“Đúng thế, thời gian ủ quá ngắn, nếu kéo dài hơn, thì rượu này, so với cái dạng ngươi nếm thử, còn ngon hơn.” Diệp Thần cười ha hả gật đầu nói.

“Gia thật sự mong chờ ngày đó!” Quách Gia nói xong, tự tay cầm hũ rượu rót cho Diệp Thần một ly, rồi cũng tự rót cho mình một ly đầy.

“Chủ công, mời.” Quách gia nói xong, ngửa người, một ngụm uống cạn.

Diệp Thần mỉm cười, sau đó cũng theo hắn uống cạn.

Quách Gia uống rượu xong, hồi lâu sau mới thở ra, sau đó nhìn về phía Diệp Thần, nói:

“Tại sao chủ công không nghi ngờ Gia?”

“Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?” Diệp Thần hơi ngẩn người, mở miệng hỏi.

“Nghi ngờ Gia vì bảo toán tính mạng, giả vờ đồng ý, sau đó tìm thời cơ rời khỏi Luân Hồi trấn, chạy trốn khỏi chủ công.” Quách Gia nhìn ánh mắt Diệp thần, nghiêm túc hỏi.

Diệp thần nghe tới đó, không khỏi cười cười, sau đó hỏi:

“Nếu hoài nghi thật sự hữu dụng, ta đây đã là chi chủ của thế giới”

Diệp thần nói xong, tự mình rót rượu uống cạn, tiếp tục:

“Ta coi trọng ngươi, bởi vì ta sớm đã biết truyền kì về ngươi, lúc ta biết ngươi là Dĩnh Xuyên Quách Gia Quách Phụng Hiếu, ta đã mừng rỡ như điên.”

“Lúc đó ta có nghĩ tới chuyện, nếu ngươi không theo ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, thậm chí là giết ngươi.”

Diệp thần nói tới đây, trong mắt loé lên tia sát khí vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Quách Gia không thay đổi sắc mặt, thậm chí hắn còn tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi thưởng thức.

Sát khí trong Diệp Thần xuất hiện nhanh, nhưng biến mất cũng không chậm, lúc sát khí biến mất, hơi thở của bá chủ thiên hạ trào ra.

“Phụng Hiếu, đường của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được phép ngăn cản, dù là yêu tộc, vu tộc, hay bất cứ tộc nào tương tự cũng không được! Ta cho rằng không một ai có thể ngăn cản bước tiến của ta!”

Diệp Thần ngừng một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Quách Gia, nói tiếp:

“Ngươi có thể một lần nữa lựa chọn, ở đây, ta cần sự trung thành của ngươi, ngươi muốn đi, ta bảo đảm ngươi lông tóc vô thương.”

“Ực” một tiếng, Quách Gia uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon.

Diệp Thần không nói tiếp, hơi thở trên người vững như bàn thạch.

Quách Gia cũng chẳng nói một lời, giả bộ như nhắm mắt như chìm trong rượu ngon.

Thời gian trôi qua, lúc lâu sau, Quách Gia đột ngột mở mắt, trên mặt treo nụ cười tươi:

“Đúng thực là mỹ vị…” Hắn cảm khái, nói xong, đứng dậy, vô cùng trịnh trọng khom người nói:

“Dĩnh Xuyên Quách gia Quách Phụng Hiếu, thề sống chết đi theo chủ công.”

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần qua khảo nghiệm, văn thần lịch sử nhất lưu, Quỷ Thần Quách gia chính thức nhận chủ.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, độ trung thành của Quách Gia + 100, tiến cấp tử trung.”

Diệp Thần nghe tới đó, nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ nó, quả nhiên, văn thần lịch sử hạng nhất không dễ nạp như vậy, người không tốt, nhân tài sẽ bỏ chạy.

May mà, may mà hắn không chạy mất.

Nghĩ tới đó, Diệp Thần vội vã nhìn về bảng thuộc tính của Quách Gia.

“ Quách Gia: lịch sử văn thần nhất lưu

Đặc tính: Trí tuệ nếu yêu, mưu nếu quỷ thần.

Tư chất: cấp SSS (phong ấn)

Độ trung thành: Tử trung.

Vũ lực: 30

Căn cốt: 90

Tinh thần: 100

Phúc duyên: ẩn

Công pháp: Quỷ thần (tàn – thánh cấp)

Kĩ năng: Qủy thần chi mắt, Vọng khí thuật.

Trang bị: Không”

Qủy thần chi mắt….

Ánh mắt quỷ dị của Quách gia trước mắt, chính là mắt Quỷ sao…

Đừng nói là, mắt quỷ này có thuật đọc tâm nhé.

Nghĩ tới đây, diệp thần nhìn về phía Quách Gia, có chút đau trứng.

Quách Gia nhìn Diệp Thần hơi kỳ quái, không khỏi sửng sốt, sau mở miệng hỏi: “Chủ công? Gia có gì không đúng sao?”

“Mắt quỷ của ngươi có thuật đọc tâm đúng không?” Diệp Thần tò mò hỏi,

“Chủ công lo rằng Gia có thuật đọc tâm, sẽ tra xét bí mật của chủ công ư?” Quách Gia có chuý sửng sốt, sau đó cười hỏi.

Mặt Diệp Thần cứng đờ, tuy rằng hắn không nghĩ tới chuyện thừa nhận, nhưng chuyện Quách Gia nói là sự thật.

Mẹ nó, có người mang thuật đọc tâm là thủ hạ, sẽ rất phiền lòng.

Cho dù thủ hạ này trung thành trăm phần trăm, thì cũng làm người ta phiền lòng.

Lúc này, Quách Gia cười ha hả, sau đó mở miệng giải thích:

“Chủ công, mắt quỷ cũng không có năng lực đọc tâm, chỉ có thể phát hiện trước nguy hiểm.

Quách Gia nói tới đây, cầm lấy bầu rượu, uống ực ực một hơi cạn sạch, mặt u oán nói:

“Gia cứ nghĩ tới chuyện chủ công muốn đánh gãy chân Gia, chủ công, Gia, thực sự đau lòng mà.”

Diệp thần nghe tới đây, không khỏi cười mỉa một tiếng, rồi mới nói: “Rượu ngon này, mỗi ngày mang cho ngươi một kích.”

“Ba kích!” Quách gia vội vàng nhảy dựng lên, giơ ba ngón tay cái, nói.

Diệp thần nghe vậy, mặt nhất thời cứng đờ.

Nhìn phản ứng, rõ rang Quách Gia cố tình tỏ ra thê thảm, cùng vì muốn uống nhiều rượu thôi.”

Nghĩ tới đó, Diệp Thần tức giận trừng mắt nhìn, sau đó nói:

“Ba kích cũng được, nhưng hiện tại chỉ có thể uống một, muốn đủ, chờ Bách hoa tửu thành công một nửa mới được, khi đó không làm tổn hại thân thể mà còn có lợi.”

Trong sử ghi lại, Quách Gia tuổi trẻ chết sớm, Diệp Thần không nghĩ là do uống rượu, mà do thân thể.

Về phần bệnh tình của Quách gia, Diệp Thần nhất thời cũng chưa có biện pháp.

Chỉ có thể nghĩ cách tìm vị thuốc trong truyền thuyết hoặc tìm được thần y Hoa Đà, bệnh của Quách gia mới thể khỏi thực sự.

Đương nhiên, cho dù hắn chết sớm thì Diệp Thần cũng không lo lắng, trong tay hắn còn có Hoàn Dương đan mà.

“Được! Chủ công, một lời đã định đấy.” Quách gia nghe tới đó, hai mắt sáng ngời trong nháy mắt, vội nói.

“Không thành vấn đề” Diệp thần dở khóc dở cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện