Thời gian ở xã Xuân Trúc làm Đồ Lâm Lệ rất hài lòng. Sau khi đi kiểm tra xã một chuyến, ăn hai bữa cơm nơi thôn quê, thì được Lâm Dân Thư đưa về huyện.
Nhìn xe của Lâm Dân Thư đi theo sau, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư này cho rằng kéo vợ của Cao Chấn Sơn đến đây là có thể thao túng toàn xã sao? Suy nghĩ quá đơn giản rồi!
Nhìn về phía mấy vị lãnh đạo, Diệp Trạch Đào có thể thấy được lần này Đồ Lâm Lệ đến đây, đã có ảnh hưởng ít nhiều đối với một vài cán bộ xã.
Lúc xoay người quay trở lại thì Ôn Phương bước đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, thì thầm nói:
- Đợi một lát rồi cùng đi ăn nhé!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu một cái, hắn biết trong lòng Ôn Phương đang rất hỗn loạn.
Trong hai ngày ở xã, Đồ Lâm Lệ gần như không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của Ôn Phương. Điều này chắc chắn làm Ôn Phương cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc về tới văn phòng, Diệp Trạch Đào thấy mọi người trong phòng đều đang ngồi làm việc rất có quy củ. Nhận thấy sau khi không có Khương Quốc Bình ở đây, văn phòng này như nắm chắc trong tay mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui.
Lúc nghĩ đến chuyện Khương Quốc Bình cũng theo xe Lâm Dân Thư về huyện, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy Lâm Dân Thư này sẽ còn làm một số chuyện nữa.
- Tiểu Phương, cùng tôi đến trường học xem xét đi.
Thấy Phương Di Mai lén nhìn mình nhiều lần, nghĩ lại thì Diệp Trạch Đào cũng thấu hiểu tâm tình của Phương Di Mai. Thấy vợ Cao Chấn Sơn chạy đến đây giúp đỡ Lâm Dân Thư, trong lòng không thể không lo lắng được.
Phương Di Mai bây giờ rõ ràng đang đứng về phía mình, là người của mình. Chốn quan trường rất ít khi người trung gian được trọng dụng. Không phải người của Lâm Dân Thư, nhất định không được Lâm Dân Thư coi trọng, cũng khó trách Phương Di Mai cảm thấy hoảng hốt.
Cùng Phương Di Mai bước về phía trường trung học.
Sau khi đi được một đoạn, Phương Di Mai không kìm nổi mình, nhỏ tiếng hỏi Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, phải làm sao bây giờ?
Câu hỏi này có ý tứ gì đó.
Diệp Trạch Đào chỉ về phía trường trung học đang được xây dựng lại, nói:
- Cô xem, chỉ cần chúng ta muốn làm chuyện gì thì nhất định có thể làm được chuyện đó. Dự án xây trường học này ban đầu mọi người chỉ muốn tu sửa lại nó một chút là được rồi. Tình hình bây giờ như thế nào rồi? Không phải là đã thay đổi rồi sao?
Những lời Diệp Trạch Đào nói rất có hàm ý. Nghe những lời này của Diệp Trạch Đào, lại thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diệp Trạch Đào, không biết thế nào mà những bất an trong lòng Phương Di Mai cũng giảm bớt đi ít nhiều.

Có lẽ sau lưng Diệp Trạch Đào thật sự có một thế lực còn mạnh hơn của Lâm Dân Thư.
Hai người bước về phía trường học. Xem ra tốc độ thi công của nơi này rất nhanh. Sau khi quan sát công trường một hồi, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vừa ý.
Thấy giám đốc dự án bước tới nghênh đón, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Thế nào, có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch không?
Giám đốc dự án mỉm cười nói:
- Nếu gấp rút thi công thì tháng tư năm sau chắc chắn có thể xây xong.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Những cái khác đều là việc nhỏ, quan trọng là chất lượng. Các anh phải biết nơi này là để cho lũ nhỏ học tập. Tương lai của toàn xã nằm ở nơi đây cả!
Giám đốc dự án nghiêm túc nói:
- Xin chủ nhiệm Diệp cứ yên tâm. Tôi đã nói rồi, chất lượng chính là cốt yếu. Cho dù không phải đang làm vì tiền. Chúng tôi cũng phải xây dựng một ngôi trường có chất lượng cao.
Lúc này Hiệu trưởng Ngưu cũng đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào, Hiệu trưởng Ngưu vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Diệp à, bây giờ mỗi lúc không có chuyện gì làm là mọi người lại tán chuyện về nơi này. Cậu xem triển bản trước mặt kia, ngày nào cũng có thôn dân đến đây ngắm nhìn. Có một ngôi trường như vậy, công việc dạy học của xã chúng ta được bảo đảm rồi.
- Hiệu trưởng Ngưu, trời sắp trở lạnh rồi. Tôi có nhờ người ở tình tiến hành hoạt động quyên góp. Không lâu nữa sẽ có một chuyến chở các loại quần áo được đưa đến đây. Chúng ta nhất định không để lũ trẻ vì thời tiết mà làm ảnh hưởng đến học tập đâu!
Phương Di Mai vẫn ở bên cạnh Diệp Trạch Đào nghe mọi người nói chuyện. Cô có cảm giác Diệp Trạch Đào này không chỉ đơn thuần là một cán bộ. Người này quả thật rất tốt!
Tuy nhiên, Phương Di Mại lại cảm thấy từ trên người Diệp Trạch Đào hiện lên một hình ảnh viên quan tốt một lòng vì nhân dân.
Trong lòng nảy sinh ra một cảm giác rất kì lạ. Chốn quan trường bây giờ chẳng lẽ thật sự có một người toàn tâm toàn ý vì nhân dân sao?
Diệp Trạch Đào này rốt cuộc có mấy phần là giả đây?
Hiệu trưởng Ngưu nghe được lời này của Diệp Trạch Đào liền cảm thấy rất cảm động, nói:

- Chủ nhiệm Diệp, nói thật là hàng năm chứng kiến thấy tình hình học tập của lũ trẻ vào mùa đông, trong lòng tôi đều cảm thấy khó chịu. Xã Xuân Trúc nghèo quá! Chúng tôi cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều không hiệu quả. Tôi tin sang năm sẽ tốt hơn nhiều!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, nói:
- Chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm việc, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua!
Sau khi đi kiểm ta một lượt, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai quay trở về văn phòng.
Trên đường đi, Phương Di Mai vẫn luôn quan sát Diệp Trạch Đào. Trong lòng có rất nhiều tò mò về Diệp Trạch Đào. Người vào làm trong chính quyền xã muộn hơn mình này rốt cuộc trong lòng đang nghĩ cái gì?
Cơm tối là do Ôn Phương sắp xếp. Hai người đến một quán ăn nhỏ, nơi đây là đại viện. Ông chủ là người bản địa, quán ăn là nhà của họ, được phân ra thành rất nhiều gian. Hai người bước vào một gian và ngồi ở đó. Sau khi đồ ăn được bày lên, Ôn Phương rót cho Diệp Trạch Đào một chén rượu đầy và nói:
- Thật ra tôi vẫn thích tự mình làm đồ ăn. Ăn như vậy mới thoải mái. Ăn đồ ăn ở quán nhiều không tốt.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Công việc chính của cán bộ bây giờ là uống rượu và ăn cơm mà!
Ôn Phương liền cười, nói:
- Anh cũng là cán bộ đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu như nước ta quy định một điều, không cho phép cán bộ uống rượu. Cô xem chuyện này sẽ ra sao?
Ôn Phương liền cười nói:
- Chính quyền thật là làm mất lòng dân quá! Cậu xem cán bộ bây giờ ai không uống rượu cơ chứ, vừa ăn vừa uống. Mời cấp trên cũng phải uống, bàn công việc cũng phải uống. Nếu như làm theo cậu nói, cậu xem đi, bao nhiêu chuyện đều không có cách giải quyết. Chuyện còn đau đầu hơn nữa là sẽ có rất nhiều người sẽ bị thất nghiệp.
Nghe những lời Ôn Phương nói, Diệp Trạch Đào thở dài:
- Cô nói đúng. Không có người uống rượu, chuyện bàn công việc thật sự khó khăn hơn. Các cán bộ hiện tại đang nuôi những nhà máy sản xuất rượu đấy. Nếu thật sự như vậy, rượu bị thất sủng sẽ kéo theo cả một hệ lụy theo đó. Rất nhiều người làm nghề bán rượu cũng thất nghiệp. Đúng thật là chỉ vì chuyện nhỏ mà đánh động chuyện lớn. Cũng khó trách ngày ngày tuyên truyền rằng đấy là chuyện ăn chơi sa đọa nhưng không có cách nào để ngăn chặn nó cả.

Hàn huyên một lúc, hai người liền trở nên hòa hợp hơn.
Ôn Phương nói:
- Lần này Phó Chủ tịch Đồ đến đây, cậu có suy nghĩ gì không?
Diệp Trạch Đào liền cười, nói:
- Cấp trên đến kiểm tra công việc. Điều này thúc đẩy sự phát triển công việc của chúng ta, là chuyện tốt mà. Chỉ có điều tôi cảm thấy việc kiểm tra này của cấp trên nên giảm bớt đi mới phải. Cô cũng thấy rồi đấy, hai ngày nay vì chuyện này mà tốn kém quá. Đưa đi kiểm tra, đưa đi ăn cơm. Buổi tối lại còn phải tổ chức hoạt động. Cũng may điều kiện của xã chúng ta như vậy, nếu không thì cái khoản chi phí này cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Diệp Trạch Đào không hề coi Ôn Phương là Chủ tịch xã, cứ nói ra trực tiếp. Hắn cũng không lo Ôn Phương sẽ đi khắp nơi nói ra chuyện này.
Nghe những lời nói thật lòng của Diệp Trạch Đào, trong lòng Ôn Phương cũng cảm thấy rất thoải mái. Diệp Trạch Đào có thể ở trước mặt mình nói ra những lời này, đủ để cho thấy rằng Diệp Trạch Đào không coi mình là người ngoài. Đúng là chuyện tốt.
Vốn ở trước mặt Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cảm thấy có chút mất tự nhiên. Sau khi uống vài chén rượu, sắc mặt liền trở nên hồng hồng, trông rất xinh đẹp.
Dáng vẻ Ôn Phương hôm nay có vẻ rất kích động. Tự mình muốn uống rượu, căn bản không cần Diệp Trạch Đào rót cho cô. Uống được bốn năm chén thì say.
Sau khi uống rượu, dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của Ôn Phương hoàn toàn biến mất. Ánh mắt trở nên rất quyến rũ, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi biết anh khinh tôi.
Diệp Trạch Đào thấy Ôn Phương không ăn gì mà chỉ uống rượu, liền biết cô đã ngà ngà say, vội nói:
- Cô nhạy cảm quá rồi! Mau ăn một chút thức ăn đi.
Tay không ngừng đung đưa, Ôn Phương lớn tiếng nói:
- Tôi biết anh coi thường tôi! Tôi dễ dãi phải không? Anh nghĩ tôi muốn thế sao?
Nói xong lại uống một ngụm lớn.
Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh. Cũng may gian phòng này là gian phòng chuyên bố trí cho các lãnh đạo xã, khá là kín đáo, thế nên không ai thấy được tình cảnh ở trong này.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, Ôn Phương nói:
- Anh có tin không? Lúc đó là lần đầu tiên tôi với gã định làm chuyện đó?

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ: “Tin được cô mới là lạ.”
Ngoài miệng vẫn nói:

- Uống ít thôi, vừa mới nói rồi. Uống nhiều rượu là sẽ làm tổn thương người khác.
- Tôi nói đều là sự thật. Anh không biết chứ chuyện này chồng tôi không hề hay biết. Anh ấy không biết rằng tôi là người phụ nữ hư hỏng.
Diệp Trạch Đào thở dài, trong lòng thầm nghĩ. Hôm nay bữa cơm này nuốt không trôi rồi! Áp lực của Ôn Phương quá lớn. Muốn mượn rượu giải sầu đây mà!
- Tôi vốn cho rằng hi sinh cơ thể mình một chút là có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc. Biết đâu được lại xảy ra chuyện như thế!
Câu nói này làm Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiện. Không ngờ Ôn Phương lại dũng cảm nói ra những lời như vậy.
Thấy Ôn Phương lại rót rượu, Diệp Trạch Đào vội giằng lấy chai rượu. Biết nếu như người phụ nữa này uống thêm nữa sẽ ngã ra đấy thật.
- Đừng cản tôi! Tôi muốn uống!
Lúc Ôn Phương giằng lấy chai rượu, cả người ngả về phía Diệp Trạch Đào.

Lúc Diệp Trạch Đào vội vàng đỡ lấy, bởi vì cầm chai rượu trong tay, chỉ có thể đỡ bằng một tay. Chính vì thế mà toàn bộ cơ thể Ôn Phương đều nằm gọn trong lòng Diệp Trạch Đào.
Càng nguy hiểm hơn nữa là một cánh tay của Ôn Phương ấn đúng chỗ ấy của Diệp Trạch Đào.
Bị cả một khối sức mạnh của cơ thể Ôn Phương đè vào, trán Diệp Trạch Đào toát mồ hôi, đau đến mức vội vàng đẩy đối phương ra. Cánh tay kia cũng chạm vào bộ ngực đẫy đà của Ôn Phương.
Ôn Phương đang ngà ngà say, cái tay đang ấn vào kia liền dùng lực nhéo nhéo chỗ ấy. Diệp Trạch Đào chỉ còn cách đẩy mạnh Ôn Phương ra.
Thấy đôi mắt quyến rũ của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào đành phải một lần nữa đỡ cô ngồi dậy.
Đôi mắt Ôn Phương lúc này cứ nhìn chằm chằm vào chỗ mà cô mới ấn vào, đột nhiên cười nói:
- Đồ chơi của Thịnh Quốc Phi bị anh làm hỏng rồi!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra người phụ nữ này hôm nay rất khác thường. Nếu cứ tiếp tục nói không chừng lại xảy ra chuyện thật. Thấy cốc rượu trên bàn, nâng cốc rượu lên đưa cho cô, nói:
- Uống nào!
Ôn Phương cũng rất nghe lời, uống một hơi hết cốc rượu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện