Cao Chấn Sơn mặt âm trầm ngồi ở trong phòng họp nhỏ. Sau khi trải qua chuyện này, tuy rằng bảo toàn được tính mệnh, cả người lại dường như đã già đi nhiều, cũng đã mất đi tinh thần của ngày xưa. Tình hình vô cùng rõ ràng, chuyện lần này cho dù nói như thế nào đi chăng nữa đều là Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào dẫn đến, dưới tình hình này, trong lòng y ngoài việc căm hận Lâm Dân Thư ra, còn vô cùng bất mãn với Diệp Trạch Đào.
Cao Chấn Sơn nhìn thoáng qua Trưởng ban thư kí Huyện ủy Trần Tỏa Nguyên, Trần Tỏa Nguyên biết đã đến lượt mình nói chuyện, nói:
- Lần này ở huyện đã xuất hiện một số hiện tượng không tốt, sự tranh đấu của bộ máy ở xã Xuân Trúc càng ngày càng diễn ra ác liệt, thật không ra gì. Vì giữ gìn kỉ luật, cũng để giáo dục các đồng chí, cũng vì trật tự bình thường của huyện Thảo Hải, tôi đề nghị tiến hành xử lý Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào vì đã làm ảnh hưởng xấu đến Đảng ủy xã Xuân Trúc.
Vì mọi người đều biết tình hình, Trần Tỏa Nguyên có ý lảng tránh sự việt cụ thể.
Nói xong những lời này, Trần Tỏa Nguyên liền nhìn về phía các ủy viên thường vụ.
Ánh mắt nhìn vào mọi người, Cao Chấn Sơn nói:
- Chuyện này vốn dĩ có liên quan đến bản thân tôi, tôi nên lảng tránh, nhưng chuyện này tôi lảng tránh lại không tốt, ông Trần đã đưa ra ý kiến của mình, mọi người thảo luận một chút đi.
Mọi người đều biết hiện tại Cao Chấn Sơn đang lửa giận đùng đùng, ai bổ nhào vào sẽ bị thiêu hủy. Ngay lập tức phòng họp trầm xuống.
Thôi Vĩnh Chí vẫn ngồi ở đó xem tình hình của Cao Chấn Sơn, trong lòng cũng thầm cười. Khoảng thời gian này từ khi hậu thuẫn của mình bị đổ, Cao Chấn Sơn lập tức trở nên vô cùng lợi hại, có ý nắm giữ huyện Thảo Hải này trong tay, âm thầm sai người sưu tập tài liệu của mình để hại mình. Nếu không phải là mình không dính sâu trong chuyện của Thịnh Chính Phong, thì lần này thật sự là nguy hiểm. Bây giờ cuối cùng đã có một cơ hội, cơ hội này đối với mình mà nói có lẽ chính là một cơ hội lật mình, nếu như không nắm bắt tốt, sẽ có lỗi với cơ hội lần này.
Thôi Vĩnh Chí căn bản không tin Diệp Trạch Đào không có hậu đài mạnh mẽ. Đối với tình hình của Diệp Trạch Đào y luôn tiến hành chú ý. Trước kia Diệp Trạch Đào thuộc về người của Cao Chấn Sơn, mình không có bất kì một cơ hội nào, lần này Cao Chấn Sơn vì chuyện của vợ, nhân cơ hội này mình sẽ ra tay với Diệp Trạch Đào. Dù sao thì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cho dù Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn vững mạnh đằng sau hay không, mình cứ đứng ra bảo vệ hắn một lần. Dù sao cũng chẳng tổn hại gì đến mình cả, cũng chỉ là mấy câu nói thôi mà. Có lẽ tên Diệp Trạch Đào đó thật sự có hậu thuẫn hùng mạnh, hậu thuẫn đó của hắn biết đâu sẽ cảm kích mình, như thế sẽ có chút lợi.
Lúc Thôi Vĩnh Chí đang muốn nói, không ngờ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Khải Công lại lên tiếng trước.
Chỉ nghe Hoàng Khải Công giọng chậm rãi nói:
- Các đồng chí, lần này tôi có chút tình hình muốn bổ sung một chút. Trong sự kiện lần này, dựa vào tình hình mà tôi nắm bắt được, đồng chí Diệp Trạch Đào thật ra hoàn toàn là một người bị hại!

Lời nói của y đã gây nên sự trấn động không nhỏ, lời này vừa nói ra, chính là Ủy ban Kỷ luật chứng mình sự trong sạch của Diệp Trạch Đào, điều này nói rõ cái gì? Rất có ý nghĩa!
Lúc ánh mắt Hoàng Khải Công nhìn mọi người, trong lòng cũng buồn bực. Lần này ông ta cũng tức Diệp Trạch Đào, làm ra chuyện như thế này dựa vào cảm giác của mình hẳn là Diệp Trạch Đào làm ra. Làm khó dễ Diệp Trạch Đào một chút cũng không được, nhưng lúc mười hai rưỡi tối, ông ta vừa mới ngủ được một lúc thì có điện thoại gọi tới. Là điện thoại của Phó bí thư Thành ủy Hà Cách Ninh gọi đến.
Là người cùng một hội với Hà Cách Ninh, Hoàng Khải Công tất nhiên vô cùng để ý đến cuộc điện thoại này. Trong điện thoại Hà Cách Ninh đã nói một câu viển vông, cuối cùng rơi vào một điểm, chính là yêu cầu mình cho dù như thế nào cũng phải nói đỡ cho Diệp Trạch Đào.
Đương nhiên, lời của Hà Cách Ninh không rõ ràng như vậy, nhưng nói vòng vo một hồi lộ ra đều là sự coi trọng cao độ đối với chuyện của Diệp Trạch Đào.
Khiến cho một Phó bí thư Thành ủy gọi điện vào lúc nửa đêm chỉ để nói chuyện của một cán bộ xã, chuyện này đối với một cán bộ lâu năm như Hoàng Khải Công mà nói, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Nhận điện thoại, Hoàng Khải Công liền không ngủ được, liền ngồi dậy vừa hút thuốc, vừa phân tích sự việc. Trong lòng kinh ngạc, chẳng nhẽ chuyện tên Diệp Trạch Đào trong truyền thuyết có hậu đài hung mạnh là thật?
Trán toát mồ hôi hột, nếu như chuyện này là thật, chính mình là người giải quyết chuyện của Diệp Trạch Đào và Lâm Dân Thư, sáng ngày mai đã thông báo phải mở cuộc họp thường vụ rồi. Cao Chấn Sơn sát khí đùng đùng, muốn mượn việc Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào để làm gương cho người toàn huyện. Bản thân ông ta vốn dĩ còn dự định ủng hộ ông ấy, bây giờ xem ra tuyệt đối không thể làm như thế này!
Vì có suy nghĩ như thế nên hôm nay y liền vội vàng là người đầu tiên nói đỡ cho Diệp Trạch Đào.
Thấy mọi người ngạc nhiên nhìn về phía mình, Hoàng Khải Công lại nói:
- Chúng ta thông qua sự hiểu biết và điều tra lớn, đã phát hiện trong chuyện này, đồng chí Diệp Trạch Đào căn bản không biết gì cả, toàn bộ sự việc đều là do Lâm Dân Thư tự biên tự diễn.
Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Chu An Vinh nói một cách khó hiểu:
- Lâm Dân Thư sao có thể mang một thứ đã ghi lại nội dung đưa cho Ủy ban Kỉ luật được?

Hoàng Khải Công nói:
- Chúng tôi đã hiểu tình hình, nửa năm trước Lâm Dân Thư đích thực đã từng đặt mua một chiếc máy quay, chuyện này vợ của y có thể làm chứng. Vì thế, chúng tôi căn cứ vào manh mối được cung cấp đó, đến cửa hàng chuyên bán máy quay ở trong thành phố để tiến hành điều tra. Có sự phát hiện không ngờ đến, Lâm Dân Thư không hoàn toàn chỉ mua một chiếc máy như vậy, mà là mua hai chiếc. Lúc chúng tôi hỏi Lâm Dân Thư, Lâm Dân Thư nói là chiếc máy kia của y đã bị mất, các đồng chí, sự việc đã rõ, Lâm Dân Thư hẳn đã cầm chiếc máy kia làm quà hối lộ đồng chí Diệp Trạch Đào để tiến hành vùi lấp, tình tiết vô cùng ác liệt.
Điều tra rõ như thế sao?
Trước đó sao không nói ra?
Các ủy viên thường vụ nhìn Hoàng Khải Công, trong đầu đã nghĩ quá nhiều.
Thôi Vĩnh Chí không ngờ Hoàng Khải Công sẽ là người đầu tiên nhảy ra sửa lại kết luận sai cho Diệp Trạch Đào. Tình hình nhân sự ở huyện Thôi Vĩnh Chí rất hiểu, Hoàng Khải Công có hậu trường là Phó bí thư Thành ủy Hà Cách Ninh. Một ngày trước đây thôi ông ta còn muốn làm khó dễ Diệp Trạch Đào, hôm nay lại nhảy ra nói đỡ cho Diệp Trạch Đào. Sự tương phản này quá lớn, nếu như không phải là sau lưng có người tiến hành chỉ thị, Hoàng Khải Công có tự vả vào mồm mình như vậy không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thôi Vĩnh Chí càng khẳng định chuyện này nhất định do Hà Cách Ninh chỉ thị.
Có phải Hà Cách Ninh cũng đã phát hiện ra một chút gì đó hay không, hoặc là cấp trên của Hà Cách Ninh cũng đã ra chỉ thị?
Không thể do dự nữa, Thôi Vĩnh Chí ho khan một tiếng nói:
- Tôi cũng nói một chút ý kiến của mình. Chuyện của Lâm Dân Thư đích thực đã mang đến sự nguy hại lớn đối với danh dự của huyện ta, cũng đã gây ra sự thương tổn cho bí thư Cao Chấn Sơn. Tôi cho rằng chuyện này nhất định phải xử lý một cách nghiêm túc, đối với con sâu làm rầu nồi canh trong Đảng của chúng ta, tôi tuyệt đối không thể mềm tay, nên bắt nhất định phải bắt! Nhưng sau khi nghe xong sự giải thích của bí thư Khải Công, tôi cũng có một vài ý kiến. Lúc tiến hành chuyện này tuyệt đối không thể nói người tốt thành người xấu được. Đồng chí Diệp Trạch Đào tôi hiểu rất rõ. Tôi cũng cho rằng cậu thanh niên Diệp Trạch Đào này thể hiện rất tốt, sự đánh giá của quần chúng cũng rất cao, nếu chuyện này đồng chí Diệp Trạch Đào không được rõ, thì không liên quan đến cậu ấy.
Thôi Vĩnh Chí thể hiện thái độ của mình một cách rõ ràng.

Chung Thủ Phú không ngờ Thôi Vĩnh Chí sẽ đứng ra nói giúp Diệp Trạch Đào. Trong lòng không thoải mái lắm, trong lòng nghĩ, mình luôn ủng hộ Thôi Vĩnh Chí, bây giờ có cơ hội trừng trị Diệp Trạch Đào như thế này, Thôi Vĩnh Chí sao lại đứng về bên của Diệp Trạch Đào nhỉ, trong lòng không vừa ý nói:
- Thưa Chủ tịch huyện Thôi, tôi cho rằng chuyện này nếu suy xét kĩ lại sẽ thấy có sự liên quan đến Diệp Trạch Đào. Trong chuyện này có không ít điểm nghi vấn. Dựa vào lời kể của Lâm Dân Thư, chuyện này Diệp Trạch Đào không thể không không có can hệ. Nếu như vậy, cũng nên tiến hành xử lý đồng chí Diệp Trạch Đào mới phải!
Vì Diệp Trạch Đào mà sự việc thêm phức tạp, Chung Thủ Phú luôn đứng ở bên Thôi Vĩnh Chí đã lên tiếng trái ngược với Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí nhìn thoáng qua Chung Thủ Phú, trong lòng thầm nghĩ, thằng ranh này còn tưởng rằng mình thật sự là một nhân vật, bây giờ còn nhìn không rõ tình hình. Muốn chỉnh Diệp Trạch Đào, cũng phải ăn to nói lớn mới được. Mình tuyệt đối không thể tiếp tục ủng hộ y nữa, nếu tiếp tục ủng hộ y làm không tốt, đến cả bản thân mình cũng muôn đời không che đậy!
- Thủ Phú, tôi từng nói, sự việc nhất định phải chia làm hai mới được, lúc chưa có chứng cớ chứng minh Diệp Trạch Đào có vấn đề, Huyện ủy tốt nhất đừng làm chuyện tổn hại đến cán bộ!
Nói đến đây, Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói với Hoàng Khải Công:
- Đồng chí Khải Công, có chứng cớ chứng minh Diệp Trạch Đào có vấn đề không?
Hoàng Khải Công nhìn thoáng qua bộ mặt âm trầm của Cao Chấn Sơn, trong lòng cười đau khổ, trong chuyện này mình thật sự chỉ có thể đứng về bên của Thôi Vĩnh Chí!
- Đích thực không có chứng cớ chứng minh Diệp Trạch Đào có vấn đề!
Hoàng Khải Công đành nói.
Khẽ gật đầu, Thôi Vĩnh Chí không nhiều lời nữa.
Sự việc phát triển đến mức này, hình như đã trở thành người của Cao Chấn Sơn và người của Thôi Vĩnh Chí đang tranh đấu. Chỉ có điều hôm nay có chút đặc biệt, người của hai bên cùng đứng sang bên của đối phương. Một vài người không rõ tình hình chỉ có thể ngậm miệng quan sát hướng gió, bọn họ phát hiện chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Học Vân ngồi nhớ lại mọi sự việc. Con trai của ông ta làm việc ở Huyện đoàn ủy, ngày hôm qua đã nhận được một cuộc điện thoại. Đó là cuộc điện thoại của cô gái ở tổ nữ thanh niên đang tham gia xây dựng lại công trình ở xã Xuân Trúc gọi đến, nói với con trai mình một chuyện, đó là đột nhiên Diệp Trạch Đào dẫn đến một vài người đến xã Xuân Trúc.
Bành Ngọc Vân biết con trai ông ta đang yêu cô gái trẻ đó. Trong lúc nói chuyện yêu đương thì có nhắc đến chuyện đó. Buổi tối trở về con trai cũng thuận mồm mà nói ra như vậy.

Trong tình hình đó có một điểm vô cùng đặc biệt, chính là vị cán bộ luôn kiêu ngạo làm ở Đoàn thanh niên Tỉnh ủy lúc đối diện với một ông già, đã thể hiện ra sự cung kính mà mọi người ai cũng thấy.
Bây giờ nghe thấy Thôi Vĩnh Chí và Hoàng Khải Công đều nói giúp Diệp Trạch Đào, liên tưởng đến chuyện con trai nói, Bành Học Vân lại một lần nữa nhìn vào hai người.
Có vấn đề!
Nhất định có vấn đề!
Bành Học Vân hiểu chuyện này đang tồn tại rất nhiều vấn đề, hẳn là người đứng sau Diệp Trạch Đào đã lên tiếng.
Mình nên làm như thế nào đây?
Dù sao thuận nước giong thuyền, giúp Diệp Trạch Đào một tay cũng là chuyện không tốn gì cả. Lâm Dân Thư cho dù là có hậu thuẫn như thế nào, có chứng cứ là đoạn ghi lại trong chiếc máy đó, nói đến đó cũng là y không đúng, người thân sau lưng y cũng không nói gì cả. Diệp Trạch Đào thì không như vậy, giúp hắn một tay, chắc sẽ kết được một thiện duyên.
Suy nghĩ một hồi, Bành Học Vân liền nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Vĩnh Chí và bí thư Khải Công, đối đãi khác biệt rất quan trọng, đồng chí Diệp Trạch Đào nếu không biết chuyện này, thì đừng kéo đồng chí ấy vào.
Bàng Huy không muốn động đến Diệp Trạch Đào, nên nhân cơ hội này nói:
- Tôi thấy ý kiến này rất đúng, nhưng mà, đối với đồng chí Lâm Dân Thư, nhất định phải xử lý nghiêm minh!
Lúc này Cao Chấn Sơn cũng ít nhiều tỉnh táo một chút, trong lòng kinh ngạc về lực lượng hùng mạnh sau lưng Diệp Trạch Đào, cũng chỉ có thể khẽ gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện