Giây tiếp theo, hàng kị binh trên cùng cao giọng hét: “Những kẻ cản đường, giết.”

“Truyền lệnh chủ công! Những kẻ cản đường, giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Một vạn quân Luân Hồi trấn cùng cao giọng, tiếng động nhanh chóng vọng tới tai mấy người chơi ở phía xa.

“Mẹ nó! Ta có nghe nhầm không? Đám kị binh đó muốn giết chúng ta?”

“Bá đạo như vậy, có lầm không, chẳng lẽ bọn họ là quân của Đại Hán! Là quan binh ư!

“Bà nó, đừng nói bọn chúng coi chúng ta là sơn tặc nhé?”

“Không có khả năng, chúng ta nói, bên kia là sơn tặc, bọn họ sao có thể nghĩ vậy? “Bọn họ chắc chắn không cho rằng chúng ta là sơn tặc đâu, nhưng ngươi không nghe bọn chúng nói, những kẻ cản đường, giết.”

“Cái cmn, lão tử không tin, gặp sơn tặc bị khinh, gặp quan binh cũng bị khinh? Chúng dám giết lão tử, lão tử đi tố cáo chúng!”

“Đúng! Không sai, NPC không thể một tay che trời, nếu cấp lão tử không thấp, sẽ giết chết mấy tên đó vài lần.”

“Con mẹ nó, lão tử không tin, đám NPC này có thể giết người chơi lung tung ư?”

“Đúng đúng, chúng ta cứ đứng đây, xem chúng dám giết không.”

“ Lộc cộc... lộc cộc”

Tiếng vó ngựa như sấm ngày càng vang.

Diệp Thần phóng ngựa như bay, nhìn thấy đám người chơi không chịu đi, mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng.

Tay phải ngoắt một cái, Thí Thần Thương xuất hiện trong nhát mắt, hai chân kẹp bụng ngựa, chiến má hí dài một tiếng, tăng tốc, chạy về phía trước.

Điển Vi thấy vậy, cũng trong nháy mắt rút ra hai thiết kích từ sau lưng, tức giận quát: “Giết.”

“Oà.”

Quân Luân Hồi nhất tề giơ cao điểm thương, sát khí xuất hiện chỉ trong nháy mắt.

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng thét cao trong nháy mắt đồng loạt vang lên, quân Luân Hồi lập tức xung phong đi lên.

“ Uỳnh uỳnh.”

Chiến mã chạy nước kiệu, mặt đất vốn đã cuồn cuộn toàn bụi, nháy mắt bụi đã mịt mù trời đất.

“Mẹ nó! Bọn chúng xung phong rồi! Đứng là muốn giết chúng ta!” Một người chơi mở to hai mắt nhơ ngẩn, rồi kinh hãi hét.

“Sợ cái dái gà, lão tử không tin chúng dám giết chúng ta, đừng quên chúng chỉ là NPC! Huống gì chúng ta không phải là tội phạm sợ cái gì.”

“Đúng vậy, sợ cái đít, nếu như bị NPC giết, sao phải xoắn, đi tìm huyện lệnh đòi bồi thường!”

“Nghe nói có người ở thanh lâu giành kĩ nữ với con trai huyện lệnh, bị con trai huyện lệnh giết, sau đó huyện lệnh phải bồi thường cho hắn một miếng Kiến Thôn lệnh.”

“Mẹ nó, việc này là thật? Ta còn tưởng bịa!”

“Là thật, tên ngu đó nhờ vậy mà giàu to, bán cũng được 500 vạn đó.”

“Vậy còn sợ cái méo gì, cứ đứng đây, nếu chúng giết thì tốt, đi tìm huyện lệnh đòi bồi thường.”

“Đúng, đứng đây, không sai, lúc này có cơ hội phát tài.”



Sau khi nghe được tin tức chuẩn, nhóm người chơi đều đỏ mắt, những người lúc trước còn do dự, giờ đứng nguyên một chỗ.

Mà đây, đúng là hành vi của họ kiến Diệp Thần nhớ tới kiếp trước.

Vì lợi ích, bọn họ dám làm tất cả, bởi vì chỉ là khi tân thủ, trừng phạt khi chết, cũng chỉ là rớt cấp.

Diệp Thần nhìn những người chơi ngày càng đông hai mắt lấp lánh tham vọng, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Chúng muốn gì, Diệp Thần rất rõ.

Cái gọi là bồi thường không phải ai cũng có thể chạm vào.

Kỵ binh thúc ngựa nhanh, dù gì cũng có quân lệnh, căn bản sẽ không vì có người chặn mà dừng lại.

Người chơi dám chặn đường, trăm phần trăm bị đánh chết, ngoài ra sau khi sống lại, cũng sẽ phải vào đại lao.

Huống chi, Diệp Thần không phải NPC, tính toán của đám người chơi, chắc chắn sẽ thất bài.

“ Ầm ầm ”

Chiến mã chồm thân trước, Luân hồi quân xung phong, tăng tốc, rồi lại tăng tốc, chưa từng có từ trước tới nay.

Qua thời gian uống một chén trà, Diệp Thần đi tới phía trước đám người chơi, tay phải không do dự đâm Thí Thần Thương xuống.

“ Vèo ” Một tiếng truyền tới.

Một gã ngoạn gia đỡ thương của Diệp Thần bị chọc thủng người, sau đó bị quăng lên không trung, vứt về phía đám người chơi phía xa.

“ Thịch.”

Một gã người chơi bị chiến mã kiên quyết đáng bay.

“ Rầm.”

Lại một tên bị đ-ng chết.

Giờ phút này Thí Thần Thương của Diệp Thần đang mở chế độ ám sát.

Một thương rồi một thương, đơn giản mà thô bạo giết chết từng người chơi.

Điển Vi đứng bên cạnh Diệp thần, múa hai cái kích sắt vù vù chém gió, từng người chơi bị đạp tung ra chỗ khác.

Phía sau, Luân Hồi quân theo sát Diệp Thần, phàm là người chơi xuất hiện trước mắt, điểm thương không chút lưu tình chĩa ra, không chậm một giây một phút.

Những người chơi muốn chiếm lợi, từng người từng người bị giết, bị đánh bay, bị chiến mã giẫm lên.

“Ầm... ầm.”

Chiến mã vẫn chạy mạnh mẽ như trước, tư thế xung phong, không hề biến đổi.

Chỉ với thời gian thở mấy hơi, mà quân Luân Hồi đã đem hơn 1 vạn người chơi, mạnh mẽ cắt thành hai phần, để lại một vùng toàn tử thi.

“ Ầm ầm.”

Chiến mã càng chạy nhanh hơn.

Lúc mọi người còn nghĩ, Luân Hồi quân sẽ tiếp tục đánh, đang định liều chết xông lên, thì Luân Hồi quân lại không đánh nữa, phóng về huyện Dương Nhạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện