Trở lại công việc, Lam Lam không ngờ khối lượng công việc không như những gì mà Giám Đốc Lưu đã báo cáo với cô như trước đó.

Không những gấp đôi lên số lần công việc mà thậm chí còn phải làm gấp rút làm nhanh cho đúng thời hạn ra mắt sản phẩm mới của công ty vào tháng sau.

Lam Lam thở dài ngán ngẩm. Cô ngồi trong văn phòng làm việc của mình, rồi lật từng bản thiết kế của cấp dưới đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Gương mặt Lam Lam dần trở nên mất bình tĩnh, khi những bản thiết kế làm cho cô phải tức điên lên. Ánh mắt đảo qua chiếc điện thoại bàn đang nằm trên bàn, cô lập tức ấn một nút,phun ra một giọng điệu ra lệnh.

"Tập hợp mọi người lại... Yêu cầu tất cả mọi người phải có mặt cho tôi".

" Dạ... Tôi biết rồi, thưa giám đốc!"Người trả lời cho cô chính cô thư ký riêng mà Lục Diệp Bằng đã cử xuống để làm việc với cô.

Ngay sau khi có tín hiệu thông báo từ cô thư ký thì lập tức tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đều tập trung trong phòng họp nhỏ dành riêng cho bộ phận.

Dương Tử Lan là chủ nhiệm tất nhiên cũng phải có mặt. Gương mặt cô ta rất khó coi khi không lại bị bắt họp vào buổi sáng, người ra lệnh lại là kẻ thù không đội trời chung với cô ta.

Điều đáng nói ở đây, Lam Lam là sếp nhưng đã xuất hiện từ rất sớm, cô ngồi ngày ngắn trên chiếc ghế với cương vị là một bậc lãnh đạo lớn nhất của bộ phận. Người chủ trì buổi họp.

Khi tất cả mọi người vào vị trí đông đủ. Lam Lam nhanh chóng vào vấn đề chính, cô lấy ra những bản thiết kế đập mạnh xuống mặt bàn, nét mặt nặng nề.

"Suốt thời gian qua mọi người chỉ làm được nhiêu đây thôi sao?"

Mọi người chợt câm nín, riêng Tử Lan cùng với Giám Đốc Lưu thì lại tỏ vẻ ra rất bình tĩnh, dường như hai người họ vẫn chưa chịu công nhận cô chính là sếp của hai người.

"Chúng tôi đã cố gắng làm rồi! " Tử Lan buồn chán trả lời.

Thật chất cô ta đã ghét cô. Bây giờ còn phải chịu tuổi nhục kêu cô bằng sếp. Thì cô ta càng câm ghét có thành kiến nhiều với cô hơn

"Hức... "

"Cố gắng....Hai từ này của cô được phát ra từ miệng sao nghe quá dễ dàng quá vậy!”Lam Lam nhếch mép cười mỉa. "Hay cô không có năng lực".

" Lam Lam! "Tử Lan tức giận liền quát lớn kêu thẳng tên cô.

Đúng lúc này, không hiểu vì sao Lục Diệp Bằng đang ngồi trong phòng làm việc,tâm trạng có một chút buồn bực,liền đi xuống dưới lầu. Tầng làm việc của anh và cô chỉ cách một tầng lầu. Nên anh không suy nghĩ nhiều liền đi xuống.

Anh cũng muốn xem cô gái của anh đang làm việc gì ở dưới.

Nhưng không ngờ anh vừa mới đi được vài bước gần tới văn phòng của cô thì anh liền nghe một tiếng nói thật chối tai được phát ra từ phòng họp nằm ở đối diện.

Lục Diệp Bằng điềm nhiên bước tới xem,anh không ngờ người phát ra tiếng nói ấy chính là Tử Lan, người phụ nữ này lại tiếp tục kiếm chuyện với Lam Lam trong khi cô đã lên làm sếp của cô ta.

Thấy vậy, anh cũng không vội đi vào bên trong, anh muốn xem cô phải xử lý chuyện này như thế nào. Anh đoán rằng,cô sẽ có cách trừng trị cô ta.Vợ của anh cũng không phải là một người mà người khác có thể dễ ức hiếp.

Đúng như dự đoán của Lục Diệp Bằng.

Phía bên trong, Lam Lam bắt đầu phản bác lại.

Gương mặt sắc lạnh cùng với một giọng nói lạnh lẽo được vang lên từ vị trí của Lam Lam.

"Vậy cô thôi việc đi! " Nói xong cô cầm trên tay đơn xin nghỉ việc đẩy tới trước mặt Tử Lan.

Tử Lan nhìn thấy,gương mặt lập tức trở nên phẫn nộ liền chỉ tay về phía Lam Lam.

"Cô có quyền gì mà bắt tôi thôi việc, đừng ỷ lên chức rồi chèn ép tôi".

Lam Lam nhún vai, khuôn miệng thoáng chốc hiện lên một nụ cười.

" Bất tài thì không cần ở đây để làm gì cho phí thời gian của tôi".

"Nhưng cô có biết muốn đuổi được tôi thì cũng phải..... "

"Nể mặt Phó Giám Đốc, chồng cô chứ gì...!”Không đợi cô ta nói hết câu, Lam Lam lập tức ngắt lời.

Mọi người đều đưa mắt nhìn hai cô dâu họ Lục đang chống đối lại nhau. Họ không biết giữa hai người ai sẽ là người thắng cuộc. Nhưng có vẻ như Phu nhân của Tổng Giám Đốc có lợi thế hơn vợ của Phó Giám Đốc rất nhiều.

Tử Lan siếc chặt tay lại, đôi mắt hiện lên vẻ hung hăng, như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Lam.

Lam Lam nhận thấy mọi người ở đây đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, dường như bọn họ vẫn hoài nghi về tài năng của cô thì phải.

"Thôi được! " Lam Lam khẽ nói.

Lam Lam suy nghĩ một lát, rồi từ từ ngẩng mặt lên nhìn Tử Lan.

"Nếu đã như vậy, tôi cũng không làm mất thời gian của mọi người" Cô nhìn xung quanh bất ngờ tuyên bố "Chúng ta thi đi..... Một tháng sau, mẫu thiết kế của ai được Tổng Giám Đốc chọn, tôi sẽ nhường chiếc ghế này cho người đó".

Nghe xong, tất cả mọi người "Oh" lên một tiếng rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.Dường như lời đề nghị của cô khiến ai cũng phải bất giác suy nghĩ đến.

"Mọi người luôn sao?... " Giám Đốc Lưu khó hiểu liền hỏi.

Lam Lam nhíu mày nhìn qua.

Giám Đốc Lưu cười ngượng nói thêm.

"À.. Ý tôi là bao gồm nhân viên mới luôn sao? "

Câu hỏi của anh lại làm mọi người thêm một phen hồi hợp. Chỉ tưởng chỉ có người cấp cao đấu đá với nhau, không lẽ lần này lại gấp miếng bánh lớn. Nhân viên mới vừa mới vào làm chưa được bao lâu lại được so tài thi đấu với những cấp cao trong công ty.

Chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra trong thường lệ bất cứ công ty nào.

Nhưng hôm nay không lẽ...

Lam Lam suy nghĩ rồi gật đầu đứng lên.

"Đúng vậy! Ai cũng có thể phát triển tài năng không riêng gì những người đã có chỗ đứng trong công ty. "

Tử Lan không phục bắt đầu cong môi lên mỉa mai.

"Ai biết được cô có gian lận không? Cô đừng quên, cô là vợ của ai. Tôi không tin Tổng Giám Đốc lại không chọn mẫu thiết kế của vợ mình mà đi chọn một người tài năng hơn cô...... Anh ta đương nhiên sẽ giữ thể diện cho cô".

" Cô tưởng tôi giống cô sao... Suốt ngày cứ bám víu đàn ông để có thể sinh tồn! "

"Cô..... " Nghe xong,Tử Lan ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.

Lam Lam trầm tư, một lúc sau nỗ một nụ cười nhẹ.

"Chuyện thi đấu chỉ có chúng ta biết. Nếu người nào phát tán thông tin ra ngoài lập tức mất tư cách thi. Còn nữa, tôi sẽ thi công bằng với mọi người, tôi cũng tin Tổng Giám Đốc là một người công tâm, không gì tôi là vợ của anh mà anh phải thiên vị..... Ra mắt sản phẩm lần này đối với anh ấy rất quan trọng..... Cho nên, mọi người hiểu tôi nói rồi chứ! "

Cô nói xong câu cuối cùng cũng liền rời khỏi phòng họp.

Bên ngoài, không biết từ bao giờ Lục Diệp Bằng cũng đã biến mất. Không còn thấy bóng dáng của anh trước cửa phòng họp nữa.

Về tới căn phòng làm việc của mình Lam Lam mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng của mình ra.Tim cô vẫn còn đập rất mạnh, khi cô đưa ra yêu cầu như vậy.

Không nghĩ cô lại dám ra lời thi đấu như thế. Không phải vì cô quá tự tin vào bản thân của mình. Nhưng nếu như không làm vậy, thì làm sao mọi người có thể tâm phục khẩu phục. Đừng tưởng cô không biết trong đầu mọi người đang suy nghĩ gì về năng lực của cô.

Còn Lục Diệp Bằng, không nghĩ tới anh thì thôi. Chứ cứ mỗi lần nhắc tới anh, thì máu điên trong lòng cô lại cuộn cào dâng lên. Cũng không phải tại anh,thăng chức cho cô quá sớm thì cô cũng không gặp rắc rối như bây giờ.

Cả người Lam Lam chợt mệt mỏi, phải dựa vào ghế. Cô đưa tay lên xoa hai thái dương. Trong đầu liền hiện lên gương mặt lạnh lẽo của anh vào đêm hôm trước. Anh tức giận, kiềm nén cơn dục vọng của mình xuống. Nếu như hôm đó, không vì tiếng nói của ba chồng,mẹ của cô không bắt cô ở lại, có khi cô về nhà đã bị anh tra tấn và hành hạ nữa rồi.

Bây giờ anh lại bắt ép cô về nhà trong nội ngày hôm nay. Người đàn ông này, cô thật sự không hiểu. Anh muốn gì ở cô, chuyện đến nước này, anh vẫn không chịu giải quyết, không nói một câu nào. Rốt cuộc giữa cô và Dương Tiểu Vy, anh muốn chọn ai đây.

Lam Lam cười, một nụ cười thê lương. Cô yêu cầu thi thố, kết quả sẽ biết vào tháng sau. Nhưng cũng chính tháng sau, cũng là kết thúc hợp đồng hôn nhân của anh và cô.

Cô nói rằng, nếu như bản thiết kế của ai được anh chọn thì sẽ được ngồi vào vị trí này của cô.

Cũng đúng thôi, vì một tháng sau, chắc chắn cô cũng phải rời khỏi công ty này,rời khỏi nhà họ Lục và rời khỏi anh.

Nếu như anh không quyết định được thì cô đành phải giúp anh lựa chọn. Một trong ba người chắc chắn phải có người rời đi. Nhưng có lẽ người đó chính là cô.

Sự đau đớn đè nén tận trong đấy lòng của Lam Lam bất đầu cuộn lên như những cơn sóng lớn. Ánh mắt đau buồn của cô hiện lên.

Ngay khi cô dần dường như sắp phải rơi lệ thì tiếng chuông điện thoại được vang lên.

Lam Lam mệt mỏi cầm điện thoại lên, cô không màng xem ai gọi tới liền bắt máy ngay.

"Alo.... "

"Sao....? " Dường như đầu dây bên đó đang nói một tin tức gì đó khiến Lam Lam vừa nghe xong lập tức trợn mắt giựt mình bỗng bật dậy,cả người chấn động,thậm chí gương có phần hơi căng thẳng.

"Được rồi, tôi đến ngay đây! "Hơi thở của cô càng trở nên dồn dập.

Dứt lời, cô vội vàng lấy chiếc túi xách, phi thẳng ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện