Ngay lúc không ngờ, trước mặt đụng phải Minh Ngọc chuẩn bị hầu hạ trang chủ rời giường, Minh Ngọc nghĩ lúc này Triệu tổng quản hẳn là phải ở Thanh Phong Các hảo hảo ngủ, cho nên lấy làm kỳ quái, hỏi: “Triệu tổng quản, thế nào lại ở Thính Phong tiểu trúc?”
Triệu Trường Thanh tuy sắc mặt trắng bệch, thế nhưng do ánh bình minh sáng rực chiếu xuống, nên cũng không nhìn ra điểm gì khác thường. Hắn ho khan một tiếng: “Ta đến xem trang chủ có phân phó gì không...”Hắn lại nghĩ cái lý do này sẽ càng làm người ta nghi ngờ, liền nói tiếp: “Minh Ngọc, hảo hảo hầu hạ trang chủ cho tốt, không được lười biếng nghe chưa?”
Minh Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhìn dáng đi khập khiễng của Triệu Trường Thanh, y phục có chút mất trật tự, tựa như bị ai hành hung. Nghĩ thầm có thể là Triệu tổng quản cùng võ sư trong sơn trang luận võ, hơn nữa có lẽ là bị đánh bại liễu, nên hổ thẹn không dám nói. Sơn trang có một đám võ sư hộ viện, Đình Vân công tử muốn bọn họ thời gian thường ngày theo võ sư luyện võ nghệ, cường thân kiện thể. Thế nhưng chăm chỉ luyện tập cũng chỉ có một ít tôi tớ, nô tỳ, hơn phân nửa là chỉ hỉ hả cười đứng 1 bên mà xem.
Minh Ngọc bưng chậu nước, hướng Thính Phong tiểu trúc phòng ngủ chính mà đi, lập tức nhớ đến 1 chuyện, chính là Giang công tử đêm qua, liền có điểm tức giận, nhưng cũng đành chịu. Nghĩ Giang công tử gương mặt xinh đẹp như vậy, đích thật là hiếm có trên đời, so với trang chủ thực sự đều là siêu phàm thoát tục, một đôi bích nhân (1). Thế nhưng chính là vẫn nhịn không được suy nghĩ, bản thân nếu làm một thị thiếp cũng tốt.
Minh Ngọc gõ cửa phòng, xong liền đẩy cửa đi vào, nói: “Trang chủ, nước nóng đã mang đến, đặt trên bàn, trang chủ còn có gì phân phó không ạ?”
Nàng bạo dạn tiến lên nhìn, khoanh tay đứng ở một bên. Chỉ nghe thanh âm lạnh lung của trang chủ đích: “Giang công tử đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Minh Ngọc ngây cả người, ngẩng đầu, thấy trên giường chỉ có mình trang, mà trang chủ đã đứng dậy mặc y phục. Minh Ngọc hoảnh hốt giật mình: “Giang, Giang công tử? Nô tỳ không, không biết.”
Lạc Vân Phi hừ một tiếng, nói: “Hộ vệ trong trang cũng không phát hiện? Truyền mệnh lệnh của ta, đóng chặt cửa sơn trang, không cho bất luận kẻ nào ra vào.”
Minh Ngọc lại càng hoang mang rối loạn, vội vã đi ra. Lạc Vân Phi lại càng tức giận, lau qua mặt, liền chỉnh sửa lại y phục đi ra cửa. Ra khỏi phòng, đã thấy Tôn sư phụ đến hồi báo, nói rằng đã tìm trong ngoài sơn trang, cũng không tìm được người. Nguyên lai Minh Ngọc thấy trang chủ vốn nhã nhặn bỗng nhiên nổi giận, nàng sợ trang chủ giận chó đánh mèo, truyền lại mệnh lệnh, để cho người khác báo cáo.
Lạc Vân Phi nói: “Thính Phong tiểu trúc cách cổng sơn trang rất xa, hắn nếu muốn ra ngoài hiện tại cũng không kịp, chỉ cần đóng chặt cổng sơn trang, không cho bất luận kẻ nào ra vào, tự nhiên sẽ tìm được hắn.”
Tôn sư phụ do dự một chút, Lạc Vân Phi lập tức nhìn ra, nói: “Có phải là có người đã ra ngoài?”
Tôn sư phụ ấp úng 1 hồi, mới nói: “Là... là Triệu tổng quản ra ngoài.”
Lạc Vân Phi sắc mặt đại biến: “Hắn ra ngoài vào lúc nào? Nhanh đi kiểm tra cho ta! Lập tức phái người đuổi theo!”
Tôn sư phụ ra ngoài truyền lệnh, bất quá sơn trang trên núi này thật sự là quá lớn, lại tốn hao không ít thời gian. Lạc Vân Phi đợi 1 lát, không thể bình tĩnh, liền tự mình vội vàng chạy ra ngoài.
Sáng sớm tôi tớ nô tỳ thức dậy làm việc thấy đích trang chủ từ trước đến nay vốn nhã nhặn, thâm trầm, lãnh tĩnh nay đứng đó hô hào, nghĩ trước mắt nhất định là hoa mắt, đều cho rằng chính mình chưa tỉnh ngủ, đều nhu nhu (2) con mắt.
Lạc Vân Phi nhất quyết không thể buông tha Giang Hàn Yên, tuy rằng gã phong lưu háo sắc, thế nhưng càng là người phong lưu, kỳ thực lại càng si tình, chỉ là ở giữa rừng hoa tìm kiếm người mình yêu thương, nhưng lại tìm không được. Chỉ cần tìm được, sẽ lập tức an phận. Tất nhiên, tuyệt đại bộ phân hoa hoa công tử (3) thành thân điều không phải bởi vì tìm được ái nhân (4), mà là bởi vì tới tuổi thành hôn, Lạc Vân Phi đối với chuyện này đương nhiên cũng là như vậy.
Hắn một mực tìm kiếm, chính là “Giang Hàn Yên “, chính là thân thể kia, tuy rằng căn bản bất động, nhưng cũng làm gã hưng phấn không ngớt. Nếu đã nhận định chính là người kia, đương nhiên sẽ không bao giờ … có khả năng buông tha. Thế nhưng vốn cho rằng người sẽ không chạy thoát được, ai ngờ trong lúc không cảnh giác lại để hắn chạy mất.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đêm qua đã đeo vào mắt cá chân Giang Hàn Yên thất xảo đồng tâm tỏa, vẫn còn may, liền lấy ra mà rung lên, tỉ mỉ nghe ngóng phương hướng của tiếng chuông.
Hộ vệ sơn trang tuy rằng đều là cao thủ được mời tới, thế nhưng khinh công lại quá kém, chỉ có thể chính mình tự đi tìm.
Lạc Vân Phi lắc cái lục lạc trong tay, không khỏi sắc mặt đại biến, theo lý thuyết, tiếng chuông thanh thúy như vậy, gã lại là người tập võ, hẳn là phải nghe được, thế nhưng cư nhiên hoàn toàn không nghe thấy gì!
Lẽ nào, Giang Hàn Yên đã ra khỏi phạm vi kiểm soát của đồng tâm tỏa? Bên ngoài sơn trang, Triệu Trường Thanh dùng vải bông buộc chặt bảy cái lục lạc của đồng tâm tỏa.
Hắn đã từng thử qua dùng đao kiếm chém, thế nhưng không chút sứt mẻ, trái lại thanh đao lại bị nức một lỗ. Triệu Trường Thanh không biết làm thế nào, đành dùng vải bông buộc lục lạc lại, lại dùng vải trắng quấn vào cái khóa phía trên. Phong tục triều đại này, kiệu phu (5), nông nhân, quấn xà cạp cũng không có gì lạ, chỉ là vương tôn công tử ít khi được thấy. Lạc Vân Phi thông minh anh tuấn, nhưng tự thân lại quên việc này.
Ở Thiên Phong sơn trang này không thể để gã tái tiếp tục tìm kiếm, chỉ có tìm ở nơi khác, bằng không Lạc Vân Phi nếu như phát hiện, nhất định sẽ giết y. Y đã phạm sai lầm quá lớn, đã để cho Giang Hàn Yên chạy mất, lại vô ý đùa bỡn trái tim yếu đuối của Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi tuy rằng nhã nhặn nho nhã, dù sao cũng là người trong giang hồ, giết người không chớp mắt, nếu như không lập tức chạy trốn, không chỉ tính mệnh khó giữ, sẽ liên lụy phụ thân cũng gặp họa.
Triệu Trường Thanh có thể nhân lúc trang chủ không ở sơn trang mà ra khỏi đại môn, tất nhiên điều là không có chuyện may mắn như thế. Lập tức, y mang tiền nhờ tống nhị ca nhị tẩu hàng xóm đưa phụ thân tìm nơi khác nương tựa, nửa năm sau sẽ tái liên lạc. Bản thân y chỉ mang theo vài kiện quần áo và đồ dùng hàng ngày, liền vội vàng ly khai Thiên phong sơn trang.
Thân là tổng quản của Thiên Phong sơn trang, đương nhiên đối với việc lục soát sơn trang thập phần tinh tường. Triệu Trường Thanh dễ dàng ly khai Thiên Phong sơn trang, không hề hay biết Lạc Vân Phi ở Thiên Phong sơn trang đang nổi trận lôi đình.
Chú giải:
(1) Bích nhân: ý chỉ xứng đôi a
(2) Nhu: dụi
(3) Hoa hoa công tử: công tử nhà giàu
(4) Ái nhân: người yêu
(5) Kiệu phu: người khuân vác
(6)Xà cạp: dung để quấn chân(cái này ta chỉ lấy ví dụ cho các nàng dễ hình dung thui^^
Triệu Trường Thanh tuy sắc mặt trắng bệch, thế nhưng do ánh bình minh sáng rực chiếu xuống, nên cũng không nhìn ra điểm gì khác thường. Hắn ho khan một tiếng: “Ta đến xem trang chủ có phân phó gì không...”Hắn lại nghĩ cái lý do này sẽ càng làm người ta nghi ngờ, liền nói tiếp: “Minh Ngọc, hảo hảo hầu hạ trang chủ cho tốt, không được lười biếng nghe chưa?”
Minh Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhìn dáng đi khập khiễng của Triệu Trường Thanh, y phục có chút mất trật tự, tựa như bị ai hành hung. Nghĩ thầm có thể là Triệu tổng quản cùng võ sư trong sơn trang luận võ, hơn nữa có lẽ là bị đánh bại liễu, nên hổ thẹn không dám nói. Sơn trang có một đám võ sư hộ viện, Đình Vân công tử muốn bọn họ thời gian thường ngày theo võ sư luyện võ nghệ, cường thân kiện thể. Thế nhưng chăm chỉ luyện tập cũng chỉ có một ít tôi tớ, nô tỳ, hơn phân nửa là chỉ hỉ hả cười đứng 1 bên mà xem.
Minh Ngọc bưng chậu nước, hướng Thính Phong tiểu trúc phòng ngủ chính mà đi, lập tức nhớ đến 1 chuyện, chính là Giang công tử đêm qua, liền có điểm tức giận, nhưng cũng đành chịu. Nghĩ Giang công tử gương mặt xinh đẹp như vậy, đích thật là hiếm có trên đời, so với trang chủ thực sự đều là siêu phàm thoát tục, một đôi bích nhân (1). Thế nhưng chính là vẫn nhịn không được suy nghĩ, bản thân nếu làm một thị thiếp cũng tốt.
Minh Ngọc gõ cửa phòng, xong liền đẩy cửa đi vào, nói: “Trang chủ, nước nóng đã mang đến, đặt trên bàn, trang chủ còn có gì phân phó không ạ?”
Nàng bạo dạn tiến lên nhìn, khoanh tay đứng ở một bên. Chỉ nghe thanh âm lạnh lung của trang chủ đích: “Giang công tử đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Minh Ngọc ngây cả người, ngẩng đầu, thấy trên giường chỉ có mình trang, mà trang chủ đã đứng dậy mặc y phục. Minh Ngọc hoảnh hốt giật mình: “Giang, Giang công tử? Nô tỳ không, không biết.”
Lạc Vân Phi hừ một tiếng, nói: “Hộ vệ trong trang cũng không phát hiện? Truyền mệnh lệnh của ta, đóng chặt cửa sơn trang, không cho bất luận kẻ nào ra vào.”
Minh Ngọc lại càng hoang mang rối loạn, vội vã đi ra. Lạc Vân Phi lại càng tức giận, lau qua mặt, liền chỉnh sửa lại y phục đi ra cửa. Ra khỏi phòng, đã thấy Tôn sư phụ đến hồi báo, nói rằng đã tìm trong ngoài sơn trang, cũng không tìm được người. Nguyên lai Minh Ngọc thấy trang chủ vốn nhã nhặn bỗng nhiên nổi giận, nàng sợ trang chủ giận chó đánh mèo, truyền lại mệnh lệnh, để cho người khác báo cáo.
Lạc Vân Phi nói: “Thính Phong tiểu trúc cách cổng sơn trang rất xa, hắn nếu muốn ra ngoài hiện tại cũng không kịp, chỉ cần đóng chặt cổng sơn trang, không cho bất luận kẻ nào ra vào, tự nhiên sẽ tìm được hắn.”
Tôn sư phụ do dự một chút, Lạc Vân Phi lập tức nhìn ra, nói: “Có phải là có người đã ra ngoài?”
Tôn sư phụ ấp úng 1 hồi, mới nói: “Là... là Triệu tổng quản ra ngoài.”
Lạc Vân Phi sắc mặt đại biến: “Hắn ra ngoài vào lúc nào? Nhanh đi kiểm tra cho ta! Lập tức phái người đuổi theo!”
Tôn sư phụ ra ngoài truyền lệnh, bất quá sơn trang trên núi này thật sự là quá lớn, lại tốn hao không ít thời gian. Lạc Vân Phi đợi 1 lát, không thể bình tĩnh, liền tự mình vội vàng chạy ra ngoài.
Sáng sớm tôi tớ nô tỳ thức dậy làm việc thấy đích trang chủ từ trước đến nay vốn nhã nhặn, thâm trầm, lãnh tĩnh nay đứng đó hô hào, nghĩ trước mắt nhất định là hoa mắt, đều cho rằng chính mình chưa tỉnh ngủ, đều nhu nhu (2) con mắt.
Lạc Vân Phi nhất quyết không thể buông tha Giang Hàn Yên, tuy rằng gã phong lưu háo sắc, thế nhưng càng là người phong lưu, kỳ thực lại càng si tình, chỉ là ở giữa rừng hoa tìm kiếm người mình yêu thương, nhưng lại tìm không được. Chỉ cần tìm được, sẽ lập tức an phận. Tất nhiên, tuyệt đại bộ phân hoa hoa công tử (3) thành thân điều không phải bởi vì tìm được ái nhân (4), mà là bởi vì tới tuổi thành hôn, Lạc Vân Phi đối với chuyện này đương nhiên cũng là như vậy.
Hắn một mực tìm kiếm, chính là “Giang Hàn Yên “, chính là thân thể kia, tuy rằng căn bản bất động, nhưng cũng làm gã hưng phấn không ngớt. Nếu đã nhận định chính là người kia, đương nhiên sẽ không bao giờ … có khả năng buông tha. Thế nhưng vốn cho rằng người sẽ không chạy thoát được, ai ngờ trong lúc không cảnh giác lại để hắn chạy mất.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đêm qua đã đeo vào mắt cá chân Giang Hàn Yên thất xảo đồng tâm tỏa, vẫn còn may, liền lấy ra mà rung lên, tỉ mỉ nghe ngóng phương hướng của tiếng chuông.
Hộ vệ sơn trang tuy rằng đều là cao thủ được mời tới, thế nhưng khinh công lại quá kém, chỉ có thể chính mình tự đi tìm.
Lạc Vân Phi lắc cái lục lạc trong tay, không khỏi sắc mặt đại biến, theo lý thuyết, tiếng chuông thanh thúy như vậy, gã lại là người tập võ, hẳn là phải nghe được, thế nhưng cư nhiên hoàn toàn không nghe thấy gì!
Lẽ nào, Giang Hàn Yên đã ra khỏi phạm vi kiểm soát của đồng tâm tỏa? Bên ngoài sơn trang, Triệu Trường Thanh dùng vải bông buộc chặt bảy cái lục lạc của đồng tâm tỏa.
Hắn đã từng thử qua dùng đao kiếm chém, thế nhưng không chút sứt mẻ, trái lại thanh đao lại bị nức một lỗ. Triệu Trường Thanh không biết làm thế nào, đành dùng vải bông buộc lục lạc lại, lại dùng vải trắng quấn vào cái khóa phía trên. Phong tục triều đại này, kiệu phu (5), nông nhân, quấn xà cạp cũng không có gì lạ, chỉ là vương tôn công tử ít khi được thấy. Lạc Vân Phi thông minh anh tuấn, nhưng tự thân lại quên việc này.
Ở Thiên Phong sơn trang này không thể để gã tái tiếp tục tìm kiếm, chỉ có tìm ở nơi khác, bằng không Lạc Vân Phi nếu như phát hiện, nhất định sẽ giết y. Y đã phạm sai lầm quá lớn, đã để cho Giang Hàn Yên chạy mất, lại vô ý đùa bỡn trái tim yếu đuối của Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi tuy rằng nhã nhặn nho nhã, dù sao cũng là người trong giang hồ, giết người không chớp mắt, nếu như không lập tức chạy trốn, không chỉ tính mệnh khó giữ, sẽ liên lụy phụ thân cũng gặp họa.
Triệu Trường Thanh có thể nhân lúc trang chủ không ở sơn trang mà ra khỏi đại môn, tất nhiên điều là không có chuyện may mắn như thế. Lập tức, y mang tiền nhờ tống nhị ca nhị tẩu hàng xóm đưa phụ thân tìm nơi khác nương tựa, nửa năm sau sẽ tái liên lạc. Bản thân y chỉ mang theo vài kiện quần áo và đồ dùng hàng ngày, liền vội vàng ly khai Thiên phong sơn trang.
Thân là tổng quản của Thiên Phong sơn trang, đương nhiên đối với việc lục soát sơn trang thập phần tinh tường. Triệu Trường Thanh dễ dàng ly khai Thiên Phong sơn trang, không hề hay biết Lạc Vân Phi ở Thiên Phong sơn trang đang nổi trận lôi đình.
Chú giải:
(1) Bích nhân: ý chỉ xứng đôi a
(2) Nhu: dụi
(3) Hoa hoa công tử: công tử nhà giàu
(4) Ái nhân: người yêu
(5) Kiệu phu: người khuân vác
(6)Xà cạp: dung để quấn chân(cái này ta chỉ lấy ví dụ cho các nàng dễ hình dung thui^^
Danh sách chương