Lặng yên nghe Diệp Trạch Đào kể lại quá trình lên tỉnh lần này, Ông Điền cười ha hả. Lưu Mộng Y cũng không nhịn được cười.
Thở dài một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Vốn muốn trốn tránh một chút mà không trốn tránh nổi.
Ông Điền nói với Diệp Trạch Đào với giọng thích thú:
- Thế cậu định làm thế nào bây giờ?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Trước lúc đến đây thì tôi nghĩ không biết phải làm thế nào mới ổn thỏa, nhưng bây giờ thì không cần phải nghĩ nữa, Lưu Mộng Y đã thay tôi giải quyết êm xuôi rồi!
Lưu Mộng Y liền mỉm cười:
Ý của em là muốn giúp anh có thêm thế lực, nào ngờ lại thành công đến thế!
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Lần này cậu lên đây là có chủ ý với Hứa Phu Kiệt đúng không?
- Ừm, thì tôi cũng nghĩ thế này. Bí thư Hứa đối xử với tôi cũng không tồi, hơn nữa, ông ta lại là nhân vật cấp sở. Dẫn bọn Chủ tịch Thôi đến chỗ ông ta, tôi chỉ có thể làm vài chuyện vu vơ mà thôi, cũng chẳng còn cách nào nữa, đành vậy thôi!
Lấy tay chỉ vào đầu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cười nói:
- Tôi thấy lần này ngoài thế ra cậu còn muốn mượn uy danh của chú Mạnh nữa phải không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thành thực mà nói thì tôi cũng không dám mượn uy thế của chỗ chú Mạnh, mặc dù tôi cảm giác lai lịch của chú ấy không nhỏ, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không biết cuối cùng thì chú ấy có lai lịch như thế nào nữa. Tôi có ý này, hay là có thể mượn uy thế của chỗ Ninh Quân?
Lưu Mộng Y rót cho Diệp Trạch Đào một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ông Điền nhìn Lưu Mộng Y rồi hỏi:
- Vũ Lộ thì thế nào?
- Bọn họ còn có việc phải giải quyết nên không thể đến đây được.
Lưu Mộng Y trả lời.
Quay về phía Diệp Trạch Đào, Ông Điền nói:
- Tình hình của cậu hiện tại không tốt lắm, cậu đang ở tầng lớp quá thấp, chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ cũng có thể làm cậu lật thuyền. Tiếp xúc với tầng lớp càng cao, đối với cậu mà nói không hẳn là chuyện hay lắm. Biết ít vẫn hơn.
Nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y này, đáng nhẽ khong nên để Vũ Lộ gặp Tiểu Diệp.
Lưu Mộng Y trở nên rất nghiêm túc:
- Sớm muộn gì thì cũng phải như thế. Nhân dịp cô đến đây thì coi như để cho mọi người xả hơi đi vậy!
Ông Điền nhìn vào mặt của Lưu Mộng Y một hồi rồi nói:
- Cô đúng là người có tính cách!
Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên một chút nói:
- Chú Điền là người hiểu cháu nhất.
Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu ý của Lưu Mộng Y, khi nhìn sang cô phát hiện cô đang đỏ mặt.
Ông Điền nói:
- Trạch Đào này, cậu cũng đừng hy vọng nhiều vào bọn Ninh Quân, à à, thú vị đấy!
Nói đến đây, Ông Điền chợt mỉm cười.
Lưu Mộng Y cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Trông thấy nét mặt không hiểu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cũng không tỏ vẻ muốn giải thích, chỉ cười nói với Diệp Trạch Đào rằng:
- Hay là cứ làm theo phương án của cậu đi, nói thật, tôi cũng thấy rất hiếu kỳ. Cái cách mà cậu mượn uy thế trên quan trường thật hiếm thấy, cũng không biết là cậu sẽ làm được đến đâu!
Lưu Mộng Y cũng mỉm cười nói:
- Anh Diệp là người thông minh, tôi tin là anh ấy có thể tiến xa hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Chốn quan trường thật sự rất phức tạp, mới chỉ tham gia công tác được hai tháng thôi mà tôi đã phải gặp những chuyện mà từ trước đến nay chưa bao giờ gặp!
Ông Điền gật đầu nói:
- Chỉ khi hiểu rõ về chốn quan trường thì cậu mới có thể thích ứng được với nó. Người trong giang hồ nói chính là quan trường, thân không do mình nói cũng là quan trường. Quan trường chính là một cái chảo nhuộm màu rất lớn. Ngã vào đó rồi chắc chắn sẽ bị nhuộm đủ mọi màu sắc. Điều cốt yếu là cậu làm thế nào để không bị nhuộm màu ở đó.
Lời nói này rất nhiều thâm ý, Diệp Trạch Đào trầm tư cầm tách trà suy nghĩ.
Lưu Mộng Y nói:
- Anh Diệp này, anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Đã bước chân vào chốn quan trường rồi thì anh phải suy nghĩ phóng khoáng lên, nhất quyết không được cổ hủ, nếu như anh cổ hủ thì anh sẽ không bao giờ tiến xa hơn được!
Những lời nói này nói ra bởi Lưu Mộng Y làm Diệp Trạch Đào có chút giật mình.
Ông Điền cũng nói:
- Trạch Đào này, “Tam Tỉnh Ngộ Tâm” bốn chữ này tôi cho cậu coi như một lời cảnh báo vậy. Bất luận cậu dùng thủ đoạn gì cũng được, dùng âm mưu gì cũng được, làm những việc tổn hại đến lợi ích của người khác cũng được, cho dù cậu làm gì, thì cậu cũng phải nhớ, lúc nào cậu cũng phải kiên định, cứng rắn, không bao giờ được để người khác áp đảo!
Khi nói những lời này, toàn thân Ông Điền tỏa ra một thứ sát khí. Diệp Trạch Đào cảm thấy dường như ông ta đã trở nên lạnh lùng tàn khốc.
Rất nhanh sau đó, ông Điền lại trở về trạng thái bình thường.
Diệp Trạch Đào trong lúc đó thật sự không thể hiểu hết ý nghĩ của những câu bọn họ nói. Nghe xong thấy rất khó hiểu, làm như bước chân vào chốn quan trường giống như nước chảy bèo trôi vậy. Nếu như thế thì Diệp Trạch Đào không đồng ý.
Ánh mắt của hai người đều hướng về phía Diệp Trạch Đào, trông thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào như vậy cũng không nói gì hơn nữa.
Lưu Mộng Y mỉm cười:
- Cho dù anh có làm như thế nào thì em vẫn luôn ủng hộ anh!
Cảm nhận được tấm lòng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu một cái.
- Trạch Đào này, lúc nãy nhân nói đến chuyện mượn uy thế, tôi thấy khi có thế lực rồi phải mạnh hơn khi đi mượn uy thế.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chú Điền, chú nói vào trọng điểm đi, ai mà chẳng muốn quang minh chính đại để phát triển chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cười:
- Thầy không biết đấy thôi, chứ cảm giác bước đi trên sợi dây thép mảnh thật là khủng khiếp, chỉ cần đi sai một bước thôi là mất mạng luôn chứ đừng nói đến là bị thương nhé!
Lưu Mộng Y nghe đến đây liền cười lớn:
- Lần trước anh định trấn áp Lâm Dân Thư một trận không ngờ kết cục suýt nữa thì lại lật đổ chính mình!
Ông Điền cũng cười nói:
- Cậu nói gì đi chứ, tôi cảm thấy hình như ông Trời đang giúp cậu thì phải! Đi dạo công viên đá một cục đá thôi cũng có thể đánh được công tử của Bí thư Thành ủy.
Lưu Mộng Y nghe đến đây liền đỏ mặt, cúi xuống khẽ cười.
Diệp Trạch Đào cũng lúng túng nói:
- Chẳng may thôi ạ!
Ông Điền nói:
- Cái chẳng may của cậu cũng có thể khiến cho một Bí thư Thành ủy bị bắt giam!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên:
- Việc ông ta bị bắt không phải do tôi làm, đó là do ông ta vi phạm kỷ luật đấy chứ!
Liếc nhìn Lưu Mộng Y một cái, ông Điền lắc lắc đầu:
- Cậu tưởng lật đổ một vị Bí thư Thành ủy là một chuyện dễ dàng lắm sao?
Lưu Mộng Y cũng mỉm cười:
- Vấn đề của Thịnh Chính Phong cũng không nhỏ, đáng lẽ ra phải xử lý ông ta từ lâu rồi mới phải!
Nhìn Lưu Mộng Y, ông Điền cười nói:
- Không nói đến vấn đề này nữa, cô cũng thật lắm chuyện, đi trên phố cũng có thể gặp ăn trộm được, bắt được tên trộm rồi không ngờ lại nắm được nhược điểm của Bí thư trong tay!
Diệp Trạch Đào xoa xoa trán, chính mình cũng cảm thấy sự việc này thật sự vô cùng tình cờ!
Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Chú Điền đúng là người như thế. Nghe nói trước đây chú cũng tận tâm làm nhưng việc như vậy!
Ông Điền nghe thấy liền vội xua tay nói:
- Dừng lại, dừng lại, tôi chỉ muốn nói vài điều có ích cho Tiểu Diệp mà thôi.
Trông thấy bộ dạng của ông Điền như thế Diệp Trạch Đào cũng không nhịn được cười.
Lưu Mộng Y cũng nhìn ông Điền cười.
Lắc lắc đầu, ông Điền nói:
- Hứa Phu Kiệt lần này sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan!
Diệp Trạch Đào giật mình, thất kinh hỏi ông Điền:
- Có thật không ạ?
Gật gật đầu, ông Điền nói:
- Cậu biết là được rồi, còn làm như thế nào thì tự cậu nghĩ!
Đây quả là một tin chấn động. Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ sự việc lại như thế này. Nếu như Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan rồi thì toàn bộ cục diện chính trị của thành phố Hắc Lan sẽ trở nên như thế nào? Việc này quả thật rất khó nói.
Lưu Mộng Y mỉm cười:
- Anh Diệp này, đây là một cơ hội tốt. Không cần biết đây là một cơ hội tốt đối với anh hay đối với bọn Thôi Vĩnh Chí, chỉ cần nắm chắc cơ hội này thì chắc chắn anh sẽ tiến thêm một bậc.
Diệp Trạch Đào gật gù, rõ ràng đây là một cơ hội tốt.
- Hứa bí thư là người như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào khen ngợi:
- Không tồi, cậu có thể bình thản mà không có ý nôn nóng. Đó là một đức tính mà người theo đuổi sự nghiệp chính trị cần phải có. Nhưng, đối với cậu hiện giờ thì ông ta là người như thế nào không còn quan trọng nữa. Mà quan trọng chính là ông ấy sẽ trở thành Bí thư Thành ủy của các cậu. Đây mới là điểm mấu chốt.
Lưu Mộng Y nói:
- Hứa Phu Kiệt xem như đã nhận ân tình của anh rồi. Ông ấy có thể được bổ nhiệm, coi như được thơm lây từ dự án công khai quyên tiền của anh. Đó chính là điểm xuất sắc của ông ấy!
Diệp Trạch Đào không ngờ những lời nói tùy tiện của mình lại có thể có tác dụng đến như vậy.
- Lần này anh lên tỉnh mục đích chủ yếu là muốn thăm dò sự phát triển của hàng tre trúc?
Lưu Mộng Y rất quan tâm đến chuyện của Diệp Trạch Đào.
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc muốn phát triển thì phải tiến hành phát triển nhiều mặt. Một mặt đó là dự án chế biến hàng tre trúc, mặt khác tôi cũng đang suy nghĩ đến dự án chăn nuôi gà ác, thấy cũng được lắm. Nếu như có thể phát triển về lĩnh vực này, biết đâu lại có thể được.
Lưu Mộng Y nói:
- Dự án chế biến hàng tre trúc trong thị trường quốc nội thì tính cạnh tranh thật sự rất kịch liệt, nhưng nó cũng không phải là không có tiền đồ để phát triển. Hiện nay xuất khẩu tạo ngoại hối cũng là một cách. Nhân dịp mọi người vẫn còn đang cạnh tranh nhau ở trong nước, thì xã Xuân Trúc hoàn toàn có thể tiến hành hợp tác với các công ty nước ngoài để tiến hành sản xuất những sản phẩm cao cấp. Như vậy cũng là một cách hay.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Có thể tranh thủ vào thị trường cao cấp.
Mặt lộ rõ vẻ tươi cười, Lưu Mộng Y nói:
- Hay là chúng ta lại tiến hành hợp tác nhé. Anh phụ trách sản xuất còn em phụ trách khâu tiêu thụ?
Biết là Lưu Mộng Y lại muốn giúp mình nên Diệp Trạch Đào cảm thấy khó xử, nên hơi chần chừ.
- Anh Diệp này, anh không cần phải khách khí với em như vậy. Anh còn như vậy nữa là em giận đấy!
Lưu Mộng Y nói với giọng không vui lắm.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em lúc nào cũng giúp đỡ anh, việc này …
Ông Điền khoát tay nói:
- Trạch Đào này, thế này đi. Cậu cũng đừng nghĩ ngợi làm gì nhiều, cũng không cần phải câu nệ là ai đang giúp đỡ cậu. Nếu như sau này cậu thành công rồi thì cơ hội để đền đáp sẽ nhiều lắm. Đối với bọn Mộng Y mà nói thì những chuyện này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Lời nói này của ông Điền rõ ràng ẩn chứa rất nhiều thâm ý. Diệp Trạch Đào nhìn ông Điền một cái rồi mới khẽ gật đầu.
Hắn biết mình lại nợ Lưu Mộng Y ân tình rồi.
Trông thấy Diệp Trạch Đào gật đầu rồi, Lưu Mộng Y lúc này mới cười, cứ như là vừa làm được việc gì vui lắm vậy.
Thở dài một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Vốn muốn trốn tránh một chút mà không trốn tránh nổi.
Ông Điền nói với Diệp Trạch Đào với giọng thích thú:
- Thế cậu định làm thế nào bây giờ?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Trước lúc đến đây thì tôi nghĩ không biết phải làm thế nào mới ổn thỏa, nhưng bây giờ thì không cần phải nghĩ nữa, Lưu Mộng Y đã thay tôi giải quyết êm xuôi rồi!
Lưu Mộng Y liền mỉm cười:
Ý của em là muốn giúp anh có thêm thế lực, nào ngờ lại thành công đến thế!
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Lần này cậu lên đây là có chủ ý với Hứa Phu Kiệt đúng không?
- Ừm, thì tôi cũng nghĩ thế này. Bí thư Hứa đối xử với tôi cũng không tồi, hơn nữa, ông ta lại là nhân vật cấp sở. Dẫn bọn Chủ tịch Thôi đến chỗ ông ta, tôi chỉ có thể làm vài chuyện vu vơ mà thôi, cũng chẳng còn cách nào nữa, đành vậy thôi!
Lấy tay chỉ vào đầu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cười nói:
- Tôi thấy lần này ngoài thế ra cậu còn muốn mượn uy danh của chú Mạnh nữa phải không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thành thực mà nói thì tôi cũng không dám mượn uy thế của chỗ chú Mạnh, mặc dù tôi cảm giác lai lịch của chú ấy không nhỏ, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không biết cuối cùng thì chú ấy có lai lịch như thế nào nữa. Tôi có ý này, hay là có thể mượn uy thế của chỗ Ninh Quân?
Lưu Mộng Y rót cho Diệp Trạch Đào một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ông Điền nhìn Lưu Mộng Y rồi hỏi:
- Vũ Lộ thì thế nào?
- Bọn họ còn có việc phải giải quyết nên không thể đến đây được.
Lưu Mộng Y trả lời.
Quay về phía Diệp Trạch Đào, Ông Điền nói:
- Tình hình của cậu hiện tại không tốt lắm, cậu đang ở tầng lớp quá thấp, chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ cũng có thể làm cậu lật thuyền. Tiếp xúc với tầng lớp càng cao, đối với cậu mà nói không hẳn là chuyện hay lắm. Biết ít vẫn hơn.
Nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y này, đáng nhẽ khong nên để Vũ Lộ gặp Tiểu Diệp.
Lưu Mộng Y trở nên rất nghiêm túc:
- Sớm muộn gì thì cũng phải như thế. Nhân dịp cô đến đây thì coi như để cho mọi người xả hơi đi vậy!
Ông Điền nhìn vào mặt của Lưu Mộng Y một hồi rồi nói:
- Cô đúng là người có tính cách!
Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên một chút nói:
- Chú Điền là người hiểu cháu nhất.
Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu ý của Lưu Mộng Y, khi nhìn sang cô phát hiện cô đang đỏ mặt.
Ông Điền nói:
- Trạch Đào này, cậu cũng đừng hy vọng nhiều vào bọn Ninh Quân, à à, thú vị đấy!
Nói đến đây, Ông Điền chợt mỉm cười.
Lưu Mộng Y cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Trông thấy nét mặt không hiểu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cũng không tỏ vẻ muốn giải thích, chỉ cười nói với Diệp Trạch Đào rằng:
- Hay là cứ làm theo phương án của cậu đi, nói thật, tôi cũng thấy rất hiếu kỳ. Cái cách mà cậu mượn uy thế trên quan trường thật hiếm thấy, cũng không biết là cậu sẽ làm được đến đâu!
Lưu Mộng Y cũng mỉm cười nói:
- Anh Diệp là người thông minh, tôi tin là anh ấy có thể tiến xa hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Chốn quan trường thật sự rất phức tạp, mới chỉ tham gia công tác được hai tháng thôi mà tôi đã phải gặp những chuyện mà từ trước đến nay chưa bao giờ gặp!
Ông Điền gật đầu nói:
- Chỉ khi hiểu rõ về chốn quan trường thì cậu mới có thể thích ứng được với nó. Người trong giang hồ nói chính là quan trường, thân không do mình nói cũng là quan trường. Quan trường chính là một cái chảo nhuộm màu rất lớn. Ngã vào đó rồi chắc chắn sẽ bị nhuộm đủ mọi màu sắc. Điều cốt yếu là cậu làm thế nào để không bị nhuộm màu ở đó.
Lời nói này rất nhiều thâm ý, Diệp Trạch Đào trầm tư cầm tách trà suy nghĩ.
Lưu Mộng Y nói:
- Anh Diệp này, anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Đã bước chân vào chốn quan trường rồi thì anh phải suy nghĩ phóng khoáng lên, nhất quyết không được cổ hủ, nếu như anh cổ hủ thì anh sẽ không bao giờ tiến xa hơn được!
Những lời nói này nói ra bởi Lưu Mộng Y làm Diệp Trạch Đào có chút giật mình.
Ông Điền cũng nói:
- Trạch Đào này, “Tam Tỉnh Ngộ Tâm” bốn chữ này tôi cho cậu coi như một lời cảnh báo vậy. Bất luận cậu dùng thủ đoạn gì cũng được, dùng âm mưu gì cũng được, làm những việc tổn hại đến lợi ích của người khác cũng được, cho dù cậu làm gì, thì cậu cũng phải nhớ, lúc nào cậu cũng phải kiên định, cứng rắn, không bao giờ được để người khác áp đảo!
Khi nói những lời này, toàn thân Ông Điền tỏa ra một thứ sát khí. Diệp Trạch Đào cảm thấy dường như ông ta đã trở nên lạnh lùng tàn khốc.
Rất nhanh sau đó, ông Điền lại trở về trạng thái bình thường.
Diệp Trạch Đào trong lúc đó thật sự không thể hiểu hết ý nghĩ của những câu bọn họ nói. Nghe xong thấy rất khó hiểu, làm như bước chân vào chốn quan trường giống như nước chảy bèo trôi vậy. Nếu như thế thì Diệp Trạch Đào không đồng ý.
Ánh mắt của hai người đều hướng về phía Diệp Trạch Đào, trông thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào như vậy cũng không nói gì hơn nữa.
Lưu Mộng Y mỉm cười:
- Cho dù anh có làm như thế nào thì em vẫn luôn ủng hộ anh!
Cảm nhận được tấm lòng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu một cái.
- Trạch Đào này, lúc nãy nhân nói đến chuyện mượn uy thế, tôi thấy khi có thế lực rồi phải mạnh hơn khi đi mượn uy thế.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chú Điền, chú nói vào trọng điểm đi, ai mà chẳng muốn quang minh chính đại để phát triển chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cười:
- Thầy không biết đấy thôi, chứ cảm giác bước đi trên sợi dây thép mảnh thật là khủng khiếp, chỉ cần đi sai một bước thôi là mất mạng luôn chứ đừng nói đến là bị thương nhé!
Lưu Mộng Y nghe đến đây liền cười lớn:
- Lần trước anh định trấn áp Lâm Dân Thư một trận không ngờ kết cục suýt nữa thì lại lật đổ chính mình!
Ông Điền cũng cười nói:
- Cậu nói gì đi chứ, tôi cảm thấy hình như ông Trời đang giúp cậu thì phải! Đi dạo công viên đá một cục đá thôi cũng có thể đánh được công tử của Bí thư Thành ủy.
Lưu Mộng Y nghe đến đây liền đỏ mặt, cúi xuống khẽ cười.
Diệp Trạch Đào cũng lúng túng nói:
- Chẳng may thôi ạ!
Ông Điền nói:
- Cái chẳng may của cậu cũng có thể khiến cho một Bí thư Thành ủy bị bắt giam!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên:
- Việc ông ta bị bắt không phải do tôi làm, đó là do ông ta vi phạm kỷ luật đấy chứ!
Liếc nhìn Lưu Mộng Y một cái, ông Điền lắc lắc đầu:
- Cậu tưởng lật đổ một vị Bí thư Thành ủy là một chuyện dễ dàng lắm sao?
Lưu Mộng Y cũng mỉm cười:
- Vấn đề của Thịnh Chính Phong cũng không nhỏ, đáng lẽ ra phải xử lý ông ta từ lâu rồi mới phải!
Nhìn Lưu Mộng Y, ông Điền cười nói:
- Không nói đến vấn đề này nữa, cô cũng thật lắm chuyện, đi trên phố cũng có thể gặp ăn trộm được, bắt được tên trộm rồi không ngờ lại nắm được nhược điểm của Bí thư trong tay!
Diệp Trạch Đào xoa xoa trán, chính mình cũng cảm thấy sự việc này thật sự vô cùng tình cờ!
Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Chú Điền đúng là người như thế. Nghe nói trước đây chú cũng tận tâm làm nhưng việc như vậy!
Ông Điền nghe thấy liền vội xua tay nói:
- Dừng lại, dừng lại, tôi chỉ muốn nói vài điều có ích cho Tiểu Diệp mà thôi.
Trông thấy bộ dạng của ông Điền như thế Diệp Trạch Đào cũng không nhịn được cười.
Lưu Mộng Y cũng nhìn ông Điền cười.
Lắc lắc đầu, ông Điền nói:
- Hứa Phu Kiệt lần này sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan!
Diệp Trạch Đào giật mình, thất kinh hỏi ông Điền:
- Có thật không ạ?
Gật gật đầu, ông Điền nói:
- Cậu biết là được rồi, còn làm như thế nào thì tự cậu nghĩ!
Đây quả là một tin chấn động. Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ sự việc lại như thế này. Nếu như Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan rồi thì toàn bộ cục diện chính trị của thành phố Hắc Lan sẽ trở nên như thế nào? Việc này quả thật rất khó nói.
Lưu Mộng Y mỉm cười:
- Anh Diệp này, đây là một cơ hội tốt. Không cần biết đây là một cơ hội tốt đối với anh hay đối với bọn Thôi Vĩnh Chí, chỉ cần nắm chắc cơ hội này thì chắc chắn anh sẽ tiến thêm một bậc.
Diệp Trạch Đào gật gù, rõ ràng đây là một cơ hội tốt.
- Hứa bí thư là người như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào khen ngợi:
- Không tồi, cậu có thể bình thản mà không có ý nôn nóng. Đó là một đức tính mà người theo đuổi sự nghiệp chính trị cần phải có. Nhưng, đối với cậu hiện giờ thì ông ta là người như thế nào không còn quan trọng nữa. Mà quan trọng chính là ông ấy sẽ trở thành Bí thư Thành ủy của các cậu. Đây mới là điểm mấu chốt.
Lưu Mộng Y nói:
- Hứa Phu Kiệt xem như đã nhận ân tình của anh rồi. Ông ấy có thể được bổ nhiệm, coi như được thơm lây từ dự án công khai quyên tiền của anh. Đó chính là điểm xuất sắc của ông ấy!
Diệp Trạch Đào không ngờ những lời nói tùy tiện của mình lại có thể có tác dụng đến như vậy.
- Lần này anh lên tỉnh mục đích chủ yếu là muốn thăm dò sự phát triển của hàng tre trúc?
Lưu Mộng Y rất quan tâm đến chuyện của Diệp Trạch Đào.
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc muốn phát triển thì phải tiến hành phát triển nhiều mặt. Một mặt đó là dự án chế biến hàng tre trúc, mặt khác tôi cũng đang suy nghĩ đến dự án chăn nuôi gà ác, thấy cũng được lắm. Nếu như có thể phát triển về lĩnh vực này, biết đâu lại có thể được.
Lưu Mộng Y nói:
- Dự án chế biến hàng tre trúc trong thị trường quốc nội thì tính cạnh tranh thật sự rất kịch liệt, nhưng nó cũng không phải là không có tiền đồ để phát triển. Hiện nay xuất khẩu tạo ngoại hối cũng là một cách. Nhân dịp mọi người vẫn còn đang cạnh tranh nhau ở trong nước, thì xã Xuân Trúc hoàn toàn có thể tiến hành hợp tác với các công ty nước ngoài để tiến hành sản xuất những sản phẩm cao cấp. Như vậy cũng là một cách hay.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Có thể tranh thủ vào thị trường cao cấp.
Mặt lộ rõ vẻ tươi cười, Lưu Mộng Y nói:
- Hay là chúng ta lại tiến hành hợp tác nhé. Anh phụ trách sản xuất còn em phụ trách khâu tiêu thụ?
Biết là Lưu Mộng Y lại muốn giúp mình nên Diệp Trạch Đào cảm thấy khó xử, nên hơi chần chừ.
- Anh Diệp này, anh không cần phải khách khí với em như vậy. Anh còn như vậy nữa là em giận đấy!
Lưu Mộng Y nói với giọng không vui lắm.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em lúc nào cũng giúp đỡ anh, việc này …
Ông Điền khoát tay nói:
- Trạch Đào này, thế này đi. Cậu cũng đừng nghĩ ngợi làm gì nhiều, cũng không cần phải câu nệ là ai đang giúp đỡ cậu. Nếu như sau này cậu thành công rồi thì cơ hội để đền đáp sẽ nhiều lắm. Đối với bọn Mộng Y mà nói thì những chuyện này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Lời nói này của ông Điền rõ ràng ẩn chứa rất nhiều thâm ý. Diệp Trạch Đào nhìn ông Điền một cái rồi mới khẽ gật đầu.
Hắn biết mình lại nợ Lưu Mộng Y ân tình rồi.
Trông thấy Diệp Trạch Đào gật đầu rồi, Lưu Mộng Y lúc này mới cười, cứ như là vừa làm được việc gì vui lắm vậy.
Danh sách chương