Giang Hàn Yên trên mặt tràn ra ý cười nhàn nhạt, Triệu Trường Thanh không khỏi hơi thất thần. Ở cự ly gần như vậy có thể nhìn rõ ràng, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết kia, mềm mại dị thường. Chả trách trang chủ cũng nhịn không được mà bắt hắn về, quả nhiên không phải là người bình thường. Cũng khó trách trang chủ nói ra ái niệm nhớ nhung.
Triệu Trường Thanh đang suy nghĩ xuất thần, Giang Hàn Yên nói: “Trường Thanh, thật háo sắc nga, cư nhiên lại động dục rồi.”
Triệu Trường Thanh lại bị hắn dùng ngôn ngữ đùa giỡn, càng cảm thấy xấu hổ, hé ra gương mặt so với tiết kê(1) hội cũng giống nhau. Y tại rừng cây kia bị Giang Hàn Yên *** loạn một trận, dục hỏa vẫn còn, trên lưng ngựa lại bị ma sát, dĩ nhiên không thể đẩy lui dục vọng, lại càng thêm dầu vào lửa.
Giang Hàn Yên chính là muốn y càng cảm thấy xấu hổ, thấy Triệu Trường Thanh đôi mắt mỹ lệ hơi thùy hạ(2), đúng là e lệ khả ái nói không nên lời. Giang Hàn Yên cười hì hì nói: “Trường Thanh, thủy chung đều là tại ngươi sai, nếu như bị người khác nhìn thấy có thể đã bị chiếm tiện nghi rồi. Biết chưa?”
Hắn đây là đang cố tình nói làm cho Triệu Trường Thanh sắc mặt cuối cùng có điểm chuyển sang xanh, nhưng cũng không thể mở miệng mắng chửi người nói. Y thái độ làm người thập phần lãnh đạm ít nói, nhưng lại là người làm việc thỏa đáng, không lộ chút sơ hở, nếu y bất thường tức giận xử phạt, hạ nhân cũng đối y chỉ càng thêm thập phần kính nể.
Giang Hàn Yên nhẹ nhàng sờ sờ dục vọng của y, thu tay về, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên: “Ngươi không nói lời nào, chính là không để ý có phải không?”(*)
Triệu Trường Thanh sắc mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, chỉ nói: “Ngươi...” Rốt cuộc cũng nói không ra.
Giang Hàn Yên một tay còn đang ở trước ngực y xoa nắn, nói: “Ngươi kêu một tiếng, ‘Van cầu ngươi, hảo ca ca’, ta sẽ giúp ngươi.”
Ban đầu Giang Hàn Yên còn gọi y là ca ca, trái lại hiện tại bắt phải gọi hắn, Giang Hàn Yên tính vẫn còn trẻ con, nổi lên tâm đùa cợt, hiện tại chính là đã nghiện chơi đùa rồi. Bản thân niên kỷ(3) khẳng định là lớn hơn thiếu niên này một ít, gọi hắn ca ca rõ ràng chẳng ra cái gì cả. Nếu như y gọi, sau này đây nhất định là nhược điểm, thế nào cũng bị thiếu niên này chế nhạo, đang chần chờ do dự, đã thấy người đi đường đang hướng tới phía này, Triệu Trường Thanh sợ đến tay chân cứng còng, lửa cháy đến mông, đành phải nhỏ tiếng kêu 1 câu.
Giang Hàn Yên vô cùng hưng phấn, mỉm cười nói: “Bé ngoan, ca ca thương ngươi. Ca ca giúp ngươi che lại, không cho người khác thấy.”Hắn cười hì hì, từ trong tay áo móc ra một cái cẩm khăn(4).
Cái khăn kia kích cở bình thường, làm sao mà che lấp được? Triệu Trường Thanh đang giật mình, đã thấy Giang Hàn Yên đem ngọc hành của y cẩn thận bao lại, thậm chí tay cũng không chạm vào dục vọng của y một chút. Cẩm khăn kia kính thước rất nhỏ, nên song châu không thể bao hết.
Hiển nhiên cái Giang Hàn Yên muốn che, căn bản không phải che hạ thể y, mà là chỉ dục vọng không thể che giấu phía trước. Thế nhưng bị hắn bao lại như thế, địa phương khác vẫn đang xích lõa, hiển nhiên lại càng thêm rõ ràng. Triệu Trường Thanh tựa hồ đã không còn dũng khí mà liếc mắt nhìn đôi uyên ương xinh đẹp trên cẩm khăn, cảm thấy không thể kiềm được, liền phát tiết. Trên cẩm khăn có đôi uyên ương, lại thêm mấy phần bạch dịch, nhất thời cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào.
Mắt thấy người đi đường đã nhanh chóng tới trước mặt, Triệu Trường Thanh từ lâu đã chịu không nổi kích thích, liền ngất đi.
Giang Hàn Yên thấy hắn ngất, nhịn không được thì thào nói rằng: “Chỉ mới như thế mà đã ngất, vậy ta đây đùa cái gì đây a?”
Khi Triệu Trường Thanh tỉnh lại, cảm thấy bốn phía thập phần yên lặng. Y mở mắt, vẫn là có chút buồn ngủ, nhưng thấy trước mặt là khuôn mặt mỹ lệ như hoa, khoảng cách rất gần, Triệu Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy một loại kinh tâm động phách, hít thở không thông.
Triệu Trường Thanh nhất thời nói không nên lời.
Nguyên lai đây là nơi Giang Hàn Yên trọ lại, hoa văn điêu khắc trên gỗ, tinh xảo ưu mỹ, nhưng lại không cảm thấy quá xa hoa. Chỗ ở trang chủ đã văn tú trang nhã, nhưng nơi này lại mỹ lệ thanh thoát, nếu là lưỡng tương xứng đôi, bất luận tính cách, nếu đứng chung một chỗ, đó chính là một đôi thần tiên quyến lữ, siêu phàm thoát tục. Chính mình ở bên cạnh bọn họ, cũng chỉ là 1 hạ nhân hèn kém.
Giang Hàn Yên âm điệu thập phần u oán: “Ngươi đã tỉnh! Ta đã đợi lâu rồi.”
Triệu Trường Thanh 2 tay đã được giải khai, y chống tay ngồi dậy, lại nghe tiếng dây xích va chạm. Y ngây ngẩn cả người, thấy trên cổ tay là 2 dây xích bạc, uốn lượn lên trên, đầu kia móc ở đầu giường. Y theo bản năng vùng vẫy, nhưng giãy thế nào cũng không ra.
Nguyên lai đây là biệt uyển Giang Hàn Yên dùng để đọc sách luyện võ, thường ngày cũng không ai quấy rầy, phụ thân của Lưu Thủy kiếm khách đối với nhi tử kỳ vọng cực cao, mỗi tháng thì đã có hai mươi lăm ngày là phải ở đây tĩnh tu. Gặp phải Lạc Vân Phi chính là vài ngày rãnh rỗi khi.
Triệu Trường Thanh lúc này đang đắp một cái cẩm bị tơ tằm, nhưng cảm thấy dưới chăn cả người đều xích lõa, trần như nhộng, hắn có điểm giật mình, nói: “Giang công tử, ngươi đã làm gì ta...”
“Ngươi tỉnh là tốt rồi.”Giang Hàn Yên không để ý đến câu hỏi của y, nhưng lại nắm lấy chân y, diện vô biểu tình hỏi: “Thất xảo đồng tâm tỏa này có phải là hắn mang cho ngươi?”
Triệu Trường Thanh thấy hắn vô cùng tức giận, trong lòng căng thẳng, nói: “Ngươi thế nào lại... Biết?”Hắn thế nào lại biết đây là đồng tâm tỏa, hắn sao lại biết là chính Lạc Vân Phi mang vào cho y? Lẽ nào tối hôm đó hắn ở một nơi bí mật gần đó, không có ly khai? Triệu Trường Thanh tỉ mỉ suy nghĩ, nháy mắt đã nghĩ đến xa xôi vạn dặm, không khỏi mồ hôi lạnh nhễ nhại, liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên, không khỏi có chút bối rối.
Giang Hàn Yên nét mặt đầy kiêu ngạo, nói: “Ta thế nào lại không biết? Hừ, ta nghĩ hết cũng lấy không ra, ngoại trừ thất xảo đồng tâm tỏa, còn có cái gì nữa?”
Triệu Trường Thanh cảm thấy trên mắt cá chân có chỗ trầy da, nghĩ nhất định là Giang Hàn Yên nghĩ cách lấy đồng tâm tỏa mà làm trầy, tròng lòng an tâm một chút, lại nghe Giang Hàn Yên nói rằng: “Nếu hắn ở trên người ngươi động chân động tay, ta cũng muốn tẩy cho sạch những gì hắn làm, không thể bại dưới ta hắn được.”
Triệu Trường Thanh cảm thấy như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân, vội vàng nói: “Không, không, Giang công tử, này chỉ là hiểu lầm, hắn tối hôm đó đem ta tưởng là...”Triệu Trường Thanh nói ra câu này, cư nhiên là tại tối hôm đó sau khi Giang Hàn Yên đi lại bị người chà đạp, trên mặt đỏ bừng, nói không được.
Giang Hàn Yên lạnh lùng nói: “Ngươi bối rối cái gì, hắn muốn thả ta, hay ta vô dụng, ta đương nhiên nếu muốn đi hắn cũng không cách nào giữ.”
Triệu Trường thanh trong lòng nhất thời hiểu rõ. Giang Hàn Yên trong lòng sáng rõ, hiển nhiên đối với Lạc Vân Phi tất tồn tại hảo cảm, cho nên mới thập phần mất tự nhiên, bản thân y ở giữa, thực sự là đã làm bia đỡ đạn vô ích.
Nếu như tác hợp bọn họ, vậy mình cũng đỡ dằn vặt. Triệu Trường Thanh nghĩ vậy, nói rằng: “Giang công tử, kỳ thực trang chủ là người tốt, thiếu niên tuấn mỹ...”Kỳ thực Triệu Trường Thanh ở Thiên Phong sơn trang làm việc hai năm, thời gian gặp trang chủ vô cùng ít, Y vắt hết óc suy nghĩ ưu điểm của Lạc Vân Phi, thế nhưng ngoại trừ nghe giang hồ đồn, ưu điểm khác nhất thời cũng nghĩ không ra.
Giang Hàn Yên nghe y khen ngợi Lạc Vân Phi, trong lòng càng nổi giận, đem chăn trên người Triệu Trường Thanh xốc lên, liền nắm địa phương yếu ớt kia của Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh “A ” một tiếng, không khỏi khinh suyễn, muốn ngăn cản Giang Hàn Yên: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Giang Hàn Yên nắm lấy dây xích trên 2 tay Triệu Trường Thanh, móc vào cùng một chỗ, đánh(5) thành một cái kết(6), Triệu Trường Thanh 2 tay liền lập tức không thể động đậy. Hắn ngửa mặt nằm trên giường, hai tay bị buộc lên đỉnh đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Giang Hàn Yên 2 tay không kiêng nể gì trên người y vuốt ve, dần dần đi xuống...
Chú giải:
(1)Tiết kê: máu gà(ta thề là qt đại nhân nói là máu gà a, mặc dù ta thấy nó chả văn chương gì= =)
(2)Thùy hạ: buông xuống
(*)Nguyên văn là 那就是要晾著了? Ta đọc không hiểu lắm nên chém gió a, nếu có ai có cách dịch chỗ này hay hơn thỉnh chỉ giáo a
(3)Niên kỷ: tuổi tác
(4)Cẩm khăn: khăn gấm
(5)Đánh: cột
(6)Kết: nơ (công nhận hay a, xích mà cũng cột nơ được, đúng là không phải người thường ^^)
Triệu Trường Thanh đang suy nghĩ xuất thần, Giang Hàn Yên nói: “Trường Thanh, thật háo sắc nga, cư nhiên lại động dục rồi.”
Triệu Trường Thanh lại bị hắn dùng ngôn ngữ đùa giỡn, càng cảm thấy xấu hổ, hé ra gương mặt so với tiết kê(1) hội cũng giống nhau. Y tại rừng cây kia bị Giang Hàn Yên *** loạn một trận, dục hỏa vẫn còn, trên lưng ngựa lại bị ma sát, dĩ nhiên không thể đẩy lui dục vọng, lại càng thêm dầu vào lửa.
Giang Hàn Yên chính là muốn y càng cảm thấy xấu hổ, thấy Triệu Trường Thanh đôi mắt mỹ lệ hơi thùy hạ(2), đúng là e lệ khả ái nói không nên lời. Giang Hàn Yên cười hì hì nói: “Trường Thanh, thủy chung đều là tại ngươi sai, nếu như bị người khác nhìn thấy có thể đã bị chiếm tiện nghi rồi. Biết chưa?”
Hắn đây là đang cố tình nói làm cho Triệu Trường Thanh sắc mặt cuối cùng có điểm chuyển sang xanh, nhưng cũng không thể mở miệng mắng chửi người nói. Y thái độ làm người thập phần lãnh đạm ít nói, nhưng lại là người làm việc thỏa đáng, không lộ chút sơ hở, nếu y bất thường tức giận xử phạt, hạ nhân cũng đối y chỉ càng thêm thập phần kính nể.
Giang Hàn Yên nhẹ nhàng sờ sờ dục vọng của y, thu tay về, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên: “Ngươi không nói lời nào, chính là không để ý có phải không?”(*)
Triệu Trường Thanh sắc mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, chỉ nói: “Ngươi...” Rốt cuộc cũng nói không ra.
Giang Hàn Yên một tay còn đang ở trước ngực y xoa nắn, nói: “Ngươi kêu một tiếng, ‘Van cầu ngươi, hảo ca ca’, ta sẽ giúp ngươi.”
Ban đầu Giang Hàn Yên còn gọi y là ca ca, trái lại hiện tại bắt phải gọi hắn, Giang Hàn Yên tính vẫn còn trẻ con, nổi lên tâm đùa cợt, hiện tại chính là đã nghiện chơi đùa rồi. Bản thân niên kỷ(3) khẳng định là lớn hơn thiếu niên này một ít, gọi hắn ca ca rõ ràng chẳng ra cái gì cả. Nếu như y gọi, sau này đây nhất định là nhược điểm, thế nào cũng bị thiếu niên này chế nhạo, đang chần chờ do dự, đã thấy người đi đường đang hướng tới phía này, Triệu Trường Thanh sợ đến tay chân cứng còng, lửa cháy đến mông, đành phải nhỏ tiếng kêu 1 câu.
Giang Hàn Yên vô cùng hưng phấn, mỉm cười nói: “Bé ngoan, ca ca thương ngươi. Ca ca giúp ngươi che lại, không cho người khác thấy.”Hắn cười hì hì, từ trong tay áo móc ra một cái cẩm khăn(4).
Cái khăn kia kích cở bình thường, làm sao mà che lấp được? Triệu Trường Thanh đang giật mình, đã thấy Giang Hàn Yên đem ngọc hành của y cẩn thận bao lại, thậm chí tay cũng không chạm vào dục vọng của y một chút. Cẩm khăn kia kính thước rất nhỏ, nên song châu không thể bao hết.
Hiển nhiên cái Giang Hàn Yên muốn che, căn bản không phải che hạ thể y, mà là chỉ dục vọng không thể che giấu phía trước. Thế nhưng bị hắn bao lại như thế, địa phương khác vẫn đang xích lõa, hiển nhiên lại càng thêm rõ ràng. Triệu Trường Thanh tựa hồ đã không còn dũng khí mà liếc mắt nhìn đôi uyên ương xinh đẹp trên cẩm khăn, cảm thấy không thể kiềm được, liền phát tiết. Trên cẩm khăn có đôi uyên ương, lại thêm mấy phần bạch dịch, nhất thời cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào.
Mắt thấy người đi đường đã nhanh chóng tới trước mặt, Triệu Trường Thanh từ lâu đã chịu không nổi kích thích, liền ngất đi.
Giang Hàn Yên thấy hắn ngất, nhịn không được thì thào nói rằng: “Chỉ mới như thế mà đã ngất, vậy ta đây đùa cái gì đây a?”
Khi Triệu Trường Thanh tỉnh lại, cảm thấy bốn phía thập phần yên lặng. Y mở mắt, vẫn là có chút buồn ngủ, nhưng thấy trước mặt là khuôn mặt mỹ lệ như hoa, khoảng cách rất gần, Triệu Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy một loại kinh tâm động phách, hít thở không thông.
Triệu Trường Thanh nhất thời nói không nên lời.
Nguyên lai đây là nơi Giang Hàn Yên trọ lại, hoa văn điêu khắc trên gỗ, tinh xảo ưu mỹ, nhưng lại không cảm thấy quá xa hoa. Chỗ ở trang chủ đã văn tú trang nhã, nhưng nơi này lại mỹ lệ thanh thoát, nếu là lưỡng tương xứng đôi, bất luận tính cách, nếu đứng chung một chỗ, đó chính là một đôi thần tiên quyến lữ, siêu phàm thoát tục. Chính mình ở bên cạnh bọn họ, cũng chỉ là 1 hạ nhân hèn kém.
Giang Hàn Yên âm điệu thập phần u oán: “Ngươi đã tỉnh! Ta đã đợi lâu rồi.”
Triệu Trường Thanh 2 tay đã được giải khai, y chống tay ngồi dậy, lại nghe tiếng dây xích va chạm. Y ngây ngẩn cả người, thấy trên cổ tay là 2 dây xích bạc, uốn lượn lên trên, đầu kia móc ở đầu giường. Y theo bản năng vùng vẫy, nhưng giãy thế nào cũng không ra.
Nguyên lai đây là biệt uyển Giang Hàn Yên dùng để đọc sách luyện võ, thường ngày cũng không ai quấy rầy, phụ thân của Lưu Thủy kiếm khách đối với nhi tử kỳ vọng cực cao, mỗi tháng thì đã có hai mươi lăm ngày là phải ở đây tĩnh tu. Gặp phải Lạc Vân Phi chính là vài ngày rãnh rỗi khi.
Triệu Trường Thanh lúc này đang đắp một cái cẩm bị tơ tằm, nhưng cảm thấy dưới chăn cả người đều xích lõa, trần như nhộng, hắn có điểm giật mình, nói: “Giang công tử, ngươi đã làm gì ta...”
“Ngươi tỉnh là tốt rồi.”Giang Hàn Yên không để ý đến câu hỏi của y, nhưng lại nắm lấy chân y, diện vô biểu tình hỏi: “Thất xảo đồng tâm tỏa này có phải là hắn mang cho ngươi?”
Triệu Trường Thanh thấy hắn vô cùng tức giận, trong lòng căng thẳng, nói: “Ngươi thế nào lại... Biết?”Hắn thế nào lại biết đây là đồng tâm tỏa, hắn sao lại biết là chính Lạc Vân Phi mang vào cho y? Lẽ nào tối hôm đó hắn ở một nơi bí mật gần đó, không có ly khai? Triệu Trường Thanh tỉ mỉ suy nghĩ, nháy mắt đã nghĩ đến xa xôi vạn dặm, không khỏi mồ hôi lạnh nhễ nhại, liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên, không khỏi có chút bối rối.
Giang Hàn Yên nét mặt đầy kiêu ngạo, nói: “Ta thế nào lại không biết? Hừ, ta nghĩ hết cũng lấy không ra, ngoại trừ thất xảo đồng tâm tỏa, còn có cái gì nữa?”
Triệu Trường Thanh cảm thấy trên mắt cá chân có chỗ trầy da, nghĩ nhất định là Giang Hàn Yên nghĩ cách lấy đồng tâm tỏa mà làm trầy, tròng lòng an tâm một chút, lại nghe Giang Hàn Yên nói rằng: “Nếu hắn ở trên người ngươi động chân động tay, ta cũng muốn tẩy cho sạch những gì hắn làm, không thể bại dưới ta hắn được.”
Triệu Trường Thanh cảm thấy như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân, vội vàng nói: “Không, không, Giang công tử, này chỉ là hiểu lầm, hắn tối hôm đó đem ta tưởng là...”Triệu Trường Thanh nói ra câu này, cư nhiên là tại tối hôm đó sau khi Giang Hàn Yên đi lại bị người chà đạp, trên mặt đỏ bừng, nói không được.
Giang Hàn Yên lạnh lùng nói: “Ngươi bối rối cái gì, hắn muốn thả ta, hay ta vô dụng, ta đương nhiên nếu muốn đi hắn cũng không cách nào giữ.”
Triệu Trường thanh trong lòng nhất thời hiểu rõ. Giang Hàn Yên trong lòng sáng rõ, hiển nhiên đối với Lạc Vân Phi tất tồn tại hảo cảm, cho nên mới thập phần mất tự nhiên, bản thân y ở giữa, thực sự là đã làm bia đỡ đạn vô ích.
Nếu như tác hợp bọn họ, vậy mình cũng đỡ dằn vặt. Triệu Trường Thanh nghĩ vậy, nói rằng: “Giang công tử, kỳ thực trang chủ là người tốt, thiếu niên tuấn mỹ...”Kỳ thực Triệu Trường Thanh ở Thiên Phong sơn trang làm việc hai năm, thời gian gặp trang chủ vô cùng ít, Y vắt hết óc suy nghĩ ưu điểm của Lạc Vân Phi, thế nhưng ngoại trừ nghe giang hồ đồn, ưu điểm khác nhất thời cũng nghĩ không ra.
Giang Hàn Yên nghe y khen ngợi Lạc Vân Phi, trong lòng càng nổi giận, đem chăn trên người Triệu Trường Thanh xốc lên, liền nắm địa phương yếu ớt kia của Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh “A ” một tiếng, không khỏi khinh suyễn, muốn ngăn cản Giang Hàn Yên: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Giang Hàn Yên nắm lấy dây xích trên 2 tay Triệu Trường Thanh, móc vào cùng một chỗ, đánh(5) thành một cái kết(6), Triệu Trường Thanh 2 tay liền lập tức không thể động đậy. Hắn ngửa mặt nằm trên giường, hai tay bị buộc lên đỉnh đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Giang Hàn Yên 2 tay không kiêng nể gì trên người y vuốt ve, dần dần đi xuống...
Chú giải:
(1)Tiết kê: máu gà(ta thề là qt đại nhân nói là máu gà a, mặc dù ta thấy nó chả văn chương gì= =)
(2)Thùy hạ: buông xuống
(*)Nguyên văn là 那就是要晾著了? Ta đọc không hiểu lắm nên chém gió a, nếu có ai có cách dịch chỗ này hay hơn thỉnh chỉ giáo a
(3)Niên kỷ: tuổi tác
(4)Cẩm khăn: khăn gấm
(5)Đánh: cột
(6)Kết: nơ (công nhận hay a, xích mà cũng cột nơ được, đúng là không phải người thường ^^)
Danh sách chương