bị rất nhiều rồi không? "Cô không thể tin nổi, một thằng chỉ mới tí tuổi đầu mà có thể mang bản chất hung hăng như thế.

Lục Diệp Bằng hoàn toàn như đóng băng tại chỗ. Anh đã chứng kiến A Vĩ xô An Nhiên, nhưng lại không nghĩ con gái anh bị hành hạ nhiều đến như vậy.

Nét mặt Lam Lam giờ đây trở nên lạnh lẽo.Cô lập tức nhìn bằng ánh mắt câm phẫn.

“Anh mau về dạy lại con trai của mình đi! Có vẻ ở đây không thích hợp với hai mẹ con của em” Cô lập tức bế An Nhiên lên, rồi nói " Chúng ta đi về thôi con gái! "

Giọng nói lạnh lẽo của Lục Diệp Bằng bất ngờ vang lên từ phía sau.

"A Vĩ không phải là con của anh! "

Bước chân Lam Lam đột ngột dừng lại.

Lục Diệp Bằng bước đến nhìn sâu vào mắt cô.

“Thằng bé đó không phải con của anh… Anh chưa bao giờ đối xử tốt với một đứa bé nào mà không cùng huyết thống với anh cả”

Câu nói của anh lại một lần nữa ra hiệu cho cô, anh muốn nói cho cô nghe, anh đã biết An Nhiên có quan hệ máu mủ với mình rồi.

Nhưng giờ đây,sự giận dữ đã áp đảo trong tâm trí của cô. Lam Lam vẫn lạnh lùng không muốn nói gì thêm với anh nữa.

Cô lại tiếp tục lướt ngang qua người anh, dự định đi về thật sự. Thấy vậy, Lục Diệp Bằng liền bực bội, đưa tay cướp lấy An Nhiên xoay người cất bước đi lên thêm một tầng lầu.

Anh bế con gái vào một căn phòng nằm ngay hướng nam đối diện với chiếc sân thượng được nằm trên lầu ba.

Đây là căn phòng anh đã giành riêng cho cô công chúa bé nhỏ này. Cũng giống như khu vui chơi, bên trong phòng này luôn có rất nhiều trò chơi. Đặc biệt chiếc giường lại pha cách giống như những chiếc giường của công chúa disney trong những bộ phim hoạt hình mà cô bé hay xem.

Lục Diệp Bằng đặt con gái lên giường, nhỏ giọng dịu dàng nói.

“A Vĩ sẽ không làm gì con nữa đâu tiểu bảo bối của ba…! Ba sẽ bảo vệ cho con”.

An Nhiên vẫn nhìn Lục Diệp Bằng chằm chằm. Cô bé luôn tò mò.

" Ba là ba của A Vĩ mà! "

“Không con gái! Ba là ba của con.”

Dứt lời, anh liền lấy một chai thuốc và một bộ đồ gấu con của trẻ em. Anh nhanh chóng cởi chiếc váy của An Nhiên đang mặc ra, anh từ từ thoa thuốc lên vết thương của cô bé.

Lam Lam đứng ngoài cửa nhìn thấy hình ảnh đó. Cô như ai dùng cây gậy đánh mạnh vào đầu. Không lẽ anh đã biết An Nhiên là con gái của anh rồi sao? Sự ân cần lo lắng này… Cô thật tình không dám tưởng tượng đến.Đừng nói Hoắc Thiếu Tiên đã nói cho anh nghe hết rồi.

Cô không nhịn được liền bước vào, giọng nói run rẩy đến nổi phải lắp bắp.

“Anh… Để em… Làm cho. An Nhiên con gái của em để tự em làm”.

Nhưng khi cô muốn lấy chai thuốc, Lục Diệp Bằng lại né tránh không cho cô đụng đến An Nhiên.

Anh im lặng, gương mặt hầm hầm tự tay lo cho An Nhiên.Từ thay đồ cho đến giấc ngủ anh đều làm hết.

Lam Lam chỉ biết đứng nhìn mà không biết phải nói gì với anh.

Cho đến một lúc,cuối cùng An Nhiên cũng đã chìm vào giấc ngủ, anh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lục Diệp Bằng kéo cô ra ngoài.

Lam Lam đã nhịn không nổi liền lên tiếng.

"Anh đang làm gì vậy? Lục Diệp Bằng, anh nói rõ đi anh thật sự muốn gì? "

Ánh mắt Lục Diệp Bằng thay đổi, anh lạnh lùng đáp.

"Muốn em! "

Một giây sau, cô liền bị anh ép vào tường.

Lam Lam run rẩy.

"Anh bị điên à! " Rõ ràng hồi nãy, thái độ của anh làm cô đã lầm tưởng anh đã biết hết tất cả. Nhưng bây giờ thì lại trở nên xấu tính như thường ngày rồi.

Lục Diệp Bằng bật cười, giọng nói khàn khàn phả vào tai cô.

“Anh chưa dẫn em đi tham quan hết căn nhà mà… Từ từ đêm nay anh sẽ cho thấy sự giàu có của anh có thể nuôi nổi cả hai mẹ con em”

Lam Lam mở to hai mắt nhìn anh.

Tham quan gì mà nguyên đêm, căn biệt thự này rộng thật nhưng cũng đâu phải là tòa cung điện hoành tráng nào đâu mà anh bắt cô phải xem cả đêm.

Hay người đàn ông này lại bầy trò chơi xấu cô nữa đây.

Vừa mới suy nghĩ lệch lạc xong thì ngay lập tức Lam Lam đã bị Lục Diệp Bằng áp chế. Anh mạnh mẽ ẳm bồng thẳng cô lên,để cho hai chân của cô vòng qua eo của anh.

Lam Lam giựt mình hết hồn, níu mạnh vai anh.

"Anh… "

"Chúng ta chào mừng ngôi nhà mới bằng một cách mới lạ đi bà xã! "Lục Diệp Bằng đề nghị.

" Mới lạ… "Lam Lam đề cao cảnh giác.

Trong lòng cô chợt nghĩ đến người đàn ông này luôn suy nghĩ đen tối trong đầu… Đừng nói anh lại muốn…

Quả nhiên đúng như cô nghĩ.

Lục Diệp Bằng trở nên bạo gan vừa cắn mút đôi môi cô vừa đi về một căn phòng. Nhưng có lẽ không dễ dàng như cô nghĩ là anh sẽ giống những hôm trước. Rất có thể Lục Diệp Bằng đã chuẩn bị một đêm triền miên đầy căng thẳng và mệt mỏi cho cô rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện