Ánh mắt Lục Diệp Bằng đã chuyển xuống gò ngực trắng nõn căng đầy của cô. Một sự thèm khát dâng lên trong lòng. Anh dùng miệng của mình cắn nhẹ chiếc áo ngực của cô kéo xuống.

Hai đỉnh hồng lập tức hiện ra dưới sự kích thích phía dưới mà sớm đã trở nên đỏ ửng đứng sừng sững.

Lục Diệp Bằng lập tức cúi xuống cắn mút, bàn tay của anh ở phía dưới không ngừng chọc ghẹo nơi tư mật đang có nhiều mật dịch ấp đầy bàn tay của anh,đã đủ tiếp ứng con quái thú trong người anh càng ngày càng to lớn.

"Cô nhìn xem, bây giờ cô lại muốn tôi như thế sao?....Còn giả bộ làm tịch để làm gì? "

Thân thể mềm mại của Lam Lam đã không còn nhận thức được anh đang làm gì nữa rồi. Ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang từ từ giết chết cô.

Nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Lam Lam thì anh không nhịn được rướn người lên hôn khắp khuôn mặt của cô.

Anh đau lòng vì phải đối xử với cô như vậy. Nhưng cô là người anh yêu,nên anh bắt buộc phải làm vậy với cô. Vì chỉ có như vậy, cô mới biết anh vẫn còn tồn tại, vẫn là người chồng đang đứng trước mặt của cô.1

"Lam Lam! Hãy nói em yêu anh..... Nói lớn lên em yêu anh... " Anh muốn nghe cô nói yêu anh.

Nếu bây giờ, cô chỉ cần nói "Em yêu Anh" cho anh nghe, Anh sẽ bỏ qua tất cả. Cùng cô sống với nhau đến suốt đời, bản hợp đồng gì đó cũng sẽ biến mất ngay lập tức.

Lam Lam giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, câu nói của anh phải làm cô phải bật cười.Cơ thể yếu dần nhưng cô vẫn cố gắng phun ra một câu trả lời đầy nhẫn tâm.1

"Tôi... Ghét anh....! Lục Diệp Bằng, anh nằm mơ sẽ có một ngày tôi yêu anh.... Tôi căm ghét anh, tôi hận anh".

Nghe xong, Lục Diệp Bằng như con dã thú bật cười lớn. Ánh mắt thâm thúy nhìn cô gái trước mặt, hai tay anh cũng buông lỏng buông cô ra.

Lam Lam rùng mình, ánh mắt của anh khiến cô một chút lo sợ.

" Để tôi xem người như cô sẽ ghét tôi đến cỡ nào."

Ngay sau đó,anh xoay người kéo chiếc quần lót của cô ra khỏi người cô. Còn anh cũng trút bỏ buông thả con quái vật trong người của anh ra ngoài.

Lục Diệp Bằng ngang ngược kéo hai chân cô vòng qua hông của anh. Chỉ trong phút chốc hạ thân của hai người liền dính sát vào nhau, những tiếng va chạm bắt đầu vang lên.

"A.... " Toàn thân Lam Lam bỗng chốc đau đớn. Lần này anh đi vào quá nhanh khi cô chưa kịp chuẩn bị tiếp ứng nổi cái thứ to lớn ấy.

Lục Diệp Bằng bắt đầu ra vào mạnh bạo, anh như phát tiết lên người cô. Anh cúi đầu cắn mạnh vào bầu ngực mềm mại của cô. Rồi tiếp đến anh rướn lên cắn mút môi cô, nghiến răng nói.

"Sao không rên rỉ lên.... Không phải trong lòng cô đang thích lắm sao? "

Lam Lam mở mắt nhìn anh, cương quyết không để cho dục vọng dẫn dắt.

Nhưng Lục Diệp Bằng lại bắt cô nhìn anh,hai tay anh đan vào hai tay của cô,ánh mắt như con quái thú luôn quan sát từ cử chỉ thay đổi trên gương mặt của cô.

“Cô thật khít chặt,thân thể cô là của tôi……Không một tên đàn ông nào có thể chạm vào cô…”Lục Diệp Bằng nhấn mạnh từng chữ.Vừa nói anh vừa cắn mút đôi môi của cô.Phía dưới anh liên tục n.h.ấ.p n.h.á.y càng lúc càng hung hăng.Dường như anh muốn đi vào thật sâu.

Cơn vận động càng mãnh liệt, hơi thở gấp rút của Lục Diệp Bằng liền thả lên trên người cô. Thân dưới của cô lúc này, đã hoàn toàn bị anh khống chế không còn nghe lời cô nữa.

Cánh tay Lam Lam bất giác đưa lên từ khi nào,tay cô luồng vào mái tóc của anh. Cơ thể cũng thả lỏng nghênh đón anh.

Lục Diệp Bằng khẽ cong môi cười, liền thay đổi tư thế kéo cô ngồi dậy, để anh có thể tiến vào sâu cô hơn. Nét mặt mang theo vẻ tà mị cùng với giọng nói ngông cuồng.

"Tôi biết cô sẽ không thể nào kiềm hãm được những gì tôi mang lại cho cô..... "

Anh nâng mặt cô lên bóp chặt, hỏi nhanh.

"Nói... Tôi và hắn ta, ai làm cho cô cảm thấy s.u.n.g s.ư.ớ.n.g hơn".

" Umm" Thân thể Lam Lam khẽ lắc lư, lớp da trắng nõn cũng đã chuyển sang đỏ hồng rực rỡ dưới ánh mắt của anh. Những tiếng rên rỉ của cả hai một ngày càng lớn dần hơn.

Khóe môi Lam Lam khẽ động, hơi thở dồn dập bám chặt anh...

"Tôi... "

Lục Diệp Bằng vừa vận động vừa kéo cô ôm chặt vào lòng. Giọng nói mang theo sự sủng ái của bậc đế vương.

"Nói đi, vào lúc này tôi làm cho cô thỏa mãn lắm đúng không? "

"Ummm"Lam Lam không tự chủ liền gật đầu mạnh ôm chặt lấy anh. Cô chủ động hôn lên đôi môi thâm thúy của anh

Cuối cùng tiếng rên rỉ của cô càng ngày lớn dần lên.Lam Lam hơi rung sợ, đưa tay lên ôm miệng.

Lục Diệp Bằng tiếp tục thay đổi tư thế,xoay lưng cô lại đối diện với gương mặt của anh. Bắt cô nằm quỳ xuống dưới giường.Một tay anh nắm chặt tay của cô,tay còn lại anh nâng mông của nhô lên cao,từ phía sau anh dùng lực đ.â.m mạnh vào hạ thân của cô.

"A..... " Tiếng rên rỉ của cô càng khiến anh chiếm lấy cô nhiều hơn. Nụ hôn của anh ở phía sau tiếp tục châm ngòi vào tấm lưng gợi cảm của cô, thì thầm bên tai cô.

"Hét lớn lên, tôi muốn nghe những tiếng gợi tình của cô nhiều hơn".

Lam Lam cắn chặt môi lắc đầu.

" Không được... Bên ngoài.. Sẽ nghe thấy".

Nhiệt độ trong phòng ngủ càng lúc càng tăng.

Gương mặt Lam Lam đã sớm ửng đỏ, vì sự hưng phấn của cả hai.Dù cho lý trí đã không còn,nhưng cô vẫn cố gắng muốn giữ lại một chút…..Cô xấu hổ,không muốn bên ngoài phải nghe thấy những tiếng rên rỉ, phóng đãng của anh và cô

Lục Diệp Bằng vén mái tóc của cô qua một bên, dịu dàng hôn lên cổ của cô. Đầu Lam Lam ngửa ra dựa vào cơ thể cường trán của anh, miệng liên tục thở dốc.

"Họ không nghe đâu..... Vì ngoài gắn camera, tôi còn gắn máy cách âm.... Họ sẽ không hay biết chúng ta đang làm gì đâu... Cô cứ tiếp tục s.u.n.g s.ư.ớ.n.g, rên lớn hơn nữa cũng được".

Nói xong, anh xoay mặt cô lại cắn mạnh vào môi cô.

Giờ phút này, dáng vẻ mê người của Lam Lam đã hoàn toàn đánh tan cơn giận dữ của anh khi nãy.

Ánh mắt rực lửa bao trọn cơ thể của cô trong lòng. Con quái thú ở dưới vẫn không ngừng nghỉ ra vào hạ thân của cô càng lúc càng dữ dội hơn.

Sự kích thích quá mức hung hăng của anh,không biết làm thế nào mà cô đã bị dẫn dắt theo anh,xoay rất nhiều tư thế. Một lần nữa Lục Diệp Bằng xoay người cô lại, đè mạnh cô xuống dưới thân của anh. Hai chân cô bị vắt để trên vai của anh. Lục Diệp Bằng đẩy mạnh thắt lưng tiến vào hang động đầm lầy ướt đẫm của cô.

Sự khít chặt của cô luôn làm anh cảm thấy rất thỏa mãn, trong đầu anh vào lúc này chỉ nghĩ đến cô. Đến người con gái đang khóc lóc cầu xin anh.

"Ưm... Diệp Bằng".Sự kích thích mạnh mẽ khiến Lam Lam chịu đựng không nổi,những giọt nước mắt rơi xuống chạm vào cánh tay của anh

Lục Diệp Bằng cúi xuống cắn mút đỉnh hồng của cô, mạnh mẽ nói lớn.

" Lam Lam! Em là của tôi.... Không bao giờ tôi buông tay em, em mãi mãi thuộc về một mình tôi "Anh thừa nhận, anh hóa điên vì yêu cô. Từ trước đến nay chưa một người phụ nữ nào khiến anh phải đối xử như vậy, một người vừa tổn thương anh nhưng cũng làm cho anh thấy được hạnh phúc mỗi khi được ở bên cạnh cô.1

Lục Diệp Bằng đã mất bình tĩnh, anh vẫn điên cuồng vận động liên tục.

"Ưm mm" Lam Lam run rẩy ôm chặt lấy anh, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào tấm lưng anh.

Lục Diệp Bằng vùi đầu vào khe ngực của cô, đẩy thắt lưng thiệt mạnh tiến sâu hơn so với những lần trước.

"Á... "

"Tôi là ai.... Tôi là gì của em"Anh muốn cô biết, bây giờ người ở bên cạnh cô là ai.

Lam Lam không còn chịu nổi nữa, trong lòng chỉ có một người duy nhất chính là người đàn ông trước mặt cô thôi.

" Anh là Diệp Bằng... Là chồng của em".

"Vậy em nói cho tôi nghe cơ thể của em là thuộc về ai".Lục Diệp Bằng thở dốc cắn chặt nụ hồng của cô.

Khóe môi Lam Lam một nụ cười nhẹ khẽ khàng đáp.

" Là của Diệp Bằng ".

" Phải, chính là của tôi.... Em là của tôi".

Động tác của anh càng lúc càng nhanh, cơ thể hai người lắc lư chuẩn bị chạm vào cánh cửa thiên đường. Một cảm giác thõa mãn đầy s.u.n.g s.ư.ớ.n.g lấp đầy. Mười ngón tay đan vào nhau siết chặt từng tế bào, cả hai cùng hét lên điên cuồng. Cùng nhau lên đỉnh cao dục vọng.

********

Sang ngày hôm sau, Lam Lam từ trong một cơn ác mộng bừng tỉnh lại, cô không biết bây giờ đã mấy giờ. Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh. Cơ thể bắt đầu ập đến cơn đau dữ dội. Cơn đau này không phải là cô chưa từng trải. Nhưng lần này nó lại đau một cách như muốn lấy đi mạng sống của cô.

Cô nhanh chóng nhớ lại tất cả, người đàn ông đó lại nhẫn tâm hành hạ cô. Những kí ức ngày hôm qua lập tức ùa về. Trái tim nhảy lên một sự đau đớn.

Lục Diệp Bằng hôm qua không những tổn thương cô hết lần này đến lần khác mà anh còn dùng những từ ngữ miệt thị cô.

Anh không còn là anh nữa rồi.

Nhưng bây giờ đã mấy giờ, còn anh ta đã đi đâu rồi.

Lam Lam lướt mắt nhìn xung quanh. Quả thật Lục Diệp Bằng đã không có ở đây. Nhưng căn phòng lại khá ngăn nắp, không còn một chút dấu vết của cuộc hoan ái đầy dữ dội của hai người.

Đầu óc trống rỗng, Lam Lam nhìn xuống cơ thể của mình, không thể nào tin nổi cô đang mặc trên người một bộ đồ ngủ. Nhưng cô nhớ hôm qua, hình như vì đuối sức cô đã ngất xỉu trên cánh tay của anh.

Không lẽ người đàn ông đó đã thay đồ cho cô.

Nếu như không,gì cơn đau dưới hạ thân cô còn tưởng cô đang nằm mơ, một giấc mơ khá dài.

Nhưng Lục Diệp Bằng đã đi đâu rồi....

Hay cơn giận của anh đã thật sự bùng nổ. Không thể chấp nhận, không còn muốn ở bên cạnh cô nữa.

Anh sẽ ly hôn với cô phải không? Trong đầu không ngừng nhớ những câu nói tàn nhẫn của anh phát ra từ ngày hôm qua.

Thật chất anh cũng đâu muốn có con với cô. Có thể anh vì lý do này mà có thể nhanh chóng ly hôn với cô càng nhanh càng tốt.

Ngay sau đó, Lam Lam ngước mắt nhìn đồng hồ.

Đã 7 giờ sáng rồi sao?

Cô không biết anh kết thúc trận chiến vào mấy giờ. Nhưng cô chắc chắn anh và cô đã trải qua một cuộc triền miên khá dài.Vì cho tới bây giờ hai chân cô vẫn còn mềm nhũn không thể nào bước xuống đứng một cách đàng hoàng được.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện