Sắc mặt Cao Chấn Sơn cực kì khó coi. Bất luận gã nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng Lâm Dân Thư lại làm như vậy. Mặc dù Lâm Dân Thư không trực tiếp tỏ thái độ. Nhưng hành động đẩy trách nhiệm sang cho Ôn Phương còn làm gã đau hơn so với phản bội. Nâng đỡ một kẻ kém cỏi như thế trở thành bí thư thật quá hối hận!
Vẻ mặt của mọi người đều trong tầm mắt Cao Chấn Sơn. Sau khi xảy ra sự việc, Trưởng ban Tuyên giáo gần đây có ý dựa dậm vào gã miệng cũng câm như hến. Một vài người khác đang bị dao động, thậm chí còn cố tình nhắm mắt làm ngơ. Cục diện lúc này giống như trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nếu như tình thế này thay đổi cục diện một chút thì coi như hôm nay Lâm Dân Thư xong đời rồi!
- Lão Cao, anh xem chuyện lần này phải chăng đã quyết định xong rồi?
Thôi Vĩnh Chí nhìn Cao Chấn Sơn cười và nói.
Bất chợt nhìn thấy Diệp Trạch Đào, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, chầm chậm nói:
- Chuyện này là do đồng chí Diệp Trạch Đào thực hiện. Chúng ta cũng nên coi trọng tính dân chủ chứ nhỉ? Tôi thấy hay là nghe thêm ý kiến của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Thật ra Cao Chấn Sơn cũng không hy vọng quá lớn ở Diệp Trạch Đào. Chỉ có điều không phát biểu ý kiến của mình thì chẳng khác nào bị phe Thôi Vĩnh Chí dắt mũi à. Gã thấy không cam tâm.
Bàng Huy cũng đồng ý nói:
- Tiểu Diệp nói một chút suy nghĩ cũng tốt. Dù sao khoản tiền này cũng do công của cậu mới có được mà.
Lúc này, Diệp Trạch Đào đã quan sát rất kĩ mọi chuyện. Thấy cuộc họp trở thành như vậy, Diệp Trạch Đào bước đầu cũng đã phân tích được tình hình. Phe Chủ tịch huyện xem ra rất mạnh đây!
Mình phải làm gì trong tình huống này?
Diệp Trạch Đào cũng đã nhanh chóng phân tích tình hình. Mục đích của Cao Chấn Sơn thì rõ ràng muốn đem số tiền này dùng cho việc xây dựng trường học. Từ những lời bên Thôi Vĩnh Chí nói có thể thấy rằng, ngoại trừ muốn làm rối chuyện này lên, có khả năng là nếu sau khi số tiền này được chuyển đến huyện, rất có thể sẽ bị bọn họ phân xuống các xã. Đến lúc đó ai biết được số tiền đó rốt cục được dùng vào những việc gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cho rằng tiền nào việc nấy, nên dùng cho việc của xã Xuân Trúc mới hợp lý.
Trước kia khi chưa đi làm, Diệp Trạch Đào có nghe nói một số lãnh đạo huyện dám ngang nhiên tham ô tiền chính sách hỗ trợ cho dân nghèo. Diệp Trạch Đào tin rằng chỉ cần hôm nay được thông qua đề nghị này, không biết chừng tiền này cũng sẽ bị tham ô hết.
Diệp Trạch Đào cũng đã thấy không ít tình huống như thế xảy ra. Hôm nay chuyện này có chút thay đổi. Thôi Vĩnh Chí muốn mượn chuyện này để làm mất mặt Cao Chấn Sơn, làm mất uy tín của Cao Chấn Sơn đây mà!
Thấy phe Thôi Vĩnh Chí đang chiếm thế thượng phong, Diệp Trạch Đào sớm đã muốn nói vài câu, nhưng hắn chỉ là một cán bộ xã, căn bản hắn không có quyền phát ngôn trong hội nghị thường vụ Huyện ủy cả. Hắn có muốn nói cũng không có cơ hội để nói.
Thấy Cao Chấn Sơn bảo mình phát biểu, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng rực lên. Dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn giúp Cao Chấn Sơn một lần.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ tình hình ngày hôm nay. Nếu như tự hắn xung phong lên phát biểu thì lại là tự mình công khai đối lập với phe của Thôi Vĩnh Chí, sau đó thì có thể sẽ phải đối mặt với không ít sự đả kích.
Nghĩ đến lũ trẻ xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào đành cắn răng chịu đựng. Hắn đứng lên trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhìn một lượt các vị lãnh đạo, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, tôi chỉ muốn nói một chút đó là số tiền này nên dùng đúng chỗ cần dùng. Lần này ý của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đã rất rõ ràng. Việc xây dựng lại trường của xã Xuân Trúc cần phải dùng đến khoản tiền này. Ý của công ty Phương Thảo Địa cũng rất rõ ràng. Họ chỉ quyên góp cho xã Xuân Trúc. Thậm chí các ông chủ khác học cũng vì thấy hoàn cảnh khó khăn của xã Xuân Trúc mà ra tay giúp đỡ. Nếu như Huyện ủy tùy ý thay đổi kế hoạch. Vậy thì dự án lần này có khả năng không thể tiến hành. Tôi cũng không có việc để làm rồi!
Thái độ Diệp Trạch Đào rất rõ ràng. Sau khi nói xong liền nhìn mặt các ủy viên thường vụ.
Hừ một tiếng, Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, trước tiên phải lấy đại cục làm trọng chứ. Toàn bộ trường học ở huyện đều khó khăn như nhau, đâu phải chỉ có mỗi xã Xuân Trúc. Vừa nãy cậu cũng nói rằng, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Phương Thảo Địa và cái ông chủ đứng sau giật dây ấy là bạn học của cha cậu. Tôi tin nhờ vào mối quan hệ thân thiết đó, cậu hoàn toàn có thể làm thay đổi thái độ của họ. Trong chuyện này cậu là một cán bộ Đảng viên, phải phục tùng theo chỉ thị của tổ chức. Chuyện này giao cả cho cậu. Bất luận thế nào cậu cũng phải xử lý thành công chuyện này đấy nhé!
Lời nói này quá là hống hách, sao có thể chèn ép ý kiến của người khác như vậy!
Nghe những lời Chung Thủ Phú nói, các ủy viên thường vụ Huyện ủy đều hết thức ngạc nhiên. Không ngờ Chung Thủ Phú đường đường là một Phó chủ tịch huyện quyền thế như vậy lại đi áp chế một cán bộ xã cỏn con. Chuyện này làm như vậy quả là không phục.
Sắc mặt Cao Chấn Sơn một màu giận dữ, mục đích của Chung Thủ Phú quá rõ, rành rành là muốn chèn ép Diệp Trạch Đào. Thật ra là đang tát bôm bốp vào mặt gã. Chỉ cần có kẻ nào đó dám nói ra chuyện Diệp Trạch Đào bị chèn ép này thì ở huyện sẽ chẳng ai nghe theo mình nữa!
Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ nhỏ. Hắn lẽ nào dám chống lại chỉ thị cấp trên?
Liếc nhìn Lâm Dân Thư đang ngồi khúm núm, Cao Chấn Sơn cảm thấy Diệp Trạch Đào căn bản sẽ không dám chống lệnh.
Nhưng làm cho người ta không ngờ tới nhất chính là ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn Chung Thủ Phú.
Nhìn chằm chằm vào Chung Thủ Phú, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là quyết định cuối cùng của Huyện ủy sao?
Lời nói này vừa nói ra, các ủy viên thường vụ nhìn về phía Diệp Trạch Đào lúc này ánh mắt vẫn không thay đổi.
- Diệp Trạch Đào, cậu nói gì cơ?
Ánh mắt Chung Thủ Phú như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vẫn không hề lùi bước, nói:
- Làm một cán bộ Đảng viên, tôi nhất định phục tùng theo quyết định cuối cùng của Huyện ủy. Nhưng Huyện ủy vẫn chưa xác định được tình hình cuối cùng, bất luận là ai cũng không thể làm tốt hơn Huyện ủy được.
Khi nói những lời này, Diệp Trạch Đào đã nghĩ tới việc Bí thư Thành ủy sẽ gặp chuyện không hay. Theo những gì Diệp Trạch Đào biết, nếu không có Bí thư Thành ủy ra tay, Thôi Vĩnh Chí là người của Bí thư Thành ủy cũng sẽ không có quyền lực lớn như vậy. Ngược lại Cao Chấn Sơn có thể đã sớm nắm giữ toàn bộ quyền lực ở huyện rồi.
Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng hiểu rằng dựa vào tình hình thực tế của bản thân hắn, đắc tội với với Phó chủ tịch huyện sẽ có hậu quả khôn lường, có khả năng hắn sẽ bị xử đẹp.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng đánh cược trong chuyện này. Cược rằng Cao Chấn Sơn hiện tại đang dốc toàn lực ủng hộ hắn. Chỉ có ủng hộ hắn mới có thể giữ được thể diện của gã.
Chung Thủ Phú hoàn toàn không ngờ chuyện lại trở nên như vậy. Gã là ủy viên thường vụ Huyện ủy, đến nay cũng có thể gọi là có chút quyền lực. Mỗi lần diễn ra hội nghị thường vụ Huyện ủy đều xung phong xông vào trận địa, làm Thôi Vĩnh Chí rất vui. Hôm nay thấy Cao Chấn Sơn yếu thế, gã lại lần nữa quyết tâm đứng dậy đấu tranh. Trong tâm trí gã, Lâm Dân Thư chẳng là gì cả thì một cán bộ xã cỏn con sao lại dám chống lại gã, chi bằng cứ ung dung ngồi nhìn cũng có thể nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Gã không lường trước được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Sắc mặt gã thay đổi không ngừng, nhìn vẻ mặt các ủy viên thường vụ kia, Chung Thủ Phú cảm thấy mình như bị Diệp Trạch Đào làm mất mặt.
- Cậu là cái gì mà trong hội nghị thường vụ lại dám nói như vậy? Chung Thủ Phú giận dữ rít lên.
Diệp Trạch Đào vẫn đứng đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Chung Thủ Phú, anh là một người đảng viên, và còn là một cán bộ lãnh đạo cấp huyện, lại cư xử bằng thái độ như thế với một người cán bộ Đảng viên không phạm phải lỗi gì sao?
Diệp Trạch Đào chậm rãi nói.
Vừa mới uống một ngụm trà, Phó bí thư huyện ủy Triệu Vệ Giang liền bị sặc nước, không ngừng ho sù sụ.
Vẻ mặt các ủy viên thường vụ lúc đó đều hết sức kinh ngạc. Cái tên Diệp Trạch Đào này to gan quá. Rốt cục hắn dựa vào cái gì mà dám chống lại Chung Thủ Phú trong cuộc họp như thế này!
Hiện tại trong lòng Cao Chấn Sơn vừa bất ngờ vừa vui và ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào. Gã không ngờ Diệp Trạch Đào lại dám đối chọi với Chung Thủ Phú như vậy.
Từ trước đến nay Chung Thủ Phú luôn ra mặt thay cho Thôi Vĩnh Chí. Lần này trước mặt mọi người bị Diệp Trạch Đào phản ứng lại. Bất luận hôm nay cuộc họp này có đi đến đâu, thì Chung Thủ Phủ coi như bị Diệp Trạch Đào chơi cho một vố đau rồi!
Cao Chấn Sơn nhìn Chung Thủ Phú đang tức nghẹn ở cổ, trong lòng liền cảm thấy vui sướng. Diệp Trạch Đào này quả là không tồi!
Nghĩ lại chuyện hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn chợt hiểu ra vì sao Diệp Trạch Đào lại to gan đối chọi với Phó chủ tịch huyện như thế. Xem ra đứng sau lưng Diệp Trạch Đào quả nhiên có một nhân vật lớn đây!
Nếu không có nhân vật đó thì Diệp Trạch Đào có gan to thế nào cũng không dám trước mặt mọi người chống lại Phó chủ tịch huyện như vậy.
Bất kể thế nào cũng phải bảo vệ Diệp Trạch Đào!
Đó là những suy nghĩ của Cao Chấn Sơn.
Lúc Cao Chấn Sơn nghĩ như vậy, đồng chí Thôi Vĩnh Chí ngồi đằng kia cũng có cùng suy nghĩ với Cao Chấn Sơn.
Trong suy nghĩ của bọn họ, một cán bộ bình thường làm sao có gan đứng trước mặt tất cả mọi người đối đầu với Phó chủ tịch huyện. Chuyện này rất bất bình thường!
Không ngừng nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Thôi Vĩnh Chí cũng trở lên phức tạp.
Khi trộm thấy ánh mắt đắc ý của Cao Chấn Sơn, Thôi Vĩnh Chí có chút cảnh giác. Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây cách Cao Chấn Sơn đối đãi với Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí liền nhíu mày. Có thể đả kích một chút uy tín của Cao Chấn Sơn cũng được, nhưng đắc tội một cách không rõ ràng với một nhân vật lớn ẩn mặt thì thật không đáng.
Cảm nhận được không khí trong phòng họp, Lâm Dân Thư dằn giọng với Diệp Trạch Đào:
- Diệp Trạch Đào, làm cái gì đấy. Vô tổ chức, vô kỉ luật!
Diệp Trạch Đào bây giờ xem thường Lâm Dân Thư, nghe được câu đó, lớn tiếng nói:
- Anh bây giờ có còn là là Bí thư xã Xuân Trúc không vậy!
Lời nói này quá đáng quá.
Lâm Dân Thư bị bật lại, nhất thời không tìm được câu nào để nói. Lúc nhìn về phía Cao Chấn Sơn, thấy ánh mắt lãnh đạm của Cao Chấn Sơn liền im bặt.
Cao Chấn Sơn rất vừa lòng khi sự việc trở thành như thế này, tự biết nói thêm nữa sẽ chỉ gây bất lợi cho Diệp Trạch Đào. Thấy Chung Thủ Phú vẫn muốn nói gì đó, Cao Chấn Sơn sắc mặt sa sẩm, nói:
- Đồng chí Chung Thủ Phú, đây là hội nghị thường vụ Huyện ủy, lời anh nói là lời nói của cán bộ Đảng viên à? Đối xử với các đồng chí khác phải ấm áp hòa nhã, trong cuộc họp, cứ mở miệng ra là nói lời khinh miệt người khác. Đó có phải việc một cán bộ lãnh đạo làm không?
Vốn dĩ những lời Chung Thủ Phú mắng có vấn đề. Thôi Vĩnh Chí có nói gì thì nói Chung Thủ Phú vẫn sai rành rành. Thêm nữa, gã hiện tại không hiểu rõ về Diệp Trạch Đào, không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, khẽ mỉm cười nói:
- Thôi nào, mọi người đều vì nghĩ cho công việc. Cũng vì suy nghĩ cho công việc mới xảy ra chuyện này. Chúng ta không cần phải vì chuyện này mà phải đôi co. Chi bằng tiếp tục thảo luận xem nên giải quyết chuyện kia như thế nào.
Cao Chấn Sơn cũng không muốn làm to chuyện, gật đầu nói:
- Lão Thôi nói phải, mọi người nên chú ý lời nói và hành động của mình. Tiểu Diệp này, thái độ của cậu cũng không đúng đâu đấy. Đấy là thái độ cư xử của cậu với Phó chủ tịch huyện à?
Lúc này, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Chung Thủ Phú, nói:
- Phó chủ tịch huyện Chung, rất xin lỗi anh!
Ngực Chung Thủ Phú không ngừng phập phồng, lời muốn nói nhưng không nói ra được. Hôm nay, Diệp Trạch Đào làm gã tức muốn chết đi được.
Vẻ mặt của mọi người đều trong tầm mắt Cao Chấn Sơn. Sau khi xảy ra sự việc, Trưởng ban Tuyên giáo gần đây có ý dựa dậm vào gã miệng cũng câm như hến. Một vài người khác đang bị dao động, thậm chí còn cố tình nhắm mắt làm ngơ. Cục diện lúc này giống như trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nếu như tình thế này thay đổi cục diện một chút thì coi như hôm nay Lâm Dân Thư xong đời rồi!
- Lão Cao, anh xem chuyện lần này phải chăng đã quyết định xong rồi?
Thôi Vĩnh Chí nhìn Cao Chấn Sơn cười và nói.
Bất chợt nhìn thấy Diệp Trạch Đào, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, chầm chậm nói:
- Chuyện này là do đồng chí Diệp Trạch Đào thực hiện. Chúng ta cũng nên coi trọng tính dân chủ chứ nhỉ? Tôi thấy hay là nghe thêm ý kiến của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Thật ra Cao Chấn Sơn cũng không hy vọng quá lớn ở Diệp Trạch Đào. Chỉ có điều không phát biểu ý kiến của mình thì chẳng khác nào bị phe Thôi Vĩnh Chí dắt mũi à. Gã thấy không cam tâm.
Bàng Huy cũng đồng ý nói:
- Tiểu Diệp nói một chút suy nghĩ cũng tốt. Dù sao khoản tiền này cũng do công của cậu mới có được mà.
Lúc này, Diệp Trạch Đào đã quan sát rất kĩ mọi chuyện. Thấy cuộc họp trở thành như vậy, Diệp Trạch Đào bước đầu cũng đã phân tích được tình hình. Phe Chủ tịch huyện xem ra rất mạnh đây!
Mình phải làm gì trong tình huống này?
Diệp Trạch Đào cũng đã nhanh chóng phân tích tình hình. Mục đích của Cao Chấn Sơn thì rõ ràng muốn đem số tiền này dùng cho việc xây dựng trường học. Từ những lời bên Thôi Vĩnh Chí nói có thể thấy rằng, ngoại trừ muốn làm rối chuyện này lên, có khả năng là nếu sau khi số tiền này được chuyển đến huyện, rất có thể sẽ bị bọn họ phân xuống các xã. Đến lúc đó ai biết được số tiền đó rốt cục được dùng vào những việc gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cho rằng tiền nào việc nấy, nên dùng cho việc của xã Xuân Trúc mới hợp lý.
Trước kia khi chưa đi làm, Diệp Trạch Đào có nghe nói một số lãnh đạo huyện dám ngang nhiên tham ô tiền chính sách hỗ trợ cho dân nghèo. Diệp Trạch Đào tin rằng chỉ cần hôm nay được thông qua đề nghị này, không biết chừng tiền này cũng sẽ bị tham ô hết.
Diệp Trạch Đào cũng đã thấy không ít tình huống như thế xảy ra. Hôm nay chuyện này có chút thay đổi. Thôi Vĩnh Chí muốn mượn chuyện này để làm mất mặt Cao Chấn Sơn, làm mất uy tín của Cao Chấn Sơn đây mà!
Thấy phe Thôi Vĩnh Chí đang chiếm thế thượng phong, Diệp Trạch Đào sớm đã muốn nói vài câu, nhưng hắn chỉ là một cán bộ xã, căn bản hắn không có quyền phát ngôn trong hội nghị thường vụ Huyện ủy cả. Hắn có muốn nói cũng không có cơ hội để nói.
Thấy Cao Chấn Sơn bảo mình phát biểu, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng rực lên. Dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn giúp Cao Chấn Sơn một lần.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ tình hình ngày hôm nay. Nếu như tự hắn xung phong lên phát biểu thì lại là tự mình công khai đối lập với phe của Thôi Vĩnh Chí, sau đó thì có thể sẽ phải đối mặt với không ít sự đả kích.
Nghĩ đến lũ trẻ xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào đành cắn răng chịu đựng. Hắn đứng lên trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhìn một lượt các vị lãnh đạo, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, tôi chỉ muốn nói một chút đó là số tiền này nên dùng đúng chỗ cần dùng. Lần này ý của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đã rất rõ ràng. Việc xây dựng lại trường của xã Xuân Trúc cần phải dùng đến khoản tiền này. Ý của công ty Phương Thảo Địa cũng rất rõ ràng. Họ chỉ quyên góp cho xã Xuân Trúc. Thậm chí các ông chủ khác học cũng vì thấy hoàn cảnh khó khăn của xã Xuân Trúc mà ra tay giúp đỡ. Nếu như Huyện ủy tùy ý thay đổi kế hoạch. Vậy thì dự án lần này có khả năng không thể tiến hành. Tôi cũng không có việc để làm rồi!
Thái độ Diệp Trạch Đào rất rõ ràng. Sau khi nói xong liền nhìn mặt các ủy viên thường vụ.
Hừ một tiếng, Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, trước tiên phải lấy đại cục làm trọng chứ. Toàn bộ trường học ở huyện đều khó khăn như nhau, đâu phải chỉ có mỗi xã Xuân Trúc. Vừa nãy cậu cũng nói rằng, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Phương Thảo Địa và cái ông chủ đứng sau giật dây ấy là bạn học của cha cậu. Tôi tin nhờ vào mối quan hệ thân thiết đó, cậu hoàn toàn có thể làm thay đổi thái độ của họ. Trong chuyện này cậu là một cán bộ Đảng viên, phải phục tùng theo chỉ thị của tổ chức. Chuyện này giao cả cho cậu. Bất luận thế nào cậu cũng phải xử lý thành công chuyện này đấy nhé!
Lời nói này quá là hống hách, sao có thể chèn ép ý kiến của người khác như vậy!
Nghe những lời Chung Thủ Phú nói, các ủy viên thường vụ Huyện ủy đều hết thức ngạc nhiên. Không ngờ Chung Thủ Phú đường đường là một Phó chủ tịch huyện quyền thế như vậy lại đi áp chế một cán bộ xã cỏn con. Chuyện này làm như vậy quả là không phục.
Sắc mặt Cao Chấn Sơn một màu giận dữ, mục đích của Chung Thủ Phú quá rõ, rành rành là muốn chèn ép Diệp Trạch Đào. Thật ra là đang tát bôm bốp vào mặt gã. Chỉ cần có kẻ nào đó dám nói ra chuyện Diệp Trạch Đào bị chèn ép này thì ở huyện sẽ chẳng ai nghe theo mình nữa!
Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ nhỏ. Hắn lẽ nào dám chống lại chỉ thị cấp trên?
Liếc nhìn Lâm Dân Thư đang ngồi khúm núm, Cao Chấn Sơn cảm thấy Diệp Trạch Đào căn bản sẽ không dám chống lệnh.
Nhưng làm cho người ta không ngờ tới nhất chính là ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn Chung Thủ Phú.
Nhìn chằm chằm vào Chung Thủ Phú, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là quyết định cuối cùng của Huyện ủy sao?
Lời nói này vừa nói ra, các ủy viên thường vụ nhìn về phía Diệp Trạch Đào lúc này ánh mắt vẫn không thay đổi.
- Diệp Trạch Đào, cậu nói gì cơ?
Ánh mắt Chung Thủ Phú như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vẫn không hề lùi bước, nói:
- Làm một cán bộ Đảng viên, tôi nhất định phục tùng theo quyết định cuối cùng của Huyện ủy. Nhưng Huyện ủy vẫn chưa xác định được tình hình cuối cùng, bất luận là ai cũng không thể làm tốt hơn Huyện ủy được.
Khi nói những lời này, Diệp Trạch Đào đã nghĩ tới việc Bí thư Thành ủy sẽ gặp chuyện không hay. Theo những gì Diệp Trạch Đào biết, nếu không có Bí thư Thành ủy ra tay, Thôi Vĩnh Chí là người của Bí thư Thành ủy cũng sẽ không có quyền lực lớn như vậy. Ngược lại Cao Chấn Sơn có thể đã sớm nắm giữ toàn bộ quyền lực ở huyện rồi.
Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng hiểu rằng dựa vào tình hình thực tế của bản thân hắn, đắc tội với với Phó chủ tịch huyện sẽ có hậu quả khôn lường, có khả năng hắn sẽ bị xử đẹp.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng đánh cược trong chuyện này. Cược rằng Cao Chấn Sơn hiện tại đang dốc toàn lực ủng hộ hắn. Chỉ có ủng hộ hắn mới có thể giữ được thể diện của gã.
Chung Thủ Phú hoàn toàn không ngờ chuyện lại trở nên như vậy. Gã là ủy viên thường vụ Huyện ủy, đến nay cũng có thể gọi là có chút quyền lực. Mỗi lần diễn ra hội nghị thường vụ Huyện ủy đều xung phong xông vào trận địa, làm Thôi Vĩnh Chí rất vui. Hôm nay thấy Cao Chấn Sơn yếu thế, gã lại lần nữa quyết tâm đứng dậy đấu tranh. Trong tâm trí gã, Lâm Dân Thư chẳng là gì cả thì một cán bộ xã cỏn con sao lại dám chống lại gã, chi bằng cứ ung dung ngồi nhìn cũng có thể nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Gã không lường trước được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Sắc mặt gã thay đổi không ngừng, nhìn vẻ mặt các ủy viên thường vụ kia, Chung Thủ Phú cảm thấy mình như bị Diệp Trạch Đào làm mất mặt.
- Cậu là cái gì mà trong hội nghị thường vụ lại dám nói như vậy? Chung Thủ Phú giận dữ rít lên.
Diệp Trạch Đào vẫn đứng đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Chung Thủ Phú, anh là một người đảng viên, và còn là một cán bộ lãnh đạo cấp huyện, lại cư xử bằng thái độ như thế với một người cán bộ Đảng viên không phạm phải lỗi gì sao?
Diệp Trạch Đào chậm rãi nói.
Vừa mới uống một ngụm trà, Phó bí thư huyện ủy Triệu Vệ Giang liền bị sặc nước, không ngừng ho sù sụ.
Vẻ mặt các ủy viên thường vụ lúc đó đều hết sức kinh ngạc. Cái tên Diệp Trạch Đào này to gan quá. Rốt cục hắn dựa vào cái gì mà dám chống lại Chung Thủ Phú trong cuộc họp như thế này!
Hiện tại trong lòng Cao Chấn Sơn vừa bất ngờ vừa vui và ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào. Gã không ngờ Diệp Trạch Đào lại dám đối chọi với Chung Thủ Phú như vậy.
Từ trước đến nay Chung Thủ Phú luôn ra mặt thay cho Thôi Vĩnh Chí. Lần này trước mặt mọi người bị Diệp Trạch Đào phản ứng lại. Bất luận hôm nay cuộc họp này có đi đến đâu, thì Chung Thủ Phủ coi như bị Diệp Trạch Đào chơi cho một vố đau rồi!
Cao Chấn Sơn nhìn Chung Thủ Phú đang tức nghẹn ở cổ, trong lòng liền cảm thấy vui sướng. Diệp Trạch Đào này quả là không tồi!
Nghĩ lại chuyện hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn chợt hiểu ra vì sao Diệp Trạch Đào lại to gan đối chọi với Phó chủ tịch huyện như thế. Xem ra đứng sau lưng Diệp Trạch Đào quả nhiên có một nhân vật lớn đây!
Nếu không có nhân vật đó thì Diệp Trạch Đào có gan to thế nào cũng không dám trước mặt mọi người chống lại Phó chủ tịch huyện như vậy.
Bất kể thế nào cũng phải bảo vệ Diệp Trạch Đào!
Đó là những suy nghĩ của Cao Chấn Sơn.
Lúc Cao Chấn Sơn nghĩ như vậy, đồng chí Thôi Vĩnh Chí ngồi đằng kia cũng có cùng suy nghĩ với Cao Chấn Sơn.
Trong suy nghĩ của bọn họ, một cán bộ bình thường làm sao có gan đứng trước mặt tất cả mọi người đối đầu với Phó chủ tịch huyện. Chuyện này rất bất bình thường!
Không ngừng nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Thôi Vĩnh Chí cũng trở lên phức tạp.
Khi trộm thấy ánh mắt đắc ý của Cao Chấn Sơn, Thôi Vĩnh Chí có chút cảnh giác. Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây cách Cao Chấn Sơn đối đãi với Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí liền nhíu mày. Có thể đả kích một chút uy tín của Cao Chấn Sơn cũng được, nhưng đắc tội một cách không rõ ràng với một nhân vật lớn ẩn mặt thì thật không đáng.
Cảm nhận được không khí trong phòng họp, Lâm Dân Thư dằn giọng với Diệp Trạch Đào:
- Diệp Trạch Đào, làm cái gì đấy. Vô tổ chức, vô kỉ luật!
Diệp Trạch Đào bây giờ xem thường Lâm Dân Thư, nghe được câu đó, lớn tiếng nói:
- Anh bây giờ có còn là là Bí thư xã Xuân Trúc không vậy!
Lời nói này quá đáng quá.
Lâm Dân Thư bị bật lại, nhất thời không tìm được câu nào để nói. Lúc nhìn về phía Cao Chấn Sơn, thấy ánh mắt lãnh đạm của Cao Chấn Sơn liền im bặt.
Cao Chấn Sơn rất vừa lòng khi sự việc trở thành như thế này, tự biết nói thêm nữa sẽ chỉ gây bất lợi cho Diệp Trạch Đào. Thấy Chung Thủ Phú vẫn muốn nói gì đó, Cao Chấn Sơn sắc mặt sa sẩm, nói:
- Đồng chí Chung Thủ Phú, đây là hội nghị thường vụ Huyện ủy, lời anh nói là lời nói của cán bộ Đảng viên à? Đối xử với các đồng chí khác phải ấm áp hòa nhã, trong cuộc họp, cứ mở miệng ra là nói lời khinh miệt người khác. Đó có phải việc một cán bộ lãnh đạo làm không?
Vốn dĩ những lời Chung Thủ Phú mắng có vấn đề. Thôi Vĩnh Chí có nói gì thì nói Chung Thủ Phú vẫn sai rành rành. Thêm nữa, gã hiện tại không hiểu rõ về Diệp Trạch Đào, không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, khẽ mỉm cười nói:
- Thôi nào, mọi người đều vì nghĩ cho công việc. Cũng vì suy nghĩ cho công việc mới xảy ra chuyện này. Chúng ta không cần phải vì chuyện này mà phải đôi co. Chi bằng tiếp tục thảo luận xem nên giải quyết chuyện kia như thế nào.
Cao Chấn Sơn cũng không muốn làm to chuyện, gật đầu nói:
- Lão Thôi nói phải, mọi người nên chú ý lời nói và hành động của mình. Tiểu Diệp này, thái độ của cậu cũng không đúng đâu đấy. Đấy là thái độ cư xử của cậu với Phó chủ tịch huyện à?
Lúc này, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Chung Thủ Phú, nói:
- Phó chủ tịch huyện Chung, rất xin lỗi anh!
Ngực Chung Thủ Phú không ngừng phập phồng, lời muốn nói nhưng không nói ra được. Hôm nay, Diệp Trạch Đào làm gã tức muốn chết đi được.
Danh sách chương